Thượng Tinh Lâu, là khối kiến trúc cao nhất Hoàng Diệp, đồng thời cũng là kiến trúc thần bí nhất. Tòa tháp cao năm tầng này là căn cứ theo Âm Dương Ngũ Hành bài bố, từ thấp đến cao theo thứ tự lần lượt: kim mộc thủy hỏa thổ, mỗi một tầng đều có ý nghĩa cùng thuộc tínhbất đồng.
Nghe nói ngôi nhà hình tháp tinh mỹ đó, thậm chí ngay cả đương kim thánh thượng cũng chỉ được bước đến tầng thứ ba. Bởi vì quốc sưđương triều Thiên Tinhnói rằng, từ tầng thứ tư đã thuộc về Thiên Cơ, mặc dù là chân long thiên tử nếu đi lên cũng sẽ phạm vào tội nhìn trộm Thiên Cơ, sẽ bị giảm thọ. Mà chân chính bước lên được tới tầng thứ năm, đương kim thiên hạ chỉ có năm người, trong đó một người đương nhiên là Thiên Tinh quốc sư, còn ba người khác là quốc sư tiền nhiệm, bất quá bọn họ hiện tại đã cưỡi hạc về trời. Một người còn lại, không có ai biết hắn là thần thánh phương nào. Nghe nói hai mươi ba năm trước, trong một đêm giông tố, có một người thần bí mặc một thân hắc y đi đến Thượng Tinh Lâu, bắt lấy quốc sư đời thứ ba làm con tin, cứng rắn buộc hắn đưa lên tầng thứ năm, nhìn trộm Thiên Cơ, chiếm được thứ muốn có, sau tựa như quỷ mị biến mất trước mắt lão quốc sư. Thẳng đến năm năm trước, lão quốc sư tiên du, cũng thủy chung không đem thân phận người nọ nói ra, thậm chí cả người kế nhiệm cũng không có nhắc tới. Cho tới bây giờ Thiên Tinh quốc sư đã thế chỗ, thân phận người thần bí năm đó vẫn còn bị thế nhân bàn tán say sưa.
Thượng Tinh Lâu, trong tầng tháp thứ năm.
Một la bàn bằng đá được chạm khắc rất lớn bị đặt ở vị trítrung tâm, nguyên bản vốn là hoàn hảo không tổn hao gì, thế nhưng đã bị mở ra vô số lỗ nhỏ. Ánh sáng từ thiên thượng tinh nguyệt phóng thẳng xuống dưới, hiện ra hình ảnh Nhị Thập Bát Tú đồ ( tinh tú)! Chăm chú nhìn, mỗi một vị trí tinh tượng đều được bao trùm bởi một mảnh thủy tinh mài trong suốt tinh tế, ánh sáng chiết xạ xuống mông lung như sa mỏng(vải tuyn, hay được dùng làm áo cưới, khăn voan), thần bí mà thánh khiết.
Thiên Tinh đứng ở trước la bàn, một tay bấm độn nhẩm tính, một tay chuyển động la bàn, sao Thiên Trì ở trung ương từ trên đỉnh của Tinh Tú đồ biến hóa chuyển động, không bao lâu sau, nội bàn cũng dần dần xoay theo, hình ảnh tinh tú thay đổi liên tục. Thiên Tinh trên trán ướt mồ hôi, bộ dáng càng ngày càng gấp, bấm đốt ngón tay nhanh đến làm cho người ta hoa cả mắt. Thẳng đến khi ngoại bàn bắt đầu vận chuyển, cùng với nội bàn ma hợp, hai bánh đĩacùngsao Thiên Trì bay lộn, cùng sao Thiên can tương giao thố hợp. Thiên Tinh nhanh tay lẹ mắt, hết thảy biến hóa trên la bàn đều chăm chú ghi nhớ vào đầu, cuối cùng “cạch” một tiếng, la bàn đình chỉ chuyển động. Thiên Tinhcả người mềm nhũn, hai bàn tay xanh xao đặt bên cạnh la bàn, mồ hôi lạnh tuôn ra, thở hồng hộc.
“Ai Tinh VậnQuẻ, quẻ thứ nhất -- quẻ Suy, là triệu chứng xấu. Chấn tam, hung hào.....” Thiên Tinh nhìn phân bố của la bàn thì thào tự nhẩm, vẻ mặt bất khả tư nghị: “Phương Lâm mệnh số đã sớm tẫn......” Đây là nói, Phương Lâm không có khả năng như lời Đường Phi nghĩ, tiến nhập vào thân thểĐường Phi. Nhưng có điều hồn phách Đường Phi lại ở trong cơ thểPhương Lâm, như vậy kết quả xấu nhất chính là Đường Phi ở thế giới kia đã thành người chết đem đi hạ táng, đã qua gần ba tháng, thân thể sớm mục rữa, cho dù Đường Phi thật sự có thể tìm được cao nhân giúp hắn, cũng không có khả năng trở về cơ thể của mình.
Sinh thần củaĐường Phi,Thiên Tinh căn bản không có cách nào biết được, bởi vì hắn là ngườiđến từ tương lai, không thể dùng ngày tháng trăm ngàn năm trước so sánh. Cho nên, cũng không thể biết được mệnh số Đường Phi đến tột cùng là như thế nào. Thiên Tinh chỉ có thể đem ngày sinh tháng đẻ của Phương Lâmtính toán, nhìn ra dương thọ của Phương Lâmchỉ gần hai mươi năm. Hắn bắt đầu nghĩ đã tính nhầm rồi, nhưng sau tính thêm mấy lần nữa, kết quả vẫn là giống nhau. Trừ bỏ những chuyện hắn đã trải qua trong hai mươi năm sống, căn bản không còn tìm thấy vận mệnhPhương Lâm. Càng ly kỳ hơn là, mệnh số Phương Lâmtuy đã sớm tẫn, nhưng sao chiếu mệnh của hắn cư nhiên không bị diệt! Tuy rằng khá ảm đạm cơ hồ không nhìn thấy, nhưng có thể xác định nó thật sựchưa biến mất!
Đến tột cùng là vì cái gì? Một người đã hết dương thọ, sao chiếu mệnh tương ứng của hắn hẳn là mất theo mới đúng chứ.
Chẳng lẽ là bởi vì Đường Phi?! Thiên Tinh kinh nghi, nhưng hồn phách một người cùngdương thọ của thân thể có khả năng khác nhau sao?
Xem ra công lực mìnhcòn chưa đủ thâm hậu a...... Thiên Tinh cười khổ, xem ra chỉ có thể đợi “người kia” trở lại.“Hắn”hẳn là có thể tìm được nguyên nhân đi? Tránh bởi vì nhìn trộm Thiên Cơ mà thân thểbị phản phệ, Thiên Tinh thất tha thất thểu xuống lầu tìm bồ câu báo tin cho Phượng Thần Anh. Vì một ngàn lượng bạc, hắn lại bị giảm một ngày dương thọ a! Thật không đáng giá! Một bên đem thư cuộn thành hình dạng thật nhỏ, một bên cột vào trên đùi bồ câu đưa tin, nghĩ đến mệnh của mình,Thiên Tinh quyết định muốn cho Phượng Thần Anh lấy thêm năm ngàn lượng để bồi thường!
Phượng Tê Các, Diên Phi viện.
Phượng Thần Anh bắt lấy bồ câu đưa tin vừa bay vào, lấy thư tính xong trực tiếp bóp chết nó, sau đó tùy ý để tại trên mặt đất. Mặc Trúc thấy nhưng không thể trách, lão gia đã có thói quen thu được bồ câu đưa tin sẽ lập tức bóp chết, hơn nữa chưa bao giờ hồi âm lại! Tiến đến nhặt lên bồ câu trên mặt đất, vuốt hai mắt đã trợn trắng củanó, Mặc Trúc cao hứng nghĩ: đêm nay lại có thể ăn bồ câu nướng!(pó tay em)
Tinh tế xem xong mật thư trong tay, Phượng Thần Anh khóe miệng gợi lên một tươi cười không rõ hàm xúc, lòng bàn tay khép lại, thư tín nháy mắt trở thành bột phấn.
“Người tới, đến Đông viện.” Phượng Thần Anh vung tay áo, không đợi những người khác đuổi kịp đã phóng ra ngoài trước. Mặc Trúc gắt gao theo sau cảm giác rất rõ ràng, cảm xúc của chủ tử nhà mình bỗng nhiên biến thành hưng phấndị thường. Nói vậy, lại là bởi vì Phương Lâm ở Đông việnkia đi? Lão gia lần đầu tiên gặp được ngườikhó giải quyếtnhư vậy, cho nên mới đặc biệt cảm thấy hứng thú, nếu thật là thế, kết cục của Phương Lâm công tử nhất định so với những người trước kia sẽ càng thê thảm hơn? Hy vọng lão gia có thể thủ hạ lưu tình a!
Đông viện, Tố Tâm viện.
Đường Phi đang đếm tiền, một đống bạc nén được đặt chỉnh tề trong một hộp gấm, một thỏi một thỏi sổ đi qua, tổng cộng hai trăm ba mươi hai lượng. Bên cạnh hộp gấm còn làm thêm một ngăn gỗ nhỏ, bên trong chứa một khối phỉ thúy trang sức, là lễ vật Âu Dương phủ tặng thêm cho hắn. Phỉ thúy to chừng một bàn tay, bề mặt trơn tru non mịn, màu sắc trong suốt, minh bạch rõ ràng, cầm trên tay cảm giác ôn nhuận thanh lương, vừa thấy đã biết không phải vật thường.
Với tay lấy qua miếng phỉ thúy xanh lục, bỗng nhiên nghĩ đến thân ảnh gầy yếu luôn thích mặcthanh y kia, cùng hắn thực xứng, nếu như đưa cho hắn...... Đường Phi lắc đầu, như thế nào lại tự dưng nghĩ tới hắn? Hắn, không phải Trần Thần! Huống chi, ngày đó hắn có đến nghe hội thẩm, nói vậy đã thấy rõ ràng chân diện mục của mình, có lẽ sẽ không còn muốn nhìn thấy ta nữa? Thấy những chuyện hèn hạ không chịu nổi này, hắn càng không thể tiếp thu.
“Đây chính là thứ tốt a.” Thanh âm mang theo true tứctừ phía sau vang lên.
Đường Phi sửng sốt, một ánh chớp nhoáng lên, phỉ thúy trong tay đã không cánh mà bay. Bình tĩnh xoay người, khuôn mặt tươi cười dị thường đã xuất hiện ở trước mắt mình, đang hứng thú dạt dào đánh giá khối phỉ thúy kia.
“Nếu lần sau đến, ngươi có thể hô lên một tiếng, ta nghĩ ta sẽ không cảm thấy kinh háchnhư vậy.” Đường Phi nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Ngươi là quỷ sao? Mỗi lần đi đường đều không phát ra tiếng động!”
“A,” Phượng Thần Anh đem phỉ thúy để ở trên môi cười khẽ: “Ngươi đã nhìn thấu thân phận của ta, nếu vậy ta không cần tiếp tục gạt ngươi, kỳ thật --” Thanh âm bỗng trở nên âm trầm, trên mặt tươi cười quỷ dị: “Ta chính là Bạch vô thường mà Diêm vương gia cố ý phái tới nơi này, đợi linh hồnvô chủ của ngươi đi nhầm tới đây sẽ thu trở về, ngươi lần này chạy không thoát.”
“Bộp” một tiếng, Đường Phi trực tiếp nhấc cuốn [ Hoàng Diệp luật ] ở một bên đánh tới. Phượng Thần Anh trốn không kịp, cái trán hiện lên một tầng ửng hồng.
“Ngươi thật đúng là không biết nương tay a?” Phượng Thần Anh vẻ mặt đau khổ lẫn đáng thương, lấy tay xoa xoa chỗ bị đánh: “Vết thương trên cổ ta còn chưa lành đâu......”
Đường Phi sửng sốt, nhìn về phía cổPhượng Thần Anh, băng gạc mỏng manh vẫn còn quấn một vòng, hơn nữa biểu tình của hắn không giống như giả vờ đáng thương, quả thật hình như là, bản thân có điểm quá phận. Trên mặt không tự giác dẫn theo nhu ý, Đường Phi chậm rãi đi tới Phượng Thần Anh, vươn tay xoa xoatrên trán hắn, nhẹ giọng nói: “Có đau hay không?”
“Ách, ách...... Không, cũng không đau cho lắm......” Cái này đến phiên Phượng Thần Anh choáng váng, Đường Phi lần đầu tiên đối với hắn -- ôn nhu ?! Hắn quả thực chính là thụ sủng nhược kinh a! Trên mặt mang theo nhảy nhót vui mừng, vừa định nói “Ngươi vừa chạm vào thì đã tốt rồi”, Đường Phi nguyên bảnvừa rồi vẻ mặt nhu tình bỗng nhiên giương lên một nụ cười tà ác, tay còn đang nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị đánhbỗng gia trăng lực đạo, hung hăng nhấn một cái !
“Nếu chưa đau vậy thì làm cho đau đớn thêm mãnh liệt một chút đi!” Đường Phi cười lạnh dùng móng tay bấu chặt một phát, dấu hồng lập tức biến thành ứ ngânsưng đỏ. Nếu đã lỡ làm chuyện quá phận vậy thì càng phải quá phận hơn nữa, đây là tác phong làm việc nhất quán của hắn!
“A !” Phượng Thần Anh kêu thảm thiết một tiếng, sợ tới mức Mặc Trúc, Ưu nhi cùng thị vệ hầu ở bên ngoài đồng loạt tiến vào, trừ bỏ Ưu nhi, mọi người còn lại đều đem Phượng Thần Anh vây vào chính giữa để bảo vệ, rút đao rút kiếm nhìn Đường Phi, bộ như gặp phải đại địch, hắn thế nhưng có thể đả thương được cả Các chủ, võ công nhất định sâu không lường được!(=)) )
Đường Phi khóe miệng trừurút, gân xanh trên trán nổi lên, ra vào trong nhà của mình còn phải mang theo bảo vệ?!
“Đều cút ra ngoài cho ta!” Ở thời điểm bọn họ tiến vào, Phượng Thần Anh liền buông bộ mặt đáng thương trêu chọc, khoanh tay ngồi nhìn, sát khí đằng đằng, sắc mặt trầm đến độ như muốn nhấn mình xuống nước!
Đám thị vệ đều bị biểu tình nổi giận của Phượng Thần Anh làm sợ tới mức sửng sốt, căn bản không thể phản ứng. Vẫn là Mặc Trúc thông minh, xem tình thế không đúng liền nhanh chóngnói với bọn họ: “Đều lui ra ngoài, lui ra ngoài!” Sau đó dẫn đầu bước đi. Đám thị vệ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cả đám theo đuôi chạy ra ngoài. Ưu nhi lo lắng nhìn Đường Phi liếc mắt một cái, Đường Phi hướng hắn gật gật đầu, mới yên tâm lui ra.
Đường Phi nhíu mày, nói với Phượng Thần Anh: “Sợ chết như vậy?”
“Là Thiết Hoán cương quyết muốn bọn họ đi theo ta!” Phượng Thần Anh nghiến răng nghiến lợi: “Đều là ngươi làm hại!” Từ khi hắn bị Đường Phi đả thương, Thiết Hoán liền phân phối năm tên thị vệ ưu tú nhất theo bên người bảo hộ hắn, muốn cự tuyệt cũng không được. Thiết Hoán từ nhỏ cùng hắn lớn lên, lớn hơn hắn ba tuổi, tuy rằng là quan hệ chủ tớ nhưng ở chung càng giống như huynh đệ dân chúng bình thường, khi không có người, Phượng Thần Anh từ nhỏ đã kêu hắn một tiếng “đại ca”, lời hắn nói vẫn là phải nghe theo một chút.
“Xuy!” Đường Phi cười nhạo một tiếng, mắt tràn đầy khinh bỉ: “Còn muốn đổ thừa người khác? Muốn trách chỉ có thể trách chính ngươi tng trùng thượng não, thiếu chút nữa hại chết bản thân.”
“Chẳng lẽ ngươi không nghe nói qua một câu sao?” Phượng Thần Anh nghe được hắn cười nhạo, một chút sinh khí cũng không có, ngược lại vẻ mặt cười ái muội, từ trên xuống dưới nhìn dáng người cao gầy của Đường Phi, nói: “Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu(chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu)! Huống chi ngươi còn là một đóa mẫu đơn tỏa ra trí mạng dụ hoặc?”
Da mặt dày như Đường Phi, nghe câu đùa giỡn khiêu khích như thế cũng không khống chế được nết mặt từng chút đỏ lên, nhưng không muốn thua khí thế liền cường ngạnh nói: “Ngươi từng thấy qua đóa mẫu đơn cường tráng như vậy?”
Phượng Thần Anh cứng lại: “Phi” một tiếng bật cười, tay cầm phỉ thúy vuốt vuốt cằm của mình, ánh mắt ở Trên người Đường Phi dạo qua một vòng lại một vòng, mới nói: “Phải phải phải, quả thật là không giống, ngươi cùng cây bạch dương ở trong khu rừng ngoại thành không sai biệt lắm!”
Đường Phi mặt tối sầm, trong lòng thầm mắng: mẹ nó,ngươi mới không phải là người! Nhưng ngôn ngữ thô tục như vậy,đối với người tu dưỡng tốt như Đường Phi đương nhiên sẽ không nói, cho nên hắn trực tiếp xem nhẹ trêu ghẹo của Phượng Thần Anh, đi qua chỉ vào phỉ thúy của mình, nhíu mày hỏi: “Ngươi thích?”
Phượng Thần Anh ôm lấy phỉ thúy vào lòng, híp lại ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Phi, hé miệng cười nói: “Thích.”
Nghe câu trả lời, Đường Phi vươn tay ra kéo, miếng phỉ thúy lại trở về trong tay chính mình, mặt không chút thay đổi nói: “Nhưng ta không thích tặng cho ngươi.” Dứt lời liền bỏ nó vào trong lòng mình.“Nói đi, ngươi tới đây đến tột cùng là có chuyện gì.” Từ sau án tử của Âu Dương gia lần trước, Phượng Thần Anh đối với hắn rất là xa cách, cũng không một lần tới viện của hắn, hắn còn tưởng rằng đối phương rốt cục biết hắn có bao nhiêu âm hiểm nên đã buông tha. Đám công tử ở Đông viện đều âm thầm cao hứng, nghĩ đến hắn rốt cục đã thất sủng, hắn âm thầm cầu nguyện, ước gì về sau không cần nhìn thấy Phượng Thần Anh. Ai biết, chưa đến ba ngày hắn lại tìm tới cửa!
Nhìn Đường Phi đem phỉ thúy thu vào trong lòng, ánh sáng nhạt trong mắt chợt lóe qua, Phượng Thần Anh hơi hơi cúi đầu ghé vào bên tai hắn nói: “Ta đến, là vì ta nhớ ngươi.”
Đường Phi cau mày né tránh, lành lạnh nói: “Làm phiền Phượng đại các chủ có hảo ý, Đường mỗ vẫn tốt lắm, ngươi có thể trở về, đi thong thả không tiễn.”
“Uy,” Phượng Thần Anh làm bộ dángủy khuất, đi qua nói: “Ta là nói thật, ngươi không tin ta?”
Đường Phi xoay người, nhìn chằm chằm vào cặp phượng mâu của Phượng Thần Anh, thật lâu sau, mới phun ra một câu: “Ngươi đáng tin tưởng sao?”
Phượng Thần Anh sóng mắt hơi đổi, còn chưa nói tiếp chợt nghe Đường Phi ngắt lời: “Mặc kệ ngươi xuất phát từ mục đích gì, buông tha trò chơi này đi, hai kẻ không có tâm sẽ không chơi được trò chơi tranh giành chân tâm này. Hơn nữa, ta cũng không tính phụng bồi.” Dứt lời, liền muốn xoay người rời đi.
“Đường Phi.” Phượng Thần Anh cánh tay duỗi ra đem hắn kéo vào trong lòng mình, cúi đầu nghiêm túc nhìn ánh mắthắn, tươi cười trên mặt đã sớm không còn, thay thế vào là nghiêm túc cùng chân thành tha thiết. Thanh âm trầm thấp từ mị mà hữu lực: “Đường Phi, ta là nghiêm túc, ta nói rồi ta thích ngươi, không phải Phương Lâm, là Đường Phi. Từ sau khi biết thân phận chân thật của ngươi, ta đã muốn lưu lại ngươi, chỉ có ngươi.”
Đường Phi sửng sốt, muốn từ trong mắt Phượng Thần Anh tìm ra một chút hư tình giả ý, đáng tiếc, trừ bỏ nghiêm túc, hắn cái gì cũng nhìn không thấy.
“Ai !” Đường Phi giãy ra khỏi ôm ấp của Phượng Thần Anh, một bên xoay người tiến đến phòng ngủ vừa nói: “Nếu ngươi ở thế giới của ta là một diễn viên, chỉ bằng một hành động này, tượng vàng giả Oscar ngươi hẳn có thể cầm đến vài bức.” Nói như vậy, để cho thấy Đường Phi tới bây giờ cũng chưa từng tin hắn, vô luận hắn đóng kịch giỏi đến thế nào cũng vậy!
Tuy rằng không rõ ý nghĩa trong lời nói của Đường Phi, nhưng Phượng Thần Anh cũng biết Đường Phi không tin hắn. Dừng ở trên bóng dángĐường Phi, hiện ra một tia kiên quyết: “Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, chân tâm của ta!” Đường Phi khựng lại một chút, vẫn lắc lắc đầu bỏ đi.
Khóe miệng chậm rãi dẫn ra một độ conglạnh lùng, Phượng Thần Anh nhìn thân ảnh Đường Phi, mắt phượng dần dần đóng băng. Đường Phi a Đường Phi, ngươi cho là có thể bay ra khỏi lòng bàn tay của ta sao? Quyền chủ đạo của trò chơi này chưa bao giờ ở trên tay ngươi, cho dù người không muốn đếm xỉa đến cũng không có khả năng, ngươi đã sớm bị vây vào đó!
Không sai, Phượng Thần Anh chính là giả bộ, từ ngày hôm đó Đường Phi làm bị thương hắn, trò chơi này liền chân chính bắt đầu. Một lãng tử chuyên tầm hoa vấn liễu, muốn làm bộ ra một cái chân tâm chân tình có gì khó khăn? Tin tức Thiên Tinh đưa tới chứng minh Phương Lâm đã chết, linh hồn hắn không có khả năng ở trên người Đường Phi. Nói cách khác Đường Phi thân thể đã mất, vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở nơi này, hắn trở về không được! Hắn muốn từng bước một, xâm nhập tâmcủa Đường Phi, làm cho hắn cam tâm tình nguyện yêu thương hắn, lên giườnghắn, cam nguyện hầu hạ dưới thân hắn!
Đông viện, Liễu viện.
Một thân ảnh màu đen rất nhanh tiến vào trong phòng ngủ của Phi công tử Ngũ Phi, tốc độ cực nhanh, hạ nhân hầu hạ bên ngoài đều không có phát hiện.
“Công tử, mật tín của chủ nhân.” Hắc y nhân quỳ gối trước mặtNgũ Phi, hai tay đang cầm mật tín.
“Ân.” Ngũ Phingồi ở trên giường lấy qua thư tín, trước mặt hắc y nhân mở ra. Xem xong nội dung trong thư, cay nghiệt cười nói: “Chủ nhân rốt cục đợi không kịp sao?”
“Phải, ý tứ của chủ nhânlà, hy vọng công tử mau chóng động thủ.” Hắc y nhân cung kính đáp.
“Trở về nói cho chủ nhân, chuyện này không phải dễ dàng như vậy, cho ta thời giannửa tháng, ta nhất định sẽ đem người giao vào taychủ nhân! Ta đã sớm xem nam nhânkiêu ngạo không vừa mắt ......” Ngũ Phi mị hoặc cười, nhìn hắc y nhân hai tròng mắt lộ vẻ khiêu khích.
“Dạ, thuộc hạ nhất định trở về bẩm báo chủ nhân !” Hắc y nhânđang quỳ phía dưới ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tươi cườiâm ngoan, tiến lên hôn trụ đôi môi đỏ mọng của Ngũ Phi, thân thủ cởi ra sa y mỏng manh của hắn: “Hiện tại, trước hết để cho thuộc hạ hầu hạ công tử đi......”
Một lát sau, trong phòng ngủ truyền đến vài tiếng rên rỉdâm đãng.
---------------