Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Sau khi Lăng Phong báo tên rồi khiêu chiến Mặc Vân Thiên, dưới đài nhất thời vang lên một tiếng hút không khí.

“Cái gì! Cậu ta muốn khiêu chiến Vân Thiên học trưởng năm ba? !”

“Muốn chết đi! Rất không biết tự lượng sức mình !”

“Bất quá hảo suất a…”

Người chủ trì cũng sửng sờ, phản ứng đầu tiên chính là thủ tịch khoa dị năng chiến đấu năm hai, anh ta xẹt một cái đứng lên đi đến trước đài, có chút phẫn nộ nhìn Lăng Phong, “Như thế nào? Cậu xem thường tôi? Muốn cùng Vân Thiên học trưởng tỷ thí, trước phải qua cửa của tôi!”

Người chủ trì chạy nhanh tới cản lại thiếu niên thủ tịch năm hai, không khí hết sức căng thẳng, “Học viên này, không nên kích động, vị tân sinh này có thể không rõ ràng quy tắc lắm, em trước chờ một chút.” Lập tức chuyển hướng Lăng Phong vấn đạo, “Lăng đồng học, quy tắc khiêu chiến của tân sinh chúng ta là khiêu chiến học trưởng năm hai cùng khoa, Mặc Vân Thiên đồng học là thủ tịch khoa dị năng chiến đấu năm ba, em cũng biết đi?”

“Biết.” Lăng Phong bình tĩnh nói, “Tôi muốn khiêu chiến Mặc Vân Thiên.” Giống như sự xôn xao dưới đài và thiếu niên thủ tịch năm hai kia cùng anh không có bất cứ quan hệ nào.

Người chủ trì bất đắc dĩ khuyên can, “Đồng học, tôi biết em có thể thi vào năm nhất ban A học viện Saint Ovendo khẳng định phi thường có thực lực, chính là em phải biết rằng, Mặc Vân Thiên đồng học đã là cao cấp dị năng võ giả cấp chính thức, xin hỏi Lăng đồng học, thực lực của em bây giờ là thế nào?”

“Cấp , dị năng võ giả cấp chính thức.” Lăng Phong đáp.

Nghe được Lăng Phong trả lời, dưới đài giống như là đánh nghiêng chảo nóng, sôi trào.

“Trời ạ! Tân sinh này là dị năng võ giả cấp chính thức!”

“Đúng vậy, tôi cũng nghe rõ!”

“Trong số tân sinh có người lợi hại như vậy sao? !”

Trong đó chịu đả kích lớn nhất, thủ tịch năm hai đang được người chủ trì ngăn lại. Y không thể tin nhìn chằm chằm Lăng Phong, lúc này trên người Lăng Phong phát ra hơi thở nguy hiểm làm cho y không tự giác lui về phía sau từng bước, may mắn, may mắn Lăng Phong khiêu chiến không phải y!

Tuy rằng y cũng đã muốn đột phá cấp , nhưng tuyệt đối không thể cùng võ giả cấp chính thức đánh đồng. Nhóm người thiên chi kiêu tử bọn họ, không chỉ có điều kiện huấn luyện ưu việt cùng được cung cấp đan dược dinh dưỡng đầy đủ, hơn nữa gien cùng tiềm năng vĩ đại, đột phá đối với bọn họ mà nói so với người bình thường dễ dàng hơn nhiều. Nhưng tuy là như thế, người giống như y mới năm hai đã có thể đột phá cấp như vậy, vẫn là có thể kiêu ngạo một phen, nói là thiên tài cũng không đủ.

Nhưng võ giả chính thức không giống vậy. Bọn họ trừ bỏ phải đột phá cấp bậc còn cần thực tiễn, chỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp của dị năng giả nghiệp đoàn mới có thể đạt được cấp bậc võ giả chính thức. Mà bình thường có nhiều nhiệm vụ thăng cấp cần một mình đến dã ngoại liệp sát dị thú lấy được tinh hạch mới có thể thông qua, đối với bọn nhỏ chỉ đóng cửa tiềm tu mà nói thật sự quá khó khăn.

Đó là sinh tử chân chính, cần một mình đối mặt tàn sát tinh phong huyết vũ, dị thú thường thường so với dị năng võ giả ngang cấp càng có thân thể ưu thế, cho nên nhóm kiêu tử bọn họ cũng chỉ có thể chậm rãi tham dự thực tiễn, tích lũy kinh nghiệm, giống y tuy rằng đột phá cấp , nhưng nếu một mình chống lại dị thú chân chính, dù là cấp cũng phải cố hết sức mới được.

Bất quá Lăng Phong này thế nhưng cuồng vọng khiêu chiến Mặc Vân Thiên, nam sinh ánh mắt tối sầm lại, xót xa xót xa bật cười. Cậu ta quá ngạo mạn, người như thế nên chịu chút giáo huấn, tuy rằng cậu ta rất lợi hại, nhưng chống lại Mặc Vân Thiên đã sớm trở thành võ giả cấp là chính thức, quả thật là không có phần thắng.

Người chủ trì khó xử nhìn Lăng Phong, lại nhìn lãnh đạo, hiển nhiên, lấy thực lực tân sinh này, không nên để cậu ta cùng học viên năm hai tỷ thí, chẳng những không đạt được mục đích cổ động tân sinh, ngược lại còn làm mất mặt học viên năm hai, chính là…

Đúng lúc này, Mặc Vân Thiên mặt không chút thay đổi đứng dậy, đi lên, lấy mic từ trong tay người chủ trì nói, “Tôi, Mặc Vân Thiên năm ba ban A, tiếp nhận Lăng Phong khiêu chiến.”

Xôn xao ~~~ toàn trường sôi trào, còn có chuyện gì có thể làm cho người ta càng hưng phấn hơn so với ngày đầu tiên khai giảng đã có thể xem hai vị dị năng cao thủ chính thức quyết đấu đây? !

Giáo vụ chủ nhiệm vò vò mái tóc không nhiều lắm, cùng người chủ trì nói nhỏ một phen, hiển nhiên sau khi trải qua thương nghị, lãnh đạo đã đưa ra quyết định.

Một lát sau, người chủ trì lớn tiếng tuyên bố, “Các học sinh hãy trật tự, trải qua viện phương thương nghị, đồng ý tiến hành tràng khiêu chiến này, bởi vì song phương thực lực khá cao, uy lực dị năng ảnh hưởng tới bên ngoài khá lớn, vì lo lắng vấn đề an toàn, quyết định trận khiêu chiến diễn ra vào giờ buổi trong sân đấu phía sau, các khoa hệ khác cũng có thể khiêu chiến cùng triển lãm.”

Lăng Phong cùng Mặc Vân Thiên liếc nhìn nhau một cái, trong con ngươi màu băng lam hình như có mỉm cười, Lăng Phong không để ý đến, xoay người lưu loát nhảy xuống đài, hướng Mặc Vân Hi đi đến.

Bục giảng phía sau màn sân khấu mở ra, hiện ra sân đấu tranh tài lớn ước chừng nửa sân bóng nhỏ, một thiếu niên dáng người khôi ngô, làn da ngăm đen tóc ngắn trong đội ngũ năm hai đi tới, lấy ra từ trong không gian một người máy cao lớn màu đỏ.

Người chủ trì hưng phấn mà tuyên bố, “Kế tiếp, là thời gian khoa người máy chiến đấu triển lãm, có ai muốn cùng học viên này khiêu chiến không?”

“Mặc Mặc! Mặc Mặc ~~ là khoa người máy! Cậu xem! Người máy thật khá, thật muốn đi khiêu chiến thử xem a…” thời điểm Mark nhìn thấy người máy lên sân khấu đã muốn hưng phấn đến không được, đã sớm quên chuyện vừa rồi còn muốn khuyên bảo Lăng Phong.

Mặc Vân Hi như không nghe thấy lời Mark nói, chính là yên lặng nhìn Lăng Phong đi tới, không đợi anh ngồi xuống, liền bắt lấy cánh tay Lăng Phong kéo ra ngoài hội trường.

“Ai? ! Mặc Mặc! Cậu không xem triển lãm a? !” Mark bất đắc dĩ hướng Harvey nhún nhún vai, “Cậu ấy vẫn luôn nói muốn xem người máy mà, thật là kỳ quái.”

Harvey bị bỏ quên lâu ngày xấu hổ cười cười, “Ha ~ ha ~~ có thể bọn họ phải đi nghiên cứu chiến thuật đi, dù sao đối thượng buổi chiều chính là Mặc Vân Thiên học trưởng a…” Nói thật, người bạn này của Mặc Vân Hi thật sự đáng sợ, Harvey thề, về sau sẽ không bao giờ ngồi cùng một chỗ Lăng Phong!

Ngoài hội trường, một góc hẻo lánh, Mặc Vân Hi đẩy Lăng Phong, “Ngài đầu óc bị phá hư rồi sao? Vì cái gì phải khiêu chiến Mặc Vân Thiên! Ngài không biết cấp bậc của hắn cao hơn ngài sao? !”

Nhìn Mặc Vân Hi nổi giận đùng đùng, Lăng Phong “Xuy” cười một tiếng, một phen kéo cậu qua ôm vào trong ngực, “Như thế nào? Còn có khí lực để nổi giận? Không sợ?”

Mặc Vân Hi ngẩng đầu, không dám tin mở to mắt, “Ngài… Ngài là vì ta?”

Lăng Phong lung tung xoa nhẹ đầu của cậu, “Không phải, ta chỉ là nhìn thấy hắn thì khó chịu mà thôi.”

“Nơi này là học viện, cũng không phải là nơi để hai người tình chàng ý thiếp, đồng học!” Thanh âm lạnh như băng vang lên, Lăng Phong cùng Mặc Vân Hi đồng thời quay đầu lại, thiếu niên ngân phát hai tay ôm ngực, trong con ngươi màu băng lam mang theo đùa cợt.

Mặc Vân Hi cả người mất tự nhiên cứng đờ, Lăng Phong tiến lên từng bước, đem cậu che ở phía sau, “Chúng tôi như thế nào, không tới phiên anh quản.”

“Nga? Phải không?” Mặc Vân Thiên tà tà dựa trên thân một cây đại thụ, nụ cười vẫn giữ trên môi, “Nhóc con, người phía sau cậu chính là em trai yêu quý của tôi, cậu chưa từng nghe qua câu huynh trưởng như cha sao?”

Mặc Vân Hi lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh, kỳ thật Mặc Vân Thiên với cậu mà nói căn bản là người xa lạ, vừa rồi phản ứng không bình thường là vì khối này thân thể đối với hắn sinh ra mãnh liệt sợ hãi, nếu cậu cơ hồ đã vượt qua trên bản năng sợ hãi của thân thể, sự tình sẽ chấm dứt.

Mặc Vân Hi trấn định đi ra từ phía sau Lăng Phong, thật lòng nhìn Mặc Vân Thiên, người thanh niên này cậu chỉ gặp qua trong mộng vài lần, “Cha đã chết, tôi cùng Mặc gia không còn liên hệ gì, tôi về sau cũng sẽ không đi quấy rầy cuộc sống của các anh, cho nên mời anh cũng xem tôi như người xa lạ là tốt rồi.”

Mắt hạnh màu đay không sợ hãi nhìn hắn, điều này làm cho Mặc Vân Thiên có chút ngạc nhiên. Trước kia Mặc Vân Hi ở trước mặt hắn luôn khom lưng phục tùng, nhu thuận vô cùng, ánh mắt nhìn về phía hắn luôn mang theo nồng đậm ngưỡng mộ cùng si mê, mà hiện tại trong đôi mắt xinh đẹp quen thuộc này, hắn không nhìn ra một tia tình cảm, phảng phất như nhìn một người xa lạ, “Là bởi vì cậu ta? Nhóc con tìm chỗ dựa vững chắc mới?”

Mặc Vân Thiên khinh thường nhìn về phía Lăng Phong, “Cậu có biết gì về nhóc con này không? Tê ~ nó cũng không đơn thuần như cậu nghĩ đâu, tóm lại, nó là em trai tôi, tôi muốn dẫn nó về nhà.”

Nhìn Mặc Vân Thiên vứt bỏ đầu mẩu thuốc lá trong tay, làm bộ muốn nắm lấy tay Mặc Vân Hi, Lăng Phong một phen hất văng cánh tay Mặc Vân Thiên đưa qua, “Cậu ấy nói, sau này không có quan hệ gì với anh nữa, cậu ấy bây giờ là người của tôi!”

“Nga? A ~” Mặc Vân Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Lăng Phong, “Tôi biết cậu là người Lăng gia, nhưng đây là việc nhà tôi, cậu tốt nhất đừng nhúng tay vào!”

“Ngài ấy là chủ nhân của tôi!” Tiếng nói trong trẻo của Mặc Vân Hi vang lên, lấy hết dũng khí tiến lên từng bước, mở ra màn hình máy thông tín, “Anh nhìn cho rõ ràng, đây là khế ước nô lệ tôi đã ký, ngài ấy là chủ nhân của tôi, chuyện của tôi ngài ấy có quyền quyết định!” Tại thời điểm này đã không muốn quản cái gì mặt mũi hay không mặt mũi, hơn nữa cậu đoán Mặc Vân Thiên cũng sẽ không ngốc đến mức đem chuyện em trai mình bán thân làm nô lệ ra để tuyên dương.

Mặc Vân Thiên ánh mắt màu băng lam gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, sát khí phảng phất phát ra, không khí chung quanh tựa hồ cũng hạ mấy độ, Lăng Phong cũng nhanh chóng phóng dị năng ra ngoài, đem mình cùng Mặc Vân Hi bảo hộ bên trong, trong không khí vang lên thanh âm bùm bùm giống như tĩnh điện.

Không khí hết sức căng thẳng, nhưng có Lăng Phong ở bên, Mặc Vân Hi dị thường an tâm, đối mặt với sát khí của Mặc Vân Thiên không hề sợ hãi, “Anh đi đi, sau này tôi không muốn cùng các người có liên quan, nếu không muốn để cho người ngoài cười nhạo em trai của anh là nô lệ thì coi như không biết tôi đi.”

Nhìn Mặc Vân Hi như vậy, Mặc Vân Thiên sát khí tiệm thu, thiếu niên ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, hắn cho tới bây giờ không phát hiện ra ánh mắt Mặc Vân Hi còn có thể trong trẻo như vậy, là ai cho cậu ta tự tin? Lăng Phong sao?”Hừ ~” hừ nhẹ một tiếng, Mặc Vân Thiên quay đầu rời đi, “Chúng ta buổi chiều gặp!”

Mặc Vân Thiên đi rồi, Mặc Vân Hi lo lắng nhìn về phía Lăng Phong, “Phong ~ nếu không khiêu chiến buổi chiều vẫn là bỏ cuộc đi, vạn nhất…”

Lăng Phong trấn an vỗ vỗ đỉnh đầu Mặc Vân Hi, “Đừng lo lắng, ta sẽ không thua.” Đúng vậy, anh biết thực lực của mình, nhưng anh cũng không dám xác định lần này có thể thắng hay không, khiêu chiến Mặc Vân Thiên cao hơn ước chừng một cấp bậc, nói thực ra tỷ lệ thắng phi thường xa vời, nhưng cho dù như vậy, lần này anh không thể không chiến, anh muốn cho Mặc Vân Hi biết, anh có đầy đủ năng lực bảo hộ người của mình.

Hai giờ chiều, trong sân tranh tài của học viện Saint Ovendo đã không còn chỗ ngồi, vì xưa nay chưa từng có học viên khóa dưới khiêu chiến nên học viện cố ý điều chỉnh thời khoá biểu, làm cho học viên toàn học viện đều có cơ hội tận mắt chứng kiến trận quyết đấu cao cấp này.

Trên đài tranh tài, thiếu niên tóc đen cùng thiếu niên ngân phát đứng đối diện, người chủ trì nhắc lại quy tắc tranh tài, “Theo quy định, song phương tranh tài không được sử dụng vũ khí, đánh trúng phải dừng lại ngay, không được đả thương đến tính mạng, nếu làm trái sẽ xử phạt nghiêm trọng, một bên nhận thua, phe bên kia không thể tái công kích, thỉnh song phương tranh tài nhớ kĩ!”

Song phương đều không nói chuyện, chính là trầm mặc gật đầu, người chủ trì nhanh chóng thối lui ra ngoài đài. Đài tranh tài bốn phía dâng lên màn phòng hộ trong suốt, “Tôi tuyên bố, khiêu chiến bắt đầu!”

Người chủ trì ra lệnh một tiếng, tất cả học sinh bên ngoài đài đều khẩn trương, không chuyển mắt nhìn chằm chằm hai người trên đài tranh tài.

Mà hai người ai cũng đều không có động, chính là giằng co nhau, nhưng mặc dù vậy ai cũng đều có thể cảm giác được áp khí không tầm thường, nhiệt độ không khí dần giảm xuống, trong không khí bắt đầu ngưng kết ra bông tuyết thật nhỏ. Đây là Mặc Vân Thiên phóng dị năng ra bên ngoài, thuộc tính dị năng của hắn là thủy thuộc tính, hơn nữa đã có thể đem nước ngưng kết thành băng.

Đột nhiên, Lăng Phong lấy tốc độ cực nhanh dẫn đầu khởi xướng tiến công, trong không khí bông tuyết đã ngưng tụ thành vô số băng trùy thật nhỏ, đánh úp về phía Lăng Phong. Mặc Vân Hi khẩn trương cắn môi dưới, gắt gao nắm chặt tay, hiện tại việc duy nhất cậu có thể làm chính là cầu nguyện.

Lăng Phong thân hình phảng phất lưu lại vô số tàn ảnh, một bên né tránh băng trùy công kích một bên tới gần Mặc Vân Thiên, thuộc tính dị năng của anh là lôi điện, dưới tình huống không thể sử dụng vũ khí, hiển nhiên cận chiến càng thích hợp để đối phó với thuộc tính thủy của Mặc Vân Thiên.

Lôi điện màu lam tím ngưng tụ trên tay Lăng Phong, không chút do dự đánh úp về phía mặt Mặc Vân Thiên, Mặc Vân Thiên lắc mình tránh thoát, hai thân ảnh cao to dây dưa, bông tuyết bay ra cùng với lôi điện cách cách màu lam tím. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, lúc này Mặc Vân Thiên đã ngưng kết nước thành băng trên hai tay, mỗi một cú đánh đều cường ngạnh mà lực đạo mười phần.

Tất cả học sinh bên ngoài tràng đấu nhìn trận chiến kinh ngạc phát hiện, tuy rằng Mặc Vân Thiên hàn băng hộ giáp cứng rắn dị thường, nhưng đã đấu một lúc mà cư nhiên không chiếm được tiện nghi gì từ tay tân sinh kia.

Lăng Phong thân hình cực nhanh, huấn luyện thực chiến tàn khốc từ nhỏ đã làm cho công kích của anh sạch sẽ mà lưu loát, không có chút động tác hoa lệ vô dụng nào, chiêu chiêu đều nhắm thẳng nhược điểm địch nhân, ngoan lệ dị thường, thay đổi liên tục.

Mà Mặc Vân Thiên tuy rằng thiên tư trác tuyệt, nhưng dù sao từ nhỏ tiếp nhận chính là huấn luyện quân sự hóa chính quy, đối mặt Lăng Phong thay đổi linh hoạt như vậy, không ấn theo phương thức công kích thường quy, ngay cả là có hàn băng hộ giáp, cũng chỉ có thể mệt mỏi phòng bị, ghê tởm nhất chính là, Lăng Phong mỗi lần công kích đều có kèm theo điện lưu cường đại, cho dù không thể tạo thành trọng thương đối với hắn, vài lượt đối chiến cũng khiến cho cơ thể bị công kích làm cho tê dại, động tác càng trì độn.

Không được, như vậy không được! Mặc Vân Thiên trong mắt hàn quang chợt lóe, thả người nhảy về phía sau, thủy long hung mãnh từ trên trời giáng xuống, gào thét bổ vào Lăng Phong. Lăng Phong cánh tay hộ trước ngực, không khí vặn vẹo ngưng kết ra lôi lá chắn màu lam tím, đỡ đòn thủy long trí mạng nhất lực đánh vào. Thủy long cùng băng trùy cắt qua da tay anh, toàn thân cao thấp đầy vết thương lớn nhỏ rỉ máu, làm cho Lăng Phong thoạt nhìn dị thường chật vật.

Nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, vũng nước lớn trên mặt đất do thủy long lưu lại nhanh chóng ngưng kết thành băng, lan tràn tới bên người Lăng Phong, đem anh vây tại chỗ. Mắt đen sắc bén như dã thú trừng Mặc Vân Thiên, Mặc Vân Thiên khóe miệng khẽ nhếch, liếc mắt nhìn Mặc Vân Hi dưới đài, mà lúc này Mặc Vân Hi đang nhìn Lăng Phong không chuyển mắt, mắt hạnh hàm chứa thủy nhuận tràn đầy lo lắng cùng đau lòng. Sát ý thoáng chốc nổi lên trong đôi mắt màu băng lam ánh, tay phải ngưng ra một tầng băng mỏng mang theo hàn khí, công kích trực tiếp hướng Lăng Phong.

Lăng Phong môi mỏng nhếch lên, không tránh không né, ngực nặng nề mà đón nhận một hàn băng quyền của Mặc Vân Thiên, không khỏi buồn cổ họng một tiếng, khóe miệng chảy ra một tia đỏ sẫm. Ngay khi Mặc Vân Thiên cho là đã đắc thủ, lại phát hiện tay phải tựa hồ bị cái gì gắt gao hấp thụ ở ngực Lăng Phong, nhìn kỹ mới phát hiện Lăng Phong toàn thân quấn đầy lôi điện thật nhỏ màu lam tím, thanh âm Lăng Phong truyền đến, “Anh có biết độ ấm của lôi điện không?”

Mặc Vân Thiên không nghĩ tới Lăng Phong lại có thể làm được đến bước này, vì vây khốn hắn có thể xả thân tiếp trọng kích. Phát giác sự tình không ổn, nhướng mày, liền nghĩ ra sức bứt ra, Lăng Phong lại từng bước nhanh hơn gắt gao nắm cánh tay Mặc Vân Thiên đánh vào trên người hắn. Theo tiếng vang bùm bùm chói tai, lôi điện quanh thân Lăng Phong bạo khởi, băng trên người cùng trên mặt đất nháy mắt hòa tan. Mặc Vân Thiên cảm thấy một cỗ điện lưu cường đại theo lòng bàn chân cùng cánh tay Lăng Phong nắm lấy đánh úp lại, nếu không phải hắn thân là cao giai dị năng võ giả, thể chất bưu hãn, lúc này khẳng định đã chết trong tay Lăng Phong!

Bất chấp toàn thân đau đớn cùng cảm giác tê liệt, Mặc Vân Thiên tay trái ngưng ra một băng nhận dài hơn một thước, nhanh chóng hướng động mạch cảnh Lăng Phong đâm tới, hai người lúc này đúng là cục diện không chết không ngừng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio