Chương
Mặc Vân Hi cẩn thận tìm tòi ở khu dược liệu cấp , hi vọng có thể tìm thấy dược liệu mình dùng để luyện tập thu thập khi ở trên thế giới giả tưởng. Quả nhiên, ở trong một khu cách ly cậu phát hiện một gốc cây dây leo—— xà diệt đằng.
Cả khu cách ly nằm trọn dưới bóng râm của thành lan can gỗ, vài sợi dây leo xanh biếc mãnh khảnh quấn trên khung lan can, đỉnh dây mềm mại hạ xuống, ẩn trong tán lá xanh biếc hình cánh quạt thật nhỏ mơ hồ có thể thấy được từng chùm quả hình tròn màu trắng, trái cây kia là bộ phận có giá trị dược tính của xà diệt đằng.
Mặc Vân Hi mở ra cửa phòng hộ khu cách ly, cẩn thận bước vào trong, dưới chân là thảm cỏ biếc xanh, giẫm lên phi thường mềm mại, khu vực này độ ẩm rất cao, râm mát thông gió, rất dụng tâm mô phỏng lại hoàn cảnh sinh trưởng tự nhiên cũ của xà diệt đằng.
Harvey thò đầu tiến sát vào nhìn, “Vân Hi, đây là cái gì a? Khu này sao lại chỉ có một gốc cây?”
“Cái này gọi là xà diệt đằng, cậu chú ý chút, chớ lộn xộn, đồ chơi này rất lợi hại.” Mặc Vân hi cẩn thận dặn Harvey, tuy rằng gốc cây xà diệt đằng này niên kỉ không lâu, còn bị vây trong thời kỳ ấu niên, nhưng vẫn không thể không cẩn thận.
“Xà diệt đằng?” Harvey nhìn dây leo xanh biếc mềm mại, “Ân, nhìn giống con rắn nhỏ, cái này thu thập như thế nào a anh em?”
Mặc Vân Hi chỉa chỉa chùm trái cây màu trắng trong tán lá cây, ” Thấy cái kia không, trái cây kia chính là bộ phận làm thuốc của xà diệt đằng, cậu chờ ở đây, tớ đi chọn công cụ.” Nói xong, Mặc Vân Hi liền đi đến khu công cụ.
Trong phòng theo dõi, hành động của bọn Mặc Vân Hi đều rơi vào một đôi mắt có con ngươi màu bích lam biết cười, “Có ý tứ, thế nhưng chọn xà diệt đằng…” Phải biết rằng xà diệt đằng cho dù là dược liệu cấp ba cũng tương đối khảo nghiệm kỹ xảo thu thập, dược sư thuần thục thao tác thì phi thường đơn giản, nhưng nếu hơi không cẩn thận…
Bên này, chàng mập Harvey thấy Mặc Vân Hi đi lấy công cụ, nhàm chán nhìn chằm chằm góc xà diệt đằng, ân ~ nhìn thấy tinh tế nho nhỏ, tên còn rất uy phong nha! Harvey là lần đầu tiên nhìn thấy dược liệu sống, cho nên hết sức tò mò, cậu nghĩ khu vực này không có gieo trồng giống cây khác, hẳn là tương đối an toàn, hơn nữa khu này không hẻo lánh lắm, nói vậy tới gần một chút xem có thể sẽ không có vấn đề gì.
Vì thế Harvey cẩn thận bước một bước nhỏ đến gần xà diệt đằng, cẩn thận nhìn chằm chằm mấy sợi dây mây nhỏ mềm mại tinh tế , không có dị động gì. Hô ~ thoạt nhìn là cậu quá mức khẩn trương, ngẫm lại, một gốc cây nhỏ như vậy, nhìn cả chiều dài cũng bất quá dài hơn thước, cậu hiện tại khoảng cách khóm cây chừng hơn thước, vì thế liền lớn mật đi lên phía trước thêm nửa thước. Cành cây xanh nhạt bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa, như là đã phát hiện người xâm nhập nên tất cả đều xôn xao.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Harvey chảy xuống, bất quá lập tức trầm tĩnh lại, theo cậu thấy, xà diệt đằng nhỏ này tuy rằng đang cố gắng duỗi thân đem cành hướng về phía cậu, nhưng chỉ có thể vươn tới khoảng cách không đến hai thước thì phải dừng lại, dây trên không trung cố gắng vươn đến phía trước dò xét, phiến lá hình quạt khéo léo không ngừng vẫy vẫy, thoạt nhìn ngốc cực kỳ.
Phát hiện dây không đủ dài để chạm đến mình, Harvey dần dần buông xuống cảnh giác, thậm chí còn có chút vui sướng khi người gặp họa, “Đến a, đến a ~ không qua được chứ gì, ha ha, cố lên ~” Harvey cảm thấy tiểu đằng này rất đáng yêu, giống như một đứa bé tập đi mà không thể tiến thêm nửa bước.
“Xuy ~ ngu xuẩn!” Từ trong phòng theo dõi Blaine khẽ gắt.
Mặc Vân Hi lấy công cụ, đang đi trở về, chợt đột nhiên liền nghe được một tiếng hét như giết heo, không phải Harvey còn có thể là ai.
“Tên ngu ngốc này!” Mặc Vân Hi cắn răng mắng, cất bước chạy về hướng khu cách ly xà diệt đằng.
Chờ đến lúc Mặc Vân hi chạy đến, đau đầu nhìn Harvey bị trói gô trên lan can, vô lực nói, “Tớ không phải đã bảo cậu cẩn thận một chút, chớ lộn xộn, cậu bị ngốc à?!”
Harvey vừa thấy Mặc Vân Hi chạy vào, như nhìn thấy cứu tinh, hút hút cái mũi gào to, “Vân Hi ~~ cứu tớ! Tớ làm sao biết thứ này sẽ đột nhiên dài ra, cứu mạng a ~~ ”
“Chớ lộn xộn! Tận lực thả lỏng!” Mặc Vân Hi quát, đúng lúc ngăn cấm Harvey giãy dụa, “Loại xà diệt đằng này càng giãy dụa buộc càng chặt, ngay cả rắn cũng có thể quấn chết, cậu đừng động, để tớ suy nghĩ biện pháp.”
Harvey nghe vậy cũng không dám … lộn xộn nữa, nhưng thân thể vẫn như cũ bị buộc chặt cứng còng, phiến lá thật nhỏ lúc này tất cả đều che ở trên người cậu, có vài miếng còn dán lên hai má phì nộn của cậu, “Anh em ~ nó, nó đây là muốn làm chi? !”
“Chớ lộn xộn! Nó đang muốn bắt cậu làm phân bón đấy!” Mặc Vân Hi buồn bực liếc nhìn Harvey, tức giận nói, “Loại dây leo này giống cậu, là ăn thịt.” Tuy rằng không muốn doạ nạt cậu ta, nhưng phải cho cậu ta chút giáo huấn mới được, miễn cho lần sau nói không chừng còn đem mạng tặng luôn!
Trời đất! Ăn thịt ? ! Harvey nháy mắt choáng váng, thanh âm cũng bắt đầu phát run , “Người anh em! Vân Hi tốt bụng, cậu mau cứu tớ a, tớ không muốn làm phân bón đâu!!”
“Câm miệng, tiếp tục kêu mặc kệ cậu!” Mặc Vân Hi đau đầu nhìn Harvey bị trói giống như miếng giò, kỳ thật xà diệt đằng này nói là rất lợi hại, sự mềm dẻo rất tốt, có thể thông qua độ ấm chung quanh để cảm ứng các vật thể bé nhỏ, gặp con mồi trong phạm vi dây liền có thể dài ra, hơn nữa lực lượng cũng không phải lớn bình thường, ngay cả da rắn trơn trượt cũng bị quấn chết, vì vậy mà có tên xà diệt đằng.
Nhưng loại cây thuốc này cũng không phải hoàn toàn không có nhược điểm. Nó tuy rằng yêu thích hoàn cảnh ẩm thấp, nhưng cực không chịu được lạnh, nhiệt độ thấp làm cho phản ứng cùng động tác của bọn nó đều trở nên tương đối chậm chạp, cho nên chỉ cần dùng hơi lạnh vừa phun vừa đi tới gần cây sẽ không dễ dàng bị phát hiện, mà sau khi tới gần trực tiếp đem hơi lạnh hiệu suất cao phun trên cây liền có thể khiến cho nó nháy mắt bị đông cứng, lúc này chỉ cần tìm đúng khu phản xạ đặc thù màu đỏ là có thể dùng lợi khí cắt lấy pần cành mây đó, sau đó có thể tiếp tục hái trái cây.
Nếu đã biết đặc tính, các bước thao tác tương đối dễ dàng, cũng không cần phải triền đấu, duy nhất cần chính là nhãn lực tinh chuẩn tìm được khu thần kinh phản xạ đặc thù kia, một đao cắt đứt, nghe nói khu phản xạ này là bộ vị yếu ớt nhất cũng mẫn cảm nhất của xà diệt đằng, nếu không thể cắt đứt hoàn toàn, rất dễ khiến nó trở nên điên cuồng, đến lúc đó cho dù nó bị đông cứng cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm.
Mặc Vân Hi sở dĩ chọn xà diệt đằng cũng là bởi vì ở trên thế giới giả tưởng thực hành thu thập qua rất nhiều lần, đã có thể thực tinh chuẩn tìm được khu thần kinh phản xạ đặc thù kia, mới dám thử.
Nhưng hiện tại, vấn đề khó khăn lớn nhất xảy ra với Mặc Vân Hi là Harvey bị trói ở trước mặt, nếu dùng hơi lạnh hiệu suất cao phun cây, nhiệt độ nháy mắt có thể âm năm sáu chục độ, như vậy Harvey cũng sẽ bị tổn thương do giá rét, mà nếu độ lạnh không đạt được, sẽ không thể hoàn toàn kềm chế hoạt động của xà diệt đằng, có thể ngay cả cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc Vân Hi ra thủ thế chớ có lên tiếng với Harvey, lấy ra một lọ hơi lạnh hiệu suất thấp, nhẹ nhàng phun lên người, cẩn thận di động về phía trước. Cậu mặc dù biết coi như có trực tiếp đi qua, xà diệt đằng tám phần cũng sẽ không công kích cậu, nhưng dù sao hiện tại chỗ này có máy theo dõi, công phu bên ngoài vẫn nên làm đủ, cứ như vậy một bên phun một bên tới gần, Mặc Vân Hi ngừng lại ở chỗ cách xà diệt đằng hai thước, cậu cố gắng khai thông với xà diệt đằng.
】Ta sẽ không đả thương ngươi, ta không có ác ý gì, có thể thả bạn ta không? 】 Mặc Vân Hi – ý thức một lần lại một lần cố gắng khai thông với xà diệt đằng, hi vọng nó trước tiên có thể buông Harvey ra, như vậy còn lại sẽ dễ làm hơn.
Dây xanh biếc nhẹ nhàng lắc lắc, phiến lá thật nhỏ vui vẻ đến run rẩy, nhưng hiển nhiên cây xà diệt đằng này không có linh trí cao như kỳ lam tham, cũng không hiểu lời nói của Mặc Vân Hi, chính là không ngừng hướng cậu tản ra cảm giác ấm áp thân cận, nhưng một tia ý tứ buông Harvey ra lại không có.
Mặc Vân Hi bất đắc dĩ thở dài, thoạt nhìn dược liệu cấp thấp là không thể khai thông. Nếu như vậy, vậy cậu chỉ có thể tự mình ra trận. Mặc Vân Hi quăng lọ khí lạnh hiệu suất thấp sang một bên, giả vờ lại xuất ra một lọ khí lạnh khác, kỳ thật vẫn là hiệu suất thấp, bằng không Harvey nhất định sẽ bị đông cứng dẫn đến tổn thương, làm bộ dáng giống như trước tiên phun bốn phía một chút, lại tiến lên hai bước, tập trung phun dây trên người Harvey.
Xà diệt đằng thực chán ghét hơi lạnh khiến nó không thoải mái này, bất mãn đung đưa cành kháng nghị, bất quá vẫn không công kích người có hương vị rất tốt này. Mặc Vân Hi không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm không ngờ mình cũng có lòng tốt như vậy.
Harvey khẩn trương nhìn Mặc Vân hi chậm rãi tới gần, dùng đôi mắt nhỏ khẩn cầu nhìn cậu ấy, hi vọng tài năng của Mặc Vân Hi có thể giải cứu cậu. Mặc Vân Hi theo cành dây trói Harvey tìm được thần kinh đặc thù, trên một đoạn dây xanh biếc ngắn có một khu màu đỏ nhỏ tầm một centimet, hít một hơi thật sâu, lấy ra dao cắt đã sớm chuẩn bị tốt. Đây là lần đầu tiên cậu thu thập xà diệt đằng không hoàn toàn bị lạnh cóng, không biết cắt xuống sẽ như thế nào.
Mặc Vân Hi đầu tiên là một tay nhẹ nắm dây mây quấn trên người Harvey, phiến lá thật nhỏ nhẹ nhàng vỗ vài cái, Mặc Vân Hi dụng ý nhanh chóng phóng xuất ra thiện ý làm yên lòng. Chờ đợi xà diệt đằng hoàn toàn an tĩnh lại, mắt hạnh gắt gao tập trung nhìn khu thần kinh đặc thù, tay trái cầm dao rất nhanh chặt bỏ, lưỡi dao sắc bén nháy mắt chém đứt dây mây thật nhỏ, đoạn dây còn lại cơ hồ là phản xạ đánh úp Mặc Vân hi, nhưng thần kỳ dừng lại ở nơi cách cậu hơn mười cen-ti-mét, thừa dịp khe hở này, Mặc Vân Hi kéo chàng mập bỏ chạy, một chút liền nhảy ra khỏi phạm vi công kích của xà diệt đằng.
Ra khu cách ly, chân Harvey mềm nhũn, phù phù một tiếng liền ngồi trên mặt đất, không ngừng thở hào hển, “Tớ nói ~ anh em, cậu thật giỏi! Lần này ~ hô ~ lần này nhờ có cậu, bằng không tớ. . . tớ chết chắc rồi!”
“Biết là tốt rồi, lần sau chú ý chút!” Mặc Vân Hi cũng là một thân mồ hôi lạnh, “Đừng hòng trốn, mời một bữa lớn đi, cậu trốn không thoát đâu!”
“Không ~ không thành vấn đề, nếu không có cậu, cuộc thi lần này tớ khẳng định trượt rồi! Đúng rồi, có ~ có trái cây không?” Harvey thở gấp, sau khi an toàn, cậu quan tâm nhất vẫn là cuộc thi.
Mặc Vân Hi đem xà diệt đằng trên người Harvey xé xuống, nhìn nhìn, “Ân, chỉ có mấy chùm nhưng cũng đủ hai ta giao nhiệm vụ .”
“Hắc ~ hắc hắc ~~ vậy là tốt rồi!” Harvey rõ ràng nằm ở trên mặt đất, “Anh em, cậu xem tớ có phải là gầy đi không , tớ như thế nào lại có cảm giác như bị hút đi chút thịt, trở về phải hảo hảo bồi bổ!”
“Thiết ~” Mặc Vân hi mặc kệ hắn, cẩn thận dùng dao thu thập cắt lấy từng chùm trái cây màu trắng, bỏ vào cái hộp nhỏ.
Ngón trỏ thon dài gõ từng nhịp lên mặt bàn, Blaine nhìn chằm chằm màn hình điện tử xanh lam trong con ngươi hiện lên tinh quang khó có thể nắm bắt, khóe miệng như trước lộ ý cười ôn nhu, không chút nào quan tâm đến từ trong các màn hình điện tử khác thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kêu cứu, “Thú vị, rất có ý tứ!”
Nếu anh không nhìn lầm, thằng nhóc đó vừa rồi rõ ràng là muốn dùng hơi lạnh hiệu suất thấp đánh lừa anh, mà cây xà diệt đằng kia thế nhưng không có công kích cậu ta, thậm chí để cho cậu ta bắt lấy thời gian nó không phát động công kích mà công kích thẳng bộ vị mẫn cảm nhất rồi mới phản kháng, nhưng lại xuất hiện vài giây tạm dừng để cho bọn họ chạy thoát.
Này rất không hợp với lẽ thường , là hơi lạnh thật sự có tác dụng? Hay là đứa nhỏ này lực tương tác thực vật cao thần kỳ đây? Nhưng bất kể thế nào, anh tựa hồ cũng tìm được tư liệu sống tốt rồi, ha ha ~
Sau hai giờ diễn ra cuộc thi, trừ bỏ những học viên bị vây khốn chờ đợi cứu viện, các học viên khác mặc kệ thu thập được hay không thu thập được dược liệu, tất cả đều tụ tập ở lối vào vườn cây chờ Blaine.
Blaine nhàn nhã từ trong phòng giám sát đi ra, ” Các học sinh thân mến, biểu hiện của các em thật làm tôi kinh ngạc, tôi đã thật lâu chưa được xem biểu diễn phấn khích như vậy, thật sự là tân khổ đại gia .”
Lời Blaine nói khiến rất nhiều học viên chưa hoàn thành nhiệm vụ không tự giác cúi đầu, nghĩ thầm lần này chết chắc rồi!
“Tốt lắm, phía dưới những học viên thu thập thành công mời đem thành phẩm của các em tới chấm điểm. Không thành công, có thể bắt tay vào làm chuẩn bị cuối tuần thi lại , chẳng qua nếu như thất bại một lần nữa, có thể trực tiếp chuẩn bị tinh thần chịu phạt đi, hiểu không?” Blaine ôn nhu cười mở ra màn hình, bắt đầu đăng ký thành tích.
Một cậu trai tự tin nộp dược liệu đầu tiên, là một loại dược thảo cấp gọi là cỏ đuôi cáo. Blaine nhìn cái hộp nhỏ chứa đầy cỏ đuôi cáo, vừa lòng gật gật đầu, “Rất tốt, thu thập thật sự sạch sẽ, mặc dù là cấp , nhưng lần đầu tiên có thể thu thập đầy đủ hoàn chỉnh cỏ đuôi cáo, cũng không bị đâm bị thương, thuyết minh rất để tâm học tập, phi thường tốt, điểm.”
Blaine ôn nhu mà chân thành khích lệ, khiến cậu nhóc nháy mắt tin tưởng, ai ai nói Blaine là giáo sư ma quỷ, ai nói! Rõ ràng là một giáo rất thân thiết ôn nhu a..