Chương : Có chừng có mực ()
Lưu Diễm Hồng cũng mỉm cười theo: “Bí thư huyện ủy cũng đến tìm tôi không ít lần, chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống mời bọn tôi mau mau rời khỏi đó mà thôi. Tào Vĩnh Khang là thành viên thuộc uy ban thường vụ huyện uỷ, cũng là người phụ trách vấn đề giao thông, thông tin liên lạc, hắn nằm viện cũng là giúp huyện ủy dễ báo cáo lên cấp trên.”
Tống Hoài Minh lại nói: “Dù sao cũng phải khiến bọn họ nhận thức được sai lầm của mình. Đúng rồi, sao người chịu cơ sở pháp lý của công ty Long Tường lại không phải là Chu Vân Phàm?”
Lưu Diễm Hồng liền báo cáo: “Cũng phải nói lão hồ ly Chu Vân Phàm hắn cực kỳ giảo hoạt, trên pháp lý người có quyền hành cao nhất của công ty Long Tường lại là Chu Hiên Quý là anh họ của hắn. Thực ra người này là bệnh nhân tâm thần, hiện giờ vẫn đang phải điều trị ở bệnh viện tâm thân, như vậy thử hỏi sao hắn có thể kinh doanh buôn bán được chứ?”
Tống Hoài Minh gật gật đầu: “Chắc chắn phải điều tra thêm về Chu Vân Phàm, trọng điểm là thanh tra kiểm tra xem tài sản, sản nghiệp của hắn có vấn đề gì hay không. Hắn dám khiến nhà nước bị thiệt hại, thất thoát bao nhiêu tiền của, nhất định phải mạnh tay nghiêm trị, tiền phạt phải lớn, phải cho hắn một bài học thích đáng.”
Nói xong hắn lại cầm tập hóa đơn lên nhìn lướt qua một lượt rồi thấp giọng nói: “Có lẽ ta phải gặp Cố bí thư xin ý kiến, xem nên giải quyết mấy thứ này như thế nào...”
Tống Hoài Minh vừa dứt câu xong thì điện thoại lại reo vang. Trùng hợp là Cố bí thư cũng đang xem tập hồ sơ cùng số hóa đơn giống như của Tống Hoài Minh, nên Cố Doãn Tri mới gọi điện cho Tống chủ tịch hỏi xem quan điểm của hắn về chuyện này ra sao.
Tống Hoài Minh trả lời rất đơn giản mà thẳng thắn: “Tôi nghĩ nên hạn chế tầm ảnh hưởng của vụ việc này trong giới hạn cho phép, tránh tạo thành dư luận xấu cho xã hội!” Trong nhiều trường hợp, che đậy sự thật không phải vì sợ một người hay một số người phải gánh vác trách nhiệm, mà nếu như sự thật bị phơi bày thì nó sẽ gây ra những hệ lụy còn to lớn hơn rất nhiều.
Cố Doãn Tri thấp giọng đáp lại: “Trước hết, trong thời gian quy định, những cán bộ công nhận viên chức liên quan đến vụ việc này phải hoàn trả lại những khoản thuế còn khuyết thiếu, bù đắp lại việc thiếu hụt ngân sách nhà nước. Còn những người kháng cự không chịu chấp hành thì cứ theo pháp luật mà xử trí.” Tuy rằng giọng điệu Cố Doãn Tri vẫn tỏ ra cứng rắn quyết liệt như mọi ngày nhưng ẩn ý bên trong lại tỏ ra hòa hoãn, nghiêng về phương pháp ngầm giải quyết tránh tạo thành ảnh hưởng xấu cho dư luận xã hội.
Tuy chỉ có trao đổi qua lại hai ba câu nói nhưng cả Cố Doãn Tri lẫn Tống Hoài Minh đều ngầm đạt thành ý kiến chung, đối phương cũng muốn chọn phương pháp ngầm giải quyết trước khi sự việc được công khai. Tống Hoài Minh đặt điện thoại xuống rồi quay sang nói với Lưu Diễm Hồng: ‘Tổ điều tra có thể rút quân được rồi!”
Sau khi nhận được tin, Lương Thành Long liền gọi điện báo cho Trương Dương biết, tổ điều tra và bên công an kinh tế tỉnh đã rút quân. Lúc Trương Dương nhận được cuộc gọi đến thì cũng vừa mới tới Vọng Giang Lâu xong, nhưng lại thấy nơi đây đóng cửa ngừng kinh doanh từ bao giờ, mà gần như toàn bộ sản nghiệp của Chu Vân Phàm đều ngừng kinh doanh, đang trong thời gian thanh lý. Nhưng do hắn quen biết rộng, lúc xảy ra chuyện hắn cũng nắm được một số tin tức quan trọng nên đại bộ phận tài sản đều bị hắn thu gom mang đi trốn. Vừa cầm điện thoại, Trương Dương lại ngước mắt nhìn một lượt Vọng Giang Lâu.
Lương Thành Long đợi mãi cũng không thấy Trương Dương trả lời lại liền hỏi tiếp: “Ngươi đang ở đâu vậy? Tối có rảnh không, ta mời?”
Trương Dương thấp giọng trả lời: “Ta đang ở Vọng Giang lâu, mà chỗ này cũng đóng cửa rồi!”
Lương Thành Long ha hả cười: “Đó là lẽ thường thôi, mà ta có chuyện mừng, tối gặp ta nói cho ngươi nghe!”
Tuy rằng Trương Dương cũng thấy hơi tò mò, nhưng hắn ta đã có ý chơi trò mèo vờn chuột như vậy rồi thì có cố gặng hỏi cũng vô ích, nên hẹn tối gặp lại bàn chuyện sau. Lúc trở lại xe, nhìn bãi đỗ xe rộng rãi nhưng trống trơn của Vọng Giang Lâu, bỗng nhiên Trương Dương lại cảm thấy lòng trống trải man mác buồn. Xem ra bất kể là quan trường hay thương trường đều hiểm ác như nhau, mỗi bước đi đều phải cần trọng, phải biết tính toán chu đáo tất cả các mặt, bằng không cái đợi ngươi trước mắt vẫn là thân bại danh liệt.
Trương Dương vẫn còn đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên phía sau lại có người cất tiếng gọi: “Trương trưởng phòng!”
Trương Dương quay đầu lại nhìn thì ra ngươi vừa gọi hắn là ông chủ Ngô Việt - Viên Ba.
Viên Ba vừa tươi cười vừa đi đến chỗ Trương Dương: “Đúng là ngươi rồi! Sao đến Đông Giang mà không thèm báo ta một tiếng vậy?”
Trương Dương quen biết Viên Ba là thông qua Phương Văn Nam, mà lúc nào tới Đông Giang, hắn cũng luôn nhiệt tình tiếp đón Trương Dương.
Trương Dương cũng vui vẻ bắt tay chào lại: “Chẳng là tới làm chút chuyện cỏn con mà thôi, bởi vậy mới không đánh tiếng báo cho ai biết cả!”
Viên Ba khoát tay cười cười rồi chuyển ánh mắt nhìn thoáng qua Vọng Giang Lâu xong hỏi bâng qươ: “Mà Trương trưởng phòng tới chỗ này làm gì vậy?”
Trương Dương thản nhiên trả lời lại: “Cũng không có việc gì, chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây nên tiện dừng lại xem một chút mà thôi...”
Viên Ba lại nói: “Tôi cũng tới để xem qua lại chỗ này một chút. Nghe nói Chu Vân Phàm gặp vấn đề, gần như toàn bộ sản nghiệp đều thanh lý bán hết, nên tôi mới định mua lại chỗ này!”
Trương Dương mỉm cười nói: “Rất tốt a, nơi này khá đẹp, buôn bán làm ăn cũng rất phát đạt, con mắt ông chủ Viên cũng chính xác quá a!”
Viên Ba nhoẻn miệng cười: “Cũng chỉ là ý nghĩ ban đầu thôi, mà cũng không phải mình tôi nhìn trúng chỗ này đâu, xem chừng một tiểu thương như tôi cơ hội cũng chẳng được nhiều lắm.”
Nghe vậy Trương Dương lại nhớ tới Lương Thành Long, chú ruột hắn là bí thư thị uỷ Đông Giang, mấy chuyện như thế này nếu hắn muốn thì cũng dễ như trở bàn tay, được mấy ai dám tranh giành với hắn cơ chứ?
Không nói đến mỗi lần Trương Dương tới Đông Giang, Viên Ba đều nhiệt tình tiếp đãi, mà chỉ cần có quan hệ mật thiết với Phương Văn Nam, Trương Dương cũng phải giúp hắn việc này. Trương Dương nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “Hay là vậy đi, tối cùng đi ăn cơm với ta, có người này ta muốn giới thiệu với ngươi biết.”
Viên Ba vội vàng nói: “Tới Ngô Việt của ta đi, quán mới có mấy món mới, tối nay ta làm chủ coi như làm tiệc tẩy trần cho Trương chủ nhiệm!”.
Trương Dương nghĩ lại một chút, nếu muốn Lương Thành Long nhượng bộ chuyện này thì vẫn nên mời hắn tới chỗ Viên Ba là hơn. Nghĩ xong Trương Dương liền gọi điện báo lại cho Lương Thành Long biết, địa điểm đổi lại là nhà hàng Ngô Việt. Viên Ba nghe ra Trương Dương muốn giới thiệu Lương Thành Long cho mình biết, Viên Ba mừng rỡ ra mặt. Danh tiếng của Lương Thành Long ở Đông Giang này không nhỏ chút nào, nếu như hắn ngoài mặt đồng ý thì chuyện mua lại Vọng Giang Lâu chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì khó khăn. Sau khi cáo từ Trương Dương xong hắn liền vội vàng trở về chuẩn bị cho tốt buổi tiệc tối nay.
Nhìn Viên Ba vui sướng vội vàng đánh xe đi Trương Dương không khỏi mỉm cười, nhiều lúc quan cao chức trọng cũng không là gì, có quan hệ rộng rãi, quen biết nhiều người đôi khi lại đem lại lợi ích thiết thực hơn. Chỉ cần mình biết khéo léo sử dụng những mối quan hệ trong tay, hôm nay chỉ giúp đỡ một chút như vậy thôi, không chừng sau này lại được trả ơn nhiều hơn. Đương nhiên không tính đến những kẻ dối trá vong ân phụ nghĩa như Trương Đức Phóng, bình thường thì ai cũng có lương tâm, bạn đối tốt với người ta người ta sẽ đối tốt lại với bạn.
Nhìn lại đồng hỗ một chút, Trương Dương tranh thủ đến toà soạn báo tỉnh, chẳng là trước khi tới Đông Giang, Lý Trường Vũ có nhờ Trương Dương tìm một gã biên tập viên tên Lương Đông Bình nói chuyện, hỏi xem có thể không nên đi sâu quá vào vấn đề giáo dục ở Giang Thành như vậy nữa được không, có chuyện gì bộ ngành chuyên môn sẽ tiến hành giải quyết
Lương Đông Bình năm nay tuổi, tuy rằng tên tuổi hắn khá nổi danh trong làng báo chí tỉnh, nhưng do mắc cái bệnh văn nghệ sĩ quá nặng, tính tình thẳng thắn bộc trực nên dù công tác có xuất sắc đến thế nào đi chăng nữa giờ vẫn chỉ là một gã phóng viên kiêm biên tập viên cỏn con.
Trương Dương vẫn tưởng rằng chuyện này cũng không có gì khó khăn nên mới trực tiếp đến tìm Lương Đông Bình.
Lúc nghe Trương Dương tự giới thiệu bản thân xong ánh mắt liền trở nên cảnh giác hơn. Hai mắt hắn nheo lại, cố gắng nhìn kỹ thanh niên trước mặt qua lớp kính dày cộp đeo ở mắt: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Trương Dương mỉm cười nói: “Lương phóng viên, tôi tới là muốn tìm ngài để giải thích về vấn đề của phòng giáo dục vào đào tạo Giang Thành, bài báo của ngài chưa đúng với thực tế lắm. Thứ nhất, phòng giáo dục và đào tạo thành phố gây quỹ cũng không lớn như trong bài báo, hơn nữa số tiền đó cũng không có dấu hiệu tham ô hay lừa đảo chiếm đoạt gì cả. Hiện giờ đã xác định lại thông tin cũng như số lượng chính xác tiền trong quỹ, thành ủy đã ra chỉ thị hoàn trả lại toàn bộ cho các công nhân viên chức. Thứ hai, dù rằng việc khất nợ tiền lương giáo viên là sự thực, nhưng cũng không tới nỗi nghiêm trọng như trong bài báo. Lúc tôi đến Đông Giang thì nhóm những giáo viên vẫn chưa được nhận tiền lương cũng đã được nhận đầy đủ. Vậy hai việc trong bài báo của ngài đều đã được giải quyết xong!”
Lương Đông Bình cười nhạt hỏi lại: “Vậy là ngươi cho rằng ta đã nói quá sự thật lên?
Trương Dương mỉm cười trả lời lại: “Những người làm văn từ như Lương phóng viên có thói quen nhấn mạnh cường điệu hóa vấn đề cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Lương Đông Bình nghe vậy liền nghiêm mặt lại: “Ta là phóng viên, không phải như mấy gã nhà văn tiểu thuyết, những việc ta đăng tin đều phải được điều tra thực tế cẩn thận, không có chứng cứ xác thực bọn ta sẽ không bao giờ viết bậy.”