Trên bầu trời, Quân Lạc Vũ độc chiến hơn mười cường giả đồng cấp mà không rơi xuống hạ phong một chút nào, thậm chí lúc mới bắt đầu còn một kiếm chém giết lão phật Thiện Tịnh.
Sự cường đại của hắn khiến Sở Dương chấn động.
Nhưng hắn nhìn lại người gọi là thiên tài trên Tiềm Long bảng đang vây giết tới thì cười lạnh, liếm môi một cái.
“Hôm nay ta sẽ xếp lại hạng trên Tiềm Long bảng!”
Sở Dương trấn áp cả người Tiểu Như Lai xuống trong lòng đất, mặc hắn giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra ngoài.
Mắt thấy đám thiên kiêu vây công tới thì Sở Dương xoay chuyển ý nghĩ, bốn ngọn phi đao sớm được hắn bố trí tản mát khắp nơi bỗng nhiên xuất hiện, lướt nhanh sát mặt đất.
VÚT!
Xẹt qua từng tia đường cung, bắn trúng từng trái tim, để lại máu tươi bắn tung tóe.
Những người xếp trên Tiềm Long bảng đều là thiên kiêu trong thiên kiêu, nhưng dù sao họ cũng chỉ có cảnh giới Tông sư, ngoại trừ một số đệ tử nội tình thâm hậu có linh khí phòng ngự ra thì tối đa chỉ như thuồng luồng trong tay Sở Dương, chỉ có thể phòng ngự công kích của Đại tông sư.
Nhưng bực phòng ngự như thế lại không ngăn được phong mang của phi đao, dễ dàng bị phá ra, kết liễu sinh mạng.
Chỉ trong chớp mắt đã có hơn mười người ngã xuống đất chết đi.
Cảnh này khiến cho đông đảo cường giả đang tiếp tục nhào tới toàn bộ giật mình một cái, hãi nhiên hết mực.
“Giết!”
Sở Dương cũng không cho bọn hắn cơ hội do dự, điều khiển phi đao một cách không lưu tình, tiếp tục công kích.
“Ta tới đối phó phi đao!”
Một thanh niên hét to một tiếng, từ trong ngực lấy ra một cái chén nhỏ màu đen, hắn miệng lẩm bẩm ném tới không trung, chén nhỏ lập tức biến to cỡ chậu rửa mặt, phát ra một cỗ hấp lực hút cả bốn ngọn phi đao vào trong.
“Vạn Bảo Hoa, thủ đoạn của Khí tông ngươi thật lợi hại, không ngờ lại dễ dàng thu được phi đao của hắn. Không có binh khí như thế thì xem hắn làm càn kiểu gì nữa?”
Một thiên niên trong số đó lập tức nâng ngón tay cái lên.
“Ta dù sao chỉ xếp hạng mười tám, thực lực có hạn nên khó có thể thôi động nhiều uy năng hơn của linh khí, kế tiếp phải giao lại cho các ngươi rồi, ta tiếp tục trấn áp phi đao của hắn!”
Vạn Bảo Hoa nói xong thì đi lùi ra sau.
“Xem ta!”
Hoa Vân Hạc đã đuổi tới, theo tay run một cái, chỉ thấy một chiếc khăn tay màu trắng lăng không bay ra, hóa thành một sợi tơ mang tựa như con rắng du tẩu phi tốc, trong nháy mắt đã lướt tới phụ cận, vừa vặn quấn lên người Sở Dương đang không kịp tránh.
“Nhân cơ hội này mà oanh sát hắn đi!”
Hoa Vân Hạc nở nụ cười, hét lớn một tiếng liền chắp hai tay ra sau lưng, chờ xem khoảnh khắc cuối cùng xảy đến.
“Cơ hội như thế có thể nào bỏ lỡ!”
Thánh ma tử Huyết Không cười lạnh, hắn cũng không lên trước mà là lấy ra một chiếc đinh xanh thẫm, ném ra không trung thì nó hóa thành một đạo lam quang, mau chóng đuổi tới.
“Giết người thật ra cũng chỉ đơn giản như thế!”
Huyết Không lẩm bẩm nói: “Đây là chỗ tốt của nội tình sâu, bối cảnh mạnh, hoàn toàn có thể nghiền ép đối thủ!”
Một bên khác, Sở Dương liên tiếp công kích phòng ngự của Tiểu Như Lai đến lung lay sắp đổ, mắt thấy sắp nát, chuẩn bị nhất cử oanh sát vị đệ tử của Kim Quang tự này thì chợt phát hiện Vạn Bảo Hoa lấy ra một kiện linh khí thu phi đao của bản thân lại, hắn giật nảy cả mình.
“Linh khí chẳng lẽ phổ biến đến thế sao?”
Sở Dương khóe miệng co giật.
Hắn cũng không nghĩ thử xem, bọn họ là người nào?
Là hạt giống của mỗi tông phái, được toàn lực bồi dưỡng làm người nối tiếp tương lai thì trên người há có thể không có đồ bảo mệnh?
Như Tuế Nhân bị đánh giết chẳng qua là do vận khí quá kém, chứ nếu kiên trì thêm một lúc thì cũng chưa chắc đã bỏ mình.
Sở Dương ngây người trong chốc lát thì đã thấy Hoa Vân Hạc tế ra dây lụa bắn tới, tốc độ quá nhanh khiến hắn không tránh kịp, vừa vặn bị quấn quanh.
“Thật phiền!”
Sở Dương trong lòng khẽ run rẩy, tròng mắt hơi híp nhưng cũng khơi dậy chiến ý ngập trời.
Ba trăm sáu mươi khiếu huyệt đồng thời chấn động hình thành chu thiên tinh đồ, phun xuất từng dòng chân khí mênh mông, xuyên qua toàn thân, hắn đột nhiên quát lên: “Mở cho ta!”
ẦM! ẦM!
Khí kình nổ tung nhấc lên cuồng phong, nham thạch dưới chân rạn nứt, đại địa cũng phải lung lay.
Dây lụa quấn quanh người Sở Dương bị hắn cứng rắn chấn văng ra.
“Làm sao có thể?”
Hoa Vân Hạc ở xa xa giật nảy cả mình.
“Không có gì là không thể!”
Vạn Bảo Hoa ở bên cạnh cau mày nói: “Chỉ có cường giả nguyên thần mới có thể thúc giục được hết uy năng của linh khí, còn ở trong tay chúng ta thì có thể thi triển được bao nhiêu phần uy năng chứ? Linh khí phòng ngự thì cũng thôi, có thể bị động kích hoạt, nhưng linh khí công kích thì phải xem thử thực lực người điều khiển nó cao thấp thế nào, tu vi càng cao thì uy năng bộc phát ra càng mạnh. Mặt khác, nếu như thực lực của đối phương siêu việt hơn xa ngươi ta...”
Hắn đột nhiên ngừng lại, sắc mặt liền cuồng biến.
“Ý của ngươi là hắn có thể dễ dàng đánh chết chúng ta?”
Hoa Vân Hạc cũng hoàn toàn biến sắc mặt.
“Nếu không phải như thế thì sao hắn có thể tránh thoát linh khí của ngươi?”
Trong lúc nói chuyện, Vạn Bảo Hoa lui lại lần nữa, hắn không phải kẻ ngu, lại chẳng có thù oán gì với Sở Dương, vừa rồi thu lấy phi đao chẳng qua là không quen nhìn Sở Dương phách lối mà thôi.
Mà giờ khắc này, trong lòng của hắn đã sợ hãi.
Sở Dương chấn nát dây lụa, cười lạnh đánh ra một quyền thật nhanh tới phía lam sắc quang mang.
“Thật muốn chết, lại dám dùng nắm đấm đánh lên Thấu Cốt đinh của ta, nói ngươi ngốc là đúng hay không đây?”
Thánh ma tử Huyết Không ở cách đó không xa cười lạnh liên tục.
Đây chính là linh khí.
Chân chính phòng ngự căn bản không ngăn được.
Một khi bắn trúng sẽ xuyên thủng thân thể, tuyệt đối không có loại khả năng thứ hai.
Ba nữ Tử Linh Lung ở xa quan chiến cũng căng thẳng.
“Hoa Vân Hạc vậy mà lại dùng đến Bạch Vân thao, là e ngại sao? Không dám lên trước giao chiến!”
Hoa Thiển Ngữ nhếch miệng.
“Hắn đương nheien không dám lên trước, Tiểu Như Lai cũng bị đánh cho không có lực hoàn thủ như thế, nếu hắn xông lên thì kết quả có khác gì đâu? Tuy nhiên dùng tới linh khí thì chỉ sợ tiểu tử kia phải gặp tai ương. Với tông sư mà nói thì linh khí là thủ đoạn không thể phá giải, nó vừa khiến mọi người hâm mộ nhưng cũng vừa chán ghét.”
Tử Linh Lung lạnh lùng nói.
Hiển nhiên nàng không có bao nhiêu hảo cảm với Hoa Vân Hạc.
“Với sự bình tĩnh, thông minh của hắn thì hẳn phải có đề phòng mới phải!”
Hoa Thiển Ngữ khẽ nắm chặt tay.
Nhưng một màn tiếp theo khiến cả ba nữ rung động.
Sở Dương bị quấn quanh, mắt thấy phải bị Thấu Cốt đinh của Huyết Không giết chết thì hắn lại chấn tan Bạch Vân thao, sau đó dùng một quyền hết sức bá đạo cứng đối cứng với Thấu Cốt đinh.
Cuồng ngạo!
Bá khí!
Một đi không trở lại!
Chiến thiên đấu địa!
Sở Dương thần thái cuồng ngạo nhưng trong lòng lại hết sức bình tĩnh, ở trên nắm tay của hắn chẳng biết từ lúc nào đã toát ra năm cỗ chân khí, có hừng hực, có rét lạnh, có sinh cơ bừng bừng, có nặng trĩu hết mực, có sắc bén tột cùng.
Đây là ngũ hành chân khí hắn tu luyện ra được từ Ngũ Đế kinh, tất cả hội tụ trên nắm tay của hắn tạo thành một luồng khí xoáy cỡ nhỏ, tự động tuần hoàn, tạo hóa bất hủ.
Đây là diệu dụng của Ngũ Đế Ngũ Hành chân khí mà hắn lĩnh hội được.
ẦM! ẦM! ẦM!
Một quyền đánh văng Thấu Cốt đinh ra ngoài.
Một màn này khiến cho một đám thien tài đang chờ đợi kết quả kinh hãi cả lên.
“Tới đây cho ta!”
Sở Dương không dừng lại mà vồ bàn tay tới trước bắt lấy Bạch Vân thao còn chưa bị triệu hồi trở lại, chân khí tuần hoàn hóa thành một lồng giam, giam nó vào trong.
“Trở lại cho ta!”
Hoa Vân Hạc ở xa xa từ trong khiếp sợ kịp phản ứng lại, vội vàng điều khiển linh khứ, nhưng sao có thể như ý hắn muốn?"
“Không có khả năng?”
Sắc mặt hắn thảm biến, thủ đoạn của Sở Dương đã triệt để vượt khỏi phạm trù hiểu biết của hắn./
XOẸT!
Sau khi giam cầm Bạch Vân thao, Sở Dương liền ném nó vào trong Nạp Hư giới, sau đó liếc mắt qua đám người, cười nói điên cuồng: “Các ngươi cũng chẳng hơn gì như thế! Xem thủ đoạn của ta tiễn hết đám heo chó các ngươi tại chỗ này này!”
Hắn bước ra một bước liền đi tới trước người Huyết Không.
“Ma đầu của Thiên Ma tông nhỉ, ta tất nhiên sẽ chém tận giết tuyệt các ngươi để báo mối thù diệt cả nhà của ta.”
Sở Dương quát chói tai: “Thánh ma tử? Hắc, hôm nay ta sẽ biến ngươi thành một con ma chết!”
Quyền trái Hắc Đế chân khí, quyền phải Xích Đế chân khí, một thủy một hỏa, hai loại cực đoan chạm nhau tạo nên uy năng tăng cao, thậm chí còn bộc phát ra uy năng khủng bố hợp hai loại ý cảnh phong vân dung hợp thành Ma Kha Vô Lượng.
Song quyền hạ xuống khiến Huyết Không thảm biến sắc.
“Đại Hắc Thiên Phòng Ngự chú, ra!”
Hắn Không bỗng nhiên rút lui, đồng thời lăng không lắc một cái, một đạo phù chú hết sức đen nhánh hiện ra rồi đột nhiên nổ tung, hóa thành một mảnh hắc quang vây hắn vào giữa.
ẦM! ẦM!
Nắm đấm hạ xuống, oanh minh bạo hưởng tựa như núi non sụp đổ, hắc quang quấn quanh bên ngoài cơ thể Huyết Không lập tức tiêu tán không còn, hắn cũng kêu thảm một tiếng bị đánh bay ra ngoài, máu bắn tung tóe, khí tức uể oải hơn phân nửa.
Đại Hắc Thiên Phòng Ngự chú có thể ngăn cản bảo vệ một kích của cường giả bán bộ nguyên thần, vậy mà lại không ngăn được một quyền của ngươi?"
Huyết Không sau khi đứng lên thì lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Nhưng sâu trong ánh mắt hắn lại là một mảnh bình tĩnh.
VÚT!
Một đạo lam quang lặng yên không một tiếng động đi tới sau lưng Sở Dương, chính là Thấu Cốt đinh bị đánh bay lúc nãy, bây giờ lại bị hắn điều khiển, chuẩn bị một kích mất mạng.
“Muốn đánh lén ta? Bằng ngươi!”
Sở Dương cười lạnh.
Hắn xoay người lại, hai tay mở ra rồi đột nhiên hợp lại, ngũ hành chấn khí lưu chuyển bên trong hóa thành lồng giam giam cầm Thấu Cốt đinh đang bắn tới.
“Trăm năm lĩnh hội, thủ đoạn của ta há các ngươi có thể biết rõ!”
Sở Dương nói thầm một tiếng, Thấu Cốt đinh cũng trở thành một thứ trong bộ sưu tập của hắn.
VÚT!
Hắn lăng không lắc một cái, dây thừng hoàng kim chợt xuất hiện trong tay, xuyên qua phía Huyết Không.
“Các ngươi có linh khí, tưởng có không có sao?”
Sở Dương cười xùy một tiếng, sát cơ càng thêm nồng đậm.
Convert by: Xinh_Xinh