Khi Lý Mộ Phong bước vào phòng, Liễu Tịch Vân đang cùng Hàn Thiệu nói chuyện, thấy Lý Mộ Phong đứng trước cửa ngây ngốc nhìn mình.
Hàn phu nhân buồn cười lại vui vẻ gọi:" Ân nhi, xuất quan rồi à, lại đây, mẫu thân xem một chút."
Lý Mộ Phong nghe Liễu Tịch Vân gọi, lập tức bước vào, đứng im một chỗ để Hàn phu nhân săm xe hồi lâu, đến khi bà thỏa mãn thì mới mang một thân xốc xếch đứng qua một bên.
Tiếp tục để Hàn Thiệu, người này giờ xếp hàng chờ nhảy ra ôm.
Cũng lạ, Hàn Thiệu được miêu tả là một tên bụng dạ xảo trá, âm hiểm không kém phần hẹp hòi, đường đường là nam tử, địa vị đáng lẽ phải cao hơn Hàn Ân nhiều.
Vậy mà mấy năm nay luôn bị Hàn Ân đè đầu cưỡi cổ, Hàn Thiệu lại chẳng có chút nào gọi là bất mãn, thậm chí còn có xu hướng huynh khống.
Trong mắt hắn, hầu như chẳng có ai sánh bằng Hàn Ân, nếu có người dám cả gan xếp chung hàng với Hàn Ân, Hàn Thiệu chính là người đầu tiên tìm người đó gây chuyện.
Phải nói rằng, tu chân giới không như hiện đại, tình cảm ruột thịt nhiều khi cũng không bằng tài nguyên sức mạnh, Hàn Thiệu xếp dưới Hàn Ân, tài nguyên thu được cũng kém đi vài phần so với các đích tử công tử nhà khác.
Thậm chí, thái độ của Hàn Ân đối với Hàn Thiệu nhiều khi cũng không phải một cái hảo huynh trưởng, nói đúng ra, Hàn Ân cái tên chúa kiêu ngạo này ghét bỏ Hàn Thiệu vô dụng, nhiều lúc ngứa tay còn đem ngươi ra tấu một trận, đánh đến sưng húp mặt mũi mới dừng tay.
Đặt biệt mất mặt, cũng không biết Hàn Thiệu có phải tên cuồng hành hạ không, cho dù bị ghét bỏ thì cũng cứ như keo dính chó, dính chặt lấy Hàn Ân.
Lý Mộ Phong nhìn tiểu hào tử môi đỏ răng trắng, hai má phúng phính, mắt tròn đen láy đang dán chặt lấy mình.
Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, Hàn Thiệu là một tiểu thí hài đáng yêu, có lẽ là được di truyền nhan sắc của người mẹ tuyệt sắc, khác xa với vẻ đẹp quái dị của Hàn Ân, Hàn Thiệu là một cái mỹ nam tử thật sự, tương lai rất có thể còn hút hồn được cả khối nữ tử, mỹ nhân nhào vào lòng.
Nhưng Hàn Thiệu tuy đẹp thì có đẹp thật, nhưng tính cách lại quá xấu, nhìn đám hạ nhân của hắn đi.
Hàn Thiệu mới bây lớn đã hành hạ bọn chúng người không ra người, quỷ không ra quỷ, thật sự là tên hỗn thế ma vương đầu thai mà thành.
Lý Mộ Phong học theo Hàn Ân, túm cổ áo Hàn Thiệu lôi hắn ra khỏi người mình, còn không quên gõ vào đầu hắn thật mạnh.
Hàn Thiệu là luyện khí tầng , tuy xương cốt cứng cáp, da thịt cũng dày hơn bình thường, nhưng rốt cuộc cũng chưa đến bước luyện nhục.
Bị một cái luyện khí tầng như Hàn Ân cốc một cái, tuy không dùng lực quá nặng nhưng đối với Hàn Thiệu cũng có chút quá sức.
Hàn Thiệu ăn đau, mặt mày nhăn nhó ôm chặt trán suýt soa, cũng không chạy lại bám dính lấy Hàn Ân nữa.
Lý Mộ Phong thấy hắn như vậy, thở phào một hơi, nhiệt tình quá hắn chịu không nổi.
" Mẫu thân, con đến để thăm người, sẵn tiện báo cáo luôn, con thăng cấp rồi.
Lễ vật của con đâu, mẫu thân~" Lý Mộ Phong chỉnh chu trang phục một chút, hắng hắng giọng bắt đầu làm nũng.
Hàn phu nhân thấy nhi tử nũng nịu đòi quà, sớm đã quen, cũng vui vẻ nói:
" Ngươi, cái tiểu ham tiền này, suốt ngày đòi quà.
Ta sớm muộn cũng bị ngươi đào sạch.
"
Nói rồi, Hàn phu nhân ra hiệu cho ma ma đứng kế bên, ma ma lập tức hiểu ý, xoay người đi lấy đồ.
Hàn Ân thấy vậy thì hai mắt sáng lên, lập tức nhào vào lòng Hàn phu nhân, nũng nịu nói.
" Mẫu thân, người là tốt nhất, ta thích nhất là người a.
"
Liễu Tịch Vân xoa đầu Hàn Ân, sung sướng cười:
" Ngươi tu vi càng ngày càng thăng tiến, miệng cũng theo đó mà ngọt lên.
Nịnh, suốt ngày nịnh, ta sắp bị người nịnh cho bay lên trời rồi.
"
Hàn Thiệu trước sau như một đứng một bên thấy vậy, trong lòng ghen tị không thôi.
Ì ạch chạy lại nói:
" Ca, thật ra ta cũng có, ta cũng có chuẩn bị lễ vật cho ngươi a.
Ngươi không thể quên ta được.
"
Lý Mộ Phong học theo Hàn Ân, quen thuộc khinh bỉ:
" Chậc, tiểu ngốc tử, gia sảng của ngươi còn chưa bằng một góc của ta.
Lễ vật của ngươi, ta miễn cưỡng nhận.
"
Đúng vậy, Hàn Ân tuy ghét bỏ Hàn Thiệu ngốc nghếch, nhưng tình huynh đệ máu mủ ruột thích, lại thêm Hàn Thiệu là thật lòng yêu thương hắn.
Nên Hàn Ân ít nhiều vẫn cho Hàn Thiệu chút sắc mặt.
Mà lễ vật Hàn Thiệu chuẩn bị, thật sự lúc nào cũng rất đắt tiền, đặc biệt hiếm gặp, Hàn Ân nhiều lúc cũng bị lay động, cảm thấy hứng thú.
Vậy nên, ngoài miệng ghét bỏ nhưng tay nhận vẫn cứ nhận.
Liễu Tịch Vân thấy con cái hoà thuận, trong lòng cũng rất đỗi vui mừng.
Tay cầm hộp gỗ từ từ mở ra, đưa cho Lý Mộ Phong.
Lý Mộ Phong vừa nhìn vào hộp gỗ, nháy mắt cứng đờ, nhưng sau đó rất nhanh liền khôi phục lại thần sắc như cũ.
Trong hộp gỗ là một bộ y phục màu đỏ, vẫn như cũ, hoa văn tinh xảo, đường diềm được may một cách tỉ mỉ khéo léo, thật sự là một bộ y phục rất đẹp.
Nhưng bộ y phục này, lại có chút thiên hướng yêu diễm, diễm lệ câu nhân thuộc về nữ tử.
Lý Mộ Phong tuy xuyên vào cơ thể song nhi, nhưng cốt vẫn là một thẳng nam hàng thật giá thật.
Bộ y phục này, đối với hắn có chút hơi cay mắt.
Lý Mộ Phong giọng hơi run, trấn định nói:
" Mẫu thân, đây là..."
Liễu Tịch Vân như không nhận ra Lý Mộ Phong run rẩy, cười híp mắt nói:
" Đây là Diễm Nguyệt Y.
Là một bộ thiên cấp bảo pháp y phục, do luyện khí sư lục cấp cao cấp làm ra.
Thích hợp để phòng thủ, nâng cao tốc độ, còn có thể đỡ được một chiêu của nguyên anh hậu kỳ, còn có thể giúp con nâng cao khả năng hấp thụ linh khí, che giấu tu vi, trừ khi gặp cao thủ nguyên anh đỉnh, chắc chắn sẽ không có ai có thể nhìn ra.
Bộ y phục này, vốn là được làm ra cho kim đan tu sĩ, đưa cho một luyện khí như con, có chút đại tài tiểu dụng.
Nhưng mà, an toàn vẫn là trên hết, ba năm nữa, con cũng sắp đến tuổi phải đến Thanh Hư phái học tập rồi, tuy đường đi gần nhưng đảo cũng rất nguy hiểm.
Con biết mà, Hàn gia có rất nhiều kẻ thù, thêm một thủ đoạn bảo mệnh, như vậy vẫn tốt hơn.
"
Lý Mộ Phong nghe vậy, trong lòng rung động không thôi, miệng cứng đờ, miễn cưỡng nói:
" Mẫu thân, như vậy quá quý giá.
Ta sợ, sẽ dẫn đến thế nhân dòm ngó."
Liễu Tịch Vân hiền hậu cười:" Không cần sợ, pháp y này có chức năng tự che giấu, sẽ không rước đến ánh nhìn của bọn thổ phỉ.
Ân nhi, con cứ yên tâm."
Liễu Tịch Vân vừa dứt lời, chưa đợi Lý Mộ Phong nói gì, Hàn Thiệu nãy giờ đều tìm kiếm cơ hội xen vào cuộc trò chuyện lập tức nhảy ra nói :
" Bộ y phục này đẹp như vậy, rất hợp với đại ca, nhưng y phục đẹp vẫn là cần phụ kiện xinh.
Đại ca, ngươi xem, ta đấu giá cho ngươi một cái vòng tay nạp hư giới nè, còn có thể ngưng đọng thời gian.
Vòng tay này là được cái kim đan tu sĩ đem từ trong di tích hoá thần ra đó.
Đảo có chút quý giá, ngươi xem, rất hợp với ngươi a.
".