Biên tập: Lạc công tử
Chỉnh sửa: Red Tea | Đọc kiểm: Bí Đao
Trì Vưu hơi thất thần.
Hắn ôm đầu, cơ thể quay cuồng trong nỗi đau đớn tột cùng, thế nhưng xen lẫn trong nỗi đau ấy là một ngọn lửa nhỏ bé giống như dục vọng.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, tựa như kiến bò trong tim, nhìn thấy cục đường nhưng không nếm được mùi vị, càng nhìn càng bứt rứt.
Trì Vưu khép quyển sách trên tay, nhắm mắt lại.
Máu trong người trào lên cổ họng, ngón tay hắn nhịp nhàng gõ bìa sách, khóe môi nhếch cao.
Nếu không phải hiện tại hắn không tiện.
Thì hắn thật sự rất muốn đích thân đến gặp Giang Lạc một lần.
Thực tình thì Liêu Tư không hiểu mấy cái trò tình thú giữa chủ nhân và người tình của ngài lắm.
Cậu ta cười gượng vài tiếng: "Như thế này ạ?"
Nhưng sau khi Liêu Tư nói xong, chờ một lúc mà vẫn không nghe chủ nhân nói gì thì cậu mới hiểu ra là chủ nhân không muốn bàn chuyện này nữa.
Liêu Tư thở dài, nghiêng đầu than vãn với Đằng Tất: "Lúc nào chủ nhân cũng đột ngột mất tăm mất tích mấy ngày, chẳng ai biết ngài ấy đi đâu."
Cậu ta lẩm bẩm: "Ngay cả Hoa Ly đi theo ngài ấy lâu nhất mà cũng không biết gì."
Đằng Tất cảnh cáo: "Đừng tọc mạch chuyện của chủ nhân."
Liêu Tư nhún vai, chuyển chủ đề: "Lúc bọn họ đến thư phòng ấy, anh có thấy rõ trận pháp trước cửa không?"
"Rất rõ." Đằng Tất nghiêm mặt: "Không dễ phá. Trận pháp trước của thư phòng của họ không chỉ nhằm vào vật chết mà còn cả vật sống. Kỳ gia tinh thông kỳ môn độn giáp, nếu không có người họ Kỳ dẫn đường mà chỉ biết xông thẳng vào thì sẽ bị nhốt trong trận."
Bình thường các gia tộc quyền thế trong giới huyền học sẽ không bày biện các sản phẩm khoa học kỹ thuật hiện đại như camera bởi trong cái nhìn của những người thế hệ trước, thứ đồ đó chỉ tổ phá hư từ trường phong thủy. Dù không có máy quay nhưng họ lại có phương pháp khác tinh vi hơn.
Nếu không có Kỳ Dã thì nhóm Giang Lạc sẽ không vào thư phòng được, mà cho dù có vào thì cũng chỉ rơi vào ảo thuật đặt trong thư phòng.
Liêu Tư rầu rĩ: "Tôi ở đây khá lâu rồi mà vẫn không nghĩ ra cách gì để có thể an toàn lấy được ngọc Nguyên Thiên. Chi bằng để chủ nhân điều khiển nhà họ Kỳ lấy ra?"
Đằng Tất lườm cậu ta, hờ hững nói: "Nếu cậu dám."
"Tôi nào dám." Liêu Tư ngẫm nghĩ rồi nói: "Tuy nhiên có thể chơi trò giương đông kích tây mà..."
Trên bàn ăn.
Kỳ Dã bị Giang Lạc nhìn với vẻ kỳ lạ nên thẹn quá thành giận, bỏ đi mất.
Giang Lạc chống cằm nhìn bóng lưng của hắn mà không hiểu ra sao, bèn đi tìm Văn Nhân Liên hỏi: "Có phải Kỳ Dã có tật xấu gì không?"
Văn Nhân Liên kiên nhẫn hỏi lại: "Sao cậu lại hỏi vậy?"
Giang Lạc nghĩ ngợi: "Thôi, không nhắc đến cậu ta nữa."
Dù sao thì mình cũng vừa mới chôm một viên ngọc Nguyên Thiên từ tay người ta, giờ lại bàn tán sau lưng Kỳ Dã thì mất nết quá.
Giang Lạc tự nhận bản thân là dân văn minh bèn nói sang chuyện khác, đồng thời khoác áo vào, tự nhiên khôi phục dáng vẻ vốn có.
Bây giờ cậu rất muốn rời khỏi Kỳ gia, thế nhưng đã đến bước này rồi thì cũng không cần vội vàng lắm.
Vội vàng chỉ càng để lộ sơ hở.
Mục đích của bữa tiệc lần này là để lớp trẻ làm quen với nhau, xem như là một kiểu làm thân khác. Nhờ vậy mà quen biết được rất nhiều người. Vào lúc hai giờ chiều, Trác Trọng Thu theo bố đến bữa tiệc.
Bên cạnh Trác Trọng Thu có vài cô gái đứng xúm xít, thân mật kéo tay cô.
Lục Hữu Nhất nói sâu xa: "Hâm mộ thật đấy."
Giang Lạc phe phẩy đống danh thiếp bị cả trai lẫn gái nhét cho trước mặt hắn: "Có hâm mộ hơn không?"
Lục Hữu Nhất lườm cậu đầy ai oán.
Trác Trọng Thu đã nhìn thấy họ, cô vất vả thoát khỏi mấy cô gái kia rồi đi tới, cả người thơm nức: "Các cậu đến lúc nào thế?"
Văn Nhân Liên đáp: "Hai tiếng trước. Sao cậu lại đến muộn vậy?"
"Mấy cô em họ của tớ đến." Trác Trọng Thu bất đắc dĩ chỉ chỉ phía sau: "Đó, mấy đứa đằng sau đó, tụi nó lâu rồi chưa gặp tớ nên quấn lấy đòi tớ đưa đi dạo phố. Tớ không muốn đi, suýt làm tụi nó khóc. Mãi đến khi nãy mới dỗ xong để có thời gian lại đây."
Vừa dứt lời, cô bỗng sáng mắt lên, vẫy vẫy tay về phía trong góc: "Liên Tuyết."
Giang Lạc quay lại nhìn thì thấy một cô gái mặc váy liền áo màu trắng lặng lẽ đi tới đứng bên cạnh Trác Trọng Thu, cười dịu dàng với họ.
Cô gái này mang phong thái "Danh môn khuê tú", cử chỉ dịu dàng nhã nhặn, duyên dáng động lòng người.
Trác Trọng Thu nói: "Giới thiệu nhé, đây là bạn thân của tớ, đại đệ tử phái Vu Y trong lục đại môn phái."
Liên Tuyết cười dịu dàng: "Xin chào."
Đến giờ coi như Giang Lạc đã làm quen được người của cả sáu môn phái lớn.
Phủ thiên sư Phùng gia, phái luyện hồn rối Trì gia, tạp học Kỳ gia, Phật môn Cát gia, Thể hồn song tu Trác gia, còn bây giờ có phái Vu y Liên gia.
Giới thiệu đôi bên xong, Trác Trọng Thu cười nói: "Tớ với A Tuyết đi tán gẫu chuyện con gái một lúc, lát nữa tìm mọi người sau."
Đến tám giờ tối, quả nhiên nhà họ Kỳ muốn triển lãm ngọc Nguyên Thiên. Giang Lạc bình tĩnh nhấp rượu, đột nhiên trên tầng truyền đến tiếng động lớn.
Người nhà họ Kỳ đang dự tiệc bỗng biến sắc chạy vội lên tầng.
Tình cảnh trở nên rối ren, Giang Lạc nhướn mày, hình như Kỳ gia đã xảy ra chuyện.
Nhưng cậu lại rất thích sự cố bất ngờ này.
Xác thực xảy ra chuyện.
Người nhà họ Kỳ xuống tầng với vẻ mặt rất xấu, bọn họ gọi quản gia đến phân phó vài câu, rất nhanh sau đó người hầu trong đại sảnh vội vã chạy đi khóa chặt cửa sổ biệt thự.
Bố Kỳ sầm mặt bước tới trước đám đông: "Các vị, có người xâm nhập thư phòng của tôi hòng trộm ngọc Nguyên Thiên đi nên đã đánh động trận pháp. Tuy ngăn chặn được thủ phạm nhưng lại để hắn trốn thoát. Hơn nữa khi chúng tôi mở tủ sắt kiểm tra thì phát hiện, ngọc Nguyên Thiên đã biến mất."
Ông đưa mắt nhìn khắp đám đông, dừng lại ở khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc của Giang Lạc vài giây: "Xin lỗi, bây giờ phiền các vị chờ ít phút, cũng mong các vị thông cảm cho chúng tôi. Chỉ sau khi chúng tôi soát người xong, xác định chính xác rồi hãy rời đi."
Tuy lời lẽ của bố Kỳ đầy áp bức nhưng là vì bảo vật cỡ ngọc Nguyên Thiên biến mất nên mọi người cũng có thể hiểu cho. Viện trưởng Từ chống gậy, quay lại nói với đám học trò: "Chúng ta chờ ở đây một lát, đợi họ kiểm tra xong sẽ đi."
Giang Lạc cười đáp: "Dạ."
Nhìn từ bên ngoài, không một ai nhìn ra được ngọc Nguyên Thiên bị mất hiện đang được giấu ngay trong túi của cậu.
Kỳ gia hành động rất nhanh, khách khứa ở cửa lớn bị tách lẻ ra, chờ kiểm tra xem trên người có giấu ngọc Nguyên Thiên không rồi mới được đi. Giang Lạc quan sát cách thức kiểm tra của họ, nam thì yêu cầu cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên, kiểm tra túi trên người; nữ thì phải kiểm tra túi xách và trang sức, ngoài ra còn phải kiểm tra bên trong giày của mọi người. Những người đến tham gia tiệc của Kỳ gia đều có tiếng tăm nhưng người nhà họ Kỳ không dám làm quá, nhưng cách kiểm tra như thế là đã rất nghiêm ngặt.
Giang Lạc nhìn một lát, biết không thể để ngọc Nguyên Thiên trên người nữa.
Mà cũng không thể giao cho mười hai con giáp trong vòng âm dương được.
Nơi này nhiều kỳ nhân dị sĩ như thế, một con muỗi cũng không bay lọt. Giấu đồ trong vòng âm dương chỉ càng thêm nguy hiểm.
Giang Lạc liếc qua người phục vụ đang bưng khay đồ uống bước tới, ngay khi người đó sắp đi qua chỗ họ thì cậu giả vờ không chú ý mà lùi ra sau một bước, vừa khéo đâm vào người phục vụ.
Rượu đổ lên người Giang Lạc, người phục vụ vội vàng khom lưng xin lỗi: "Rất xin lỗi thưa cậu, tôi thật sự không cố ý."
Bạn bè vội đưa giấy sang, Giang Lạc lau lau rồi cười vẻ bất đắc dĩ: "Không sao. Các cậu chờ đây đi, tớ đến WC chỉnh trang lại đã."
Giang Lạc đi tới phòng vệ sinh, bố Kỳ đang đứng tại chỗ giám sát ở cửa thấy vậy thì nhíu mày, bảo người gọi Kỳ Dã đến.
"Bố nghe bảo trước đó con có dẫn người vào thư phòng xem ngọc Nguyên Thiên?"
Kỳ Dã hơi thất thần: "Dạ."
"Trong đó có Giang Lạc không?"
Kỳ Dã hoàn hồn lại, nhíu mày: "Có, nhưng sao thế ạ?"
Bố Kỳ nghĩ ngợi: "Con có cảm thấy cậu ta trộm ngọc Nguyên Thiên không?"
"Không thể nào." Kỳ Dã đinh ninh: "Khi xem ngọc Nguyên Thiên cậu ấy là người đứng xa nhất, không chạm vào lấy một lần. Hơn nữa con có thể chắc chắn rằng sau khi họ xem xong, con đã tự mình cất ngọc Nguyên Thiên vào hộp và khóa lại."
Giọng điệu hắn hơi mất kiên nhẫn: "Bố, bố đừng nghi ngờ lung tung thế. Trước con cũng có người dẫn theo nhân tài ưng ý đến xem ngọc Nguyên Thiên mà... Suốt giờ Giang Lạc đều ở bên cạnh con, không thể là cậu ấy lấy được."
Bố Kỳ bèn dỗ dành Kỳ Dã: "Rồi rồi rồi, bố biết rồi, con trở về đi."
Tuy tính tình con trai mình không tốt lắm nhưng sẽ không nói dối chuyện này. Bố Kỳ ngầm cân nhắc, chẳng lẽ không phải do Giang Lạc trộm thật?
Phòng vệ sinh.
Giang Lạc kiểm tra từng phòng một, xác nhận không có ai trong đây thì hơi mỉm cười, khóa cửa lại.
Trước gương, thanh niên tóc đen thả lỏng người, cậu chầm chậm cởi áo khoác ra, đặt nó gọn sang một bên rồi bắt đầu cởi cúc tay áo.
Giang Lạc cụp mắt, tóc đen tự nhiên xõa xuống vai. Cậu xắn cổ tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay ra.
Nhìn da thịt trơn bóng hoàn mỹ, Giang Lạc ngước mắt lên, cậu lấy dao nhỏ trong móc chìa khóa ra rồi đặt tay lên bồn rửa, bình thản rạch một đường cỡ đốt ngón tay trên bắp tay.
Máu loãng lập tức trào ra, theo cánh tay nhỏ giọt xuống bồn rửa.
Giang Lạc để móc chìa khóa trên bồn rửa, lấy ngọc Nguyên Thiên ra nhét vào miệng vết thương.
Chóp mũi thanh niên tóc đen hơi rịn mồ hôi, nhưng cậu vẫn mím chặt môi đầy bình tĩnh. Giang Lạc móc bùa cầm máu ra, ngọn lửa bốc lên, liếm qua miệng vết thương. Một lúc sau, vết thương đã khép miệng, không còn chảy máu nữa.
Ngọc Nguyên Thiên bị giấu dưới da thịt.
Giang Lạc đè đè miệng vết thương, cũng may ngọc Nguyên Thiên nhỏ gọn, giấu kiểu này chắc chắn sẽ không nhìn ra được.
Giang Lạc mở vòi, để dòng nước rửa trôi lượng máu tươi trong bồn. Cậu làm ướt chiếc khăn lau ở bên cạnh, dọn sạch hết dấu vết rồi từ tốn rửa tay mình.
Đột nhiên cậu cầm móc chìa khóa ném lên trần nhà: "Xem đủ chưa?"
Trên đó không biết đã xuất hiện một đôi mắt quỷ từ bao giờ.
Mắt quỷ hiện ra giữa trần nhà, sau khi bị Giang Lạc phát hiện thì chớp cái đã biến mất.
Giang Lạc cười lạnh, cậu cầm lấy áo khoác lau tay rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Sau khi bị rình coi quá nhiều lần, Giang Lạc càng ngày càng nhạy cảm với nó.
Nhiều lần giở trò quỷ ở ngay trong Kỳ gia thì cũng chỉ có Trì Vưu mới làm được.
Giang Lạc không mặc lại áo khoác bị bẩn mà cứ để thế quay về đoàn. Cậu ăn mặc đơn giản, cũng không đeo trang sức gì cả, ngoại trừ áo sơ mi và quần thì gần như không có đồ gì khác.
Bố Kỳ âm thầm quan sát cậu, sau đó không thể không thừa nhận rằng có vẻ như ngọc Nguyên Thiên không ở trên người Giang Lạc.
Rất nhanh, đội ngũ đã kiểm tra đến người của Đại học Bạch Hoa.
Đến lượt Giang Lạc, cậu đưa áo khoác đang cầm cho nhân viên kiểm tra giữ rồi xắn tay áo sơ mi lên, thoải mái giang tay ra.
Hai nhân viên cẩn thận kiểm tra xong cũng không phát hiện ra gì, họ lịch sự trả áo khoác lại cho cậu: "Cảm ơn cậu đã phối hợp."
Giang Lạc cười cười: "Không có gì."
Cậu chỉnh trang bản thân xong xuôi rồi rời khỏi cổng Kỳ gia.
Nhóm người bọn cậu cũng nhanh chóng ra theo.
Trời đã tối, không nên ở lại nữa. Lúc đi về, Giang Lạc ngồi ghế phụ, Văn Nhân Liên ngồi ghế lái.
Giang Lạc đặt tay lên cửa sổ chống cằm, nhìn biệt thự nhà họ Kỳ xa dần, đột nhiên âm trầm nở nụ cười.
Văn Nhân Liên lái được một lúc mới bật nhạc lên, cười hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Giang Lạc nhịn cười, cả khuôn mặt đều hiện lên ý cười xa hoa: "Chẳng qua tớ chợt nghĩ đến, ừm, một câu chuyện khôi hài."
Chẳng hạn như Kỳ gia để mất ngọc Nguyên Thiên ngay trong chính phạm vi nhà mình, hay như nhà họ Kỳ lại bị Trì Vưu xâm nhập nhiều lần.