Lý Mộ Phong cắn răng, cũng không tiếp tục cùng Hàn Quốc Kiên tranh cãi.
Gan hắn không to như nguyên chủ, tuy biết Hàn Quốc Kiên rất yêu thương, cưng chiều Hàn Ân.
Nhưng giá trị của Tẩy Linh đan quá lớn, nếu tiếp tục nháo lên, kết cục như thế nào thì đối với hắn vẫn không tốt.
Suy cho cùng, hắn tuy diễn vai Hàn Ân, nhưng cũng không có suy nghĩ suốt đời vẫn diễn vai Hàn Ân, làm một cái bóng cho nguyên chủ.
Hắn chính là muốn từ từ thay đổi tất cả, như thế nào lại làm điều có hại cho mình.
Thế lực Hàn Quốc Kiên rất lớn, có ông ấy chống lưng, hắn tất sẽ càng nhanh lớn mạnh, hắn không phải Hàn Ân, sẽ không thực sự vì Bạch Nghị mà đem Hàn Quốc Kiên cấp đắc tội, khiến quan hệ phụ tử rạn nứt.
Dù sao, quan hệ máu mủ ruột thịt này, hắn sài thật sự rất tốt.
Lý Mộ Phong trên mặt thoáng chút chột dạ, cố ý vô tình để Hàn Quốc Kiên thấy được.
Sau đó diễn trò một hồi, nhảy đến ôm tay Hàn Quốc Kiên hối lỗi, cuối cuối đầu như tiểu cẩu cầu xoa xoa, chọc cho Hàn Quốc Kiên bật cười.
Cơn giận dữ cũng vơi đi đôi chút.
Lý Mộ Phong thấy không khí hoà hoãn, biết làm nũng thành công, càng hào hứng trang đáng yêu, liên tục nịnh nọt dỗ cho Hàn Quốc Kiên vui vẻ không thôi.
Sau đó mới cúi người hành lễ, chân trước chân sau nhanh chóng đi ra khỏi biệt viện.
Lý Mộ Phong đi dọc trên một con đường dài, con đường này chính là làm trên một cái hồ sen, bên dưới nuôi không ít cá.
Hồ cũng được chăm sóc kỹ lưỡng, nước nước hồ thật lại rất trong.
Lý Mộ Phong thuận theo tư thế, nghiên người nhìn xuống hồ, hai tay chống lên lan can gỗ.
Nhìn mấy con cá đang tung tăng bơi lội một chút, sau đó lại thông qua mặt nước nhìn đến khuôn mặt của Hàn Ân.
Khuôn mặt Hàn Ân nhân sắc không phải là xấu, nhưng tiếc ở chỗ, lại bị mắc kẹt giữa hai loại yếu ớt và anh khí, nhìn như thế nào cũng cảm thấy kì lạ, lại thêm khí chất kiêu ngạo tùy ý, đảo thật sự đem nhan sắc kéo xuống một đoạn dài.
Lý Mộ Phong quan sát khuôn mặt cảm thán, khuôn mặt này thật sự chẳng có chút nào thích hợp để làm nũng, cho dù tuổi nhỏ đi nữa, dung mạo non nớt ra sao.
Làm nũng cũng không thật sự rất đáng yêu, Hàn gia chủ đúng thật là người phụ thân tốt, thật lòng yêu thương Hàn Ân nên mới cảm thấy đáng vẻ chu môi làm nũng này của hắn đáng yêu thôi, còn người khác thì chưa chắc.
Ít nhất, Lý Mộ Phong cảm thấy, hắn như vậy trông rất đỗi buồn cười.
Lý Mộ Phong nâng chân bước đi, tiếp tục sự nghiệp thỉnh an của mình.
Châu nhi và Ngọc nhi, từ khi Lý Mộ Phong thỉnh an Hàn Quốc Kiên vẫn luôn đứng ngoài cửa chờ đợi, mắt thấy hắn đi ra, cũng nhanh chóng chạy theo, như hai bình hoa biết đi, luôn luôn làm cảnh bên cạnh Lý Mộ Phong.
Lý Mộ Phong thấy vậy, cũng đảo mắt ra sau nhìn một cái, thấy hai cái trúc cơ vậy mà không thấy, lập tức đoán được bọn họ đang ẩn mình.
Cũng không có hành động gì, bất động thanh sắc mà bước vào biệt viện của Chủ mẫu Hàn gia chủ, Đại phu Nhân Hàn gia Liễu Tịch Vân.
Liễu Tịch Vân xuất thân từ Liễu gia, tuy Liễu gia bối cảnh không như Hàn gia lớn mạnh, cũng không có nhiều nguyên anh hay hoá thần toạ trấn, nhưng Liễu gia lại thiên về thương mại, là một gia tộc giàu xụ.
Mà Liễu Tịch Vân vừa hay lại là đích nữ Liễu gia, Hàn Quốc Kiên cưới nàng làm thê đảo cũng không có gì là thiệt thòi, nhớ năm đó, khi Liễu Tịch Vân gả vào Hàn gia, đồ cưới nàng mang đến không nói tới những linh đan diệu dược cao cấp, chỉ những cống phẩm, lụa là đã trải dài khắp một con phố.
Thật sự cho Hàn Liễu hai đại gia tộc mặt mũi rất lớn.
Liễu Tịch Vân là tuyệt sắc mỹ nhân, nhớ năm đó, nàng chính là một trong tứ đại mỹ nhân của Xích Quỷ quốc, nổi tiếng vạn dạm, là đoá mẫu đơn của thành Giang Mộng, tục xưng Giang Mộng đệ nhất mỹ nhân, Liễu Tịch Vân.
Đoan trang hiền dịu, cốt cách như mai, chim sa cá lặn, hoa thẹn không bằng.
Đẹp đến mức, Hàn Quốc Kiên khi vừa bắt gặp đã sững sờ hồi lâu.
Lý Mộ Phong thông qua ký ức của Hàn Ân, tất nhiên cũng biết Liễu Tịch Vân trông như thế nào, nhưng dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, hắn vẫn bị dung mạo của Liễu Tịch Vân làm cho sững sờ đôi giây, cho đến khi Liễu Tịch Vân kêu mấy tiếng, hắn mới giật mình hồi thần lại.
Quả thật, Liễu Tịch Vân rất đẹp, không hổ danh với danh xưng Giang Mộng đệ nhất mỹ nhân của nàng, nhưng không chỉ là dung mạo, khiến người ta kinh diễm, nhiều hơn chính là khí chất lắng đọng lại dịu dàng thấu hiểu, mỗi lần nhìn vào mắt nàng, lại tựa như nhìn xuống mặt hồ tĩnh lặng, trong vắt nhưng thấu hiểu lòng người.
Không hỗ là chủ mẫu Hàn gia, vị phu nhân nắm giữ chặt chẽ được trái tim của Hàn gia chủ.
Lý Mộ Phong trong lòng cảm thán không thôi.
Theo hắn biết, Hàn gia chủ trong hậu cung chỉ có vỏn vẹn một mình hàn phu nhân, cũng không có tiểu thiếp hay công tử gì, khác xa với những lão gia gia chủ khác, bởi vì tu sĩ tu vi càng cao, khả năng sinh con càng thấp.
Hàn phu nhân tuy ở biệt viện, ít khi ra ngoài xông pha, nhưng tu vi ngược lại không thấp, là một cái kim đan đỉnh tu sĩ.
Bởi vậy, Hàn gia chủ và Hàn phu nhân Liễu Tịch Vân dưới gối cũng chỉ có hai nhi tử, là song nhi Hàn Ân và một nam tử Hàn Thiệu.
Hàn Ân là đích tử trưởng tử, Hàn Thiệu là đích tử nhị công tử, là một cái tam linh căn thiếu gia.
Hàn Thiệu kém hơn Hàn Ân ba tuổi, năm nay vừa vẹn tuổi, tu vi vậy mà lại đạt luyện khí tầng , cao hơn nhiều so với bạn cùng tuổi hay những người tam linh căn khác.
Hàn Thiệu tuy là nam tử, nhưng địa vị lại kém hơn Hàn Ân một chút, tuy cũng được phụ mẫu yêu thương, nhưng xa không bằng người đại ca của mình.
Mà Hàn Thiệu này cũng giống Hàn Ân, cũng là một con người tài ba khó gặp.
Tuy không kiêu ngạo như Hàn Ân, nhưng lại là một tiểu tử rất thích gây chuyện, không xem ai ra gì, là một tên hoàn khố con ông cháu cha chính hiệu, thích nhất là bắt nạt người khác, lòng dạ hẹp hòi vô cùng..