Xuyên Thư Chi Nghịch Chuyển Nhân Sinh

chương 191: đại chiến vạn thú điện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Tĩnh

Thanh Vân Tông.

“Nhan Vũ sư muội vẫn không liên hệ được với Sở Diệp sao?” Uông Ngưng hỏi.

Sở Nhan Vũ lắc đầu, nói: “Vẫn không được.”

“Muội nên nắm chặt thời gian một chút, Lâm Nam Cương đã bắt đầu ra tay.” Uông Ngưng nói.

“Hẳn là sẽ không có việc gì đi.” Sở Nhan Vũ nói.

Theo nàng biết, đã có hai Hồn Sư cấp chết trong tay Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, Sở Nhan Vũ ban đầu còn rất lo lắng cho hai người, nhưng hiện tại thật ra lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Sở Diệp rất cường hãn, căn bản là không cần nàng lo lắng.

Lâm Nam Cương tên tuổi thực hàm, bất quá, cũng chỉ là Hồn Sư cấp , Sở Nhan Vũ cân nhắc, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đều đã xử lý hai Hồn Sư cấp , dù gϊếŧ không được Lâm Nam Cương, nhưng nếu bọn họ muốn an toàn lui đi hẳn là cũng không thành vấn đề

Uông Ngưng nhìn sắc mặt Sở Nhan Vũ, đại khái cũng đoán được đối phương đang suy nghĩ cái gì, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã có thể xử lý hai Hồn Sư cấp , mà Uông Ngưng cũng rất ngoài ý muốn, bất quá, Lâm Nam Cương thì lại không giống vậy.

“Nhan Vũ sư muội, thời gian ngươi tiến giai có chút ngắn nên đối với rất nhiều chuyện người không hiểu biết, Lâm Nam Cương hắn không phải là Hồn Sư cấp bình thường.”

Sở Nhan Vũ có chút tò mò nói: “Nơi nào không bình thường?”

“Lâm Nam Cương, hắn sớm đã thử qua tiến giai Hồn Vương, tuy rằng không thành công, nhưng cũng không hoàn toàn thất bại."

Sở Nhan Vũ có chút khó hiểu nói: “Không hoàn toàn thất bại? Đó là có ý gì!"

“Lâm Nam Cương có cảnh giới tương đối đặc biệt, hắn có thể xem như là một nửa Hồn Vương nhưng nếu so với Hồn Vương chân chính thì chính là kém một ít, nhưng lại có chiến lực cao hơn Hồn Sư cấp .” Uông Ngưng nói.

Sở Nhan Vũ nhịn không được mà đổi đổi sắc mặt, thầm nghĩ: Lâm Nam Cương lợi hại như vậy sao? Nàng trước đó chỉ đưa tin nói cho Sở Diệp là Lâm Nam Cương có khả năng sẽ ra tay, cũng không biết Sở Diệp và Lâm Sơ Văn có bao nhiêu hiểu biết về người này.

“Lâm Nam Cương là nửa Hồn Vương, vì sao trước ngay muội chưa từng nghe?” Sở Nhan Vũ có chút nghi hoặc nói.

Uông Ngưng bất đắc dĩ nói: “Hắn là tu sĩ tà đạo, Hồn Sủng có tà tính quá cao, nếu để quá nhiều người biết sợ sẽ ảnh hưởng nhân tâm! Bất quá, những Hồn Sư tiến giai lâu năm nhiều ít đều hiểu biết một ít."

Sở Nhan Vũ thầm nghĩ: Sợ ảnh hưởng nhân tâm, đúng hơn là sợ mấy tông môn bị mất mặt thì có, cho nên, mới không nói rõ thực lực của Lâm Nam Cương. Người này lợi hại như vậy, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cũng không biết có thể tránh qua kiếp nạn này hay không.

Ngoài Vạn Thú Điện, một con lão thử cao hơn mét thân hình đỏ sậm, đang quỳ rạp trên mặt đất ngửi cái gì đó, sau đó giơ lên móng vuốt chỉ về một hướng.

“Tây Bắc đó là địa phương nào?” Lâm Nam Cương hỏi.

“Hình như là di chỉ Vạn Thú Điện.” Tống An nói.

Lâm Nam Cương cười nhạo một chút, tràn đầy châm chọc nói: “Trốn đến di chỉ thì có thể trốn khỏi ta sao?"

“Lâm tiên sinh hãy cẩn thận, cái Vạn Thú Điện này vẫn là có chút phức tạp.” Tống An nhắc nhở nói.

Lâm Nam Cương khinh thường nói: “Còn không phải là một cái tông môn bị bỏ hoang sao? Ở đó thì có gì khó lường."

Tống An gật đầu, bồi gương mặt tươi cười nói: “Lâm tiên sinh nói cũng đúng.”

Lâm Nam Cương lưng đeo xuống tay, nói: “Được rồi, sớm một chút giải quyết hai tên kia, ta cũng phải sớm chút trở về báo cáo kết quả công tác, ta chính là đáp ứng Phương Danh, sẽ giúp hắn hết giận."

Sở Diệp đùa nghịch la bàn, bỗng nhiên nheo lại đôi mắt.

Lâm Sơ Văn nhìn thần sắc Sở Diệp, hỏi: “Tới sao?”

Sở Diệp gật đầu, nói:“Tới rồi."

“Hắn tới một mình sao?"

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không, giống như còn mang theo một người giúp đở, cũng là một Hồn Sư.”

Lâm Sơ Văn mím môi, nói: “Chuẩn bị nghênh chiến đi.”

Sở Diệp gật đầu, nói:“Hảo."

Tiểu hồ ly, Tiểu Bạch cùng mấy Hồn Sủng khác của Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp cũng đang chờ khai chiến, trong mấy ngày này chúng đều đã ăn quá no, mà nhu cầu cấp bách của chúng là có một hồi đại chiến để kiểm nghiệm năng lực bản thân, cũng như trợ giúp tiêu hóa phần dược lực còn sót lại, nghe sắp phải chiến đấu, mấy đứa nhóc đều là vô cùng chờ mong.

“Bọn họ ở bên trong di tích.” Tống An nói.

Lâm Nam Cương liếm liếm môi, có chút gấp không chờ nổi nói: “Chúng ta vào đi thôi, mười vạn hoang man chướng khí mù mịt, một nữ nhân cũng không có, thật không thú vị."

Tống An gật đầu, không ngừng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nhưng trong Vạn Thú Điện còn có rất nhiều cấm chế, khi tiến vào trong đó nhất định phải cẩn thận."

Lâm Nam Cương không kiên nhẫn nhìn Tống An liếc mắt một cái, nói: “Được rồi, đừng nói nhiều lời, ngươi lên trước dẫn đường đi.”

Tống An gật gật đầu, nói: " Được."

Tống An đi ở phía trước, tiến vào Vạn Thú Điện, Tống An đã lăn lộ ở mười vạn hoang man nhiều năm, nên cũng đã từng tới nơi bị từ bỏ này.

Năm đó, Tống An cũng từng nghĩ tới trong di tích có lẽ sẽ có di lưu lại cơ duyên, nhưng sau một phen tiềm kiếm đều không có gì.

Vừa tiến vào di tích, Bạch Ngọc Dự Cảnh Trùng của Tống An liền biến sắc.

Bạch Ngọc Dự Cảnh Trùng là phó sủng của Tống An, con trùng này không có một chút lực sát thương nào, nhưng đối với nguy cơ lại vô cùng mẫn cảm.

Loại trùng này thân thể thường trắng tinh như ngọc, một khi cảm giác được nguy hiểm sẽ biến sắc, khi Bạch Ngọc Dự Cảnh Trùng biến hóa màu sắc càng đậm thì đại biểu nguy hiểm càng lớn.

Tống An đã dựa vào sâu này mà tránh thoát rất nhiều nguy cơ.

Bạch Ngọc Dự Cảnh Trùng đã biến thành màu đỏ sẫm, tránh ở trong thức hải của Tống An mà run bần bật, làm cho Tống An có loại cảm giác rất không tốt.

Tống An nhăn nhăn mày, hắn trước kia cũng đã tới di chỉ Vạn Thú Điện, lúc ấy Bạch Ngọc Dự Cảnh Trùng cũng không phản ứng như vậy.

“Như thế nào không đi tiếp?” Lâm Nam Cương nhìn Tống An liếc mắt một cái, không kiên nhẫn nói.

Tống An có chút xấu hổ nói: “Vạn Thú Điện có khả năng đã có biến hóa, Bạch Ngọc Dự Cảnh Trùng của ta có chút phản ứng."

Lâm Nam Cương chướng mắt bộ dạng sợ đầu sợ đuôi của Tống An, không kiên nhẫn nói: “Con sâu của ngươi lá gan quá nhỏ, gặp được một chút gió thổi cỏ lay, liền đã bị dọa cho run bần bật, ở đây có gì kỳ quái đâu, ngươi lo chỉ đường đi, còn về chiến đấu ta không cần ngươi nhúng tay, ta sẽ tự giải quyết mọi chuyện."

Tống An nhìn thần sắc Lâm Nam Cương chỉ có thể gật đầu, mang theo Lâm Nam Cương tiến vào di tích.

Lâm Nam Cương đi vào di tích, Huyết Ảnh Thử trừng mắt chuột, nhìn quét khắp nơi.

Huyết Ảnh Thử có cảm quan phi thường mẫn cảm, cho nên, Ngũ Độc lão tổ mới đưa Huyết Ảnh Thử để truy tung, mà trong di tích tất cả các nơi đều có hơi thở của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, Huyết Ảnh Thử có chút phân biệt không rõ.

Tống An nhìn Lâm Nam Cương, có chút nghi hoặc nói: “Lâm tiên sinh, Huyết Ảnh đại nhân nói như thế nào!”

Lâm Nam Cương híp mắt mắt, nói: “Nó nói, trong cái di tích này đều có hơi thở của hai tên hỗn đạn kia.”

Tống An nhíu lại mày, có chút bất an nói: “Nhìn dáng vẻ, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn hẳn là đã ở nơi này được một thời gian, vậy hai người kia sẽ có rất nhiều lợi thế."

Lâm Nam Cương ngó lơ sự bất an của Tống An liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Chiếm cứ cứ địa lợi lại thì như thế nào, ở trước mặt người có thực lực thì hết thảy đều là con số không."

Lâm Nam Cương vỗ vỗ túi linh thú, một đám dơi đen bay ra.

Lâm Nam Cương nuôi chính là huyết dơi chúng có đôi mắt màu đỏ, có răng nanh bén nhọn, còn mang theo móng vuốt sắc bén như móc, diện mạo thập phần dữ tợn.

Được thả ra khỏi túi linh thú, một đám yêu dơi có vẻ thập phần kính động, vây quanh Lâm Nam Cương bay múa.

Lâm Nam Cương hướng tới con dơi dẫn đầu nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: “Đi, cho ta xem những con rùa đen rút đầu kia đang trốn ở đâu, tìm được người, các ngươi là có thể mỹ mãng mà ăn no nê, Hồn Sủng của hai con rùa đen kia có huyết mạch không thấp, hương vị hẳn là rất không tồi."

Yêu dơi tựa hồ lĩnh hội được ý tứ của Lâm Nam Cương, vui vẻ mà bay đi.

Sở Diệp đùa nghịch la bàn, có chút hưng phấn nói: “Lâm Nam Cương đã đem Ám Ảnh Huyết dơi đàn thả ra.”

Sở Diệp đối với huyết dơi đàn của Lâm Nam Cương vẫn là thập phần kiêng kị, tuy rằng trên tay hắn có ong đàn, hơn nữa số lượng còn khổng nhỏ, nhưng Ám Ảnh Huyết dơi có độc tính kịch liệt, nếu để ong đàn tiến ra cứng đối cứng chỉ sợ sẽ tổn thất rất nhiều, Sở Diệp vốn đang suy xét làm như thế nào để suy yếu uy lực của đàn Ám Ảnh Huyết dơi kia, mà Lâm Nam Cương lại trực tiếp đem Ám Ảnh Huyết dơi đàn thả ra, như vậy đã cho Sở Diệp một cơ hội lớn.

Thấy Ám Ảnh Huyết dơi đàn đã tứ tán ra, Sở Diệp lập tức kích hoạt Cấm Không đại trận.

Ám Ảnh Huyết dơi đàn đang ở không trung bay múa, do không kịp phòng bị nên đã bị cấm chế đánh trúng, huyết dơi ngã xuống không ít.

Cấm Không đại trận tuy đã bị hư hại không ít, nhưng phạm vi cùng sức công kích lại rất mạnh, huyết dơi vận khí không tốt thì bị chém đôi, vận khí hơi tốt thì bị thương, vận khí tốt thì lông tóc vô thương.

Xuất sư bất lợi, sắc mặt Lâm Nam Cương liền cực kỳ khó coi.

Ám Ảnh Huyết dơi đàn là do Lâm Nam Cương tốn đại lực tài khí để bồi dưỡng, một chút liền tổn thất tam thành, làm hắn thịt đau không ít. Tình báo không được đầy đủ."

“Sao lại thế này? Ở đây có Cấm Không đại trận sao?” Lâm Nam Cương khó chịu nhìn Tống An, tựa ở trách cứ Tống An.

Tống An nhìn Ám Ảnh Huyết dơi đang bay trên không trung

“Trước đó có thể bay còn hiện tại chỉ sợ là không thể.” Tống An thầm nghĩ: Khi Ám Ảnh Huyết dơi mới vừa bay ra thì cũng không có xuất hiện vấn đề gì, nhưng khi bay đi được một lúc mới bị oanh sát, này chỉ sợ không phải ngoài ý muốn, mà là có người ra tay.

“Lâm tiên sinh, Sở Diệp là Trận Pháp Sư, chỉ sợ là đã nắm giữ không ít cấm chế ở đây."

Mới vừa tiến vào thì đã gặp phải tình huống này, làm trong lòng Tống An lại thêm vài phần lo lắng.

Tống An dò xét một chút thức hải để xét trạng thái của Bạch Ngọc Dự Cảnh Trùng, bây giờ màu sắc của Bạch Ngọc Dự Cảnh Trùng đã càng lúc càng sẫm, Tống An cảm giác được rõ ràng bạch ngọc trùng đang rất bất an.

Chuyện Tống An nói, Lâm Nam Cương cũng đã nghĩ đến, chỉ là Lâm Nam Cương không nghĩ sẽ thừa nhận chính mình sai lầm, nên mới giận chó đánh mèo lên Tống An.

Tống An âm thầm nói, đã sớm nghe nói Sở Diệp am hiểu trận pháp, hiện tại thoạt nhìn trình độ còn không bình thường, muốn khống chế cấm chế trong Vạn Thú Điện, cũng không phải là một việc dễ dàng.

Bên ngoài đều nói Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn có thể gϊếŧ chết hai Hồn Sư cấp là ngẫu nhiên, hiện tại thoạt nhìn, nơi nào là ngẫu nhiên, đều là nhờ vào thực lực!

Lâm Nam Cương đen mặt, nói: “Hai tên hỗn đạn, huyết ảnh thử, nhanh chân chạy đi tìm chúng cho ta.”

Huyết Ảnh Thử hít hít cái mũi, tiến lên phía trước dẫn đường, đem vài người đưa tới cốt sơn.

Trước Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã ở cốt sơn một thời gian dài, nên nơi này có hơi thở của hai người còn rất nồng đậm.

“Kỳ quái.” Tống An nói thầm nói.

Lâm Nam Cương nhìn Tống An liếc mắt một cái, nói: “Có cái gì kỳ quái?"

Tống An nhíu lại mày, nói: “Nơi vốn có rất nhiều thú cốt bị vứt đi, nhưng hiện tại lại chẳng có gì."

Lâm Nam Cương híp mắt mắt, nói: “Thú cốt, tên Sở Diệp này tựa hồ rất thích sưu tập thú cốt, không nghĩ tới dù là thú cốt bị vứt đi mà hắn cũng không buông tha."

“Trên mặt đất hình như là trận văn.” Tống An nói.

Lâm Nam Cương híp mắt, nói: “Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, chẳng lẽ là ở chỗ này gặp được cơ duyên gì đó, cho nên, mới có thể tiến bộ nhanh như vậy."

Lâm Nam Cương đang híp mắt suy nghĩ, thì một quả cầu lửa hướng tới hắn mà bay lại.

Huyết Ảnh Thử chở Lâm Nam Cương nhảy lên tránh đi ngọn lửa công kích.

Lâm Nam Cương hướng theo nới ngọn lửa phóng ra nhìn qua thù thấy được một con hồ ly đang loạng choạng cái đuôi.

Lâm Nam Cương có chút phẫn nộ nhìn tiểu hồ ly, Lâm Nam Cương lần này tới đây, chính là ôm tâm thái mèo vờn chuột, hắn muốn chính là đi từng bước một đem đối thủ bức đến tuyệt lộ, làm đối phương trốn đến không thể trốn, lui không thể lui, kết quả, chỉ tiểu hồ ly kia lại chủ động khiêu khích, làm Lâm Nam Cương rất tức giận, cảm thấy chính mình bị xem thường.

Lâm Nam Cương từ lâu đã nổi danh từ mấy năm trước, hắn gϊếŧ đã chết một nữ tu, sau đó mới phát hiện người nọ chính là đề tử tâm ái của Vạn Việt Tú lão tổ.

Vạn Việt Tú giận dữ, nên đuổi gϊếŧ hắn hồi lâu, do hết cách nên hắn đầu phục Ngũ Độc lão tổ để bảo mệnh.

Hắn đã rất nhiều năm không ra tay, nên đối với lần này còn rất chờ mong, nhìn thấy một con tiểu hồ ly cư nhiên dám khiêu khích hắn, Lâm Nam Cương cảm thấy chính mình là lâu không ra tay, đến nỗi một tân Hồn Sư mà cũng giám đùa bởn hắn.

Huyết Ảnh Thử hai tròng mắt huyết hồng, lạnh lùng nhìn tiểu hồ ly.

Tống An nhìn tiểu hồ ly, đôi mắt đột nhiên nhảy dựng, theo tư liệu biểu hiện, Lâm Sơ Văn có một con hồ ly là Hồn Thú cấp , nhưng con trước mắt này là một con đã cáp .

Tống An cau mày, thầm nghĩ: Tư liệu hẳn là không sai, hồ ly của Lâm Sơ Văn trước đó không lâu mới đột phá, nay lại lên cấp hẳn là mới tiến giai gần đây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio