Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí Đao
Phím đàn trắng đen nhảy múa, giống như chim họa mi hót, tiếng đàn lãng mạn kịch liệt từ chầm chậm rồi vút lên cao, như mưa bão đánh vỡ cánh hoa hồng, giọt nước bắn vào bùn lầy rồi văng tung tóe khắp nơi.
Bi trên phím đàn bắn lên thật cao sau đó bay vụt xuống, viên ngọc long lanh trong suốt như những quả bóng diệu kỳ, nó dần dần trở nên dày đặc bởi tiếng đàn, lúc nó sắp lặn xuống lại có một phím đàn khác bay lên.
Lần thi đấu này cũng không phải so kỹ năng chơi đàn tuyệt đỉnh mà chỉ so một chữ "ổn". Miễn là giữ viên bi vững vàng trong lúc đánh đàn thì chơi giỏi hay không chỉ còn là thứ yếu.
Nhưng Giang Lạc lại làm quá tốt.
Tốt hơn cả mong đợi của tất cả mọi người.
Mười ngón tay nhảy trên phím đàn của cậu nhanh đến mức như dư ảnh. Sống lưng thanh niên tóc đen mặc tây trang đen thẳng tắp, đuôi tóc khẽ lung lay ở phía sau, ưu nhã cao quý, thần bí mỹ lệ.
Mọi người xung quanh kinh ngạc đến ngây người.
Thực tế chỉ có mỗi Giang Lạc biết rằng ngón tay của cậu chưa hề đụng vào phím đàn một chút nào.
Tốc độ đánh đàn của đôi bàn tay quỷ kia vừa nhanh vừa điêu luyện. Giang Lạc bị hắn quay mòng, tốc độ nhanh như vậy, người ngoài cũng không thể nào thấy rõ được liệu ngón tay cậu có chạm được đến phím đàn hay không.
Lúc này Giang Lạc như đang hát nhép, mà lần hát nhép này xuất sắc đến mức chẳng ai phát hiện ra được cả.
Nụ cười của cậu chợt tắt.
Bởi vì Giang Lạc cảm giác được, ánh mắt đầy hoài nghi của bố Kỳ ở phía sau.
Một khúc cuối cùng, hai tay Giang Lạc cứng ngắc.
Bàn tay giữa các ngón tay rút lại như thủy triều, thoáng dừng lại trên mu bàn tay cậu chốc lát.
Tiếng cười của ác quỷ cứ văng vẳng bên tai Giang Lạc, ngập tràn ác liệt sung sướng.
"Sao học trò của tôi có thể thua người khác được chứ."
Ngay sao đó, làn hơi lạnh như băng phía sau lập tức biến mất.
Trước mắt Giang Lạc tối sầm, cậu chậm rãi thu tay rồi đứng dậy. Lúc quay lại nụ cười trên mặt vẫn hoàn hảo như cũ, biểu cảm còn chút ngại ngùng. Thanh niên tóc đen khiêm tốn nói: "Tớ đàn không tốt lắm, ngại quá."
"Quá ghê gớm." Cát Chúc vỗ tay bốp bốp, bật ngón cái: "Quả nhiên là cậu, Giang Lạc."
"Đệch... Giỏi vậy sao?"
"Lý Thành, đua nữa không?"
Tên mặt rỗ há hốc mồm lấy lại tinh thần, líu lưỡi nói: "Đua gì mà đua, ai có thể vượt qua cái này chứ? Đm, tao phục hoàn toàn rồi."
Bố Kỳ đứng phía sau sợ hãi đan xen nhìn Giang Lạc.
Lúc tiếng đàn vừa vang lên, ông cảm thấy nó khá quen thuộc. Đến khi khúc ca kết thúc. Bố Kỳ nhìn Giang Lạc, tất cả những gì ông có thể nghĩ đến chỉ toàn là hai chữ "Trì Vưu".
Quan hệ giữa Trì gia và Kỳ gia luôn tốt đẹp, mười mấy năm trước, lúc bố Kỳ đến Trì gia làm khách, đã nhìn thấy Trì Vưu còn nhỏ xíu đã bị Trì gia bắt chơi đàn piano.
Vốn dĩ bố Kỳ thấy đây là chuyện khó mà làm được, nhưng Trì Vưu vẫn hoàn thành nó.
Dù tuổi tác còn nhỏ nhưng phong thái của Trì Vưu cực kỳ ung dung, tươi cười lưu loát gảy phím đàn, giống hệt như Giang Lạc ngay lúc này vậy.
Từ đó về sau, phương pháp này chậm rãi truyền khắp giới huyền học. Nhưng bố Kỳ thấy không mấy ai có thể làm một cách tuyệt vời được giống như Trì Vưu.
Ông toát mồ hôi lạnh sau lưng.
Hình dáng Giang Lạc lễ phép ung dung trong mắt ông dần vặn vẹo đáng sợ như ma quỷ. Phải chăng Giang Lạc cũng bị Trì Vưu ám... Giống như Bạch Diệp Phong không?!
Chẳng phải linh hồn Trì Vưu cũng chia năm xẻ bảy, tại sao hắn ta lại về đây, hắn, hắn về để báo thù bọn họ sao?!
Bố Kỳ vội vã rời đi.
Vẻ mặt ông không tốt lắm, Giang Lạc nhạy bén phát hiện ra, cậu nhìn bóng lưng ông, đôi mắt hơi nheo lại, buột miệng nói: "Tớ đi vệ sinh."
Cậu cười với mọi người một tiếng, sau khi rời khỏi nơi đông người bền lặng yên không một tiếng động đi lên lầu hai.
Hành lang lầu hai dài thật dài, Giang Lạc bước đi thật khẽ, giống như mèo lớn đang săn thú, chiếc thảm hút đi tiếng bước chân còn sót lại của cậu.
Khi đến khúc rẽ của hành lang, chợt Giang Lạc nghe được tiếng vang, cậu lập tức núp ở ngã rẽ, áp mặt vào tường.
Giọng đầy lo lắng của bố Kỳ truyền tới.
"Nhất định nó là Trì Vưu, chắc chắn là Trì Vưu!" Bố Kỳ bể đầu sứt trán, giọng nói dồn dập: "Chắc chắn tên Trì Vưu đó về rồi."
Bố Kỳ đang gọi điện thoại, mấy giây sau ông mới bình tĩnh được chút ít mà đáp: "Cậu nói cũng đúng, Giang Lạc là đệ tử của Phùng Lệ, nếu như nó bị ám thì sao Phùng Lệ có thể không nhìn ra được. Coi như Giang Lạc không phải Trì Vưu, câu nói muốn trả thù cho Trì Vưu cũng không phải là giả."
"Đúng vậy, không chết." Bố Kỳ cười lạnh: "Bản lĩnh của nó có thể mạnh hơn cả chúng ta nghĩ đấy... Trì Trung Nghiệp, cậu có tin nếu chúng ta không giết nó thì chúng ta sẽ ăn trái đắng sớm thôi."
Giang Lạc lắng nghe say sưa ngon lành.
Trước đó cậu vẫn chưa xác định Kỳ gia và Trì gia xuống tay với ai trong ba người bọn cậu. Nhưng giờ thì cậu biết rồi, người mà Kỳ gia và Trì gia muốn đối phó chính là cậu.
Biểu hiện của bọn họ như vậy cũng đủ chứng minh Kỳ gia có liên quan đến cái chết của Trì Vưu, hoặc một trong số họ là kẻ đầu sỏ.
Giang Lạc lạnh lùng cười.
Thật khéo thay, Giang Lạc không phải Trì Vưu, nhưng cậu cũng có lòng trả thù giống như Trì Vưu vậy.
Nhỏ mọn và cực kỳ thù dai.
Mối thù mà Trì Gia và Kỳ gia đã làm với cậu, cậu sẽ nhớ.
Không biết phía bên kia điện thoại đã nói gì, đột nhiên bố Kỳ hít sâu một hơi: "Túc Mệnh Nhân?"
Túc Mệnh Nhân?
Giang Lạc nhíu mày, đó là cái gì cơ?
Bố Kỳ nói: "Tôi biết rồi, để sau đi. Nghĩ cách diệt thằng đó trước, một nhân tố không xác định còn tồn tại, lòng tôi cứ bất an. Một tên nhãi ranh mà cũng dám báo thù cho Trì Vưu, nó biết cái gì?"
"Phùng gia hả? Yên tâm đi, tính tình Phùng Lệ ra sao ông còn chưa biết hả?"
Sát ý trong câu nói của bố Kỳ càng lúc càng rõ ràng, Giang Lạc cố gắng nghe một lúc, nhận ra ông sắp cúp máy cậu mới lùi lại chuẩn bị rời đi.
Chợt sau lưng có một người đã đứng từ khi nào.
Giọng nói pha lẫn tiếng cười bên tai: "Nghe chưa? Ông ta định giết em đấy."
Ác quỷ cầm tay Giang Lạc, cười khẽ: "Em nghe lão phát điên lên mắng chửi em kìa, phán xét, khinh bỉ. Lão ghen tị với thiên phú của em, ghen ghét em không biết điều, lão hận đến mức muốn em chết ngay lập tức."
Hắn nhéo ngón tay Giang Lạc, có hơi đau, giọng ác auỷ trầm hơn, hệt như giấc mơ xinh đẹp mà đầy sự kỳ dị: "Em xem, nơi này không một bóng người."
"Không có giám sát."
"Ở đây chỉ có em và lão." Giọng nói ôn tồn như dinh dưỡng cho virus sinh trưởng, vặn vẹo lôi kéo nó thành hình, ác quỷ bắt đầu dụ dỗ: "Em không muốn giết lão ở đây sao?"
"Tấn công từ phía sau lưng, một cú chí mạng." Ác quỷ nhẹ giọng nói: "Đánh từ đầu của lão, hoặc từ phía cổ. Đập vỡ đầu thì hơi lâu, máu thịt bẩn thỉu của lão sẽ rơi xuống, máu tươi từ chỗ vết thương sẽ tuôn ra, màu đỏ trên tấm thảm, trên vách tường... Dùng cách đó để khơi thông lửa giận của em, cho lão biết, lão đã chọc phải ác ma như thế nào, nói cho lão biết, em không phải là người mà lão có thể giết."
Ngôn ngữ của hắn không để cho người ta bất kỳ đường sống nào, nó đầu độc Giang Lạc, thôi thúc cậu sinh ra loại ác niệm giống như hắn, bộc lộ bản tính chân thật của bản thân... bản tính lạnh lùng đẫm máu.
Sau đó cùng hắn vùi lấp trong địa ngục.
"Máu của lão sẽ càng lúc càng nhiều thêm, lão sẽ sợ hãi quay lại nhìn em, lão muốn chạy trốn cũng không thể trốn thoát truy kích của em." Máu huyết của hắn hưng phấn cuộn trào, hắn bật cười, dúi vào trong tay Giang Lạc một con dao: "Nhưng em phải cẩn thận một chút, kẻo thứ máu dơ bẩn của lão văng lên người em."
"Như vậy thì em mới có thể dễ dàng quay về bữa tiệc, giả vờ không biết gì hết."
Hơi thở Giang Lạc trở nên nặng nhọc.
Cảm giác cậu đã thấy được hình ảnh bản thân mình giết chết bố Kỳ, máu tươi nhiễm đỏ cả tay cậu, mùi máu nồng nặc quẩn quanh trong hành lang.
Cậu ném dao đi rồi lau khô hai tay, sau đó trở lại nơi đông người như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bố Kỳ đã gọi điện thoại xong, đi ra từ khúc cua. Dường như ông thật sự không hề nhìn thấy Giang Lạc và Trì Vưu, đưa lưng về phía họ đi xuống lầu một.
Giọng ác quỷ ở phía sau như đâm vào não cậu: "Có tôi ở sau lưng em rồi, em chỉ cần làm việc của mình thôi."
Lúc hắn nói, hơi thở lạnh lẽo cứ phả lên tai Giang Lạc, ác quỷ nhẹ nhàng nói tiếp: "Giang Lạc, giết lão đi."
Ác quỷ buông lỏng tay.
Thanh niên tóc đen cứ đứng đờ ra đó, trái cổ nhấp nhô lên xuống, cơn khô khan biến mất không còn tăm hơi.
"Trì Vưu." Giọng cậu khàn đặc, nhưng lạ thay lại dễ nghe vô cùng: "Ai cho anh tự tin nghĩ rằng anh có thể nói chuyện với tôi vậy?"
"Đây là xã hội pháp trị." Cậu nói: "Đối phó với con người không giống đối phó với quỷ quái."
"Vậy tại sao..." Bàn tay tái nhợt áp lên ngực Giang Lạc, Trì Vưu cười khẽ: "Tại sao tim em lại đập nhanh như thế?"
Giang Lạc nắm lấy dao vung tay ra phía sau, Trì Vưu biến mất không còn tung tích, con dao trong tay cậu cũng không còn.
Khuôn mặt của thanh niên tóc đen tối sầm, cậu hít thở thật sâu để bình tâm trở lại.
Trì Vưu muốn khiến cậu giống như ác quỷ, nhưng cậu lại không muốn trở nên như thế. Nếu lúc này cậu mà kích động thì sẽ trúng chiêu của Trì Vưu.
Giang Lạc mau chóng tỉnh táo rồi quay về sảnh.
Đám người tới quấy rầy Giang Lạc hoàn toàn bị thuyết phục, không nói chuyện ganh đua nữa, lời nói cũng thay đổi, mời họ đua xe.Đường qua khe núi đầy hung hiểm nên các trưởng bối đều không cho phép họ đi. Vì vậy họ dứt khoát tự tìm một nơi để chơi poker.
Bởi vì chưa nhìn thấy ngọc Nguyên Thiên nên tên mặt rỗ dày mặt nói: "Đánh bài phải có tiền thưởng chứ? Giang Lạc, nếu như bọn này thắng thì cậu lấy ngọc Nguyên Thiên ra cho xem chút được không? Không có ý gì đâu, tại chưa thấy lần nào nên thèm, muốn xem thử."
Giang Lạc buông tay: "Sao tớ có thể cầm thứ đó đi linh tinh được chứ? Bây giờ tớ không đem theo."
Lòng hiếu kỳ của cả đám bị một câu này khiến cho thất vọng, Kỳ Dã thuận miệng nói: "Ngọc Nguyên Thiên? Nhà tôi có một viên này."
Giang Lạc ngừng một lát, những người khác kinh ngạc hô lên: "Nhà cậu có một viên à?!"
"Đúng vậy! Nhà tôi có một viên." Kỳ Dã lãnh đạm gật đầu: "Nếu các cậu muốn xem thì bây giờ tôi có thể dắt các cậu đi. Vốn tám giờ tối nay định cho các cậu xem, để..." Lôi kéo nhân tài cống hiến cho Kỳ gia.
Hiển nhiên Kỳ Dã sẽ không nói ra câu đó.
Hắn nhìn sang Giang Lạc, chỉ tiếc giờ cậu đã là người của phủ thiên sư rồi.
Giang Lạc có vẻ tò mò thật: "Nếu nhà cậu có ngọc Nguyên Thiên, vậy sao không giữ để tự dùng?"
Kỳ Dã cười, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa mười phần kiêu ngạo: "Thiên phú con cháu đời thứ ba của Kỳ gia cực kỳ xuất chúng nên với chúng tôi mà nói thì ngọc Nguyên Thiên không có tác dụng gì lớn cả."
Lời nói khiến răng người ta ê buốt, nhưng biết sao được, bởi vì những gì Kỳ Dã nói đều là sự thật. Không nhắc đến các trưởng bối đang dần già đi của hai đời trước, riêng Kỳ Dã chính là một trong những người trẻ thiên phú xuất sắc nhất.
Mặt rỗ lầm bầm: "Không mấy thì đưa tôi dùng cho... Kỳ Dã, cậu dẫn bọn tôi đến xem ngọc Nguyên Thiên đi? Bây giờ còn lâu mới đến tám giờ tối."
Kỳ Dã dứt khoát bỏ bài poker xuống, mang bọn họ đi xem ngọc Nguyên Thiên.
Ngọc Nguyên Thiên đặt trong thư phòng nhà họ Kỳ, trước thư phòng còn có trận pháp. Nhưng lúc Kỳ Dã dắt họ vào thư phòng thì trận pháp đó không khởi động. Giang Lạc khẽ đăm chiêu, xem ra trận pháp này sẽ không có tác dụng với người của Kỳ gia.
Vì để kiểm chứng suy nghĩ này, lúc Giang Lạc đạp lên trận pháp nó hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ công kích, quả nhiên trận pháp không hoạt động.
Giang Lạc mỉm cười, đi vào thư phòng.
Kỳ Dã lấy ngọc Nguyên Thiên từ tủ ra, Giang Lạc đứng phía sau nhóm người, nhìn vào viên ngọc vài giây rồi dời mắt đi như không có việc gì.
Giang Lạc chợt nảy ra một suy nghĩ rất to gan.
Cậu rất khó chịu với Kỳ gia, trước khi khiến cho Kỳ gia chết sạch Giang Lạc muốn cho gia đình này không thoải mái một lần.
Cậu muốn trộm ngọc Nguyên Thiên đi.
Ngọc Nguyên Thiên được đặt trong một chiếc tủ gỗ, vì tránh bị nghi ngờ nên chỉ nhìn hộp gỗ một chút rồi đưa mắt lơ đãng nhìn sang nơi khác. Giang Lạc hơi nghiêng người về phía Kỳ Dã, ánh mắt âm thầm quan sát từng động tác của hắn.
Căn phòng này không có cửa sổ, lúc vào cửa cũng được tiện tay đóng lại khiến nó thành một không gian khép kín.
Ở đây đều là những thanh niên đồng trang lứa đẹp trai tài giỏi, mặc dù họ đông người nhưng so với việc lừa tên ác quỷ đó thì lừa những kẻ cáo già còn thong thả hơn nhiều.
Điều duy nhất phải chú ý chính là tránh khỏi tầm mắt của họ.
Giang Lạc không phải thần, không có kỹ thuật chuyên nghiệp. Nếu Giang Lạc có bạn đồng hành thì làm chuyện này còn dễ dàng hơn nữa. Một người thu hút ánh mắt của bọn họ, người còn lại nhân cơ hội trộm ngọc Nguyên Thiên đi, nhưng tiếc thay Giang Lạc không có bạn như thế.
Đổi lại cậu có nhẫn âm dương, cũng coi là một "người đồng hành" đặc thù.
Cậu đứng phía sau đám người, cùng nhau cười cười nhìn ngọc Nguyên Thiên. Viên ngọc đó phát ra một lớp sáng lạnh âm u màu xanh, vẫn luôn có sức hấp dẫn mê hoặc cậu. Giang Lac rời mắt khỏi ngọc Nguyên Thiên, bất an đi đến kệ sách bên cạnh.
"Đây chính là ngọc Nguyên Thiên à? Viên ngọc lớn như móng tay mà có thể tăng cường linh thể sao?"
"Má nó tôi muốn chụp ảnh quá. Tính ra tôi cũng là người tận mắt nhìn thấy ngọc Nguyên Thiên."
"Kỳ Dã, nhà cậu có bán ngọc Nguyên Thiên không vậy? Đấu giá cũng được, chắc chắn sẽ bán được giá cao ngất trời!"
"Có đồ đần mới bán! Giá trị của ngọc Nguyên Thiên so với tiền được sao!"
Chờ đến khi bọn họ xem đủ rồi, Kỳ Dã chuẩn bị cất ngọc Nguyên Thiên đi. Khi hắn định đóng hộp gỗ lại, chợt nghe Giang Lạc đứng cạnh kệ sách "Hử" một tiếng.
Kỳ Dã vô thức nhìn sang cậu.
Hóa ra vạt áo Giang Lạc bị móc vào giá sách, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua cái móc, giật mạnh một phát, nhưng vị trí móc này cũng không tiện để né ra nên cậu không gỡ được.
Giang Lạc dứt khoát ngẩng đầu lên rồi lười biếng cởi áo vest. Khi những ngón tay mảnh khảnh chuyển động, áo sơ mi trắng tinh sẽ từ từ hiện ra. Mái tóc đen buông xuống trước ngực uyển chuyển như lụa, mỗi khi lay động đều như lay động cả một hồ nước động lòng người.
Chẳng qua chỉ là cởi một chiếc áo khoác nhưng lại khiến cho người nhìn phải đỏ mặt tía tai, sự chú ý không khỏi bị hấp dẫn. Con chuột màu vàng leo thoắt lên bàn như một cơn gió, nhân lúc không ai chú ý tới nó liền trộm đi ngọc Nguyên Thiên.
Kỳ Dã nhìn Giang Lạc, ngơ ngác đến mức hoàn toàn không để ý đồ quan trọng trong chiếc hộp đã bị mất đi.
Giang Lạc lắc chiếc áo khoác và đặt nó lên trên khuỷu tay của mình. Con chuột vàng leo xuống phía dưới chiếc áo khoác rồi chui vào vòng âm dương của Giang Lạc, ngọc Nguyên Thiên rơi vào tay Giang Lạc không một chút sứt mẻ.
Giang Lạc siết viên ngọc, cầm âu phục rồi nhíu mày nhìn mọi người: "Mấy cậu nhìn tôi làm gì?"
Bị cậu hỏi như thế, chúng nhân tài như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Họ lúng túng dời tầm mắt, miệng nói ra khỏi thư phòng nhưng vẫn liếc sang Giang Lạc như có như không.
Khụ khụ, lúc trước không phát hiện Giang Lạc đúng thật là quá đẹp.
Giang Lạc cũng bước nhanh theo mọi người ra ngoài.
Kỳ Dã hoảng hốt cất hộp gỗ vào trong két rồi khóa lại, lúc đi ra nhìn thấy Giang Lạc còn hơi đỏ mặt lên.
Giang Lạc đang cười nói với Văn Nhân Liên, quay đầu sang nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại đỏ mặt: "Kỳ Dã, cậu nóng à?"
Kỳ Dã nghe vậy đến cả thính tai cũng đỏ rần, hắn quay đầu định đi nhưng lại rụt đầu lại, đứng trước mặt Giang Lạc rồi nói vội: "Cậu biết chỗ này nóng thì đứng đây làm gì! Phiền muốn chết, mau đi xuống thôi!"
Giang Lạc khó hiểu, cậu quay đầu nhìn Văn Nhân Liên, dùng ánh mắt hỏi: Cậu ta bệnh à?
Văn Nhân Liên chỉ cười không nói, còn Cát Chúc thì tặc lưỡi cảm thán.
Kỳ Dã khiến Giang Lạc cứ mang một cảm giác lạ lạ mãi đến khi tới cạnh bàn ăn, trên bàn bày biện những chiếc bánh ngọt tinh xảo, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào làm người ta say mê.
"Tôi..." Kỳ Dã phản kháng lại ánh mắt nghi ngờ của Giang Lạc, trong lòng căng thẳng cực kỳ, không biết nên nói thế nào nữa. Hắn ủ rũ nhìn quanh phía dưới, cầm ít bánh ngọt trên khay rồi đưa tới trước mặt Giang Lạc, nói với kiểu cứng nhắc: "Ăn không."
Giang Lạc liếc bánh ngọt: "Không muốn ăn."
Cậu tưởng Kỳ Dã sẽ giận, nhưng nào ngờ hắn bỏ bánh ngọt lại rồi hạ giọng nói: "Vậy cậu muốn ăn cái gì?"
Giang Lạc: "..."
Cậu khó hiểu nhìn Kỳ Dã.
Ở một góc khuất cách đó không xa.
Trong bóng tối có hai người đang đứng.
Một người sau khi đến Kỳ gia thì bị giữ lại làm khách - Liêu Tư, người còn lại chính là kẻ không có trong thư mời của trường - Đằng Tất.
Liêu Tư nhìn cảnh tương tác qua lại giữa Giang Lạc và Kỳ Dã mà mặt mày hớn hở, hứng thú dạt dào. Cậu húc một cái vào tay Đằng Tất: "Không ngờ có một ngày tôi lại thấy được cảnh này."
Đằng Tất tuân thủ nghiêm chỉnh mệnh lệnh "trông Giang Lạc" của chủ nhân, không rời mắt mà nói: "Cảnh nào cơ?"
"Đầu chủ nhân xanh cỏ rồi." Liêu Tư cười khà khà, khuôn mặt phờ phạc kích động: "Thật sự tôi muốn gọi chủ nhân đến đây xem quá."
Đằng Tất nghe nhưng không hiểu ý cậu lắm, vả lại anh cũng không quen Liêu Tư, kết quả đành đáp qua loa: "Cậu đừng quên chủ nhân có thể nghe được suy nghĩ của cậu."
Vừa dứt lời, trong đầu Liêu Tư vang lên một giọng nói ung dung.
"Liêu Tư."
Nụ cười trên mặt tắt ngúm, cậu nghiêm chỉnh thưa: "Chủ nhân."
Phía bên kia của chủ nhân truyền đến tiếng lật sách, Trì Vưu chậm rãi nói: "Trên đầu ta mọc cỏ là sao nhỉ?"
Cả người Liêu Tư căng cứng, rợn tóc gáy trong chớp mắt, cậu cười lấy lòng: "Ý tôi là bây giờ Giang Lạc và kẻ từng bị tôi chọn làm con rối đang ở chung với nhau."
Trên thực tế, sau khi Trì Vưu có được thân thể của tượng thần, Liêu Tư cũng không cho rằng hắn sẽ về lại cơ thể con người nữa.
Câu nói này của cậu chẳng qua để chứng tỏ, cậu thấy tình nhân của chủ nhân và con rối dự bị đó không hề xứng đôi gì cả.
Cậu uyển chuyển nói, bên kia Trì Vưu thoáng dừng lại: "Cho nên là."
Liêu Tư thoáng sửng sốt, phản ứng này không đúng lắm nhỉ?
Bất kỳ một gã đàn ông nào bị cắm sừng cũng sẽ phát điên lên, huống chi người này còn không phải là ai khác, ai có thể kinh khủng hơn Trì Vưu nữa đây.
Chủ nhân... không ngại?
Liêu Tư không đoán được ý Trì Vưu là gì, cậu dò hỏi: "Chủ nhân, lúc trước ngài nói anh hùng cứu mỹ nhân, không biết đã thành công chưa ạ?"
"À." Giọng Trì Vưu rõ ràng nghe rất vui vẻ: "Thành công rồi."
Trong một tầng hầm hẻo lánh.
Trì Vưu ngồi trên ghế sofa, hoa văn quỷ hoành hành trên cổ. Lúc bị hoa văn quỷ phản phể, kể cả hắn cũng phải tìm kiếm vài thứ để đánh lạc hướng sự chú ý, dựa vào nó để duy trì lý trí.
Ví dụ dùng hồn thể để dụ dỗ Giang Lạc, hay là đọc quyển "Lời giải la bàn" chẳng hạn.
Nhưng lúc này, tâm trạng của hắn không còn nằm trên cuốn sách "lời giải la bàn" nữa.
Hắn đang nghĩ về cuộc truy sát trong bệnh viện, về tên bác sĩ sát nhân và bệnh nhân của hắn.
"Là ta cứu em ấy, giải quyết con quái vật dòm ngó em ấy." Khóe môi Trì Vưu cong lên, đôi môi tái nhợt không còn vẻ tươi tắn như lúc họ răng môi quấn quýt ngày hôm đó. Hắn vô cùng hài lòng với những gì mình đã làm. "Nhưng đáng tiếc là tử vong cũng không khiến em để lộ bản chất thật."
Nghe thì đúng là anh hùng cứu mỹ nhân, Liêu Tư tò mò hỏi tới: "Vậy chủ nhân, sau khi ngài anh hùng cứu mỹ nhân xong thì phản ứng của Giang Lạc là gì?"
Trong đầu Trì Vưu lóe lên hình ảnh Giang Lạc đứng sừng sững trên cầu thang, lạnh lùng lau vết máu đỏ thẫm trên môi.
Hắn cũng không hiểu tại sao cổ họng cứ ngứa ngáy.
Giọng Trì Vưu trầm thấp, mang theo vài phần thờ ơ vài phần ngơ ngẩn mà nói: "Em ấy sao? Em ấy khiến ta gãy một cánh tay."
Liêu Tư: "???"