Chương : Cơn giông trước lúc mưa
-----------------
Chuyện thu đồ đệ này tạm thời có một kết cục, dù kết quả cuối cùng là Quý đại sư có ý định muốn thu đồ đệ lại bị Cố Thần từ chối.
Sau đấy, cái tên Cố Thần lập tức trở thành không ai không biết, không ai không hiểu ở Học viện Triều Đế, thậm chí ở trên mạng Giáo Tế cũng danh tiếng vang xa một trận.
Chẳng qua so với học sinh Học viện Triều Đế tận mắt chứng kiến thiên phú Cố Thần cùng hiện trường Quý đại sư muốn thu đồ đệ, những học sinh khác cũng không tin tưởng cái này lắm, rõ ràng cảm thấy đây là phương thức Học viện Triều Đế muốn nâng lên địa vị của mình.
Dù vậy, Cố Thần bây giờ triệt để đỏ.
Vừa hết tiết sẽ có vô số học sinh đến vây xem lớp học của cậu, ngay cả ánh mắt tử vong của Thiên Linh cũng không thể ngăn cản.
Mỗi lần Cố Thần đều cảm giác như mình là tinh tinh đang bị nhốt trong lồng cho mọi người chiêm ngưỡng, còn là loại không thu vé vào cửa ấy.
Cũng không biết là ai rò rỉ ra số truyền tin của cậu, mỗi ngày đều có rất nhiều người thỉnh cầu thêm bạn tốt, cho nên lúc cậu kiểm tra lời mời, máy truyền tin suýt nữa chết máy.
Điều này khiến Cố Thần buồn bực rất lâu, hoàn hảo Lâm Chi Chi nhắc nhở cậu còn có công năng đóng thêm bạn tốt.
Vốn chuyện này còn có thể lên men rất lâu, nhưng rất nhanh, một sự kiện khác càng thêm náo động xông vào tầm mắt mọi người.
Thống soái Quân Mười Bốn Liên Bang tướng quân Chương Dục Kỵ suất lĩnh một nhánh quân đội trực tiếp xông vào trường, rất có thứ tự bao vây tòa nhà của chuyên ngành Chế thẻ sư lại.
Lúc này vừa vặn đều là lớp lý luận, tất cả học sinh đều đang ở trong tòa nhà này, mọi người xuyên qua cửa sổ nhìn vọng xuống, đều có thể nhìn thấy người quân đôi Liên Bang đang vây quanh phía dưới tòa nhà.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Quân đội Liên Bang vì cái gì mà có thể tiến vào trong trường?" Bọn học sinh chuyên ngành Chế thẻ sư thấp thỏm lo âu, nghị luận sôi nổi.
Có một quy củ được Liên Bang ước định là quân chính không có quyền can thiệp vào tự chủ vận hành của mỗi trường học, học viện là thuộc về phạm vi tồn tại không chịu sự quản khống của Liên Bang.
Liên Bang từ trước đến giờ luôn tường an vô sự với học viện, rất nhiều nhân tài do học viện bồi dưỡng đều sẽ tiến tiến vào cao tầng Liên Bang, mà Liên Bang có hành động trọng yếu nào, học viện cũng sẽ chống đỡ.
Hiện tại quân đội nghênh ngang tiến vào trong trường học như vậy, rõ ràng là phá vỡ quy củ, không xem học viện vào mắt.
Rất nhanh, hiệu trưởng học viện cùng chủ nhiệm chuyên ngành Chế thẻ sư Moller chạy đến, theo phía sau còn có chủ nhiệm cùng đạo sư một ít chuyên ngành khác.
"Chương tướng quân, ông đây là có ý gì? Là Liên Bang muốn đối lập với học viện sao? Hay là coi Học viện Triều Đế chúng tôi không có ai?" Moller cực kỳ bất mãn với hành động ngông nghênh xông vào trường học như vậy của quân đội.
Tướng quân Chương Dục Kỵ lại không chút hoang mang, rất bình tĩnh khoát tay.
"Đại sư Moller khả năng tuyệt đối không nên chụp cái mũ này cho tôi, năm đó tôi chỉ là tốt nghiệp sinh từ một học viện không có danh tiếng, đối với học phủ cao nhất Liên Bang tự nhiên là ngước nhìn cùng kính yêu, làm sao có thể không tôn trọng." Ngũ khí Chương Dục Kỵ giống như rất thành khẩn, nhưng người xung quanh nghe vào đều thấy không thoải mái.
Chương Dục Kỵ tiếp tục lấy ra một phần văn bản được ký tên, nhìn chằm chằm vào Moller, thần tình lạnh lùng.
"Đây là lệnh bắt giữ cùng lệnh khám xét. Đại sư ông trước tiên đừng nói quân đội không có quyền này, luật pháp Liên Bang tuy rằng quy định không thể can thiệp vào vận hành của học viện, nhưng lúc này không phải lúc bình thường, mà là thời khắc nguy cấp.
Liên Bang trong điều luật về an nguy quốc gia có một điều ——'Tình huống đặc biệt quan hệ đến sự sống còn của Liên Bang, dính đến an nguy của Liên Bang, bất kỳ tổ chức, cá nhân nào đều không thể chứa chấp người nguy hiểm. Quân đội có quyền tiến vào bất nơi công cộng, không công cộng để bắt giữ người nguy hiểm, tiêu trừ nhân tố có khả năng tạo thành sự không ổn định cho Liên Bang.' "
Nhìn thấy Chương Dục Kỵ hờ hững như vậy, trong lòng Moller bốc lên một ít dự cảm không tốt.
"Chương tướng quân nói lời này có ý gì, cái học viện nhỏ của chúng tôi còn có thể mang mầm họa gì cho Liên Bang?"
Chương Dục Kỵ vung vung vay: "Có quan hệ với học viện của các người hay không tôi không biết, nhưng nhất định có quan hệ với học sinh năm nhất của học viện các người."
Chương Dục Kỵ nói, máy chiếu hình loại nhỏ trong tay thả ra một đoạn video ngắn.
Đoạn video có chút mơ hồ, nhưng có một điểm mọi người vẫn nhận ra, là rừng dị thú của học viện.
Mở đầu của video là một đám học sinh tiến vào rừng dị thú, Moller có chút ấn tượng, là tân sinh ngành Chế thẻ sư.
Rất nhanh, trong hình anh dần chỉ có một người, tuy rằng hình không rõ ràng lắm, nhưng Moller vẫn nhận ra, là Đổng Ngọc Dương.
Ông vẫn có ấn tượng về học sinh này.
Học sinh này cũng là thuộc về loại thiên phú không đột xuất, nhưng khắc khổ chăm chỉ, đồng thời tiến bộ nhanh chóng. Lần thi đấu hợp tác tân sinh lần trước hắn đã là Chế thẻ sư cấp năm, thực sự khiến người kinh diễm, trình độ này gần như có thể sánh với Thiên Linh của năm đó.
Mà giờ khắc này trong video, Đổng Ngọc Dương hết nhìn đông lại nhìn tây, cẩn thận từng li từng tí một tới một góc vắng vẻ trong rừng dị thú.
Theo lý thuyết loại lớp thực tiễn của nhóm Chế thẻ sư thường sẽ tụ tập với nhau, dưới bảo vệ của đạo sư, dù sao bọn họ đa số đều không có năng lực chiến đấu gì.
Nhưng lúc này Đổng Ngọc Dương lại càng ngày cách đại đội càng xa, cuối cùng dừng lại trước một thân cây.
Đổng Ngọc Dương từ trong túi đeo lưng lấy ra một hộp gỗ màu đỏ, sau đó từ trong hộp gỗ lấy ra mấy cái lọ, đổ thứ trong bình xuống tàng cây, sau đó thu hồi hộp gỗ, để vào trong ba lô định rời đi.
Sau khi quay người đi được vài bước, Đổng Ngọc Dương tựa hồ hơi bất an, liền xoay người lại dùng đát che giấu một chút chỗ vừa nãy.
Video còn tiếp tục, nhưng mọi người từ lâu đã không còn tâm tình xem tiếp.
Vào lúc này Chương Dục Kỵ lên tiếng. "Hiệu trưởng, tôi đã nói rồi, chuyện này, không tránh khỏi có quan hệ với học sinh của học viện các người, ông xem đây không phải là chứng cứ cho lời tôi nói sao?"
Sắc mặt hiệu trưởng không tốt lắm, mà biểu tình Moller cũng đồng dạng phức tạp.
Dù thế nào, bọn họ đều không tin học sinh của mình có thể làm ra loại chuyện hại người không lợi mình này, nhưng đoạn video vừa nãy lại không phải là giả.
"Ông yên tâm đi hiệu trưởng, chúng tôi có thể điều tra rõ ràng, hành động này là hành vi cá nhân của học sinh này, cũng không có quan hệ gì với học viện, có thể là học sinh này chịu sai khiến của ai đó, chúng tôi nhất định sẽ làm rõ sự tình. Nếu như trường học trong sự việc này chỉ đơn thuần là người bị hại, chúng tôi nhất định sẽ trợ giúp trường học thật tốt."
Chương Dục Kỵ lúc nói đến mấy chữ 'trợ giúp trường học thật tốt' thì nhấn mạnh, trong thần sắc mang theo đắc ý khó nhận ra.
Hiệu trưởng còn chưa phản bác, một đạo sự ở phía sau ông đỏ mặt: "Ông có ý gì? Cho là chúng tôi có thể để học sinh đi làm chuyện như vậy sao? Chuyện này có ích gì cho học viện chứ?"
Chương Dục Kỵ xòe tay: "Tôi có thể không nói gì, chuyện như vậy, đương nhiên phải sau khi điều tra mới có thể đưa ra kết luận."
Chương Dục Kỵ đang nói chuyện, mấy quân nhân liền đè Đổng Ngọc Dương đang một mặt hoang mang đi xuống lầu. Mà một đám người cũng từ xa đi tới, trong tay cầm một cái hộp gỗ màu đỏ.
"Tướng quân, chúng tôi tìm được cái hộp trong video ở ký túc xá của nghi phạm." Người đến báo cáo.
Đổng Ngọc Dương giờ khắc này bị kìm lại, sắc mặt tái xanh, nói không ra lời, cũng không biết là phẫn nộ hay kinh hãi.
"Mang đi." Chương Dục Kỵ lạnh lùng nói.
Một đám người nghênh ngang rời đi, Moller ý đồ muốn ngăn cản, lại phát hiện căn bản không có lập trường gì để làm vậy.
Bên trong lớp học.
Cố Thần cùng Lâm Chi Chi nằm nhoài trên cửa sổ, nhìn sự tình phát sinh dưới lầu.
"Trời ạ, vậy mà là Đổng Ngọc Dương, tôi còn đang cảm thấy hắn thật là lợi hại, còn đem hắn làm tấm gương cố gắng, không nghĩ tới hắn có thể làm ra chuyện như vậy, Cố Thần cậu nói thử, có phải là thật hay không." Lâm Chi Chi thần sắc lo lắng.
Cố Thần không nói gì. Cậu chậm rãi nhìn bốn phía.
Trên mặt bọn học sinh viết đầy mê man.
Thiên Linh tựa vào bên cửa sổ không nói một lời, sắc mặt tối tăm.
Cố Thần nhìn bầu trời có chút tối tăm, bất an mãnh liệt phun trào.
Cơn giông trước khi mưa.
Người của quân đội vội vàng quay về như vậy, như một cơn gió thổi qua mà thôi.
Nhưng từ ngày đó trở đi, toàn bộ học viện trở nên yên lặng, mất đi sức sống ngày xưa.
Bên trong nhà giam lớn bằng kim loại.
Chương Dục Kỵ đang ngồi trên ghế sô pha, nghe thuộc hạ báo cáo.
"Chương tướng quân, trải qua thẩm vấn hai người Đổng Ngọc Dương của Học viện Triều Đế cùng Bạch Tử Hạc của Học viện Thần Hoàng, hai người trong cuộc đều không kiêng dè thú nhận tự sự tình mình thả độc, nhưng đối với nguồn gốc của thuốc độc, lời khai của hai người đều phi thường kỳ quái, ngài xem qua một chút."
Thuộc hạ nói xong đưa lời khai lên.
Chương Dục Kỵ cười khẽ một tiếng, tiếp nhận lời khai. "Làm rất tốt, cậu đi nghỉ trước đi."
Thuộc hạ hơi cúi người xuống, sau đó rời đi. Một khắc kia cửa đóng, hắn nhìn thấy Chương Dục Kỵ cầm lấy chén rượu trên bàn, tờ lời khai tùy ý ném sang bên cạnh, tựa hồ như không quan tâm nội dung bên trong lời khai.
Chương Dục Kỵ thưởng thức chút rượu, liếc mắt nhìn lời khai một chút, nở nụ cười xem thường.
"Xem ra Chương tướng quân đường làm quan phi thường rộng mở nhỉ." Một âm thanh bỗng nhiên bay tới, làm Chương Dục Kỵ sợ hết hồn, vồi vàng đứng dậy từ sô pha, liền thấy một nam tử mang dáng vẻ yêu mị đứng phía sau hắn.
"Đại nhân Ngọc Tu!" Chương Dục Kỵ vội vàng khom lưng nói.
"Hừ." Ngọc Tu khẽ hừ một tiếng, mang theo xem thường. "Chuyện đã bàn giao với ngươi làm thế nào rồi."
Chương Dục Kỵ khom người nói: "Đều đã làm cực kỳ thỏa đáng, chỉ là không biết, vị đại nhân phía trên làm vậy có ý đồ gì."
Ngọc Tu thần sắc lạnh nhạt: "Ý của đại nhân là thứ ngươi có thể dò xét chắc? Chẳng qua nói với ngươi cũng không sao. Rất nhanh Liên Bang liền sẽ rung động một lần, lần trước làm Liên Bang rung động để cho ngươi leo lên vị trí tướng quân, lần này cũng không thiếu thứ tốt cho ngươi. Ngươi chỉ cần phải đem học sinh đẩy lên tuyến đầu chiến tuyến là được rồi."
(Ada: tui không hiểu sao cứ phải diệt mấy nhân tài này làm gì... sợ người ta giỏi quá sau này cướp mất vị trí hay sao hả...)
Trong lòng Chương Dục Kỵ rục rịch, bên ngoài thì bất động thanh sắc.
Hơn mười năm trước, Ngọc Tu cầm nhược điểm của hắn trong tay tới tìm hắn, hắn định trừ khử người ngày để yên tâm. Lại không ngờ rằng bối cảnh hành tung người này căn bản không thể tra được, sau khi bị nhắc nhở vài lần, hắn cũng dứt khoát đánh mất tâm tư này.
Những năm này kỳ thực hắn cũng không làm sự tình gì, ngoại trừ mười hai năm trước từng giúp Ngọc Tu đưa thuốc vào trong Viên Nghiên Cứu Dị Thú, cái khác đều là cố giữ một ít quyết sách thượng tầng.
Kỳ thực hắn vẫn luôn hoài nghi, người phía sau Ngọc Tu là người bên trong Liên Bang, chẳng qua hắn cũng không hỏi nhiều. Bởi vì sau khi bị quấn lên chiếc thuyền này, cuộc sống của hắn trải quá rất thích ý, đường làm quan cũng thuận lợi, đạt được nhiều tài nguyên, hắn quyết định đôi khi giả hồ đồ, dù sao người biết quá nhiều thường không có kết quả tốt.
Ngọc Tu ngồi vào trên ghế sô pha, tiện tay lật lời khai: "A, quả nhiên là học sinh, cũng thật không rành thế sự, việc này nói ra thì có ai tin được chứ?"
"Đại nhân nói phải, chỉ là hai quân cờ mà thôi." Chương Dục Kỵ tiếp tục nịch nọt.
"Hai tên kia không phải quân cờ, là con tốt. Quân cờ là ngươi, biết không?" Biểu tình của Ngọc Tu giống như đang nói hôm nay trời trong không gió vậy.
Trong lòng Chương Dục Kỵ âm thầm khó chịu, nhưng biểu tình vẫn như cũ đầy nụ cười: "Đại nhân Ngọc Tu nói gì đều đúng, hai người kia đại nhân định sắp xếp như thế nào."
"Nếu đã là con tốt, vậy sống chết không quan trọng. Chẳng qua tên Đổng Ngọc Dương kia ngươi trước tiên giữ lại, hắn vẫn còn giá trị thặng dư. Còn chuyện sau này xử lý thế nào, ngươi tự xem mà làm thôi, chỉ cần lần sau Liên Bang rung chuyển thì làm cho học sinh đi lên tiền tuyến, đừng để chuyện mất hứng gì xuất hiện cản người là được." Ngọc Tu nói.
Chương Dục Kỵ kỳ thực vẫn luôn không hiểu vì sao Ngọc Tu chung quy phải đẩy học sinh ra tiền tuyến, triều cường dị thú mười năm trước cũng giống như vậy.
Hắn nhớ khi đó, lúc Liên Bang đưa ra chương trình nghị sự học sinh ra tiền tuyến trợ giúp, người phản đối chương trình nghị sự này đều có kết cục rất thảm.
Chẳng qua hắn không hỏi nhiều, chỉ thuận theo dòng suy nghĩ của Ngọc Tu nói: "Vậy tốt nhất là gán phong ba học viện này lên người mấy hiệu trưởng?"
"Gán lên người đám người kia?" Ngọc Tu giống như nghe được câu chuyện cười không tệ lắm, nở nụ cười chốc lát, sau đó biểu tình bỗng nhiên nghiêm túc: "Ngươi định làm sao mà gán? Nói kỳ thực Đổng Ngọc Dương cùng Bạch Tử Hạc là con rối bị hiệu trưởng khống chế, hiệu trưởng lấy rừng dị thú làm thí nghiệm, dự định lật đổ Liên Bang?"
"Cái này..." Thái dương Chương Dục Kỵ có chút đổ mồ hôi, bởi vì hắn đúng là có một ít loại ý nghĩ này. Năm đó không cách nào thông qua nhập học vào Học viện Triều Đế, hắn liền đối với hai danh giáo của Trung Ương Tinh có không ít oán hận, cũng không có ấn tượng tốt với học sinh tốt nghiệp từ hai trường này.
"Lại đây." Ngọc Tu ngoắc ngoắc ngón tay, Chương Dục Kỵ vội vàng đi tới cạnh hắn, quỳ xuống.
Ngọc Tu cúi đầu, thì thầm bên Chương Dục Kỵ một phen, Chương Dục Kỵ gật đầu liên tục.
Một phòng khác.
Bạch Tử Hạc cùng Đổng Ngọc Dương ngồi ở hai góc của gian phòng.
Nói là gian phòng, kỳ thực là nhà giam. Đại khái là vì bọn họ vẫn là học sinh, cho nên điều kiện của gian phòng không kém lắm, coi như sạch sẽ, bàn giường đều có.
Đổng Ngọc Dương trừ lúc tiến vào, liếc mắt nhìn Bạch Tử Hạc luôn núp ở góc phòng, liền luôn cúi đầu ngồi ở một chỗ khác.
Đổng Ngọc Dương bắt đầu nhớ lại chuyện cũ.
Lúc thường hắn luôn muốn trở thành một Chế thẻ sư cấp cao hơn, chưa từng có thời gian như bây giờ, ngồi yên lặng, chỉnh lý tâm tư.
Hắn nhớ tới lúc mình sinh ra, bởi vì có thiên phú Chế thẻ sư, lập tức mang lại vinh quang vô thượng cho gia đình nhỏ của hắn.
Kỳ thức đấy là một quãng thời gian rất tốt, cha mẹ yêu thương, bạn bè ước ao.
Sau đó thì sao, sau đó hắn không vừa lòng với việc trở thành nhân vật đặc biệt nhất của cái tinh cầu xa xôi kia, hắn muốn trở thành một trang nổi bật trong lịch sử Liên Bang.
Bởi vì thế, hắn quyết định đến Trung Ương Tinh để cầu học.
Cha mẹ tuy rằng không muốn, nhưng cũng đem tất cả tiền tích lũy cho hắn. Hơn một nửa tiền tích lũy chỉ có thể chi trả cho lộ phí đến Trung Ương Tinh, tiền còn lại, Đổng Ngọc Dương chỉ có thể ở Trung Ương Tinh có giá cả đắt gấp mấy chục lần chỗ bọn họ, thuê một gian phòng nhỏ để học tập.
Hắn muốn nỗ lực nâng cao, sau đó tại thời điểm nhập học làm một tiếng hót kinh người.
Nhưng rất nhanh, sau những ngày tháng ở Trung Ương Tinh, hắn phát hiện dù là thiên phú hay năng lực mà hắn luôn lấy làm kiêu ngạo, thật sự không đáng chú ý đến buồn cười.
Thiên phú C, Tinh thần lực Chế thẻ sư cấp ba, ở địa phương nhỏ kia của hắn là tồn tại được người khác hâm mộ cỡ nào, nhưng một khi đến Trung Ương Tinh, lại là một thành tích phi thường bình thường.
Đổng Ngọc Dương mê mang một quãng thời gian rất dài, nhưng hắn rất nhanh phấn chấn lên.
Thiên phú bình thường thì sao, cũng không phải mỗi một đại sư lưu danh sử sách đều có thiên phú tuyệt đỉnh, thậm chí còn có thiên phú không bằng hắn.
Ôm niềm tin 'cần cù bù thông minh', Đổng Ngọc Dương càng khắc khổ nghiên cứu, mãi đến tận khi gặp được Cố Thần.
Trong lần tranh tài mạng Tinh Tế kia, hắn thấy được Cố Thần.
Rất kỳ quái, tuy rằng bản thân hắn có thiên phú bình thường, nhưng hắn rất xem thường người có thiên phú còn tầm thường hơn hắn.
Đối với Cố Thần có thiên phú F- vậy mà có thể làm hợp tác với Mộ Dung Trác Thất mình ngưỡng mộ, trong lòng hắn rất bất bình, hi vọng có thể dùng biểu hiện không tầm thường của mình chiếm được chú ý. Nhưng mà từ đầu đến cuối, ánh mắt Mộ Dung Trác Thất không dừng trên người hắn.
Đổng Ngọc Dương có chút phẫn hận, rõ ràng biểu hiện của hắn cao hơn Cố Thần gấp mấy lần, sự chú ý của đối phương lại thủy chung ở trên người Cố Thần.
Phẫn hận qua đi, Đổng Ngọc Dương vẫn tỉnh táo lại, hắn biết chỉ có khi mình biểu hiện càng thêm ưu tú, mới có tương lại tươi sáng.
Vì vậy đợi đến khi kiểm tra nhập học, hắn lần thứ hai gặp lại Cố Thần.
Tuy lúc này, Đổng Ngọc Dương thiên phú vẫn là C, nhưng hắn đã là Chế thẻ sư cấp bốn. Tài năng của hắn rất nhanh được đạo sư coi trọng, thu nhận làm đệ tử.
Hắn cảm thấy thời khắc hào quang chói mắt của mình đã đến.
Nhưng không ngờ tới, cái tên Cố Thần mình nhìn không lọt là trực tiếp nhập học không cần thi, mà hắn nghe ngóng, đối phương cũng không phải là quý tộc danh môn gì, chỉ là một cô nhi đến từ địa phương còn hẻo lánh hơn hắn.
Một cô nhi, vì sao lại được Mộ Dung gia thưởng thức, vì sao lại được đạo sư học viện yêu thích.
Đổng Ngọc Dương phẫn hận, hắn có thể tiếp thu những người quyền quý kia ưu tú hơn hắn, nhưng hắn không thể nào tiếp thu một kẻ tư chất còn không bằng hắn được người đặt lên đầu hắn.
Đổng Ngọc Dương không cùng lớp với Cố Thần, cơ hội hắn có thể ngáng chân đối phương không nhiều. Mà nhìn thấy đối phương càng ngày càng xuất sắc, đố kị từ trong đáy lòng hắn sinh sôi lan tràn càng thêm cấp tốc.
Hẳn phẫn hận, sự chăm chỉ, tự hạn chế, khắc khổ, cùng tốc độ tiến bộ mà hắn luôn lấy làm kiêu ngạo lại sánh bằng một người có thiên phú thấp hơn hắn.
Đổng Ngọc Dương không biết sai lầm ở chỗ nào, hắn lần nữa mê mang.
Khi hắn tản mạn không có mục đích ở thị trường, gặp được một người, một nam nhân toàn thân áo đen mang mặt nạ.
Đổng Ngọc Dương theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, muốn tránh né, không nghĩ tới nam nhân kia cho hắn một viên thuốc, nói cho hắn biết đây là lễ vật thấy hắn hữu duyên nên tặng hắn, nếu như hắn nguyện ý hợp tác, có thể dựa theo địa chỉ trên tờ giấy tìm hắn.
Đổng Ngọc Dương chẳng biết vì sao mình lại nhận, cũng tương tự không biết vì sao lại ăn viên thuốc kia. Sau đó hắn cảm giác Tinh thần lực luôn không đổi không động của hắn tựa hồ chậm rãi sinh động lên.
Tinh thần lực bắt đầu hướng lên rồi đột phá, loại cảm giác tốt đẹp kia dụ dỗ hắn đi tìm người bí ẩn kia.
Người bí ẩn không bảo hắn làm gì, chỉ là cho hắn một phần thuốc, nói với hắn đúng giờ đến tìm y liền có thể không ngừng nhận được loại thuốc đột phá Tinh thần lực này, mà lúc cần dùng đến hắn tự nhiên sẽ nói với hắn.
Đổng Ngọc Dương biết trên trời sẽ không có đĩa bánh rơi, nhưng loại mê hoặc này quá dụ người, hắn không cách nào chống lại.
Lúc hắn đặt thuốc vào trong rừng đã từng thiết tưởng sau đó có hậu quả gì không, nhưng hắn vạn vạn không ngờ rằng lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, gần như tất cả đạo sư cùng Ma thẻ sư lớp trên đều bị điều động. Mặc dù không có tử vong, nhưng lại tổn thất nặng nề.
Đêm hôm đó nghe tiếng vang rung trời ở đằng xa, tâm trạng bất an của Đổng Ngọc Dương đột nhiên sâu sắc thêm.
Mãi đến tận khi bị bắt, hắn ngược lại có chút cảm giác như trút được gánh nặng.
Hiện tại ngồi ở chỗ này, rời nơi náo động, cạnh tranh đó, hắn ngược lại cảm thấy có chút thoải mái.
Hắn vì đi lên một con đường sai lầm chạy càng ngày càng xa, khó có thể quay đầu.
Hắn giương mắt nhìn Bạch Tử Hạc ngồi ở phía đối diện, Bạch Tử Hạc.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy người này trong gian phòng gặp nam nhân mang mặt nạ kia, hắn đã điều tra tư liệu của đối phương, một công tử bột vô học.
Hắn phi thường xem thường người như vậy, hắn vẫn luôn kỳ vọng chính mình sinh ra ở gia tộc lớn như thế, mình có thể làm được tốt hơn nam nhân này nhiều lắm.
Mà bây giờ, bọn họ cũng chỉ là người ngồi bên trong nhà giam cao lớn mà thôi.
"Đổng Ngọc Dương, có người đến thăm." Giọng nói của thủ vệ đánh gãy suy tư của hắn.
Đến thăm hắn? Ai?
Ở Trung Ương Tinh hắn cũng không có bạn bè thân thiết gì, duy nhất mấy lưới quan hệ kia, sau khi hắn bị bắt, thân bại danh liệt thì đều bị đoạn tuyệt.
Đổng Ngọc Dương bị dẫn tới phòng quản lý, hắn thấy được nam nhân phía bên kia lưới quản chế, tâm tình có chút phức tạp.
Trần Thiệu.
Y kỳ thực cũng không tính là người hắn quen thuộc, hai người chỉ là tổ đội trong thi đấu hợp tác mà thôi.
Đổng Ngọc Dương trước đấy tìm y tổ đội, trong mắt người thanh niên này rõ ràng cho thấy không tín nhiệm cùng lạnh nhạt.
Mãi đến khi hắn dùng thực lực của mình, không, là sau khi dùng thuốc chứng minh thực lực của mình.
Bắt đầu từ lúc đó, ánh mắt Trần Thiệu nhìn hắn liền thay đổi, chăm chú, nghiêm túc, còn có ái mộ.
Đổng Ngọc Dương cảm thấy rất buồn cười, bởi vì có thực lực, cho nên ái mộ?
Cũng không kỳ lạ, con người hiện tại đều truy danh trục lợi như vậy, con cháu thế gia đối với nhận biết tình yêu còn như vậy, huống hồ là bình dân.
Cũng không biết có phải là vì cảm thấy buồn cười, Đổng Ngọc Dương sau giải thi đấu hợp tác vẫn luôn tránh né gặp mặt Trần Thiệu, rõ ràng đến mức Trần Thiệu trực tiếp chặn hắn lại hỏi tại sao.
Hắn đương nhiên không hề trả lời, cho nên hắn không biết lúc này, người thanh niên này ngồi ở phía đối diện, là muốn biết được đáp án, hay là muốn chế nhạo hắn.
"Anh cầu xin anh trai rất lâu mới có thể tóm được một lệnh thăm viếng, thời gian không dài, em đến cùng là làm sao vậy, có phải có hiểu lầm gì không, làm sao lại bị bắt giam trong nhà giam này? Em và sự kiện rừng dị thú học viện lần trước thật sự có quan hệ sao?" Trần Thiệu vừa nhìn thấy Đổng Ngọc Dương xuất hiện, nghi vấn trong lòng liền một mạch tung ra.
Đổng Ngọc Dương không hề trả lời, hắn thấy được trong mắt người thanh niên kia không giấu được quan tâm, cảm thấy có chút buồn cười.
"Trần Thiệu, tôi nói cho anh biết, thực lực của tôi, đều là giả, từ đầu đến cuối tôi chỉ là Chế thẻ sư cấp bốn thiên phú C mà thôi. Cho nên anh thật sự không cần tiêu tốn quá nhiều tinh lực trên người tôi."
Đổng Ngọc Dương nhìn thanh niên đối diện, muốn nhìn thấy thất vọng hoặc là vì không đạt được lợi mà phẫn hận quay người rời đi.
Không nghĩ tới cái gì cũng không có, người thanh niên kia chỉ là như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, thở dài nói: "Quả nhiên là thế."
Trần Thiệu lúc đầu mới nhìn thấy Đổng Ngọc Dương quả thật không có chút ấn tượng tốt nào, y cảm thấy đây là một học đệ không biết trời cao đất rộng muốn hấp dẫn chú ý của y hoặc là muốn mượn thực lực của y để đạt được thành tích tốt.
Khi đó y vốn muốn chế nhạo hắn một trận rồi để hắn rời đi, kết quả đối phương lại thể hiện lực chế thẻ cấp năm đỉnh cấp, điều này đối với một tân sinh mà nói, căn bản không phải hai chữ nhân tài có thể khái quát.
Trần Thiệu thừa nhận, y là bởi vì thực lực của Đổng Ngọc Dương mà chú ý tới đối phương.
Nhưng trong quá trình thi đấu hợp tác, y càng ngày càng bị học đệ này hấp dẫn. Trên người hắn có loại cứng cỏi cùng ngoan cường khó giải thích được, giống như bất kỳ thương tổn nào thế gian này tạo ra cho hắn đều có thể khắc phục.
Y thừa nhận, tình cảm của y đối với học đệ này bắt đầu thay đổi, cũng không phải tình cảm của hợp tác.
Nhưng mà sau giải thi đấu hợp tác, đối phương lại luôn trốn tránh y, y không biết mình chạm phải vảy ngược nào của đối phương, hay là đối phương phát hiện tình cảm của mình nhưng không muốn tiếp thu.
Hiện tại tất cả đều có đáp án.
"Cảm giác của em, anh hiểu." Trần Thiệu nói.
Kỳ thực lúc trước dùng thẻ bài Đổng Ngọc Dương chế tác, Trần Thiệu đã cảm giác có chút không bình thường. Lại như lần trước ở buổi tọa đàm của đại sư, thẻ bài Cố Thần chế tác chỉ cần tiêu hao một nửa Tinh thần lực, mà thẻ bài Đổng Ngọc Dương chế tác, lại cần tiêu hao càng nhiều Tinh thần lực.
Y điều tra tư liệu vị học đệ này, không khó tra, một học sinh từ một tinh cầu xa xôi đến cầu học, tư chất bình thường, cho nên khi đó y mới cảm thấy hiếu kỳ vì sao hắn tiến bộ thần tốc như vậy.
"Anh thì biết cái gì." Đổng Ngọc Dương cười lạnh một tiếng, một người xuất thân cao quý, trong nhà đều là cao tầng quân đội lại nói với hắn y hiểu hắn, Đổng Ngọc Dương cảm thấy thật buồn cười.
Trần Thiệu không bị nụ cười trào phúng của hắn kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
"Năm đó anh cũng là đường làm quan rộng mở, còn nghĩ rằng mình là thiên chi kiêu tử gì đó. Sau đó mới phát hiện, người ta chỉ là coi trọng anh có người cha Ma thẻ sư cấp chín. Ban đầu anh ngu xuẩn cỡ nào, còn nghĩ rằng mình thật lợi hại, sau đó mới phát hiện, người ta chú ý tới, chẳng qua là ánh sáng phụ thân anh chiếu tới trên người anh."
Thần sắc Trần Thiệu trở nên cô đơn.
Y nhìn về phía Đổng Ngọc Dương cũng không có gì cảm động lây, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười. "Em yên tâm, anh nhất định sẽ tra rõ chân tướng sự việc, em nhất định là bị người sai khiến."
Đổng Ngọc Dương cảm thấy buồn cười, bị người sai khiến thì sao, nếu mình đã làm giao dịch như vậy, thì sau khi mọi chuyện bại lộ lại không thể chạy trốn. Hiện tại đi nói rằng mình không biết thuốc kia là cái gì, không rõ sẽ chọc ra phiền phức lớn như vậy, chẳng phải rất buồn cười sao.
Đổng Ngọc Dương không tiếp tục nói nữa, người đối diện liền nói rất nhiều lời an ủi rồi rời đi. Đổng Ngọc Dương nhìn bóng lưng đối phương, rơi vào trầm tư.
Học viện Triều Đế.
Mộ Dung Trác Thất đi đến văn phòng của Văn Dịch Kế, nhìn thấy bên trong đã có mấy người đang ngồi. Ngoại trừ Văn Dịch Kế còn có sư huynh Bách Lân, Quý lão cùng Quý Nỗ Mân.
Nhìn thấy một phòng toàn là người thanh danh hiển hách, Mộ Dung Trác Thất dự cảm lần đàm luận này hẳn là vấn đề phi thường nghiêm túc gì đó.
Văn Dịch Kế nhìn Mộ Dung Trác Thất đến một mình một chút, mở miệng nói: "Kêu tình nhân nhỏ của trò đến đi."
Tình nhân nhỏ là cái quỷ gì cơ? Mộ Dung Trác Thất không nói, trong lòng lại có một tia suиɠ sướиɠ.
Tính tùy tiện của Văn Dịch Kế, trong khoảng thời gian này Mộ Dung Trác Thất đã lĩnh ngộ được từ trong bài giảng.
Một Ma thẻ sư cấp chín vẻ ngoài thoạt nhìn đạo mạo phong độ nhẹ nhàng, chỉ bởi vì Cố Thần không nói cho anh tung tích của Ngụy Ninh mà muốn bất mãn, biến đổi phương pháp thành chút thủ đoạn nhỏ ấu trĩ.
Bạn hỏi Mộ Dung Trác Thất làm thế nào phát hiện, thật sự là việc học tập quá phức tạp khiến hắn hoài nghi năng lực của chính mình, vì vậy không ngại học hỏi kẻ dưới, thỉnh giáo sư huynh Bách Lân.
Kết quả sư huynh một bộ biểu tình 'Cậu đắc tội lão nam nhân trung niên kia rồi đi' nói cho hắn biết, cái mà hắn luyện tập chính là chương trình học Ma thẻ sư cấp cao. Lúc này hắn mới phát hiện thủ đoạn ấu trĩ của Văn Dịch Kế.
Tuy rằng không nói, Mộ Dung Trác Thất cũng không thực sự tức giận. Ít nhất trong khoảng thời gian này sau khi kết thúc giờ học, hắn rõ ràng cảm giác Tinh thần lực mình, kỹ xảo dùng thẻ bài cũng thế, đều đang nhanh chóng tăng lên.
Lúc này, Quý Nỗ Mân lên tiếng: "Không phải nói muốn thảo luận chuyện rất trọng yếu sao? Gọi người ngoài thực ổn sao."
Quý Nỗ Mân cũng có ấn tượng với Mộ Dung Trác Thất, trước từng gặp ở phòng tiếp tân, là con trai thứ hai của Nguyên soái Mộ Dung.
Hắn không hiểu bình thường Văn Dịch Kế luôn làm việc rất đáng tin, lúc mấu chốt gọi tình nhân của đồ đệ đến làm gì?
Hơn nữa tuổi Mộ Dung Trác Thất không lớn, chính là thời điểm Ma thẻ sư tiến bộ nhanh nhất, tiêu phí thời gian trên chuyện yêu đương, điều này làm cho người chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm, Quý Nỗ Mân cảm thấy rất không tán đồng.
"Tình nhân nhỏ của hắn chính là Cố Thần mà cậu muốn thu làm đồ đệ." Văn Dịch Kế bất mãn đáp.
Mộ Dung Trác Thất lần thứ hai cảm thấy bất đắc dĩ, chẳng qua đối với sư phụ ngầm thừa nhận Cố Thần là nửa kia của mình vẫn âm thầm vui mừng, tuy rằng chuyện này còn chưa là chu đáo.
Quý Nỗ Mân nhìn sắc mặt Mộ Dung Trác Thất nhất thời biến đổi, từ thoáng bất mãn biến thành nhìn kỹ.
Tuy rằng từ đầu đến cuối Cố Thần không đáp ứng bái Quý Nỗ Mân làm sư phụ, nhưng Quý Nỗ Mân đối với Cố Thần vẫn là yêu thích đến 'không muốn không muốn', cảm thấy cậu chính là người thừa kế y bát tương lai của mình, đồng thời sẽ đem tất cả học thức của hắn 'phát dương quang đại'.
y bát: chỉ áo cà sa và bát của thầy tu, vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này là cách gọi chung của tư tưởng, học thuật, kỹ năng... để truyền lại cho đời sau.
Kết quả Cố Thần còn nhỏ như vậy đã có nửa kia, Mộ Dung Trác Thất này thoạt nhìn miễn cưỡng đạt yêu cầu, nhưng dùng ánh mắt soi mói của Quý Nỗ Mân thì vẫn cảm thấy không xứng.
Quý lão bên cạnh vẫn là lần đầu tiên thấy Mộ Dung Trác Thất, trước đây hai người gặp nhau ở đại trách Văn gia, chẳng qua lần đó Mộ Dung Trác Thất vẫn ở trong hình thức tiểu Hắc Long, Quý lão tự nhiên không nhận ra.
Cố Thần sau khi nhận được tin nhắn của Mộ Dung Trác Thất, xin nghỉ với Thiên Linh chạy tới.
Vừa vào trong phòng, có đến mấy đôi mắt dừng trên mặt cậu, tiểu trạch nam đối với loại chú ý này có chút căng thẳng, thiếu chút nữa đóng cửa chạy đi.
"Tiểu Thần, ngồi bên này." Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Trác Thất chào hỏi Cố Thần trước.
Trong lòng Cố Thần cảm thán vẫn là Mộ Dung săn sóc nhất.
Quý lão đối với đứa bé gặp qua một lần này vẫn đặc biệt có ấn tượng, ông lúc đầu còn nhận ra thiên phú đặc thù của thiếu niên này, tâm tính thuần lương, nguyên bản muốn đề cử cho con trai mình nhận làm đồ đệ, không nghĩ tới ma xui quỷ khiến, mình còn chưa mở miệng, con trai ngược lại trước tiên coi trọng người ta, càng không nghĩ tới thiếu niên này vậy mà lại cự tuyệt.
Văn Dịch Kế cũng là trăm mối ngổn ngang.
Anh đối với thiếu niên này một bên hận đến nghiến răng, nếu không cũng sẽ không muốn làm khó Mộ Dung Trác Thất. Một mặt khác anh cũng biết thiếu niên này phi thường đặc thù, mình nhất định phải hộ tống quá trình trưởng thành của cậu.
Anh hiện tại chỉ hi vọng thiếu niên tìm được lương thiện, nhanh chóng nói cho anh biết tung tích của Ngụy Ninh.
Đại đồ đệ Bách Lân của Văn Dịch Kế lại híp mắt đánh giá người được gọi là tình nhân của sư đệ, nhìn trạng thái của hai người, rõ ràng không phải là tình nhân mà.
Bách Lân hướng Mộ Dung Trác Thất lộ ra một nụ cười chế nhạo.
Thẳng thắn nhất chính là Quý Nỗ Mân, mặt đầy nụ cười luân phiên đặt câu hỏi với Cố Thần: "Như thế nào, mấy ngày này có xem sổ ghi chép của ta không? Có muốn thay đổi ý kiến bái ta làm sư phụ không?"
Trong lòng Cố Thần trả lời "Đều không có." thế nhưng mặt ngoài vẫn duy trì nụ cười yên lặng.
Quý lão thấy Cố Thần rõ ràng không muốn trả lời vấn đề này, không để cho con trai tiếp tục dây dưa với đề tài này nữa, mà trực tiếp tiến nhập đề tài chính.
"Sự kiện Quân Mười Bốn Liên Bang đến trong học viện bắt người trước đấy, mấy người đều biết?" Quý lão nói, mặc dù là một câu hỏi, trong câu nói lại không có ý tứ nghi vấn.
Chuyện này triển khai oanh oanh liệt liệt, đừng nói là học viện, toàn bộ Trung Ương Tinh đều không ai không biết, không ai không hiểu.
Tình cảnh ngày đó vẫn còn rõ ràng trước mắt Cố Thần.
Cậu và Đổng Ngọc Dương cũng coi như đánh qua mấy lần thì quen nhau, không thể nói là yêu thích hay chán ghét. Lấy tính cách của Cố Thần, thì để bụng thế nào với đại bộ phận người khác. Nhưng trong mắt Cố Thần, Đổng Ngọc Dương thực sự không giống một người cực kỳ hung ác muốn hại chết toàn bộ học sinh trong học viện.
Mộ Dung Trác Thất bên cạnh thì lại suy nghĩ đến một điểm sâu hơn.
Trước đây hắn cũng không ưa Đổng Ngọc Dương, cảm thấy thiếu niên này có tâm tư quá mức thâm trầm, lòng dạ cũng quá mức hẹp hòi.
Mà tiến bộ nhanh chóng đợt thi đấu hợp tác, cũng làm cho hắn cảm thấy rất kỳ lạ.
Chẳng qua khi đó hắn cũng không tra cứu, chính mình còn nhận thức tồn tại kỳ quái như Cố Thần, người khác có lẽ cũng có chút kỳ ngộ.
Mãi đến tận sau chuyện bạo phát này, Mộ Dung Trác Thất bắt đầu phát hiện sự tình không tầm thường.
Một tân sinh chuyên ngành Chế thẻ sư phổ thông, thân phận bối cảnh đều đơn giản như thế, lấy đâu ra loại thuốc mà nhân viên nghiên cứu cũng không nghiên cứu ra thành phần? Hơn nữa còn có lý do thâm cừu đại hận gì muốn làm ra hành động hạ độc như vậy?
Đương nhiên thiếu niên này khẳng định không phải không có vết bẩn, mà ở sau lưng hắn, nhất định có người chủ sự chân chính.
"Mọi người biết sự kiện triều cường dị thú mười năm trước không?" Quý lão mở miệng.
Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, ngay cả âm thanh Cố Thần bất an ngồi trên ghế di chuyển cũng dị thường rõ ràng.
=
=
=
Ada: má dài vãi... nói thật tui không đồng tình với Đổng Ngọc Dương lắm, nhất là cái kiểu mình bình thường nhưng cũng khinh người bình thường, còn cho là chỉ có người có quyền có thế có các loại thứ mới có thể tài giỏi hơn mình, không phải còn có rất nhiều đại sư vang danh sử sách còn có thiên phú thấp hơn hắn hay sao, ý nghĩ của bản thân hắn rất mâu thuẫn, cái này gọi là tiêu chuẩn kép đúng hông nhỉ. Hơn nữa cái kiểu suy nghĩ Trần Thiệu chỉ vì mình thể hiện ra tài năng mới thích mình, còn khinh thường tình cảm ấy nữa, quá ấu trĩ, bỏ lỡ tình cảm chân thành hiếm hoi trong cuộc đời... không biết sau này tác giả định xử lý nhân vật này thế nào... tiếp tục ngược thì thấy có chút tội, không ngược thì thấy chưa trả giá đủ... thôi thì hi vọng tác giả cho em ý trả giá xong rồi cho em sống vui vẻ hạnh phúc được yêu thương đi...
=
=
=