Đó là một nam nhân tóc trắng như tuyết với đôi mắt vàng kim, thân hình cao ngất, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười tà khí. Đây chính là người mà trước kia hắn cùng Mễ Lai Khắc gặp trên đường về bộ lạc; Thụy Khắc. Còn nhớ rõ hắn là tộc trưởng kế nhiệm của Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, cho nên có thể nhìn thấy hắn ở đây thật không có gì kì lạ.
Lục Văn Thụy đối với y gật đầu, sau đó giới thiệu y với Pháp Lan và Lý Na. Tuy rằng bọn Lý Na có chút kinh ngạc vì sao Lục Văn Thụy vẫn luôn ở tại Hắc Chiểu rừng rậm mà có thể nhận thức người của Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, nhưng hai người cũng không có hỏi ra miệng. Mà sau khi ba người trao đổi tính danh cho nhau, nhóm Lục Văn Thụy liền chuẩn bị tiếp tục đi dạo các sạp, thu thập các đồ vật mới mẻ đi, nhưng tất nhiên là Thụy Khắc cũng không phải nghĩ như vậy.
Hắn thấy giống cái mà bản thân coi trọng chỉ đơn giản gật đầu chào rồi xoay người rời đi. Hơn nữa thú nhân lần trước cũng không có ở bên cạnh đối phương, vì thế hắn liền đánh bạo tiến lên đi ngăn đối phương lại.
Thực rõ ràng Thụy Khắc nghĩ Lục Văn Thụy chỉ là một giống cái cái bình thường nhu nhược, cho nên hắn theo bản năng liền hướng sau lưng đối phương vươn tay ra. Không nghĩ tới bàn tay còn không có đụng tới đối phương liền cảm giác tay phải của mình bị một cỗ khí thế vô hình ngăn cách. Tay hắn dừng lại cách bả vai đối phương khoảng hai mươi li mễ và không thể nào tiếp tục tiến về phía trước. [Y-H: người ta là cao thủ võ lâm đó chú] . Thụy Khắc kinh ngạc nhìn bàn tay của mình đang dừng ở giữa không trung, có chút không hiểu rõ tình huống hiện tại là cái gì.
Lục Văn Thụy cảm giác được phía sau có một hơi thở xa lạ tiếp cận hắn. Theo phản xạ, hắn đã đem nội lực phóng ra ngoài. Lúc này hắn cảm giác được hơi thở kia ở phía sau tựa hồ vẫn đứng yên như cũ. Hắn nhịn không được quay đầu, nhìn thấy Thụy Khắc cũng đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào bàn tay của y.
Pháp Lan cùng Lý Na cũng rất ngạc nhiên nhìn Thụy Khắc. Không rõ người này vì cái gì để tay gần như vậy, mà bàn tay lại đang không nhúc nhích dừng ở giữa không trung. Hai người nghĩ, người này không lẽ bị bệnh?! (^_^).
Những người bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này cũng đều phi thường nghi hoặc. Bộ dáng người này nhìn thực bình thường a, như thế nào lại bày ra tư thế như thế?
Như là cảm giác được tầm mắt chú mục của mọi người trên người mình càng ngày càng nhiều, Thụy Khắc ngẩng đầu lên, thấy mọi người nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái. Ngượng ngùng buông xuống tay xuống, nhìn Lục Văn Thụy với một nụ cười phức tạp. Giống cái này rất cổ quái.
Mà Lục Văn Thụy vì đã biết người vừa rồi tới gần hắn chính là Thụy Khắc, mặc kệ đối phương xuất phát từ mục đích gì, hiện tại thấy y cũng đã hạ tay xuống nên cũng không nói nhiều. Hắn mang theo Lý Na cùng Pháp Lan xoay người, ba người tiếp tục hướng về cái quầy hàng khác mà đi. Lần này Thụy Khắc không có tùy tiện hành động. Y chỉ đứng yên tại chỗ bình tĩnh nhìn thân ảnh đối phương, thật lâu đều không có dời đi ánh mắt.
Vừa lúc này ở một quầy hàng gần đó, Thụy Lạp cũng chú ý tới dị trạng bên này. Đợi cho đám người đều tản ra, hắn thấy được Thụy Khắc đang nhìn chăm chú vào ba người Lục Văn Thụy . Cẩn thận đánh giá một lát, hắn xác định người đối phương nhìn chính là tên Thụy kia, sau đó lại phát hiện trong ánh mắt của đối phương có một loại tình thế bắt buộc cùng cuồng nhiệt. Đột nhiên, tâm niệm Thụy Lạp thay đổi thật nhanh. Nếu đã biết thú nhân kia có ý tứ đối với tên Thụy, hơn nữa hắn nhìn ra y tựa hồ có chút chấp nhất, mà hắn thì thích Mễ Lai Khắc ca ca. Như vậy nếu hắn cùng y hợp tác, hai người đều có được điều mình muốn thì chẳng phải là rất tốt sao?
Từ lần trước, hắn bị Lục Văn Thụy dằn mặt, ca ca Tư Nặc giúp chính mình giáo huấn y, kết quả thế nhưng bị đối phương đả bại. Khi đó hắn mới biết được giống cái này có bao nhiêu lợi hại, hắn nếu quang minh chính đại cùng hắn đấu tranh, phần thắng nhất định không lớn, cho nên cũng chỉ có thể tìm người khác hỗ trợ. Nhưng thú nhân cùng giống cái ở trong bộ lạc đều thực thích Lục Văn Thụy. Không ai giúp hắn đối phó y. Mà hiện tại, người này không phài trong bộ lạc, không phải là một lựa chọn tốt nhất sao? Thụy Lạp càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện. Kết quả là lúc hắn đông tưởng tây tưởng, Thụy Khắc đã chú ý tới tầm mắt của hắn.
Giống cái này hình như ý tứ gì đó. Đầu tiên là nhìn hắn chằm chằm, hiện tại lại bắt đầu thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hơn nữa bộ dạng của y cũng rất được, cộng thêm vừa rồi nhìn thấy ba người Lục Văn Thụy, Thụy Khắc cảm thấy giống cái nơi này đều xem rất được. Xem ra hắn đúng là diễm phúc a. Nếu có thể đưa hết bọn họ vào trong tay hắn thì tốt rồi.[ Y-H: đúng là sắc lang]
Tầm mắt hai người đột nhiên giao hội trên không trung, Thụy Lạp sửng sốt một chút, không nghĩ tới đối phương lại nhìn hắn, nếu như vậy thì hắn không cần tìm cớ nữa.
Nghĩ xong, Thụy Lạp cười ngọt ngào với Thụy Khắc. Tiếp theo liền hướng đối phương đi đến. Thụy Khắc nhìn giống cái đang hướng về phía hắn, trong lòng có chút tò mò, chẳng lẽ giống cái này là muốn nói lời yêu thương nhung nhớ với hắn sao? [ẹc] Nhưng hắn không phát hiện trong mắt y có chứa cảm xúc si mê cùng thích thú. Vậy đối phương rốt cuộc là muốn làm gì?
Còn không chờ Thụy Khắc suy nghĩ xong, Thụy Lạp đã đứng trước mặt hắn, hai người đối diện một lát, vẫn là Thụy Lạp trước mở miệng nói trước:
”Xin chào, ta gọi là Thụy Lạp, là con của hiến tế ở Thái Cách bộ lạc. Ngươi là người bộ lạc nào?”
“Thụy Lạp, xin chào, ta là Thụy Khắc, tộc trưởng kế nhiệm của Ốc Nhĩ Phu bộ lạc. Thật cao hứng nhận thức ngươi, thật xinh đẹp!”
Thụy Khắc nói xong còn tỏ ra say đắm nhìn đối phương một cái, hắn nghĩ, nguyên lai y là con của hiến tế.
Thụy Lạp nghe lời ca ngợi của đối phương, cảm thấy đắc ý, chính hắn quả thật rất được, tiếp theo còn thuận tay vuốt vuốt mái tóc hồng của mình. Hắn suy nghĩ, nguyên lai đối phương có lai lịch không nhỏ, là tộc trưởng kế nhiệm lận nha. Một khi đã như vậy hắn cảm thấy bản thân nên trực tiếp nói thẳng với y:
”Thụy khắc, ngươi biết Thụy trong bộ lạc chúng ta sao?”
“Ân? Thụy? Người nào? Là Lục Văn Thụy sao? Nếu là hắn thì ta có biết.”
Thụy Khắc có chút nghi hoặc khi nghe đối phương nói, không rõ vì cái gì y lại nhắc đến Thụy.
“Ân, là hắn. Ngươi thích hắn, đúng không?” Thụy Lạp gật gật đầu, tiếp tục nói.
Thụy Khắc sửng sốt một chút, không biết đối phương là làm sao biết được, chẳng lẽ biểu hiện của hắn quá rõ ràng sao? Nhưng Lục Văn Thụy lại từ đầu tới đuôi tựa hồ cũng không biết đi, chẳng lẽ vì giống cái này có vẻ sâu sắc [Y-H: lầm. vì LVT kia ngốc thôi]. Hắn nói như vậy là có mục đích gì? Vẫn là hỏi trước rồi nói sau. Vì thế hắn không chút do dự hồi đáp:
”Đúng, ta thích hắn, ngươi làm sao mà biết được?”
“Ngươi nhìn hắn ánh mắt nóng bỏng như vậy, chỉ cần chú ý một chút là nhìn ra. Bất quá ta cảm thấy…… Thụy, hình như không thích ngươi nga!” Thụy Lạp nhàn nhàn nói.
Bị người khác vạch trần chuyện mà bản thân vẫn không muốn thừa nhận, Thụy Khắc cảm giác mặt mình có chút co rút, vì thế hắn thu hồi nụ cười nơi khóe miệng, lớn tiếng nói:
”Ngươi nếu biết, vậy ngươi còn tìm ta làm gì? Ngươi có mục đích gì?”
Nghe khẩu khí của đối phương chuyển biến, biết là mình đã chạm trúng tử huyệt của đối phương, Thụy Lạp không ngừng giải thích:
”Ngươi đừng sốt ruột a, ta cũng không có ý chê cười ngươi. Kỳ thật là như vậy, ta xem ngươi thực thích Thụy, nhưng hắn lại thích Mễ Lai Khắc trong bộ lạc chúng ta, mà ta thì thích Mễ Lai Khắc ca ca. Cho nên ta nghĩ, có lẽ chúng ta có thể hợp tác.”
Thụy Khắc vừa nghe, nguyên lai là có chuyện như vậy, không nghĩ tới giống cái này là tình địch Lục Văn Thụy. Xem ra Mễ Lai Khắc kia chính là thú nhân mà mình gặp lúc trước. Có lẽ mình có thể lợi dụng giống cái này, sau đó đến với Lục Văn Thụy, thuận tiện cũng có thể làm cho Mễ Lai Khắc nhục nhã một chút. Lần trước hắn đã làm cho mình thực mất mặt. Nghĩ xong, Thụy Khắc sảng khoái đáp ứng,
”Tốt, một khi đã như vậy, chúng ta liền hợp tác. Ngươi có kế hoạch cụ thể gì không?”
“Còn không có, bất quá thừa dịp hôm nay chúng ta tụ cùng một chỗ, có thể cùng nhau thương lượng một chút, nếu bỏ lỡ ba ngày của Hội trao đổi này, chúng ta có thể sẽ không có cơ hội nữa.” Thụy Lạp nói.
Thụy Khắc gật gật đầu,”Cũng đúng, như vậy chúng ta tìm một địa phương hảo hảo thương lượng một chút kế hoạch kế tiếp đi.”
Thụy Lạp đồng ý, mang theo Thụy Khắc đi vào ngọn núi phụ cận phía sau bộ lạc. Bởi vì nơi này bình thường đều không có người nào, cho nên là một địa phương tốt để thương lượng sự tình.
Hai người ngồi dưới một cây to, bắt đầu thảo luận kế hoạch, hay nói đúng hơn là một âm mưu, mà người bị tính kế thì không hề biết chút gì về điều này.
Lúc này bọn Lục Văn Thụy cũng gặp phiền toái. Vừa rồi lúc đi dạo, bởi vì người đến ngày càng nhiều, mọi người đến đến đi đi, chỉ sơ ý một chút, Pháp Lan đã không thấy tăm hơi. Đợi cho Lý Na cùng Lục Văn Thụy thật vất vả thoát khỏi đám người kia thì đã mất đi bóng dáng của Pháp Lan.
Hai người nhìn đám người đông đúc trước mặt, thật sự không có cách nào, đành phải đi trở về quầy hàng của mình, kêu ba người Mễ Lai Khắc thu dọn đồ đạc, cùng bọn họ đi tìm Pháp Lan. Dù sao hôm nay có rất nhiều người, tương đối hỗn tạp, nói không chừng Pháp Lan có thể gặp chuyện gì đó. Vì thế, sau khi bàn bàn bạc và thống nhất địa điểm gặp mặt, người bọn họ liền tách ra, đi vào trong đám người, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng thật sự có rất nhiều người. Thái Cách bộ lạc vốn có một vạn tám ngàn người, mà bây giờ còn thêm hai ba ngàn người từ bốn bộ lạc kia, hôm nay mọi người cơ hồ đều đi đến chợ, cho nên để tìm một người trong một biển người như thế này thật sự là nói dễ hơn làm!
Lục Văn Thụy dựa vào việc bản thân có nhãn lực rất tốt cùng thân thủ linh hoạt, ở trong đám người, hắn một bên thi triển khinh công một bên nhìn xung quanh. Mà những người bên cạnh hắn chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, mà chẳng thấy rõ bóng dáng của người nào hết.
Cứ như vậy, một đường vừa đi vừa tìm, cho đến khi tới một chỗ trống trải, Lục Văn Thụy tìm thấy một gốc cây cao mễ, hắn liền nhúng người, nhẹ nhàng đứng vững ở trên cây, hai mắt thẳng tắp nhìn chăm chú toàn bộ phạm vi khu chợ. (^_^).
Dõi mắt nhìn chỉ thấy một đám người đông nghìn nghịt, hắn tinh tế nhìn, sau hơn khoảng nửa giờ, cuối cùng trời không phụ lòng người, rốt cục Lục Văn Thụy nhìn thấy thân ảnh màu xanh quen thuộc đang bị sáu bảy thú nhân vây quanh.
Lúc này Pháp Lan tựa hồ đang bị một trong những thú nhân đó níu kéo. Hắn tựa hồ rất muốn thoát khỏi bọn họ nhưng bên cạnh còn lại sáu thú nhân cao lớn vây quanh, chung quanh quả thực là ngay cả một tia khe hở đều không có. Hắn căn bản là tìm không thấy cơ hội chạy trốn.
Sau khi thấy rõ tình thế, Lục Văn Thụy từ trên ngọn cây mượn lực, thi triển Cửu âm na di, lập tức xuất hiện ở phía sau mấy người kia. Hắn nhìn chăm chú vòng vây người không có kẽ hở kia, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên hừng hực.
Không nghĩ tới ở đây mà còn gặp được loại lưu manh bại hoại này, xem ra, vô luận là ở thế giới nào đều cũng sẽ có loại người như thế, cho nên hắn không nên ôm nhiều chờ mong đối với các thú nhân này. Tuy rằng nơi này dân phong có vẻ chất phác, nhưng vẫn có bại hoại tồn tại. Bọn họ đều là một ít con sâu làm rầu nồi canh.
Bất quá, Lục Văn Thụy thật là không ngờ, bọn họ thế nhưng chọc tới Pháp Lan, xem ra hôm nay hắn nhất định phải hảo hảo giáo huấn bọn họ một phen. Nghĩ như vậy, hắn liền rút ra Phong Tàn đánh vào thú nhân trước mặt, chỉ thấy bóng roi chợt lóe, đối phương đã bị ném đi.
Mấy người còn lại thấy thế đều vội vàng quay đầu, nhìn rõ người tới cư nhiên là một giống cái, đều có chút kỳ quái. Tuy nói tất cả bọn họ đều nhìn thấy bị đối phương dùng một roi trừu ngã, nhưng bọn họ nghĩ đối phương đánh lén, đồng bạn của mình nhất thời vô ý mới có thể bại trong tay giống cái này. Cho nên bọn họ cũng không để vào mắt. Tái nhìn kỹ, bọn họ phát hiện giống cái vừa tới có bộ dạng rất được, nên hô to:
”Hôm nay thật sự là may mắn, bắt được một tiểu mỹ nhân lại được thêm một đại mỹ nhân, ân? ánh mắt mỹ nhân này lại là màu lam tím, xem bộ dáng như thế này, thật sự là chọc người đau a!” [Y-H: chọc đi rồi chết]
Tất cả mọi người đứng lên, ngay cả thú nhân té trên mặt đất kia cũng vậy. Chỉ thấy hắn nhu nhu miệng vết thương trên lưng, đối với Lục Văn Thụy lộ ra một nụ cười nguy hiểm mà lại đáng khinh. Mà lúc này, ngay giữa cái thú nhân kia, có một tên có vẻ là người cầm đầu đang gắt gao ôm chặt Pháp Lan vốn không ngừng giãy dụa. Tên đó nhìn Lục Văn Thụy, đưa mắt cao thấp đánh giá hắn một lần, sau đó liền nói với thủ hạ:
”Ta đi trước một bước, các ngươi nhớ rõ đem tiểu mỹ nhân này mang lại đây.”
Tiếp theo hắn cười tà một tiếng, biến thành thú hình, một con phượng hoàng lửa xuất hiện ở trước mặt mọi người, hắn đem móng vuốt gắp vào Pháp Lan, cùng với tiếng kêu “Thương thương”, sau đó huy động cánh bay đi. Lục Văn Thụy nhìn thấy lập tức muốn lên tiền đuổi theo, nhưng không nghĩ tới lại bị vài thú nhân bên cạnh ngăn cản.
Vài thú nhân này lộ ra biểu tình tà, chậm rãi đem hắn vây quanh ở chính giữa, trong miệng cũng không ngừng nói rằng “tiểu mỹ nhân theo bồi giúp ta” linh tinh, thật không chịu nổi.
Thấy không thể trực tiếp đi cứu người, không còn cách nào khác, Lục Văn Thụy chỉ có thể giải quyết mấy thú nhân này trước. Thú nhân bị hắn trừu ngã lúc ban đầu vung tay muốn trảo hắn, không nghĩ tới y lại bị một roi đánh bay ra ngoài. Vài thú nhân còn lại sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi, bọn họ quyết định thật nhanh biến thành thú hình, không ngừng bay phía trên Lục Văn Thụy, phát ra công kích. Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Văn Thụy không thể dùng một roi giải quyết bọn họ được.
Mà lúc này, Pháp Lan đã bị thú nhân kia mang vào một căn phòng phía sau bộ lạc, phỏng chừng đây là phòng ở dành cho hắn. Vừa rơi xuống đất, hắn liền biến thành hình người, tiếp theo đem Pháp Lan ném tới trên giường, sau đó hắn phi thân đè lên người đối phương. Hắn vừa cười vừa nói:
”Tiểu mỹ nhân, để cho ta hảo hảo nhìn xem ngươi đi!”
Tiếp theo, hắn không thèm quan tâm đến Pháp Lan đang không ngừng giãy dụa mà đưa tay cởi bỏ trường bào màu xanh nhạt của y, sau lại tháo bỏ dây lưng, rồi bắt đầu xé rách trường bào, chỉ nghe hai tiếng “Xích xích”, quần áo trên người Pháp Lan liền biến thành mấy khối toái bố, phân tán rơi khắp trên giường cùng phía dưới giường, lúc này một thân da thịt mà trắng nõn nhẵn nhụi của y cũng đều bại lộ trong mắt đối phương.
Thú nhân bắt Pháp Lan đi tên là Lỗ Nhĩ Tư. Hắn vừa nhìn thấy thân thể tinh tế mà lại mềm dẻo trước mặt, đôi mắt lập tức tối đi, cảm giác dục hỏa của bản thân lập tức bốc lên. Tiếp theo hắn cúi đầu muốn hôn cánh môi hồng nhuận của đối phương nhưng lại bị đối phương nghiêng đầu né tránh, nên hắn chỉ hôn được vào bên sườn mặt mà thôi.
Nhìn trong mắt Pháp Lan đầy khuất nhục cùng cự tuyệt, Lỗ Nhĩ Tư cũng không quan tâm nhiều đến việc hôn trượt vừa rồi. Từ từ sẽ đến, dù sao hắn không vội, nếu không cẩn thận mà bị đối phương cắn bị thương thì cũng không tốt.
Tiếp theo hắn đem đầu mình đi xuống phía dưới di di, vươn đầu lưỡi, liếm mút chiếc cổ trắng nõn của đối phương, chỉ chốc lát sau đã lưu lại một vài vết hồng hồng trên đó. Sau đó hắn lại tiến đến xương quai xanh tinh xảo của đối phương, hơi hơi hé miệng, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn vài cái, vừa lòng cảm giác được thân thể bên dưới đang run rẩy.
Hắn đắc ý cười cười, cứ tiếp tục tiến công xuống phía dưới, một vệt nước trong suốt từ cổ bắt đầu kéo dài xuống dưới. Hắn tựa hồ cảm giác được đối phương đang cố sức đẩy ngực hắn ra, Lỗ Nhĩ Tư liền vươn tay trái, đem hai tay Pháp Lan cố định ở trên đỉnh đầu của y. Sau đó hắn cũng dùng hai chân mình cố định hai chân của đối phương, tiếp theo hắn lại duỗi ra tay phải, bắt đầu sờ mó khắp trên người đối phương, một đường từ xương quai xanh chậm rãi xoa đến trước ngực Pháp Lan, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua hai điểm phấn hồng trước ngực, tiếp theo hắn liền tập trung vuốt ve một viên cho đến khi cảm thấy nó dần dần trở nên cứng rắn, hắn mới đổi đến bên kia, tiếp tục dùng tay nhẹ nhàng xoa nắn điểm thù du mê người kia.
Đợi cho thân thể dưới thân truyền đến cảm giác rung động mãnh liệt, hắn mới dời bàn tay, lần này hắn lại dùng miệng của mình không ngừng liếm liếm cắn cắn hai khỏa hồng anh trước ngực của đối phương. Nhìn thấy biểu tình thẹn thùng, tức giận nhưng không thể chống cự của Pháp Lan, trong lòng Lỗ Nhĩ Tư càng thêm hưng phấn.
Hắn tay phải cũng không đình chỉ động tác, sau khi rời khỏi ngực Pháp Lan, một đường trượt, thỉnh thoảng chạm vào vài bộ vị mẫn cảm của đối phương, tiếp theo chậm rãi tiếp cận thắt lưng rồi ngừng lại một chút chỗ chiếc rốn khéo léo, sau đó tiếp tục xuống phía dưới, đi vào hạ phúc, cuối cùng là……[á]
Nhìn Pháp Lan trên mặt sắp xuất huyết, hai mắt ngập nước cùng da thịt đã biến thành màu phấn hồng, Lỗ Nhĩ Tư nhe răng cười. Ngay tại thời điểm tay hắn đụng tới địa phương đó, không nghĩ phía sau lưng lại đột nhiên cảm giác có một cỗ lực đạo đánh úp lại, tuy rằng hắn đã lách người né đi nhưng vẫn bị đối phương bắt được đầu vai, tiếp theo có một bàn tay túm lấy hắn ném ra ngoài.
Bởi vì phản lực nên sau khi đụng vào vách tường, hắn liền bật ra té trên mặt đất, Lỗ Nhĩ Tư phẫn nộ ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy cùng khuôn mặt lạnh như băng. Hắn cảm giác phía sau lưng chợt lạnh, trên trán cũng nhịn không được mà toát mồ hôi lạnh, ánh mắt thật đáng sợ! Hắn đột nhiên cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình tựa hồ như đang nhìn một người chết.