Y Đạo Quan Đồ

chương 203: chính nghĩa cùng tà ác [ hạ ]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Chính nghĩa cùng tà ác [ thượng].

Nhìn đường phổ Giang Thành quen thuộc. Hai mắt Hải Lan có chút ướt át, mặc dù thời gian nàng xa quê cũng không quá lâu nhưng nhìn lại nàng có một loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời. Phong cảnh cũ hết thảy vẫn như thể nhưng trong trí nhớ của nàng thì lại trở nên có chút mơ hồ. Sau khi rời khỏi Đông Giang, nàng như hữu ý mà như vô ý quên đi quá khứ, quên di những hồi ức ngày xưa và nàng tựa hồ đã thành công nhưng lại tựa hồ như không thành công. Có một người. Ẩn tượng hắn để lại trong lòng nàng chẳng những không phai nhạt mà ngược lại càng trở nên rõ ràng, nàng mở mắt hay nhãm mắt lại đều nhìn thấy một gương mặt không có lương tâm, lúc nào cũng cười cười. Đó chính là Trương Dương.

Âu Dương Như Hạ ở Đài truyền hình Đông Giang cùng Hải Lan ngồi song song. Đài truyền hình Đông Giang, đài truyền hình Bình Hải cùng Thiên Không Vệ đều đến Giang Thành một lúc Tuy nhiên bọn họ không đơn thuần đến đây để phối hợp với Thiên Không Vệ quay chụp làm album du lịch mà cũng muốn hỗ trợ Giang Thành đưa tin về hai đại cảnh khu du lịch. Khi Ảu Dương Như Hạ đi Hongkong trao đổi học tập thì quan hệ với Hải Lan không tệ, lúc này nàng nói khẽ: “Hải Lan. Giang Thành là quê quán ngươi a?”.

Hải Lan gật gật đầu, tràn ngập vẻ thương cảm n đâu! “. Au Dương Như Hạ ôm vai Hải Lan tỏ vẻ an ủin mặt với cuộc sống”

Quê quán vẫn đó mà người đã không thấy ôi người đều có lúc phải một mình đôi

Hải Lan mỉm cười nói: “Không nói nữa, lần này trở về phỏng vấn là việc chính, du lịch làm phụ nhưng khi nhắc tới những sự tình kia thì tâm tình vần bị ảnh hưởng”.

Đại diện thành phố đang đứng chờ bọn họ tại Nhà khách thành phố Nhị Chiêu. Nhị Chiêu ở ven Nhã Vân hồ, kiến trúc có chút cổ kính nhưng phong cảnh cực kỳ ưu nhã. Trong Nhị Chiêu thì tòa nhà cao nhất cũng chỉ có ba tầng và đại đa sổ đều được xây dựng từ thập niên tám mươi của thế kỷ XX. Hiện nay trong quá trình cải cách hiện đại hoả thì việc chiêu đãi khách chủ yếu được an bài tại Nhất Chiêu nên Nhị Chiêu trở nên khá quạnh quẽ nhưng lại giữ được vẻ lịch sự tao nhã. Hơn nữa lần này là do Chủ nhiệm bộ môn văn nghệ đải truyền hình Tỉnh Lý Huệ Hà chỉ định, nàng trong quả khứ đã tới Giang Thành và ở tại Nhị Chiêu nên đối với nơi đây có cảm tình đặc biệt

Phó Ban Ban tuyên giáo Thị ủy Giang Thành Uông Trường Quân, Giám đốc Đài truyền hình Giang Thành Chung Ái Dân cả hai đã đến sớm chờ đợi. Phó chủ nhiệm Ban cải cách Giang Thành Trương Dương phụ trách tiếp đãi lần này, cùng đến nghênh đón còn có Giám đốc Xí nghiệp sản xuất rượu Giang Thành Lưu Kim thành.

Hải Lan từ trong xe nhìn qua cửa sổ cũng đã nhìn thấy Trương Dương đứng ở trong đám người. Ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau mà tựa như xuân phong thổi qua xuân thủy mà nổi lên gợn sóng ôn nhu. Ảu Dương Như Hạ cũng cười nhìn về phía Trương Dương vẫy tay. Ở Giang Thành nàng chỉ nhận biết có mỗi Trương Dương.

Chủ nhiệm chương trình văn nghệ Đài truyền hình Bình Hải Lý Huệ Hà đã từng chịu thiệt thỏi với Trương Dương, lúc trước tổ chức tiểu tỷ đại tái du lịch Giang Thành bởi vì bình phán bất công nên bị Trương Dương mắng trước mặt mọi người. Lúc này nhìn thấy Trương Dương ở đây thì Lý Huệ Hà bất giác ra có chút bỡ ngỡ nhưng lần này trong đoàn phỏng vấn thì nàng xem như là lãnh đạo tối cao nên cũng phải tỏ vẻ mặt dày mà thôi. Nàng cười cười đi xuống xe buýt, đầy nhiệt tình bắt tay Uông Trường Quân, Chung Ái Dân. Phó Ban tuyên giáo Uông Trường Quân đối với khúc mắc giữa nàng và Trương Dương biết rất rõ nên chủ động nhìn về phía Lý Huệ Hà giới thiệu n này chính là Trương chủ nhiệm của Ban cải cách Giang Thành chúng ta, lần này hẳn phụ trách công tác tiếp đãi các ngươi”.

Lý Huệ Hà gật nhẹ đầu, Trương Dương giờ đây tu vi chính trị đã tăng lên một tầng thứ mới nên hắn mỉm cười bắt tay Lý Huệ Hà nói: “Lý chủ nhiệm hảo a, chúng ta lại gặp mặt!”. Nụ cười của Lý Huệ Hà có chútmiễn cưỡng nhưng dù sao nàng cũng là dân làm văn nghệ nên trong chốc lát vẻ mặt lại tỏ ra thảm nhiên.

Trương Dương bắt tay mấy tên lãnh đạo đoàn phỏng vấn xong thì cuối cùng mới đi đến chỗ Âu Dương Như Hạ cùng Hải Lan. Au Dương Như Hạ cười nói: “Trương chủ nhiệm. Chúng ta lần này chạy tới chỗ ngươi a!, ngươi xem an bài thể nào a!”.

Ngươi ăn được, chơi tới bể Dừng lại al, tạ nói ngươi ngư thảm như thế a!!”.

Trương Dương cười nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định bồi tiể Lời nói còn chưa nói xong thì Au Dương Như Hạ đã chặn lời m này tại sao lại lưu manh như vậy a, không ngờ lại muốn chủ động h

Trương đại quan nhân khóc không ra nước mắt: “Ta nói muốn ngủ cùng ngươi?”. Âu Dương Như Hạ cười khanh khách, Hải Lan cũng cười nhưng mà trong phương tầm ầm áp, trên khuôn mặt đẹp có chút nóng lên. Thằng nhãi này tự nhiên là nghĩ đến cùng ngủ nhưng mà người ngủ cùng không phải là Âu Dương Như Hạ.

Cơm trưa được tổ chức tại Yển tân lâu, Phó Ban Ban tuyên giáo Thị ủy đại biểu cho lãnh đạo Giang Thành một phen phát biểu nhiệt tình hoan nghênh đoàn phỏng vấn. Đám người lớn tuổi thì còn khá tốt còn đám thanh niên trẻ tuổi thì không có hứng thú với loại phát biểu này nên lén bắt đầu xì xào bàn tán, vê kế hoạch hoạt động sắp tới.

Chờ Lý Huệ Hà đại biểu cho đoàn phỏng vấn có lời đáp từ xong thì mọi người bắt đầu ăn cơm. Trương Dương vốn là người phụ trách tiếp đãi nên sau khi uông mây chén thì đi tới bàn của Thiên Không Vệ cùng Đài truyền hình Đông Giang, bởi vì nơi này có Hải Lan.

Âu Dương Như Hạ nói: “Dựa theo kế hoạch, hai ngày tới chúng ta sẽ ở Giang Thành. Trương chủ nhiệm ăn cơm chiêu xong thì có tiếtmục gì không?”. Trương Dương cười nói: “Ngủ!”

Âu Dương Như Hạ thổi một tiếng: “Mặt dày!”.

Hải Lan cười nói: “Chúng ta đến là để công tác, buổi chiều tổ quay phim muốn bắt đầu công tác. Thừa dịp cảnh khu còn chưa chính thức mở ra, du khách ít nên việc quay chụp tương đối dễ dàng”.

Trương Dương gật nhẹ đầu, nìn về phía Thôi Kiệt xa xa vẫy vẫy tay rồi sai Thôi Kiệt đi an bài việc quay chụp cảnh khu. Au Dương Như Hạ nói: “Ta lần này đi du ngoạn là chính. Trương chủ nhiệm, ngươi rốt cuộc an bài ra sao a!?”.

Trương Dương trong nội tầm ầm thầm kêu khổ, nguyên vốn buổi chiều định bớt thời giờ cùng Hải Lan ôn chuyện nhưng xem tình hình này thì mười phần là không thể. Hắn mỉm cười nói: “Hôm nạy trời nóng, buô chiều chúng ta đi cảnh khu nhìn qua, sau đó đi thăm nhà bảo tàng Giang Thành để thăm bái Phật tô xá lợi. Buôi tôi đi Ngư Mễ ăn cơm sau đó là tự do hoạt động”.

Âu Dương Như Hạ thở dài nói: “Không sáng tạo, một điểm sáng tạo cũng không có. Ta còn tưởng rằng Giang Thành các ngươi có cái gì thú vị, đúng rồi. Trương Dương. Giang Thành có quán bowling không?”.

Trương Dương lắc đầu: “Một nhà cũng không có, chỉ có nhà tắm là nhiều, hay là ta an bài cho ngươi đi tắm a?”. Đối với tính của Âu Dương Như Hạ hẳn nhiều ít có phần minh bạch, dùng lời nói chọc nàng một hai câu thì nàng vẫn chịu đựng được. Đương nhiên quan hệ giữa Âu Dương Như Hạ cùng Phó tỉnh trưởng Triệu Quý Đinh có phần được bán công khai hóa nên Trương Dương chắc sẽ không có chủ ý gì với màng.

Lần này đoàn phỏng vấn đến từ ba đài truyền hình, ngoại trừ ngày mai sẽ đi làm phim về Giang Thành Lão Nhai và tường thành cổ thì bọn họ còn có nhiệm vụ khác nhau. Thiên Không Vệ còn muốn đi Xuân Dương, đi Thanh Thai Sơn quay phim chụp du lịch để làm album hai nhà đài khác thì ngày mai đi cảnh khu quay nghi thức khai mạc rồi rời khỏi Giang Thành.

Xể chiều hôm đó, dựa theo kế hoạch đã an bài đoàn phỏng vấn đi thăm cảnh khu. Trong hoàn cảnh này Trương Dương rất ít tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Hải Lan. Đa phần thời gian Âu Dương Như Hạ đều đi sát bên cạnh hẳn nói chuyện Chu Hiểu Vân như nhìn ra chút ít manh mối liền nhỏ giọng nhắc nhở Trương Dương nói: “Lão đại! Vị này Đông Giang nữ chủ này hình như là phải lòng ngươi a!” Trương Dương cười thầm, Ảu Dương Như Hạ hẳn là sẽ không.

Giang Thành Lão Nhai cùng tường thành cổ vẫn khiển cho Tam gia đài truyền hình rất hứng thú. Hải Lan mặc dù là người Giang Thành nhưng trong quá khứ cũng không phát hiện ra Lão Nhai lại có mị lực như thể, nhất là sau khi tu sửa xong, Lão Nhai cũ kỹ lại lập loè trong ánh sáng lịch sử phản chiếu. Đi trên con đường ốp đá xanh của Lão Nhai phảng phất như đi vào lịch sử xa xưa. Lúc xây dựng Lão Nhai đã đưa ra một loạt phương án trong đó quy định các thương nhân vào Lão Nhai kinh doanh phải coi văn hóa là chính nên Lão Nhai có khí tức nhân văn rất đậm.

Hải Lan cùng Ảu. Dương Như Hạ chụp được không ít ảnh tại Lão Nhai, sau khi đi vào quán bar Lão Nhai thì thấy Tô Tiêu Hông đang chỉ huy bô trí ở ngoài cửa. Nàng vì sự kiện ngày mai cảnh khu toàn diện khai trương mà chuẩn bị. Sau khi cảnh khu toàn diện mở ra sinh ý của nàng nhất định sẽ được nâng cao hơn một bước. Khi nhìn thấy Trương Dương mang theo một đám người đi tới. Tô Tiểu Hồng tiến lên cười đón mà nói “Trương chủ nhiệm ngọn gió nào đem ngươi thổi tới đây a!”.

Trương Dương giói thiệu mọi người cho Tô Tiểu Hồng, Tô Tiểu Hồng nghe nói đều là ոguծi đài truyền hình thì vội vàng mời bọn họ đi quán bar ngồi một chút, dù sao ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội tuyên truyền này.

Đây người quá nhiều, chúng ta buổi tối tới đây, đúng rồi, đêm nay - Tô quản lí cùng đia.”.

Trương Dương cườin Lưu giám đốc sẽ đặt tiệtại Nge l

Tô Tiểu Hồng lắc đầu nói: “Bên này bận quá ta không đi được, các ngươi ăn xong thì đển quán bạr, ta sẽ giữ lại vài bàn tốt nhất cho các ngươi!”. Trương Dương gật nhẹ đâu, Tô Tiêu Hông kéo hắn đến một bên thấp giọng nói: “Trương Dương ta có chuyện muốn nhờ ngươi!”.

“Chuyện gì a!? Sao lại thần bí như vậy?”. Tô Tiểu Hồng nói: “Hải Đào vừa bị Cục công an bắt. Phương tông thì lại đi Australia nên ta liên lạc không được, ngươi hỗ trợ hỏi Điền cục một chút!”.

Trương Dương nhíu mày, Phương Hải Đào là con Phương Văn Nam. Hắn nhớ ngày đó hẳn cùng Phương Văn Nam quen biết là nhờ Phương Hải Đào, nếu như không nhờ trận xung đột Đế Hào thịnh thể kia thì hai người bọn họ cũng sẽ không không đánh không thành giao. Trương Dương tuy không thích Phương Hải Đảo nhưng vì iện Phương Văn Nam thì cũng phải hỏi qua một chút. Hẵn ở trước mặt Tô Tiểu Hồng gọi cho Điền Khánh Long. Không bao sau hẳn quay lại nhìn về phía Tô Tiểu Hồng nói: “Việc của Phương Hải Đào không dễ làm có người cử báo hắn buôn lậu thuốc phiện!”.

Tổ Tiểu Hồng sửng sốt: “Làm sao có thể? Đứa nhỏ này hào hoạ phong nhã, làm sao có thể đi buôn lậu thuốc phiện? Hơn nữa trong nhà hắn căn bản không thiêu tiên.”

“Ta đây cũng không biết. Điền cục nói là có người cử báo, hơn nữa lúc bị bắt hẳn đang cùng người gia giao dịch và lại còn đang hít thuốc”. Tô Tiêu Hông căn căn môi: “Tiểu hài tử này thật là, Phương tông mà biết thì chẳng phải là tức muốn chết sao?”

Xa xa Âu Dương Như Hạ nhìn thấy Trương Dương nửa ngày không trở lại thì bắt đầu thúc hắn, Trương Dương nhìn về phía Tô Tiêu Hông cười cười rồi xoay người rời đi.

Điển Khánh Long cùng Phương Văn Nam quan hệ cũng không tệ, lần này việc bắt Phương Hải Đào đồng dạng cũng khiến cho hắn lắp bắp kinh hã cũng nghĩ không thông. Phương Hải Đào, cái gã hoàn khổ này trong nhà căn bản không thiểu tiền, hít thuốc phiện thì còn có thể hiểu được nhưng buôn lậu thuốc phiện thì không có thể sử dụng lẽ thường để giải thích.

Trương Dương cũng không phải người thứ nhất gọi điện thoại nói hộ cho cho Phương Hải Đà thúc thúc hắn Phương Văn Đông cũng đã tới Cục công an nhưng Điền Khánh Long không gặp hẳ Loại chuyện này không dễ làm, sự tỉnh Giang Thành thật sự là không ít, đại án cứ một kiện tiếp một kiện. Điền Khánh Long cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn gỡ cặp kính lão xuống xoa xoa mi tâm mà thở dài một tiếng, âm thầm nói: “Chẳng lẽ ta già rổ

Người phụ trách vụ án là Điền Bân. Sau khi hắn từ Cục công an Xuân Dương trở về, lão gia tử lúc trước an bài hắn xuống huyện chính là để mạ vàng, giờ đây đã được thăng chức lên đại đội trưởng đội chống ma túy Cục công an Giang Thành. Cái này kêu là cử hiền bất ti thân (đề bạt người hiền không sợ là người thân thích) vì Điền Bân cũng thật sự có chút năng lực, sau khi được bô nhiệm đã liên tục phá được hai vụ buôn lậu thuốc phiện khiển chộ thể diện lão gia tử phong quang thêm không ít.

Điền Bân đích thân thẩm vấn Phương Hải Đào, hắn không ngờ cái gã học sinh cấp bộ dáng tiểu tử văn nhược này lại dám đi buôn lậu thuốc phiện, càng làm cho hắn không có nghĩ đến là Phương Hải Đào lại có biêu hiện thập phân kiên cường, vô luận hắn đe dọa như thế nào cũng không thể khiển cho Phương Hải Đào mở miệng khai báo.

Điền Bân có chút mất kiên nhẫn, hắn nặng nề đem cuốn sổ ghi chép ném lên mặt bàn rồi giận dữ hét: “Taxem ngươi chưa đến Hoàng Hà thì chưa biết sợ. Căn cứ hình pháp quốc gia quy định thì tội buôn lậu, buôn bán, vận chuyển chê tạo nha phiên dưới hai trắm viên, thuốc phiện hoặc heroin dưới mười gram hoặc là các loại thuốc phiện khác chịu án tù từ ba năm hoặc quản chể ngắn hạn cùng phạt tiên. Nêu có tình tiết nghiêm trọng tăng nặng thìán tù có thể tăng lên đến bảy năm và phạt tiền. Ngươi đã đủ tiêu chuẩn này rồi, ngươi tuổi còn trẻ mà muốn phải vào ngục giam a? Nên thành thành thật thật nói rõ ràng cho ta, ngươi lấy hàng từ kẻ nào? Chỉ cần phối hợp với cảnh sát chúng ta thì pháp luật sẽ có sự khoan hồng”.

Phương Hải Đào đảo mắt, trên mặt vậy mà lại không có bất kỳ sự sợ hãi nào, hắn khinh thường nói: “Ngươi cho ta là tiêu hài tử lên ba a, dọa ta sao!? Những thứ kia là ta mua vẻ đẻ hít, ta không buôn bán, hít thuốc phiện là phạm pháp a? Ngươi đưa ta đi cai nghiện thì được còn muốn vu cáo ta buôn lậu thuốc phiện, tax, quên đi!”

Điền Bân đùng đùng nổi giận đi tới một tay túm tóc Phương Hải Đào rồi đẩm một quyền vào bụng hắn, đánh cho hắn run lên nhưng tiểu tử này lại thập phần kiên cường, không rên một tiếng nào, qua hơn nữa sau hắn mới rên rỉ nói: “Điền Bân, ta nhận ra ngươi rồi... Ngươi... Đừng tưởng rằng một. Trưởng cục công an thi... Có thể tùy:

Điền Bân cười lạnh nói: “Ta chính là tùy ý đó, ngươi làm gì được ta nào?” Hắn rút dùi cui điện ra rồi nện vào lưng Phương Hải Đào. Phương Hải Đào bị điện giật mang theo cả cái ghế mà ngã vật xuống đất, hắn há to mồm, hít từng ngụm không khí phi phò đau đớn kêu lên: “Điền Bân. Ngươi nhất định phải chê

Điền Bân đá vào đít hắn một cước n muốn nhìn xem chính nghĩa áp đảo tà ác hay là tà ác áp đảo chính nghĩa, kẻ chết thì chắc có một rồi nhất định là ngươi!”.

Chương : Chính nghĩa cùng tà ác [ hạ ]

Điền Khánh Long vẫn gọi cho con mình bảo vụ án Phương Hải Đào nhất định phải tra cho rõ ràng, hơn nữa hắn còn dặn dò Điền Bân phương pháp phá án. Trong cục cảnh sát có một số quy tắc trong lòng mọi người đều biết rõ, hắn không muốn Điền Bân làm quá mức, sau này lại khó nhìn mặt Phương Văn Nam.

Điền Khánh Long vừa cúp điện thoại thì tiếng chuông điện thoại lạn vang lên, hắn mở điện thoại ra, một cái thanh âm lạ lẫm vang lên, đối phương âm trầm nói: “Điền cục, ngươi tốt nhất là thả Phương Hải Đào ra, nếu không ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!”.

Điền Khánh Long nở nụ cười, từ khi hắn leo lên chức Cục trưởng Cục công an này, chưa từng có người nào dám trực tiếp gọi điện thoại đe dọa hắn nên chỉ mỉm cười nói: “Ngươi là ai a!? Nếu quan tâm tới hắn như vậy thì hay là chúng ta hảo hảo ngồi nói chuyện, ta mời ngươi uống trà!”.

“Cảm ơn, ngươi thả Phương Hải Đào rồi nói sau!”. “Ta đâu có muốn là tha được?”.

“Vậy ngươi chết chắc rồi!” Đối phương phẫn nộ kêu lên, trong thanh âm lộ ra vẻ non nớt, hiển nhiên là một thiếu niên, Điền Khánh Long thở dài rồi cúp điện thoại. Hắn cũng không có ý định theo dõi cú điện thoại này, loại thiểu niên hư này hắn đã thầy nhiều, chỉ học được thói hư từ xã hội, nguyên là một đám không biết trời cao đất rộng. Điền Khánh Long không biết làm sao lại liên tưởng đến vấn đề giáo dục của Giang Thành. Hội nghị Thường ủy lần sau hắn cũng muốn đưa chuyện này ra, trong xã hội tỷ lệ thanh thiếu niên phạm tội càng ngày càng nhiều, việc này có quan hệ trực tiếp tới hệ thống giáo dục Giang Thành. Muốn giảm bớt tỷ lệ thanh thiếu niên phạm tội thì không chỉ cần cơ quan công an cố gắng mà còn cần hệ thống giáo dục thậm chí là các giới trong xã hội phôi hợp.

Điền Khánh Long đang nghĩ ngợi thì điện thoại lại vang lên. Lúc này là do vợ hắn Tưởng Tâm Duyệt gọi đến nhắc nhở về nhà ăn cơm. Tối nay là sinh nhật nàng, nếu không được Tưởng Tâm Duyệt nhắc nhở thì Điền Khánh Long cơ hô đều đã quên mất. Ngoài ra còn có một sự kiện nữa là cô em vợ Tường Tâm Tuệ vừa mới được khôi phục tự do và đêm nay cùng Tả Ủng Quân đến nhà ăn cơm. Điền Khánh Long nhìn động hô, còn nửa giờ nữa mới tan sở, ngẫm lại còn chưa mua cho thê tử quà gì nên hắn quyết định về sớm, đi đi mua cho vợ mấy món đồ ăn mà nàng thích là quả lé và thịt xiên nước mà hai của hàng bán thứ này đều ở Lão Nhai. Chỗ này ngày mai sẽ toàn diện mở ra. Hắn tới đó vừa vặn có thể nhìn xem tình huống trị an thế nào.

Điền Khánh Long bảo lái xe Tiểu Triệu dựa mình đưa đến Lão Nhai, hắn xuống xe đi vào Lão Nhai, nhìn thấy xa xa có vài nhân viên đi lại tuân tra thì Điền Khánh Long lộ ra vẻ hài lòng.

Lê thì rất dễ mua được nhưng thịt xiên nướng thì lại phải xếp hàng khá lâu, Điền Khánh Long mặc dù là Cục trưởng Cục công an nhưng cũng không có bất luận đặc quyền gì, hắn đứng ở trong hàng kiên nhẫn chờ đợi đóng thời hồi tưởng lại cảnh hồi mình và thê tử lần đầu quen biết. Khi đó Điền Khánh Long vẫn còn là một nhân viện cảnh sát bình thường, lúc tan tầm đi mua thịt xiên nướng thì thấy một gã tiểu thâu đang trộm tiền của một cô nương tuổi trẻ. Điền Khánh Long quát to cảnh báo rời dũng cảm đuổi theo, vì truy đuổi tên tiểu thâu kia mà hắn bị thương nhẹ nhưng đây hiển nhiên là lần đuổi bắt thành công nhất đời hắn. Hắn chẳng những đuổi theo tiểu thâu, đoạt lại được túi tiền mà còn lấy được tâm hồn của cô nương kia. Vị cô nương kia giờ đây chính là thê tử hắn, Tường Tâm Duyệt. Nhớ tới đoạn chuyện cũ này, khóe môi Điền Khánh Long không khỏi lộ ra vẻ tươi cười nhưng tiếu dung hắn đột nhiên thu liễm lại vì hắn nhìn thấy có một bàn tay nhỏ bé đang thò vào trong ví một người phía trước.

Điền Khánh Long vọt lên, hắn tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn tráng kiện. Tên tiểu thâu kia mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, tay hắn vừa nắm được túi tiền thì nhìn thấy Điền Khánh Long đột nhiên vọt lên, phản ứng của nó cực kỳ linh mẫn vội xoay người chạy sâu vào trong Lão Nhai.

Điền Khánh Long tức giận quát: “Chạy đi đâu!” Rồi sải bước đuổi theo. Đứa bé kia chạy trốn cực nhanh, Điền Khánh Long mặc dù là cảnh sát lâu năm nhưng dù sao tuổi tác đã lớn, mới chạy được vài bước thì đã thở hồng hộc, sau khi vượt qua góc đường rẽ vào cái ngõ tắt nhỏ thì lại nhìn thấy đứa bé kia đang đứng ở đó vì nguyên lai cái ngõ này là ngõ cụt. Điền Khánh Long Phóng đi chậm lại đưa tay chỉ tiểu thâu nói: “Đừng sợ, đem túi tiền giả lại cho ta, ta đưa ngươi đi tự thú!”.

Đứa bé kia lắc đầu, nó có vẻ thập phần sợ hãi, Điền Khánh Long càng lúc càng tới gần hắn quát: “Xoay người ngồi xổm xuống, đem bao tiền ném xuống đất!”.

Đứa bé kia lại lắc đầu rồi vọt về phía Điền Khánh Long, ý đỗ muốn cướp đường mà chạy. Điền Khánh Long Nhất túm lấy cánh tay hắn xô nó vào tường. Đột nhiên cánh cửa sau lưng hắn mở ra rồi có ba gã thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi lao tới, Điền Khánh Long sửng sốt, hắn không ngờ tiểu thâu ở đây còn có đồng lõa, tuy nhiên khi hắn ý thức được sự tình có chút không đúng thì một gã vọt tới giơ tay lên, trong tay hắn hàn quang lấp lánh và một con dao găm đâm vào lưng Điền Khánh Long. Điền Khánh Long cảm giác mũi đao lạnh như băng cứng rắn đâm vào thân thể mình rồi lực lượng của hắn cũng theo đó mà dần dần tan đi. Tên tiểu thâu bị hắn chế trụ kia cũng giãy ra rồi dùng thanh âm non nớt nói: “Đâm chết hắn”.

Ý thức của Điền Khánh Long dần mơ hồ, hắn cảm thấy lưỡi đao không ngừng đâm vào thân thể, hắn đưa tay chạm vào bao súng nhưng thân thể liền mềm nhũn té xuống, máu tươi nhuộm đỏ thẫm đồng phục cảnh sát của hắn rồi lại chảy rớt xuống mặt đất.

Sau đó có mấy người chạy đến và thấy được một màn làm cho người ta hoảng sợ trong hẻm nhỏ, bốn gã thiếu niên cầm đao chạy ra cửa ngõ rồi phóng đi. Tuy đây đều là những trẻ vị thành niên nhưng trong tay bọn họ dù sao có nắm giữ hung khí nên đều làm mọi người sợ hãi lui về phía sau. Mấy tên thiếu niên sau khi chạy ra khỏi ngõ nhỏ thì có ý đồ ra khỏi nhai đạo mà bỏ chạy.

Lái xe Tiểu Triệu của Điền Khánh Long cũng nghe thanh âm hô hoán mà chạy đến. Khi hắn nhìn thấy mấy tên thiếu niên chạy trốn thì đã ý thức được cái gì, hắn hét lớn: “Đứng lại cho ta!”, bởi vì cảnh khu ngày mai toàn diện mở ra cho hai ngày nay công tác an ninh ở đây cực kỳ nghiêm ngặt, nhân viên cảnh sát đi tuần rất nhiều, có hơn chục nhân viên cảnh sát chạy tới. Ngoại trừ tên trộm đồ đào tẩu được còn ba gã hung phạm kia đều bị bắt tại chỗ.

Sau đó đám cảnh sát đi vào trong hẻm nhỏ thì phát hiện ra Cục trưởng Cục công an Điền Khánh Long ngã trong vũng máu, thân thể của hắn vẫn đang không ngừng run rẫy. Tiểu Triệu khản cả giọng hét lớn: “Điền cục!”, hắn vừa khóc vừa ôm lấy thân thể đầy máu của Điền Khánh Long. Tuy nhiên vóc người hắn thấp bé nên ôm Điền Khánh Long hiển nhiên có vẻ cực kỳ cố gắng, hắn đỏ ngầu mắt hét lớn: “Cút ngay hết cho ta, cứu mạng! Cứu mạng!”.

Trương Dương cùng đi với đoàn phỏng vấn, lúc nay vẫn chưa rời khỏi Lão Nhai. Bọn họ đều nghe được thanh âm hô hoán rồi sau đó nghe được cả thanh âm khàn khàn kêu cứu mạng. Trương Dương ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Triệu đang ôm một người đầy máu lảo đảo chạy ra, bên cạnh còn có hai gã cảnh sát hỗ trợ, máu tươi từ trên người bị thương rớt xuống tạo thành một vệt dài trên đường. Đoàn phỏng vấn đa số là nữ nhân, vừa nhìn thấy màn này thì cả một đám hét rầm lên.

Trương Dương nhận ra Tiểu Triệu thì hắn lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra, không đợi Tiểu Triệu chạy đến bên cạnh hắn đã nhận ra Điền Khánh Long. Lúc này cánh tay Điền Khánh Long rũ xuống, hai hộp lê cũng rớt trên mặt đất lăn lông lốc.

Trương Dương chạy đến bên người Tiểu Triệu, hắn thấy rõ gương mặt Điền Khánh Long thì lớn tiếng nói: “Để cho ta xem xem!”. Tiểu Triệu giận dữ hét: “Cút ngay!”. Trương Dương giận dữ nói: “Ngươi mau đưa hắn đến bệnh viện, máu sắp chảy sạch rồi!”.

Tiểu Triệu lúc này mới nhận ra Trương Dương, Trương Dương vươn tay ra nói: “Để cho ta, ngươi lái xe đi!”. Một câu này như bừng tỉnh người trong mộng, Tiểu Triệu rưng rưng nước mắt đem Điền Khánh Long giao cho Trương Dương. Trương Dương vận chỉ như gió liên tiếp điểm trúng nhiều chỗ yếu huyệt trên người Điền Khánh Long, cầm vết thương đang không ngừng chảy máu sau đó ôm lấy thân thể Điền Khánh Long, lòng bàn tay dán vào hậu tâm hắn, một cỗ chân khí chậm rãi tiến vào. Chỉ cần Điền Khánh Long vẫn còn mạch đập, chỉ cần chưa trút hơi thở cuối cùng thì Trương Dương vẫn có thể bảo trì tánh mạng cho hắn.

Sau khi tìm được một cỗ xe tải thì bế Điền Khánh Long lên mà chạy gấp về phía bệnh viện đệ nhất nhân dân Giang Thành.

Trương Dương thủy chung không buông ra tay Điền Khánh Long ra. Hắn liền tục truyền chân khí vào giúp Điền Khánh Long duy trì. Ô tô vừa đến cửa bệnh viện thì đã có rất nhiều bác sĩ đẩy xe cáng cấp cứu chạy đến trước xe tải. Trương Dương lúc này đầy thần dính máu giúp đỡ bọn họ nhấc Điền Khánh Long lên xe đẩy. Hắn đã giúp Điền Khánh Long ngừng xuất huyết, vết thương của Điền Khánh Long rất nặng, đao hẳn đã đâm thấu vào nhiều chỗ trong nội tạng, những chỗ này đều cần phải giải phẫu ngoại khoa để trị liệu. Ở phương diện này Trương Dương mặc dù có chỗ khiếm khuyết nhưng đối với việc cứu người thì hắn có phương pháp đặc biệt. Tuy nhiên dù hắn có y thuật cao tới đâu thì bác sĩ tại hiện trường cũng không cho phép hắn nhúng tay vào.

Lúc Điền Khánh Long được đẩy nhanh đến phòng giải phẫu thì viện trưởng Tả Ủng Quân của bệnh viện đệ nhất nhân dân Giang Thành cũng đã chạy tới bệnh viện, sắc mặt hắn tái nhợt, hiển nhiên tin dữ này đối với hắn có sự đả kích rất lớn, Trương Dương ra nghênh đón chào: “Tả thúc thúc!”.

Chương : Chính nghĩa cùng tà ác [hạ].

Tả Ủng Quân nhìn thấy Trương Dương cũng chỉ gật nhẹ đầu, hắn cũng không có dừng cước bộ mà vội vàng đi về phía phòng giải phâu. Trương Dương theo sát phía sau hắn lớn tiếng nói “Dân ta đi vào, băng không Điên cục hết thuốc chữa!”.

Tả Ủng Quân nao nao, hắn chợt nhớ tới ngày thường nữ nhi đối với y thuật của Trương Dương vẫn tôn sùng lại nghĩ tới lúc trước Bí thư huyện ủy Xuân Dương Dương Thủ Nghĩa trước khi chết đã vội vàng đưa Trương Dương vào phòng bệnh. Chẳng lẽ Trương Dương thực sự có chút bổn sự. Hắn gật nhẹ đầu nói: “Ngươi đứng xem thôi, không được nhúng tay lung tung!”

Trương Dương đi theo Tả Ủng. Quận tiến vào phòng giải phẫu, Tả Ủng Quân là bác sĩ ngoại khoa tốt nhất Giang Thành. Hắn khẩn cấp khử trùng thay quần áo giải phẫu. Trương Dương cũng thay quần áo giải phẫu rồi đi theo hắn tiến vào phòng giải phẫu. Điển Khánh Long bởi vì mất máu quá nhiều nên đã tiến vào trạng thái hôn mê, bác sĩ cấp cứu đang khẩn cấp lấy ven để truyền dịch. Đồng thời tiêm tuốc chống sốc và hút máu ổ bụng.

Lúc Tả Ủng Quân cùng Trương Dương đi vào bàn giải phẫu thì tình huống cũng không lạc quan, huyết áp vẫn đang liên tục giảm xuống, mấy tên chuyên gia ngoại khoa đều cực kỳ khẩn

Trương, phương án của bọn họ cũng không có nhiều hiệu quả nhưng cái làm cho bọn họ hoang mang khó hiểu là việc huyết áp cấp tốc giảm xuống chỉ phát sinh sau khi tiến vào phòng giải phẫu.

Trương Dương nói: “Để ta giúp một tay!” Hắn nói xong thì liền đi tới bác sĩ giải phẫu muốn ngăn hắn lại nhưng Tả Ung Quản lãc đầu tên bác sĩ kia lại lui xuống. Trương Dương cảm tay trái Điền Khánh Long, tuy nhiên động tác của thẳng nhãi này hoàn toàn không theo nguyên tắc nào, hắn không mang găng tay mà cứ như vậy nắm lấy tay Điển Khánh Long rồi ngầm vận nội lực, đem chân khí đưa vào kinh mạch của Điền Khánh Long.

Những người này tất cả đều là y bác sỹ, tất cả đều là người chủ nghĩa duy vật, bọn họ cũng không biết tại sao Tả Ủng Quân lại đưa một người tuổi còn trẻ đến đến nơi đây làm cái gì, nhưng một màn khiển cho tất cả mọi người ngạc nhiên đã xảy ra, từ khi Trương Dương cầm tay Điển Khánh Long thì huyết áp của hắn bắt đầu chậm rãi tăng lên.

Tả Ủng Quân dụng lực mở to hai mắt, khi hắn vững tin thông số trên thiết bị không sai không phải mình hoa mắt thì thấp giọng nói: “Bắt đầu giải phẫu!”.

Tình hình trong phòng giải phẫu đang lúc khẩn trương thì Bí thư Thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ và vài tên Thường ủy viên trước sau chạy tới hiện trường. Hắn đầu tiên là an ủi Tưởng Tậm Duyệt dang khóc không thành tiếng, sau đó đến trước mặt Điên Bản. Điên Bân này xưa nay có tiếng là hán tử kiên cường nhưng hôm nay bởi vì phụ thân mà nước mắt chảy xuống, hắn kêu lên một tiếng Hồng bí thư rồi cũng không nói được lời nào nữa.

Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu cùng Điền Khánh Long là quan hệ thân thích nên hẳn cũng thập phần khẩn trương hỏi thăm lái xe của Điền Khánh Long “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”. Tiểu Triệu rưng rưng đem tình huống phát sinh vừa rồi kể lại. Tả Viên Triêu nhíu mày, chuyện này nghe ra chỉ là trùng hợp. Điền Khánh Long dù sao tuổi đã lớn mà cư nhiên còn liều mạng đi bắt tiểu thâu, kết quả như vậy thật sự là làm cho người ta đau lòng.

Thường vụ Phó thị trưởng Lý Trường Vũ cũng chạy tới bệnh viện. Trong Thường ủy trong có người gặp chuyện không may, những người khắc khổng khỏi sinh ra cảm giác thỏ tử hổ bi không có ai có chúthả hê nào huống chi Điển Khánh Long tính tình hào sảng, ngày thường làm người không tệ nên không có ai lúc này nhìn hắn chê cười.

Lý Trường Vũ nghe nói Trương Dương đang ở trong phòng giải phẫu thì hơi yên lòng một chút. Đối với y thuật của Trương Dương hắn vẫn có lòng tin, chỉ cần Trương Dương ở đây thì tỷ lệ sinh tồn của Điền Khánh Long rất lớn.

Cuộc giải phẫu tiến hành tương đối lâu nên Viễn Phương an bài vài vị lãnh đạo Thị ủy vào phòng khách quý nghỉ ngơi. Bí thư Thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ dẫn đầu tỏ thái độ, hắn muốn ở ngoài cửa chờ tin tức Điền Khánh Long, hắn ở đây thìnhững người khác tất nhiên là không dám đi

Tưởng Tâm Duyệt bởi vì lo lắng cho trượng phu mà không ngừng khóc, muội muội Tưởng Tâm Tuệ ở một bên an ủi nhưng trước khi cuộc giải phẫu kết thúc thì cũng không ai rõ ràng về tình huống của Điền Khánh Long, rốt cuộc là chết hay còn sống. Sự chờ đợi làm cho người ta thống khổ và dày vò, đợi hai giờ sau mới nhìn thấy Trương Dương là người thứ nhất từ trong phòng giải phẫu đi ra nhìn bộ dáng hắn cũng dị thường mỏi mệt.

Trượng Dương phát ra tác dụng ở chỗ sử dụng chân khí để bảo vệ tâm mạch của Điển Khánh Long. Nếu như không có hẳn thì Điển Khánh Long đã mất máu mà chết, căn bản không cách nào khổng chế được. Tại hiện trường có rất nhiều bác sỹ và hộ lý thấy được một màn thần kỳ này nhưng bọn họ không cách nào lỳ giải được bằng lý luận y học bình thường. Vì sao Trương Dương chị năm lấy tay Điên Khánh Long Nhất mà có thể khiến cho huyết áp tăng lên? Vô luận bọn họ cảm thấy mê hoặc như thế nào thì đây cũng là sự thật.

Đi theo sau Trương Dương là Tả Ủng Quân, hắn gỡ khẩu trạng xuống vẻ mặt vui mừng. Hồng Vĩ Cơ cùng Tả Viên Triêu dân đâu đoàn nghênh đón. Hông Vĩ Cơ nói: “Lão Điên thế nào?”.

Tả Ủng Quân tràn ngập may mắn nói: “May mắn cứu đã cứu giúp kịp thời tánh mạng hẳn là không có gì trở ngại nhưng sẽ phải năm viện một thời gian”.

Tường Tâm Duyệt được muội muội cùng đứa con nâng đỡ đi tới trước mặt Tả Ủng Quân, nàng thảthôn lạc phách nhìn sang muội phu lúc này nàng vần đang không thể xác định được Điên Khánh Long liệu có bình an hay không Tả Ủng Quân nói khẽ “Tỷ, yên tâm đi tỷ phu không có việc gì đâu!” Tưởng Tâm Duyệt gật nhẹ đầu, hai hàng nước mắt lúc này mới theo gương mặt chảy xuống.

Tả Ủng Quân đi vào phòng thay quần áo, tại tắm vòi sen trong phòng gặp Trương Dương. Trương Dương về phía hãn cười gật nhẹ đâu: “Tả thúc thúc!”. Tả Ung Quân vô vô vai Trương Dương nói: “Hảo!”.

Trương Dương cười nói “Ta cũng không làm cái gì mà?” Hẫn dùng khẳn mặt lau sạch thân thể nhưng khi kéo cửa tủ ra lại phát quần áo trên người đã dính đầy máu tươi. Tả Ủng Quân nở nụ cười. Hẳn tuy không biết Trương Dương dùng loại phương pháp nào trợ giúp Điền Khánh Long nhưng có một điểm hẳn có thể khẳng định là Trương Dương người mang tuyệt kỷ. Cũng do hắn ra tay mà Điền Khánh Long sau khi trúng đao còn có thể cầm được máu vả cũng duy trì sinh mệnh lực như vậy. Tuy nhiên nhìn Trương Dương không muốn kể công, Tả Ủng Quân nói: “Talấy cho ngươi một bộ quần áo lao công trong bệnh viện mặc tạm a!”.

Trương Dương gật gật đầu, Tả Ủng Quân tìm cho hắn một bộ quần áo lao công. Trương Dương mặc xong lại chợt nhớ tới biểu hiện của mình vừa rồi trong lúc làm thủ thuật, cái này có thể bị người truyền đi hắn thấp giọng nói “Tả thúc thúc, chuyện vừa rồi trong phòng giải phẫu có thể giúp ta giữ bí mật a!?”.

Tả Ủng Quân cười nói “Nhiều người mắt tạp cho dù ta muốn giữ bí mật thì cũng không bịt được hết môm a!!”. Trương Dương có vẻ có chút thất vọng.

Tả Ủng Quân cười an ủi hẳn nói: “Cho dù bọn họ có nói thì cũng khôngai tin tưởng. Ngươi yên tâm đi, nếu có hỏi ta, ta nhất định sẽ bác bỏ tin đồn này!”. Sau nhiều lần tiếp xúc với Trương Dương, đối với người trẻ tuổi này hắn càng yêu thích, càng cảm giác thấy thái độ lúc trước của thê tử đối với Trương Dương là sai rồi. Nếu nữ nhi thật sự có thể có kết quả với Trượng Dương thì hẳn là cũng tìm được hạnh phúc. Tả Ủng Quân Sở dĩ sinh ra cách nghĩ này là vì phân lớn tinh lực của hẳn đều tập trung vào y học cùng quản lý bệnh viện, đối với đời sống tình cảm đặc sắc của Trương đại quan nhân không minh bạch.

Trương Dương sau khi thay quần áo và rời đi thìmấy vị thường ủy Thị ủy cũng lục tục rời khỏi bệnh viện. Điền Khánh Long tuy đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhưng tình huống bây giờ vẫn đang rất kém cũng không thích hợp đi thăm Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ bảo mọi người rời đi trước. Không cần phải ảnh hưởng đến thương thể của Điền Khánh Long. Đề nghị này được tất cả mọi người đồng ý.

Trương Dương xuống dưới lầu đi vào bãi đỗ xe thì gặp mấy vị thường ủy thiủy. Lý Trường Vũ lúc này đã lên ô tô, nhìn thấy Trương Dương thì hạ kính xuống chuẩn bị gọi hắn thì lại phát hiện ra quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu đã quay về phía Trương Dương ngoắc: “Trương Dương!”.

Trương Dương sửng sốt một chút rồi vẫn đi tới chỗ Tả Viện Triều. Người ta là Quyền Thị trưởng chủ động mời mình đến, ta cũng không thể không để ý, hắn đi tới trước mặt Tả Viên Triêu rồi kêu một tiếng Tả Thị trưởng.

| Tả Viên Triêu ân cần nói: “Nghe nói ngươi hôm nay đưa Điền cục trường tới viện, khổ cực rồi!”. Trương Dương cười nói: “Đừng nói là Điên cục trưởng mà cho dù là một người bình thường qua đường ta cũng không thể thảy chết mà không cứu được!”.

Tả Viên Triêu chỉ vào xe Hồng Kỳ của mình nói “Đi đâu? Ta sẽ bảo lái xe đưa ngươi đến!”. Trương Dương nhìn đồng hồ. Lúc này đã là mười giờ tôi lúc này chỉ sợ tiệc do Xí nghiệp rượu Giang Thành tổ chức cũng đã kết thúc. Lúc này đi quán bar Lão Nhai thì kịp thời. Trương Dương gật nhẹ đầu. Khi hắn đưa Điền Khánh Long vào viện là đi bằng xe tải nên cũng đánh đáp nhờ xe Tả Viên Triêu về. Trương Dương dưới ánh mắt soi mói của các Ủy viên Thường vụ lên xe của Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu.

Làm quan đến trình độ nhất định, bất luận sự việc nhỏ to gì đều được bọn họ gặm nhẩm ra hàm nghĩa bất thường Bí thư Thị ủy Hồng Vĩ Cơ cũng nhìn thấy, việc Trương Dương và Tả Viên Triêu bảt hòa ai cũng biết nên giờ đây hai người bọn họ lại có thể ngồi chung xe thì cái này đã truyền ra một tín hiệu. Quan hệ giữa bọn họ hẳn là có sự hòa hoãn, Hồng Vĩ Cơ nhìn xuyên qua cửa sổ xe quan sát Lý Trường Vũ một bên. Xe đã đi rồi nhưng cực kỳ thong thả, bánh xe chuyển động nặng nề như tâm trạng của chủ nhân vậy.

Chương : Chính nghĩa cùng tà ác [hạ].

Khoảng thời gian này đối với Lý Trường Vũ mà nói là cực kỳ không thuận, vụ án góp vốn trong hệ thống giáo dục khiển cho hắn bị Tỉnh nghi vẩn về năng lực, sau đó là vụ con của hắn liên quan đến Hoàng Cung Giả Nhật càng làm cho hắn có chút sứt đầu mẻ trán. Lý Trường Vũ cũng ý thức được, vấn đề xảy ra trên người mình là do hắn thả lỏng quản lý đối với nhân sự bên cạnh nên mới tạo thành hậu quả trước mắt này. Khi Quyền Thị trưởng Tả Viên Triêu nhằm vào vụ án hệ thống giáo dục góp vốn này thì Lý Trường Vũ đã ý thức được Tả Viện Triêu đã bắt đầu khởi xướng cuộc chạy đua về phía bảo tọa thị trưởng. Thời điểm trọng yếu nhất đã đến trước mắt, nêu giờ đây hãn không cố gắng thì sẽ bị Tả Viên Triêu bỏ xa ở phía sau. Tả Viên Triêu không phải một người tầm thường, trong quá khứ hẳn có rất nhiều cử động thập phần cấp tiến. Lý Trường Vũ mặc dù là đổi thủ của hắn cũng không thể phủ nhận tư duy của Tả Viên Triêu rất mới đối với sự phát triển kinh tế Giang Thành có tác dụng lớn. Tỷ như sự kiện Phục dương ẩm thực tiết, tuy cuối cùng bị Trương Dương đoạt đi danh tiếng nhưng Tả Viên Triêu chính là người đưa ra ý tưởng này.

Sau Phục dương ẩm thực tiết kia Tả Viên Triêu bắt đầu nhận thức được sai lầm của mình nhưng lúc đó hắn cũng không vội đi cải thiện quan hệ với Trương Dương. Lần trước đi trước Đông Giang tranh thủ quốc gia cấp danh ngạch cho khu khai phá thì hẳn mới có tỏ ra hòa hoãn quan hệ. Từ một điểm này có thể nhìn ra. Tả Viên Triêu là người biết sửa sai

Trên đường về Tả Viên Triêu hỏi thăm vài câu về đoàn phỏng vẩn, nghe nói hôm nay lúc Điền Khánh Long bị đâm thì đoàn phỏng vấn có khá nhiều người có mặt ở hiện trường thì Tả Viên Triêu không khỏi nhíu mày. Có nhiều phóng viên như vậy thì tin tức này rất nhanh sẽ bị truyền đi, ngày mai chính là ngày cảnh khu toàn diện mở ra mà hôm nay lại xảy ra việc Cục trưởng Cục công an bị đâm. Vận mệnh Giang Thành thật sự có thể nói là đa tai đanạn.

Trương Dương gọi cho Tô Tiểu Hồng mới biết được kế hoạch đêm nay định đi Lão Nhai đã bị hủy bỏ bởi vì Lão Nhai sau khi Cục trưởng Cục công an xảy ra chuyện bị đâm đã bị tạm thời phong tỏa. Hơn nữa những vị khách quý trong đoàn phỏng vẩn sau khi tận mắt thấy một màn máu me đầm đìa thì cả đám đều lạnh toát mình, cũng không dám đi Lão Nhai nữa. Thể là Tô Tiểu Hồng cùng Chu Hiểu Vân phụ trách công tác tiếp đãi thương lượng với nhau an bài bọn họ đi hộp đêm choi.

Trương Dương nhờ Tả Viên Triêu lái xe đưa hẳn qua hộp đêm, đến nơi hắn cười nhìn Tả Viên Triêu đưa ra lời mời nói: “Trái thị trưởng cùng đi chơi a!”.

Tả Viên Triêu tươi cười lắc đầu nói: “Đây là chỗ người trẻ tuổi các ngươi chơi bời, rất không thích hợp với ta, đừng quên nhiệm vụ chủ yếu của ngươi là chiêu đãi a, nhất định phải trân an đoàn phỏng vân tận lực đừng để cho chuyện này sinh ảnh hưởng không tốt”.

Trương Dương gật gật đầu, đưa mắt nhìn Tả Viên Triêu rời đi rồi xoay người đi về phía hộp đêm.

Tả Viên Triêu cũng hiểu được, sự kiện Điền Khánh Long bị đâm sẽ sinh ra ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Cục trưởng Cục công an ban ngày ban mặt bị người ta đâm trọng thương hơn nữa là ở tại Giang Thành là Lão Nhai là tiêu điểm của sự kiện ngày mai. Chuyện này đối với hệ thống công an Giang Thành là một sự châm chọc lớn lao Cục trưởng Cục công an tự thân còn không đảm bảo được an toàn thi thử hỏi những người khác có an toàn được không?

Điện thoại của Tả Viên Triêu lúc này lại vang lên, thì ra là Bí thư Thi ủy Hồng Vĩ Cơ quyết định sẽ triệu tập Hội nghị Thường ủy khẩn cấp. Tả Viên Triêu âm thẩm thở dài thời gian gần đây tại Giang Thành Hội nghị Thường ủy khẩn cấp cũng khá nhiều thật sự là thời buổi nhiễu nhương a!!

- Điền Bân sau khi thăm hỏi phụ thân xong thì hai mắt đô ngầu quay về Cục công an, giờ đây hãn tựa như một con sư tử bị chọc giận, hãn muốn phát tiết hãn muốn vi phụ thân đòi lại khoản nợ máu này.

Điền Bân nổi giận xộng vào phòng thẩm vẩn ba gã thiểu niên hung phạm. Bởi vì vụ án trọng đại nên lúc này Cục phó Cục công an Đổng Đức Chí đích thân phụ trách thẩm tra xử lí. Khi nhìn thấy Điền Bân xông vào phòng thẩm vấn. Đồng Đức Chí đã ý thức được không ổn nên vội bảo hai gã nhân viên cảnh sát ngăn Điền Bân lại. Điền Bân đã mất đi lý trí, hắn chỉ tay vào tên thiếu niên bị thẩm vấn kia rống to: “Có tin ta sẽ giết chết ngươi hay không tiểu súc sanh, ai bảo ngươi ra tay?”.

Hai gã đồng sự đẩy Điển Bân ra ngoài. Đồng Đức Chí thở dài nhìn sang phíahung phạm thiểu niên đối diện. Tiểu tử này ngẩng đầu, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ ngây thơ vậy mà lại không có bất kỳ sự sợ hãi nào mà trong ánh mắt mang theo vẻ trào phúng cùng khinh thường. Thật sự là không rõ hài tử giờ đây làm sao vậy, mười bốn tuổi, vốn là tuổi nên ở trong trường học, sao lại làm ra chuyện hung tàn như vậy chứ?

Đổng Đức Chí đi ra ngoài cửa, đi vào trong phòng bên cạnh thì nhìn thấy Điển Bân đã đá ngã hai cái ghế. Cũng không thể trách hắn kích động như thế, phụ thân bị người ta thiêu chút nữa đâm chết, hãn là con sao lại không muốn môi điên.

Điền Bân nhìn thấy Đổng Đức Chí đi đến thì lớn tiếng nói: “Đổng cục, để ta đi thẩm vấn hẳn, ta sẽ khiến đám nhóc con này nôn ra lời nói thật!”.

Đổng Đức Chỉ có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn nói “Điền Bân, ngươi đừng quên thân phận của mình, cố gắng giữ tỉnh táo! Không được đề tình cảm cá nhân xen vào công việc, còn như vậy nữa ta sẽ cắt chức ngươi!”.

Điền Bân cả giận nói “Ba của ta bị bọn chúng đâm nhiều đao như vậy, thiểu chút nữa là mất mạng ngươi bảo ta tỉnh táo ta lãy cái gì để tỉnh táo?”.

Động Đức Chí thả người ngồi trên ghế sofa sau đó móc ra bao thuốc lá, hắn ngậm trong miệng một điêu và lấy một điều mém cho Điêm Bản. Điền Bảm nhặt thuốc lá lên châm lửa tít một hơi mà đô hông mắt nói: “Đông cục có phát hiện gì không?”.

Đổng Đức Chí nói “Theo tình huống trước mắt thì đây hẳn là một sự kiện ngẫu nhiên. Mấy hài tử kia nhóm trộm cướp, trong quá khứ thường xuyện gây án khu vực bán buôn quần áo. Còn Lão Nhai bên này đoàn phỏng vân cũng đã tới cho nên cản cẩn thận chú ý!”.

Điền Bân dùng sức lắc đầu nói: “Không có khả năng bọn chúng đều mang theo hung khí nên căn bản là có dự mưu. Ta hoài nghi sự việc lần này là nhăm vào ba của ta để trả thù!”.

“Điền Bân, cảnh sát chúng ta phải chú ý tới chứng có không có chứng cớ ngàn vạn lần không được dự đoán lung tung!”.

“Ta nhất định sẽ tìm được chứng cớ!”.

Khi Trương Dương đi vào hộp đêm thì không ít người trẻ tuổi đoàn phỏng vấn đều đang ở trong phòng hát Karaoke, chỉ có Hải Lan cùng Tô Tiểu Hồng. Au Dương Như Hạ ngồi ở bên ngoàiuông rượu nói chuyện phiêm. Vừa nhìn thầy Trương Dương Tô Tiêu Hông giương tay vây gọi hãn đi tới.

Trên bàn hẳn có một cốc bia đã rót đầy, Trương Dương cầm lấy uống một hơi cạn sạch nói: “Sảng khoái!”.

Ba vị mỹ nữ ngồi cùng bản đều nở nụ cười, Tô Tiểu Hồng ân cần nói: “Điền cục tình huống thể nào?”.

Trương Dương nói: “Không có việc gì vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi!”.

Âu Dương Như Hạ nói “Buổi chiều nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa mà thiểu chút nữa ta bị hù chết. Giang Thành các ngươi trị an cũng quá kém. Cục trưởng Cục công an ban ngày ban mặt bị người ta ám sát, cái này khiển cho chúng ta cảm giác không an toàn”. Cái này cũng khó trách được nàng, bất luận kẻ nào mới tới Giang Thành nhìn thấy một màn vô cùng thê thảm này cũng sẽ cảm thấy giật mình.

- Trương Dương nói: “Giang Thành chúng ta trị an vẫn không tệ, việc của Điền cục là ngoài ý muốn thôi!”.

Âu Dương Như Hạ cười nhạt nói “Thiên tài tin tưởng! Tận mắt nhìn thấy một màn buổi chiều kia, ta tâm tình cũng không còn nữa!”.

Tô Tiểu Hồng nói: “Về điểm này thì ta có thể giúp Trương chủ nhiệm làm chứng, Giang Thành chúng ta trị an vân tốta!”.

Hải Lan nói khẽ: “Không cần vì những chuyện kia làm cho người ta khó chịu, mừng chúng ta gặp nhau tại Giang Thành vì người tốt cả đời bình an cụng ly!”.

Mấy người đụng đụng chén rượu, Trương Dương vẫn nói lại “Ngày mai là ngày cảnh khu toàn diện mở ra ta hy vọng chuyện hôm nay sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với mọi người”.

Ảu Dương Như Hạ tuy miệng lưỡi cay nghiệt một chút nhưng nàng cũng là một người cực kỳ thông minh, minh bạch ý tứ của Trương Dương là gì, nàng gật đầu nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ tận lực giúp phối hợp, không để mọi người nói lung tung. Dù sao mục đích của chúng ta đến đây là đưa tin về việc cảnh khu toàn diện mở ra chứ không phải chuyện buổi chiều nay”.

Trương Dương mỉm cười nói: “Đa tạ!”.

“Tại sao cảm ơn ta a!?”.

Trương Dương nói: “Tamời mọi người đi ăn khuya!”.

- Âu Dương Như Hạ từ khi mắt thấy sự kiện Điển Khánh Long thì cũng mất đi hào hứng lúc bắt

Đầu, nàng ngáp một cái nói: “Ta có chút mệt mỏi rồi trở về nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn phải đi cảnh khu đưa tin” rồi nàng nhìn về phía Hải Lan. Hải Lan nói: “Ta tới nhà di nghi!” Rồi giơ tay xem đồng hồ nói: “A sãp mười một giờ rồi mải chơi quên cả thời gian, ta phải đi về thôi!”.

Trương Dương giả mù sa mưa nói “Ta không lái xe, bằng không thì ta sẽ đưa các ngươi đi!”.

Tô Tiểu Hồng nói: “Để ta bảo lái xe đưa đi!”. YA Hải Lan đứng lên nói “Không cần, di ta ngụ ở đằng sau Giai Nhuận viên, đi không đến một

Dặm, ta tự đi được!”.

Trương Dương đứng lên nói: “Ta đưa ngươi đi. Giang Thành trị an không tốt lắm!”.

Ảu Dương Như Hạ mở to hai mắt nhìn: “Ngươi không phải vừa nói là trị an rất tốt sao?”.

Trương Dương haha nở nụ cười. Hải Lan lại giả vờ không nghe thấy mà vẫn đi về hướng cửa chính. Trương Dương khoát tay áo chạy theo Hải Lan.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio