Sau đó vài ngày, vẫn giống như lúc trước, buổi tối mấy hài tử cùng Lâm Vong đi tới chợ đêm bán nước giải rượu, trải qua chuyện lần trước hắn đưa thức ăn cho bọn họ, mấy hài tử cùng Lâm Vong càng thêm thân thiết, ngay cả Tam Thủy ít nói cũng dần dần có thể cùng Lâm Vong nói mấy câu.
Tam Thủy mắc chứng tự bế, từ khi biết bọn họ đến bây giờ, Lâm Vong nghe hắn nói chuyện chưa tới năm câu, vừa mở miệng, đều là nói lắp ba lắp bắp, người nghe đều sốt ruột thay hắn. Ngô Đại len lén cùng Lâm Vong nói qua chuyện này, Tam Thủy không phải là cô nhi, hắn nguyên bản có một phụ thân, phụ thân hắn cưới nương thứ hai, sau đó liền bắt đầu thay đổi, động chút liền đánh chửi một trận hoặc không cho cơm ăn, sau đó Tam Thủy tự mình lén chạy ra ngoài, chật vật đi tới Ngu thành, bây giờ ngay cả quê hương mình ở đâu cũng quên mất.
“Lâm... Lâm... Lâm ca nhi, ngươi… ngươi… ngươi… ngươi…... đừng đi đi đi đi... bên ngoài thành, ta ta ta nghe nghe nghe nói... nghe nói ngoài thành thường … thường xuyên... xảy ra chuyện. ”
Người khác không biết, Tam Thủy rất thích thân cận Lâm Vong là bởi vì thời điểm hắn nói lắp, Lâm Vong sẽ không biểu hiện chán ghét. Kỳ thực Lâm Vong nghe Tam Thủy nói cũng thay hắn sốt ruột, nhưng hắn cũng rất thương đứa bé này, liền luôn kiên trì nghe hắn đem một câu nói hết, mỗi khi hắn mới vừa nói xong một câu nói, hài tử khác liền sẽ lập tức tiếp lời ngay.
Thừa dịp Tam Thủy thở dốc nuốt nước bọt, Thuyên Hổ cướp lời: “Ta biết ta biết, nghe nói Tống Lão Cẩu ở ngoài thành bị người truy giết, bị chếm mấy đao, thủ hạ của hắn cũng đã chết rất nhiều người. ”
Lâm Vong đẩy xe liền dừng lại, nghe bọn hắn nói những thứ này, Lâm Vong có chút cảm giác không chân thật, luôn cảm thấy loại chuyện như vậy hẳn là cách rất xa, có thể bỗng nhiên lại nghĩ đến ở ngoài thành gặp nam nhân áo đen kia, phía sau cũng là bị chém thật nhiều đao, cảnh tượng tàn khốc đẫm máu vô cùng.
Lâm Vong nghe bọn hắn gọi tên người chết kia, liền cho rằng mấy người hài tử hiểu rõ. Vì vậy thuận miệng hỏi: “Tống lão cẩu là ai? ”
Tứ Cẩu tử khoát tay áo: “Lâm ca nhi ngươi là từ nơi khác tới, đương nhiên không biết Tống Lão Cẩu. ”
Ngô Đại nói tiếp: “Lâm ca nhi, ngươi đi ra ngoài đừng gọi như vậy! ”
Lâm Vong khó hiểu ý trong lời nói của hắn, hỏi: “Gọi kiểu gì? ”
“Ngươi đừng gọi Tống Lão Cẩu, Tống Lão Cẩu như vậy. Người này không đơn giản, là chủ của sòng bạc Thăng Nguyên, mọi người thấy còn phải gọi một tiếng Tống Ngũ gia, bất quá hắn làm người hung ác, thường ngày khi nam phách nữ (nam nữ đều đánh), bày cược gạt người, một bụng ý nghĩ xấu, cho nên mọi người ở sau lưng thường gọi hắn ‘Tống lão cẩu’. ”
Thuyên Hổ nói tiếp: “Dưỡng Tế viện có một lão đầu, hắn rất thích đánh cược, kết quả bị Tống lão cẩu bày cược lừa, không ngờ nhà ở không còn, mà ngay cả con trai (ca nhi) cũng bị cướp đi trả nợ, như thế vẫn chưa đủ, Tống lão cẩu còn sai người ta chặt hai tay hắn, lão nhân kia dùng chân ăn mặc y phục, miễn cưỡng gắng gượng chút hơi thở, lúc này Tống lão cẩu vừa chết, tức giận lão đầu giấu ở trong lòng đã trút được, nhưng cũng không dễ chịu gì. ”
Tứ Cẩu tử là kẻ ngốc gan lớn, buổi tối bàn tán chuyện người chết cũng không e dè gì: “Ngược lại hắn hiện tại chết, nếu ta nói hắn chết tốt, hắn vừa chết, Ngu thành hơn phân nửa bách tính đều nên hoan hô đi. ”
Đoàn người trên đường đi về nhà, hai bên cửa hàng sớm đóng cửa, không có ánh sáng, lúc này sẽ cũng không còn người theo chân bọn họ đi trên đường nữa, Lâm Vong cảm thấy có điểm hơi hoảng sợ, liền nhanh thay đổi đề tài khác.
Tống lão cẩu ở Ngu thành thật sự có lực ảnh hưởng, sau đó Lâm Vong nghe hàng xóm chung quanh không khỏi bàn luận chuyện này, tuy nói Tống lão cẩu là ở ngoài thành bị chém chết, nhưng động cơ nguyên nhân lại có nhiều ý kiến, có người nói là trả thù, có kẻ nói là gặp cường đạo, sau lại thêm phiên bản thần quái, nói là Tống lão cẩu chết dưới tay oan hồn đến đòi nợ, vết thương trên người hắn cũng không phải là vết thương đao kiếm, mà là bị moi tim đào phổi, toàn thành sôi sùng sục, chợ đêm vì vậy cũng chịu chút ảnh hưởng, sinh ý không được như trước.
Ở một nơi khác, nam nhân được Lâm Vong cứu lúc này đang ngồi trong nhà, nửa nằm mà dựa ở trên giường, sắc mặt so với trước đây tốt hơn rất nhiều, nhưng râu trên cằm lại càng nhiều.
Trong phòng cũng không có những người khác, chỉ bên cạnh bàn ngồi một thiếu niên, dáng dấp tuấn tú, lúc này đang dùng một cây dao gọt trái cây gọt mấy quả táo, cũng không nhìn nam nhân trên giường, chỉ lo nhìn chằm chằm trong tay, nói: “Lão đại, ngươi còn không mau nhanh tìm cho chúng ta một tẩu tẩu, ngươi nói xem thương thế của ngươi cũng chỉ có thể hạ nhân chăm sóc cho ngươi, có phải hay không rất đáng thương? ”
Nam nhân không biết thế nào, nghe xong lời của đối phương, chợt nhớ tới gương mặt quả quyết của Lâm Vong lúc cắt, y lúc đó không hỏi tên hắn, nhưng bây giờ lại lộ vẻ đã biết rõ ràng, đồng thời thăm dò được tên thật ca nhi là “Lâm Như Hoa”, còn có chuyện bởi vì cùng nam nhân khác không minh bạch mà bị nhà chồng đuổi ra ngoài, nghĩ tới đây, nam nhân cảm thấy trong lòng có điểm hoảng sợ, đồng thời lại phi thường thất vọng, giống như là món ăn chờ mong đã lâu, ăn vào trong miệng lại phát hiện nó đã thiu rồi.
Thiếu niên tuấn tú gọt hết quả táo răng rắc một ngụm tự mình ăn, phồng má nhai, nhưng lại ô ô đột nhiên nói: “Ôi chao, ta nói lão đại người hôm nọ cứu ngươi cũng không tệ, một bộ tiết mục mỹ nhân cứu anh hùng nha, lão đại, đối phương bộ dạng nếu như không tệ, ngươi liền tiếp iến đến làm cái làm ấm giường cũng không tệ đâu! ”
Nam nhân không nghĩ tới thiếu niên vừa vặn nhắc tới Lâm Vong, người hắn phái đi hỏi thăm về thân thế của Lâm Vong là một người khác, hắn cũng không có đem chuyện này nói thiếu niên, nghe xong lời của đối phương, nam nhân lông mày nhướn lên không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Người nọ ở dưới tình huống đó có thể cắt tóc cứu ta, không phải kẻ ngốc lớn mật, thì chính là tâm cơ nặng. ”
Thiếu niên gật đầu, không nói tiếp, nam nhân tuy nói cự tuyệt, nhưng trong lòng lại có chút ngứa ngáy, trong đầu đề là ba chữ “Làm ấm giường ” của thiếu niên bay tới bay lui.
Cách một lúc, thiếu niên mở miệng lần nữa: “Lão nhị đâu? ”
“Ta bảo hắn thay ta làm ít chuyện rồi. ”
Răng rắc răng rắc, thiếu niên chuyên tâm ăn quả táo, chờ hắn đem hột táo ném lên bàn xong, mở miệng nói: “Bảo hắn đi trả nợ nhân tình cho ngươi đi? Sao không để cho ta đi? Ta còn muốn nhìn mỹ nhân dáng dấp ra sao đây? ”
Nam nhân nhíu mày nhìn hắn một cái.
“Lão đại, ngươi đem ta gọi tới, kỳ thực không có chuyện gì để nói đi? Chỉ sợ ta đi theo lão nhị, đi vô giúp vui!? ”
Nam nhân gật đầu: “Coi như ngươi tự hiểu chính mình. ”
Lại nói Lâm Vong đang ở nhà dọn dẹp trong phòng bếp, bỗng nhiên nghe tiếng đập cửa, hắn ngay từ đầu tưởng bọn Ngô Đại đến, trước hết lớn tiếng đáp, thuận tay đem mấy chai lọ còn lại dọn xong, lau tay xong mới đi mở cửa.
Chỉ thấy đứng ngoài cửa là một nam nhân cả người cao ngất, y phục sang trọng, nam nhân trên mặt không có biểu tình, ánh mắt thẳng tắp quan sát gương mặt Lâm Vong.
“Ách, xin hỏi ngươi tìm ai?” chuyện đột nhiên xảy ra, Lâm Vong sửng sốt một chút mới phản ứng được.
Nam nhân kia vô luận là khí chất quanh thân hay là y phục đang mặc đều cùng người ở hẻm Dương Nữ không hợp nhau, hàng xóm chung quanh sớm đã ôm tâm tình xem bát quái không để lại dấu vết mà hướng bên này chờ mong.
“Xin hỏi ngươi là Lâm ca nhi sao?” người nọ nhanh chóng thấy Lâm Vong liếc mắt, thanh âm nói chuyện bình thản không phập phồng.
“Phải, là ta.”
“Ta có chút chuyện muốn nói với ngươi, có thể đi vào không?”
Lâm Vong nghe vậy, ngược lại toàn thân đề phòng đều dựng thẳng, đứng chặn cửa bất động, cứ như vậy vô duyên vô cớ xuất hiện một người, cũng không nói là chuyện gì, trực tiếp yêu cầu vào nhà, Lâm Vong là choáng váng mới có thể hỏi cũng không hỏi đã đồng ý. Còn nữa, một ca nhi một công tử một chỗ một phòng, tóm lại không tốt lắm, trước Lâm Vong không thèm để ý, có thể từ lần trước cùng người nọ cãi nhau xong, chung quanh hàng xóm liền mơ hồ có ý muốn muốn tóm được đuôi hắn.
Người nọ như cũ mặt không chút thay đổi, nói: “Ta là thay mặt một người tới cảm tạ ngươi, tạ ân cứu mạng của ngươi, sẽ không làm lỡ nhiều thời gian. ”
Lâm Vong nghe hắn nói như vậy, đã biết là có quan hệ với chuyện lần trước hắn cứu người đàn ông kia, trong lòng có điểm cảm giác nhìn thấy người quen, cân nhắc một chút, lúc này để hắn tiến vào.
Nam nhân đóng cửa lại, bởi vì động tác của hắn, bên ngoài bao nhiêu người đều hưng phấn đều mặc kệ, trừng hai mắt, chuyên tâm nhìn chằm chằm nhà Lâm Vong.
Nam nhân sau khi vào nhà, đầu tiên là cúi đầu một cái thật sâu, trong miệng vang vang nói: “Đa tạ ca nhi cứu mạng lão đại nhà ta.”
Lâm Vong sửng sốt, muốn nói chút lời khách khí, có thể bởi vì có chút khẩn trương, trong chốc lát lại nghĩ không ra nên nói cái gì, im lặng nửa ngày, nghẹn ra một câu: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp.”
Người nọ có lẽ không nghĩ tới Lâm Vong sẽ nói như vậy, lông mi giật giật, sau đó hắn từ trong áo móc ra một cái bao bố, đem nó mở ra, chỉ thấy bên trong bày mười thỏi bạc, nói: “Cái này một thỏi là mười hai, đủ tuổi đủ trọng lượng, cộng trăm lạng bạc ròng, bày tỏ chút tâm ý của lão đại nhà ta, xin ca nhi đừng cự tuyệt. ”
Lâm Vong trong lòng nói ta có khờ mới đi cự tuyệt ngươi, nhưng lời khách khí dù sao cũng phải nói, nhưng lại sợ đối phương thực sự thu hồi lại. Vì vậy thuận miệng nói rằng: “Khách khí khách khí. ”
Người nọ thấy Lâm Vong nhìn chằm chằm bạc, trong lòng có chút thất vọng, hoặc có lẽ là thay lão đại nhà hắn thất vọng, bởi vì hắn trước khi ra ngoài, lão đại còn dạy qua hắn đối phương nếu như cự tuyệt, hắn nên nói cái gì làm cái gì, bất quá xem ý tứ này, người nọ là sẽ không cự tuyệt, trong lòng hắn tổng là có chút hy vọng người gọi là Lâm Vong này, ca nhi cắt tóc cứu lão đại hắn có thể quyết đoán cự tuyệt, tốt nhất còn có thể nói cái gì mà “Cứu người không cầu hồi báo ” loại này đạo lý mới đúng.
Lâm Vong nếu biết rằng suy nghĩ trong lòng đối phương bây giờ, chắc chắn sẽ mắng hắn có bệnh.
Nam nhân đang cầm bao bố đi phía trước đưa một cái, Lâm Vong liền nhận lấy.
Sau đó, nam nhân lại móc trong ngực ra một cái tượng điêu khắc gỗ cây hoa lan hình hộp chữ nhật: “Cái này cũng là tâm ý của lão đại chúng ta, nói là để cho tiểu ca ngươi phải cắt tóc, trong lòng hắn không đành lòng.”
Lâm Vong xem cái hộp kia hiện lên đóa hoa điêu khắc tinh xảo nhẵn nhụi, vô cùng thanh tú, kết hợp với phản ứng của Ngô Đại, Lâm Vong suy đoán nơi đây tám phần mười là món đồ trang sức, Lâm Vong tiền đều nhận, không có khả năng cái này lại giả thanh cao không muốn, cho dù không mang, sau này bán cũng được. Vì vậy vui tươi hớn hở mà nhận lấy, nói: “Để cho lão đại nhà ngươi gia lão đại tốn kém rồi. ”
Người nọ đưa xong đồ đạc, cũng không có nói gì, trong lòng biết là ở lâu cũng không tốt, lúc này liền ôm quyền cáo từ.
Lâm Vong vì danh tiếng ước gì hắn đi nhanh lên, lúc này nhanh nhẹn đem bao bố gói lại, cùng hộp kia đặt lên bàn, sau đó tiễn hắn tới cửa.
Nam nhân vào nhà trước sau không đến mười phút, người chung quanh không nghĩ tới lại nhanh như vậy, đều bị làm cho hoảng sợ, còn có mấy người ánh mắt rõ ràng nhìn chằm chằm gương mặt nam nhân, sau đó lại nhanh chóng cứng ngắc xoay qua chỗ khác, bởi vì nam nhân đến trong thời gian ngắn, mọi người cũng biết hẳn sẽ không có làm chuyện gì, liền thất vọng tản ra.
Nam nhân chạy như bay, cũng không quay đầu lại, không bao lâu liền biến mất trong tầm mắt của Lâm Vong, Lâm Vong không kịp chờ mà đóng cửa lại, lại giống như vẫn chưa yên tâm, cầm bao bố cùng hộp lại tiến vào phòng ngủ, tỉ mỉ sờ sờ bạc, một bên sờ một bên vui, còn kém sắp hôn nó mấy cái rồi, sau đó hắn mở hộp ra, nhìn thấy bên trong một thứ đen thùi lùi, lấy ra nhìn là hai búi tóc giả, sờ sờ liền phát hiện ra đây đều làm từ tóc, Lâm Vong cảm thấy có điểm dị ứng, liền lại nhét vào lại.