Chương : Có chừng có mực ()
Lúc h trời còn tờ mờ sáng Trương Dương chậm rãi đỗ xe cách tiểu khu Thượng Uyển một quãng để tránh có người chú ý. Quyển sổ tay huấn luyện điệp viên cấp tốc của cục an ninh quốc gia quả nhiên là thứ tốt, Trương Dương cũng học được không ít trong đó. Hiện giờ khả năng theo dõi cùng đột nhập của hắn đã tăng lên không ít, độ thuần thục cùng độ chuẩn xác được nâng cao.
Vẫn là màn tất chân giả trộm kinh điển, không biết thằng nhãi này cảm thấy thích thú gì với điều này mà hễ cứ có cơ hội là hắn lại sử dụng thuật dịch dung độc môn này, làm bao nhiêu lần cũng không biết chán, mà cũng chẳng chịu đổi phương thức. Hắn mở cửa xe chậm rãi bước xuống, đi một đoạn đến chỗ khuất, nhìn quanh quất không có ai hắn liền đội tất chân lên rồi thoăn thoát trèo lên tường như thạch thùng, với bản lĩnh của hắn thì an ninh của tiểu khu này chẳng đáng là gì.
Cửa chính biệt thự là khoá điện tử, nhưng mật mã Chu Vân Phàm đã sớm nhắn tin cho biết nên Trương Dương mới có thể nghênh ngang tiến vào. Cẩn thận đóng cửa chính lại sau lưng, Trương Dương lấy đèn pin nhỏ ra soi xung quanh, nội thất căn nhà đều bằng gỗ lim sang trọng, trên kệ sát tường cũng không ít đồ gốm sứ cổ, nhìn thấy vậy, đột nhiên Trương Dương lại nhớ tới Cố Doãn Tri cũng có sở thích sưu tầm đồ cổ, nhưng so ra chắc chắn không thể nào hoành tráng như đống đồ cổ này của Chu Vân Phàm, xem ra vị tỉnh ủy bí thư này cũng khá thanh liêm đó chứ!
Chu Vân Phàm giấu két sắt trong phòng ngủ. Dựa theo miêu tả trong điện thoại, Trương Dương dễ dàng tìm được phòng ngủ của hắn, hắn còn nói rằng quỹ bảo hiểm hắn giấu sau bức tranh phong cảnh ở phía đối diện giường. Trương Dương thò tay xuống gầm ngăn kéo bàn ở đầu giường ấn một cái nút nhỏ để tắt hệ thống báo động đi rồi mới gỡ bước tranh phong cảnh xuống. Nhìn lại màn hình di động đọc lại dãy số mật mã mà Chu Vân Phàm gửi rồi cẩn thận nhập từng số một. Cả quá trình tiến hành cực kỳ thuận lợi, Trương Dương không gặp bất kỳ trở ngại nào. Két sắt mở ra, bên trong là một ít tiền mặt cùng một xấp trái phiếu công trái
Trương Dương lục tìm một lúc sau mới thấy tập hóa đơn biên lai kia, nhưng tất cả đều là bản photocopy chứ không phải nguyên gốc. Tập hóa đơn này hầu hết đều là của đám con cháu người nhà một số lãnh đạo cấp cao từ thành phố lên tới tỉnh mua xe ô tô lậu của công ty Long Tường, trong đó có một cái là của Cố Giai Đồng mua chiếc BMSẽ của bọn chúng Nhìn thấy tờ hóa đơn này Trương Dương không khỏi thầm mắng: “Hừ! Chẳng phải thứ tốt lành gì!” Quả nhiên lão cáo già Chu Vân Phàm làm việc luôn lưu lại đường lui cho mình, nói cách khác hắn đã sớm đoán được việc buôn lậu xe vỡ lở vậy nên hắn mới giữ mớ hóa đơn này làm phao cứu sinh tính mạng mình
Giấy tờ đăng ký của công ty Long Tường cũng để hết trong đây. Trong cột pháp lý Trương Dương cẩn thận xem kỹ lại, người ký tên lại là Chu Hiển Quý chứ không phải là Chu Vân Phàm hay Hồ Như Yến. Nhưng như vậy sao từ lúc vụ công ty Long Tường buôn lậu xe hơi vỡ lở đến giờ Chu Hiểu Quý lại không bị sờ đến? Trương Dương cũng không nghĩ nhiều nữa, mục đích của hắn chỉ là chứng minh được Hồ Như Yến không liên quan đến vụ việc này là đủ, những chuyện khác không quan trọng. Trương Dương chỉnh lý lại đống giấy từ một lượt rồi cất vào trong ngực, sau đó lại lặng lẽ rời đi không một tiếng động
Tài liệu mà Chu Vân Phàm cung cấp có tính chất cực kỳ quan trọng Trương Dương cân nhắc mãi rồi mới quyết định in ra một bản nữa rồi gửi cho ban kỷ ủy tỉnh. Đương nhiên cái hóa đơn mua xe của Cố Giai Đồng hắn phải thủ tiêu từ sớm, hắn cũng không muốn nàng ta chịu thêm phiền toái nào nữa.
Trưởng Ban kỷ ủy tỉnh - Tằng Lai Châu nhìn đống tài liệu trên bàn không khỏi nhíu nhíu mày. Trên pháp lý người quản lý cao nhất của công ty Long Tường lại là Chu Hiển Quý, mà mớ hóa đơn đi kèm khoảng hơn cái hầu hết lại liên quan đến các quan viên từ cấp thành phố lẫn tỉnh uỷ. Trong đó phải kể đến con trai của bí thư ban chính phép tỉnh uỷ, rồi bí thư thị ủy Đông Giang cháu trai phó chủ tịch tỉnh Bình Hải, mà ngay cả Tằng Lai Châu hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm liên đới. Con gái hắn cũng từng làm ăn mua xe của công ty Long Tường trong số hóa đơn kia cũng có chữ ký của con gái hắn.
Mà mỉa mai nhất lại là tổ trưởng tổ điều tra vụ buôn lậu xe này là Lưu Diễm Hồng cũng từng mua một chiếc Lexus của công ty Long Tường. Tuy rằng lúc ly dị với chồng chiếc xe được phân chia cho chồng nàng nhưng giấy tờ hóa đơn vẫn do công ty Long Tường lưu giữ. Nghĩ lại, chắc chắn chỉ có nhân viên cao cấp trong công ty Long Tường mới có thể có những tài liệu quan trọng như vậy, có lẽ chuyện này là do Chu Vân Phàm bày ra cũng không chừng?
Người nhận được số hóa đơn kia không chỉ có Tằng Lai Châu mà Lưu Diễm Hồng cũng nhận được tờ hóa đơn mua xe của mình. Lúc nhìn đến tờ hóa đơn chiếc xe Lexus có ghi tên mình Lưu Hồng Diễm liền giật mình kinh sợ, quả thực trước kia lúc mua chiếc xe nàng cũng không rõ lai lịch chiếc xe lắm, để bây giờ chuyện mới trở nên phức tạp đến vậy. Cũng thật trở trêu thay, điều tra đi điều tra lại cuối cùng lại tra ra mình có liên quan, đến giờ nàng mới cảm nhận thấy thế nào là mua dây buộc mình. Nhưng dù sao công tác ở ban kỷ ủy tỉnh nhiều năm, nàng cũng quá quen với những việc như vậy rồi nên cũng không tỏ ra sợ hãi lắm, chỉ giật mình lúc đầu rồi lại bình tĩnh trở lại, cho dù chiếc xe có vấn đề nhưng nàng cũng nhận ra người gửi nặc danh này cũng không phải muốn nhắm vào nàng mà chỉ đơn giản hắn muốn giúp nàng có thêm chứng cứ điều tra mà thôi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, Lưu Diễm Hồng liền báo lại chuyện này cho Tống chủ tịch tỉnh biết. Vậy mà Tống Hoài Minh lại không tỏ ra ngạc nhiên lắm, trước tiên hắn mời Lưu Diễm Hồng ngồi ở ghế sôpha xong mới chậm rãi nói: “Vừa rồi trưởng ban kỷ ủy tỉnh cũng đã cho ta xem qua bộ tài liệu này thậm chí còn đầy đủ hơn cái của ngươi, số hóa đơn kia liên quan đến người nhà lẫn bản thân của hơn cán bộ quan chức từ cấp thành phố đến tỉnh uỷ.”
Lưu Hồng Diễm nghe vậy vừa thấy kinh ngạc lại vừa thấy vui mừng. Nàng cũng biết mình thân là cán bộ nhà nước thì không được có suy nghĩ như vậy, nhưng bản chất con người là vậy, lúc họ gặp chuyện thì trước tiên họ không nghĩ cách tháo gỡ mà lại trong tiềm thức họ lại nghĩ xem có ai cùng chung số phận với mình hay không đây cũng là tâm lý chung của con người, dù biết nhưng không phải ai cũng tránh được.
Tống Hoài Minh trở lại bàn làm việc lấy ra xấp hóa đơn đưa cho Lưu Diễm Hồng xem, đương nhiên số hóa đơn này bản photo gốc mà Tằng Lai Châu nhận được liền báo cáo lên. Lưu Diễm Hồng cẩn thận xem xét lại một lượt, con cháu của những cán bộ liên quan đến nàng cũng biết khá rõ, lúc xem hết một lượt rồi nàng mới nghĩ đến một chuyện. Chiếc xe BMSẽ của Cố Giai Đồng con gái Cố bí thư tỉnh ủy cũng mua của công ty Long Tường, nhưng sao biên lai lại không có ở đây?
Lúc trước Trương Dương chỉ muốn nghĩ tốt cho Cố Giai Đồng nên mới thủ tiêu tấm hóa đơn kia đi, nhưng hắn nào ngờ việc làm bồng bột này lại tạo thành ảnh hưởng sau này.
Lưu Diễm Hồng quan hệ cũng khá tốt với Tống chủ tịch nên điều nàng vừa nghĩ đến liền trình bầy ra.
Không chỉ Lưu Diễm Hồng Tống Hoài Minh cũng lưu ý đến điểm này, hắn vốn tưởng rằng là Tằng Lai Châu trưởng Ban kỷ ủy tỉnh cố ý không báo cáo thiếu tờ hóa đơn của Cố Giai Đồng nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì khả năng này không lớn lắm, dù sao đến cả tờ hóa đơn của con gái hắn cũng trình báo lên vậy thì việc gì hắn phải đi giúp người khác? Hơn nữa Tống Hoài Minh cũng biết, không chỉ cấp dưới của hắn có được số tài liệu này mà chắc chắn Cố bí thư cũng sẽ nhận được số tài liệu y hệt như vậy. Chuyện phức tạp như vậy đương nhiên Tằng Lai Châu không dám xử lý nên mới đá lại lên cho cấp trên. Tống Hoài Minh cũng đang lo lắng nên xử lý chuyện này ra sao. Đương nhiên hắn cũng muốn nhân vụ việc lần này nâng cao quyền lực của mình ở tỉnh Bình Hải, đả kích triệt hạ chỉ là thủ đoạn, thay đổi cơ cấu bộ máy chính trị mới là mục đích cuối cùng,
Tống Hoài Minh cùng Lưu Diễm Hồng liếc mắt nhìn nhau, trong đầu cả hai đều nghĩ đến một chuyện. Trước có người tố cáo con gái Cố bí thư mua xe lậu xong, chẳng bao lâu số hóa đơn này liền xuất hiện, gần như một mẻ bắt trọn các lãnh đạo trọng yếu từ thành phố lên đến tỉnh uỷ. Vậy mục đích kẻ chủ mưu gây ra vụ việc này là gì?
Lưu Diễm Hồng thấp giọng nói: “Tống chủ tịch, tôi thấy chuyện này vẫn là không nên làm tới!”
Tống Hoài Minh không trả lời ngay mà chỉ đạm nhiên nâng chén trà lên uống một ngụm.
Lưu Diễm Hồng biết Tống chủ tịch vẫn còn đang phân vân nên nàng lại giải thích tiếp: “Không phải tôi đưa ra ý kiến như vậy vì bản thân mình có liên quan, kỳ thật những hóa đơn này không liên quan trực tiếp tới số lãnh đạo này, mà hầu hết đều là của đám con cháu bọn họ, cùng lắm chúng ta chỉ có thể kỷ luật cảnh cáo bọn họ mà thôi. Chủ yếu là chúng ta chỉ có thể ước thúc được người trong chính quyền, chứ không thể hoàn toàn ước thúc được người thân trong gia đình bọn họ.”
Nghe vậy bỗng nhiên Tống Hoài Minh lại nghĩ tới con gái mình, ở Tĩnh an Yên Nhiên có không ít xe hơi, mô tô các loại, mà hầu hết số đó đều là loại ngoại nhập đắt tiền, vậy thử hỏi được mấy cái có xuất xứ, giấy tờ đàng hoàng cơ chứ? Nghĩ tới đây hắn cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, có một số việc dù muốn cũng không thể khống chế hết được. Hắn chậm rãi đặt chén trà xuống bàn: “Bên phía huyện thì thế nào rồi?”
Lưu Diễm Hồng liền báo: “Phó chủ tịch huyện Tào Vĩnh Khang phụ trách vấn đề giao thông, thông tin liên lạc không may phải nằm viện.”
Tống Hoài Minh nhếch môi nở nụ cười, Lưu Diễm Hồng dùng hai từ ‘nằm viện’ quả nhiên khéo léo tài tình.