Chương : Tôi có đạo sư rồi
---------------------
Quý Nỗ Mân khẽ cau mày: "Đạo sư? Cậu có lẽ không hiểu, đạo sư cùng sư phụ không có gì mâu thuẫn, đạo sư chỉ là dạy cậu ở trường học mà thôi, sư phụ thì sẽ luôn phụ trách cho cậu."
Cố Thần lắc đầu, không biết phải giải thích thế nào.
Quý Nỗ Mân nói cậu đương nhiên hiểu, nhưng Thiên Linh đối với cậu không giống như vậy, cũng không phải loại đạo sư phổ thông kia. Tuy rằng Thiên Linh không nói rõ, nhưng Cố Thần lại rất rõ.
Quý Nỗ Mân nhìn đối phương tựa hồ không muốn, có chút khó khăn, chính hắn cũng không nghĩ tới có người có thể từ chối mình.
Lẽ não bình thường một đống người đến cửa cầu sư, các loại than thở khóc lóc kể lể, các loại vàng ròng bạc trắng lôi kéo tình cảm, kỳ thực là ảo giác của mình?
Làm đồ đệ của mình cũng không phải chuyện gì quý hiếm?
"Vậy đạo sư của cậu là?" Quý Nỗ Mân có chút chưa từ bỏ ý định, đứa bé thiên phú tốt như vậy hắn thật sự không muốn từ bỏ.
"Là Thiên Linh, anh ấy... là tồn tại còn trọng yếu hơn đạo sư nhiều lắm." Cố Thần không biết phải biểu đạt như thế nào.
Âm thanh nói chuyện trên sân khấu phía dưới có thể nghe được rõ ràng, Thiên Linh ngồi ở ghế giáo viên cũng sững sờ.
Anh đối với Cố Thần, xác thực không giống với những học sinh khác của anh.
Ban đầu anh có thể để ý tới Cố Thần là vì Tăng Giang, sau đó anh cảm thấy trên người đứa nhỏ này có quá nhiều thứ dị thường, lén lút điều tra một phen, những chỗ không đúng quá nhiều.
Tiếp sau nữa bọn họ sớm chiều ở chung, anh bị đứa nhỏ này cảm hóa. Trên người đứa nhỏ này có một loại thái độ nguyện ý dùng lương thiện lớn nhất đối mặt với thế giới này, cùng một loại tâm thái không quan tâm hơn thua không giống với bình thường.
Mà sau nhiều lần tiếp xúc, càng làm cho anh phát hiện người này tuy ngu dốt, có chút không cầu tiến, nhưng thiên phú chế thẻ của cậu thật sự phi thường xuất chúng, bởi vậy anh cũng có nhiều ý tưởng truyền thụ cùng khắc tạc lên người học sinh này.
Rất nhiều đạo sư sẽ thu một học sinh tốt nhất trong lớp mình làm đồ đệ, nhưng Thiên Linh một chút ý nghĩ như vậy cũng không có.
Lấy tính cách phản nghịch cùng thói quen tự do tự đại, tác phong không bị ràng buộc của anh, anh cũng không cảm thấy chính mình có thể tận tâm tận trách gì với một người.
Cho nên đối với Cố Thần, tuy anh luôn làm chuyện một sư phụ nên làm, nhưng lại chưa từng cho cậu danh phận.
Anh không nghĩ tới, vào lúc này, Cố Thần lại nói mình là đạo sư của cậu.
Bái Quý Nỗ Mân làm sư phụ, đó là điều mà bất kỳ Chế thẻ sư nào cũng không thể từ chối, thậm chí bao gồm cả Thiên Linh.
Anh không nghĩ tới Cố Thần lại cự tuyệt, mà lý do cự tuyệt còn liên quan đến anh.
Khóe miệng Thiên Linh nhếch lên, tận lực làm ra thần sắc xem thường, nhưng hốc mắt ướŧ áŧ không lừa được người.
Nếu như lúc này anh ở trên sân khấu, anh nhất định sẽ nói với Cố Thần: "Ai là sư phụ của cậu, tôi không dạy được cậu, nhanh đi bái Quý đại sư làm sư phụ đi."
Đáng tiếc anh ở dưới sân khấu, chỉ có thể nhìn Quý Nỗ Mân thở dài một hơi, không nói nữa.
Vào lúc này, Văn Dịch Kế đã lên đến sau sân khấu, đồng thời còn có chủ nhiệm chuyên ngành Chế thẻ sư Moller.
Anh đi tới sân khấu, thấp giọng nói với Quý Nỗ Mân: "Quý đại sư, nếu không chúng ta đi tìm nơi khác nói chuyện, trên sân khấu không tiện lắm."
Dưới sân khấu thật sự có chút rung chuyển, bọn học sinh trước tiên là bởi vì một tân sinh có thiên phú đặc thù mà kinh ngạc, sau đó là vì Quý Nỗ Mân muốn thu Cố Thần làm đồ đệ mà không thể tin nổi, cuối cùng thấy Cố Thần cự tuyệt Quý đại sư, bọn họ từ lâu đã không còn lời nào có thể diễn tả được.
Quý Nỗ Mân liếc mắt nhìn phía dưới, quả thật có chút hỗn loạn.
Vì vậy dưới sự hộ tống của Văn Dịch Kế cùng Moller, hắn và hai đại sư Khương Chí Lâm, Nghiêm Mạch đi ra khỏi hội trường, đến phòng tiếp khách của học viện.
Cố Thần cũng bị Quý Nỗ Mân yêu cầu đi theo.
Văn Dịch Kế đi ở phía sau đoàn người, nhìn chằm chằm Cố Thần bị Quý Nỗ Mân lôi kéo hết hỏi đông lại hỏi tây, thần sắc có chút phức tạp.
Quý Nỗ Mân là con trai của sư phụ anh, đối với cách làm người và trình độ chế thẻ của Quý Nỗ Mân thì anh tự nhiên biết rõ, chỉ có thể dùng lời nói 'một đỉnh một không' để hình dung.
一顶一没 cái này mình không tra được, nhưng lại tra ra một tác phẩm văn học là 'một câu đỉnh một vạn câu'(一句顶一万句), không biết có phải là dựa theo cái này không, mà nội dung cụ mình hông hiểu đâu...
Quý Nỗ Mân từng nói chỉ muốn thu một đồ đệ tốt nhất, chuyện này anh cũng biết. Hiện tại Quý Nỗ Mân cuối cùng cũng mở miệng, coi như là một nửa bạn tốt, anh tự nhiên cũng rất vui vẻ thay hắn.
Kết quả chẳng ai nghĩ tới, người mà ai cũng ước có thể bái sư, tình tiết được yy nhiều nhất trong tiểu thuyết mạng Tinh Tế, lại bị Cố Thần không chút do dự từ chối.
Đối với Cố Thần, Văn Dịch Kế thật lòng không thể nói là có quá nhiều yêu ghét.
Tuy rằng đứa bé này không chịu nói cho anh tung tích của Ngụy Ninh, làm cho anh hận đến nghiến răng, nhưng quyết định này là của Ngụy Ninh, anh cũng sẽ không làm khó dễ Cố Thần.
Về phần Quý lão từng nói đứa bé này có thiên phú đặc biệt, hiện tại được chứng thực đúng là đặc biệt, nhưng thiên phú này có bao nhiêu năng lực thì chưa thể nói chắc, chỉ bằng loại năng lực này mà muốn cứu vớt Liên Bang, không khỏi nói mơ giữa ban ngày quá mức.
Mà đứa bé này từ chối Quý Nỗ Mân ngược lại làm Văn Dịch Kế thấy kinh hãi, đặc biệt là lý do của đứa bé này.
Học viện Triều Đế cho tới nay có một truyền thống được ngầm thừa nhận là, đạo sư sẽ thu học sinh mình coi trọng nhất trong lớp làm đồ đệ trực thuộc của mình, nhưng đây chỉ là phép hiểu ngầm.
Có học sinh có thể gặp được một thầy giáo càng tốt hơn nguyện ý thu làm đồ đệ thì coi như không có quan hệ này, hoặc là đạo sư này cảm thấy học sinh này về sau đấy biểu hiện không như ý muốn vì thế muốn chuyển đối ứng cử viên, đương nhiên loại học sinh như Mộ Dung Trác Thất thì nhất định sẽ chọn 'Cao Sư' mà không phải đạo sư phổ thông.
Nói chung trừ phi chính thức bái sư, nếu không thì chỉ là một truyền thống bất thành văn mà thôi.
Về phần Thiên Linh mà Cố Thần nói, anh không có giao thiệp, nhưng cũng biết đơn giản về người này.
Lúc anh vẫn còn là đạo sư phổ thông, có một thế hệ học sinh phi thường đặc sắc, trong này có bốn người có tính đại biểu được gọi là Tứ đại tài tử.
Đáng tiếc Tứ đại tài tử này có kết cục phi thường thê thảm, chết, mất tích, kinh doanh, duy nhất còn lại chính là Thiên Linh.
Mà Mộ Dung Dịch của chuyên ngành Ma thẻ sư cho anh một ấn tượng phi thường sâu sắc, chỉ hận không phải học sinh của mình. Cho nên lúc đầu học viện đề cử Mộ Dung Trác Thất cho anh, anh lập tức có hứng thú, có một nguyên nhân rất lớn là vì hắn là em trai Mộ Dung Dịch.
Thiên Linh tuy rằng cũng là nhân tài vạn người có một, nhưng so với Quý Nỗ Mân loại kỳ tài vạn năm mới có này thì vẫn có chênh lệch.
Vậy Cố Thần thật sự không biết nên nói là ngốc, hay nói là cậu ngay thẳng.
Một đám người đi đến phòng hội nghị, Quý Nỗ Mân vẫn như cũ không ngại phiền phức nói với Cố Thần làm đồ đệ hắn thì có lợi ích gì, đều này làm cho Khương Chí Lâm đại sư cùng Nghiêm Mạch đại sư bên cạnh đều có chút đố kị.
Nếu như Quý Nỗ Mân muốn thu bọn họ là đồ đệ, bọn họ khẳng định lập tức đáp ứng.
Cho dù niên kỷ của mình đã gấp ba người ta, nhưng trong lĩnh vực Chế thẻ sư cùng Ma thẻ sư, xưa nay không phải là dựa vào tuổi tác mà luận bối vị, từ trước đến giờ đều là tôn sùng cường giả.
Chế thẻ sư cấp tám gần như là cực hạn của bọn họ, nhưng Quý Nỗ Mân này, là nam nhân có thể đột phá cấp mười, tương lai không cách nào đo lường.
Nếu không phải còn có chút thận trọng, bận tâm cái mặt già nua, bọn họ thật muốn vứt Cố Thần sang một bên, sau đó nói với Quý Nỗ Mân, nếu không thu tôi làm đồ đệ đi.
Đáng tiếc bọn họ ngẫm lại, chỉ có thể dùng ánh mắt giục Cố Thần "Thằng nhóc không biết suy nghĩ, mau đáp ứng".
Đáng tiếc Cố Thần không hề tiếp thu được ánh mắt ám chỉ của họ.
Nghiêm Mạch nhìn Cố Thần, chỉ coi là đối phương thực sự còn quá nhỏ liền không màng danh lợi, không để ý hư danh.
Đứa nhỏ này vừa nãy bày ra năng lực, khiến cho người đang ngủ đông nhiều năm, tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo ra phương pháp miêu tả lần hai, dự định một tiếng hót làm người kinh diễm, Nghiêm Mạch rất không còn mặt mũi.
Chính mình đắc ý dạt dào có thể giảm bớt một phần mười tiêu hao Tinh thần lực, kết quả đối phương vừa ra tay liền gϊếŧ một nửa, khiến cho nghiên cứu của ông hiện ra khá vô bổ.
Chẳng qua sau khi xuống sân khấu, đoạn đường này cảm xúc Nghiêm Mạch cũng ổn định lại. Đứa nhỏ này quả thật có thiên phú đặc thù, nhưng người khác thì không, những người này dùng phương pháp của ông vẫn có hiệu quả nhất định.
Sau khi nghĩ thông suốt, Nghiêm Mạch liền không còn cảm xúc oán giận nữa, thậm chí rất có hứng thú với năng lực của Cố Thần, cảm thấy đây là một phương hướng nghiên cứu mới. Nhưng ông lại không dám vào lúc này đề xuất muốn thu đồ đệ, hiện tại Quý đại sư đề xuất người ta còn từ chối, mình thì người ta càng không lọt nổi mắt xanh, còn có thể đắc tội Quý đại sư, ông mới không ngốc như thế đâu.
Cố Thần mãi đến tận khi ngồi trong phòng tiếp khách vẫn còn mang bộ dáng choáng váng, cậu cũng không biết mình từ lúc nào biến thành một cái bánh thơm lừng.
Thẻ bài mình chế tác chỉ cần một nửa Tinh thần lực là có thể phát động? Trước đây Mộ Dung Trác Thất có nói với cậu rằng dùng thẻ bài của cậu khá thoải mái, nhưng cụ thể tình huống thế nào, chính hắn cũng không biết rõ ràng.
Mặc dù biết vậy, cậu cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chẳng qua là thẻ bài ba sao mà thôi. Trước đây cậu chế tác thẻ bài có vết màu vàng còn có thể dùng vượt cấp mà không bị ảnh hưởng đến hiệu quả, không biết nói ra cái này có thể càng náo động hay không.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Cố Thần lại giữ yên lặng suốt quãng đường. Đại sư ở bên cạnh lải nhải, Cố Thần bị một đống người đẳng cấp cao hơn cậu nhiều vây vào giữa, ít nhiều có chút thấp thỏm.
Mà một bên khác.
Mộ Dung Trác Thất thu được tin nhắn của Lâm Hách Chi vốn không muốn để ý tới, nhưng liếc nhìn mở đầu tin nhắn thấy "Bảo bối của ông xảy ra vấn đề rồi", có một loại cảm giác bất an bao trùm trong lòng.
Mộ Dung Trác Thất cau mày, bảo bối của hắn? Vậy đương nhiên chỉ có Cố Thần.
Nhưng hắn cũng chưa nói ra quan hệ của hắn và Cố Thần với Lâm Hách Chi, chẳng qua bọn họ hiện tại quả thật còn chưa có xác minh quan hệ, Cố Thần còn chưa cho hắn con dấu(Ada: chắc kiểu đóng dấu hợp đồng chăng?).
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Trác Thất đình chỉ chương trình huấn luyện hiện tại của hắn.
Từ sau khi bái Văn Dịch Kế làm sư phụ, hắn xem như lĩnh hội chương trình học biếи ŧɦái của Văn Dịch Kế, độ khó làm cho hắn mỗi ngày khi kết thúc đều có một loại cảm giác giải thoát.
Hắn không rõ rằng kỳ thật Văn Dịch Kế có chút cảm xúc khó chịu trong lòng, cho nên nâng cao độ khó chương trình học lên không ít, vốn định chờ Mộ Dung Trác Thất kiệt sức yếu thế chịu thua, không nghĩ tới thằng bé này lại có nghị lực kiên cường như vậy, vẫn tiếp tục kiên trì.
Mộ Dung Trác Thất mở ra xem nội dung của tin nhắn xong, biểu tình càng ngày càng kém.
Hắn vốn cũng không hi vọng trước khi Cố Thần trưởng thành đến đủ mạnh thì bại lộ tính đặc thù của mình, kết quả thì sao?
Hắn chỉ cho là đặc thù của Cố Thần là chế thẻ bài có vết vàng hoặc là thẻ bài nguyên sang, cho nên hắn cũng chỉ dặn Cố Thần không để hai loại thẻ bài này lộ ra ngoài.
Không ngờ tới thẻ bài Cố Thần chế tác ra thoạt nhìn giống thẻ bài phổ thông lại có dạng đặc thù khác, chỉ cần dùng một nửa Tinh thần lực. Mộ Dung Trác Thất chỉ hận đẳng cấp mình quá thấp, cho dù không phát hiện, lại không nghĩ rằng nó dị thường như thế.
Mộ Dung Trác Thất nhanh chóng đi về hướng phòng tiếp khách, căn cứ tin tức của Lâm Hách Chi, hiện tại hội trường đã bắt đầu tan cuộc, đoàn người có chút hỗn loạn, mà đám người Cố Thần thì đi đến phòng tiếp khách.
Lúc Mộ Dung Trác Thất đẩy cửa phòng tiếp khách tiến vào, liền thấy tầm mọi người trong phòng đều tập trung trên người hắn.
"Mộ Dung?" Người đầu tiên chào hỏi hắn là Cố Thần.
Văn Dịch Kế nhìn thấy đồ đệ của mình tiến vào, thần sắc phức tạp đánh giá trên dưới một phen, không nói gì.
Mộ Dung Trác Thất nhìn lướt qua trong phòng, phát hiện tình huống cung không có gay go như hắn tưởng tượng. Cố Thần thoạt nhìn cũng không giống như bị người vây công hoặc là muốn mang về nghiên cứu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Đây là nhị đồ đệ tôi mới thu." Văn Dịch Kế giải thích với Quý Nỗ Mân.
Quý Nỗ Mân quan sát một chút người trẻ tuổi vừa tiến vào này, dung mạo tuấn tú quang minh lẫm liệt, hình như từng gặp ở đâu rồi.
Quý Nỗ Mân tìm tòi trong đầu một vòng, nhớ tới người này là con trai của Nguyên soái Mộ Dung, hắn tuy rằng không quen giao tiếp, dù sao cũng từng gặp qua.
Văn Dịch Kế đã nhìn thấu sự cố chấp của Cố Thần, thành thật mà nói, anh có chút thưởng thức.
Trước mê hoặc cực lớn vẫn như cũ kiên trì với bản tâm, dù có chút ngốc, nhưng vẫn rất đáng yêu.
Anh hiện tại có thể cảm giác được tại sao Ngụy Ninh lại tín nhiệm cậu, đem sự tình liên quan đến tính mạng để cho cậu truyền lời.
"A Mân, nếu không chuyện này nói sau đi. Đứa nhỏ này tính cách bướng bỉnh, sự khổ tâm của cậu sau này nó sẽ hiểu thôi." Văn Dịch Kế khuyên Quý Nỗ Mân.
Quý Nỗ Mân vẫn có chút không cam lòng, suy nghĩ một chút, từ trong vòng tay lấy ra một quyển sổ.
"Đây là một ít tâm đắc lĩnh ngộ chế tác thẻ bài trung cấp đã chỉnh lý của ta, cậu có thể tự mình học tập một chút."
Cố Thần có chút mờ mịt nhận lấy quyển sổ, cậu đối với phong cách của nhóm con trời cứ một lời không hợp là muốn đưa sổ ghi chép này thật khó hiểu. Thiên Linh như thế, Quý Nỗ Mân cũng như thế, ngay cả Mạc Ly quá cố cũng phải lưu lại một quyên bút ký tặng cho người hữu duyên.
Cố Thần còn đang phun tào trong lòng, những người khác lại đỏ cả đôi mắt. Trong này, ánh mắt muốn nuốt lấy Cố Thần của hai đại sư Khương Chí Lâm cùng Nghiêm Mạch đều sắp thực thể hóa.
Đây là quyển sổ tùy tiện tìm được ở xó chắc?
Đây là sổ ghi chép của Quý đại sư! Sổ ghi chép!
Cho dù là thẻ bài cấp trung! Nhưng giá trị cũng không thể đo lường!
Căn bản không thể dùng tiền tài để cân nhắc!
Thiếu niên này còn một bộ bất đắc dĩ là muốn thế nào!
Không chỉ hai đại sư, ngay cả chủ nhiệm khoa Moller ánh mắt cũng không khỏi nhìn về quyển sổ. Tuy rằng trong lòng ông vẫn luôn bảo mình phải khống chế lại khống chế lại, nhưng sự mê hoặc của sổ ghi chép của đại sư vẫn khiến ông không tự chủ đưa mắt dừng lại trên tay Cố Thần.
Mà đương sự thì sao, căn bản không nhận ra biến hóa của bầu không khí trong phòng, nhận lấy sổ, tùy ý lật xem một lát liền đưa sổ trả lại cho Quý đại sư.
"Hiện tại tôi mới chỉ cấp năm nhập môn, trong này hầu hết là thẻ bài sáu sao, tôi còn lâu mới đến được trình độ đấy."
Cố Thần vẫn rất tự biết mình, bởi vì được rèn luyện trong bí cảnh, cậu có thể đột phá cấp bốn, lại bởi vì trong khoảng thời gian này chế tác lượng lớn Thẻ Cửu Từ, nên cậu mới đột phá cấp năm. Cậu không hề thấy mình sẽ lại được thần trợ giúp, có thể lần nữa thoải mái đột phá cấp sáu.
"Cậu cứ trước thu lấy, rất nhanh liền có thể dùng đến, nhìn nhiều một chút có thể bớt đi đường vòng, dù sao cũng không biết trình độ của người gọi là đạo sư của cậu như thế nào, cậu vẫn nên suy nghĩ thêm một chút." Quý Nỗ Mân yêu nhân tài, chưa từ bỏ ý định đào chân tường.
Cố Thần nghe thấy hắn nghi vấn trình độ Thiên Linh như vậy, thật lòng hứng thú không biết nếu Thiên Linh ở đây thì sẽ phản bác thế nào.
Lấy ngạo khí tính cách tự đại của Thiên Linh, phỏng chừng sẽ trực tiếp lật mặt với đại sư đi.
Đương nhiên Cố Thần nghĩ nhiều quá rồi, cậu cho đến giờ còn không biết địa vị của Quý đại sư cao thế nào, là tồn tại được người kính ngưỡng cỡ nào, dù Thiên Linh có ở đây, cũng sẽ cung kính không dám nói một lời.
=
Ada: thiệt muốn nhìn bộ dạng Thiên Linh cung kính thì thế nào... tui luôn tưởng tượng Linh là một mỹ nhân kiêu ngạo xảo quyệt hất cằm sai bảo bọn học sinh khổ sai...
=
=
=