Chương : Mạnh mẽ xuất đầu ()
Trương Dương lấy chân phải làm trụ thân thể xoay tròn một vòng nương theo thế công của Kiều Bằng Phi nhẹ nhàng tránh một đao của hắn, hơn nữa lại còn chiếm tiên cơ vòng ra sau lưng hắn. Kiều Bằng Phi phản ứng cũng nhanh nhẹn, thấy đối phương tránh được chiêu, hắn liền tiến thêm một bước rồi xoay người lại. Giờ hai người vẫn đối mặt với nhau nhưng vị trí lại thay đổi ngược lại.
Trương Dương hừ lạnh một tiếng, hai tay nắm hờ, khí thế hùng mạnh từ người hắn toà ra mãnh liệt, một quyền được áp súc nội lực mạnh mẽ chậm rãi đánh ra, thể như hổ, khí như đại địa, động như gió. Chính là thức đầu tiên trong thăng long quyền - long đình cuồng nộ. Tuy rằng tốc độ một quyền của Trương Dương không phải cực nhanh nhưng Kiều Bằng Phi lại cảm nhận được không khí xung quanh quyền kia như bị vặn vẹo theo độ xoáy của quyền kình.
Kiều Bằng Phi biết rõ uy lực quyền này không tầm thường chút nào, ý nghĩ trong đầu liên nhanh chóng thay đổi, bỏ ý định nương quyền trả quyền điểm mạnh của bát quái quyền mà thu cả hai tay về che chắn trước ngực mình đỡ một quyền kia. Chỉ là nội lực của hắn còn thua Trương đại quan nhân quá nhiều, một chưởng kia vừa chạm vào song chưởng, Kiều Bằng Phi cảm nhận rõ ràng kình lực mạnh mẽ như sóng cuộn không ngừng từ lòng bàn tay hắn điên cuồng chạy loạn đi toàn thân, rốt cuộc hắn cũng không trụ được, cả thân thể bay ngược về phía sau, lưng dập đánh cái rầmvào tường rồi rơi xuống, nhưng hắn lại không ngã mà vẫn còn cố gắng trụ lại được, chật vật bám vào tường mãi lúc sau mới gượng đứng dậy được.
Nhưng Trương đại quan nhân há để hắn đứng vững lại được sao? Chỉ nháy mắt Trương Dương liền lao vụt tới, Kiều Bằng Phi cắn chặt răng cố gắng đánh một chưởng vào ngực Trương Dương nhưng lại bị tay trái Trương Dương nhẹ nhàng gạt lên, liền đó hắn phải lãnh một quyền nặng như búa bổ vào phần eo. Kiều Bằng Phi rống một tiếng rồi vội vã ôm eo lui nhanh về phía sau định trốn, nhưng không may cho hắn đúng lúc này một nữ nhân viên lại mang bia vào, do Kiều Bằng Phi giật lùi lại quá nhanh nên không kịp tránh né đụng ngay nữ nhân viên kia. Vài chai bia rơi xuống sàn tạo thành tiếng vỡ chói tai, cùng với động tĩnh quá lớn do vụ đánh nhau của Trương Dương cùng Kiều Bằng Phi nên thu hút không ít ánh mắt ở đại sảnh.
Trương Dương cũng không phải dạng quân từ thấy người ngã ngựa mà thôi không truy sát, mà ngược lại, thấy Kiều Bằng Phi bị đụng phải nữ nhân viên kia ngã xuống đất, chỉ bằng đơn bộ ba bước dài Trương Dương liền ra khỏi phòng, tung cước sút vào bụng hắn một cái thật mạnh. Kiều Bằng Phi kêu thảm một tiếng, cả người không tự chủ được lại bay lên đập mạnh vào lan can lầu . Rắc! Rắc! Rắc! Mấy tiếng trầm vang lên, lan can trên lầu hai gãy một màng lớn, Kiều Bằng Phi cùng mảnh vụn lan can rơi rào rào xuống bể cá phía bên dưới, cả người hắn ướt nhẹp như chuột chết.
Trương Dương xách cổ áo hắn lên, thuận tiện thêm một cước vào ngực Kiều Bằng Phi. Thân thể Kiều Bằng Phi lại một lần nữa bay vọt về phía sau đập trúng cửa kính đại sảnh, cửa kính đại sảnh vỡ choang, mảnh vụn thuỷ tinh văng vãi tứ tung
Mãi tới tận lúc này đám bảo vệ của Tử kim các mới nháo nhào chạy tới, hơn mười gã bảo vệ hung thân ác sát vây chặt lấy Trương Dương vào giữa. Có thể mở quán cơm giữa lòng thủ đô thì bối cảnh gã chủ cũng không thấp kém chút nào, hơn nữa Tử kim các lại danh tiếng nhất nhì Bắc Kinh thì lại càng là nơi khó chọc vào nhất. Bởi vậy mà ngoài Trương Dương ra thì từ trước tới nay chưa từng có kẻ nào dám gây chuyện ở Tử kim các cả, cùng lắm là rượu vào lời ra to tiếng vài câu rồi châm dứt, tuyệt đối không có phát sinh xung đột.
Động tĩnh lớn như vậy hiển nhiên làm kinh động không ít khách nhân trong các phòng Văn Quốc Quyền cùng Tống Hoài Minh tuy rằng có nghe thấy động tĩnh khá lớn bên ngoài nhưng vẫn ngồi yên bất động thanh sắc, chỉ có Sở Yên Nhiên thì cứ nóng lòng đứng ngồi không yên, nhưng bà ngoại vẫn nắm chặt cổ tay từ đầu chí cuối nên nàng không tài nào chạy ra ngoài đó xem tình hình ra sao được. Chỉ có Đỗ Thiên Dã là người thích hợp nhất, mà hắn cũng có chủ ý muốn tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra nên chủ động đứng dậy đi đến chỗ cửa số nhìn xuống Quả nhiên liền thấy Trương Dương đang hiên ngang đứng dưới đại sảnh lầu một, xung quanh hỗn loạn vô cùng. Thấy vậy hắn không khỏi dở khóc dở cười, thằng nhãi này tính chơi trò gì vậy? Đánh nhau cũng phải biết lựa lúc chứ? Hôm nay có Văn phó tống thông ở đây vậy mà ngươi lại đi gây chuyện như vậy sao?
La Tuệ Trữ chậm rãi cầm chén rượu của mình lên mỉm cười nói: “Yên Nhiên, lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy?” Tuy rằng bà không rõ chuyện gì đang xảy ra ngoài kia nhưng bà cũng đoán rằng chuyện này tám chín phần là có liên quan đến cô bé Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên quay sang nhìn bà ngoại, Mã Cách Lệ làm như không để ý đến thờ ơ nói: “Lúc nãy ta cùng Yên Nhiên đi toilet thì gặp một kẻ lưu manh quấy rối, vì vậy mà Trương Dương đi dậy dỗ lại hắn một chút thôi!”
Đỗ Thiên Dã vẫn đứng ở cửa sổ xem bỗng nhiên lại lên tiếng; “Người bị Trương Dương đánh là Kiều Bằng Phi, con trai của Thiên Khoát thúc thúc!”
Đỗ Sơn Khôi nghe vậy trong lòng không khỏi nao nao một chút. Kiểu Thiên Khoát là con trai út của Kiều lão tử, nguyên tư lệnh bộ hải quân phòng không, quân hàm trung tướng, trước kia Đỗ Sơn Khôi cũng từng được làm việc với ông ấy nên biết khá rõ gia thế nhà họ.
Còn Phùng Ngọc Mai nghe vậy liền cuống quít nói: “Thiên Dã, nhanh can hai đứa chúng nó ra!”
Đỗ Thiên Dã cũng có ý đó, đang định đi xuống can Trương Dương thì Văn Quốc Quyền lại lên tiếng: “Thanh niên xích mích nhau thì nên để bọn chúng tự giải quyết, chúng ta tiếp tục uống rượu!” Văn phó thủ tướng đã nói vậy Đỗ Thiên Dã có lòng muốn đứng ra hòa giải chuyện này cũng đành phải ngoan ngoãn quay lại ngồi vào bàn
La Tuệ Trữ liếc mắt nhìn chồng mình một cái, nàng cũng biết thực lực đứa con nuôi này của mình nên bà cũng không lo lắng nó bị thiệt thòi, nói cách khác lần này người chịu thiệt thòi đương nhiên là tiểu tử họ Kiều kia rồi. Bà cũng biết chồng mình có ý nghĩ giống mình nên những lời như vậy ý tứ rõ ràng là đứng về phía Trương Dương, hơn nữa lại còn ân ý ngầm nói cho Tống Hoài Minh biết thái độ của mình.
Khuôn mặt Tống Hoài Minh vẫn lành lạnh như trước, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Sự việc xảy ra tối nay cũng là ngoài ý muốn, con gái mình bị người khác khi dễ, Trương Dương là bạn trai đương nhiên phải ra mặt đòi lại công bằng giùm con gái mình rồi. Bất kể đối phương là ai, bất kể gia cảnh hắn thế nào, chỉ cần hắn có hành động xúc phạm đến Yên Nhiên, không cần Trương Dương xử lý, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua
Văn Quốc Quyền lại nâng chén rượu mình lên cười nói: “Lúc còn trẻ tính tình ta cũng chẳng khác gì tiểu tử Trương Dương này, nóng nảy, bốc đồng, nhưng ta ghét nhất là kẻ nào ý thế cậy gia cảnh hơn người một chút mà đi ức hiếp người khác!”
Không chỉ riêng Tống Hoài Minh, mọi người trong phòng ai cũng có thể dễ dàng nhận thấy khí phách trong câu nói của Văn Quốc Quyền. Khi người ta đứng ở vị trí đỉnh cao thì khí thế bức người của họ vẫn tự động toả ra
Đúng lúc này thì cửa phòng vang nhẹ tiếng người gõ bên ngoài. Sau khi được người bên trong cho phép, chủ nhà hàng Tử kim các - Phùng Cảnh Lượng mới dám tiến vào. Dù rằng hắn không biết nguyên nhân tại sao phía dưới lại phát sinh chuyện lớn như vậy nhưng hắn lại biết rõ những người đang ở trong phòng này. Cha hắn cũng là lãnh đạo đơn vị cấp trung ương, hơn nữa lại có chút quan hệ mật thiết với Văn gia bởi vậy mà Tử kim các của hắn mới phát đạt như ngày hôm nay, người tới đây ăn cũng không phải bình thường. Từ lúc khai trương đến giờ Tử kim các của hắn chưa hề xảy ra xung đột bao giờ, mà lần này người trong cuộc lại có liên quan đến mấy người trong phòng này nên hắn mới phải vội vàng chạy tới tận đây xin giúp đỡ.
Thấy Phùng Cảnh Lượng vào, Văn Quốc Quyền cũng thừa biết mục đích hắn tới làm gì nên mỉm cười thấp giọng nói: “Thôi, không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về nghỉ sớm đi!”
Phùng Cảnh Lượng vốn định lên tiếng nhưng Văn Quốc Quyền làm như không hề thấy hắn ở đó mà quay sang nói với vợ mình: “Tuệ Trữ em xuống trước đi, chắc xe cũng sắp đến nơi rồi đó!” Chỉ một câu rất đỗi bình thường thôi nhưng cả đám người ở đây đều phải suy nghĩ sâu xa hơn. Văn phó thủ tướng bảo vợ mình đi giải quyết chuyện kia mà không phải là Đỗ Thiên Dã chứng tỏ Văn phó thủ tướng đã quyết định ra mặt cũng không sợ Kiều lão tử. Gặp phải chuyện như vậy thì phải cương quyết làm cho rõ, người ra tay đánh là con nuôi của Văn Quốc Quyền ta đó, là các ngươi phi lễ bạn gái con nuôi ta trước, chính nghĩa trong tay ta, các ngươi làm gì được nào?
Phùng Cảnh Lượng cũng hiểu ý của Văn phó thủ tướng nên vội vàng theo La phu nhân xuống đại sảnh, còn những người khác thì chậm rãi đi bằng hành lang bên trái đi ra cửa ngách rời khỏi nhà hàng Tử kim các. Sở Yên Nhiên vẫn thấy lo lắng nên quay sang nói với bà ngoại mấy câu rồi vội vàng chạy đuổi theo La Tuệ Trữ nàng vẫn lo Trương Dương chẳng may gặp chuyện gì không may.
Đi được một lúc, Phùng Cảnh Lượng liền thấp giọng nhắc nhở: “La phu nhân, người bị đánh là cháu trai của Kiều lão tử...!”