Chương
“Dừng tay!” Theo một tiếng quát chói tai, một cỗ kình phong hướng hai người đang giằng co đánh úp lại, Mặc Vân Thiên băng nhận chệch một đường, lưu lại trên gáy L ăng Phong một đạo vết máu nhợt nhạt, Lăng Phong cũng phải tạm thời buông Mặc Vân Thiên ra, lắc mình tránh thoát kình phong tập kích.
Một bóng người cao lớn lập tức nhảy lên đài, là Lưu Việt giáo sư hướng dẫn của lớp Mặc Vân Thiên, một dị năng võ giả cấp chính thức.
Lưu Việt khuôn mặt góc cạnh tuấn tú rõ ràng trầm xuống, “Trận đấu đã có kết quả, song phương lập tức đình chỉ công kích, nếu không sẽ ghi lỗi nặng.”
Thấy Mặc Vân Thiên cùng Lăng Phong hai người đều không nói chuyện, nhưng đều không tiếp tục ra tay, Lưu Càng tiến lên tiếp nhận mic người chủ trì đưa lên, “Tôi tuyên bố, học viện Saint Ovendo tân sinh khiêu chiến, Mặc Vân Thiên năm ban A khoa dị năng chiến đấu thắng.”
Thấy song phương đều không có gì dị nghị, người chủ trì nhảy lên đài, cùng Lưu Càng làm một cái lễ, “Các học sinh, trận tranh tài này có thể nói là trận tân sinh khiêu chiến tiêu chuẩn cao nhất từ trước tới nay của học viện Saint Ovendo chúng ta. Nhóm giáo sư khoa dị năng chiến đấu bàn bạc, nhất trí cho rằng ban A năm ba Mặc Vân Thiên đồng học chiến thắng, nhưng đồng thời, cũng đều cho đồng học Lăng Phong năm nhất đánh giá phi thường cao!” Nói tới đây, người chủ trì vốn định đến bắt tay song phương và nghi thức vân vân, nhưng nhìn bộ dáng hai đại thần không chút thay đổi nhìn nhau chằm chằm, chủ trì nhiên đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.
“Các học sinh, đây là trận đấu thập phần phấn khích …” Sau khi người chủ trì nói một đống lời vô nghĩa khích lệ lòng người, rốt cục tuyên bố toàn bộ tân sinh khiêu chiến cùng triển lãm khoa hệ hôm nay viên mãn chấm dứt.
Lăng Phong trừng Mặc Vân Thiên, mặt không chút thay đổi nhảy xuống đài tranh tài, hướng Mặc Vân Hi đi đến. Anh đối với kết quả trận đấu như vậy không có gì dị nghị, bởi vì nếu mới vừa rồi không có Lưu Việt tạo gió xoáy, nếu đây thật sự là một trận quyết đấu sinh tử, anh đại khái đã chết dưới băng nhận của Mặc Vân Thiên, chỉ bất quá anh còn có thể để lại một chiêu ngọc thạch câu phần (ngọc nát đá tan: đại ý kiểu bên cùng chết), nếu Mặc Vân Thiên thật sự hạ sát chiêu, cho dù chết cũng có thể khiến hắn trọng thương, nhưng Lăng Phong sớm dự đoán được học viện khẳng định sẽ ra tay ngăn lại, cho nên anh cũng không có xuất chiêu.
Lăng Phong nhìn Mặc Vân Hi lo lắng hướng anh chạy tới, lau vết máu bên khóe miệng, ánh mắt ôn hòa đi rất nhiều, mặc kệ thế nào, mục đích của anh đã đạt được. Anh chính là muốn làm cho Mặc Vân Thiên biết, Mặc Vân Hi là người của Lăng Phong anh, hơn nữa đối với anh mà nói trọng yếu đến cỡ nào, nếu hắn dám tự tiện đối ra với Mặc Vân Hi, Lăng Phong anh sẽ cùng hắn liều mạng, hơn nữa Lăng gia cũng không phải dễ đối phó.
“Phong, ngài thế nào? Có bị thương nặng không?” Mặc Vân Hi lo lắng đỡ lấy Lăng Phong so với cậu còn cao hơn một đầu. Vừa rồi thời điểm nhìn thấy Mặc Vân Thiên một quyền đánh lên người Lăng Phong, tâm cậu đau đến mức hít thở không thông, đây là bệnh do đời trước bị Tô Nghiên đẩy mạnh xuống biển mà mắc phải, lần thứ hai rõ ràng thể nghiệm cảm giác đau lòng như vậy.
Lăng Phong trấn an ngoắc ngoắc khóe miệng, “Không có việc gì, thể chất dị năng võ giả đều rất cường hãn, một chút tiểu thương mà thôi, nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏi.”
Mặc Vân Hi từ chối cho ý kiến nhìn Lăng Phong, cậu chỉ biết là quyền kia rất nặng, hơn nữa vừa rồi băng nhận của Mặc Vân Thiên xẹt ngay sát cổ Lăng Phong, tình cảnh lúc đó, cậu đến hiện tại cũng không dám hồi tưởng.
“Xuy ~” Lăng Phong bị biểu tình nghiêm túc của Mặc Vân Hi làm cho nở nụ cười, mặc cậu kéo tay mình đi ra ngoài, “Cậu không tin? Đêm nay liền đôn gà hầm kia, chính mình tự mình đến nghiệm chứng ta rốt cuộc có nói dối hay không đi, ha ha.”
Mặc Vân Hi cau mày, thở phì phì phun nước miếng mắng, “Thao! Đều là lúc nào rồi mà ngài còn muốn cái này! Ngài có biết vừa rồi suýt hù chết tôi hay không!” Liếc mắt nhìn vết máu trên cổ Lăng Phong, “Đầu ngài hơi suýt bị người ta chặt bỏ ngài có biết không! Về sau ngài còn dám như vậy, tôi… tôi liền…”
“Cậu làm gì?” Lăng Phong nhìn Mặc Vân Hi thở phì phì nửa ngày không tôi ra được cái gì, có tâm đùa cậu để làm dịu không khí.
“Tôi… Lão tử liền bãi công! Không làm cơm ! Đi mà ăn viên dinh dưỡng của anh đi! Tôi… tôi liền… một mình… Ngủ!” Bị buộc nóng nảy Mặc Vân Hi nửa câu đầu còn nói đến hùng hổ, nửa câu sau lại càng nói càng không suy nghĩ, ngay cả chính cậu đều nghe không nổi nữa, đây quả thực giống như là vợ chồng cãi nhau, người phụ nữ nói lời kịch thôi!
Nhìn Mặc Vân Hi như vậy, dù là Lăng Phong đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc cách khống chế cảm xúc cũng phá công, “Phốc ~ a ~~ tốt lắm tốt lắm, ta đã biết, lần sau sẽ không, ta hiện tại mới biết được nguyên lai vấn đề tối trọng yếu như ăn cơm ngủ đều nằm trong tay cậu a, đáng sợ, thật là đáng sợ.”
Mặc Vân Hi hung hăng liếc Lăng Phong một cái, hất ra cánh tay của anh, thở phì phì đi đến bãi đỗ xe, “Về nhà!”
Lăng Phong buồn cười lắc đầu, nhanh đi theo.
Tất cả học sinh bên ngoài tràng đấu đều túm năm tụm ba rời đi, còn không thì có người nghị luận trận đấu vừa rồi, hô to đã nghiện, thanh âm hì hì nháo nháo dần đi xa, tranh tài tràng lại khôi phục một mảnh yên tĩnh.
Trên đài tranh tài, thiếu niên dáng người cao gầy thon dài lẳng lặng đứng đó, bóng râm dưới chân kéo dài thật dài. Chỉ có một người đứng đấy, có chút cô đơn, mặc cho gió nhẹ thổi bay sợi tóc màu bạc, ánh mắt màu băng lam thủy chung nhìn chăm chú vào thân ảnh biến mất kia. Hắn… thắng? Cánh tay phải cùng hai chân tựa hồ còn mang theo một chút cảm giác tê dại, nhưng cảm giác tĩnh mịch giống như chết lặng trong tâm, tựa hồ…
Từng đoạn ký ức không ngừng lướt qua trong đầu Mặc Vân Thiên.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Vân Hi bọc trong tã lót, mẹ liền nói cho hắn biết đây là sự sỉ nhục của gia tộc, là chứng cớ cha bất trung! Mà cha cũng rất yêu thương đứa bé này, yêu cầu đối với Mặc Vân Hi không nghiêm khắc giống như đối với hắn cùng Vân Hạo, mà bọn họ cũng chưa từng thừa nhận cậu ta là em trai.
Hắn biết Mặc Vân Hi luôn trộm trốn ở góc phòng nhìn hắn, không dám quang minh chính đại đứng trước mặt hắn cùng hắn nói chuyện. Bất quá cho dù Mặc Vân Hi đối hắn luôn khom lưng phục tùng nói gì nghe nấy, hắn vẫn là thực chán ghét người em trai này, chẳng những tính cách yếu đuối nhát gan, không xứng làm con trai của cha, hơn nữa còn là vết nhơ không nên có của người cha hắn kính trọng nhất.
Mẹ nói qua, người đàn bà kia là mười phần dâm phụ, chỉ biết câu dẫn đàn ông, đúng vậy! Hắn tinh tường biết đứa bé này mang tâm tư khác với hắn, điều này từng làm cho hắn cảm thấy rất ghê tởm, hắn sẽ không hồ đồ giống như cha, dễ dàng bị mê hoặc như vậy!
Nhưng đứa bé này bộ dạng thật sự xinh đẹp, cực kỳ giống người mẹ câu nhân của mình, nhất là đôi mắt hạnh màu đay nhu hòa, luôn mang theo nồng đậm ngưỡng mộ nhìn hắn, điều này làm cho Mặc Vân Thiên tính cách kiêu ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng có loại cảm giác thỏa mãn. Mặc Vân Hi từng thực nghe lời, luôn mặc hắn gọi đến gọi đi, cho dù biết mình chẳng qua là đem cậu trở thành một trò tiêu khiển, cho dù cũng sẽ vì hắn trêu đùa mà thương tâm rơi lệ, nhưng vẫn thủy chung giống như cái bóng từ một nơi bí mật gần đó đi theo hắn, điều này làm cho hắn dù phiền chán nhưng lại có cảm giác thỏa mãn biến thái.
Thẳng đến một ngày, cha đột nhiên bị bệnh, vội vã qua đời, tuy rằng vẫn luôn đối hắn nghiêm khắc gần như bất cận nhân tình, nhưng ở trong lòng Mặc Vân Thiên, người hắn kính trọng nhất thủy chung vẫn là cha. Thời điểm cha lâm chung vẫn chưa yên tâm, dặn hắn phải chiếu cố tốt mẹ con Mặc Vân Hi, thế nhưng vào đêm cha mất bọn họ lại biến mất trong, thật là một người đàn bà dương hoa lẳng lơ, dù sao mẹ cùng Vân Hạo cũng không thích bọn họ, mà với hắn mà nói, Mặc Vân Hi cũng bất quá chỉ là một món đồ chơi có cũng được không có cũng chẳng sao, ai muốn quản bọn họ chết sống thế nào.
Thẳng đến ngày đó, ngẫu nhiên phát hiện nhật kí cha giấu đi, Mặc Vân Thiên mới biết một cái bí mật kinh người, hắn nhất định phải tìm được bọn họ, Mặc Vân Hi cùng mẹ của cậu ta! Lúc này cách lúc bọn họ trốn đi đã qua ngày, hắn thậm chí thuê dị năng võ giả đi tìm, nhưng cuối cùng chỉ mang về một con người đầu óc trì độn — Sophie L’Oreal.
Bất quá có nàng ở đây, Mặc Vân Thiên đoán Mặc Vân Hi khẳng định sẽ trở về, sẽ trở lại bên cạnh hắn, sẽ lại như chó vẫy đuôi mừng chủ. Hắn chắc chắc cậu ta đối với mình vẫn cười ái mộ, chắc chắc cậu vẫn ỷ lại Sophie L’Oreal, ở trong mắt hắn Mặc Vân Hi thủy chung tựa như một đứa nhỏ không bao giờ lớn lên, không có khả năng độc lập sống sót.
Đúng như hắn suy đoán, Mặc Vân Hi đã trở lại, nhưng hắn không nghĩ tới chính là phế vật này thế nhưng vào Saint Ovendo! Càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là Mặc Vân Hi dám đứng ở trước mặt hắn, chẳng những phản bác hắn, còn muốn cùng hắn phủi sạch quan hệ! Hắn phát hiện cậu thay đổi, đứa nhỏ mình chán ghét năm không giống như xưa, là bởi vì thằng nhóc đó! Lăng Phong!
Cậu ta thế nhưng còn tự tiện đem mình bán cho Lăng Phong! Nghĩ đến khế ước nô lệ của Mặc Vân Hi, hắn liền giận không kềm được! Cậu nghĩ cả đời có thể ở bên thằng nhóc kia sao? ! Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Vân Hi có thể thản nhiên đứng dưới ánh mặt trời cười không kiêng nể gì, nháo, thậm chí là bộ dáng giương nanh múa vuốt đều tràn đầy sức sống như vậy, cùng đứa nhỏ luôn nhát gan trốn trong góc như bóng ma kia quả thực như hai người khác nhau! Nhưng này hết thảy cư nhiên là vì Lăng Phong!
Mặc Vân Thiên tay phải không tự giác nắm chặt thành quyền, móng tay thật sâu đâm vào lòng bàn tay, cảm giác tê dại dần biến mất, đau đớn làm cho hắn thanh tỉnh rất nhiều, Mặc Vân Hi…
Trở lại chỗ ở Mặc Vân Hi vẫn là không quá yên tâm về thương thế của Lăng Phong, tuy rằng cậu không có học qua hệ thống trung y, nhưng đối với dược lý vẫn tương đối tinh thông, học dược tự nhiên phải biết dược tính đối ứng từng chứng bệnh, mặc dù không chính thức xem bệnh cho người ta, cũng chưa viết đơn thuốc nhưng bắt mạch đơn giản thì vẫn có thể.
“Ngồi xuống, tôi bắt mạch cho ngài.” Mặc Vân Hi tức giận kéo cổ tay Lăng Phong.
Lăng Phong rất phối hợp, không có biện pháp, xem ra cậu ấy rất tức giận, “Bắt mạch là cái gì?”
“…Một cách khám và chữa bệnh ở cổ địa cầu, nói ngài cũng không hiểu.” Mặc Vân Hi tùy tiện nói có lệ, liền bắt đầu bắt mạch cho Lăng Phong. Ngón tay thon dài có chút lạnh ở uyển mạch Lăng Phong tinh tế ấn vuốt có quy luật, biểu tình trên mặt rất là chăm chú, khi thì chau mày, khi thì tự cố tự địa gật đầu.
Lăng Phong tò mò nhìn Mặc Vân Hi, nghĩ thầm như thế này thật có thể khám ra bệnh gì sao? Kỳ thật anh muốn nói tiểu VI là người máy gia dụng cũng có công năng chẩn đoán bệnh cùng chụp chiếu đơn giản, bất quá xem bộ dáng Mặc Vân Hi bắt mạch cho anh, Lăng Phong quyết định giấu diếm công năng này của tiểu VI.
“Tạng phủ ngài bị hư tổn, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng có chút ít xuất huyết, cần cẩn thận điều trị một thời gian ngắn, tóm lại trước tìm chút thương dược trị xuất huyết bên trong cùng thanh tụ huyết dùng đi, còn lại chỉ có thể nghỉ ngơi nhiều để chậm rãi khôi phục.” Mặc Vân Hi biểu tình ngưng trọng nói, cậu biết thương thế như vậy nếu đổi thành người bình thường, xem như là rất nặng.
“Ân ~ lát nữa ăn gà hầm đi.”
Lăng Phong một câu thành công làm Mặc Vân Hi xù lông, “Kháo! Lời tôi vừa nói ngài rốt cuộc nghe rõ hay không! Suốt ngày gà gà gà gà, ngài là chồn đầu thai hay sao! Rốt cuộc có còn hay không! Đầu ngài rốt cuộc suốt ngày nghĩ đến những thứ gì? !”
Lăng Phong nghiêm túc nhìn Mặc Vân Hi, thật lòng nói, “Đương nhiên là nghĩ muốn trở nên mạnh hơn, hơn nữa hiện tại phải bảo vệ cậu, năng lực của ta vẫn là không đủ!” Nói xong, Lăng Phong như có điều suy nghĩ nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Nếu hôm nay là tử đấu, Mặc Vân Thiên sớm đã có thể giết ta, hiện tại cậu có thể sắp bị hắn mang đi, ta cần mạnh hơn!”
“Ngạch ~~” Mặc Vân Hi không nghĩ tới Lăng Phong đột nhiên nói như vậy, hơn nữa mơ hồ mang theo một tia áy náy.
Lăng Phong quay đầu, ôn nhu nhìn Mặc Vân Hi, “Vân Hi, dược thiện kia của cậu thật sự rất tốt, tựa hồ có trợ giúp đối với thể năng cùng tinh thần lực đều. Lần trước sau khi ăn xong, tu luyện không còn mỏi mệt giống bình thường. Tuy rằng hiệu quả không phải thực rõ ràng, nhưng ta có thể cảm giác được, đối với thân thể là có ưu đãi, hơn nữa nói không chừng có thể làm tốc độ tu luyện của ta nhanh hơn. Cho nên cậu có thể làm cho ta ăn không? Giúp ta mạnh hơn được không?”
“…” Mặc Vân Hi nhìn đôi mắt đen bóng của Lăng Phong, giống bị thôi miên nhẹ giọng nỉ non, “Được… Chỉ cần có thể đến giúp ngài.”
“Ân, cậu luôn có thể mang đến cho ta rất nhiều kinh hỉ.” Cười sờ sờ đầu Mặc Vân Hi, “Đúng rồi, Vân Hi, vì cái gì ta vừa nói đến gà hầm là cậu lại luôn tức giận như vậy?”
Oanh ~ Mặc Vân Hi mặt lại đỏ bừng, vội chạy trối chết, “Không ~ không có gì, tôi đi làm cho ngài …”
Bởi vì gan Lăng Phong bị hư tổn, cho nên Mặc Vân Hi cũng không có làm cho Lăng Phong súp kỳ lam, chỉ làm vài món ăn sáng thanh đạm ngon miệng, còn nấu cháo thịt bằng nước hầm xương. Bất quá cậu nghĩ nếu Lăng Phong nói dược thiện đối với thân thể có điểm tốt, có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, vậy cậu sẽ thử nghiên cứu dược thiện thích hợp với Lăng Phong.
Mặc dù đang ở trong thế giới giả tưởng trải qua một thời gian ngắn học tập, Mặc Vân Hi cũng biết thêm hoặc ít hoặc nhiều mấy chục chủng loại dược liệu ở thế giới này, trong đó có chút dược tính rất thích hợp để nấu dược thiện. Bất quá giống như như kỳ lam tham lần trước, cách dùng cùng lượng dùng vẫn nên điều chỉnh lại, không thể rập khuôn theo kinh nghiệm nấu dược thiện trước kia.
Nghĩ nghĩ, Mặc Vân Hi cuối cùng quyết định chọn vài loại dược liệu tính ôn lạnh không có tác dụng phụ bắt đầu nghiên cứu, vì thế mở ra máy thông tín, gửi một bức thư cho người bạn mà khi cậu rời Seterr thành chủ quản Dư Văn Thanh của hiệu thuốc An Bối để lại địa chỉ hòm thư cho cậu.