Lúc này Lê Tường mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng lại cầm lên cái giỏ rau của mình rồi rón ra rón rén đi xuống lầu.
“Thanh Chi tỷ tỷ, ta, ta đi trước?”
“Nhớ nấu cơm cẩn thận đó.”
“……”
Lê Tường lại âm thầm nuốt nước miếng. Từ trong thanh âm của Thanh Chi tỷ tỷ, nàng đã nghe ra vài phần ý tứ nguy hiểm, vì vậy lập tức gật đầu nói: “Nhất định ta sẽ nấu cơm cẩn thận! Một lát nữa ta sẽ đưa tới!”
Khó khăn lắm mới bước ra khỏi tiệm sách, trong lòng nàng tràn đầy cảm giác sống sót sau tai nạn. Cũng tại nàng không suy nghĩ sâu xa, làm thức ăn mà cũng dám qua loa đại khái như vậy, thật sự là không muốn sống nữa rồi.
Được, chuyện thì cũng xảy ra rồi, có nghĩ nữa cũng không được ích lợi gì, tốt hơn hết là nàng tiếp tục đi mua đồ ăn thôi.
Lê Tường chạy về chợ bán thức ăn, chọn một cân xương sườn hai lạng thịt nạc, lại mua thêm hai cân đậu xanh.
Đậu xanh không cần phải nói, nó là thứ thanh nhiệt giải độc rất tốt. Mua xong đồ ăn nàng lại chạy tới hiệu thuốc, dùng 30 đồng bối mua nửa cân la hán quả và ba lạng hoa cúc khô.
Nàng đều dùng tiền riêng của mình để mua những loại đồ ăn này, lại cộng thêm những lần chi tiền mua đồ từ trước nữa, vì vậy hiện giờ trong tay nàng chỉ thừa lại chừng một trăm linh mấy đồng bối thôi.
Cuộc sống thời hiện đại của nàng rất sung túc, muốn xài bao nhiêu thì xài bấy nhiêu, đã hình thành thói quen tiêu tiền không cần nghĩ rồi.
Khi tới thời đại này, lúc trước gia đình không có tiền, nàng không còn cách nào khác, đành phải ép chính mình, bây giờ, vừa có một chút tiền trong tay, nàng lại bắt đầu ăn xài phung phí.
Trong lòng Lê Tường tự biết mình không thể cứ giữ nguyên bản tính này được, chỉ có bản thân nàng mới làm cho nàng tỉnh táo lại được. Sau đó nàng rầu rĩ đưa tay sờ sờ cái túi tiền đã xẹp lép của mình, rồi đau lòng trở về cửa hàng.
Cũng may bệ bếp trong nhà đã xây xong, chỉ còn một cái ống khói cũng sắp hoàn thành xong rồi, chờ chuẩn bị xong xuôi, nàng khai trương cửa hàng là có thể bắt đầu kiếm tiền.
Nghĩ vậy, trong lòng Lê Tường mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, nàng tự lên tinh thần cho mình rồi bắt đầu nấu cơm.
Nơi này không có nồi áp suất, nếu nấu bỏ tất cả xương sườn và đậu xanh vào ninh, chắc chắn sẽ không nhừ được, vì vậy, nàng cần hầm canh xương sườn trước.
Đầu tiên phải rửa sạch sẽ đậu xanh, hớt bọt nước, tiếp đó dùng lửa lớn đun xương sườn tới sôi thì chắt bỏ nước, vớt xương sườn ra bỏ vào bình gốm.
Thêm lát gừng, một chút hạt tiêu và muối, sau đó trực tiếp đổ nửa nồi nước vào hầm. Một nồi hầm như thế này, ít nhất cũng phải đun tới ba tiếng đồng hồ, sau khi xương hầm nhừ, thêm đậu xanh còn phải hầm thêm ba tiếng đồng hồ nữa. Vì thời gian khá dài, cho nên nàng chuẩn bị mì sợi trước.
Bởi vì buổi sáng hôm nay cả phụ mẫu nàng và vị sư phụ Tào kia đều yêu cầu giữa trưa nàng nấu cho bọn họ ăn món mì trụng dầu hôm trước. Cho nên Lê Tường chỉ nấu cho vị tiên nữ tiệm sách kia một bát cơm ngô, lại cho nàng ăn một đ ĩa măng mùa đông xào thịt là đủ rồi.
Hầm canh xương xườn chỉ cần một bình gốm cũng đủ mang cho tiên nữ tiệm sách, lại thêm phụ mẫu và biểu tỷ ăn nữa. Riêng về món này, Lê Tường không định mang qua cho mấy người sư phụ Tào.
Bọn họ ăn mì trụng dầu là đủ rồi, những món đồ ăn mặn này nàng muốn giữ lại cho người trong nhà ăn, cứ cho là keo kiệt đi cũng được, nàng chẳng quan tâm tới chuyện đó.
“Biểu tỷ, mì xong rồi, hôm nay chúng ta mang vào bên trong cửa hàng ăn, ngươi hỗ trợ bưng vào một chút, ta còn muốn làm thứ khác nữa.”
Quan Thúy Nhi chỉ biết sơ qua câu chuyện kia. Đại khái là biểu muội phải làm đồ ăn mang qua xin lỗi người ta. Nghe biểu muội nói vậy, nàng ấy lập tức đáp lời.