Y Đạo Quan Đồ

chương 208: mạnh mẽ xuất đầu (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Mạnh mẽ xuất đầu ()

Nếu không phải đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì buổi tiệc tối hôm nay diễn ra hết sức tốt đẹp. Hành sự tại nhân, thành sự tại thiên, trên đời này khó có chuyện gì là được hoàn mĩ tốt đẹp vẹn toàn cả. Tỷ như lúc Sở Yên Nhiên dìu bà ngoại đi toilet cũng gặp một chuyện ngoài ý muốn. Nàng vừa mới ra khỏi toilet bỗng nhiên có bàn tay phía sau vỗ nhẹ lên kiều đồn của mình một cái. Nàng giật mình một cái rồi tức giận quay phắt lại phía sau thì thấy một gã thanh niên trẻ tuổi mười phần phong độ đang đứng phía sau mình, hắn vừa cười cười vừa giơ một chiếc ví da lên nói: “Thực xin lỗi! Chiếc ví da này là của tiểu thư phải không?”

Khuôn mặt điển trai cùng nụ cười cực kỳ chân thành khiến người khác khó sinh lòng nghĩ rằng hành động hạ lưu của hắn vừa rồi là có chủ đích từ trước. Tuy vậy Sở Yên Nhiên vẫn cho rằng gã này không có điểm tốt đẹp nào nhưng ánh mắt cũng dịu đi chút ít, nàng lắc lắc đầu định mắng gã này mấy câu cho bõ tức nhưng thực chẳng biết nên mở miệng như thế nào cho đúng

Gã thanh niên trẻ tuổi kia lại bắt chuyện tiếp: “Xin chào! Ta tên Kiều Bằng Phi, có thể làm quen được không?”

Đúng lúc này thì bà ngoại đi ra, Sở Yên Nhiên cũng chẳng thèm để ý đến tên kia nữa, cứ thể ngoảnh mặt bỏ đi dìu bà ngoại về phòng

Nếu sự việc cứ như vậy chấm dứt thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng mới đi được vài bước nàng liền nghe thấy đằng sau vang lên tiếng cười rộ. Nàng xoay người nhìn lại liền thấy gã Kiều Bằng Phi kia đang cười cười nói gì đó với mấy gã bạn của hắn, mấy gã kia liền rút ví lấy tiền mặt ra đưa cho Kiều Bằng Phi. Kiều Bằng Phi liền nở nụ cười đắc ý thu lấy số tiền của mấy gã bạn kia rồi cả bọn kéo nhau vào phòng phú quý.

Ngay lập tức Sở Yên Nhiên liền hiểu ra mọi chuyện, khẳng định mấy gã kia thách đố gã Kiều Bằng Phi dám làm vậy với mình. Bị người khác xúc phạm, vừa giận vừa hận khiến mặt Sở Yên Nhiên đỏ bừng lên, nàng mím chặt môi chỉ hận không thể ngay lập tức tìm mấy gã kia dậy dỗ lại một trận. Nhưng bà ngoại nàng lại giữ chặt tay nàng thấp giọng nói: “Đi thôi, ta thấy hết cả rồi!”

Sở Yên Nhiên phẫn nộ gặng lại: “Nhưng mà...”

Mã Cách Lệ lãnh đạm nói: “Không có nhưng nhị gì hết, quay về rồi nói sau!”

Lúc về lại phòng, Trương Dương cũng nhận ra vẻ mặt Sở Yên Nhiên hơi khang khác, đang định hỏi có chuyện gì xảy ra thì Mã Cạch Lệ liền vẫy vẫy tay ýbảo Trương Dương ra nội chuyện riêng một chút. Trương Dương cũng thành thật theo bà sang một bên, rồi hơi cúi đầu xuống lắng nghe. Mã Cách Lệ nhỏ giọng nói vào tai Trương Dương: “Vừa rồi có bọn lưu manh sờ mông Yên Nhiên!”

Lão thái thái kể chuyện vô cùng chân thật, Trương Dương nghe xong liền bốc hỏa lên, nếu ở đây không phải toàn nhân vật quan trọng thì chắc chắn hắn đã xộc thẳng ra cho mấy gã đáng chết kia một trận rồi.

Mã Cách Lệ liếc mắt nhìn Trương Dương rồi lại nhỏ giọng nói tiếp: “Bọn chúng đang ở phòng phú quý, còn gã kia hình như tên là Kiều Bằng Phi thì phải. Hẳn ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?” Bề ngoài thì Lão thái thái như muốn khảo nghiệm đứa cháu rể này của mình, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy như bà chỉ muốn sao cho thật náo nhiệt thôi vậy.

Trương Dương gật gật đầu như hiểu ý rồi chậm rãi xoay người đi ra ngoài.

Sở Yên Nhiên vẫn chú ý bên này, vừa thấy vẻ mặt bất thiện của Trương Dương liền sợ hãi hắn định đi gây chuyện nên vội vàng định đuổi theo nhưng chẳng hiểu sao lại bị bà ngoại giữ lại. Văn Quốc Quyền cùng Tống Hoài Minh đều là người từng trải lại có chức hàm cao nên cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Tống Hoài Minh thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Mã Cách Lệ mỉm cười nhẹ giọng nói: “Không có gì, chẳng là ta kêu Trương Dương đi mua hộ ta mấy xâu kẹo hồ lô thôi mà!”

t r u y e n c u a t u in e t

Đỗ Sơn Khôi cười cười trêu đùa: ‘Người lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn thích ăn kẹo hồ lô sao?”

Mã Cách Lệ cười nhạt đáp lại: ‘Người già thường vậy, nhiều lúc lại có tính trẻ con!”

Cửa phòng phú quý chậm rãi mở ra, một gã thanh niên trẻ cỡ khoảng hơn tuổi đứng hiên ngang giữa cửa. Cả đám thanh niên trẻ tuổi đang hăng say uống rượu cũng thấy hơi ngạc nhiên, thấy tên kia lạ hoắc, cả bọn vẫn tưởng là hắn tìm nhầm phòng rồi chăng?

Vẻ mặt Trương Dương cực kỳ thân thiện cười cười hỏi: “Vị nào ở đây là Kiều Bằng Phi nhi?”

Kiều Bằng Phi nheo nheo hai mắt lại ánh mắt tràn ngập cảnh giác nhìn Trương Dương. Tuy rằng không có ai lên tiếng thừa nhận nhưng Trương Dương vẫn quan sát khá kỹ vẻ mặt cùng ánh mắt của cả đám kia. Nhận ra được đối tượng cần tìm, Trương Dương chậm rãi đi đến chỗ hắn rồi vươn tay chào hỏi: “Làm quen một chút, ta tên Trương Dương!”

Kiều Bằng Phi cũng không có vẻ gì muốn bắt tay với Trương Dương, hắn lạnh lùng nói: “Ta không quen ngươi, cũng không thích làm quen với ngươi!”

Trương Dương nhẹ gật gật đầu như đã hiểu, rồi lại nhẹ giọng nói: ‘Người mà lúc nãy ngươi phi lễ là bạn gái của ta, cho nên ta tới đây muốn ngươi giải thích!”

Kiều Bằng Phi đánh mắt nhìn Trương Dương lại một lượt sau đó nhìn xung quanh đám bạn lẫn đằng sau Trương Dương không có ai. Bỗng nhiên hắn ha hả cười lớn.

Tỷ như nhận được tín hiệu, một gã mập mạp ngồi cạnh đó đứng dậy vỗ vỗ vai Trương Dương khinh thường nói: “Ta nói tiểu tử ngươi có bệnh rồi phải không? Biết ngươi đang nói chuyện với ai không?”

Trương Dương căn bản chẳng để ý đến lời thẳng mập kia vẫn nhìn chằm chằm vào Kiều Bằng Phi, giọng cũng sặc mùi côn đồ hơn trước: “Kiều Bằng Phi! Hiện giờ ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái cho ta, rồi tự tay tát hai cái, xin lỗi gia gia ta, ta liền quên đi chuyện vừa rồi ngươi làm. Bằng không ngươi sẽ phải hối hận khi được sinh ra trên đời này!”

Trương Dương vừa dứt lời cả đám người đều đứng phắt dậy, một gã thanh niên da ngăm đen trông cũng tráng kiện ở bên phải Trương Dương không một lời liền tung quyền nhắm ngay mặt Trương Dương đánh tới. Động tác của hắn vừa nhanh gọn lại cực kỳ dứt khoát, vừa nhìn liền biết là hảo thù không vừa.

Chỉ có điều hắn đã chọn nhầm Trương đại quan nhân là đối tượng mà ra quyền. Trương Dương cũng chẳng thèm nhìn vắt chéo tay trái chuẩn xác bắt được nắm tay gã kia khi cách da mặt hắn chưa đầy cm. Trương Dương nhếch mép cười lạnh một tiếng rồi tay hơi dùng sức vặn nhẹ một cái chỉ nghe xương cánh tay gã kia kêu răng rắc liên hồi. Trương Dương cũng chẳng cần để ý đến ánh mắt kinh sợ của đám người còn lại, vẫn nhìn chằm chằm Kiều Bằng Phi như cũ, chỉ là nụ cười hòa ái đã thu liễm mà thay vào đó là sát khí bừng bừng, hắn lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan đến kẻ khác, không muốn chết thì cút hết ra ngoài cho ta!”

Thế nhưng nhiều kẻ không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào, tỷ như tên mập vừa rồi vỗ vai Trương Dương, có lẽ hắn muốn thể hiện trước mặt đám bạn nên chẳng thèm để ý đến mấy lời của Trương Dương, hắn nhanh như cắt với tay cầm cổ chai rượu trên bàn rồi hung hăng nhắm đầu Trương Dương đập xuống.:

Tay trái Trương Dương hóa chảo thành chưởng đẩy tên da ngăm đen đang mặt mày tái mét ôm lấy cánh tay phải không ngừng rên rỉ, Trương Dương lại biến chiêu, tay trái gạt lên đánh vỡ chai rượu trên không cùng đó là một quyền tay phải như sấm sét vào ngay giữa mặt gã mập. Chỉ nghe hai tiếng bốp! Bốp! Chai rượu vỡ choang, rượu văng tung toé khắp nơi, rồi gã mập mũi đây máu văng ngược về phía sau ngã dài xuống đất.

Đến lúc này mấy gã còn lại mới hiểu ra vấn đề đã trêu nhầm cao thủ thật sự.

Mãi giờ Kiều Bằng Phi mới đứng phắt dậy chậm rãi đi đến sát người Trương Dương. Tuy rằng vừa rồi Trương Dương biểu hiện thực lực cường hãn của mình nhưng hắn cũng không hề sợ hãi, một người tập võ từ tuổi, lại là môn đệ giỏi nhất của võ sư bát quái chưởng nổi tiếng nhất nhì Bắc Kinh - Thương Hải. Bát quái chưởng lại lấy bộ pháp làm chủ công, cước bộ Kiều Bằng Phi trầm ôn, tuy chỉ là bước chân như bình thường nhưng lại ẩn chứa bộ pháp cao thâm. Kiều Bằng Phi vẫn còn trẻ tuổi nhưng do khổ luyện từ nhỏ nên bát quái quyền của hắn cũng có hỏa hầu hơn người.

Chỉ cần nhìn bộ pháp trầm ổn vừa cương mãnh lại uyển chuyển của Kiều Bằng Phi, Trương Dương cũng nhận thấy tiểu tử này có chút trọng lượng, nhưng trong lòng lại càng khinh bỉ hắn hơn Một người học võ, lại có võ công không tệ mà lại đi quấy rối con gái, người có phẩm chất như vậy chỉ tổ làm ô danh võ đạo.

Kiều Bằng Phi một lời không nói, vung chưởng đánh về phía Trương Dương. Bát quái chưởng lấy bàn tay là chính, lấy đẩy làm chủ, kết hợp thân thể làm một thế thống nhất, vừa đẩy vừa kéo. Né tránh liền nghiêng, thuận thế liền đánh, thật giả khó lường, thiên biến vạn hóa, trong nhu có cương. Tùy thời biến hóa, vừa lạnh như băng tàng, nhanh như tia chớp. Kiều Bằng Phi vừa mới ra tay đã sử dụng thân pháp và chưởng pháp xảo diệu hợp thành một thể, nhìn chưởng này thì bình thường không có gì, thực ra ẩn chứa lực lượng toàn thân, hắn muốn một chưởng này đánh cho Trương Dương bay ra ngoải cửa.

Trương Dương cũng chẳng thèm thủ thế gì, cũng giống hắn chỉ thuận tay giơ tay phải lên đối chưởng với hắn. Hai chưởng vừa chạm nhau liền bồng một tiếng vang dội Kiều Bằng Phi thì thối lui bốn năm bước liền tục trông dáng vẻ vô cùng chật vật, còn Trương Dương thì vẫn bình thản đứng nguyên một chỗ như chưa xảy ra chuyện gì cạ. Chỉ là đối chưởng thua thiệt một chút mà thôi, Kiều Bằng Phi nghĩ vậy nên vẫn không hề thấy sợ đối phương, tiếp tục biến chiêu đổi chưởng thành đao bổ xuống đỉnh đầu Trương Dương, được nửa chừng lại biến chiêu tiếp thành chém ngang cả Trương Dương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio