Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Mặc Vân Hi không giãy dụa, mặc cho Lăng Phong cứ như vậy giữ lấy cậu, cậu biết cho dù giãy dụa cũng không có ý nghĩa gì, người này chính là như vậy, bá đạo mà mạnh mẽ, “BOSS, buông, đây là chuyện của tôi…”

“Chuyện của cậu? Cậu cảm thấy nô lệ của ta mỗi tối vì một cô gái mà la to cũng là chuyện của cậu?” Lăng Phong từ góc độ này không nhìn thấy biểu tình của Mặc Vân Hi, chỉ có thể nhìn cậu cúi đầu cùng đôi mắt ướt át nồng đậm, “Như thế nào? Khóc? Xuy ~ ta xem thường nhất loại đàn ông vô dụng này, vì một cô gái mà muốn sống muốn chết. Người khác thì cố gắng để có được tình yêu của cô gái ấy, bằng không sẽ phá hủy cô ta! Còn cậu như thế này thì tính là gì? Tương tư đơn phương sao? ! Ha ~ phế vật!”

Lăng Phong cũng không biết chính mình đây là làm sao vậy, bình thường anh đối với loại tình cảm nam nữ này đừng nói là cảm nhận, mà ngay cả nhìn đến đều cảm thấy được khinh thường, chính là nhìn Mặc Vân Hi nhuận thấp lông mi, nghĩ đến bộ dáng thống khổ tối hôm qua của cậu, khiến cho anh cảm thấy phiền táo, đây là một việc mà người giỏi về khống chế cảm xúc như anh chưa từng trải nghiệm qua…

“Không, không phải, tôi không có… Cùng người đàn bà kia không có bất cứ quan hệ nào, chính là ác mộng kia, tôi cũng không muốn…” Mặc Vân Hi biết Lăng Phong hoàn toàn hiểu lầm, cậu thật sự cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ mơ thấy Tô Nghiên, nhưng cậu không muốn giải thích nhiều, không nghĩ sẽ đi giải thích quái mộng kia căn bản không phải là trí nhớ của cậu, cũng không muốn giải thích Tô Nghiên cướp đi hết thảy của cậu như thế nào, bởi vì đều không có ý nghĩa gì, cậu không trở về được, không thể báo thù, không thể gặp lại ông nội, cậu cảm giác mình đối với hết thảy đều vô lực vãn hồi, tựa như hiện tại vô lực giãy dụa … Cho nên cậu vẫn luôn lựa chọn trốn tránh, trốn tránh xong rồi, lựa chọn làm cho vết thương này theo thân phận Ngụy Tử Tiên hoàn toàn biến mất!

“Nhu nhược! Cậu là muốn trốn tránh tự lừa mình dối người! Nếu không phải cô ta thì là ai? Là ai khiến cậu run rẩy trong mộng, khóc giống như một đứa ngốc! Cậu yêu cô ta? Đúng hay không? Bằng không nên giống một người đàn ông, ai chém cậu một đao, liền trả lại mười đao trăm đao!” Lăng Phong đem Mặc Vân Hi kéo lại càng gần, một tay kia nắm cằm khiến cậu phải ngẩng đầu, “Như thế nào? Cậu không dám? Vậy cậu có thể van cầu ta, làm một chủ nhân, ta rất vui lòng giúp cậu…”

“Đủ rồi! Anh cho là anh là ai! Anh là thượng đế sao? ! Ai cũng không giúp được tôi! Tôi không thương cô ta! Tôi ai cũng không thương! Tôi hận cô ta! Hận không thể tự tay giết ả! Chính là tôi làm không được, anh cũng làm không được, ai đều làm không được! Anh hiểu không? ! Buông!…” Mặc Vân Hi lớn tiếng gào thét, vì cái gì, vì cái gì lại như vậy, cậu rõ ràng đã muốn chuẩn bị tốt để bắt đầu một cuộc sống mới, rõ ràng đã muốn… Vì cái gì người này còn không buông tha cậu, buộc cậu nhớ lại đoạn ký ức thống khổ kia! Đoạn ký ức cậu không muốn nhớ lại dù chỉ một lần…

Lăng Phong giật mình nhìn Mặc Vân Hi, đây là lần đầu tiên nhóc này đối anh phát giận, cũng là lần đầu tiên có người nói với anh anh làm không được! Chung quanh hết thảy giống như đều trở nên rất mơ hồ, chỉ có kia một đôi cây mắt hạnh màu đay, quật cường mà lại hàm chứa nước mắt, giống như là một con thú nhỏ bị thương, có ủy khuất, nhưng không cam lòng, tràn ngập hận ý cùng đề phòng theo dõi hắn, trong nháy mắt liền chạm vào nội tâm tĩnh lặng đã lâu của anh…

Mặc Vân Hi liều mạng giãy dụa, “Buông! Anh có quyền gì mà đối với tôi như vậy, cho dù là nô lệ cũng có quyềnriêng tư! Buông ra… Anh người này…”

Lời còn chưa nói hết, Mặc Vân Hi liền bị kéo vào một cái ôm kiên cố, Lăng Phong cái gì cũng không nói, chính là cứ như vậy lẳng lặng ôm cậu, bàn tay to đem đầu cậu gắt gao đặt tại trước ngực.

Mặc Vân Hi cảm giác, thế giới giống như trở nên im lặng, lúc ban đầu còn kinh ngạc, càng về sau là cảm động, có lẽ chỉ có ngắn ngủn mấy chục giây, bao lâu? Bao lâu rồi không có ai quan tâm đến cậu, có lẽ chỉ có ngắn ngủn vài ngày, nhưng đối với Mặc Vân Hi người từ nhỏ đến lớn đều là bị sủng yêu mà nói giống như là đã qua vài năm, vài thập niên dài đằng đẵngnhư vậy, cậu chưa từng một mình đối mặt với vấn đề gì, trước kia vô luận gây ra họa thế nào, đều có ông nội, có Ngụy gia, có thân nhân yêu thương của cậu cùng bạn bè ở bên cạnh… Mà mấy ngày nay, tịch mịch, cô độc, thế giới xa lạ làm cho cậu sợ hãi, khiến cậu không biết làm sao, làm cho thời gian giống như trở nên rất dài rất dài…

Nghe tiếng tim đập Lăng Phong quy luật lại hữu lực, Mặc Vân Hi dần bình tĩnh trở lại, chủ nhân cũng được, nô lệ cũng thế, có một người quan tâm chính mình, thật tốt…

“Nột ~~BOSS, tôi không nghĩ nhắc lại chuyện này, được không?” Mặc Vân Hi nhẹ giọng nói xong, nước mắt tẩm ướt một mảnh nhỏ áo ngủ ti chất trước ngực Lăng Phong.

“Được, ta không hỏi…”

“Thật sự là ác mộng, không giống như ngài nghĩ đâu, tin tưởng tôi…”

“Được, tin tưởng cậu…”

“BOSS, kỳ thật ngài là người tốt… Ngài ~ ngài có thể hay không…”

“Ân?”

Mặc Vân Hi cúi đầu thấp hơn một chút, “Ngài ~ ngài có thể hay không mỗi tối đá tôi một cước, ngày hôm qua… Sau đó ngủ lại rất tốt…” (Lee: chết cười :)))))

“…” Lăng Phong nhíu nhíu mày, “Ta tận lực…”

“Ngạch ~ cám ơn, nhưng là nhẹ một chút… Ngày hôm qua, rất đau!”

“…” Lăng Phong không nói gì thêm.

Mặc Vân Hi cũng không nói gì, tựa hồ thấy để người ta ôm có điểm dọa người, thế nhưng cậu cảm thấy loại cảm giác này rất tốt, làm cho cậu cảm thấy thực an tâm, nhất là cái thời điểm này, làm cho cậu cảm thấy được kỳ thật… Có thể sống lại, cũng rất tốt…

Cái ôm ấm áp, quy luật tim đập, giống như là một bài hát ru con, lúc này làm cho Mặc Vân Hi có điểm buồn ngủ…

Lăng Phong cảm giác được sức nặng trên tay dần gia tăng, liền thuận thế đem Mặc Vân Hi ôm lấy, hướng phòng ngủ trên lầu đi đến, “Quên cô ta đi…”

“Ân?” Mặc Vân Hi có điểm mơ hồ.

“Ta nói quên cô gái kia đi, đây là mệnh lệnh!” Thanh âm trầm thấp chân thật đáng tin kiên định.

“Yes, my lord…”

Khóe môi nhẹ nhàng gợi lên, đôi mắt đen càng thêm thâm thúy…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mặc Vân Hi là bị đói tỉnh, xoa bóp huyệt Thái Dương, đầu cháng váng mờ mịt, mở mắt, trong phòng ngủ một mảnh màu vàng nhu hòa, là ánh chiều tà, “Ngạch ~ đã trễ thế này sao?”

Mặc Vân Hi khởi động thân, muốn xuống giường.

“Thành thật nằm, cậu phát sốt.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp đột nhiên vang lên.

“Ai nha má ơi!” Mặc Vân Hi hoảng sợ, xẹt một cái lùi về cuối giường, chỉ thấy Lăng Phong biếng nhác ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, hai chân vắt chéo, trong tay cầm một ly rượu vang, “A, làm tôi sợ muốn chết, ngài luôn ở trong này sao?”

Lăng Phong không trả lời, nhẹ nhàng lắc lắc ly, nhấp rượu.

“…” Nhớ tới chuyện trước khi ngủ quên, Mặc Vân Hi mặt lập tức đỏ, “Cái kia… Chuyện trước đó, thực xin lỗi…”

“Ân.”

“Tôi phát sốt ? Ai? Tôi rất ít sinh bệnh… Trước kia.” Mặc Vân Hi đột nhiên nhớ tới thân thể này thể chất tựa hồ rất yếu, cũng không giống thân thể Ngụy Tử Tiên trước kia vẫn luôn được Ngụy lão gia tử chiếu cố, rất ít sinh bệnh, phát sốt và vân vân, cậu thật sự không có ấn tượng gì, “Ngài đói bụng đi, tôi trước đi nấu cơm cho ngài.”

“Đã ăn.” Nói xong, Lăng Phong đã đem một cái bình nhỏ tinh xảo tới trước mặt Mặc Vân Hi.

Mặc Vân Hi nhặt lên vừa thấy, (┬_┬) quả nhiên là viên dinh dưỡng, khẽ thở dài một tiếng, lấy ra một viên bỏ vào miệng, một cỗ hơi thở thanh lương theo dạ dày lan tràn đi ra, làm cho hô hấp đều thông thuận rất nhiều.

Tiểu VI bưng một cái khay vào cửa, “Chủ nhân, đã đến giờ uống thuốc.” Ngọn đèn nhỏ màu xanh chợt lóe chợt lóe, chén đĩa bày viên thuốc cùng một ly nước sôi.

Mặc Vân Hi mắt nhìn Lăng Phong, cũng không có hỏi là thuốc gì, liền trực tiếp uống.

“Chúc ngài sớm ngày khang phục.” Âm thanh điện tử vang lên, tiểu VI nâng khay lui ra ngoài.

“Cái kia… Tôi muốn nghỉ ngơi.” Mặc Vân Hi kỳ thật muốn hỏi Lăng Phong, anh như thế nào còn không đi? Chính là cậu không có gan hỏi.

“Ân.”

Mặc Vân Hi gặp Lăng Phong không có ý tứ rời đi, liền kéo chăn nằm xuống, “Ai ~ kỳ thật loại viên dinh dưỡng này, tuy rằng tiện lợi, hương vị cũng… nhưng mà ngài luôn ăn cái này sao?” Cậu vẫn luôn rất ngạc nhiên, Lăng Phong chẳng lẽ thật sự là ăn cái này lớn lên ? Cư nhiên còn có bộ dạng cao như vậy, rắn chắc như vậy, thật sự là bất khả tư nghị.

“Ân, thường xuyên ăn.” Lăng Phong nhấp rượu, mắt đen nhìn phía ngoài cửa sổ, gương mặt cương nghị được trời chiều phủ lên một vòng ánh sáng vàng nhu hòa, làm cho Mặc Vân Hi đột nhiên cảm thấy trên mặt độ ấm lại tăng thêm vài phần.

Lăng Phong chợt nhớ đến lúc còn rất nhỏ, kia giống như là một đoạn trí nhớ thực xa vời, chỉ nhớ rõ mỗi ngày không ngừng tăng cường độ huấn luyện, vì để không bị đào thải trong cuộc chiến gia tộc, vì sinh tồn, anh chỉ có thể không ngừng làm cho mình trở nên mạnh hơn, đây là vì anh ghi nhớ đạo lý sinh tồn ngay từ khi được sinh ra. Anh là vì sinh ra đã có thân phận người thừa kế duy nhất của Lăng thị gia tộc, đây vừa là một thân phận làm người khác ghen tị đỏ mắt, vừa là một thân phận buồn ai. Đương nhiên, anh được gia tộc cung cấp điều kiện cũng là cực kỳ ưu việt, vô luận là ăn mặc, hay là thiết bị huấn luyện, dược vật, lão sư, đều là tốt nhất, nhưng là mỗi ngày cường độ huấn luyện cứ tăng cao dần, đồ ăn mỹ vị tinh xảo, anh cho dù ăn, cuối cùng cũng chỉ khiến cơ thể khó chịu phải nhổ ra, mà viên dinh dưỡng thì lại thành lựa chọn tốt nhất của anh, trong nháy mắt có thể tiêu hóa hấp thu, hương vị không làm anh chán ghét, có khả năng cung cấp cho thân thể dinh dưỡng cần thiết, hơn nữa còn có thể làm anh có càng nhiều thời gian thanh tỉnh, trở nên càng mạnh… (Lee: anh Phong thiệt đáng thương…)

“BOSS, về sau tôi có thể nấu cơm cho ngài, ngài đừng ăn cái này, tuy rằng rất tiện lợi, nhưng cũng không thể ngon được như cơm ăn a.”

Lăng Phong nhìn Mặc Vân Hi ánh mắt tối sầm lại, “Đương nhiên, cậu chỉ có điểm ấy là có thể dùng được không phải sao.”

“Ai nói ! Tôi…” Mặc Vân Hi không phục lắm, vừa định phản bác, chỉ thấy Lăng Phong đứng lên, chậm rãi đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống cậu, “Ngài ~ ngài muốn làm gì?” Mặc Vân Hi theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, ôm chặt chăn rụt lại phía sau.

“Tuân thủ ước định.” Nói xong, phanh một tiếng đem Mặc Vân Hi đạp xuống giường, “Hảo hảo ngủ.”

Mặc Vân Hi chật vật đứng lên, nhìn Lăng Phong như không có việc gì xoay người đi ra ngoài, còn vô cùng săn sóc mà đem cửa nhẹ nhàng đóng lại, cậu có thể nói là tự làm bậy không thể sống không? ! Tuy rằng không phải rất đau, nhưng người này thật sự là…

“Uy ~~ tôi là người bệnh, người bệnh! Ngài…”

“Thành thật ngủ.”

…… Vì thế, thế giới im lặng……

Hôm sau buổi sáng, thư phòng Lăng Phong.

“Nga nha? Phong, cậu không phải chưa bao giờ quan tâm điều này sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Tề Vũ tò mò hỏi han, vốn sáng sớm nhận được thư Lăng Phong gửi, cho là gọi anh đến sẽ có chuyện trọng yếu, không nghĩ tới chỉ là muốn điều tra nô lệ nhỏ của cậu ta?

Lăng Phong chính là hai tay ôm ngực nhìn anh, cũng không trả lời.

Tề Vũ bất đắc dĩ nhún nhún vai, hiển nhiên anh cũng biết sẽ không hỏi ra đáp án, chính là có chút tò mò mà thôi, “Thực xin lỗi, là tôi nói sai, tài liệu của cậu nhóc kia ở nô lệ khế ước cũng đã điều tra qua trước đó.” Nói xong mở ra máy thông tín, mở ra tư liệu của Mặc Vân Hi, “ tuổi, sinh ra ở thành phố Ao Luosai Messi Zell , cha là đại tá Mặc Hạo Nhiên, đã qua đời, mẹ không phải công dân đế quốc Qi Nouer, cũng không có tư liệu cụ thể về bà ấy, chỉ có thông tin về Mặc Hạo Nhiên, cho nên tôi nghĩ Mặc Vân Hi chắc là con tư sinh của ông ta. Cậu ta còn có hai anh trai cùng cha khác mẹ, cùng vợ hiện tại của Mặc Hạo Nhiên ở tại thành phố Ao Luosai Messi Zell trong phủ đại tá, trùng hợp một điều chính là Mặc Vân Hi cùng mẹ của cậu ta ngay khi Mặc Hạo Nhiên qua đời thì liền mất tích, tôi nghĩ hẳn cảm tình giữa cậu ta cùng người nhà cũng không tốt đẹp gì.”

“Ân, tiếp tục.”

“Mặc Vân Hi mất tích đến ngày thứ ba, một mình xuất hiện ở Seterr thành, tựa hồ không liên hệ cùng người nhà, bà Sophie L’Oreal mẹ cậu ấy đến nay tung tích không rõ. Mặc dù là con tư sinh, nhưng Mặc đại tá tựa hồ rất thương yêu cậu ta, bảo hộ cậu ta rất tốt, trừ bỏ đến trường, cơ hồ cùng ngoại giới không có tiếp xúc gì, đối với vòng luẩn quẩn xã giao cũng thực đơn thuần, có thể nói cơ hồ là trống rỗng, trừ bỏ người nhà cùng thầy giáo, hẳn là không cùng những người khác tiếp xúc, cho nên tôi mới phán đoán cậu ta chỉ là một con dê nhỏ không tạo được uy hiếp gì với chúng ta.” Nói xong, Tề Vũ mỉm cười tắt đi máy thông tín, đợi Lăng Phong chỉ thị bước tiếp theo, khôn khéo như anh, tất nhiên đoán được Lăng Phong muốn biết không phải chỉ là mấy điều như thế này.

“Tìm được mẹ của cậu ấy, còn có… Một cô gái.”

“Con gái? Như thế nào?”

“Một cô gái cùng cậu ta quan hệ thực chặt chẽ, phải là… Người yêu.” Lăng Phong ngày hôm qua không có hỏi tới, là không nghĩ lại kích thích Mặc Vân Hi, nhưng không đại biểu anh buông tha cho vấn đề này, anh muốn cho nô lệ nhỏ biết, không có chuyện gì là anh không làm được.

“Người yêu?” Tề Vũ lập tức hưng trí, đôi mắt hồ ly hẹp dài màu xám lóe ánh sáng bát quái, này rất thú vị, tuy rằng tò mò rất không tốt, nhưng anh thông minh không hỏi lại, “Tốt, tôi lập tức đi làm…”

______________________

Tác giả có lời muốn nói: viết rất nhiều thiên văn

Một cái chỉ thu đều mễ có, hảo tang tâm ~

Bình luận nằm ngay đơ thật lâu, hảo tang tâm ~

Cất chứa cũng đi theo tự tử, đêm nghẹn họng trân trối ~

Đêm thường thường cử đầu quên thương thiên, chân ái, ngươi ở chỗ ~~

Lee: làm chương này trong tâm trạng thấp thỏm chờ thi lại. Huhuhuhuhuhu~~~

P/s: Làm thêm chương cho tinh thần phấn khởi để thi môn cuối cùng nào +.+

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio