Sau đó Quan Thuý Nhi nhanh nhẹn bưng mấy bát mì đã làm xong đặt lên mặt bàn ở bên trong cửa hàng, khi ra đến bên ngoài, nàng ấy còn tiện tay kéo cửa lại, để tránh hương vị bay vào.
Đúng là nàng ấy rất biết quan tâm tới người khác.
Lê Tường nếm thử canh xương sườn, đậu xanh đã nhừ, nàng lập tức bắc bình gốm này xuống, thay bằng một bình gồm khác. Bình gốm này là nước trong nấu la hán quả và hoa cúc khô.
Trà hoa cúc la hán quả có tác dụng thanh nhiệt trừ nóng, bổ gan sáng mắt, hiệu quả cực kỳ rõ ràng. Hơn nữa la hán quả có vị ngọt, rất phù hợp với vị Liễu phu nhân không chịu được vị đắng của thuốc bắc kia.
Nhân tiện đang pha trà, nàng mang miếng thịt thái lát đã sớm ướp xong gia vị ra, bỏ thêm một chút bột củ sen vào trộn đều.
Thịt miếng bỏ thêm bột củ sen vào xào, miếng thịt sẽ trở nên vừa trơn mềm vừa nhẵn mịn, khác biệt rất lớn với khi không thêm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng chịu dùng nhiều tiền như vậy để mua nhiều ngó sen mang về làm thứ bột củ sen này. Khi xào rau chỉ cần bỏ thêm một chút cũng có tác dụng như vẽ rồng điểm mắt.
Quan Thúy Nhi đều ghi tạc trong lòng tất cả những kỹ xảo vừa rồi. Nhưng vừa nghe thấy biểu muội cần măng, nàng ấy lại lập tức đi ra mang măng đã thái lát vào bên trong.
Một món canh, một đồ ăn, một cơm, một trà, hầu hết toàn là những nguyên liệu thanh nhiệt giải độc, nàng cũng không tin, chỉ mấy cái mụn thôi mà, chúng nó kiên trì được ba ngày ư?
“Biểu tỷ, bình canh đậu xanh xương sườn này chờ nguội một chút, ngươi nhớ mang lên lầu ngay, đừng để mấy con mèo, con ch.ó ăn vụng. Đó là khẩu phần thức ăn buổi tối của chúng ta đó. Ta mang cơm qua cho người ta trước đã.”
“Được, ta lập tức mang lên, ngươi cứ yên tâm đi.”
Lê Tường gật gật đầu, một tay nàng mang theo một hộp tràn đầy đồ ăn, một tay cầm theo một bình trà, vừa có nước vừa có canh, nàng chỉ sợ chúng sánh ra bên ngoài, vì vậy cứ phải dò dẫm từng bước từng bước, đi cực thật cẩn thận.
Tới khi đi trên đường, nàng lại sợ lọt hố, sợ vấp té, đủ thứ sợ sệt, cuối cùng nàng kiên quyết đi chậm rì rì y hệt một chú rùa đen, cũng vì lý do đó, cho nên một đoạn đường từ cửa hàng nhà nàng qua tiệm sách, nàng phải mất gấp ba lần thời gian mới đi hết.
Lúc này Thanh Chi đang cầm cái chổi lông gà, quét tước kệ sách, sau khi nhìn thấy nàng, nàng ấy trực tiếp ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Lê Tường mang đồ ăn đưa cho nàng ấy.
À há, lại muốn thử độc đây mà.
Rất đúng quy tắc, còn vô cùng nghiêm khắc nữa.
Lê Tường cầm đồ ăn mà Thanh Chi đã kiểm nghiệm qua một lần, sau đó mang lên lầu.
“Phu nhân, ta đưa cơm tới cho ngươi, lại đây nếm thử đi?”
Nàng đặt đồ ăn, canh và nước trà lên bàn, mùi hương lập tức phiêu tán trong không khí.
Cùng thời điểm đó, bụng của Liễu Kiều cũng không chịu thua kém, ùng ục lên hai tiếng, hiển nhiên nàng ấy đã sớm đói bụng rồi.
“Phu nhân tới nha, ăn mấy món này vào chắc mấy cái mụn trên mặt ngươi sẽ khỏi thôi.”
“Có thức ăn thần kỳ như vậy sao? Ăn cơm cũng có thể khỏi bệnh?”
Nàng ấy cầm chiếc đũa, nhìn những món ăn trên bàn, ngoại trừ một bát cơm ngô, tất cả những món khác nàng ấy đều chưa từng được nhìn thấy.
Với một người học sâu hiểu rộng, từng đọc qua không biết bao nhiêu cuốn sách như Liễu Kiều, đây đúng là một chuyện mất mặt.
“Đây là vật gì? Sao vẩn đục như vậy?”
Quá khó coi, nàng ấy có chút không muốn ăn.
“Đây là canh đậu xanh xương sườn, có tác dụng thanh nhiệt giải độc.”
“Vậy thứ này thì sao?”
Trắng trắng mềm mềm trông rất đẹp mắt, vừa nhìn nàng ấy đã thích.
“Đây là măng mùa đông xào thịt, cũng là một món đồ ăn mát lạnh.”
Lê Tường tiện tay ôm bình trà hoa cúc la hán quả lại đây, cũng lấy một cái ly trên bàn ra đổ vào.