Gió mát đìu hiu, ưu sầu ngàn năm không đổi.
Mây trắng bồng bềnh cũng chỉ lần theo quỹ tích quá khứ xưa cũ.
Trên không trung lần nữa an tĩnh.
Nhưng đông đảo thiên tài lại cực kì không bình tĩnh, vốn tưởng rằng là một lần khiêu chiến nhẹ nhõm nhưng chứ nào ngờ khó khăn trắc trở như thế? Thậm chí trong bóng tối còn ẩn giấu không biết bao nhiêu đại năng.
Chỉ vì một người mà cả thiên hạ phải dõi theo.
“Ngươi muốn chiến một trận cùng ta?”
Sở Dương ánh mắt đạm mạc, băng lãnh vô tình.
“Đây là vinh hạnh của ta!”
Tuệ Nhân chắp tay trước ngực, khẽ cười nói.
“Vậy ngươi hãy đi chết đi!”
Sở Dương nào còn dông dài, tung chưởng, phong vân ngưng trệ, chỉ thấy một chưởng ấn kim sắc đột nhiên xuất hiện to chừng một trượng đập xuống phía đầu Tuệ Nhân.
“Đại Nhật Như Lai chưởng?”
Tuệ Nhân giật nảy cả mình, cũng cảm giác được hư không chung quanh ngưng trệ, giống như giam cầm hắn trong lồng khó có thể động đậy, hắn biết đây là uy năng ẩn chứa trong chưởng pháp, có hiệu quả chấn nhiếp tinh thần, lực lượng uy ép thiên địa.
“Mở cho ta!”
Tuệ Nhân trở tay một chưởng, đồng dạng là Đại Nhật Như Lai chưởng.
Một trên một dưới tựa hồ thực lực ngang nhau.
Nhưng chưởng ấn trên không trung là thần uy chân chính của phật tổ giáng xuống, dễ dàng đánh tan phản kháng của phật tử, đánh Tuệ Nhân bay ra ngoài.
“Thật mạnh!”
Tuệ Nhân rung động không hiểu, nếu không nhờ phật bảo trong ngực thôi phát uy năng thì hắn tuyệt đối sẽ bị chưởng kia đánh chết. Thẳng đến lúc này, hắn mới chính thức cảm nhận được sự đáng sợ của Sở Dương.
“Lại đến!”
[ trUyen cua t
ui ʘʘ net ] Sở Dương thét dài một tiếng, song chưởng luân động, uy áp thiên địa, phật diệt chúng sinh.
“Không được!”
Tuệ Nhân quá sợ hãi, chỉ có thể thôi động phật bảo tiến hành phòng ngự. Liên tiếp chịu hai chưởng, hắn bị đánh cả người lún trong lòng đất, chỉ có kim quang ẩn hiện hấp dẫn lực chú ý của chúng nhân.
Cường giả quan niến ở xa toàn bộ hút một ngụm khí lạnh.
Tuệ Nhân là ai?
Tuyệt thế thiên tài xếp hạng ba mươi hai trên Tiềm Long bảng, khiếu ngạo cùng thế hệ, dù là cường giả trong tốp mười cũng khó có thể trấn áp hắn.
Nhưng hôm nay hắn lại bị đánh cho không thể phản kích được, thậm chí chỉ có thể nhờ bí bảo phòng ngự.
“Ta cũng không tin không đập chết ngươi!”
Sở Dương hừ lạnh một tiếng, đằng không mà lên, song chưởng vòng vòng đánh xuống phía dưới.
“Dừng tay cho ta!”
Thánh phật tử rốt cục không nhịn được, thân hóa lưu quang, đảo mắt mà tới, tung một chưởng tới phía trán Sở Dương.
“Đang chờ ngươi đây!”
Sở Dương cười lạnh, run tay một cái liền là hai đạo lưu quang lao vùn vụt ra.
PHỐC! PHỐC!
Lưu quang lóe lên đã tới phụ cận, thiếu chút hù chết thánh phật tử, thật may là ngay lúc đó phật quang chập chờn quanh người hắn tạo thành một tầng bảo hộ, ngăn trở phi đao.
“Vậy mà chặn được? Ắt hẳn là linh khí! Hay cho Kim Quang tự, quả nhiên tài đại khí thô!”
Sở Dương hừ lạnh một tiếng, thân thể bỗng nhiên trầm xuống rơi tới phía Tuệ Nhân ở dưới lòng đất, nói: “Trước hết lấy ngươi khai đao, xem ngươi có thể ngăn cản được mười quyền của ta hay không!”
Thân thể Sở Dương chấn động, khiếu huyệt cùng nhau chấn động, lực lượng an tĩnh trong cơ thể toàn bộ thức tỉnh.
Hắn nắm chắc quả đấm, oanh kích tới phía kim quang.
Sát phạt chi khí khiến cho khí tức kim chúc trong sơn mạch nhao nhao xao động.
Chính là Bạch Đế quyền!"
“Không được!”
Nhìn thấy một kích này, thánh phật tử hoàn toàn biến sắc, lại đánh tới lần nữa nhưng lại bị Sở Dương trở tay tung chưởng vỗ bay ra ngoài, một nắm đấm khác đã rơi xuống.
Trên không trung, lão phật lập tức sốt ruột, phẫn nộ quát: “Dừng tay cho ta!”
“Thiện Tịnh, ngươi dám ra tay?”
Quân Lạc Vũ cau mày, quanh người lập tức xuất hiện lít nha lít nhít kiếm khí.
“Ngươi thật muốn ngăn ta?”
Thiện Tịnh hét lên.
“Ngươi có thể thử một chút!”
Quân Lạc Vũ chắc giọng.
“Ha ha ha!”
Thiện Tình cười điên cuồng, đâu còn bộ dáng từ bi, hét to: “Chư vị, chẳng lẽ chúng ta nhìn đồ tử đồ tôn trăm năm khó gặp một lần bị giết sao? Lúc này không xuất thủ thì còn chờ đến khi nào, làm thịt Quân Lạc Vũ đi!”
“Đúng, làm thịt hắn thì cũng có Kim Quang tự các ngươi chống đỡ, chúng ta sợ gì nữa!”
Triệu Đại Hải trưởng lão của Bảo Thể tông sớm không thể nhịn nữa, lúc này đi ra.
Vừa rồi đệ tử thiên tài Sử Đức Khoái của tông hắn bị giết, hắn sớm đã giận nhưng gặp phải Quân Lạc Vũ thì không thể không kìm lại.
Hiện tại thấy lão hòa thượng Thiện Tịnh ra mặt, hắn sao có thể nhịn nữa.
“Lấy Huyền Vũ sơn mạch là mồ chôn, Quân Lạc Vũ, ngươi chết cũng đáng giá!”
Đường Đại Niên trưởng lão của Thiên Ma tông cũng đi ra.
“Cơ hội tốt đẹp như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua!”
Các trưởng lão Bách Hoa cốc, cường giả của Vô Sinh kiếm tông nhao nhao xuất hiện.
“Muốn động thủ thì hãy tới đi!”
Quân Lạc Vũ cất quyển sách vào trong ngực, mắt nhìn thẳng, lặng thinh đứng đó.
Hắn ngay cả kiếm cũng không có rút ra.
“Giết!”
Thiện Tịnh thấy lồng sáng bên ngoài cơ thể Tuệ Nhân sắp nát tan nên không thể chờ đợi được nữa, hét lớn một tiếng, lập tức giết tới.
Cùng lúc đó, hơn mười cường giả khác cũng cùng lúc ra tay.
“Ta không muốn giết người!”
Quân Lạc Vũ thở dài một tiếng.
“Vì sao luôn luôn bức ta?”
Hắn rút ra trường kiếm.
“Chỉ cần là tranh đấu công bằng thì dù hắn bị giết ta cũng sẽ không quản, nhưng các ngươi hết lần này tới lần khác muốn nhúng tay, lấy lớn hiếp nhỏ, vậy cũng đừng trách ta!”
Trên mũi kiếm của hắn đã ngưng tụ một điểm hàn mang.
“Phu tử, học sinh muốn đại khai sát giới!”
Quân Lạc Vũ nói xong thì chém một kiếm tới chưởng của Thiện Tịnh, trúng ngay mi tâm.
“Làm sao có thể?”
Thiện Tịnh hoảng sợ phát ra một tiếng kinh hô, nguyên thần xá lợi mới đầu ngưng tụ trong thức hải cứ thế bị tịch diệt.
Nhất đại đại năng, Thiện Tinh, vong!
Quân Lạc Vũ bước lui ra phía sau, né tránh công kích còn lại.
Cường giả còn lại thấy hắn một kiếm chém giết Thiện Tịnh thì toàn bộ giật nảy mình, nhưng lúc này muốn thu tay lại thì đã chậm. Bọn hắn tựa như ăn ý, toàn bộ thúc giục thần thông mạnh nhất, tiến hành vây công.
Không trung loạn thành một đoàn.
Phía dưới, Sở Dương lại tung ra một quyền.
“Xem ngươi có nát hay không?”
Sở Dương hét to, lực lượng sôi trào mãnh liệt, toàn bộ tụ hội trên nắm tay của hắn.
ẦM! ẦM!
Lực lượng nổ tung, kim quang băng diệt, Tuệ Nhân bị một quyền oanh thành thịt nát.
“Ngươi thật đáng chết!”
Thánh phật tử Tiểu Như Lai đánh tới lần nữa thấy cảnh này thì kêu lên bi thương, con ngươi cũng biến thành huyết hồng.
“Chết? Xem ai chết trước!”
Sở Dương nhìn trông trung một chút, lại nhìn lướt qua đông đảo cường giả thiên tài ở xa xa, lộ ra vẻ hung tàn. Hắn di chuyển bước chân, trong nháy mắt đã đi tới đỉnh đầu Tiểu Như Lai, tung xuống một quyền đánh đối phương lún xuống lòng đất.
“Xem ngươi có thể kiên trì đến khi nào?”
Sở Dương lãnh khốc cười một tiếng, liền bắt đầu oanh kích.
Nơi xa, bọn người Hoa Vân Hạc lần lượt ngốc trệ.
Bọn hắn thật không ngờ Sở Dương lại hung tàn như thế, càng không ngờ được trên không trung, đại năng nguyên thần lại phát sinh đại chiến.
Mỗi một kích đều có lực lượng lật tung sơn phong, cực kỳ đáng sợ.
“Các ngươi xem, Sở Dương kia đã giết Tuệ Nhân, chẳng qua bao lâu thì ngay cả thánh phật tử cũng sẽ chết chung một chỗ, đến lúc đó chỉ sợ cũng sẽ đến phiên chúng ta!”
Thánh ma tử sát ý vô tận nói.
“Còn chờ gì nữa, cùng xông lên giết hắn!”
Cường giả thiên tài của Vô Sinh kiếm tông đã không nhịn được.
“Bằng thực lực của chúng ta, cùng xông lên nhất định có thể chém giết hắn. Tuy nhiên đến lúc đó, thế gian sẽ thiếu đi một cái thế kỳ tài, chúng ta cũng thiếu đi một đối thủ tốt.”
Hoa Vân Hạc thở dài.
“Già mồm!”
Bạch Tố Tố hừ lạnh một tiếng.
Thủy Thanh Linh bĩu môi.
Hoa Thiển Ngữ khe khẽ thở dài.
“Giết!”
Thánh phật tử thấy đám người lần lượt dao động thì đi đầu xông tới.
VÚT! VÚT! VÚT!
Bọn hắn đều là thiên chi kiêu tử chân chính, một khi quyết định sẽ không chút do dự. Bọn hắn đều hiểu, dù là hôm nay không giết Sở Dương thì tương lai một ngày nào đó bọn hắn sẽ còn phải đối đầu.
Tông phái cùng hoàng triều, thiên nhiên đối lập.
Bọn hắn cùng Sở Dương cũng đã thành đối thủ.
Cơ hội tốt như hôm nay sao có thể bỏ lỡ?
“Sư muội, đi thôi, đồng loạt ra tay, ngươi ta sóng vai chiến đấu chém giết hạng nhất Tiềm Long bảng, nhất định có thể lưu lại mỹ danh thiên cổ!”
Hoa Vân Hạc đi tới bên cạnh Thủy Thanh Linh, chân thành mời.
“Ta không muốn mất mặt như thế!”
Thủy Thanh Linh hừ lạnh một tiếng.
“Sư muội, đây là đại cục, vì tương lai, hy sinh danh dự thì có làm sao?”
Hoa Vân Hạc âm vang nói.
“Từ này về sau, ta không còn là sư muội của ngươi!”
Thủy Thanh Linh lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại khẽ liếc qua Sở Dương, khe khẽ thở dài, quay người rời đi.
Hoa Vân Hạc nắm chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu kìm nén sự xấu hổ trong lòng, nhìn sang Sở Dương, cười lạnh: “Hạng người quê mùa nhà ngươi lại dám giẫm chúng ta dưới chân, sao có thể tha thứ được? Không giết ngươi thì tâm ta có ma chướng, còn cả ánh mắt của Thủy Thanh Linh khi nhìn ngươi nữa, vậy mà, vậy mà... Thứ đáng chết thấp hèn!”
Hắn khẽ động chân, bay lên tầng mây, giết tới.
Một bên khác, Hoa Thiển Ngữ đã thối lui ra xa, đứng trên một khối nham thạch nhìn qua, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì.
“Sao đây? Không đi vây công?”
Tử Linh Lung đi tới, khẽ cười một tiếng.
“Ngươi thì sao? Tại sao không đi?”
Hoa Thiển Ngữ hỏi lại.
"Ta không muốn chết!
Tử Linh Lung lắc đầu, nói tiếp: “Hộ thân bí bảo của ta cũng không thể ngăn được một kích của Sở Dương, dẫu sao thì nội tình của Bách Hoa cốc ta không bằng các ngươi!”
“Dù cho có thể ngăn trở thì chỉ sợ ngươi cũng sẽ không đi!”
Hoa Thiển Ngữ bỗng nhiên cười.
“Xác thực như thế!”
Tử Linh Lung chớp đôi mắt đẹp liên tục, nói: “Hắn từ một huyện thành nho nhỏ cứng rắn giết trở ra, trở thành hạng nhất Tiềm Long bảng, đối mặt quần anh lại không sợ chút nào, độc chiến thiên hạ, đây là oai hùng bực nào! Quyết đoán cỡ nào! Khiến cho người ta hoa mắt cỡ nào!”
“Ngươi động tâm rồi?”
Hoa Thiển Ngữ khẽ híp mắt.
“Chẳng lẽ ngươi không động lòng?”
Tử Linh Lung hỏi lại.
“Nam tử thần kỳ như thế trên thế gian, ta há không động lòng!”
Bạch Tố Tố thánh nữ của Tố Nữ tông cũng không tham dự vây công mà đi tới, nói: “Chỉ thật đáng tiếc, hắn quá mức lạnh lùng, quá mức vô tình, quá mức tàn nhẫn, quá mức quyết tuyệt, nhân vật như vậy nếu không nhất phi trùng thiên thì sẽ chú định chết yểu thật sớm.”
“Hắn thật sao? Hắn biết sao?”
Hoa Thiển Ngữ lẩm bẩm.
Ba nữ tử phương hoa tuyệt thế lẳng lặng nhìn.
Convert by: Xinh_Xinh