Editor: Dạ Thiên Băng
Beta: Sally
Chính sự điện
“Bệ hạ, Băng Ảnh quốc chính thức tuyên chiến với quốc gia của ta.” Binh bộ thượng thư Thư Lương cung kính trình lên chiến thư vừa lấy được.
Tiếp nhận chiến thư, Hoàng Tố Yên cười lạnh một tiếng, còn hạ chiến thư a, xem ra là chuẩn bị đầy đủ!
“Mới một ngày mà thôi, liền hạ chiến thư, bệ hạ, theo suy nghĩ của vi thần, Băng Ảnh quốc đây là đã có mưu đồ từ lâu!” Tể tướng nhìn sắc mặt của mọi người, cố ý lớn tiếng nói một câu.
Buồn cười liếc mắt nhìn tể tướng rõ ràng đang diễn trò, Hoàng Tố Yên nhàn nhạt gật gật đầu. Nhìn các đại thần hơi có chút tức giận bất bình, nàng thật ra rất nhàn nhã ngồi nghe, cũng không nói lời nào.
Một khắc đi qua, thấy đa số mọi người thảo luận được không sai biệt lắm, Hoàng Tố Yên mới mở miệng nói: “Băng Ảnh đã hạ chiến thư, như vậy chúng ta sẽ chuẩn bị tốt cho chiến tranh. Binh bộ thượng thư.”
“Có vi thần!” Thư Lương ra khỏi hàng.
“Trẫm lệnh cho ngươi lập tức điều động quân đội khắp nơi đi trước tới biên giới Băng Ảnh quốc và quốc gia của ta nghênh chiến. Lý tướng quân…”
“Có mạt tướng!” Lý Yên ra khỏi hàng.
“Trẫm phong ngươi là Đại nguyên soái nghênh chiến với Băng Ảnh, lệnh ngươi lập tức dẫn đầu kỵ binh dũng mãnh doanh đi đến biên cảnh tác chiến.”
“Vi thần (mạt tướng) cẩn tuân thánh chỉ.” Thanh âm vang vang hữu lực trả lời, làm cho các đại thần ở đây đều hưng phấn.
Hoàng Tố Yên hài lòng mỉm cười nhìn các nàng ra khỏi cửa điện.
Tể tướng cũng cùng các đại thần đưa mắt nhìn hai vị đại nhân rời đi, quay đầu trầm ngâm một chút, nói: “Đối phó một Băng Ảnh quốc, Hoàng Nguyệt quốc ta vẫn có năng lực. Sợ là trong khoảng thời gian này toàn bộ đại lục sẽ không thái bình a!”
“Ừ” Gật đầu tán thành, Hoàng Tố Yên nhìn các vị đại thần lại bắt đầu nghị luận sôi nổi, “Tuyên chỉ, khoảng thời gian này toàn quốc chấp hành giới nghiêm. Các ngươi mọi thời khắc đều phải quan tâm đến tình hình các nước, tuyệt đối không thể để cho nước khác thừa cơ hội này!”
“Chúng thần cẩn tuân thánh mệnh!”
Ngày hôm sau, kinh thành, ngoài hoàng cung…
Một thân cung trang màu ngân bạch, trên lưng đeo bảo kiếm sắc bén, Hoàng Tố Yên cưỡi một con ngựa đỏ thẫm cao to chậm rãi đi đến trước mặt binh lính kỵ binh dũng mãnh doanh.
Mấy vạn ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ hoàng bệ hạ trước mắt, các binh lính kỵ binh dũng mãnh doanh trong lòng đều hết sức kích động, xuất chinh chiến trường, do nữ hoàng tự mình đưa tiễn, là cho các nàng vinh quang lớn nhất!
Nhìn binh lính trước mặt khí thế ngẩng cao đầu, Hoàng Tố Yên cũng cảm giác được một loại dũng cảm chưa bao giờ có được. Tiếp nhận rượu tiểu thị bưng lên, nàng giơ cao chén rượu lên, “Các ngươi là vì quốc gia mà chiến, cũng vì người nhà các ngươi mà chiến, trẫm mời các ngươi, dẹp binh bình thiên hạ. “
“Tạ bệ hạ ——” Âm thanh được đề cao biểu thị công khai kích động trong lòng mọi người, có thể được nữ hoàng coi trọng như vậy là điều các nàng vẫn chờ đợi!
Ngửa đầu uống hết rượu trong chén, trong lòng luồng hào khí kia làm cho Hoàng Tố Yên nhịn không được cất tiếng cười to…
Mục Trừng Khẩu ngây ngốc nhìn nữ hoàng đang cười to, tất cả mọi người ở đây đều bị lây bởi cổ khí thế kia, quần chúng không khỏi vỗ tay, lớn tiếng kêu lên. Dần dần, tiếng vỗ tay càng ngày càng nhiệt liệt, mọi người đều không ngờ nữ hoàng luôn luôn băng lãnh sẽ dưới tình huống này, mà không để ý tới “Hình tượng”, cười to, nhưng mà… không ai không bị nữ hoàng hấp dẫn a. Dưới ánh mặt trời, giờ phút này, nữ hoàng miệng cười xán lạn vĩnh viễn ở trong lòng mỗi người.
Hoàng Tố Yên cũng không biết hôm nay tại sao mình “Khác thường” như thế, chỉ là muốn cười… Đã bao lâu rồi nàng không ở trước mặt nhiều người lộ ra cảm xúc chân thật của mình rồi? Một phút kia, giống như trong lòng tích tụ rất nhiều thứ, chỉ nghĩ buông ra, không hề kiềm chế mình.
Trong đám người, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười của Hoàng Tố Yên, là nàng thay đổi sao? Khi gặp gỡ người lạnh lùng? Hiện tại hắn cũng không thể có hi vọng sao?
“Lý tướng quân, trẫm ở kinh thành chờ tin tức tốt của ngươi.” Lực mạnh vỗ Lý Yên một chưởng, không dấu vết đem một chút linh lực rót vào trong cơ thể nàng. Nàng lần này nghênh chiến Băng Ảnh là nhân vật trọng yếu, một chút linh lực hẳn có thể giúp nàng một ít, rót vào nhiều cũng sợ nàng chịu không nổi.
“Tạ bệ hạ tín nhiệm.” Lý Yên là một người cẩn ngôn bất tiếu (người nghiêm cẩn, quy tắc), nhưng nàng lúc này cũng có vẻ kích động, cung kính xuống ngựa làm lễ.
“Ừ. Lên đường đi!”
Lý Yên xoay người nhảy lên ngựa, giơ tay phải lên, một tiếng huýt sáo dài: “Xuất phát ——” đại quân chính thức đi đến tiền tuyến. Bách tính đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn các nàng rời đi…
Hình như phát hiện gì đó, Hoàng Tố Yên quay đầu lại nhìn trong đám người.
“Các ngươi đi về trước đi! Trẫm đi làm ít chuyện.” Hơi nghiêng đầu nói với thị vệ bên người một câu, Hoàng Tố Yên liền nhảy xuống ngựa, thừa dịp bách tính không chú ý bên này, lắc mình chạy về nơi nào đó…
“Bệ hạ…” Thị vệ kia sửng sốt một chút, chờ nàng lấy lại tinh thần, nữ hoàng đã không thấy bóng dáng, nàng sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh. Vào lúc này, an nguy của nữ hoàng càng quan trọng, hiện tại nàng thậm chí còn không biết nữ hoàng đi đâu, nàng trở về làm sao nói với các vị đại thần đây?
Hoàng Tố Yên cũng không quản thị vệ kia như thế nào, mà nàng chỉ muốn đuổi theo dáng vẻ quen mắt kia.
“Thì ra là ngươi…” Dễ dàng theo sát dáng vẻ kia vào một ngôi nhà, đầu tiên mắt nhìn thấy một người nằm trên nhuyễn tháp trong viện.
“Thì ra nữ hoàng bệ hạ còn nhớ Dật nhi a! Dật nhi thực sự cảm thấy rất vinh hạnh!” Lười biếng đứng dậy, Ma Dật chân thành đi tới trước mặt Hoàng Tố Yên, kéo tay nàng, dắt tới nhuyễn tháp, tư thế xinh đẹp mời ngồi, “Bệ hạ mời ngồi!“
Không để ý ngồi xuống, liếc mắt nhìn Ma Dật, đối sự xuất hiện của hắn cũng không quá kinh ngạc!
“Bệ hạ hình như biết là ta sẽ đến!”
Khẽ che môi anh đào, trong mắt Ma Dật lộ ra ý hiểu rõ.
“Lần này cố ý dẫn ta đến đây, là có chuyện gì?” Không muốn nhiều lời vô ích, Hoàng Tố Yên đi thẳng vào vấn đề. Chậm rãi đem thân thể tựa vào trong lòng Hoàng Tố Yên, Ma Dật vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng vẻ hoa trên ngực Hoàng Tố Yên, “Thời gian trước, Dật nhi viết thư cho bệ hạ, bệ hạ làm sao không hồi âm cho ta, làm cho Dật nhi có một chút thương tâm!”
Buồn cười liếc mắt nhìn người trong ngực, tay đang “Ăn đậu hủ”, cũng không giật tay hắn ra, trái lại coi như không có việc gì mà ôm Ma Dật, “Ngươi nói, cho rằng trẫm không nên quản, cho nên mới không hồi âm.”
“Không nên quản?” Dường như nghe được việc buồn cười, trong nháy mắt Ma Dật đứng lên, trên mặt cười quyến rũ cũng dần dần nhạt đi, “Vậy bệ hạ muốn như thế nào mới quản, theo lý mà nói, từng bước một ám sát là người của ma cung ta?”
Coi như không nhìn thấy biểu tình dần dần trở nên lạnh của Ma Dật, Hoàng Tố Yên nhàn nhã nghiêng dựa vào nhuyễn tháp, con ngươi hiện lên một tia ánh sáng lãnh khốc, “Chỉ vì Ma cung có vài người làm rất quá đáng, hơn nữa… Dù sao cũng là năm bè bảy mảng, như vậy thì diệt đi.”
“Ngươi…” Ma Dật nghĩ không ra, vốn là đến để cầu viện, hiện tại lại giống như tự rước lấy nhục, trong lòng một ngụm hờn dỗi không chỗ tiêu, cư nhiên “Oa” một tiếng ói ra một ngụm máu đen.
“Ngươi đây là…” Kinh ngạc tiếp được thân thể đang ngã xuống của Ma Dật, “Đã để bệ hạ chê cười!”
Yên lặng nhìn chằm chằm Ma Dật bởi vì ngượng ngùng mà càng thêm kiều mị, Hoàng Tố Yên cười ôm chặt hắn, tự ngồi trên giường, để cho Ma Dật ghé vào trên người nàng, “Sao có thể? Dật nhi như vậy là có một phen phong tình a!”
Bị Hoàng Tố Yên nửa trêu chọc nửa nghiêm túc nói làm cho mặt Ma Dật càng đỏ ửng, “Bệ hạ đừng giễu cợt Dật nhi.”
Không trả lời hắn, chỉ cười nhạt nhìn hắn.
“Kỳ thực ta biết, chuyện của Ma cung, bệ hạ nhất định rõ như lòng bàn tay, ta cũng không nói thêm gì. Chỉ hi vọng bệ hạ có thể giúp ta cứu vài người bị áp bức ra, Dật nhi vô cùng cảm kích.” Chân thành nhìn Hoàng Tố Yên, hắn cũng biết muốn trở về Ma cung là một chuyện rất khó, hắn cũng không cần như vậy. Sư phó (tiền nhiệm Ma cung cung chủ) cũng chỉ nói muốn mình tận lực, hiện tại hắn đã bất lực, hơn nữa…
Đúng như lời của Hoàng Tố Yên, hiện tại, Ma cung đã sớm là năm bè bảy mảng (chia xẻ ), dù cho không có việc phản loạn, thì nhất định cũng sẽ bị kẻ địch bên ngoài tiêu diệt. Hắn biết, chỉ cần có thể cứu Ma Viêm bọn họ ra, hắn cũng thỏa mãn.
Lẳng lặng nhìn Ma Dật nửa ngày, Hoàng Tố Yên mới chậm rãi gật đầu đáp ứng, điều này làm cho Ma Dật thở phào nhẹ nhõm, đối với chuyện của mình… Liếc trộm Hoàng Tố Yên không biết đang suy nghĩ gì một cái, Ma Dật đem mặt vùi vào trong ngực của nàng, vẫn là thuận theo tự nhiên đi!
Vỗ nhẹ Ma Dật một cái, “Chuyện cứu người ta sẽ an bài, ngươi ở nơi này dưỡng thương cho tốt đi! Có tiến triển gì ta sẽ phái người thông báo cho ngươi.” Nói xong, đứng dậy, xoay người muốn đi.
“Ta…” Há mồm kêu người muốn đi là ‘hãy ở lại’, nhưng không biết mở miệng như thế nào.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Hoàng Tố Yên biết quá khứ của Ma Dật, nên hôn lên môi hắn, lúc này mới đi ra ngoài.
Ma Dật ngơ ngác chạm nhẹ môi vừa được hôn ấm áp, khóe miệng tươi cười dần dần khuếch tán…
Ngự thư phòng…
“Tể tướng, còn muốn nói gì sao?” Nhàn nhạt nhìn tể tướng một bộ muốn nói lại thôi, Hoàng Tố Yên cũng không ngẩng đầu lên lật xem tấu chương trong tay.
“Bệ hạ, vi thần muốn nói, ngài sau này ra ngoài có thể nói rõ một chút không, như vậy chúng thần có việc cũng có thể tìm được!” Cẩn thận từng li từng tí nói. Lâm nguyệt cũng thật không có biện pháp! Thời gian này, an toàn của nữ hoàng là quan trọng nhất, như hôm nay mấy canh giờ tìm không được nữ hoàng, nàng không hi vọng lại xảy ra, quả thực chính là khảo nghiệm trái tim của nàng.
Nhẹ gật đầu cười, lần đầu tiên thấy biểu tình khóc không ra nước mắt của tể tướng đại nhân a! Ngẫm lại, hình như từ khi nàng đăng cơ tới nay, tể tướng đại nhân luôn luôn trước mắt nàng bày ra biểu tình cực hạn, đây có phải là điều đáng tự hào của nàng không?
“Lần này an bài ở biên cảnh liền giao cho Lương tướng quân đi!” Đem tấu chương vừa mới phê duyệt xong giao cho tể tướng, hơi trầm ngâm một chút, Hoàng Tố Yên âm thầm từ nguyên giới lấy ra một bình ngọc, đưa cho tể tướng, “Ngươi phái người đưa bình ngọc này đến tay Lý tướng quân, nói cho nàng biết, nếu bị trúng độc, có thể lấy một viên thuốc trong bình ra hòa chung với nước, chia ra mười lần uống, uống vào có thể giải độc.”
“Đây là?” Nghi ngờ tiếp nhận bình ngọc.
“Giải độc đan do Độc y nghiên cứu chế tạo, có thể giải bách độc.” Âm thanh nhàn nhạt như có như không.
Nhưng tể tướng lại cảm thấy vạn phần kinh ngạc, Độc y này tính cách kỳ quái mọi người đều biết, hơn nữa dược của nàng rất khó kiếm, trong tay nàng có thể có đan dược giải bách độc, độc y tuyệt đối sẽ không cho người khác, thế nhưng nữ hoàng lại có được một bình lớn như thế, điều này không khỏi làm nàng đối nữ hoàng bệ hạ này lần nữa đánh giá lại một phen. Cuối phát hiện mình hình như chưa từng hiểu bệ hạ, thậm chí ngay cả bãn lĩnh của bệ hạ cũng không rõ lắm. Không biết nàng là nên cảm khái chính mình không xứng với chức tể tướng, hay là nữ hoàng phòng người quá mạnh mẽ.
Hoàng Tố Yên thật không nghĩ tới những thứ này, không lộ thực lực chân chính của mình, chỉ là bởi vì thói quen mà thôi, làm cho địch nhân nhìn không thấu mới là phòng địch tốt nhất.
“Ngươi đi xuống trước đi!”
“Dạ. Vi thần xin cáo lui.”
Trầm tư nửa ngày, Hoàng Tố Yên tay gõ nhẹ trên bàn, “Mị, Uyển Tùy nói như thế nào?”
Một bóng đen trong nháy mắt xuất hiện cách đó không xa bên trái Hoàng Tố Yên, khom người trả lời nói: “Nói việc tiểu thư yêu cầu, nàng đã chuẩn bị xong.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Thoáng nhìn Mị vẫn duy trì khoảng cách với nàng, Hoàng Tố Yên hơi nhíu mày, “Qua đây.”
Chậm rãi đến gần bên cạnh nàng, Mị chính mình cũng không biết vì sao hắn vô ý né tránh nàng, mình không phải thích đứng bên cạnh nàng nhất sao? Vì sao gần đây nhìn nàng, làm cho hắn có một loại cảm giác hít thở không thông?
“Ngươi làm sao vậy?” Đem Mị kéo qua, ôm hắn vào lòng, Hoàng Tố Yên gần đây có cảm giác Mị có chút là lạ, nhưng hi vọng hắn có chút không gian tự do, vì thế vẫn không hỏi.
“Không… Không có gì!” Trả lời qua nhanh, càng hiện ra hắn hoang mang luống cuống.
Nắm chặt cằm hắn, Hoàng Tố Yên không cho hắn lảng tránh nhìn thẳng vào mắt của hắn, “Nói đi! Xảy ra chuyện gì?”
“Ta…” Giãy giụa nhìn Hoàng Tố Yên, nhìn thấy ánh mắt khích lệ của nàng, Mị hạ quyết tâm, cắn cắn môi, “Tiểu thư, ta cảm giác gần đây lúc nhìn thấy ngươi, trong lòng ta chung quy có chút cảm giác kỳ quái, ê ẩm, thấy ngươi và Ảnh phi bọn họ… thân thiết, tâm sẽ đau, ta…”
Ngây ngốc cả người, nghe Mị luống cuống kể ra cảm giác của hắn trong khoảng thời gian này, trong lòng Hoàng Tố Yên có chút không thoải mái. Có lẽ là nàng ích kỷ, nàng hi vọng Mị vĩnh viễn đều giống như một trang giấy trắng, nàng luôn bảo hộ Mị rất tốt, thậm chí không cho hắn tiếp xúc với tình cảm. Thế nhưng bây giờ bởi vì nàng, làm cho Mị có dục vọng tình yêu, việc này rất châm chọc phải không?
“Mị, ngươi hãy nghe cho kỹ, việc này không có gì là kỳ quái, những thứ này đều là bình thường.” Từ từ đem đầu Mị nâng lên, để hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Phải không?” Chỉ cần tiểu thư nói hắn đều tin, cao hứng đem đầu vùi vào trong lòng tiểu thư, thực sự rất ấm áp!
Nhìn thấy Mị cười, Hoàng Tố Yên mới thở phào nhẹ nhõm, người vẫn không nên quá đơn thuần, tình cảm này xem ra nhất định đúng! Chính mình trước đây thế nào lại nghĩ muốn giam cầm tình cảm của hắn?
Nhẹ vỗ về tóc dài của Mị, Hoàng Tố Yên con ngươi hiện lên một tia ảm đạm.
“Bệ hạ, nên nghỉ ngơi.” Ngoài cửa tiểu thị cẩn thận nhắc nhở, cắt ngang ý nghĩ của Hoàng Tố Yên ý nghĩ. Nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bất tri bất giác đã rất trễ rồi!
Vỗ vỗ Mị trong lòng, Hoàng Tố Yên có chút trêu đùa hỏi: “Mị muốn cùng ta ngủ sao?”
“Ách?! A! Không có.” Vội vàng ngẩng đầu, mặt Mị đã đỏ bừng, hơi sửa sang lại một chút, mới nhỏ giọng xin cáo lui, không bao lâu liền thi triển khinh công bay đi.
Khóe miệng tươi cười sâu sắc, Mị như vậy không phải càng thêm đáng yêu sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, Tuyên Nhiên cung…
“Yên, về chuyện chiến tranh…” Nam Cung Hạo Nhiên nằm lỳ ở trên giường, nhìn Hoàng Tố Yên đang mặc quần áo lo lắng nhăn mày lại.
“Nhiên nhi” đi qua, đem tiểu mỹ nhân kéo vào trong lòng, “Chuyện này ngươi không cần lo lắng.”
“Thế nhưng chiến tranh lần này không giống, Âm giáo ở phía sau còn không biết sẽ làm ra chuyện gì?”
“Âm giáo? Nhiên nhi, ngươi tra được bao nhiêu?” Nhíu mày, nàng nhớ rõ không nói cho hắn biết về việc của Âm giáo.
“Chỉ có một chút, Âm giáo này tự nhiên xuất hiện, chỉ bắt không được gì, mỗi lần sắp phát hiện gì đó, người quan trọng hoặc là đột nhiên biến mất, hoặc là tự sát!” Có chút tức giận nói, lần đầu tiên Nam Cung Hạo Nhiên thực sự có cảm giác thất bại như vậy.
Nhớ tới mấy ngày trước, cũng chính là ngày Ngôn Hinh bị xử trảm, nàng ở khách sạn phát hiện cô gái kia, đột nhiên cảm giác nàng ta không phải cố ý để mình nhìn? Chỉ cần người có chút thế lực, hẳn là rất dễ biết ngồi ở chỗ kia chính là nữ hoàng, nhìn nàng không kiêng nể gì như vậy, đó chính là cố ý để nàng nhìn!
“… Yên, Yên, ngươi có đang nghe ta nói chuyện không?” Có chút bất mãn hơi mân mê môi đỏ mọng.
“Ừ, đang nghe!” Hôn lên môi của hắn, “Được rồi, ta cần lên triều, ngươi nghỉ thêm chút nữa đi!”
“Dạ.”
Vừa đi trên đường, Hoàng Tố Yên vừa suy nghĩ. Không sao, một ngày nào đó nàng sẽ biết tất cả, hơn nữa nàng tin cách ngày đó đến sẽ không lâu!