Chương : Tận dụng thời cơ [ hạ ]
Trương Dương trong khoảng thời gian này quan lộ rộng mở. Hắn như nguyện đá bay Hồ Quang Hải hơn nữa còn khiến hắn thân bại danh liệt, có thể nói là đã nghẹn khuất trong quá khứ đòi lại cả vốn lẫn lời. Về phần Hoàng Gia Giả Nhật lần này ngộ thương nhi tử huynh đệ của ba vị Thường ủy viên thì Trương Dương không mảy may đồng tình tý nào, ai bảo các ngươi không chịu quản giáo cho tốt?
Về phương diện công tác cải cách, Trương Dương cũng làm khá sinh động, chẳng những trợ giúp Xí nghiệp rượu Giang Thành tranh thủ được nguồn vốn vay mà việc đàm phán thu mua Xí nghiệp chế dược Giang Thành cũng đã hoàn thành.
Trương đại quan nhân đối với sự kiện Hoàng Gia Giả Nhật rất nhàn hạ, việc không liên quan đến mình. Hơn nữa hắn cố rất nhiều chuyện đứng đắn phải đi làm, cái loại nhàn sự này hắn không chú ý đến.
Tổ quay phim Thiên Không Vệ đến Giang Thành, lần này bọn họ liên hợp với đài truyền hình Bình Hải, đài truyền hình Đông Giang đến Giang Thành quay phim chụp ảnh để làm album du lịch nên Ban tuyên giáo tỉnh ủy đối với cái này thập phần coi trọng. Bọn hắn gọi cho Ban tuyên giáo Thị ủy chỉ đích danh Trương Dương phụ trách công tác tiếp đãi. Ban tuyên giáo Thị ủy đi tìm Trương Dương, thật ra chuyện này nên do Ban tuyên giáo cùng Cục du lịch phụ trách tiếp đãi, nhưng lại chỉ định Trương Dương là vì trong Tô quay phim Thiên Không Vệ lại có Hải Lan.
Trương Dương trước khi Ban tuyên giáo tìm hắn đã nhận được điện thoại của Hải Lan. Trong lòng hắn đương nhiên là cam tâm tình nguyện đi nhưng bề ngoài biểu hiện ra vẫn giả bộ khó xử rồi nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu muốn lấy mấy người từ Cục du lịch tới giúp việc. Trưởng Ban tuyên giáo Thị ủy đi tìm Thường vụ Phó thị trưởng Lý Trường Vũ để thương lượng, Lý Trường Vũ thời gian gần đây bởi vì việc của đứa con mà đầy tâm sự nhưng hắn vừa nghe là Trương Dương muốn đào người từ Cục du lịch thì liền đáp ứng.
Trương Dương yêu cầu Chu Hiểu Vân, Trần Kiến, Hà Thụ Lôi ba người đều từ Phòng khai phá thị trường Cục du lịch ra. Thành phố cũng đặc cách phê duyệt cho bọn hắn bốn gian phòng cho bọn hắn, giờ đây đã sửa sang lại. Bởi vì những người dưới tay hắn đều là lão nhân của Cục du lịch, bọn họ đối với việc tiếp khách du lịch cực kỳ quen thuộc cho nên lần này Ban tuyên giáo Thị ủy đem việc tiếp đãi Tô quay phim giao cho bọn họ cũng coi như là tìm đúng người.
Trương Dương ngồi ở trong văn phòng, sai Trần Kiến mang tới cho hắn một đôi loa rồi thản nhiên tự đắc ngồi nghe nhạc, ở trọng quan trường lăn lộn lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng có một mẫu ba phân của chính mình, ít nhất trong phạm vi Ban cải cách, lới của hắn chính là nhất ngôn cửu đỉnh.
Chu Hiểu Vân gõ cửa đi vào, nàng tạm thời phụ trách mảng kế toán trong nhóm cải cách. Nàng đi vào trước mặt Trương Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn vào nói: “Trương chủ nhiệm, kinh phi ngài xin hoạt động bị Cục tài chính từ chối!”.
Trương Dương nhíu mày: “Ban tuyên giáo Thị ủy không phải đã kỷ rồi sao?”. Chu Hiểu Vân nói: “Bọn họ nói phải được Tả Thị trưởng ký tên!”.:
Trương Dương vừa nghe đã tức giận, chỉ có năm vạn đồng, Trưởng Ban tuyên giáo Thị ủy đã ký tên, Cục tài chính dựa vào cái gì mà làm khó dễ? Hắn cảm Tờ trình từ tay Chu Hiểu Vân rồi đi ra ngoài: “Ta đi tìm Tả Thị trưởng!”.
Tả Viên Triêu nghe nói Trương Dương đến tìm hắn thì hơi có chút kinh ngạc, dù sao người lãnh đạo trực tiếp của Trương Dương là Nghiêm Tân Kiến. Trong Thị chính thì người có quan hệ tốt nhất với hắn lại là Lý Trường Vũ, trong án tượng của hắn, ngoại trừ tại Phục dương ẩm thực tiết hắn đem Trương Dương từ Giang Thành đá đến Xuân Dương ra thì Trương Dương chưa bao giờ chủ động tìm đến mình.
Trương Dương đi vào văn phòng của hắn rồi đi thẳng vào vấn đề, đem chuyện Ban tuyên giáo Thị ủy sai hắn phụ trách việc tiếp đãi Thiên Không Vệ nói ra, sau đó lại đem Tờ trình xin kinh phí đặt ở trên bàn của Tả Viên Triêu nói: “Tả thị trưởng, chỗ Ban cải cách của chúng ta là chốn nước trong, một phân tiền cũng không có, ta giúp Ban tuyên giáo Thị ủy làm công tác tiếp đãi nhưng không có tiền thì làm sao mà tiếp đãi người ta? Chẳng lẽ lại muốn ta đưa tay đi tìm người xin cơm? Ban cải cách chúng ta chẳng lẽ thật sự phải trở thành Bang khất cái!”.
Tả Viên Triêu nở nụ cười, cầm lấy Tờ trình nhìn nhìn rồi hắn dùng bút vạch vào chỗ sai lầm nói: “Năm vạn tại sao lại sử dụng số Ả Rập để viết a!? Kế toán Ban cải cách các ngươi sao điểm cơ bản nhất này cũng không hiểu sao?”. Trương Dương gãi gãi đầu, Chu Hiểu Vân nguyên vốn không phải là xuất thân từ kế toán nên nhất định là đã xem nhẹ.
Tả Viên Triêu cầm lấy bút nói: “Ở phía trước thêm một số một nửa là thành mười lăm vạn, phía dưới còn phải dùng chữ hắn để làm tiêu ký!”. Hắn viết vào thêm một số sau đó ký và đưa cho Trương Dương nói: “Tiếp đãi Thiên Không Vệ, khách quý như vậy năm vạn thì sao đủ được?”.
Trương Dương chăm chú nhìn lại, phát hiện số tiền đã được đổi thành mười lăm vạn, Ta X... Tả Viên Triêu hôm nay không phải là uống lộn thuốc a, lại có thể hùng hồn cho ta thêm mười vạn? Trương Dương có chút không nắm bắt được suy nghĩ của hắn nhưng đây rõ ràng là người ta có hảo ý, mình cũng không thể ngây ngốc không nói gì, Trương Dương cười nói: “Đa tạ Tả Thị trưởng!”.
Tả Viên Triêu cười nói: “Đừng vội đi, ngồi đã, ta có mấy câu muốn hỏi ngươi!”. Từ khi Tả Viên Triêu đến Đông Giang tranh thủ được việc lập khu khai phá kinh tế quốc gia thì quan hệ giữa hắn và Trương Dương có chỗ hòa hoãn hơn. Trước khi đi Đông Giang, Tả Viên Triều đối với Trương Dương cực kỳ phản cảm nhưng sau khi đến Đông Giang hắn tận mắt thấy Thường vụ Phó tỉnh trưởng Triệu Quỷ Đình đối với Trương Dương rất coi trọng, hơn nữa bản thân hắn cũng kiến thức qua năng lực của Trương Dương ở trong tỉnh. Hắn và Trưởng Ban tuyên giáo tỉnh ủy Trần Bỉnh Triều gặp mặt vẫn là do Trương Dương dẫn mối. Từ đó Tả Viên Triêu bắt đầu lo lắng về thái độ của hắn đối với Trương Dương trong quá khứ. Cừu hận của hắn đối với Trương Dương căn bản là ở Lý Trường Vũ, hắn cho rằng Trương Dương là phụ tá đắc lực của Lý Trường Vũ cho nên muốn đả kích hắn. Nhưng sau khi đi Đông Giang hắn mới ý thức được việc mình coi Trương Dương là địch là sai lầm. Là một cán bộ thành thục, hắn nên đoàn kết hết thảy đồng chí có thể đoàn kết, theo đó khi hắn chèn ép Trương Dương thì chính là không ngừng đẩy Trương Dương về hướng phe đối lập. Không bằng kéo hắn về phía mình, tạo quan hệ tốt với hắn, cho dù không thể đem hắn về phe mình, giúp mình đối phó Lý Trường Vũ thì ít nhất cũng có thể bảo trì trung lập khi hai người cạnh tranh vị trí Thị trưởng.
Trương Dương ngồi xuống ghế sofa, Tả Viên Triêu lấy ra một chai nước khoáng lạnh đưa tới cho Trương Dương. Trương Dương hơi có chút thụ sủng nhược kinh. Ta X, mặt trời hôm nay liệu có mọc ở đằng Tây hay không a, Tả Viên Triêu từ khi nào đối với mình lại tốt như vậy chứ?
Tả Viên Triêu đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đối với Trương Dương tốt như vậy, hắn có mục đích của hắn. Tả Viên Triêu mỉm cười nói: “Trương Dương, ta nghe nói chuyện Hoàng Gia Giả Nhật là do ngươi cử báo!”.
Trương Dương sửng sốt, tin tức này truyền đi cũng quá nhanh, chẳng những Lý Trường Vũ biết được mà ngay cả Tả Viên Triêu cũng biết. Hắn có chút hối hận, chính mình từ đầu không nên ra mặt, chuyện này hắn chỉ tìm Điền Khánh Long nói qua, lão Điền cũng không có suy nghĩ, đây không phải là đem mình báu rẻ sao? Trương đại quan nhân cũng không phải sợ phiền phức nhưng hắn không muốn trêu chọc vào phiền toái.
Tả Viên Triêu cười nói: “Ngươi đừng ngại, ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi, cũng không có căn cứ gì chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi”. Trương Dương cười nói: “Chuyện này với ta không sao cả, ta cùng Hoàng Gia Giả Nhật không thù không hận, ta cử báo bọn họ làm gì?”.
Tả Viên Triêu lắc đầu nói: “Tiểu Trương, ngươi nói lời này rất không đúng rồi, thân là một cán bộ quốc gia, là một Đảng viên. Đối với loại tệ nạn xã hội đáng ghê tởm này nhất định phải dũng cảm
Trương Dương biết rõ Tả Viên Triêu đang tại lợi dụng sự kiện Hoàng Gia Giả Nhật để trắng trợn đả kích Lý Trường Vũ nên hắn không nói gì. Tả Viên Triêu cũng không bắt Trương Dương lập tức đứng ở phe mình công kích Lý Trường Vũ, hắn có vẻ vui mừng nói: “Chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp Cảnh khu Hồ Quang Hải xảy ra vấn đề, công trình Lão Nhai cùng tường thành cổ sắp mở ra, ta suy nghĩ một chút muốn ngươi tạm thời lo liệu công tác thay cho hắn. Dù sao việc kiến thiết cảnh khu đều là do một tay ngươi mở ra nên ngươi đối với tình huống cảnh khu là quen thuộc nhất”. Tả Viên Triêu liên tiếp bán hai cái nhân tình, hắn đã nghĩ thấu triệt đạo lý trong đó. Mảng du lịch là do Lý Trường Vũ được phân công quản lý nhưng hắn là quyền Thị trưởng Giang Thành nên hắn có quyến làm như vậy. Món nhân tình này nếu để Lý Trường Vũ đi làm thì không bằng để hắn đi làm.
Trương Dương minh bạch dụng ý của Tả Viên Triêu. Hôm nay thái độ của Tả Viên Triêu đối với mình thay đổi quá lớn làm cho Trương Dương đều có chút không tiếp thụ được, làm cho Trương Dương cũng bắt đầu hoài nghi động cơ của Tả Viên Triêu. Thằng nhãi này không phải là đang làm một cái bẫy cho mình đi vào đó a, nhưng mà ngẫm lại, Tả Viên Triêu hẳn không cần hại mình a. Lần trước tại Phục dương ẩm thực tiết hắn muốn hại mình, kết quả là tự đập chân mình, tự tìm khó coi. Vì vậy theo lý thuyết Tả Viên Triêu sẽ không phạm sai lầm đồng dạng.
Trương Dương nói: “Tả Thị trưởng, việc cải cách một cái xí nghiệp đã khiến cho ta loay hoay rồi, còn vị trí chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp cảnh khu ngài mời người nào cao minh hơn đi a, ta thật không dám!”. Tả Viên Triêu cố ý tươi cười nói: “Người trẻ tuổi nên gánh chịu trách nhiệm
Trương Dương cười nói: “Ta giúp Ban tuyên giáo Thị ủy tiếp đãi tổ quay phim Hong Kông cũng là giúp Văn phòng tổng hợp cảnh khu làm việc, việc xong rồi thì cái chức chủ nhiệm kia ta cũng không làm, tránh bị người ta nói tay ta dài!”. Hắn thiệt tình muốn chối từ bởi vì giờ đây hắn đã được đãi ngộ cấp Phó cục, cho dù một lần nữa cho hắn làm chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp cảnh khu gì đó cũng không biến Phó thành Trưởng được, hơn nữa hắn đối với công phu mắng chửi của lão bà Hồ Quang Hải vẫn còn sợ hãi. Mình mà nhận chức vị này chẳng khác gì là làm mục tiêu cho người ta, vạn nhất Triệu Kim Liên mang theo tỷ muội nàng đến mắng chửi thì trốn cũng không kịp.
Tả Viên Triêu nhìn thấy hắn thiệt tình chối từ thì không hề miễn cưỡng mỉm cười nói: “Thiên Không Vệ tại hải ngoại có sức ảnh hưởng rất lớn, lần này công tác tiếp đãi phải làm cho tốt, làm cho mỗi người trong Tổ quay phim đều hài lòng thỏa mãn”.
Trương Dương thầm suy nghĩ: Bảo ta làm cho cả tổ quay phim mỗi người đều hài lòng thỏa mãn thì ta không nhất định có thể làm được nhưng khiến cho Hải Lan hài lòng thỏa mãn thì ta nhất định có thể làm được.
Tả Viên Triêu sao biết trong đầu hắn tính toán gì nên lại nói: “Đài truyền hình tỉnh và Đông Giang đều có người tới, ngươi phải phối hợp với đài truyền hình thành phố làm tốt công tác tiếp đãi”, Trương Dương nhân cơ hội này trình bày việc xí nghiệp rượu Giang Thành muốn mở rộng hoạt động.
Tả Viên Triêu cười nói: “Việc duy trì doanh nghiệp quốc doanh lớn là trách nhiệm của chính quyền. Phương án cải cách xí nghiệp rượu Giang Thành ta đã xem qua, rất tốt. Nếu như những mục tiêu cải cách thật sự có thể thực hiện được thì ta tin tưởng việc cải cách xí nghiệp rượu Giang Thành sẽ trở thành hình mẫu điển hình trong công cuộc cải cách hệ thống xí nghiệp Giang Thành chúng ta”.
Hắn vỗ vỗ vai Trương Dương nói: “Tiểu Trương, làm rất tốt, ta sẽ ủng hộ ngươi!”.
Người ta liên tiếp cho ngươi ăn đường, ngươi dù sao cũng phải tỏ vẻ, Trương Dương mỉm cười nói: “Tả Thị trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của lãnh đạo!”.
Chu Hiểu Vân tiếp nhận Tờ trình xin kinh phí trong tay Trương Dương, sau khi nhìn thấy rõ là mười lăm vạn mà không phải năm vạn thì cả người ngẩn ra, một lát sau hoan hô rồi tung tăng như chim sẻ đứng dậy nói: “Lão đại, ngươi quá vĩ đại, mười lăm vạn, ngươi vừa xuất mã đã được thêm mười vạn!”.
Trương Dương cũng lộ ra vẻ đắc ý, hắn cười nói: “Đừng có gào to gọi nhỏ lên, tiền kia cũng không phải của chúng ta, là tiền công a, ngươi nên kiềm chế!”.
“Đã thành, ta nhất định sẽ đem chuyện này lo liệu tốt!”. Mười lăm vạn kinh phí chiêu đãi đối với Chu Hiểu Vân mà nói không thể nghi ngờ là một con số thiên văn.
Trương Dương cười nói: “Tận lực tiết kiệm hoa hoét, về rượu thì ta sẽ bảo xí nghiệp rượu Giang Thành tài trợ. Lúc đi Xuân Dương sẽ có Kim Khải việt tài trợ, bọn họ thậm chí muốn lấy điểm quảng cáo. Nhiệm vụ chủ yếu của ngươi chính là phối hợp tốt, tranh thủ làm nhiều mà tiêu tiền ít
Sau lúc nói chuyện xong thì Giám đốc xí nghiệp sản xuất rượu Giang Thành Lưu Kim Thành đến bái phỏng, Trương Dương bảo hắn ngồi rồi sai Chu Hiểu Vân rót hai chén trà.
Lưu Kim Thành tới là để chứng thực việc cảnh khu mở rộng hoạt động, hắn cũng nghe nói Long Hưng tửu hắn xưởng trưởng Điêu Đức Chí và chủ nhiệm Văn phòng tổng hợp cảnh khu Hồ Quang Hải bị bắt nên muốn tìm một ít tin tức từ Trương Dương. Trương Dương mặc dù là người khởi xướng chuyện này nhưng hắn giờ đây đã thu liễm rất nhiều, loại chuyện này không muốn lộ ra quá mức cho nên tránh nặng tìm nhẹ nói vài câu.
Khi Lưu Kim Thành biết việc mở rộng hoạt động của mình đã được chứng thực thì trong nội tâm rất thỏa mãn, còn đối với sự tình khác thì không hề cảm thấy hứng thú.
Trương Dương đem chuyện mấy nhà đài truyền hình tới Giang Thành nói cho Lưu Kim Thành, không đợi hắn nói xong Lưu Kim Thành đã chủ động đưa ra: “Trương chủ nhiệm, khi bọn họ đến Giang Thành, ngoài rượu ra bọn ta còn có thể trích từ nhà máy ra một khoản dùng để tiếp đãi”, Hắn và Trương Dương rất quen thuộc cho nên không cần che dấu cái gì.
Trương Dương cười lác đầu nói: “Các ngươi làm ăn không dễ, tỉnh đã cho điện thoại, Tài chính thành phố đã cho tiền, ngoài rượu ra thì những việc khác ngươi cũng đừng quản”.
Lưu Kim Thành gật nhẹ đầu, hắn lại nói: “Trương chủ nhiệm, chỉ cần ngài nói một câu, vô luận là cần người hay cần xuất lực, ta sẽ toàn toàn lực ứng phó!”.