Edit: Aquarius.
Beta: Sally.
Thu, mùa lá rụng về cội, khí trời càng ngày càng lạnh, bầu trời cũng dần dần không còn xanh thẳm, mà mang theo một chút mờ mịt, giống như tâm tình của người đang ngẩng đầu nhìn bầu trời…
“Thần phi, đến lúc dùng bữa rồi!” Huyền nhi nhẹ chân chạy đến phía sau Lâm Tư Thần, thanh âm trầm nhẹ, tận lực không dọa đến người đang trầm tư.
“Ân.” Ngày qua ngày, loại ngày tháng này chính là thứ mình muốn? Nhớ lại lúc trước nghe thấy mình có thể gả cho nữ hoàng, trong lòng vô hạn mong chờ, hiện tại…nhìn quanh bốn phía một chút, cung điện quạnh quẽ, sân vườn vắng vẻ hiu quạnh, phần mong chờ trong lòng kia sớm bị hiện thực đả kích đến tan thành mây khói. Hắn có bao nhiêu lâu chưa gặp được nữ hoàng?
Ngay cả chính hắn cũng không nhớ rõ. Có mấy lần muốn đi tìm nàng, thế nhưng nghe nói nàng lại đang ở ngự thư phòng cùng các đại thần thương lượng việc chiến tranh, nên không dám quấy rầy, đành phải trở về. Một tháng này, vẫn nghe các tiểu thị bàn về nữ hoàng ngày hôm trước đi Tuyên Nhiên cung, ngày hôm qua ở Nguyên ảnh cung, hôm nay lại đang ở Ngọc Trúc điện dùng bữa, tim của hắn đau đến chết lặng. Ngơ ngác sờ nhẫn bạch ngọc trên tay, đây là an ủi duy nhất trong lòng hắn…
“Thần ca ca, ngươi ở đâu?” Một tiếng kêu to hoạt bát, làm cho Lâm Tư Thần theo giật mình tỉnh lại từ trong ký ức. Nhìn phía cửa sân, liền thấy một thân ảnh cung trang thanh sắc đến về phía hắn, vô thức nhanh chóng đưa tay giấu ra phía sau, Lâm Tư Thần hiện lên một nụ ôn nhu cười, “Ta ở đây! Hiên đệ đệ tới a!”
“Ân. Không có quấy rầy đến ngươi đi?”
Tựa hồ nhận thấy được trên mặt Lâm Tư Thần có chút mất tự nhiên, Lăng Y Hiên nghi ngờ nhìn hắn một cái.
“Không có. Sao có thể quấy rầy chứ!” Giải thích chính là che giấu, liếc trong mắt Lăng Y Hiên có chút không tin, Lâm Tư Thần hơi có vẻ cứng ngắc dời đi đề tài: “Hiên đệ đệ, sao hôm nay lại đến chỗ ta chơi?”
“Bản cung có ngày nào không rảnh a? Dù sao bệ hạ cũng sẽ không tới chỗ ấy của ta, ta nghĩ đi chỗ nào chơi cũng có thể, chỉ là cả ngày cứ ngốc như thế thực rất không thú vị a!” Nói đến đây, Lăng Y Hiên thì đầy mình bực tức muốn phát tiết, chu cái miệng nhỏ nhắn, thần tình có chút u oán, “Còn có a! Ta muốn đi tìm Ngôn ca ca nói chuyện phiếm, nhưng hắn không nói lời nào, chỉ lo đọc sách…”
Nghe Lăng Y Hiên oán giận, Lâm Tư Thần cũng chỉ có thể cười khổ mà chống đỡ, chính hắn cũng như thế này, có thể lấy cái gì đi an ủi người khác đây? “Chúng ta vào nhà trước đi!”
“Nga, được.” Lời nói đột nhiên bị cắt đứt, Lăng Y Hiên cũng không mất hứng, hắn cũng biết mình đang nói toàn những lời không có chút ý nghĩa, thế nhưng lại nhịn không được muốn tìm người nào đó nói ra, dường như chỉ cần làm thế chính mình mới không cảm thấy nhàm chán.
Vào phòng, Lâm Tư Thần liền phân phó chuẩn bị bữa tối. Đồ ăn rất nhanh được mang lên bàn, mời Lăng Y Hiên cùng nhau dùng bữa, hai người lẳng lặng ăn, lại không phát ra một điểm thanh âm, biểu hiện sự gia giáo rất tốt.
“Nữ hoàng giá đáo…” Hô to một tiếng, làm cho hai người không nghĩ nữ hoàng sẽ tới, thoáng chốc ngây ngẩn cả người, ngay cả chiếc đũa rơi xuống trên mặt đất lúc nào, cũng không hề có cảm giác.
“Trẫm tới không đúng lúc sao?” Hoàng Tố Yên thấy hai người đang dùng bữa, “Một chút phản ứng” cũng không có, nghi ngờ hỏi một câu.
“Nga, không có, thần thiếp tham kiến bệ hạ.” Hoàng Tố Yên đã đứng ở trước mặt, Lâm Tư Thần mới phản ứng được, hoảng hốt vội vàng hành lễ. Thấy Lăng Y Hiên không có phản ứng gì, vội vàng lôi kéo y phục của hắn, ý bảo hắn mau hành lễ.
Vẻ mặt ủy khuất hành lễ, Lăng Y Hiên cắn môi đỏ mọng, lui về sau một bước. Nàng tới nơi này nhìn Thần phi, vậy còn mình thì sao? Ở lại chỗ này cũng dư thừa rồi?
Gật đầu chuẩn bọn họ không cần đa lễ.
Hoàng Tố Yên lần này tới cũng chỉ là ngẫu nhiên, vốn cùng tể tướng vừa đi vừa thương lượng việc chiến sự, mình cũng không hề chú ý đã đi đến chỗ nào, chỉ là thời gian thương thảo không sai biệt lắm, mới phát hiện đã tới Nghênh Thần cung, nhớ tới ánh mắt quái dị trước khi đi của tể tướng…tên cáo già này a! (Aqua: mẹ vợ chị đó, cáo già gì ở đây, mặc dù bả cáo già thậtlè lưỡi)
Nhìn trước mặt nữ hoàng không nói lời nào, Lâm Tư Thần sắc mặt ảm đạm xuống, nhưng vẫn lên tinh thần mỉm cười, “Bệ hạ dùng bữa chưa?” Thân thủ khẽ kéo Hoàng Tố Yên ngồi ở bên cạnh bàn, “Bệ hạ có muốn ăn chút gì hay không? Thần thiếp cùng Hiên đệ đệ vừa mới ăn không lâu! Hiên đệ đệ…”
Dường như không thấy được ánh mắt Lâm Tư Thần, Lăng Y Hiên vẫn như cũ cúi đầu không nhúc nhích đứng ở một bên.
“Thế nào? Hình như đang giận trẫm a!” Tâm tư vừa chuyển liền hiểu chuyện gì xảy ra Hoàng Tố Yên đứng dậy đi tới trước mặt Lăng Y Hiên, nâng cằm hắn lên, nhìn ánh mắt của hắn.
“… Không có.” Do dự một chút, vẫn không có nói ra cảm thụ của mình. Cho dù có đơn thuần vô tri thế nào đi nữa, hắn dù sao cũng sống trong hoàng cung lâu như vậy, hoàng cung “Cách sinh tồn cơ bản”, hắn vẫn phải biết, lòng ghen tỵ là thứ tối kỵ với phi tử, cho dù nữ hoàng không truy cứu, cũng sẽ bị người lén thảo luận một vài lời khó nghe. Chính bởi hiểu được điểm này, vì thế cho dù nữ hoàng từ khi hồi cung không đi Tuyên Lăng cung, hắn cũng không nói cái gì, chỉ ủy khuất trong lòng vô cùng rõ ràng…
Nhìn hắn một hồi, Hoàng Tố Yên biết hắn đang nói dối, nhưng cũng không thể nói cái gì, chỉ là ở trong lòng thở dài, “Vậy ngươi về nghỉ ngơi trước đi! Hôm khác trẫm sẽ tới thăm ngươi được không?”
“Vâng” Dường như rất sợ Hoàng Tố Yên nuốt lời, Lăng Y Hiên trả lời rất nhanh. Vội vã hành lễ, liền đi ra ngoài.
“Bệ hạ, Lăng phi hắn…” Có chút lo lắng nhìn Lăng Y Hiên rời đi, Lâm Tư Thần há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra miệng.
“Trẫm biết ngươi muốn nói cái gì!” trong lòng Hoàng Tố Yên có chút tư vị không nói nên lời, hơi nắm thật chặt tay phải, vừa rồi lúc Lăng Y Hiên đi qua bên người nàng, có thứ gì đó chảy xuống, nàng vô thức đưa tay đón, lại nhận được một giọt châu lệ. Cho dù người có vô tâm vô tình đến mấy cũng đỡ không được những người này yên lặng hướng theo, nàng còn có thể nói cái gì đây?
Quay đầu, vừa lúc bắt được sự thương cảm chợt lóe lên trong mắt Lâm Tư Thần, nàng không khỏi lại thở dài, phát hiện khi đối mặt với bọn họ nàng chỉ biết thở dài, không có khả năng thoáng cái liền tiếp thu toàn bộ bọn họ, nhưng lại không thể hoàn toàn bỏ qua sự trả giá của bọn họ…
“Thần nhi, trẫm mấy ngày nay chưa có tới nhìn ngươi, ngươi có oán trẫm hay không?” Đi qua ôm eo nhỏ nhắn của Lâm Tư Thần, gác cằm lên vai hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Thế giới này nữ tử tự nhiên cao hơn so với nam tử, vì thế Lâm Tư Thần có thể vùi đầu vào trong lòng Hoàng Tố Yên.
“Bệ hạ muốn nghe lời nói thật sao?” Giọng buồn buồn từ trong ngực truyền ra, Lâm Tư Thần cảm thấy lúc này nói không thì quá giả dối, không có phi tử nào có thể chịu được nữ hoàng bỏ quên hơn một tháng!
“Ừ.”
“Ta có oán bệ hạ” thản nhiên thừa nhận tâm tình của mình, tình yêu trong lòng không chiếm được sự đáp lại, thậm chí bị bỏ qua, không có người nào làm như tâm bình khí hòa được. Hơn nữa Lâm Tư Thần biết chỉ cần mình không nói rõ ra, nữ hoàng vẫn sẽ bỏ qua chuyện đó, vì thế hắn quyết định đánh cuộc một lần, “Ta thích bệ hạ, ta không nên cầu bệ hạ nhất định phải đáp lại cảm tình của ta, ta chỉ là hi vọng bệ hạ có thể cách một khoảng thời gian nhớ tới, ở đây còn có một người đang chờ bệ hạ là được…”
Hoàng Tố Yên kinh ngạc nhìn hắn, đây thật là Lâm Tư Thần ôn nhu hay xấu hổ sao?
Nghĩ tới những người khác sẽ cứ như thế nói trắng ra tâm tình của mình, nhưng lại không nghĩ đến Lâm Tư Thần sẽ làm như vậy. “Thần nhi…”
“Bệ hạ còn chưa có ăn đi? Ngồi xuống trước, đến, dùng bữa!” Có chút khiếp đảm cắt ngang lời nói của Hoàng Tố Yên, Lâm Tư Thần trên mặt đỏ ửng chưa tan, mãnh kéo Hoàng Tố Yên ngồi xuống bên bàn.
“Thần nhi, nghe trẫm nói xong được không?” Kéo chặt Lâm Tư Thần muốn tránh qua, Hoàng Tố Yên nghiêm túc nhìn hắn, “Trẫm không thể đối với ngươi hứa hẹn cái gì cả ” thấy trong đôi mắt Lâm Tư Thần xẹt qua một tia đau xót, Hoàng Tố Yên vội vã nói tiếp: “Thế nhưng trẫm muốn nói, trẫm đối với ngươi cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác, chí ít tâm tình thích vẫn phải có, ngươi không nên hạ thấp địa vị của mình xuống tận cùng như thế có được không? Ngươi rất tốt, bằng không, trẫm lúc trước cũng sẽ không cho ngươi tiến cung.”
Kinh ngạc ngẩng đầu, Lâm Tư Thần lúc này mới dám nhìn thẳng mắt Hoàng Tố Yên: “Ta cho rằng…”
“Ngươi cho là cái gì? Ngươi cho rằng trẫm để ngươi tiến cung làm phi tử là ngại với mẫu thân của ngươi?” Buồn cười điểm, điểm cái đầu nhỏ của hắn, “Trẫm là nữ hoàng, mẹ của ngươi có thể tạo áp lực với trẫm sao? Hay ngươi cho rằng trẫm phải dựa vào mẹ ngươi mới có thể lôi kéo quần thần trong triều?”
“Không, ta không có nghĩ như vậy.” Vội vàng giải thích, Lâm Tư Thần lúc này mới yên lòng, trong lòng lại tràn lên tia hi vọng, “Vậy ý của bệ hạ là người thích con người của ta?“(Aqua: vâng, nghĩa bóng lẫn nghĩa ‘đen’ hờ hờ hờ.)
“Trẫm không phải mới vừa nói rất rõ ràng sao?”
“Ân.” Hài lòng tựa đầu vào lòng Hoàng Tố Yên, hắn, rốt cuộc cũng có thể có được hạnh phúc a!
Nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, Hoàng Tố Yên cũng lẳng lặng cảm thụ được sự ấm áp khi hai người ôm nhau.
“Bệ hạ, về việc chiến sự…”
Nhíu nhíu mày, Hoàng Tố Yên nhàn nhạt bĩu môi, “Tất cả vẫn rất thuận lợi!” Đây cũng là lo lắng lớn nhất của nàng. Ấn theo lẽ thường mà nói, Băng Ảnh chuẩn bị lâu như vậy, tuyệt đối không thể cứ vậy mà xoay chuyển tình hình…
“Bệ hạ, có thể nói không?” Cẩn thận liếc mắt nhìn Hoàng Tố Yên một cái, hắn biết phi tử hậu cung không thể tham gia triều chính, thế nhưng hắn muốn biết tất cả mọi thứ về nữ hoàng, bởi vì mấy ngày nay, bệ hạ một mực vì việc chiến sự mà phiền não, vì thế hắn mới muốn nghe một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Nghĩ nghĩ một hồi, Hoàng Tố Yên mới cúi đầu hôn lên môi Lâm Tư Thần một cái, chậm rãi nói tình huống biết được gần đây…
“Nói cách khác mấy ngày nay Băng Ảnh cũng không cho quân chủ lực ra nghênh chiến?” Lâm Tư Thần nghe xong, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, đây không phải là bên họn họ hạ thư tuyên chiến sao? Nào có đánh một tháng; ngay cả quân chủ lực cũng không ra?
“Ân, chính là như vậy.” Hoàng Tố Yên cũng không nghĩ nữ hoàng Băng Ảnh rốt cuộc là nghĩ như thế nào, hẳn là xem Âm giáo rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ là muốn làm tiêu hao quốc lực của nàng sao? Chỉ sợ các nàng có muốn tiêu cũng tiêu không nổi!
“Bọn họ làm như vậy thật giống như đang chờ đợi cái gì đó” đột nhiên nghĩ đến cái gì, Lâm Tư Thần lo lắng nắm chặt lấy y phục của Hoàng Tố Yên, “Không lẽ bọn họ đang đợi viên quân của quốc gia khác?“
Vỗ vỗ người ngọc trước ngực, Hoàng Tố Yên an ủi nhìn hắn, “Không đâu, lần này Băng Ảnh là bên đuối lý, những quốc gia khác sẽ không ngốc đến nỗi giúp bọn họ, bất quá, ngươi nói chờ cái gì, thật ra cũng rất có thể.” Trầm ngâm một chút, Hoàng Tố Yên mới mỉm cười ôm lấy Lâm Tư Thần, “Quên đi, không nói chuyện này nữa, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi rồi.”
Một câu nói rất bình thường, nhưng vào lúc này lại thành ve vãn. Lâm Tư Thần mắc cỡ làm cái đầu nhanh chạm ngực luôn.
Mềm nhẹ đặt hắn lên giường, Hoàng Tố Yên luôn luôn không quên hỏi một câu: “Chuẩn bị xong chưa?”
Ngượng ngùng nói không ra lời, chỉ là hơi gật gật đầu.
Một đêm mưa xuân ơn trạch tất nhiên là không cần phải nói…
Sáng sớm, Nghênh Thần cung…
Cúi đầu in lên môi Lâm Tư Thần một nụ hôn, Hoàng Tố Yên mặc quần áo tử tế, đi tới phía trước cửa sổ, hít sâu một ngụm không khí mới mẻ, mắt sắc nhìn thấy trong viện một gốc cây đối diện cửa sổ trên cây có chút dấu vết… Cau chặt mày, Hoàng Tố Yên trầm mặc nửa ngày, cuối cùng không xác định lắc lắc đầu. Có thể là do thần kinh của mình quá căng thẳng!
Bên ngoài điện, dùng chút điểm tâm sáng, liền bắt đầu tảo triều sớm.
Chính sự điện…
“Vi thần có việc bẩm báo.” Lại bộ thượng thư Lương Hinh ra khỏi hàng đưa lên một phần tấu chương.
Tiếp nhận tấu chương, Hoàng Tố Yên nhìn thấy bên trong viết về chuyện trong thời gian đó của Giang Vân hơi sửng sốt một chút, mình cũng sắp quên luôn chuyện này rồi, nếu không phải Lương Hinh nhắc tới, sợ rằng nàng thật đúng là sẽ quên có một người tên Giang Vân này a!
“Lương ái khanh ý là…”
“Vi thần trình tội chứng Giang Vân cấu kết với Yên quốc, tấu chương kể trên có toàn bộ chứng cứ buộc tội ả ta bán nước, thỉnh nữ hoàng định đoạt.”
Nhìn cái tên Tiểu Triệt trên tấu chương, Hoàng Tố Yên trong lòng đối với Dương đại nhân này khá là thưởng thức, lần trước tấu chương là lén trình lên, chứng cứ không đầy đủ, cho nên nàng kêu Mị đi thăm dò, về sau bởi vì tra được vị Giang tuần phủ thật lâu không có liên lạc với Yên quốc nên thôi, dù sao quan trường hủ bại là vấn đề từ xưa đến nay không thể nào tiêu trừ hết được. Không ngờ lúc này ả lại cấu kết với Yên quốc, hơn nữa đã vượt ra khỏi trình độ mà trong lòng Hoàng Tố Yên có thể dễ dàng tha thứ.
“Vậy Lương ái khanh cho rằng chuyện này nên xử trí như thế nào?” Mặc dù thanh âm Hoàng Tố Yên vẫn nhàn nhạt nghe không ra tình tự, nhưng đám người ở đây đều đã thành tinh rồi, lập tức thì biết nữ hoàng mất hứng, sôi nổi cúi đầu làm bộ không biết.
“Vi thần cho là nên lập tức bắt Giang Vân lại, chiến tranh đang vào đúng thời điểm mấu chốt, ở hậu phương không thể xảy ra vấn đề.”
“Ừ. Không nên đả thảo kinh xà, nhanh đem Giang Vân tróc nã quy án, còn nữa, tuyên Dương Tiểu Triệt vào kinh gặp trẫm.”
“Vi thần tuân chỉ.”
“Bệ hạ, chuyện Yên quốc…” Tể tướng suy nghĩ một hồi, nói: “Yên quốc cùng Băng Ảnh cũng không giáp biên giới, họ cũng không dám ngang nhiên chống đối chúng ta, thứ phải phòng chính là ‘Đâm sau lưng’.”
“Ân.” Tán thành gật gật đầu, Hoàng Tố Yên đột nhiên nhớ tới sáng sớm hôm nay nhìn thấy… Nếu như trong hoàng cung cũng có thứ “Đâm sau lưng” này, vậy phòng thế nào đây?
“… Bệ hạ?” Binh bộ thượng thư Thư Lương đứng ra báo cáo về việc chiến sự, ngày hôm trước nàng mới từ biên cảnh trở về, lại phát hiện nữ hoàng hình như…thất thần?
“Ân?” Hừ lạnh một tiếng, cắt ngang Thư Lương đang phát ngốc, làm nữ hoàng thất thần một chút không được sao?
“Ách! Bệ hạ, mấy ngày nay tình huống chính là như vậy. Thỉnh bệ hạ định đoạt!” Vội cúi thấp đầu, ánh mắt bệ hạ quá có áp lực.
“Vẫn là như vậy a!” Dường như lẩm bẩm, Hoàng Tố Yên nhìn chằm chằm tầu chương Thư Lương trình lên, cảm giác có một số việc gần đây hình như “Vừa mới” cùng nhau phát sinh, tựa như…một cục diện rất lớn, đã bày sẵn hết thảy!
“Bệ hạ, không bằng…” Thư Lương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng Tố Yên.
“Không được!” Lắc lắc đầu, “Trẫm biết ngươi muốn nói gì, có phải ngươi muốn đề nghị chúng ta chủ động xuất kích?”
“Đúng vậy, bệ hạ, cứ kéo dài mãi, binh sĩ sẽ chịu không nổi.” Nàng mới từ biên cảnh trở về, tất nhiên là biết một ít binh sĩ đã bắt đầu oán trách, chỉ bởi vì Lý tướng quân trị quân rất nghiêm mới không xảy ra chuyện gì.
Cảm giác của binh lính nàng hiểu chứ, thử hỏi, trong một tháng đuổi theo một đám quân chỉ biết trốn ở biên cảnh lòng vòng, không người nào chịu được thời gian lâu như vậy, hơn nữa còn phải thời thời khắc khắc đề phòng các loại âm mưa có khả năng xảy ra, hai chuyện ở cùng một chỗ xác thực là chịu không nổi. Hoàng Tố Yên lần đầu tiên có cảm giác mình bị đùa bỡn xoay vòng, “Thư ái khanh, các ngươi hãy tận lực nghĩ biện pháp trấn an quân lính, việc này rất nhanh sẽ có kết quả.” Hơi híp mắt, Hoàng Tố Yên ngữ khí khẳng định làm cho Thư Lương an tâm không ít.
“Vi thần tuân chỉ.”
Ngự hoa viên…
Tuy nói đã đến mùa thu, nhưng ngự hoa viên vẫn có nhiều hoa cảnh tượng như gấm. Đi bộ giữa đường, thưởng thức các loại hoa nhi kiều diễm nở rộ, Hoàng Tố Yên bộ dáng nhàn nhã làm cho Hoàng Lan Chanh bên cạnh cảm thấy rất kỳ quái, gần đây không phải vẫn thấy nàng vội vô cùng sao?
Sao đột nhiên lại có hưng trí ngắm hoa?
“Hoàng muội, sự tình có chuyển biến?”
“Có một chút.” Vẫn là một bộ dáng không để ý, Hoàng Tố Yên đi tới đình nghỉ mát ngồi xuống, làm như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nhìn về phía Hoàng Lan Chanh: “Hoàng tỷ vì sao đến bây giờ vẫn không chịu lên triều?“
Thần sắc tối sầm lại, lập tức làm bộ không có việc gì mà cười nói: “Như ta vậy, không phải tốt hơn sao? Cớ chi phải làm cho sự việc thêm rắc rối!”
“Hoàng tỷ, ngươi kỳ thực không cần quá chú ý những chuyện đó, ta tin trên đời này ngoài ta và tể tướng thì không ai biết chuyện này!” Nhàn nhạt nhướng mày, Hoàng Tố Yên thực sự kỳ quái nàng tại sao phải cố chấp cái thân phận kia, không phải sớm thành chuyện đã qua rồi sao?
Đối với ánh mắt nghi hoặc của Hoàng Tố Yên, Hoàng Lan Chanh cũng chỉ cười khổ một tiếng, không giải thích gì thêm.
“Quên đi, tùy ngươi! Nếu như cho ta chọn lựa, ta cũng sẽ chọn lên triều.” Nhún vai, Hoàng Tố Yên vô tình nói.
“Hoàng muội hôm nay thế nào lại nhàn nhã như vậy?” Vẫn thấy kỳ quái mấy ngày gần đây Hoàng Tố Yên vội đến không thấy trời trăng gì vì sao hôm nay tâm tình tốt vậy.
“Hoàng tỷ có phải cảm thấy ta dường như nắm chắc được thắng lợi hay không?”
“Ân. Chẳng lẽ không đúng sao?” Đã có thể nhàn nhã mà ngắm hoa trong này, không phải biểu thị tình huống đã được khống chế sao.
“Không phải.” Dành cho một đáp án khẳng định, Hoàng Tố Yên cũng không nói thêm gì nữa, tiếu ý trong đôi mắt cũng dần dần thối lui, không phải nàng nắm chắc thắng lợi, mà là nàng bây giờ vẫn chưa làm gì cả!
Chỉ là chờ, chờ một việc sắp phát sinh, móc nối từng đầu mối lại…
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi, trầm mặc, từng người tự hỏi. Một trận gió lạnh thổi qua, làm cho Hoàng Lan Chanh đánh cái rùng mình, quay đầu nhìn nữ hoàng thờ ơ, sự khác thường trong lòng trỗi dậy, nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì sợ rằng không ai biết đi! Một người như vậy cư nhiên cũng có chuyện không thể tránh được, nàng đang lo lắng rất nhiều, lại hết sức tò mò chủ mưu của những sự việc liên tiếp xảy ra!
Đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên phải, bên miệng Hoàng Tố Yên dần dần câu lên một tia cười lạnh, nguyên lai trong cung thật sự có người “Đâm sau lưng” a! Bất quá, ngươi cho là ngươi trốn được sao? Hơi híp mắt, Hoàng Tố Yên đứng dậy, “Hoàng tỷ, ngươi về tẩm cung trước đi! Ta còn có một số việc cần làm.”
“Nga, được.” Nhìn thân ảnh Hoàng Tố Yên rất nhanh biến mất ở trước mắt, Hoàng Lan Chanh nhíu nhíu mày, nàng mới vừa rồi là không phải phát hiện cái gì chứ?
Nhàn nhàn theo sát thân ảnh màu xám kia, nàng vừa cùng Hoàng Lan Chanh nói chuyện đã chú ý tới có người ẩn nấp trên thân cây ở cách các nàng một khoảng, hơn nữa hình như ẩn nấp rất kỹ, liền cố ý trầm mặc xuống, tập trung tinh lực đem một tia linh lực rót vào trong cơ thể người kia, sau đó sẽ phát ra một điểm kình khí đánh hướng người trên cây, bức người đó không đi không được, chờ khi người đó vừa đi, nàng liền dựa vào sự cảm ứng linh lực để theo sau.
Chậm rãi đi, Hoàng Tố Yên cảm giác được nàng tựa hồ đang đi vòng vào trong hoàng cung, là sợ bị theo dõi đi! Ai biết được, nàng không muốn theo dõi phía sau! Trở lại tẩm cung dùng một chút điểm tâm, nhận thấy được người nọ tựa hồ không hề đi vòng vèo, mà là bay ra ngoài hoàng cung, nàng mới thay đổi thường phục đi ra ngoài.
Ngoài kinh thành cách đó không xa có một rừng cây, vốn là sẽ đi qua tràng săn bắn hoàng gia, nhưng bởi vì nữ hoàng tiền nhiệm, cũng chính là mẫu hoàng Hoàng Tố Yên, không thích săn bắn, mới để cho nó hoang phế, hiện tại biến thành nơi các loại động vật tụ cư, có vài bách tính cũng thường đi vào chuẩn bị món ăn thôn quê, nhưng bởi vì dù sao cũng là tràng săn bắn hoàng gia, cho dù hoang phế, cũng không thể thâm nhập quá sâu, vì thế ở đây vết chân rất thưa thớt.
Hoàng Tố Yên lúc truy đến nơi đây, cũng không khỏi cảm khái một chút, dùng chỗ này làm “Căn cứ” là một chọn lựa rất đúng. Nếu như ở trong thành, nàng tuyệt đối có thể tra ra.
Theo vào, bởi vì dùng linh lực ẩn thân, chỉ cần không phải là người tu chân, thì không phát hiện được. Người nọ nhìn phía sau, xác định không có người theo dõi, mới xoay người vào rừng cây.
Vẫn theo người nọ quẹo trái quẹo phải ở trong rừng cây khúc chiết, Hoàng Tố Yên tinh tế quan sát đến hoàn cảnh chung quanh, mặc dù đối với bản lĩnh của mình rất có tự tin, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Dường như sắp đến nơi, người nọ đột nhiên gia tốc đi về phía trước. Hoàng Tố Yên cũng tăng tốc theo sau.
Sau một hồi, đột nhiên có loại cảm giác nguy cơ, dừng bước lại, tập trung tinh thần cảm ứng. Bỗng nhiên vung tay lên, một cây phi kim đâm tiến giữa cành cây bên cạnh, từ phía trên truyền đến một tiếng kêu đau đớn, sau đó một bóng người thẳng tắp rớt xuống.
Chăm chú cau mày, trực tiếp hiện thân, không có thời gian tự hỏi vì sao bọn họ có thể phát hiện nàng, Hoàng Tố Yên lần thứ hai dùng linh lực đối phó với địch nhân (lần đầu tiên là đối phó người tu ma!)
Dưới sự trợ giúp của linh lực, rất nhanh, người trên những cây xung quanh đều bị nàng đánh rớt xuống, thế nhưng nàng một chút cũng không lưu tình, trên phi châm kia có thoa độc dược do Uyển Tùy đặc biệt chế ra, những người đó chắc chắn không sống nổi.
Lạnh lùng đi tới trước mặt một người, “Chủ tử của các ngươi là ai?”
Người nọ rõ ràng toàn thân đau đến mồ hôi ướt đẫm y phục, nhưng vẫn cắn chặt miệng, không chịu nói.
Nhíu mày, nhìn chung quanh một chút, người bị nàng rót linh lực vào thân thể cũng ở trong đó, “Mục đích của các ngươi là gì?”
“Giết ngươi.” Không có một chút do dự trả lời, làm cho Hoàng Tố Yên cảm thấy hứng thú.
“Giết ta?” Nàng mới đăng cơ không lâu, tự hỏi không làm việc gì có lỗi với ai, duy nhất một lần chính là xử tử một ít quan viên liên quan cùng tạo phản với hoàng tỷ, chẳng lẽ là…
“Tại sao muốn giết ta?” Ngữ khí lãnh đạm, dường như người họ muốn giết không phải nàng, không thèm quan tâm.
“Giết…nữ hoàng Hoàng Nguyệt quốc cần…cần lý do sao?” Người áo xám đã sắp không thở được băng lãnh đáp, nói xong liền nghiêng đầu, tắt thở.
“Giết nữ hoàng Hoàng Nguyệt quốc a…” Khóe miệng cong lên một độ cung hứng thú, Hoàng Tố Yên cuối cùng nhìn chung quanh rừng cây một chút, hình như những người này chỉ là dùng để cản nàng lại! Để cho chủ mưu đi sao? Đương nhiên, nếu như có thể giết ta thì càng vui!
Thu linh lực, thuận tiện cũng thu phi châm lại, những phi châm này không giống tú hoa châm bình thường, mà là dùng vật liệu đặc thù chế thành, có thể rót linh lực dùng, vì thế cũng dễ thu hồi, nàng đương nhiên muốn thu trở về.
Xoay người ly khai rừng cây, mặc dù biết có người muốn giết nàng, nhưng trong lòng của nàng lại dễ chịu hơn, chí ít cũng biết được mục đích không phải sao? Luôn luôn ở vào vị trí bị động, làm cho nàng không thể thoải mái nổi.