Phượng Thần Anh vừa vào đại sảnh, chân còn chưa đứng vững Tần Nhan liền vội vàng hướng hắn đánh tới, Phượng Thần Anh bị đẩy lui về phía sau vài bước mới chế trụ lại thắt lưng hắn. Hạ nhân hầu hạ trong phòng đều thức thời lui ra ngoài, chỉ còn lại hai ngườibọn họ.
“Ngươi hôm nay như thế nào đột ngột lỗ mãng như vậy?” Phượng Thần Anh ngữ khí mang theo sủng nịch, mắt mang tiếu ý, ôm Tần Nhan nói.
“Ngươi thật sự bị thương?!” Tần Nhan không để ý tới lời Phượng Thần Anh, thật cẩn thận nghiêng đầu của hắn,vừa đau lòng vừa lo lắng nhìn miếng băng vải quấn trên cổ, hắn sáng nay mới thu được tin tức, không chút chần chừ liền phóng ngựa tớiPhượng Tê Các. Nghĩ đến người thương tổn Phượng Thần Anh, Tần Nhan bỗng nhiên thay đổi một bộ dáng ngoan lệ nói: “Là ai đả thương ngươi, bổn vương muốn tru di cửu tộc hắn!”
Phượng Thần Anh sửng sốt, nhìn khuôn mặt kia luôn thanh lệ ôn nhu, lúc này bởi vì hắn lại bày ra bộ dáng khẩn trương, đau lòng lại phẫn nộ, trong lòng liền ấm áp, đem hắn toàn bộ ôm vào trong lòng mình nói: “Đúng vậy, thật sự là quá lớn mật, ta thật đau muốn chết......”
“Đau?” Tần Nhan một trận khẩn trương, một bên muốn tránh thoát ôm ấp của hắn, một bênxem xét rồi nói: “Ta gọi ngự y đến xem cho ngươi......”
“Có điều, vốn dĩ là rất đau, bởi vì ngươi đến xem ta, hơn nữa lại có một bộ dánglo lắng sắp khóc, cho nên ta bỗng nhiên đã hết đau ......” Phượng Thần Anh ôm chặt hắn, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói.
Tần Nhan nghe ra ý tứ trêu đùa, nhưng không có sinh khí, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Phượng Thần Anh còn có thể cà lơ phất phơ như vậy mà trêu chọc hắn, có nghĩalà vết thương của hắn không có gì trở ngại.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Tần Nhan vỗ nhẹ nhẹ vào lưng hắn, cảm giác căng thẳng trong lòng liền tan không ít: “Lần sau xảy ra chuyện gì nhớ rõ phải báo cho ta biết trước tiên, làm ta còn tưởng, ngườibên kia rốt cục đã tìm tới ngươi ......”
“Ta chỉ là không muốn ngươi lo lắngcho ta.” Phượng Thần Anh biết hắn bị dọa, ôm hắn nhẹ giọng trấn an: “Năm xưatừ nơi đó đi ra, hắn cũng có biết đến, nếu muốn mang ta trở về cũng không cần đợi nhiều năm như vậy mới tìm đến.”
Tần Nhan tránh khỏiôm ấp của hắn, ngẩng đầu nhìndung nhan đã khiến mình mê luyến mười năm, thở dài nói: “Đúng vậy......”
Phượng Thần Anh trong mắt hiện lên một tia gợn sóng, chậm rãi cúi đầu, kề sát vào đôi môi phấn hồng đã mong nhớ ngày đêm từ lâu......
Tần Nhan sắc mặt dần dần mê ly, ngay tại thời điểm môi Phượng Thần Anh sắp đụng chạm đến môi của bản thân, trong lòng bỗng rùng mình, ánh mắt liền thanh tỉnh lại, sau đó mạnh mẽ đem Phượng Thần Anh ở trước mắtđẩy ra.
“Khụ khụ!” Tần Nhan xoay người làm bộ dáng ho khan che dấu xấu hổ củachính mình, hai má đã hiện lên một tầng đỏ ửng. Hắn thiếu chút nữa liền...... may mắn, thanh tỉnh kịp thời, bằng không quan hệ hai người bọn họ sẽ không còn khả năng duy trì nguyên trạng. Hắn còn chưa chuẩn bị đem tâm giao cho Phượng Thần Anh.
“A.” Phượng Thần Anh nhẹ giọng cười, trên mặt nửa điểm cũng không thấy tức giận khi bị người cự tuyệt. Trong đầu không hiểu nguyên nhân lại hiện ra khuôn mặt tuấn tú luôn luôn mang theo châm biếm của Đường Phi, nếu vừa rồi đổi ngược lại là Đường Phi, nhất định sẽ hung hăng cho hắn một quyền trước, sau đó lại dùng những ngôn ngữ tối tồi tệ, tối ác độc để công kích hắn, tóm lại, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bộ dạng thẹn thùng xấu hổ hay là biểu hiện yếu thế.
“Ách,” Tần Nhan hơi xin lỗi nhìn Phượng Thần Anh liếc mắt một cái, tự cho rằngtươi cười của hắnchính là đang đối với chính mình khoan dung cùng ẩn nhẫn, trong lòng đau xót, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Cái kia, thương thế của ngươi, đến tột cùng là do ai đả thương? Thích khách kia có bắt được không?”
“Thích khách ?” Phượng Thần Anh nghi hoặc nhìn về phía Tần Nhan, cảm thấy hiểu rõ, nguyên lai Tần Nhan không biết hắn là bị ai đả thương, hắn lại còn tưởng rằng Tần Nhan an bài thám tử ở bên người mình,đem hết mọi chuyện đều báo lại với hắn chứ. Nở một nụ cười nhạt, Phượng Thần Anh có chút buồn bã nói: “Ha ha, không phải thích khách......”
“Không phải thích khách?” Tần Nhan nhíu mày, theo bản năng hỏi: “Là ai?”
“Chỉ là một......” Phượng Thần Anh vừa định nói là một con mèo hoangkhông chịu phục tùng, nhưng nghĩ lại cảm thấy Đường Phi cũng không giống như một con mèo hoang nhỏ, mà là một loại động vật gặp được chuyện nguy hiểm liền dựng thẳng lông toàn thân lên, dễ dàng đâm người khác bị thương --“Con nhím.”
“Con nhím?!” Tần Nhan cả kinh kêu lên: “Con nhím như thế nào......” Như thế nào không có lý do lại bỗng nhiên nuôi một con nhím?
“Ha ha, nói đến cũng là tại ta, nhìn thấy nó một bộ dáng dịu ngoan khả ái,nên nghĩ đến đem về dưỡng làm sủng vật, ai biết trên người nólại cứng rắn sắc bén như vậy, mới đụng vào một chút đã khiến nó dựng lông.” Phượng Thần Anh cười giải thích, hắn nói cũng không sai, Phương Lâmdiện ngoại anh tuấn dương cương, một bộ dáng ôn nhu vô hại, nhưngbên trong lại là tên Đường Phi kia, chỉ chạm vào một cái,lông sắc nhọn toàn thân đều dựng lên, làm cho hắn không thể phá được, rất buồn rầu!
“Nếu dưỡng không quen thì đừng có dưỡng, để cho hạ nhân bắt nó giết đi.” Tần Nhan nhăn lại mi, hắn chán ghét nhất chính là mấy động vật nhỏ toàn thân đều là lông, xấu còn không nói lại còn khó dưỡng, nhưng trọng yếu hơn là nó làm Phượng Thần Anh bị thương!
“Không thể giết được” Phượng Thần Anh điềm đạm cười lắc đầu, trong mắt không ngừng nhấp nháy tính kế, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lại mang theo hết sức tàn khốc: “Nếu nó đả thương ta, ta tự nhiên không thể để cho nó chết thống khoái như vậy được. Ta muốn nói, cam tâm tình nguyện tự tay giúp ta nhổ ra cây kim nhọn này, sống vì ta, chết vì ta. Sau đó, ta sẽ cho nó một đao vào trong lòng, đểnó ở trong tuyệt vọng cùng thống khổ mà chết đi......”
Tần Nhan bỗng nhiên toàn thân phát lạnh, hắn đã hiểu cái gọi là “con nhím” kia, không phải động vật, mà là người. Mang theo một chút sợ hãi nhìn Phượng Thần Anh, lo lắng khẩn trương lúc trước đã hoàn toàn biến mất, trong lòng chỉ tràn đầy may mắn -- may mắn, hắn còn chưa đem tâm giao ra......
Đường Phi bị Phượng Thần Anh hình dung thành một con nhím, lúc này đang ở trong thư phòng cố gắng luyện tập viết bằng bút lông...... Thư phòng ở ngay tại căn phòng lớn mà Đường Phi vẫn ở, bên trong cùng chính là phòng ngủ, ở giữa là phòng khách, thư phòng cùng phòng khách tương liên, dùng hai bức sa liêm tinh mỹ ngăn cách nhau.
Đường Phi giơ bút lông dính đầy mực nước, nhìn hai chữ phồn thể “Đường Phi” trước mắt, chau mày. Chữ thực xấu, làm cho hắn có một loại xúc động muốn hung hăng xé nhỏ rồi ném vào bồn cầu hủy thi diệt tích.
Thật lâu sau, một giọt mực nước nhỏ xuống tấm giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, tạo thành một vòng nhỏ màu đen. Đường Phi quyết đoán cầm tờ giấy lên vo tròn thành cục, ném ra ngoài cửa sổ. Đây là thoái quen xấu gần đây hắn mới dưỡng thành, trước kia hắn tuyệt đối sẽ không ném rác bừa bãi, chỉ là sau khi đi vào cổ đại mới phát hiện nơi này không có thùng rác. Hắn hỏi qua Ưu nhi, rác rưởi thì phải làm sao, Ưu nhi thực tự nhiên trả lời -- ném. Cho nên nhập gia tùy tục, Đường Phi cũng thực tự nhiên ném đi. Dù sao Ưu nhi mỗi ngày đều quét rác, rác rưởi này hắn dĩ nhiên sẽ xử lý.
Ai! Đường Phi đứng dậy, vẻ mặt trầm trọng khó chịu nhìn ngoài cửa sổ, xem ra hắn chỉ thích hợp với bút máy, không thích hợp xài bút lông. Văn hóa thư pháp Trung Quốc thật sự là bác đại tinh thâm, một người sinh hoạt ởthế kỷ hai mươi mốtnhư hắn rất khó viết được. Không sai, đây không phải lỗi của hắn, chỉ là thư pháp thật sự quá khó khăn.
“Công tử,” Ưu nhi bưng một chén nước trà mới châm tiến vào, thấy Đường Phi đứng ở trước cửa sổ ngẩn người, trên bàn vẫn còn giấy và bút mực, liền nói: “Công tử là muốn viết tụng từ sao? Nếu vậy nhanh lên, hiện tại đã là giờ Dần, trước giờ Mẹo còn phải đem tụng từ đưa đến Âu Dương phủ.”
Đường Phi quay đầu lại, nhìn Ưu nhi một hồi lâu, bỗng nhiên giơ lên một tươi cười tà ác: “Ta như thế nào đã quên ngươi.” Tụng từ trước đây vẫn đều là Phượng Thần Anh viết giùm, lại quên mất Ưu nhi nguyên lai mới là trợ lý tốt nhất! Còn hại hắn ngồi một ngày luyện bút lông muốn tự mình ra trận, chuyện này vốn không cần ép buộc chính mình!
Ưu nhi bị tươi cười hiếm thấy của Đường Phi làm hai mắt có chút hoảng hốt, gương mặt cũng dần đỏ hồng. Ưu nhi nhanh chóng cúi đầu, thì thầm nói: “Công tử có sự tình gì muốn phân phó Ưu nhi sao?” Trong trí nhớ, công tử chưa bao giờ cười như vậy, trước kia đều là tươi cười ấm áp như ánh mặt trời, nhưng hôm nay lại có chút tà khí, cư nhiên làm cho tim hắn đập thình thịch?!
“Ưu nhi lại đây, ta đọc ngươi viết.” Đường Phi vươn ngón trỏ, ngoắc Ưu nhi một cái.
“Dạ......” Ưu nhi hai mắt có chút sương mù, hướng Đường Phi đi đến, chờ hắn phục hồi tinh thần lại thì đã chấp bút trong tay,ngồi ở trước bàn.
Đường Phi đứng ở bên cạnhƯu nhi, hơi hơi cúi người ghé vào lỗ tai hắn nói: “Khải bẩm phủ doãn đại nhân, về án kiện Âu Dương gia Âu Dương Hoa Vinh cường bạo dân nữ, thảo dân nghĩ đến, đó chỉ là vu cáo......”
Hơi thở ấm áp phun ở bên tai, Ưu nhi tâm thần bắt đầu hoảng hốt, hai má nổi lên vẻ ửng hồng thản nhiên, bút trong tay đã hoàn toàn là Đường Phi nói một câu, hắn viết một câu, căn bản là không còn biết nội dung trong đó là cái gì. Đợi thanh âm Đường Phi ngừng lại, hơi thở ấm áp kia cũng biến mất không thấy, Ưu nhi mới phục hồi được thần trí, nhận thấy chính mình thất thố, Ưu nhi tâm hoảng ý loạn, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Phi.
Đường Phi vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm về hướng đại môn ở bên ngoài kia, trong mắt hàm chứa một chút tức giận, vừa rồi có người rình coi bọn họ!
“Công tử?” Ưu nhi theo tầm mắt Đường Phi nhìn qua, cái gì cũng không có: “Công tử làm sao vậy?”
“Không có gì.” Đường Phi đem tầm mắt thu hồi, nói với Ưu nhi: “Vậy là được rồi, ngươi theo ta đến Âu Dương phủ đi.”
Ưu nhi nhanh chóng cúi đầu, làm bộ sửa sang lại tụng từ nói: “Dạ, công tử.”
Đường Phi nhìn gương mặt ửng hồng của Ưu nhi, bỗng nhiên có một loại dự cảm bất hảo, Ưu nhi sẽ không là...... cái này phiền toái lớn, hắn cũng không muốn ở đây lại chọc phải mệnh đào hoa. Nhất thời có chút ảo não, hắn hẳn là mỗi thời mỗi khắc phải chú ý ngôn hànhchính mình, không thể đem bộ dáng trêu ghẹo mĩ nam trước kia đối đãi với Ưu nhi, khiến cho hắn hiểu lầm.
“Giúp ta......” Vừa định nói giúp hắn sửa sang lại quần áo đầu tóc một trận,lại nhớ tới không thể tiếp tụccùng Ưu nhi nhóm ngọn lửa ái muội, lập tức nói: “Đem mấy thứ này thu thập một chút, ta đi đổi một bộ quần áo.” Nói xong không đợi Ưu nhi trả lời, liền ra khỏi thư phòng hướng phòng ngủ đối diện đi đến.
“Nhưng công tử......” Ưu nhi kinh ngạc nhìn bóng dángĐường Phi, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Ngài không biết mặc quần áo a......”
Đường Phi xét thấy hôm nay là chính mình phải tự mặc, cho nên hắn chọn một bộ quần áo đơn giản không quá phiền hà, thắt lưng bằng lụa tùy tiện vào qua thắt lưng buộc một cái nút. Tóc lại càng tùy ý, cầm dây cột tóc hướng phía sau đầu cột lại, để một chút tóc thoải mái phủ xuống trước trán (a.k.a mái ngố), che khuất một nửa khuôn mặt chính mình.
Đường Phi liền như vậy mà tùy tiện mặc vào, khoác lên trên dáng người cao gầy của hắn, đem một thân quần áo vốn chẳng ra gì nhưng lại toát ra vẻ phóng đãng tiêu sái, lại còn có chút phong lưukhông kềm chế được, khiến trên đường cái có không ít cả nam lẫn nữ xuân tâm nhộn nhạo,hướng hắn mạnh mẽ phao mị nhãn. Đường Phi giống như không nhìn thấy gì, tiếp tục hướng Âu Dương quý phủ mà đi.
Ưu nhi trong lòng vừa chua xót lại ngọt ngào, chua là công tử nhà hắn cư nhiên chọc người nhiều như vậy nhìn ngó, ngọt là công tử quả nhiên anh tuấn tiêu sái phong lưu mê người, mà hắn tam sinh hữu hạnh lắm mới có thể đi theo bên ngườicông tử.
Đi vào Âu Dương phủ, Đường Phi đem tụng từ trực tiếp giao vào tayÂu Dương Hoài. Âu Dương Hoài mở ra tinh tế nhìn nửa ngày, mới vẻ mặt khiếp sợ nhìn Đường Phi.
Đường Phi không thèm để ý, đối hắn cười, nói: “Âu Dương lão gia có biện pháp làm cho Đường mỗ tiến vào đại lao gặp lệnh công tử một láthay không? Ngày mai thăng đường có một số việc muốn thỉnh lệnh công tử phối hợp một chút.”
Âu Dương Hoàithu liễm tâm thần, trầm giọng nói với Đường Phi: “Có thể, hết thảy lao lý lão phu sáng sớm đã chuẩn bị tốt, Đường tiên sinh nếu muốn đi gặp khuyển tử, lão phu có thể lập tức mang ngươi đi.” Âu Dương gia tài hùng thế đại, ngay khiÂu Dương Hoa Vinh gặp chuyện không may bị bắt, hắn liền lập tức vận dụng hết thảy quan hệ nhân lực tài lực, giúp cho nhi tử bảo bối ở trong lao tù không chịu một chút đau khổ, thậm chí còn được hưởng đãi ngộ tốt.
“Vậy làm phiền Âu Dương lão gia.” Đường Phi không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối Âu Dương Hoài gật gật đầu.
Âu Dương Hoài không tự kìm hãm được liếc nhìn Đường Phi một cái, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, một khuôn mặt anh tuấn dương cương, dáng người gầy gò cao ngất, nam tử như vậy thường thường sẽ cho ngườita có một loại cảm giác chính khí anh vĩ. Nhưng mà, nam tửtrước mắt này, ánh mắt lại hơi âm ngoan vô tình, đôi môi mỏng nhợt nhạt lúc nào cũng lộ vẻ giống như châm chọc, làm cho người ta có một loại khó chịu không muốn tiếp xúc. Hoàn toàn không có cảm giácchính nghĩa, ngược lại cảm thấy hắn một thân tà khí...... Nghĩ đến tụng từ mà hắn viết kia, Âu Dương Hoài không khỏi chán ghét nhíu mày, người này thật sự là tổn hại âm đức! Khó trách trên phố đều nói, Đường Phi này chính là một kẻđê tiện vô sỉ,vô lương tâm vì bạc không từ thủ đoạn!
Thôi thôi, dù sao chỉ cần Đường Phi có thủ đoạn cùng năng lực đem nhi tử chính mình cứu ra là tốt rồi, những chuyện còn lại thì cứ mặc kệ.
Nhìn ra khinh thường cùng chán ghéttrong mắtÂu Dương Hoài, Đường Phi cũng chỉ lạnh lùng cười, con người chính là như vậy, một bên phê phán xã hội bất công cùng tàn khốc giả tạo, sau đó đem hết thảy tội lỗi đều đổlên người bọn họ, một bên yên tâm thoải mái hưởng thụ lợi ích do thứ bất công cùng tàn khốc này mang đến, còn muốn làm ra vẻ một bộ dángđạo mạo, điển hình là dạng kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!
Sáng sớm hôm sau, suốt đường đi Đường Phi đều ngồi ở trong xe ngựa xa hoa của Phượng Thần Anh đến trước nha mônMiên Cẩm. Đương nhiên, Phượng Thần Anh cũng đi cùng. Tối hôm qua khi Đường Phi trở lại Đông viện lại nhìn thấy Phượng Thần Anh đang đợi hắn, đối với cách ăn mặc của Đường Phi,Phượng Thần Anh nhưng thật ra không nói gì thêm, chỉ là bộ dáng mê đắm của hắn làm cho Đường Phi rất muốn một quyền đem hắn đánh tới Narnia(Biên niên sử Narnia, có phần, chắc ai cũng biết, ai không biết thì Google nhé)!Hàn huyên vài câu đau khổ vô thưởng vô phạt, Phượng Thần Anh lại mang theo người của mình bỏ đi, khiến cho Đường Phi mạc danh kỳ diệu cả một buổi tối, hắn còn tưởng rằng Phượng Thần Anh tà tâm chưa dứt còn muốn đến một lần nữa! Ai biết ngày hôm sau, Phượng Thần Anh mang theo một bộ quần áo phi thường chói mắt đến, dùng vân cẩm chế thành, lấy màu xanh đậm làm chủ đạo, ngoại bào lấylông đuôi khổng tước thuần sắc trắng thêu vào, xung quanh còn có đủ mọi màu sắc của bách điểu và trăm hoa. Phượng Thần Anh tự mình giúp Đường Phi mặc quần áo buộc lại đầu tóc, nếu không phải hắn nói quần áo không chỉnh tề tiến vào nha môn sẽ bị đánh hai mươi đại bản, Đường Phi đã sớm đem này một thân cẩm y hoa lệ phiền phức này đem đốt!
Tức giận trợn trắng mắt liếcmột cái vẻ mặt tiếu ý Phượng Thần Anh, Đường Phi lựa chọn nhắm mắt dưỡng thần, hắn sợngồi xe ngựa! Hắn thật sự không hiểu, mấy buổi tối hôm trước,Phượng Thần Anh còn bởi vì nổi lên hành vi cầm thú mà thiếu chút nữa bị hắn giết chết, vì cái gì một chút sinh khí cũng không có, thậm chí còn hướng hắn giải thích, sau đó chính là cầm một bộ này nọ đến lấy lòng hắn. Nếu như hắn là muốn dùng một phương pháp khác trả thù hắn, như vậy Đường Phi nghĩ, hắn thực đã làm được, bởi vì một thân quần áo này thật sự làm cho hắn xấu hổ vô cùng!
Phượng Thần Anh cầm chiết phiến trong tay để ở trên môi, che lại tươi cười nhịn không được của mình, không thể tưởng tượngmột thân quần áo hoa lệ đẹp mắt mặc ở trên người Đường Phi hiệu quả tốt như vậy, không uổng công hắn hao phí nhiều nhân lực và tinh lực như vậy, trong vòng một ngày gấp gáp chế tạo ra.
Không ngoài Phượng Thần Anh sở liệu, Đường Phi vừa xuất hiện liền trở thành tiêu điểm của mọi người, chỉ cần hắn bước đến đâu đều tạo ra một trận kinh diễm tán thưởng cùng thấp giọng thảo luận. Dương quang chính ngọ chiếu vào trên ngườiĐường Phi, lông đuôi khổng tước trắng được thêu phía sau lập tức ánh lên ngân quang lóng lánh, làm chói mắt không ít người!
Đường Phi thái dương gân xanh đã đều nổi lên, chịu đựng xúc động muốn một cước đá vào vẻ mặt cười gian của Phượng Thần Anh, sắc mặt âm u đi vào nha môn.
Âu Dương Hoài cũng cực kỳ hoảng sợ, đây là Phương Lâm? Một thân quần áo này của hắn cho dù là ngàn lượng hoàng kim cũng mua không được đi? Hắn như vậy cũng kêu là thiếu tiền?!
Tân nhiệm phủ doãn đại nhânNguyễn Chiếu Thiênngồi ở chỗ cao trên công đường cũng là một bộ dángkinh diễm, bất quá hắn so với nhiều người khác, rất nhanh phục hồi lại tinh thần,mạnh mẽvỗ một chút kinh đường mộc, trầm giọng quát: “Dưới công đường không thể ồn ào!”
Dân chúng đến vây xem xử án lần này hết thảy đều ngậm miệng, chỉ là ánh mắt vẫn còn dính ở trên ngườiĐường Phi, có nhiều người hâm mộ lại trừng ánh mắt nhìn lôngkhổng tước trắngchói mắt kia, tổng cộng đã dùng bao nhiêu kim ti ngân tuyến thêu lên.
Phượng Thần Anh đứng ở bên ngoài, thị vệ từ Phượng Tê Các mang đến đứng thành một vòng xung quanh, đem những hạng bình dân đẩy xuống mặt sau. Những người đó lòng cho dù không cam lòng, cũng không dám tiến lên đem vị trí cướp trở về, ngươi đánh thắng được đám người vừa thấy cũng biết là cao thủ thị vệ sao?!
Đường Phi có công danh trong người cho nên không cần quỳ, Âu Dương Hoài là danh môn vọng tộc lại càng thêm không cần quỳ.
Phạm nhânÂu Dương Hoa Vinhcùng nữ tử bị hại Viên Xuân Hoa đều bị đưa lên, Viên Xuân Hoadung nhan thanh tú, than thở khóc lóc lên án tội ác của Âu Dương Hoa Vinh. Dân chúng dưới công đường lại một trận ồn ào nghị luận, mắng to Âu Dương Hoa Vinh không phải là người.
“Yên lặng yên lặng!” Nguyễn Chiếu Thiên đem kinh đường mộc gõ “bộp bộp” vài tiếng, thẳng đến khi dưới công đường an tĩnh , mới vỗ mạnh kinh đường mộc thêm một cái, hướng người đang quỳ gối quát: “Phạm nhân dưới công đường có nhận tội!”
Âu Dương Hoa Vinh cả kinh, vụng trộm nhìn thoáng qua Đường Phi đứng ở bên người hắn, bình ổn tâm thần nói: “Hồi bẩm đại nhân, thảo dân không nhận tội! Thảo dân là oan uổng!”
“Xôn xao” một trận, nhóm dân chúng vây xem lại bắt đầu lớn tiếng nghị luận, chửi bậy.
Nguyễn Chiếu Thiên rõ ràng cũng sửng sốt, lập tức gầm lên: “Trên công đường không cho phép cho ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Đã có chứng cớ vô cùng xác thực còn muốn chối tội? Người tới, đánh hắn hai mươi đại bản!”
“Dạ, đại nhân!” Hai gã quan sai cầm đầu đứng ở hai bên công đường cầm đại bản được sơn đỏ một đầu bước ra khỏi hàng.
“Đại nhân chậm đã.” Đường Phi lúc này liền đứng dậy, đối Nguyễn Chiếu Thiên hơi hơi chắp tay, thản nhiên nói: “Âu Dương công tử quả thật là oan uổng, thảo dân nhớ rõ, trong tụng từ truyền lên đại nhân có ghi ra.”
Nguyễn Chiếu Thiên sắc mặt có chút xấu hổ, hắn không xem qua tụng từ kia, hắn cho rằng tụng từ chỉ là thứ những kẻ gọi là Trạng Sưvì giúp phạm nhân thoát tội mà bịa đặt ra, một chút cũng không đáng giá cho hắn lãng phí thời gian đi xem!“Khụ khụ,” Nguyễn Chiếu Thiên dùng ho khan che dấu xấu hổ của mình, nói: “Trên tụng từ viết bất quá chỉ là lời một phía, bản quan cho rằng không thể tin !”
“Nga ?” Đường Phi nghiêng đầu nhìn nhìn Nguyễn Chiếu Thiên, nói: “Nếu vậy,đại nhân làm sao cho rằng vị cô nương thật sự bị cường bạo, mà không phải Âu Dương công tử cùng vị cô nương này –hai bên tình nguyện”
“Cái gì ?!” Nguyễn Chiếu Thiên kêu một tiếng sợ hãi, phát giác chính mình thất thố, sau đónhanh chóng nói: “Phương Lâm lớn mật, trên công đường không cho phép ngươi ăn nói bừa bãi, hủy danh dự người khác?!”
Viên Xuân Hoakia lại sợ tới mức kêu khóc liên tục: “Đại nhân oan uổng! Dân nữ, dân nữ là oan uổng! Rõ ràng là tên cầm thú này,hắn......” Rốt cuộc nói không được, ngã vào một bên khóc đến thở không nổi.
Dân chúng lại bởi vì tin tức kinh bạo này mà muốn nổ tung, Nguyễn Chiếu Thiên gõ vài tiếng kinh đường mộc cũng không có thể làm cho bọn họ câm mồm.
“Đại nhân,” Đường Phi mỉm cười: “Thảo dân cũng không phải ăn nói bừa bãi, đây là có chứng cứ rõ ràng, Âu Dương công tử, mời ngươi đem tình huống ngày đó một lần nói ra.”
Nguyễn Chiếu Thiên trợn mắt nhìnÂu Dương Hoa Vinh, quát: “Không được phép có nửa điểm hư ngôn!”
“Dạ, đại nhân!” Âu Dương Hoa Vinh đối với Nguyễn Chiếu Thiên cúi đầu, liền đem bộ lí do thoái thác tối hôm qua Đường Phi dạy hắn kể lại.
Nói rằng nhàViên Xuân Hoalà làm đậu hủ, nàng lại rất có tư sắc, nên trên phố nổi danh là Tây Thiđậu hủ. Một ngày, Âu Dương Hoa Vinhngưỡng mộ đã lâu, tự mình đi vào sạp đậu hủ của Viên gia mua đậu hủ, hai người mắt đi mày lại rất vui vẻ! Trùng hợp lúc này đậu hủ trên sạp sắp bán hết, phụ mẫu Viên gia bảoXuân Hoa về nhà lấy thêm một ít lại đây, Viên Xuân Hoa liền để cho Âu Dương Hoa Vinh đi theo giúp nàng về nhà lấy. Ai ngờ vừa đến Viên gia, Viên Xuân Hoađã bắt đầu cởi quần áo câu dẫn hắn, nói nàng muốn làm thiếu nãi nãi Âu Dương gia, Âu Dương Hoa Vinhlà thanh niên chính trực,căn bản gặp phải dụ hoặckhông ngừng như vậy, liền hồ đồ cùng nàng lăn lộn lên giường, sau mới phát hiện Viên Xuân Hoanày căn bản không phải là lần đầu tiên! Âu Dương Hoa Vinh hối hận không thôi, phụ thân trong nhà căn bản sẽ không đáp ứng hắn thú một nữ tửhương dãnhư vậy. Vốn tưởng rằng đây chỉ là một xuân trôi qua liền thôi, không ngờ mấy ngày sau người Viên gia tố cáo hắn lên quan phủ, còn đem chuyện hai người tình nguyện lúc trước nói thành cường bạo !
Âu Dương Hoa Vinh nói xong, nâng tay xoa xoa mồ hôi lạnhtrên đầu. Bởi vì hắn trong lòng rõ ràng, chuyện xảy ra sau khi đến Viên gia đều là giả, lúc ấy quả thật là hắn đã cường bạo Viên Xuân Hoa. Về phần nàng còn thủ cung sa hay không, hắn thật đúng là không rõ ràng lắm, bởi vì lúc ấy quá mức bối rối, xong việc liền bỏ chạy căn bản là không hề chú ý!
Lúc này trên công đường đã lặng ngắt như tờ, thậm chí ngay cả Nguyễn Chiếu Thiên cũng là một bộ dáng khiếp sợ.
Phượng Thần Anh gắt gao nhìn chằm chằm Đường Phi, khóe miệng mang theo nụ cười khinh miệt, Đường Phi, đây là kế hoạch của ngươi?
Bỗng nhiên, một tiếng rên rỉ đánh vỡ công đường yên tĩnh. Viên Xuân Hoa khóc kêu lên: “Đại nhân oan uổng! Hắn nói dối! Hắn nói dối! Đại nhânphải làm chủ cho dân nữ!”
“Âu Dương Hoa Vinhlớn mật! Ngươi chẳng những không nhận tội, cư nhiên còn dám oan uổng ngược lại người khác! Xem ra không dùng đến đại hình ngươi sẽ không chịu nhận, người đâu, chuẩn bị dùng hình!” Nguyễn Chiếu Thiên vẻ mặt giận dữ, đem hình trách lệnh bài muốn ném xuống đất.
“Đại nhân chậm đã!” Lại là Đường Phi đứng dậy ngăn cản.
“Phương Lâm, lá gan thật lớn! Ngươi ba lần bốn lượt nhiễu loạn công đường, thật nghĩ bản quan không dám động đến ngươi?!” Nguyễn Chiếu Thiênvỗ kinh đường mộc, căm tức nói với Đường Phi.
“Đại nhân, ngài hiểu lầm rồi. Thảo dân chỉ là muốn bẩm báo đại nhân, thảo dân có một nhân chứng, hắn có thể chứng minh Viên Xuân Hoa ngày đó có còn thủ cung sa hay không, nếuViên Xuân Hoavẫn còn là thân trong trắng, vậy đại biểu cho Âu Dương công tử đã nói dối, nếu không phải......” Đường Phi nhìn lướt qua ViênXuân Hoa, nhìn thấyViên Xuân Hoa thân mình run lên, liền vừa lòng cười nói: “Một nữ tử không tuân thủ lễ đạo, lời của nàng có bao nhiêu phầncó thể tin, thảo dân cho rằng đại nhân tự nhiên sáng tỏ.”
Nguyễn Chiếu Thiên trầm tư một lát, sư gia ngồi ở một bên thấy thế, liền đứng dậy đến bên tai hắn nhỏ giọng nói câu gì đó. Nguyễn Chiếu Thiên mới nói: “Người ngươi nói chính xác là ai?”
“Là chương quầy lương du điếm Hứa Ký, Hứa Hâm.” Đường Phi khóe môi khẽ nhếch, Viên Xuân Hoa thân mình lại run đến lợi hại, cả khóc cũng đã quên!
“Truyền, Hứa Hâm !” Nguyễn Chiếu Thiênra lệnh.
Mệnh lệnh vừa đưa ra, một khắc sau Hứa Hâm đã quỳ gối trước công đường.
“Thảo dân khấu kiếnđại nhân.” Hứa Hâm lần đầu tiên nhập công đường, toàn thân đều ứa ra mồ hôi lạnh.
“Phương Lâm, ngươi nói Hứa Hâm có thể chứng minh Âu Dương Hoa Vinh trong sạch, hiện tại người đã đến, ngươi có cái gì muốn nói?” Nguyễn Chiếu Thiên lạnh lùng nói với Đường Phi.
“Dạ, đại nhân.” Đường Phi đối với Nguyễn Chiếu Thiên chắp tay, quay đầu nói vớiHứa Hâm: “Hứa chưởng quầy, còn nhận ra tại hạ?”
Hứa Hâm thật cẩn thận ngẩng đầu, nhìn đến Đường Phi một thân hoa phục hai mắt mê muội, một hồi lâu mới nhận ra hắn chính là người hôm đó đến phá đám mình!
“Là ngươi?!” Hứa Hâm kinh ngạc kêu lên: “Ngươi như thế nào......” Người này có thể ở trên công đường cũng không quỳ xuống, chẳng lẽ là Trạng Sư? Nhưng là, có Trạng Sưnhư vậy sao?
Đường Phi vụng trộm ở trong lòng ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Phượng Thần Anh, tươi cười trên mặt cũng không giảm đi: “Ngươi còn nhớ rõ, ngày đó ngươi đã nói gì với ta?”
“Nhớ rõ, nhớ rõ.” Hứa Hâm liếc mắt một cái Viên Xuân Hoa đangquỳ gối bên cạnhhắn. Từ khi hắn lên công đường đến nay, sắc mặt Viên Xuân Hoacàng ngày càng khó xem.
“Như vậy, ngươi cùng vị Viên Xuân Hoa cô nương này là hôn phu thê?” Đường Phi lời vừa ra khỏi miệng, mọi người trên công đường lại một trận chấn kinh, chuyện ngày càng kịch tính, Viên Xuân Hoanày như thế nào cũng không nói qua chính mình có vị hôn phu a?
“Phải, phải......” Hứa Hâm sắc mặt khó coi tới cực điểm, nhưng vẫn trả lời: “Chúng ta ở tháng trước vừa mới đính thân, còn chưa kịp thông tri thì......” Xảy ra việc này!
Nghe được Hứa Hâm chính miệng thừa nhận, dân chúng nghe thẩm bắt đầu nghị luận bàn tán.
“Lão thiên gia của ta, nếu vậy hắn không phải kiếm nhầm một người đàn bà dâm đãng?!”
“Hắc hắc, bị cắm sừng trên đầu, uất ức!”
“Không phải nói nữ tử kia không còn trong trắng đó thôi? Ai vớ phải người đàn bà dâm đãng còn chưa biết đâu!”
“Như vậy chuyện song phương tình nguyện thật đúng là có khả năng a?”
“Ai biết được.”
Hứa Hâm đem này những lời bình luận khó nghe này, một chữ cũng không rơi ra đều lọt vào tai, càng nghe hắn lại càng phẫn nộ, ở trên đường đến đây cũng gặp rất nhiều người thảo luận án tử này, cùngchuyện gian tình đương nhiên cũng có nghe nói. Lửa giận trong lòng rốt cuộc áp chế không được, Hứa Hâm ngu xuẩn này không biết vì tôn nghiêm của nam nhân mà đã trực tiếp phán tử hình vị hôn thê của hắn. Hứa Hâmmặc kệ thân phận trên công đường, nhảy dựng lên đối dân chúng mắng to: “Mẹ nó, các ngươi nói ai xuyên phá nàng! Thời điểm nàng mười lăm tuổi, ta liền thượng qua nàng! Ta mới nam nhân đầu tiên của nàng, nếu không như vậy ta mới không thèm cùng loại nữ nhân dương hoa thủy tính này đính hôn! Vừa mới đính hôn, xoay người một cái liềncùngnam nhân khác thông đồng ! Ta muốn từ hôn!”
Viên Xuân Hoanháy mắt tuyệt vọng, héo rũ trên mặt đất không dám tin nhìn vị hôn phu cả đời mình yêu nhất, hắn cư nhiên nói như vậy...... Không sai, là nàng không biết tự ái, đem hết thảy của mình giao cho nam nhânnày, nhưng kết quả cưới cùng, nàng nhận được cũng chỉ là thương tổn, thương tổn khắc cốt ghi tâm!
“Hứa Hâm lớn mật, trên công đường ai cho phép ngươi ồn ào nói bậy! Người tới, đánh hai mươi đại bản cho bản quan!” Nguyễn Chiếu Thiên mệnh lệnh một chút, một tả một hữu đi ra hai gã quan sai, áp Hứa Hâmxuống đất mà bắt đầu hung hăng đánh.
Hứa Hâm kêu cha gọi mẹ: “Đại nhân tha mạng ! Đại nhân tha mạng !”
Hai mươi bản tử đánh xong, Hứa Hâmgầy yếu đã sớm hôn mê.
“Viên Xuân Hoa, chuyện tới nay ngươi còn cái gì để nói?” Nguyễn Chiếu Thiên nhìn Viên Xuân Hoaánh mắt trống rỗng.
“Đại nhân, dân nữ không còn lời nào để nói......” Viên Xuân Hoa nói như vậy, đó là thừa nhận hết thảy lời nói của Âu Dương Hoa VinhcùngHứa Hâm.
Chỉ một thoáng, nhóm dân chúng từ chửi rủa Âu Dương Hoa Vinhliền chuyển thành đối Viên Xuân Hoa phỉ nhổ cùng khinh thường.
Nguyễn Chiếu Thiên chau mày, cái này muốn hắn như thế nào phán quyết? Phạm nhân trở thành người bị hại, nguyên cáo biến thành bị cáo? Căn cứ [ Hoàng Diệp luật ], tội vu cáo người khác phải đánh năm mươi đại bản,ngồi hai tháng trong nhà lao .
“Khởi bẩm đại nhân.” Lúc này, lại là Đường Phi lên tiếng.
“Nói !” Nguyễn Chiếu Thiên trong lòng phiền muộn, càng nhìn Đường Phi trong lòng càng cảm thấy chán ghét, ngữ khí cùng thái độ tự nhiên kém hơn rất nhiều.
Đường Phi không thèm để ý nói: “Đại nhân, ý tứ của Âu Dương lão gia cùng Âu Dương công chính là, sẽ không cáo tội Viên Xuân Hoa vu khống hãm hại.”
Nguyễn Chiếu Thiên sửng sốt, không cáo?
“Căn cứ luật phápHoàng Diệp, không cáo án thì cần không để ý tới, Âu Dương gia hy vọng chuyện này có thể cứ như vậy chấm dứt, không cần tái phát sinh thêm sự tình.” Đường Phi giương mắt nhìn Nguyễn Chiếu Thiên, tươi cười không giảm.
Cuối cùng, Hứa Hâm bị nâng về nhà, Âu Dương Hoa Vinh vô tội phóng thích, bởi vì Âu Dương gia không truy cứu, nênViên Xuân Hoa cũng bình an vô sự về nhà, chỉ là về sau sinh hoạt của nàng như thế nào, Đường Phi một chút hứng thú muốn biết cũng đều không có, dù sao hắn vĩnh viễn cũng không muốn tái kiến ba người này.
Ra khỏi cửa công đường, thanh âm ồn ào thảo luận vẫn còn vang ở bên tai, Đường Phi ngẩng đầu, Phượng Thần Anh đang đứng ở trước xe ngựa, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. Phái sau xe ngựa, một thân ảnh màu xanh không xa lạ càng lúc càng xa.
Hơi hơi nghiêng đầu, Đường Phi khóe miệng vẽ một đường cong tự giễu, trong mắt lại không chút gợn sóng.
----------------------
Lời tác giả:luật trong truyện hầu hết đều sửa lại từ luật của Đại Minh. Với lại thỉnh mọi người không cần chán ghét Tiểu Phi Phi a, hắn đây là thân bất do kỷ, thân bất do kỷ a! Thỉnh tha thứ cho hắn đi.