Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Mặc Vân Hi học bộ dáng những người khác, mở ra quang bình tùy thân, thành thật đặt bút viết ghi nhớ. Bút ký có thể thông qua loại phương pháp này, trực tiếp chứa đựng trong hệ thống dữ liệu cá nhân của từng người, thuận tiện về sau tùy thời tìm đọc. Cổ linh chi, là một loại dược liệu Mặc Vân Hi trước kia tương đối quen thuộc, tuy rằng chủng loại phong phú đa dạng, nhưng đại đa số có dược tính giống trước kia, đều có công hiệu bổ khí an thần, trị ho bình suyễn, viêm khí quản, hen suyễn, bệnh ở động mạch vành cùng với thể hư hụt hơi, bởi vì tính bình thiên ôn, không có tác dụng phụ, cho nên cũng thường xuyên được sử dụng để chế một ít dược thiện.

Nhưng cổ linh chi nơi này bất đồng là, tuy rằng cũng có công hiệu bổ khí an thần, nhưng tác dụng được chú trọng hơn làcầm máu sinh tinh. Thường dùng để chế thuốc cầm máu, cùng với các loại dược vật bổ sung tinh thần lực, tỷ như chân nguyên đan.

Chương trình học kéo dài nửa giờ rất nhanh chấm dứt, “Tốt lắm, chương trình học hôm nay kết thúc tại đây, giờ học tiếp theo các học sinh có thể đến thực tiễn viên khu tiến hành học tập huấn luyện thu thập dược liệu để tăng cường trí nhớ, nếu gặp phải vấn đề gì có thể báo lại cho tôi. Như vậy các học sinh ngủ ngon!”

Trung niên giảng sư để lại địa chỉ thư điện tử của mình lại cho mọi người, thuận tiện mọi người nhắn lại vấn đề, sau đó liền logout.

Mặc Vân Hi hiển nhiên chưa từng nghe qua chuyện này, nhưng là nghe được có thể tiến vào thực tiễn viên khu thực hành thu thập dược liệu thì cậu rất hưng phấn. Nhưng ngay tại thời điểm cậu vừa muốn chuyển tới thực tiễn viên khu, cảnh vật trước mắt nhoáng lên một cái, liền lại trở lại trong phòng ngủ…

Mặc Vân Hi mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy Lăng Phong đứng bên cạnh giường, trong tay cầm quang kính của cậu, phóng áp suất khí, “Ngạch? BOSS?”

“Cậu có biết hiện tại là mấy giờ không? Ta cảm thấy cậu không có chút tự giác của một nô lệ, cơ bản nhất chính là không thể làm ảnh hưởng đến chủ nhân nghỉ ngơi!” Lăng Phong lạnh nghiêm mặt nói, kỳ thật anh cũng thực bất đắc dĩ, có lẽ là vốn đã quen trường kỳ một mình, mà anh từ nhỏ bồi dưỡng tính cảnh giác cùng thân là dị năng võ giả cảm quan lại cực kỳ mẫn tuệ, cho dù là phòng cách âm rất tốt, anh vẫn có thể nghe được Mặc Vân Hi ở trên thế giới giả thuyết đối thoại.

“Ngạch ~~ tôi làm phiền đến ngài sao? Tôi chỉ là lên mạng a…” Mặc Vân Hi cảm thấy tội này rất danh mạc danh kỳ diệu.

Lăng Phong ánh mắt tối sầm, “Ta thật sự rất muốn biết cậu là ở cái ngoại tinh cầu nào lớn lên, cậu chẳng lẽ không biết tuy cậu ở không gian giả tưởng nhưng mọi đối thoại đều là trong thực tế sao!”

“… Nga ~ nguyên lai là như vậy a!” Mặc Vân Hi bừng tỉnh đại ngộ, “Nguyên lai tôi không phải dùng sóng điện não cùng bọn họ câu thông?”

“Cậu không có não à?” Đem quang kính ném trả cho Mặc Vân Hi, Lăng Phong xoay người rời đi, “Ngủ!”

“…” Người này thật sự là… Hừ, ngủ liền ngủ, ai ~~ đành phải để ngày mai đi thực hành thu thập vậy.

Mặc Vân Hi chán nản bò lên giường, ân ~ giường này thật mềm mại… So với trong khách điếm thì thoải mái hơn nhiều……

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Ân… A…… Cứu mạng! Không cần lại đây……”

Trong đêm đen, một mắt đôi như dã thú mở ra, ánh mắt thanh minh, một chút cũng không giống như vừa rồi còn đang ngủ. Lăng Phong nằm ở trên giường, thái dương gân xanh nổi lên, nô lệ chết tiệt!

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu tới trên giường, Mặc Vân Hi ôm chăn lăn qua lăn lại, miệng không ngừng mà phát ra mấy lời nỉ non…

Một thân ảnh cao to lặng yên không một tiếng động đi tới bên giường, mắt đen sáng quắc nhìn chằm chằm thiếu niên trên giường. Thiếu niên hiển nhiên là đang gặp ác mộng, thân thể tiêm gầy run nhè nhẹ, hai tay gắt gao ôm lấy chăn, dưới ánh trăng da thịt vốn trắng nõn lại có vẻ không có chút huyết sắc nào, cái trán đã phủ một lớp mồ hôi mỏng manh …

“Không… Không phải tôi, đừng tới đây… Tôi không phải…” Âm thanh đứt quãng than nhẹ theo môi mỏng tràn ra, nhìn thiếu niên khẽ run không ngừng, Lăng Phong nhíu nhíu mày, trong lòng tựa hồ sinh ra một tia cảm xúc khó có thể nói thành lời, là thương hại? Là đau lòng? Anh cũng không rõ ràng, chính là trên mặt khó được xuất hiện biểu cảm mềm mại đến chính anh cũng không biết, anh chậm rãi vươn tay, tựa hồ nghĩ kiểm tra thiếu niên này, có lẽ là nghĩ cho cậu một chút an ủi…

“… Ta muốn nói… Tôi ~ tôi không thích anh…”

………

Bàn tay vừa vươn ra dừng giữa không trung, “Không ~ không phải chỉ hôn một lần thôi sao… Đừng quấn quít lấy tôi… Lưu manh…” (Lee: chỗ này Hi Hi xưng ta gọi ngươi, tuy rằng muốn nói đến người đàn ông nhưng vì bên dưới anh Phong hiểu nhầm Hi Hi nằm mơ thấy con gái nên tớ mạn phép bỏ ngôi xưng “ngươi” này đi cho phù hợp với đoạn sau)

Ngón tay thon dài nắm thành quyền, trên mặt không còn biểu tình ôn nhu, thái dương gân xanh lại bạo khởi, Lăng Phong buông tay, một cước đạp qua … Người này một chút cũng không đáng thương!

“A ~ ngô ~~~ tê ~~~~~” Mặc Vân Hi kêu thảm một tiếng ngồi bật dậy, xoa đầu, mê mang mở mắt, nhìn người đứng ở bên giường, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Người bên giường đứng khuất bóng, thấy không rõ diện mạo, nhưng thân hình cao lớn, đôi mắt toát ra dày đặc hàn quang, giống như là muốn đem Mặc Vân Hi nuốt vào bụng, “A ~~ cứu mạng a ~~~!”

Mặc Vân Hi ôm chăn lẻn đến góc tường, lạnh run, “A ~ cứu mạng a, không cần lại đây! Tôi chỉ là một nô lệ, tôi không có tiền! Không có tiền! Phòng bên cạnh kia mới là người giàu có! ! Tha tôi đi…”

Bóng đen sưu một tiếng, lấy tốc độ Mặc Vân Hi không thể lý giải vọt đến trước mặt cậu, bàn tay to một phen nắm lấy cổ áo đem cậu cả người kéo lên, “Ý của cậu là muốn giết thì cứ giết anh ta đúng không? Ân? !” Tiếng nói trầm thấp làm cho Mặc Vân Hi cả người rùng mình một cái.

“Hừ! Tha ~ tạm tha… anh ta đi!” Mặc Vân Hi lòng đầy căm phẫn nói, “Muốn giết cứ giết tôi đi! Tôi sinh là nô lệ của anh ta, chết cũng muốn làm quỷ của anh ta! Đến đây đi!” Nói xong, ngửa cổ, hai mắt nhắm lại, tựa như muốn khẳng khái hy sinh …

… Im lặng… Giống như yên tĩnh trước cơn bão……

“Hừ!” Lăng Phong phất tay quăng Mặc Vân Hi lên trên giường, “Thành thật ngủ!” Nói xong cũng không quay đầu lại liền rời đi.

“Hô ~~~” Mặc Vân Hi ghé vào trên giường, vỗ trái tim đang cuồng đập! May mắn! May mắn trong ánh trăng mỏng manh, cậu nhận ra áo ngủ cùng dép lê của Lăng Phong! ! Bằng không thì xảy ra tai nạn chết người rồi…

Người này phát điên cái gì? Hơn nửa đêm không ngủ được đóng vai đạo tặc ngay trong nhà mình? ! Thử cậu sao? Thực nhàm chán…

Bị Lăng Phong dọa một phen này, Mặc Vân Hi tinh thần mỏi mệt, cũng không mơ loạn thất bát tao gì, thế nhưng vừa ngủ liền ngủ thẳng tới hừng đông, hơn nữa khi tỉnh lại còn thần thanh khí sảng, đến chính cậu cũng hoài nghi, chẳng lẽ cậu có tiềm chất M? Ác hàn…

Xét thấy tối hôm qua kém chút nữa thì một chút xúc động để hận muôn đời, Mặc Vân Hi quyết định hôm nay nhất định phải theo đuôi người ta, lấy lòng Lăng Phong là điều tất yếu !

Kết quả là, Lăng Phong buổi sáng vừa ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy Mặc Vân Hi mặc áo ngủ kẻ ô vuông, đeo tạp dề phim hoạt hoạ ở phòng bếp đi tới đi lui.

Mặc Vân Hi đang làm tiên đản, đột nhiên cảm giác thấy một cỗ áp suất thấp tới gần, vừa quay đầu lại, liền gặp Lăng Phong bày ra khuôn mặt thối nhất, hai tay ôm ngực dựa vào cửa phòng bếp.

“Ha ~~BOSS! Buổi sáng tốt lành! Ngài đi rửa mặt trước, đi ra là có thể ăn!” Mặc Vân Hi cười hì hì xem nhẹ sát khí Lăng Phong phát ra, cậu cảm thấy được hai ngày này thần kinh của cậu càng ngày càng cứng cỏi !

Lăng Phong mắt nhìn nồi cháo tỏa ra nhiệt khí trên bàn cơm, xoay người trở về phòng rửa mặt.

Trên bàn cơm…

“Cái kia… BOSS, cháo gà hầm nấm hương này ăn được không?”

“……”

“Cái kia… BOSS, đến ~ ăn sandwich đi!”

“…”

“Ha ha, kỳ thật cháo này tôi cảm thấy vẫn là nên ăn cùng bánh bao thì ngon hơn, bánh bao chắc là ngài có biết đi, bất quá hôm nay thời gian gấp quá…”

Lăng Phong ngẩng đầu trừng mắt liếc cậu một cái, tiếp tục cúi đầu uống cháo…

Mặc Vân Hi câm miệng, không dám hé răng lần nữa, xem ra đại BOSS còn vì chuyện đêm qua mà tức giận, tuy rằng cậu không biết làm sao lại chọc tới anh ta, ai ~ kẻ có tiền và vân vân, quả nhiên là ghét nhất !

Cứ như vậy trầm mặc dùng qua bữa sáng, Lăng Phong tựa vào trên ghế sofa xem tin tức trên máy thông tín, Mặc Vân Hi lại nhàn rỗi, không biết nên làm những thứ gì, tiểu VI tận trách quét tước phòng.

Kỳ thật Mặc Vân Hi rất muốn lên mạng, nghĩ muốn đi thực hành thu thập dược liệu một chút, chính là cậu không dám đi, nhưng mà ở lại, bạn nói là ngồi xuống cùng anh ta xem tin tức? Vẫn là ngồi một bên cùng anh ta xem tin tức?

Này nhưng làm Mặc Vân Hi nghẹn muốn chết, phải biết rằng cậu chính là một người tính tình hoạt bát không hơn không kém, để cậu đợi trong trầm mặc như vậy, còn không bằng đánh chết cậu đi, ngạch ~ không cẩn thận lại run rẩy M.

Vì thế, Mặc Vân Hi lấy hết dũng khí ngồi vào chỗ đối diện Lăng Phong, “Cái kia… BOSS, ngài hôm nay có kế hoạch gì không? Phải ra ngoài không? Tôi chuẩn bị quần áo cho ngài nhé?” Ai ~ chỉ cần cái mặt đại thối này ra ngoài, cậu liền tự do !

Lăng Phong giương mắt nhìn cậu, “Không ra ngoài.”

“Ai? Không phải nói dị năng võ giả đều bề bộn nhiều việc sao?” Mặc Vân Hi ở trong lòng cào tường! Tại sao lại có thể như vậy…

“Như thế nào? Cậu có việc?”

“Không… Không có, ha ha, chính là nghĩ nếu ngài đi ra ngoài, thì nên vì ngài chuẩn bị tốt quần áo a, tôi chính là muốn dốc lòng làm một nô lệ xuất sắc!” Trời ạ, ở cùng người không thú vị, ngày này nên trải qua như thế nào ngao a!

“Ân ~~ cậu nghĩ như vậy thật sao, có phải hay không nếu ta ra ngoài, cậu liền có thể đi hẹn hò ?” Lăng Phong đầu cũng không nâng hỏi han.

“Hẹn hò? Cùng ai?” Mặc Vân Hi mạc danh kỳ diệu, ở nơi này cậu cơ hồ chỉ nhận thức hai người là Lăng Phong cùng Lâm Tường.

“Xuy ~ cùng ai? Cùng người ở trong mộng a, cậu không phải nằm mơ cũng muốn nàng đối với cậu đùa giỡn lưu manh sao?” Lăng Phong cười lạnh nói.

“…” Anh ta như thế nào lại biết ? ! Mặc Vân Hi mặt “Đăng” một tiếng đỏ bừng, “Ngài… Ngài như thế nào lại biết?”

“Không muốn người khác biết thì không nên kêu lớn tiếng như vậy!” Lăng Phong dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mặc Vân Hi đang quẫn bách, “Cậu không biết cậu kêu cỡ nào □!” Không biết vì cái gì anh thấy bộ dáng Mặc Vân Hi mặt đỏ, trong lòng liền có một ngọn lửa không hiểu sao bùng lên, thực sinh khí!

“Tôi… Tôi không có! Ngài không hiểu…” Mặc Vân Hi vội vàng nghĩ giải thích, cậu không phải người như vậy, chính là không biết nên nói như thế nào! Đây không phải trí nhớ của cậu! Không phải!

“Ta không hiểu? Như thế nào? Bị người yêu bé nhỏ đá nên nhớ mãi không quên? Đến nằm mơ cũng muốn dây dưa không rõ?” Lăng Phong nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm ngực khinh bỉ nhìn Mặc Vân Hi, kỳ thật anh rất nhẫn nại, bởi vì anh hiện tại rất muốn đánh người, không biết vì cái gì! Anh ghét nhất chính là loại yếu đuối này, nhất là đàn ông, bị cảm tình, bị phụ nữ lừa gạt, loại đàn ông không có tiền đồ!

Mặc Vân Hi lập tức ngây ngẩn cả người, lời nói của Lăng Phong làm cậu nghĩ tới Tô Nghiên, người mà cậu từng yêu nhất, người tự tay giết chết cậu… Phải rồi, bao lâu rồi không nghĩ tới cô ấy, có lẽ là cậu cố ý trốn tránh, trốn tránh không đi hồi tưởng, hồi tưởng cái loại cảm giác phản bội này, hồi tưởng lại cảm giác nước biển lạnh như băng tràn vào khí quản, hồi tưởng lại biến cố làm cho cậu cùng với thân nhân vĩnh biệt, đồng thời mất đi tình yêu!

Lăng Phong nhìn sắc mặt Mặc Vân Hi càng ngày càng trắng bệch, mất đi huyết sắc thậm chí run nhè nhẹ, anh không hiểu cảm tình, anh cũng chưa từng yêu người nào, vô luận là thân nhân hay là tình nhân, anh vẫn cảm thấy kia bất quá là cho đối thủ thêm một cơ hội để đối phó chính mình mà thôi, cho nên anh không thể lý giải một đoạn cảm tình đối với Mặc Vân Hi đến tột cùng có thể tạo thành thương tổn như thế nào, nhưng anh hiện tại thực sinh khí, thấy cái dạng này của Mặc Vân Hi, anh thực sinh khí, hơn nữa thực bức thiết muốn biết, người kia là ai? Cùng tò mò lúc trước hoàn toàn bất đồng, anh hiện tại rất muốn tìm ra người kia! Sau đó…

Mặc Vân Hi cường chống thân thể đứng lên, một tay che miệng, nhớ tới từng ngày cùng Tô Nghiên ở bên nhau, nhớ tới nụ cười của Tô Nghiên trước khi cậu rơi xuống biển, làm cho cậu buồn nôn! Cậu cần yên lặng một mình!”Thực xin lỗi, để tôi một mình trong chốc lát…” Nói xong liền đi lên cầu thang.

Một bàn tay to hữu lực đột nhiên túm lấy cánh tay cậu, không phân trần mà đem cậu kéo trở về, “Như thế nào? Muốn chạy trốn?”

______________________

Tác giả có lời muốn nói: nếu thân thích này văn, hãy thu nó đi ~~

Nếu thân cảm thấy được đêm còn có thể tiến bộ, liền dưỡng đứng lên đi ~~

Nếu thân cảm thấy được bình luận vẫn luôn nằm ngay đơ đối đêm là một đả kích, liền cấp điểm cổ vũ đi ~~

Anh anh anh anh anh ~~

Lee: Anh công ghen rồi~ ghen rồi~~ ghen tị đỏ mắt luôn~~~ ố zìa!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio