Lỗ Nhĩ Tư cố lấy dũng khí, bình tĩnh nhìn đôi mắt màu vàng lạnh như băng của đối phương, nhưng nhịn không được mà rung rung một chút. Cảm giác nam nhân này rất nguy hiểm, hơn nữa nhìn cũng thực quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể nhớ là đã gặp ở đâu. Nhưng hắn không nghĩ nhận thua. Trong bộ lạc, hắn là Hỏa phượng hoàng duy nhất, không lý do gì mới như thế mà chịu bại trong tay đối phương. Vì thế hắn liền bám vào tường mà đứng dậy. Cú ném vừa rồi khiến hắn bị thương không nhẹ. Hiện tại, hắn còn cảm giác được trên ngực còn đau âm ĩ.
Chủ nhân đôi mắt màu vàng chính là Ngải Tư Đặc. Hiện tại, hắn đang phi thường tức giận, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế. Cởi áo của mình khoác lên người Pháp Lan, tiếp theo xoay người tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nam nhân tóc hồng đối diện.
Mà đang ở trên giường, Pháp Lan sau khi nhìn thấy Ngải Tư Đặc liền chảy nước mắt. Lỗ Nhĩ Tư ở một bên nhìn, cảm giác trong lòng thực không biết là tư vị gì. Vừa rồi hắn đối với y như vậy nhưng y vẫn cố chịu đựng không khóc. Hơn nữa, trong mắt y hiện tại rõ ràng là si mê cùng ỷ lại. Hắn làm sao không nhìn ra?!. Vì thế Lỗ Nhĩ Tư không cam lòng yếu thế ngẩng đầu lên, đối diện với Ngải Tư Đặc.
Ngay sau đó, một đôi mắt xanh chống lại một đôi mắt vàng Không khí giữa hai người hết sức căng thẳng. Đột nhiên có một bóng người vọt vào, chỉ thấy hắn thẳng tắp tiêu sái đến bên giường, đem Pháp Lan chỉ đang phủ trên người một kiện trường bào ôm vào trong lòng. Tiếp theo hắn vươn tay tinh tế lau sạch nước mắt trên mặt đối phương. Người mới tới không phải ai khác mà chính là người vừa thoát khỏi đám thú nhân kia; Lục Văn Thụy.
Hắn nhìn thấy trong mắt Pháp Lan, cảm giác được đối phương đang bi phẫn, xấu hổ, giận dữ còn có bi thương cùng khổ sở. Lục Văn Thụy kéo kín trường bào che hết các điểm hồng hồng đỏ đỏ trên người y, sau đó ôm y vào lòng. Tiếp theo hắn dùng sức một chút, bế ngang Pháp Lan lên, sau đó xoay người bước đi. Lúc đi ngang hai người đang giằng co, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lỗ Nhĩ Tư một cái, tiếp theo gật đầu với Ngải Tư Đặc, sau đó dứt khoát đi ra ngoài. Có một số việc vẫn để cho thú nhân bọn họ tự xử lý đi, hắn vẫn nên mang Pháp Lan về trước. Y nhất định không muốn tiếp tục ở tại chỗ này nhìn thấy tên hỗn đản nào.
Sau khi Lục Văn Thụy đi rồi, Ngải Tư Đặc xuất ra một quyền vào Lỗ Nhĩ Tư. Bởi vì tốc độ hắn ra quyền quá nhanh, cho nên Lỗ Nhĩ tư không thể tránh kịp mà trúng đòn bay xéo ra ngoài, đụng vào trên tường. (^_^). Y vừa định giãy dụa bò lên, liền cảm giác được chân đối phương dẫm nát sau lưng mình. Tiếp theo hắn liền cảm giác lực đạo trên người mình càng lúc càng lớn, sau một trận âm thanh “Hạp hạp hạp”, hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu, tiếp theo liền ngất đi. Khi ý thức mơ hồ, hắn loáng thoáng nghe được một ít âm thanh lộn xộn như là “Ca ca”,”Ngải Tư Đặc”,”Dừng tay”,”Đánh chết “,”Xương sườn đều chặt đứt”, tiếp theo hắn cảm giác phía sau lưng đau buốt, rốt cục chìm vào bóng đêm.
Mà lúc này Ngải Tư Đặc đã bị Tư Nặc cùng Mễ Lai Khắc kéo lại. Khi bọn họ đuổi tới thì thấy Ngải Tư Đặc lạnh lung dùng chân đạp vào sau lưng đối phương. Sau đó một cước lại một cước dùng sức giẫm xuống, mà toàn thân người dưới chân đã phủ đầy máu, nằm bất động trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.
Hai người nhìn thấy tình huống liền biết không ổn, lập lập tức tiến đến hợp lực kéo Ngải Tư Đặc ra. Không nghĩ tới Ngải Tư Đặc vẫn cố ghì lại như cũ. Hôm nay, hắn giống như trở nên đặc biệt cố chấp, một bộ dáng không đánh chết đối phương thì không bỏ cuộc.
Hai người ở một bên vừa kéo vừa khuyên giải mới lôi được Ngải Tư Đặc ra. Tư Nặc tiến lên xem xét sơ qua một chút, phát hiện xương sườn đối phương đã bị gãy toàn bộ. Hơn nữa do mất máu quá nhiều nên đã ngất đi. Nếu bọn họ đến chậm một chút, phỏng chừng người này thật sự bị đánh chết.
Tuy rằng không biết đã xảy ra sự tình gì, nhưng Tư Nặc cùng Mễ Lai Khắc cảm thấy nhất định là chuyện thật nghiêm trọng, bằng không với tính tình luôn luôn ôn hòa như Ngải Tư Đặc thì sẽ không vô cớ bạo phát đi. Bất quá hiện tại cần phải đem người đi điều trị gấp, nếu có người thật sự chết ở trong bộ lạc của bọn họ thì không tốt lắm. Vì thế hai người ngầm hiểu, trao đổi ánh mắt cho nhau, hơi hơi gật đầu. Mễ Lai Khắc lôi kéo Ngải Tư Đặc vẫn còn đang rất giận dữ ra ngoài trước, mà Tư Nặc thì đem Lỗ Nhĩ Tư còn đang hôn mê trên mặt đất khiêng lên.
Ba người cùng nhau chạy về nhà Mễ Lai Khắc, trước đem Lỗ Nhĩ Tư đến cho Khoa Lan trị liệu. Mà khi nghe được động tĩnh của mấy người, Tạp Lạc Tư cũng đi ra, nhìn thần sắc khác nhau của ba người còn có Lỗ Nhĩ Tư dù đang được Khoa Lan cứu trị cũng không giấu vẻ hoảng sợ. Lại nhìn nhìn quần áo Ngải Tư Đặc có chút không chỉnh tề, hài còn dính vết máu, Tạp Lạc Tư đoán được người này đại khái là bị con lớn nhất nhà mình đánh đi. Hắn làm sao không biết con lớn nhất nhà mình luôn luôn cười hì hì, thế nhưng hiện tại lộ ra vẻ mặt như vậy, lại có thể đánh người khác đến huyết nhục mơ hồ, không thành người hình. Ngải Tư Đặc bạo lực như vậy sao? Thú nhân này rốt cuộc là như thế nào chọc tới hắn?
Tạp Lạc Tư hỏi tiểu nhi tử cùng Tư Nặc một chút, nhưng hai người đều đến sau nên không rõ tình huống lắm. Sau đó Mễ Lai Khắc đột nhiên nhớ tới trước đó không thấy Pháp Lan, có lẽ…… Vì thế hắn nói:
”Trước đó Pháp Lan đột nhiên không thấy, chúng ta phân công nhau đi tìm hắn, tiếp theo ta liền thấy ca ca vội vàng chạy đến một chỗ nào đó, cho nên ta cũng chạy theo, vừa lúc chạm trán với Tư Nặc ở nơi đó, nhưng đợi cho chúng ta tới nơi liền nhìn thấy ca ca đánh thú nhân này quỳ rạp trên mặt đất, có lẽ chuyện này cùng Pháp Lan có liên quan đi.”
Nghe được hai chữ “Pháp Lan”, Ngải Tư Đặc lại đột nhiên xoay người đi ra ngoài. Tạp Lạc Tư thấy, trong lòng liền hiểu rõ, xem ra vấn đề từ chỗ Pháp Lan, bất quá trước kia hắn như thế nào nhìn không ra con lớn nhất nhà mình coi trọng Pháp Lan như vậy chứ?
Tạp Lạc Tư dùng ánh mắt bảo Mễ Lai Khắc cùng Tư Nặc đi theo Ngải Tư Đặc, để ngừa y lại không thể khống chế được. Vì thế bọn họ ba người, một trước một sau chạy tới nhà Lục Văn Thụy.
Mọi người đi đến phòng ngủ liền thấy được Pháp Lan đang ngồi trên giường. hai mắt hắn đỏ lên, nhìn qua thấy cả người rất là yếu ớt. Lúc này hắn đã thay quần áo của Lục Văn Thụy. Mái tóc dài màu xám trên lưng có chút ẩm ướt, phỏng chừng là vừa mới tắm xong. Lúc này hắn cuộn mình trong lòng Lục Văn Thụy khóc nỉ non, Lý Na thì đang ở một bên khuyên giải hắn.
Nhìn thấy mấy người tiến vào, Pháp Lan ngẩng đầu nhìn thấy Ngải Tư Đặc đang đi ở phía trước, hai mắt hắn liếc quanh, cảm giác nhất thời có chút xấu hổ, nên nhịn không được tiếp tục trốn sâu vào trong lòng Lục Văn Thụy hơn. Lý Na ở một bên thở dài.
Lục Văn Thụy nhìn Ngải Tư Đặc vẫn lăng lăng đứng tại chỗ, liền dùng ánh mắt bảo hắn đi lại. Ngải Tư Đặc nhìn thấy sau đó nghe lời tiến lên, tiếp theo Lục Văn Thụy kéo tay hắn, đem Pháp Lan đưa vào trong lòng đối phương. Sau đó hắn liền lôi kéo Mễ Lai Khắc, Tư Nặc cùng Lý Na đi ra ngoài. Lúc gần đi còn không quên giúp bọn hắn đóng cửa phòng lại. Hắn cảm thấy cần phải lưu cho bọn hắn một ít không gian, để cho bọn họ hảo hảo nói chuyện.
Đợi cho mọi người đều ly khai, hai người trong phòng mới phản ứng lại. Ngải Tư Đặc có chút luống cuống chân tay nhìn Pháp Lan trong lòng mình. Mà lúc này Pháp Lan cũng nhịn không được mà đỏ mặt. Tiếp theo lại nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, hắn nhịn không được giãy dụa lên, Ngải Tư Đặc cảm giác được đối phương đang chống đẩy, không biết là y muốn làm gì, sắc mặt đen xuống, tiếp theo cúi đầu hôn vào môi y. (^_^).
Pháp Lan cảm giác được trên môi ấm áp, lập tức ngây ngẩn cả người, hai tay vốn chống đẩy cũng dừng lại trên ngực đối phương. Ngải Tư Đặc tinh tế liếm nhẹ bờ môi Pháp Lan, tiếp theo thoáng dùng một chút lực để mở miệng đối phương, đầu lưỡi chui vào trong khoang miệng của y, tiếp theo tìm đến chiếc lưỡi của y rồi bắt đầu dây dưa cùng một chỗ, chậm rãi khởi vũ.
Pháp Lan bị hôn sâu bất thình lình làm cho cả người như nhũn ra, nếu không phải Ngải Tư Đặc gắt gao ôm hắn, phỏng chừng hắn cũng sắp khụy xuống, mãi cho đến khi hắn cảm thấy khó thở, Ngải Tư Đặc mới dời khỏi miệng hắn, nhưng y vẫn như cũ không có buông ra hoàn toàn mà dùng hai tay cố định mặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói:
”Pháp Lan, về sau ta sẽ bảo hộ ngươi!”
Nghe lời hứa hẹn như thế làm cho Pháp Lan có cảm giác trong vô cùng hạnh phúc. Hắn không nghĩ tới bản thân yên lặng chờ đợi suốt năm năm, hôm nay rốt cục được như nguyện. Hắn nhịn không được liền chảy nước mắt. Tiếp theo hắn vươn tay ôm lấy đối phương, ở trong ngực y khóc òa. Hắn thật sự rất cao hứng.
Ngải Tư Đặc nhìn Pháp Lan một bên chảy nước mắt còn một bên cười cười, cảm giác trong lòng mình cũng ấm áp. Hắn vươn tay điểm điểm vào cái mũi đỏ rực vì khóc của đối phương, cười cười nói một tiếng “Đứa ngốc!” Trong giọng nói rõ ràng mang theo ôn nhu cùng sủng nịch.
Hiện tại Ngải Tư Đặc cũng không dám tưởng tượng, nếu lúc ấy hắn không có nhìn về hướng đó, sau đó phát hiện một con Hỏa phượng hoàng đang gắp một vật gì đó màu xanh lục bay nhanh qua trên bầu trời, như vậy……
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được thêm vào chút lực đạo vào trong vòng tay của mình. Pháp Lan đang bị ôm chặt tựa hồ cũng cảm giác được hắn bất an nên đem chính mình mai nhập thật sâu vào trong lòng đối phương. Hai người gắt gao ôm nhau, cảm thụ được chung quanh dần dần dâng lên ấm áp cùng ngọt ngào. Về sau, có nhau làm bạn mỗi ngày là đủ rồi.
Mà bốn người ở trong viện, sau khi nghe Lục Văn Thụy kể rõ chuyện phát sinh trên người Pháp Lan, mọi người đều rất đau hắn. Tư Nặc hiện tại hối hận vì mình đã mang tên đại sắc lang khi dễ Pháp Lan đến nơi của Khoa Lan thúc thúc. Nếu sớm biết chuyện thế này, hắn đã giúp đỡ Ngải Tư Đặc đem tên kia tùy tiện ném ở phía sau núi cho rồi. Hừ! (^_^).
Sau đó mấy người liền nghiêm trang nghe ngóng ở góc tường, nếu dùng từ hoa mỹ là vì bọn họ lo lắng Pháp Lan nên mới làm vậy. Nghe tới câu hứa hẹn kia của Ngải Tư Đặc, bọn họ đều nhìn nhau cười, xem ra hai người trong phòng là có thể thành, lần này Pháp Lan coi như là trong họa gặp phúc a.
Buổi tối sau khi về nhà, Mễ Lai Khắc nói chuyện đã xảy ra hôm nay cho Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan nghe. Đối với hành vi của Lỗ Nhĩ Tư, bọn họ đều thực chướng mắt. Khoa Lan nghĩ, như thế nào lại có loại thú nhân khi dễ giống cái như thế này đâu. Mà Tạp Lạc Tư đang ngồi ở ghế trên, hơi hơi nheo lại ánh mắt, trong đôi mắt màu vàng chứa đầy hàn khí sắc nhọn, hắn cúi đầu nói:
”Này Lỗ Nhĩ Tư là đệ đệ của tộc trưởng Vũ tộc bộ lạc. Từ nhỏ được hai phụ thân rất nuông chiều. Bình thường hắn thích mang theo một vài thú nhân phẩm hạnh không tốt hoành hành ngang ngược ở trong bộ lạc. Ca ca hắn khuyên nhưng hắn chẳng để vào tai. Hắn gần như được xem là một tên phách lối trong bộ lạc của bọn họ , hiện tại thú nhân cùng giống cái trong bộ lạc bọn họ nhìn thấy hắn đều sẽ né đi. Ta không ngờ lần này hắn cũng sẽ theo tới, nhưng lại dám giương oai ở trong bộ lạc của chúng ta. Các ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ nói cho tộc trưởng Vũ tộc biết chuyện này trước. Ta muốn nhìn xem khi biết được chuyện này, hắn sẽ giải thích ra sao”.
Khoa Lan nhịn không được ngắt lời:
”Nhưng hiện tại Ngải Tư Đặc đánh người ta thành ra như vậy, toàn bộ xương sườn đều bị chặt đứt, bọn họ có thể hay không muốn chúng ta chịu trách nhiệm?”
Tạp Lạc Tư nghe vậy chỉ là tiếp tục lạnh lùng cười:
”Đánh thành trọng thương như vậy thì làm sao? chuyện này vốn là bọn họ sai trước, một thú nhân khi dễ một giống cái, còn chuẩn bị dùng sức mạnh, người như thế thì bị đánh chết cũng xứng đáng. Hừ!”
Mễ Lai Khắc cùng Khoa Lan nghe được lời hắn nói, hai người đều nhịn không được thở dài một hơi ở trong lòng. Kỳ thật Ngải Tư Đặc cùng Tạp Lạc Tư thật sự rất giống, bình thường đều thực thành thục ổn trọng, nhưng một khi bị chọc tới, như vậy gặp chuyện không hay ho nhất định chính là đối phương, có thù tất báo. Nghĩ như vậy, Mễ Lai Khắc đột nhiên nhớ tới còn có một việc, tuy rằng biết không nên lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng vẫn nói:
”Hôm nay bọn họ vốn là thú nhân vây quanh Pháp Lan, trong lúc xô xác vừa lúc bị Thụy thấy được. Sau đó Lỗ Nhĩ Tư liền đem Pháp Lan mang đi trước, mà Thụy đã bị sáu người còn lại bám trụ, sau đó bọn họ đều biến thành thú hình, dây dưa cố tình gây sự. Cuối cùng bị Thụy sốt ruột đều đánh thành gãy xương [ha ha] chuyện này sẽ không bị bọn họ truy cứu đi?”
Hắn luôn nhịn không mà lo lắng cho Thụy. Hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới Thụy. Tạp Lạc Tư nghe xong, thanh âm càng thêm lạnh đi vài phần.
”Nguyên lai là như vậy, ta đã nghĩ như thế nào người đuổi tới trước không phải Thụy mà là Ngải Tư Đặc. Nguyên lai sáu người bọn họ biến thành thú hình vây đánh hắn, mà ngược lại bị hắn đánh thành gãy xương? Chúng ta đều biết đến thực lực của Thụy, phỏng chừng nếu lúc ấy sớm biết rằng Lỗ Nhĩ Tư làm chuyện tốt, thì bọn họ bây giờ có không muốn chịu khổ cũng không nhất định đâu. Bọn họ là sáu thú nhân đánh một giống cái mà còn bị đối phương đánh ngã, nếu bọn họ không biết mất mặt, ta tùy thời xin đợi bọn họ đại giá, hừ!” [Y-H: mình thích chú này nà]
Mễ Lai Khắc nghe xong, cũng là cười cười, hắn tối rõ ràng tính nết Lục Văn Thụy , chỉ cần là người hắn quan tâm, hắn đều gắt gao bảo vệ đối phương, cho nên tuy rằng thời gian mọi người ở chung còn ít, nhưng giống cái cùng thú nhân trong bộ lạc này thực thích hắn, lại càng không nói đến việc hắn cùng Pháp Lan quan hệ rất tốt. Pháp Lan lại là bằng hữu đầu tiên của Thụy tại bộ lạc này, như thế nào có thể không khẩn trương được! Bọn họ chỉ là gãy xương mà thôi, thật ra là Thụy đã thủ hạ lưu tình!
Sáng sớm hôm sau, phát hiện không thấy đệ đệ nhà mình, tộc trưởng Vũ tộc bộ lạc Kiệt Lạp Đặc đã hỏi thăm qua một vài thú nhân khác nên biết được “chuyện tốt” của Lỗ Nhĩ Tư, vì thế hắn chuẩn bị một ít đặc hữu của bộ lạc mình là hỏa viêm tinh thạch [ nó có thể dùng để sưởi ấm vào mùa đông, sản lượng không nhiều lắm, phi thường trân quý ], liền hướng nhà Tạp Lạc Tư đi đến.
Khi hắn gõ cửa, người ra mở chính là Ngải Tư Đặc. Nhìn thấy người đến là Kiệt Lạp Đặc, hai người trước kia đã từng nhận thức, còn cùng nhau tiến hành tỷ thí, quan hệ coi như không tệ, cho nên trên mặt hắn vẫn là mang theo chút tươi cười. Biết đối phương là tới xem Lỗ Nhĩ Tư, cho nên Ngải Tư Đặc đã trực tiếp đưa hắn vào phòng bên cạnh.
Lúc này trong phòng trừ bỏ Lỗ Nhĩ Tư không thể nhúc nhích như trước thì còn có Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan. Mà Mễ Lai Khắc đương nhiên là không ở đó, lúc này hắn đã sớm đi đưa nước quả cho Thụy nhà hắn [Y-H: Thụy trở thành THỤY NHÀ ANH khi nào?]
Sauk hi mấy người ngồi vào chỗ của mình, Kiệt Lạp Đặc không có đi đến giường nhìn xem vẻ mặt ai oán của đệ đệ nhà mình, mà hắn nói với Tạp Lạc Tư nói:
”Tạp Lạc Tư tộc trưởng, chuyện tình ngày hôm qua ta đã biết, hết thảy đều là lỗi của Lỗ Nhĩ Tư, ở đây ta muốn hướng ngươi giải thích, thực xin lỗi, là ta không để ý giáo dưỡng tốt đệ đệ của mình khiến hắn gây thêm phiền toái cho các ngươi.”
Nói tới đây, hắn lại dừng một chút, sau đó đối với Khoa Lan nói:
”Khoa Lan y sư, cám ơn ngươi bất kể hiềm khích mà trị liệu cho đệ đệ của ta. Đây là hỏa viêm tinh thạch tặng cho ngươi làm tạ lễ, vào mùa đông có thể dùng đến.”
Ngữ khí của hắn thực chân thành, Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan nghe xong đều hơi hơi gật gật đầu. Kiệt Lạp Đặc làm người luôn luôn đều là tao nhã, lễ phép chu đáo, hơn nữa hắn là người kế Ngải Tư Đặc, là đệ nhị dũng sĩ trong toàn ngũ đại bộ lạc. Hơn nữa, với bề ngoài xuất sắc, quả thực có thể nói là hoàn mỹ, thất bại duy nhất của hắn đại khái chính là có một đệ đệ không nên thân như vậy.
Nghe xong lời hắn nói, Khoa Lan cũng không phụ hảo ý của hắn, liền thuận tay tiếp nhận chiếc hòm trước mặt mình, bên trong hòm là mấy khối hỏa diễm tinh thạch to bằng bàn tay, xem ra cái này coi như là hắn uyển chuyển vì đệ đệ mình giải thích.
Tạp Lạc Tư thấy Khoa Lan tiếp nhận hòm, nghĩ thầm Kiệt Lạp Đặc xuất thủ thật đúng là hào phóng, nếu còn muốn tiếp tục làm khó đệ đệ của hắn cũng không tốt, nên liền dịu giọng, nói:
”Kiệt Lạp Đặc, ta cũng biết hoàn cảnh của ngươi, ngươi cũng quản không được đệ đệ của mình, hắn vẫn luôn như vậy, nhưng là các ngươi cũng không nên tiếp tục dung túng hắn, nếu ngày hôm qua Ngải Tư Đặc tới trễ một bước, như vậy……”
Kiệt Lạp Đặc đương nhiên biết tiếp theo câu kia là cái gì, lập tức nói:
”Lần này ta dẫn hắn trở về, sau đó sẽ hảo hảo giáo huấn hắn, cho dù cha ta cùng phụ thân đến cầu tình cũng không được, thương tổn giống cái là hành vi không thể tha thứ. Tạp Lạc Tư tộc trưởng, ta biết nên làm như thế nào, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cho các ngươi một cái công đạo, còn có vài thú nhân đi cùng Lỗ Nhĩ Tư, sáu người bọn họ vây đánh một giống cái, ta cũng sẽ trừng phạt bọn họ, thật đúng không dậy nổi các ngươi!”
Ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng hắn cũng thực nghẹn khuất. Từ nhỏ đến lớn đệ đệ này liền gây cho hắn không ít phiền toái. Sau khi hắn chính thức làm tộc trưởng, mắt thấy hai phụ thân cùng nhau đi ra ngoài du ngoạn, đệ đệ này ngày càng quá đáng, Trong Vũ tộc bộ lạc gây ra một đống tai họa, hiện tại thế nhưng còn đụng phải Thái Cách bộ lạc. Hơn nữa nghe nói giống cái mà y khi dễ lại là bạn lữ tương lai của Ngải Tư Đặc. Ai, trong lòng thở dài một hơi, thật là, như thế nào hắn lại có một đệ đệ như vậy chứ? Hơn nữa, sáu thú nhân mà đi vây đánh một giống cái, cuối cùng còn bị đối phương đánh cho gãy xương. Xem ra Hội trao đổi lần này, thể diện của bộ lạc đều bị bọn họ làm mất hết.
Tạp Lạc Tư nghe hắn cam đoan xong, nhìn con lớn nhất nhà mình một cái, thấy hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Lỗ Nhĩ Tư trên giường bởi vì không thể nói chuyện mà không ngừng trừng mắt, đối với kiệt Lạp Đặc nói:
”Ân, lần này cứ như vậy, hy vọng Lỗ Nhĩ Tư tiến bộ sau giáo huấn lần này đi. Chuyện này chúng ta cũng sẽ không tiếp tục truy cứu. Bất quá hiện tại, giống cái trong bộ lạc chúng ta bị hắn khi dễ ngay tại trong bộ lạc của mình, cho nên Thái Cách bộ lạc chúng ta về sau cũng không hoan nghênh hắn, ta hy vọng ngươi có thể hiểu biết.”
Nghe được ngữ khí kiên định của Tạp Lạc Tư, Kiệt Lạp Đặc đáp:
”Ta về sau cũng sẽ không dẫn hắn lại đây, kỳ thật lần này cũng là chính hắn trộm đi tới. Ta trước đó cũng không biết, đợi cho phát hiện thì đã đến bộ lạc của các ngươi, thật sự là ngượng ngùng a!”
Tiếp theo hắn nhìn Lỗ Nhĩ Tư ở trên giường đang trừng mắt nhìn hắn, thật sự là rất muốn đánh một cái. Nếu không phải bởi vì y thì hắn có đứng ở đây ăn nói khép nép sao?. Thật sự là một tên hỗn trướng, lần này trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn y một chút, ai tới khuyên đều không được.
Sau đó hắn liền nhìn Ngải Tư Đặc một chút rồi đến phu phu Tạp Lạc Tư. Hắn đi đến bên giường, thô lỗ khiêng lên Lỗ Nhĩ Tư, chào mọi người một tiếng rồi bước đi. Tiếng bước chân rõ ràng so với lúc đến nặng hơn rất nhiều, xem ra trong lòng hắn cũng không thoải mái.
Tạp Lạc Tư ở phía sau y lắc lắc đầu, lần này không ai cứu Lỗ Nhĩ Tư được rồi, ai! Khoa Lan cũng là lần đầu tiên cảm thấy chính mình thế nhưng lại cứu một thú nhân như vậy, trong lòng có chút ghê tởm cùng không tự nguyện. Xem ra Lỗ Nhĩ Tư là một cái tên thô bạo, ai ai cũng ghét bỏ, xa lánh .
Bất quá, mặc kệ như thế nào, cuộc sống vận cứ tiếp tục. Ngải Tư Đặc thông qua một buổi tối điều tiết cảm xúc, hiện tại tâm tình đã khôi phục tốt lắm. Dù sao buổi sáng hôm nay hắn còn phải tham gia tỷ thí dũng giả nữa. Vì thế hắn nói một tiếng với Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan, sau đó đi đến nhà Lục Văn Thụy. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ Tư Nặc chắc hẳn đang ở đó.
Quả nhiên khi hắn gõ cửa thì người ra mở chính là Tư Nặc. Hai người đi vào phòng trong, nhìn Lục Văn Thụy cùng Pháp Lan và Lý Na đang ăn điểm tâm. Mễ Lai Khắc ở bên cạnh thì gọt hoa quả cho Lục Văn Thụy.
Mấy người trong phòng sau khi nhìn thấy Ngải Tư Đặc đều ngẩng đầu tiếp đón hắn. Tiếp theo hắn đến an vị bên cạnh Pháp Lan, lấy ra một trái cây lột vỏ. Pháp Lan nhìn thấy hắn, cúi đầu ân cần thăm hỏi một tiếng.
”Ngươi đã đến rồi a!”
Ngải Tư Đặc chỉ ân một tiếng, tiếp theo đem hoa quả đã bốc vỏ xong vào trong tay đối phương. Nhìn Pháp Lan bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi trợn to hai mắt, khóe miệng của hắn cũng câu ra một chút mỉm cười.
Bốn người còn lại nhìn thấy bọn họ hỗ động lẫn nhau như thế đều nhịn không được cười ha ha. Pháp Lan nghe được liền nhịn không được đỏ hai gò má. Lúc này, Ngải Tư Đặc lại lập tức đem đệ đệ nhà mình ra xử lí đầu tiên.
”Như thế nào, ngươi có thể gọt hoa quả cho Thụy, còn ta thì không thể làm cho Pháp Lan sao?”
“Khụ khụ!”
Mễ Lai Khắc đang ở bên cạnh cười trộm thì bị ca ca nhà mình nói đến nên chỉ có thể bất đắc dĩ ngẩng đầu lên liếc nhìn Ngải Tư Đặc một cái. Biểu tình kia muốn bao nhieu vô tội sẽ có bao nhiêu vô tội. Lục Văn Thụy ở bên cạnh nhìn thấy, liền cười cười vỗ vỗ lưng hắn.
Sau khi Mễ Lai Khắc được Lục Văn Thụy an ủi, trên mặt lại lộ ra nụ cười sáng lạn, vụng trộm trừng mắt nhìn đại ca nhà mình. Đang có người ngoài, như thế nào có thể khi dễ đệ đệ của mình vậy chứ? Mà Lý Na cùng Tư Nặc ở một bên nhìn hai huynh đệ bọn họ mắt đi mày lại, nhìn không khí hòa hợp giữa bốn người, Lý Na nhịn không được hỏi:
”Ta nói, các ngươi khi nào thì cử hành nghi thức a?”
Những lời này vừa ra khỏi miệng, trừ bỏ Tư Nặc bên người hắn, bốn người còn lại đều bị sặc, trong lúc nhất thời phát ra âm thanh ”Khụ khụ” không dứt bên tai. Bốn người vì vấn đề thình lình xảy ra như vậy mà đồng thời mặt đỏ lên, ngay cả người luôn luôn có biểu tình thản nhiên như Lục Văn Thụy , cùng thành thục ổn trọng như Ngải Tư Đặc cũng không ngoại lệ.
Lần này Tư Nặc cùng Lý Na đều nhịn không được lại cười ha ha. Bốn người này thật sự là rất ngốc , như thế nào lại khôi hài như vậy. Xem phản ứng tương tự với nhau như thế kia, nên bọn họ nếu không phải là người một nhà, thì cũng trở thành người một nhà thôi. Về sau bọn họ đều xem như người một nhà rồi.
Nhìn thấy hai người bọn họ cười trộm, hai huynh đệ Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc rất là ăn ý, bọn họ đứng lên, tiếp theo một tả một hữu kéo Tư Nặc đang cười ngã nghiêng trên ghế, sau đó nói với Lý Na:
” Cho bọn ta mượn Tư Nặc nhà của ngươi một hồi, chúng ta nghĩ hôm nay cần luyện tập trước trận tỷ thí một chút”.
Sau đó không đợi mọi người phản ứng lại, bọn họ kéo Tư Nặc biến mất ở ngoài cửa phòng. Sau một lúc lâu, chỉ nghe ở ngoài vang lên tiếng kêu “Ngao ngao” thảm thiết của Tư Nặc kia. Xem ra y đang bị chỉnh thực thảm.
Lý Na ở trong phòng nghe được cũng chỉ cười cười, bọn họ trước kia cũng rất thích nháo như vậy, hắn đều đã thành thói quen, nhưng thật ra chờ hắn phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Lục Văn Thụy cùng Pháp Lan không biết từ khi nào đã đi đến hai bên của mình, không khỏi có chút kinh ngạc. Nhìn đến Lục Văn Thụy hơi hơi khơi mào lông mi, hắn nhịn không được run lên một chút, như thế nào hắn có loại dự cảm bất hảo đâu? Tiếp theo hắn đã bị hai người một tả một hữu kéo lên, ném tới trên giường, sau đó hai người bắt đầu công kích trên người hắn, sau đó trong phòng cũng chỉ còn lại tiếng cười “Ha ha”của chính hắn phát ra. Ngay lúc hắn muốn xin khoan dung, chợt nghe âm thanh Lục Văn Thụy nghiến răng.
”Ngươi không phải thực thích cười sao? Hiện tại chúng ta làm cho ngươi cười đủ, đúng không, Pháp Lan?”
“Ân!”
Pháp Lan đang ở một bên hỗ trợ liền đáp nhanh. Ai biểu Lý Na hôm nay chê cười bọn họ làm chi, lại cười đến hai lần?
Lý Na nghe thấy Pháp Lan đáp lời, trong lòng nhịn không được nghĩ, không nghĩ tới Pháp Lan luôn luôn rất là ôn nhu, hiện tại thế nhưng cũng học xấu a, chỉ có thể đại thán một tiếng “trời muốn ta chết, ta đành phải chịu”. Tiếp theo liền tiếp tục cười đến không còn hơi sức.
Đợi cho mấy người ngoạn nháo đủ, Lý Na sửa sang lại quần áo xốc xếch của mình, nhìn hai mắt đen thui của Tư Nặc, hai người nhìn nhau cười. Nhìn thời gian cũng không sớm, mọi người chuẩn bị một ít điểm tâm liền xuất môn.