Biên tập: Cá bơn vui vẻ
Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí ĐaoÝ nghĩ này vừa nảy ra, Giang Lạc đã cảm thấy có thể thực hiện, hoàn toàn có thể thực hiện.
Nhưng nếu vậy lại xuất hiện một vấn đề.
Cậu nên làm thế nào để Trì Vưu đối đầu với quái vật không mặt đây?
Bỗng dưng có một phương án bày sẵn trước mặt, giống như Trương Phong, cậu sẽ biến Trì Vưu thành kẻ chết thay cho mình.
Tuy nhiên nếu muốn biến Trì Vưu thành kẻ chết thay thì phải tiến hành ôm, hôn... và cả trao đổi thể dịch.
Đệch.
Biểu cảm Giang Lạc cứng ngắc.
Cậu chợt nhớ tới quẻ tổn mà mình đã tính lúc trước.
Hy sinh lợi ích của mình để đổi lấy tình huống chuyển bại thành thắng, chẳng lẽ là chỉ ý này?
... Nhưng đây chưa hẳn là chuyện quá tổn hại.
Cậu cắn răng, nên dùng biện pháp này ghê tởm Trì Vưu sau đó chơi hắn một vố, hay vẫn nên tìm cách khác?
Hôn ác quỷ thật sự rất đáng sợ, nhất là thân mật với tên điên như Trì Vưu, Giang Lạc hoàn toàn không tưởng tượng nổi cảnh hai người họ tiến hành trao đổi thể dịch. Nhưng nếu bảo Giang Lạc bỏ qua cơ hội này, cậu lại không cam lòng.
Cậu chậm rãi cắn điếu thuốc, in lên một vòng dấu răng ngay ngắn.
Nên làm thế nào đây?
Trong lúc cậu do dự, trong đầu Giang Lạc xẹt qua gương mặt đáng ghét kia của Trì Vưu.
Cậu lập tức hạ quyết tâm.
Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt.
Ác quỷ dám trêu đùa cậu như vậy, thế thì cậu càng phải dùng cách thật kinh tởm đề trả thù.
Trợ lý lái xe đến đón bọn họ từ bệnh viện về.
Tổng đạo diễn ngồi ghế phụ vẫn hơi hốt hoảng, còn chưa kịp hồi thần từ trong cuộc trò chuyện vừa nãy: "Đại sư, quái vật, quái vật không mặt là cái gì?"
"Một loại quỷ sợ ánh sáng, chỉ xuất hiện khi trời tối." Giang Lạc nói: "Ở nơi không có ánh sáng, người ta vĩnh viễn không có cách nào xác định nó ở đâu, thậm chí khoảnh khắc bóng tối bao trùm, nó có thể đâm xuyên qua tim người ta ngay lập tức."
"Bởi vì không thể hiện thân ngoài ánh sáng, mà bóng của bốn người Lê Chân cũng biến mất, nên tôi hoài nghi quái vật không mặt là thứ nào đó mà bọn họ đã gọi tới, là sản phẩm sau khi dung hợp với bóng của họ."
Câu giải thích vô cùng hợp lý nhưng một chữ bẻ đôi đạo diễn đều nghe không hiểu.
Trợ lý bên ghế lái sốt ruột nói: "Đại sư, đạo diễn, có một việc..."
Tổng đạo diễn thúc giục: "Đừng lắp bắp, có chuyện cứ việc nói thẳng."
Trợ lý nuốt một ngụm nước bọt, "Đại sư lên hotsearch rồi."
Người trong xe sửng sốt một lúc, dự cảm không tốt dâng lên trong lòng Giang Lạc: "Ai lên hotsearch?"
Trợ lý nhắm mắt đáp: "Là cậu."
Giang Lạc: "..."
Lần duy nhất cậu lọt vào camera không phải chỉ có một hai phút xuất hiện trên livestream của Phó Vệ thôi hả?
Trợ lý giải thích: "Cậu bảo chúng tôi xử lý tốt chuyện ấy, nhưng thực tế trước khi cậu nói với chúng tôi, tôi đã phái người đè tin tức xuống, lập tức cho dừng toàn bộ phát sóng trực tiếp, xóa cả video chiếu lại, đồng thời khống chế bình luận trên tài khoản chính thức, rốt cuộc chỉ có một vài screenshots được lan truyền trên mạng xã hội. Lúc đầu chỉ lan trong phạm vi nhỏ thôi, không khuấy được bao nhiêu bọt nước, tuy nhiên chúng tôi không ngờ ngôi sao hạng A lên tiếng bênh vực cậu."
Giang Lạc cau mày, mở điện thoại ra, dòng thứ nhất trên bảng hotsearch chính là Bạch Thu bênh vực em trai.
Nhìn cái tiêu đề này, hô hấp Giang Lạc hơi khó khăn. Cậu bấm vào thì thấy Weibo của Bạch Thu.
[@ Bạch Thu: Tại sao ê-kíp chương trình lại bắt nạt em trai tôi vậy hả? Tham gia «Next stop, idol» nhưng không có một giây phát sóng nào, thậm chí kênh bỏ phiếu cho em ấy còn không được mở, em ấy tên gì tất cả mọi người đều không biết. Nếu không nhờ livestream đó, em ấy sẽ bị "đóng băng" tới mức nào đây? Đây chính là sự công bằng mà mấy người đã kêu gọi hả? @Next stop idol, mời các bạn cho tôi một lời giải thích đàng hoàng.]
Đình kèm là bức chụp màn hình Giang Lạc lọt vào phát sóng trực tiếp.
Bạch Thu hiếm khi cứng rắn với người khác như vậy, nhưng một khi cô bày tỏ thái độ này, điều đó chứng tỏ cô sẽ truy cứu tới cùng.
Khoảng thời gian trước, Bạch Thu liên tục lên hotsearch vài ngày vì chuyện quản lý của cô phạm tội. Nhiều cư dân mạng đã bị cuốn hút bởi tính cách mạnh mẽ của cô, nhờ vậy mà Bạch Thu nhận thêm một làn sóng hâm mộ.
Sau khi vụ việc của quản lý kết thúc, Bạch Thu tiến vào đoàn quay phim, tranh thủ thời gian lấy lại những gì đã mất trước đây. Từ sau chuyện với quản lý, đây là lần đầu tiên cô dùng ngữ khí đanh thép như thế lên tiếng trên mạng xã hội.
Bạch Thu xác thực rất tức giận.
Nói không ngoa, Giang Lạc là ân nhân cứu mạng của cô. Cô từng nhiều lần ngỏ ý mời Giang Lạc gia nhập làng giải trí, một nửa là vì Giang Lạc rất thích hợp để đón nhận ánh mắt của đại chúng, được đuổi theo bởi ánh đèn sân khấu, nửa còn lại là vì cô muốn trả ơn.
Nhưng Giang Lạc không thích ngành giải trí, cô đành phải tiếc nuối coi như thôi. Nhưng Bạch Thu đã từng nói "Lúc cần đến tôi tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết mình", lời này cũng không phải lời nói đầu môi. Lúc phát hiện Giang Lạc tham gia chương trình sống còn, cô vừa mừng vừa sợ, nhưng một giây sau, cô lập tức nhận ra tình trạng của Giang Lạc, không khỏi phát điên lên.
Cô một lần nữa vận dụng nhân mạch của mình.
Không một ai dám coi thường mạng lưới giao thiệp của Bạch Thu. Bắt đầu từ nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty của Bạch Thu, về sau càng ngày càng nhiều nghệ sĩ chia sẻ lại bài Weibo đó của cô.
Ngữ khí hoặc nghiêm túc, hoặc uyển chuyển, hoặc phê bình... Bản chất đều đang chất vấn tính công bằng của «Next stop, idol», tin tức trên mạng nhanh chóng bùng nổ.
Nhân viên công tác của «Next stop, idol» đã có người nặc danh đứng ra vạch trần, thừa nhận rằng họ đã cắt bỏ tất cả screentime của thực tập sinh này, vì đây là yêu cầu của tổng đạo diễn và tổng biên kịch.
Sau khi tổng đạo diễn xem hết bình luận trên mạng mắng ông, suýt nữa mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.
Trợ lý khóc không ra nước mắt: "Đại sư, lần này không phải do chúng tôi tắc trách, đến chúng tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại bung bét đến nước này."
Giang Lạc: "... Không trách mọi người."
Miệng cậu đắng ngắt.
Giang Lạc nhìn mấy bức ảnh chụp màn hình lưu truyền trên mạng một lần, hên là cậu chỉ xuất hiện một chốc ngắn ngủi trên livestream, trong lúc đó còn tránh mặt đi. Mặc dù trong những tấm ảnh chụp màn hình là cậu, nhưng mấy góc độ kia khiến chất lượng hình ảnh hơi mờ.
Hình ảnh như này chắc chắn sẽ bị mạng xã hội đào thải mà thôi.
Nhưng Giang Lạc quá xem thường bản thân rồi.
Chất lượng mờ ảo chỉ khiến ảnh chụp màn hình của thanh niên tóc đen như được xài filter, không những vậy còn hơi lấp lánh. Động tác nhếch môi và vẫy tay được tạo thành ảnh động, khí chất xinh đẹp tiêu sái trong cái vẫy tay kia cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Giang Lạc mở bình luận ra, trong phần bình luận, cư dân mạng tưởng tượng cậu thành nhóc đáng thương bị các thực tập sinh và ê-kíp chương trình tùy ý xoa dẹt vo tròn. Toàn bộ cư dân mạng đồng loạt xúc động phẫn nộ, nhận định cậu bị bắt nạt đến trình độ ăn cơm cũng ăn không đủ no...
Cũng có một bộ phận người thuần túy chỉ tới ngắm trai đẹp, náo loạn dưới tài khoản chính thức đòi ê-kíp đăng nhiều tài nguyên liên quan tới cậu.
"..." Giang Lạc nói: "Tôi sẽ giải thích với Bạch Thu."
Cậu gọi điện thoại cho Bạch Thu, day trán, đau đầu tổ chức ngôn ngữ.
Điện thoại nhanh chóng kết nối với đối phương, giọng nói tức giận của Bạch Thu vang lên: "Đại sư, cậu yên tâm, tôi hứa sẽ làm chủ cho cậu, nhất định giúp cậu đòi lại công đạo."
Giang Lạc: "Thật ra tôi..."
"Lúc đầu tôi đề cử cậu tham gia chương trình tuyển chọn này, không ngờ chương trình này lại rác rưởi như thế." Nhớ tới chuyện đó, Bạch Thu tức giận đến mức huyết áp tăng cao, cô vững giọng nói: "Đại sư, cậu đừng lo lắng, cho dù cậu không thể tiếp tục ở lại chương trình thì tôi vẫn có thể nhân cơ hội này để cậu xuất hiện trước mặt công chúng, giúp cậu thành công debut."
"Đợi đã..." Giang Lạc nhanh chóng nói: "Tôi không muốn debut."
Bạch Thu hoang mang: "Sao cơ?"
Giang Lạc thở dài, giải thích: "Tôi tham gia chương trình để giúp mọi người giải quyết một ít chuyện."
Đều là người thông minh, thấy cậu nói như vậy, Bạch Thu lập tức kịp thời phản ứng. Bấy giờ cô mới phát hiện hình như mình vừa gây ra một sự kiện ô long lớn. Bạch Thu sững sờ, yếu ớt hỏi: "Vậy là tôi hiểu lầm hả?"
乌龙: Nhầm lẫn hoặc sai sót không mong muốn
Đạo diễn gấp gáp nói chen vào: "Bạch Thu à, đại sư xử lý chuyện xong là đi ngay, hiện tại bị cô biến thành như thế này thì tôi biết phải làm sao?"
Bạch Thu ngượng ngùng, mở điện thoại ra xem, đã có tới hai mươi ba mươi nghệ sĩ chia sẻ lại Weibo của mình, nhiệt độ vẫn còn tăng cao.
"Thôi xong." Cô thì thào.
Khoảng thời gian còn lại, đạo diễn thương lượng với Bạch Thu nên xử lý sự cố ô long này như thế nào cho tốt. Xét thấy lúc đạo diễn đưa Trương Phong đi bệnh viện bị chụp được, cuối cùng hai người bọn họ quyết định dùng lý do sức khỏe Giang Lạc không tốt dự định bỏ thi đấu, vậy nên tổ đạo diễn mới cắt bỏ screentime của cậu.
Nhưng bây giờ chưa thể đưa lý do này ra.
Đối mặt với áp lực dư luận, hiện tại ê-kíp chỉ có thể mở kênh bỏ phiếu cho Giang Lạc trước, chờ sau khi làn sóng lắng xuống, lại thả tin tức Giang Lạc bỏ thi vì lý do sức khỏe.
Mặc dù lý do có hơi gượng ép nhưng trước mắt chỉ có biện pháp này là ổn nhất.
Đạo diễn và Bạch Thu thống nhất ngôn luận xong, toàn bộ quá trình Giang Lạc đều thu vào mắt, biết mình không cần ra mặt liền yên tâm lười biếng.
Nhưng tâm vừa buông xuống, Lục Hữu Nhất ngồi cạnh lướt điện thoại kinh ngạc nói: "Chết rồi Giang Lạc, Tần Phạm cũng chia sẻ Weibo của Bạch Thu."
Giang Lạc sửng sốt, thái dương nhảy thình thịch hai lần, cầm điện thoại lên xem.
Quả nhiên Tần Phạm đăng một cái Weibo.
Số lượng người hâm mộ của hắn còn nhiều hơn Bạch Thu, nên chỉ một chốc là số lượng bình luận và chia sẻ lại đã cao đến dọa người.
[@Tần Phạm: "Em ấy tên Giang Hoán, là một thực tập sinh rất ưu tú. Không thể không nói, tôi rất thích em ấy, hi vọng ê-kíp đối xử công bằng với mọi thí sinh, đừng để trân châu vùi trong hạt cát.]
Thân là huấn luyện viên uy tín được «Next stop, idol» mời tới nhưng Tần Phạm lại phát ngôn như thể đang chất vấn ê-kíp. Mặc kệ vì thể hiện công bằng rõ ràng, hay chỉ vì người thực tập sinh Giang Hoán, các đơn vị truyền thông nhanh chóng ngửi được mùi khác thường.
Đặc biệt là hàm ý trong câu "Tôi rất thích em ấy" của Tần Phạm, nhiêu đó cũng đủ khiến người hâm mộ hắn náo loạn.
Trong mắt người ngoài, Tần Phạm đang bênh vực lẽ phải, bày tỏ sự yêu thích đối với thực tập sinh này.
Nhưng trong mắt của Giang Lạc, điều này giống như một phiền toái to lớn, như trong cơn bão tuyết cứ phải nổi thêm sương mù.
Diệp Tầm thở dài: "Thời gian anh ta đăng bài trùng hợp thật. Không phải Tần Phạm biết chúng ta là thực tập sinh mới tới à? Lúc trước chương trình phát sóng cũng đâu có cảnh quay của chúng ta. Hay là anh ta biết tất cả chuyện diễn ra sau khi ê-kíp cắt bỏ screentime của tụi mình?
Chiêu này của Tần Phạm giống như đổ dầu vào lửa, đưa tình cảnh vốn đã nguy hiểm của Giang Lạc lên đầu ngọn sóng.
Giang Lạc nghe Diệp Tầm nói xong không khỏi giật mình. Cậu hừ lạnh, bắt đầu kiểm tra ảnh chụp của Tần Phạm.
Loại thủ đoạn thêm dầu vào lửa này khiến Giang Lạc nghĩ ngay đến con ác quỷ nào đó.
Nhưng Tần Phạm đã tự mình uống nước bùa của cậu, điều này làm cậu vô thức bỏ qua Tần Phạm mỗi khi nghi ngờ ai đó là Trì Vưu.
Cậu chợt nhớ tới lần đó, chẳng lẽ Trì Vưu thà chịu đựng đau đớn uống nước bùa chỉ vì muốn cậu thua thôi ư?
Có điều nghĩ lại thì việc này áp lên người khác thì không có khả năng, nhưng đặt trên người tên điên kia lại hợp lý. Dù sao Trì Vưu từng bị Giang Lạc hại vô cùng suy yếu rồi sau đó vẫn có thể điên cuồng cười to cơ mà.
Giang Lạc mở một tấm ảnh Tần Phạm đang mỉm cười, phóng to phần môi lên, nghiêm túc quan sát bờ môi của Tần Phạm.
Lục Hữu Nhất an ủi cậu: "Không sao, lý do mới nãy rất tốt, dù sao chúng ta giải quyết quái vật không mặt xong liền rời đi, qua mấy tháng, sẽ không ai nhớ kỹ cậu đâu."
Giang Lạc không yên lòng đáp: "Cậu nói đúng."
Cậu so sánh môi Tần Phạm với đôi môi Trì Vưu từng gửi cho cậu, giống đến năm phần. Cậu lại tìm ảnh của Phó Vệ, cũng phóng to, quan sát đôi môi hắn.
Nhưng những bức ảnh kiểu này đều đã được chỉnh sửa, thậm chí môi cả hai khá giống nhau.
Giang Lạc cụp mắt quan sát hai tấm ảnh.
Ánh mắt cậu lạnh lẽo, song trên mặt không có biểu cảm gì. Cậu lười biếng ôm đầu, đôi mắt mệt mỏi.
Bên trong một tiệm net nhỏ cũ nát.
Ông chủ đang úp mì gói thì trước tủ có ba cái bóng phủ lên. Ông ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một tên ma bệnh cười tủm tỉm nói: "Ông chủ, mở cho bọn tôi ba cái máy."
Phía sau ma ốm có hai người kỳ quái, hai người đó đội mũ lưỡi trai, nhưng hình như một người đầu trọc, một người tóc dài tới eo còn đeo một cái mặt nạ hồ ly không chính thống.
Ông chủ ngẩn người, ma ốm tốt tính gõ gõ quầy: "Ông chủ?"
"À à à." Ông chủ khởi động máy cho bọn họ: "Bắt đầu tối thiểu một tiếng, một tiếng ba tệ, qua đêm thì hai mươi, mọi người muốn dùng bao lâu?"
Ma bệnh sờ cằm: "Qua đêm đi."
Người đàn ông tóc dài đeo mặt nạ không dám tin mở miệng hỏi: "Qua đêm?"
Âm thanh của gã hơi bén nhọn, giống như một loài động vật nào đó, nghe rất khó chịu.
Ông chủ lặng lẽ đánh giá bọn họ.
Nụ cười của ma bệnh không đổi, dường như không nghe thấy bạn mình: "Ông chủ, bật máy chưa?"
Ông chủ bận bịu đưa thẻ cho họ: "Xong rồi xong rồi. Máy đến ."
Ba người tìm tới máy của mình ngồi xuống, ma bệnh Liêu Tư tiện thể mở máy giúp Hoa Ly.
Hoa Ly khoanh tay, sắc mặt đen như mực: "Liêu Tư, tại sao chúng ta phải tới quán net bỏ phiếu cho Giang Lạc."
Liêu Tư khoát khoát tay chỉ: "Hoa Ly, chúng ta không chỉ bỏ phiếu cho Giang Lạc mà còn phải làm thủy quân, để chương trình dám cắt thời lượng lên hình của cậu ta kia biết lỗi, từ sau không phạm sai lầm nữa."
Hoa Ly âm trầm nói: "Cho nên tại sao chúng ta phải làm thế."
Cát Vô Trần ở bên cạnh đã thuần thục mở máy tính lên, trên gương mắt mỹ lệ nở một nụ cười nhàn nhạt: "Hoa Ly, anh vẫn luôn ngu xuẩn như vậy, đôi khi tôi thật sự không hiểu sao chủ nhân lại cho anh làm thuộc hạ."
Hoa Ly: "Ngươi..."
"Y da, không được ầm ĩ nha." Liêu Tư nói: "Mau đăng ký mấy cái tài khoản đi, tranh thủ thời gian bỏ phiếu cho Giang Lạc."
Hoa Ly không nhúc nhích, Cát Vô Trần mở website trò chơi, tạo cho mình một cái id tên "Bố tao" rồi thản nhiên nói: "Người yêu của chủ nhân tham gia chương trình, chúng ta cũng nên bày tỏ một chút, làm thủy quân bỏ phiếu cả đêm cho cậu ta, đây là thành ý."
Hoa Ly lập tức cứng đờ: "Người yêu của chủ nhân?!"
Liêu Tư thở dài, thương hại nhìn Hoa Ly: "Hoa Ly, anh không nhận ra chủ nhân đối xử với Giang Lạc rất đặc biệt à?"
Hoa Ly đông thành đá lẩm bẩm: "Nhưng không phải chủ nhân suýt giết chết nó mấy lần hả?"
"Anh cũng biết là suýt mà..." Liêu Tư nói: "Trong khi Giang Lạc chưa chết, tốt nhất chúng ta đừng có nảy sinh ý nghĩ xấu gì với cậu ta, còn nếu cậu ta bị chủ nhân chơi chết thật..."
Cậu cười cười, vẻ lạnh lùng tàn nhẫn lập tức hiện lên ở khóe miệng: "Cũng đâu ảnh hưởng mấy đến việc chúng ta bày tỏ sự thân thiết với cậu ta lúc này."
Lúc nên bày tỏ sự thân thiết thì bày tỏ sự thân thiết, nhưng nếu một ngày nào đó chủ nhân sai bọn họ đi giết Giang Lạc, bọn họ cũng sẽ không hề do dự.
Dù sao những kẻ như bọn họ đã mục nát đến cả xương rồi, không phải sao?
Trở lại địa điểm ghi hình, đạo diễn bảo nhóm Giang Lạc về nghỉ ngơi, cố gắng nở một nụ cười: "Đại sư yên tâm, tôi và Bạch Thu nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này."
Giang Lạc mỉm cười: "Vất vả rồi."
Cậu lấy hai tấm bùa trên người đưa cho đạo diễn và trợ lý: "Đây là hai lá bùa bình an tôi vẽ, hiệu quả không quá tốt nhưng có còn hơn không, mong hai người nhận lấy."
Diệp Tầm yên lặng nói: "Không có ai vẽ bùa hữu dụng hơn cậu đâu."
Đạo Diễn đã nghe nói qua chuyện của giới huyền học, cũng biết trong giới huyện học khó có được một lá bùa, loáng tháng hiểu rõ bùa của Giang Lạc ngàn dặm mới tìm được một. Ông mừng rỡ, thậm chí không dám khách sáo từ chối, nâng niu trân trọng cầm lá bùa bình an trong tay: "Tạ ơn đại sư!"
Trợ lý vội vàng nhận theo.
Sau khi tạm biệt hai người đạo diễn, Giang Lạc bước nhanh về phía lầu ký túc xá.
"Cậu ấy sao vậy?" Ma Quỷ ở sau lưng hỏi.
Lục Hữu Nhất dựng thẳng ngón tay lên "Suỵt", nói be bé: "Người sợ nổi danh heo sợ mập, ngoại hình Giang Lạc quá đẹp nên trong lòng thấy phiền."
Ma Quỷ không hiểu suy nghĩ của nhân loại, cau mày hỏi: "Ngoại hình đẹp không phải chuyện tốt à?"
Diệp Tầm liếc mắt nhìn hắn: "Là chuyện tốt. Từ xưa đến nay, người có ngoại hình đẹp đều sẽ được người ta thích."
Ma Quỷ càng hoang mang hơn: "Vậy tại sao cậu ấy phiền lòng?"
"Anh không hiểu đâu." Diệp Tầm lắc đầu.
Ma Quỷ nghĩ thầm, nhân loại đúng là kỳ quái.
Phòng của bọn họ nằm trên tầng ba, nhưng lúc đi qua chỗ rẽ lầu hai, đột nhiên bước chân Giang Lạc dừng lại.
Cậu nhìn bức tường bóng loáng trắng noãn bên trái, trên mặt tường có vết hình người hơi vàng. Giang Lạc nhíu nhíu mày, quay đầu hỏi ba người đằng sau: "Lúc trước trên tường tầng hai có thứ này hả?"
Diệp Tầm tiến lên một bước, nhìn chằm chằm: "Không có."
"Tớ nhớ hôm qua trời mưa, ngoài tường lầu một cũng có cái vết hình người." Giang Lạc thấp giọng: "Lúc ấy tớ cứ nghĩ là do ai đó ướt sũng đụng vào tường."
"Hẳn là lâu rồi chưa tu sửa, bên ngoài xinh đẹp, bên trong lại ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu." Diệp Tầm đặt tay lên dấu vết hình người: "Hơi ẩm ướt."
Giang Lạc đứng yên một hồi rồi chậm rãi đi lên tầng ba, đổi một chủ đề khác: "Các cậu còn ngửi thấy mùi hôi ám trên người không?"
Ba người đã ngửi quen mùi trên người: "... Còn."
Bọn họ tăng tốc về tới ký túc xá.
Trong ký túc xá, chỉ có mỗi Phó Vệ. Hắn đứng ngoài ban công, dựa lan can không biết đang suy nghĩ gì.
Giang Lạc híp mắt nhìn hắn, nhấc chân đi tới.
Phó Vệ nghe thấy âm thanh quay đầu, bên mặt lạnh lùng: "Làm gì thế?"
Giang Lạc cẩn thận nhìn bờ môi của hắn nửa ngày, cậu phác họa đôi môi, giống như cười mà không cười: "Phó Vệ, môi của cậu nhìn không tệ lắm đâu."
Phó Vệ cau mày, kiên nhẫn chờ Giang Lạc nói dứt lời, ai ngờ Giang Lạc cười híp mắt nói: "Cười một cái xem thử?"
"..." Phó Vệ nhíu mày nói: "Giang Hoán, cậu bị điên à?"
Hắn ngửi thấy mùi trên người Giang Lạc, lông mày càng nhăn: "Cậu vừa đi đâu đấy? Sao lại khó ngửi quá vậy."
"Đến một chỗ rất vui." Giang Lạc nhún nhún vai, nắm chặt xương cổ tay:!"Chỉ là cười một cái thôi mà, tôi không có ý gì khác, Phó Vệ, cậu biết đấy, tính tình tôi cũng chẳng tốt lành lắm đâu."
Sắc mặt Phó Vệ vẫn tái xanh cười với cậu một cái.
Giang Lạc bảo hắn nhếch cao khóe miệng chút, lại thêm tí điên cuồng, Phó Vệ làm theo từng cái. Sau khi xem xong kết quả cuối cùng, Giang Lạc suy nghĩ, cười tủm tỉm nói cảm ơn với Phó Vệ rồi cầm quần áo để thay đi vào phòng tắm.
Một lần tắm rửa này, tắm lâu ơi là lâu.
Tiếng nước chảy róc rách, âm thanh từ trong phòng tắm truyền ra ban công.
Giang Lạc tắt nước, cầm khăn lau khô cơ thể, thay quần áo khác đi ra ngoài. Tắm rửa xong, cơn buồn ngủ cũng theo tới. Cậu ngáp một cái, nói với Lục Hữu Nhất mình phải ngủ một giấc, đặt đồng hồ báo thức năm giờ, cả người cuộn tròn trong chăn.
Phó Vệ chậm rãi bước đến cạnh giường cậu: "Ngày mai là ngày xếp hạng, cậu không khẩn trương à?"
Hắn nói: "Giang Hoán, cậu không giống một thực tập sinh."
"Đồ đần." Giang Lạc ló đầu ra khỏi chăn, gương mặt bị hấp hơi nước hơi ửng đỏ thật xinh đẹp, trong đôi mắt hiện lên tơ máu do thức đêm, lại có chút gì đó quyến rũ. Cậu chống đầu, hờ hững nói: "Tôi chỉ cần đứng trên bục, không cần làm gì cả cũng có rất nhiều người bỏ phiếu cho tôi, hiểu không?"
Dứt lời, cậu không phản ứng Phó Vệ nữa, xoay người đi ngủ.
Phó Vệ tự nhủ: "Cũng đúng."
Giang Lạc chuẩn bị để Trì Vưu đối đầu với quái vật không mặt, nhưng hiển nhiên kế hoạch này không thể nói cho bạn bè.
Khi cậu tỉnh dậy, lúc thương lượng với các bạn phương pháp đối phó với quái vật không mặt còn cố hết sức tránh khỏi khâu này.
Mọi chuyện đã sẵn sàng, giờ chỉ đợi Trì Vưu gọi điện thoại cho cậu.
Lần này Giang Lạc không theo đuổi câu trả lời chính xác, mà là một đáp án sai. Cậu cố ý dẫn Trì Vưu ra.
Hắn đã biết cậu ở ký túc xá, tới tận mười hai giờ khuya lúc trời tối người ngủ yên, ác quỷ mới gọi điện thoại cho Giang Lạc.
Ý cười trong mắt Giang Lạc chợt lóe, cậu đi vào phòng tắm: "A lô?"
"Trò chơi đêm thứ hai bắt đầu." Ác quỷ ưu nhã nói: "Tối hôm nay, em đã tìm ra ai mới đúng là tôi chưa?"
Giang Lạc nói: "Quy tắc cũ, trước tiên gửi hình của anh đã."
Một lát sau, ác quỷ gửi Giang Lạc một tấm ảnh chụp tay trái.
Ngón tay thon dài, bên cạnh lòng bàn tay có một nốt ruồi nho nhỏ mờ đến gần như không thấy.
Giang Lạc vốn đã đoán ra hắn là ai, tấm hình này gửi đến, cậu xác định suy đoán của mình. Nhưng cậu cố ý đáp: "Phó Vệ."
"Rất tiếc, em lại đoán sai rồi." Ác quỷ giả mùa sa mưa nói: "Em đoán sai hai lần, điều này khiến tôi không vui. Trò chơi tối hôm nay, tối muốn mời các bạn trong nhóm em đến chung vui, để họ thưởng thức thời khắc em bị trừng phạt."
Nói xong câu đó, ác quỷ lập tức cúp điện thoại.
Giang Lạc tặc lưỡi, nhất thời không biết quyết định này của ác quỷ là tốt hay xấu.
Nếu có thêm mấy người Diệp Tầm đến góp một tay thì thực lực của họ sẽ được nâng cao. Nhưng nếu để họ gặp Trì Vưu, làm sao cậu hại được Trì Vưu đây?
Cậu tùy ý đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng giây phút ra khỏi cửa phòng tắm, đột nhiên ký túc xá trước mắt biến thành phòng bệnh.
Giang Lạc cúi đầu, quần áo trên người cậu đã biến thành đồng phục xanh trắng của bệnh nhân.
Lại là ảo cảnh của ác quỷ.
Nhưng ảo cảnh lần này khác với lần trước, ảo cảnh lần này kết hợp với cấu trúc ký túc xá của thực tập sinh, mỗi một chỗ đều cực kỳ chân thực. Giang Lạc nhắm mắt lại đi về giường của mình, ngoài dự kiến, cậu không sờ được cái gì cả.
Giang Lạc mở mắt ra, nơi lúc đầu đặt cái giường hiện tại không có vật nào.
Lòng cậu trầm xuống, cẩn thận mở cửa phòng bệnh.
Bên ngoài là hành lang bệnh viện, trên tường trắng bệch, gạch sàn tráng men đều là vết máu, còn có một cái xác bị cưa thành hai nửa. Thi thể có nam có nữ, có bệnh nhân có bác sĩ, nét mặt bọn họ hoảng sợ, ruột gan rơi đầy đất.
Giang Lạc dời mắt đi, cẩn thận nép theo bờ tường bên trái bước tới trước.
Dọc đường cậu không gặp ai hết, thành công đi đến bàn y tá, bàn y tá cũng không có y tá, thuốc thang bị ném khắp nơi, áo blouse trắng không biết bị ai móc lên dính đầy máu.
Toàn bộ bệnh viện giống như hiện trường tàn sát của sát nhân biến thái.
Giang Lạc đi đến bàn y tá, lật xem mấy thứ trên đó thì tìm được một con dao giải phẫu, còn có một tờ báo.
Trên báo viết: "Sát nhân cưa điện bị thương trong lúc bị cảnh sát bắt giữ, đưa đi cấp cứu ở bệnh viện số ba."
Ánh mắt Giang Lạc chuyển qua bảng hiệu trên bàn y tá, chữ viết thiếp vàng ghi: Bệnh viện số ba.
Giang Lạc: "..."
Cậu nhìn quanh hai bên, tìm thấy mấy dòng chữ được viết bằng máu tươi trên sàn gạch men ở dưới bàn y tá.
Người viết chữ cực kỳ hoảng sợ, từng nét từng chữ run rẩy nguệch ngoạc, máu đã khô một nửa, tràn đầy vẻ khủng bố.
"Sát nhân giả trang thành bác sĩ, hắn giết chết quá nhiều người! Hắn thật đáng sợ, mau chạy đi!"