Biên tập: Cá bơn vui vẻ
Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí ĐaoMắt thường có thể thấy nỗi sợ hãi qua những con chữ.
Bác sĩ sát nhân?
Giang Lạc ngồi dưới đất, trốn dưới bàn y tá, đọc hết tin tức trên tờ báo.
Sát nhân cưa điện là một tên sát thủ biến thái tôn thờ bạo lực và cái đẹp, cảnh sát phải trả một cái giá rất đắt mới thể tóm gọn được hắn. Tên sát nhân bị thương trong lúc bị bắt, được đưa đến bệnh viện gần đó điều trị.
Nhưng Giang Lạc nhớ rõ trong khu vực này, bệnh viện số ba là bệnh viện tâm thần. Không thể không nói, chi tiết trong ảo cảnh này hơi hài hước đen tối.
Bây giờ bệnh viện số ba đã thành địa ngục nhân gian, bởi vì sát nhân cưa điện trốn thoát, hắn đang thoải mái đồ sát trong bệnh viện.
Giang Lạc nhìn đồng phục bệnh nhân trên người mình, ừ hay lắm, cậu đã thành con mồi dự bị của tên sát nhân, tay không tấc sắt, chỉ có thể làm bệnh nhân bất lực chạy trốn.
Giang Lạc cười lạnh, lau dao giải phẫu thật sạch rồi tiếp tục tìm kiếm đồ vật hữu ích.
Trong ngăn tủ có mấy lọ thuốc mê, thêm vài ống tiêm chưa dùng qua. Giang Lạc bơm thuốc mê vào đầy ống tiêm, đồng phục bệnh nhân không có túi, cậu lôi cái áo blouse nhuốm máu trên kệ xuống.
Áo blouse lập tức rơi vào tay cậu, cuối cầu thang truyền đến tiếng la cứu khàn giọng kiệt sức: "Cứu mạng!"
Tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, vừa cấp bách vừa khẩn trương. Giang Lạc trốn dưới bàn y tá, cuộn áo blouse trắng vào trong tay, cẩn thận dò xét hướng âm thanh phát ra.
Một bác sĩ nam trung niên thần sắc khủng hoảng chạy qua bên này, ông ôm lấy cánh tay, cánh tay đã đứt mất. Máu tươi phun ra từ chỗ tay cụt, bước chân của ông thất tha thất thểu. Ông lớn tiếng la hét: "Có ai không?! Cứu mạng!"
"Soạt, soạt, soạt."
Mà sau lưng ông, tiếng bước chân ung dung vang lên.
Âm thanh cưa điện cũng theo đó vang lên tiếng "Ong ong" kịch liệt.
Nét mặt của bác sĩ càng dữ tợn hơn, nhưng ông còn chưa kịp chạy mấy bước đã bị cưa điện chém một nhát lên lưng.
"A a a...!"
Máu tươi phun ra giống như hoa nở rộ, bác sĩ trung niên đau đớn hét chói tai, song vẫn chưa bỏ mạng. Ông nằm rạp trên đất, gắng sức bò về phía bàn y tá, dấu tay máu in trên gạch men sứ thành từng vệt uốn lượn vặn vẹo.
Người đàn ông đằng sau cầm cưa điện từ tốn đi theo sát ông.
Máu tươi trên đầu cưa điện nhỏ xuống, phát ra tiếng nước chảy tí tách. Bác sĩ dùng hết sức bình sinh bò đến cạnh bàn y tá. Ông nghiêng đầu, cả gương mặt nổi đầy gân xanh, vừa vặn chạm mắt với Giang Lạc đang trốn.
Ánh mắt ông trừng lớn, cổ họng "Ôi ôi" hai tiếng. Toan nói chuyện, một cái cưa điện trực tiếp cắt lìa đầu của ông.
Cái đầu lăn đến chỗ cách Giang Lạc không xa, máu tươi bắn tung tóe, thậm chí có giọt văn hẳn lên mặt cậu.
Giang Lạc bị vấy máu vô thức nhắm mắt lại: "..."
Nói như thế nào đây.
Dù biết đây là ảo cảnh, bác sĩ và bệnh nhân cũng là giả, nhưng cậu vẫn rất, không, thoải, mái.
Tên sát nhân bước đến bên cạnh xác chết.
Giang Lạc nín thở, lặng lẽ nép nép ra sau.
Từ góc độ của cậu, chỉ có thể thấy bác sĩ nam trung niên đã chết, và một nửa áo blouse trắng trên người tên sát nhân.
Chỉ cần tên sát nhân không xoay người cúi đầu thì sẽ không nhìn thấy cậu.
"Lại một tên khác chết." Tên sát nhân tự nhủ: "Lần này giết chết bác sĩ, lần sau phải giết bệnh nhân thôi."
Hắn cất bước đi vòng quanh thi thể, bỗng dưng vui sướng nói: "Hửm? Tại sao ông nhìn chằm chằm bàn y tá."
Xác chết trợn trừng mắt, nhìn đăm đăm về phía bàn y tế đương nhiên không thể cho hắn câu trả lời.
Tên sát nhân ngồi xổm xuống, chậm rãi quay đầu về hướng bàn y tá.
Đột nhiên một cơn gió mạnh từ phía sau đánh tới, thanh niên tóc đen nhanh, chuẩn xác và dứt khoát cắm ống tiêm vào sau gáy tên sát nhân. Sau khi tiêm hết thuốc mê vào người hắn, cậu lao vọt đến một hành lang khác.
Tên sát nhân ngửi thấy một mùi thơm ngát sau khi tắm rửa, đảo mắt, thanh niên tóc đen đã cách xa hắn ba mươi mét.
Trước khi rẽ ở khúc cua Giang Lạc quay đầu lại, tên sát nhân từ dưới đất đứng dậy, nhổ kim tiêm thuốc mê trên cổ xuống, nở một nụ cười dịu dàng xen lẫn sự điên cuồng với cậu.
Gương mặt kia hóa thành tro Giang Lạc cũng nhận ra, quả nhiên là Trì Vưu.
Dẫn Trì Vưu ra là một phần kế hoạch của Giang Lạc, mắt thấy kế hoạch đã thành công phân nửa, Giang Lạc nhếch khóe môi đỏ thắm với tên sát nhân. Tóc đen sau lưng tung bay, cậu gần như khiêu khích biến mất sau ngã rẽ.
Âm thanh cưa điện của tên sát nhân lại vang lên.
Giang Lạc chạy cực nhanh đằng trước, hô hấp không hề biến hóa. Cậu phủi áo khoác, sau đó trở tay mặc vào người, nhoắng cái hoán đổi thân phận từ bệnh nhân thành bác sĩ.
Hành lang cậu chọn vương máu tươi khắp nơi, Giang Lạc lau máu trên mặt bằng tay áo. Chạy chạy một hồi, cậu phát hiện phía trước không có đường, cậu chạy vào ngõ cụt.
"..." Cậu thầm chửi, lần nữa nhận rõ thể chất của mình.
Âm thanh cưa điện ở phía sau dần dần tới gần, Giang Lạc tùy tiện đi vào một căn phòng bên tay trái, ngay lập tức trở tay khóa cửa.
Nhìn lại, chính giữa căn phòng đặt mấy chiếc giường bằng sắt, trên giường sắt có có một túi đựng thi thể màu trắng đang mở, rất rõ ràng, Giang Lạc vào nhầm phòng chứa xác.
Giang Lạc không có nhiều thời gian để thăm dò, vội vàng đẩy vật nặng như ngăn tủ ra chặn cửa. Cậu chạy tới một góc tường, đập rớt đầu lau nhà đi, cầm gậy gỗ trong tay quay hai vòng xem như vũ khí tấn công.
Ngay lúc này, tên sát nhân cũng đuổi tới trước cửa.
Trên hành lang, tên sát nhân nhìn hai bên dãy phòng, tự hỏi: "Ở chỗ nào đây?"
Âm cuối còn cao giọng như một kẻ tâm thần, Giang Lạc mắng trong lòng: Đồ biến thái chết tiệt.
Tên sát nhân bắt đầu lục soát từng căn phòng xem có người không.
Xung quanh chỉ có bốn căn phòng, chẳng bao lâu, tên sát nhân đã đi tới trước phòng Giang Lạc ở. Hắn nắm tay cầm cửa, hạ xuống nhưng cửa không mở, thì ra đã bị người khóa từ bên trong.
Tên sát nhân cười: "Tôi tìm được em rồi."
Cưa điện chợt chém lên cửa.
Động tĩnh lần này quá lớn, cho dù là Giang Lạc cũng bị giật nảy mình, trái tim không khỏi đập nhanh hơn. Sau khi kịp phản ứng, cậu đen mặt, nhìn cánh cửa không chớp mắt.
Thuốc mê không có hiệu quả.
Tuy nhiên điều đó cũng nằm trong dự đoán.
Tiếng cưa điện cắt cửa ma sát với kim loại thật chói tai, tia lửa văng khắp nơi. Nhưng sau hai phút, có lẽ phát hiện cưa cửa không có tác dụng, âm thanh cưa điện bỗng dừng lại.
Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Giang Lạc mím môi, mí mắt giật giật. Cậu từ từ rời khỏi cạnh cửa, đi một vòng trong phòng.
Phòng chứa xác có một mặt tường bị vải xanh che phủ, Giang Lạc kéo vải xanh lên, phát hiện sau lớp vải xanh còn che giấu một cánh cửa nhỏ.
Cậu lập tức hiểu rõ tên sát nhân đi đâu.
Giang Lạc buột miệng chửi thề, một giây sau, lưỡi cưa cắm xuyên qua cửa.
Giang Lạc lập tức quay người, đẩy đồ vật chặn cửa ra. Khoảnh khắc tên sát nhân mở cửa sau tiến vào, cậu thành công chạy ra ngoài.
Thanh niên tóc đen giống như một cơn gió cách xa phòng chứa xác. Trì Vưu rời khỏi nhà xác, ánh mắt dõi theo bóng lưng cậu, vừa cười vừa phủi hết bụi bặm khỏi áo blouse trắng.
Trên áo blouse trắng không có một nếp gấp, không nhiễm bụi trần, Trì Vưu lựa chọn mặc kệ phần trên nhiễm máu rồi cất bước đuổi theo.
Ngoại hình của hắn tuấn mỹ, tư thái đẹp mắt. Dường như thứ mặc trên người không phải quần áo nhuốm máu mà là âu phục được đặt may riêng. Đồ cầm trong tay không phải cưa điện giết người, mà giống như rượu đỏ thơm nồng.
Ngoại trừ khuôn mặt bị bắn đầy những vệt máu mới mới cũ cũ, hắn tựa như đang chuẩn bị tham gia một yến tiệc long trọng.
Trì Vưu vừa mới ra khỏi chỗ rẽ, lại có hai bệnh nhân đối diện đụng phải hắn.
Bọn họ lập tức mất hết sức lực, nỗi sợ tăng đến cực hạn. Không một ai có thể phát ra thành tiếng, hai người ngã rạp xuống đất, dùng cả tay chân bò ra đằng sau.
Vẻ mặt sợ hãi, dáng vẻ khủng hoảng bất lực giãy giụa trước khi chết chỉ khơi dậy ý muốn tàn bạo của tên sát nhân.
Ánh mắt như thế, Trì Vưu đã gặp qua rất nhiều lần.
Hắn hờ hững không thèm nhìn hai bệnh nhân đó, trực tiếp đuổi theo phương hướng của Giang Lạc.
Tuy rằng trước đây Trì Vưu rất thích ánh mắt ấy nhưng hiện giờ hắn lại không cảm thấy hứng thú lắm.
Người duy nhất có thể khơi dậy hứng thú của hắn chỉ có thanh niên tóc đen không ngừng chạy thục mạng phía trước, mà những thứ khác chỉ là sự tồn tại hư hư ảo ảo.
Thời điểm Giang Lạc chạy qua phòng thay đồ, đột nhiên bị một cái tay kéo lại.
Cậu định vung dao giải phẫu tới như một phản xạ có điều kiện, may sao tại giây cuối cùng nghe thấy Diệp Tầm nhỏ giọng nói: "Là tớ."
Giang Lạc lập tức dừng tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Diệp Tầm kéo cậu vào phòng thay đồ ngồi xổm xuống.
Giang Lạc nhìn xung quanh, Lục Hữu Nhất đang nháy mắt ra hiệu với cậu, bên cạnh hắn là Ma Quỷ khổng lồ cũng ngồi chồm hổm.
身高马大: thân cao mã đại
Giang Lạc hạ giọng: "Các cậu tiến vào đây lúc nào?"
"Ý cậu là cái bệnh viện này à?" Diệp Tầm phản ứng rất nhanh: "Tầm mười phút trước, sau khi tớ tiền vào thì gặp Lục Hữu Nhất và Ma Quỷ."
Giang Lạc tính toán thời gian, cậu cũng bị kéo vào ảo cảnh ở khoảng thời gian đó.
Diệp Tầm nói: "Chúng ta đồng thời xuất hiện ở đây, nhất định là có người nhằm vào chúng ta. Là ai thì hiện tại chưa xác định nhưng tớ cảm thấy, nơi chúng ta tiến vào chưa chắc là ảo cảnh đâu."
Giang Lạc thắc mắc: "Hả?"
Diệp Tầm mượn con dao giải phẫu của Giang Lạc, nhẹ nhàng đè lên đầu ngón tay, máu tươi chảy ra.
"Có cảm giác đau, hình ảnh chân thực." Cậu ta tỉnh táo nói: "Tớ thử niệm Thập tự thiên kinh rồi nhưng vẫn có thể cảm nhận đau đớn. Ảo cảnh quỷ quái không bao giờ làm tới mức độ này được."
Giang Lạc khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy đây là gì?"
"Nó giống ảo thuật hơn." Diệp Tầm cau mày nói: "Ảo thuật trong kỳ môn độn giáp."
/kien-thuc/ky-mon-don-giap-la-gi-tinh-chat-cua-ky-mon-don-giap
Giang Lạc đăm chiêu: "Cậu giải thích kỹ hơn đi."
"Kỳ môn độn giáp cũng có ảo thuật, nhưng ảo thuật thì khác với ảo cảnh." Diệp Tầm nói: "Ảo cảnh là giả, ảo thuật thì nửa thật nửa giả, nếu chúng ta chết trong đây, vậy chứng tỏ chúng ta thật sự đã chết rồi. Giống như bộ quần áo này, bởi vì chúng ta mặc quần áo trên người nên chúng mới có thể biến thành đồng phục bệnh nhân. Hay giống như con dao giải phẫu này, bản chất của nó là đồ vật có thể quẹt người khác bị thương, bởi vậy có thể biến thành dao giải phẫu."
Giang Lạc hiểu ra: "Tức là ảo thuật thi triển dựa trên cơ sở thực tế. Chẳng hạn bệnh viện này chính là ký túc xá thực tập sinh."
Ảo thuật trong Kỳ môn độn giáp càng giống một không gian khác hơn, dựa trên cơ sở vốn có, tạo ra một khung cảnh chân thực khác thường. ①
"Vậy những thi thể bên ngoài kia?"
"Ảo thuật." Diệp Tầm khẳng định: "Đây chính là chỗ khó phá của ảo thuật trong Kỳ môn độn giáp, có đồ vật thật, cũng có đồ vật giả, không cẩn thận lập tức lạc đường trong đó. Nếu như bị vây trong ảo thuật, hoặc là bị ảo thuật giết chết, hoặc là chết đói chết khát, hoặc không chịu nổi mà tự sát."
"Kỳ môn độn giáp?" Lục Hữu Nhất nhỏ giọng nói: "Không phải kỳ môn độn giáp đã sớm thất truyền rồi ư?"
"Đúng vậy." Diệp Tầm thở dài: "Cho nên, đây là ảo thuật do ai bày ra?"
Giang Lạc cũng nhíu chặt lông mày.
Lúc trước cậu đã cảm thấy cái ảo cảnh này quá chân thực, không ngờ vậy mà có liên quan với pháp thuật. Chẳng lẽ là Trì Vưu bày ra ảo thuật?
Trì Vưu không giống với những ác quỷ khác, sau khi hắn chết đi vẫn có ký ức lúc còn sống. Không chỉ thế, hắn còn trở nên mạnh hơn, thậm chí có một cơ thể làm từ tượng đá tà thần... nhìn thế nào thì Trì Vưu đều có khả năng làm được chuyện này.
Mà Trì Vưu cũng chính miệng nói rằng, đây là trừng phạt nho nhỏ dành cho cậu.
Còn kéo nhóm Diệp Tầm vào làm khán giả.
Nhưng Giang Lạc cảm thấy không phải Trì Vưu mà là một ai khác.
Cậu hiểu rõ Trì Vưu giống như hiểu bản thân mình. Kéo mấy người bọn họ vào chơi một trò chơi đuổi giết thì được, chứ nếu vây chết bọn họ trong ảo thuật, không có bất kỳ chỗ trống nào để trốn thoát chỉ khiến Trì Vưu mất hứng.
Thay vì nói Trì Vưu bày ra ảo thuật, có vẻ Trì Vưu đã sớm biết được họ sẽ đụng phải ảo thuật, cho nên tương kế tựu kế, tham dự đóng vai nhân vật boss phản diện lớn nhất, trở thành một tên sát nhân đi trêu đùa trừng phạt Giang Lạc.
Nếu như không phải Trì Vưu, thì là ai?
Lục Hữu Nhất không khỏi cảm thán nói: "Nếu như có Kỳ Dã ở đây thì tốt, nhà bọn họ học cái gì cũng học một chút, không chừng sẽ biết cách phá giải ảo thuật."
Đồng tác cúi đầu của Giang Lạc dừng lại, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên: "Kỳ gia?"
"Đúng vậy." Lục Hữu Nhất: "Kỳ gia học nhiều thứ lắm, trong nhà trữ rất nhiều sách hiếm, hẳn là họ sẽ hiểu một chút về Kỳ môn độn giáp."
Một lát sau, Giang Lạc: "Cậu nói đúng, đúng là Kỳ gia cái gì cũng học một chút."
Trước cuộc thi, đột nhiên Kỳ Dã bị người lớn giữ tại Kỳ gia, không cho hắn tham gia nhiệm vụ, bởi vậy người chấp hành nhiệm vụ với cậu mới đổi thành Diệp Tầm.
Bây giờ quay đầu nhìn lại, hành động này lại hàm chứa nhiều dụng ý.
Giang Lạc nhớ tới Trì Vưu và vụ cá cược của hắn.
Một trong số đó là không được sinh ra ý nghĩ hủy diệt Trì gia.
Nói như vậy, trong đây còn có chuyện của Trì gia.
Hoặc nên nói, thủ đoạn của Trì gia còn chưa xuất ra.
Tiếng bước chân lại vang lên ngoài hành lang.
Mọi người im bặt tức khắc, hơi thở cũng nhẹ hơn.
"Soạt, soạt, soạt."
Tiếng bước chân chầm chậm ung dung, không chút vội vàng, ngược lại giống đang tự tại dạo trong vườn hoa.
Có thể phát ra loại tiếng bước chân đó, chắc chắn không phải bác sĩ y tá hay bệnh nhân bị đuổi giết.
Tên sát nhân tới.
Biểu cảm của nhóm Diệp Tầm ngưng trọng.
Giang Lạc nháy mắt ra hiệu, xích lại gần Diệp Tầm rồi thì thầm hỏi: "Diệp Tầm, cậu còn nhớ rõ kế hoạch của chúng ta không?"
Diệp Tầm chần chờ hỏi: "Cậu định giải quyết luôn quái vật không mặt ở đây hả?"
Giang Lạc gật gật đầu: "Cậu cũng nói rồi, ảo thuật này tồn tại dựa trên cấu trúc của ký túc xá thực tập sinh, như vậy vị trí của hộp điện trên bố cục mặt phẳng của tòa nhà sẽ không thay đổi. Tớ đi dẫn quái vật không mặt ra, chúng ta giữ nguyên kế hoạch thực hiện."
Trong kế hoạch trước đó, Giang Lạc sẽ chạy đến lầu sáu không người. Mỗi lầu Giang Lạc chạy qua, Diệp Tầm sẽ tắt đền ở lầu đó đi, cứ thế dẫn quái vật không mặt tới lầu sáu.
Sau khi Giang Lạc tới lầu sáu, Diệp Tầm sẽ lợi dụng sự biến hóa của ánh đèn mà nhốt quái vật không mặt trong lầu sáu, khiến nó không cách nào chạy đi chỗ khác. Ma Quỷ và Lục Hữu Nhất sẽ chờ ở cuối lầu sáu, sẵn sàng giải quyết quái vật không mặt với Giang Lạc.
Trong kế hoạch, hộp điện vô cùng quan trọng, tính cách Diệp Tầm trầm ổn, để cậu ta làm chuyện này là thích hợp nhất.
Diệp Tầm do dự, Giang Lạc nói khẽ: "Năm phút nữa, cậu bắt đầu tắt đèn. Mỗi tầng lầu cậu chỉ cần giữ nửa phút cho tớ là được, bất kể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, nửa phút là đủ để tớ chạy hết một lầu rồi."
Nét mặt của cậu nói cho Diệp tầm biết cậu đã hạ quyết tâm. Cảm xúc của Diệp Tầm dần kiên định hơn, cậu ta nhìn chằm chằm Giang Lạc một lúc: "Chú ý an toàn."
Giang Lạc nhếch môi: "Yên tâm."
Ban ngày sau khi chuẩn bị kỹ càng kế hoạch, tất cả đeo đồng hồ lên tay. Giang Lạc so giờ với họ, thấy đã khớp thì chuẩn bị rời khỏi phòng thay quần áo.
"Trước tiên để tớ đi dụ tên sát nhân cho cậu." Diệp Tầm nói.
Giang Lạc nghĩ thầm, nếu cậu dẫn hắn đi mất thì sao tớ có thể để Trì Vưu đối đầu một một với quái vật không mặt chứ?
Cậu đứng dậy dẫn đầu: "Tớ ra ngoài trước."
Giang Lạc vừa đi ra cửa vừa lắng nghe âm thanh trong hành lang, phỏng đoán Trì Vưu chắc cách chỗ này khoảng năm mươi mét. Cậu không do dự nữa, kéo cửa chạy ra ngoài.
Tên sát nhân bật cười ở vị trí gần đó, tiếng bước chân dần dần tăng tốc rồi đuổi theo một mạch.
Âm thanh cưa điện phía sau tạo cảm giác cực kỳ căng thẳng.
Mấy người Diệp Tầm cũng ra cửa, Lục Hữu Nhất hô hào đằng sau tên sát nhân: "Tới đây mà giết tôi nè!"
Nhưng tên sát nhân chẳng thèm không quay đầu lại, không hề hứng thú đuổi giết bọn họ, chỉ nhanh chóng đuổi theo thanh niên tóc đen biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trong lòng Diệp Tầm lo lắng, nhưng không muốn lãng phí thời gian Giang Lạc mạo hiểm đánh đổi: "Hai người men theo cầu thang phía Tây lên lầu sáu trước, tớ đi tìm hộp điện."
Họ chia thành hai đường hành động. Diệp Tầm nhanh chóng tìm thấy hộp điện của bệnh viện, quả nhiên vị trí hộp điện ở bệnh viện giống với ký túc xá thực tập sinh. Diệp Tầm hít một hơi thật sâu, chờ đợi năm phút kết thúc.
Ma Quỷ và Lục Hữu Nhất đi đến đầu cầu thang, đang định đi lên lại thấy được một dấu vết hình người ẩm ướt ở cầu thang.
Trước đó không lâu Giang Lạc đã nói đến dấu vết hình người, Lục Hữu Nhất còn nhớ rõ ràng. Hắn sững sờ một lát, lập tức run rẩy toàn thân nói: "Không phải cái dấu này ở lầu hai hả?"
Ma Quỷ nhíu mày, bỗng nhiên nện một đấm thật mạnh lên dấu vết hình người.
Một tiếng "Uỳnh", mặt tường nứt ra vết rạn như tơ nhện.
Bên trọng lộ ra một túm tóc màu đen.
Trong lòng Lục Hữu Nhất giật nảy, vô thức kéo Ma Quỷ lùi về sau hai bước.
Chẳng bao lâu, mặt tường sụp đổ ầm ầm, thứ bên trong giật giật rồi cứng ngắc bước ra từ trong tường.
Mặt trắng bệch, tóc dài rối tung, con mắt tràn đầy tơ máu.
Khuôn mặt trong khá quen.
Lục Hữu Nhất thốt lên: "Phó Viện Nhi!"
Không phải đó là nạn nhân bị hung thủ nhét trong tường ở vòng hai của Cuộc thi quốc gia dành cho sinh viên khoa học tự nhiên hả?!
Lục Hữu Nhất nhớ rõ, thi thể của Phó Viện Nhi đã được ban tổ chức lấy đi rồi mà.
Sao giờ cô lại ở đây?
"Tại sao cô ấy lại ở chỗ này?" Lục Hữu Nhất lắp ba lắp bắp: "Không đúng, sao cô ấy có thể cử động!"
Phó Viện Nhi không nói câu nào, như cái xác không hồn tiến về phía hai người. Sợi tóc càng ngày càng dài, bò trên tường trên đất về phía bọn họ.
Người này không thiện chí.
Lục Hữu Nhất kéo Ma Quỷ vội vã chạy lên trên: "Đm đm! Có chuyện thì nói đàng hoàng, trước đó bọn tôi còn giúp cô bắt được hung thủ đấy có biết không!"
Trong lúc bọn họ leo cầu thang, đột nhiên một đống tóc dày vọt ra từ trong tường, chụp lấy cổ Lục Hữu Nhất làm hắn trở tay không kịp.
Lục Hữu Nhất giãy giụa nắm lấy đoạn tóc, sắc mặt đỏ lên, Ma Quỷ túm đống tóc đó quăng đi, vươn tay kéo hắn nhanh chân bỏ chạy.
"Khụ khụ khụ," Lục Hữu Nhất sờ cổ, khó khăn mở miệng nói: "Tại sao Phó Viện Nhi lại muốn giết chúng ta..."
Rõ ràng cô ta chỉ là một cái xác!
Đột nhiên Tiểu Phấn trong ngực Diệp Tầm nhúc nhích.
Diệp Tầm kinh ngạc cúi đầu: "Tiểu Phấn?"
Tiểu Phấn tránh thoát khỏi ngực y, từng bước đi về cầu thang.
Trong lòng Diệp Tầm bất an, lớn tiếng gọi: "Tiểu Phấn?"
Tròng mắt của búp bê oán linh chuyển động, linh hồn thuộc về Vương Hân Tuệ từng bị nó hấp thu đã nhận ra sự tồn tại của bạn thân Phó Viện Nhi. Cái mũi của nó run run, lặp đi lặp lại: "Tìm cậu ấy, tìm... cậu ấy."
Tiểu Phấn dần dần đi xa.
Trong lòng Diệp Tầm sốt ruột, nhưng chỉ có thể nhìn Tiểu Phấn biến mất khỏi tầm mắt mình.
Cậu ta rất muốn đuổi theo Tiểu Phấn, nhưng bây giờ rõ ràng cậu không thể.
Cậu phải điều khiển hộp điện, dù có xảy ra chuyện gì thì cậu vẫn không thể bỏ đi.
Giang Lạc chạy ròng rã năm phút, vừa đến giờ, cậu bèn chạy lên một cái cầu thang khác.
Âm thanh cưa điện đằng sau vẫn kêu không ngừng. Giang Lạc vội vàng quay lại nhìn, tên sát nhân vô cùng nhàn nhã đuổi theo cậu.
Rất tốt.
Cậu nhếch môi, chạy lên cầu thang.
Trì Vưu chậm rãi đi theo.
Giang Lạc chạy được nửa tầng, đột nhiên mắt cá chân bị một đôi tay nắm chặt. Cậu theo phản xạ tránh thoát, nhưng chân tiếp theo bước ra lại bị một đôi tay quỷ khác bắt lấy.
Cậu cúi đầu xem xét, khá lắm, mỗi một bậc trên cầu thang đều xuất hiện một đôi tay quỷ trắng hếu, mọc lên từ trong đất, mỗi cánh tay đều không ngừng quơ như chuẩn bị bắt lấy thứ gì đó.
Hô hấp Giang Lạc khựng lại, giận quá hóa cười, cậu dẫm lên những cái tay đó chạy đi. Mặc dù cậu không sợ những đôi tay quỷ đó thì vẫn bị chúng làm giảm tốc độ.
Đến khi cậu chạy đến lầu sáu, đèn đã tắt đến lầu ba.
Bên gò má dính máu tươi, tên sát nhân cực kỳ tuấn mỹ cầm cưa điện chầm chầm theo sau cậu đi vào. Giang Lạc đứng ở rìa lầu sáu, ánh đèn rọi xuống người cậu, sáng sáng tối tối. Cậu lấy lại hơi thở, lạnh mặt nhìn hắn.
"Sao không trốn nữa rồi?" Trì Vưu kinh ngạc nhướng mày, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Hay là em đã sẵn sàng để bị tôi giết ở đây?"
Vừa nói, hắn vừa đi tới trước mặt Giang Lạc.
Mùi máu tươi xông vào mũi.
Hai người họ đều khoác áo blouse trắng nhuốm máu, dáng người thon dài cao gầy, chỉ là một người cao, một người thấp hơn chút.
Dưới ánh đèn, cái bóng kéo dài thành hình dáng mỏng manh.
Trì Vưu cúi đầu nhìn Giang Lạc, cưa điện trong tay chậm rãi giơ lên, âm thanh kịch liệt ầm vang khiến cho người ta không rét mà run.
Giống như chỉ một giây sau, thanh niên tóc đen sẽ bị hắn cưa thành hai nửa từ trên đầu, máu tươi tràn ra, sắp héo rũ.
Nhưng thanh niên tóc đen vẫn không nhúc nhích, lý trí tỉnh táo nhìn hắn.
Trì Vưu không thấy được vẻ mặt bối rồi mà hắn muốn xem, hơi thất vọng nói: "Trông em có vẻ không sợ hãi lắm, tôi buồn đấy."
"Em đã không trốn, tốt thôi, vậy tôi chỉ có thể..." Trì Vưu bất đắc dĩ nhún nhún vai, giống như một tên sát nhân biến thái khát máu thật sự, nhếch môi cười: "Giết em."
Hắn chơi quá trớn, hoàn toàn quên mất trước đó mình từng nói muốn lôi kéo Giang Lạc vào thế lực của mình, đồng thời muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Lầu bốn tắt đèn, bóng dáng của quái vật không mặt xuất hiện ở rìa lầu bốn, mắt lom lom nhìn chằm chằm Giang Lạc.
Hai tầng lầu, một phút.
Giang Lạc thu hồi ánh mắt liếc nhìn phía dưới, đột nhiên cười nhạo một tiếng, mở to mắt, cười mà như không phải cười: "Tôi không trốn, bởi vì tôi cảm thấy như vậy rất nhàm chán."
Trì Vưu rất hứng thú hỏi thăm: "Cho nên?"
Giang Lạc bỗng kéo cổ áo hắn xuống, Trì Vưu thuận theo cúi thấp đầu xuống, trong lúc hắn đang tận hưởng và hứng thú dạt dào, thanh niên tóc đen lại nở một nụ cười lạnh với hắn, đôi môi tuyệt mỹ hấp dẫn. Cậu bất ngờ ngẩng đầu, cưỡng ép đặt một nụ hôn lên bờ môi của tên sát nhân.
Con ngươi của Trì Vưu bỗng co rụt lại.