Y Đạo Quan Đồ

chương 210: để ngươi làm bộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Để ngươi làm bộ

Trương Dương nổi lên trên mặt nước, lúc này trăng trên bầu trời đã sáng tròn vẳng vặc. Lên bờ. Trần Tuyết đã dịch gần xong đoạn văn: “Còn một chút, vài từ chưa rõ lắm!”

Trương Dương lười biếng nói: “Không cần kỹ càng làm gì. Cái đấy là âm sát tu la chưởng, tên một loại võ công ấy mà, cứ để nguyên như thế!” Hắn trở lại trong xe thay y phục, đế ý điện thoại đã thấy có mấy cuộc gọi nhỡ liên tiếp, đa phần là của Sở Yên Nhiên gọi tới, hắn cũng không có vội gọi lại cho nàng, quay trở lại bên cạnh Trần Tuyết hiếu kỳ hỏi: “Cái thủy đầm này thời Tùy triều chưa có. Mà hẳn là cũng chưa có được trăm năm, bởi vì mỏ khai thác đá mới xuất hiện.”

Trần Tuyết gật đầu nói: “Thời Tùy triều, Triều Tiên chưa có văn tự, mãi cho đến thời Minh bọn họ mới có văn tự. Cho nên cái bia đá khắc cạnh thủy đàm kia hẳn không phải là từ thời Tùy triều!”

Trương Dương thấp giọng: “Nói cách khác hẳn là không quan hệ gì tới Kim Mậu?”

Trần Tuyết nói: “Chắc chắn là thời Minh triều!”

Trương Dương nhìn một chút, đã là tám giờ tối, hắn cười nói: “Tối rồi, chúng ta ly khai thôi!”

Trần Tuyết gật đầu, đi theo Trương Dương lên ô tô. Đi được hai bước, đột nhiên một bóng ảnh nhanh như thiểm điện lao tới. Trần Tuyết không kịp phản ứng, bị con thiểm điện điêu cắn một cái vào vai, sau đó nó cấp tốc nhảy ngay vào bụi cỏ gần đỗ lủi mất.

Trương Dương nghe tiếng kinh hô của Trần Tuyết biết là không ổn, nhưng hắn ý thức được rằng bị thiểm điện điêu tập kích thì chắc chắn là đã chậm. Trần Tuyết một tai ôm đầu vai, thân thể bủn rủn vô lực khuỵu ngả xuống, Trương Dương vội lao lên đỡ nàng, vận chỉ điểm mấy huyệt đạo trên người nàng ngăn không cho độc chạy ngược.

Trần Tuyết cắn cắn môi: “Sao vậy?”

Trương Dương nói: “Để ta xem viết thương!” Nói xong gõ tay Trần Tuyết ra, kéo lệch vai áo. Nhìn đầu vai nàng ta có hai lỗ máu hắn là vết hai răng nanh, xúng quanh đó một vâng đen mờ mờ đang khuếch tán.

Trương Dương thầm than không ổn, thiểm điện điêu chính là loài chuyên bắt độc vật mà ăn, cho nên bản thân nó độc tính cũng rất mạnh, nếu như cứu chữa chậm trễ Trần Tuyết chỉ có một con đường chết mà thôi. Hắn cố gắng không suy nghĩ nhiều, cúi đầu xuống, ghé miệng lên vết thương trên vai của nàng Trần Tuyết kinh hô: “Không nên...” Từ cảm giác tê buốt khó chịu ở miệng vết thương nàng cũng đoán được đại khái hẳn là con vật kia có độc, Trương Dương dùng miệng hút độc trực tiếp hẳn là biện pháp mạo hiểm.

Trương Dương nhổ ra một ngụm máu đen, sau đó quay sang bờ hồ định súc miệng, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng gió thổi, hắn lập tức cúi đầu xuống một mũi tên vút qua đầu hắn cắm xuống nước.

Trương Dương giận dữ hét: “Kẻ nào?” Hắn quay lại nhìn đã một mũi tên đang hướng phía Trần Tuyết bay đến, hai mắt Trương Dương phụt ra hàn quang xoay người vươn tay bắt lấy đầu mũi tên, đuôi mũi tên vẫn còn rung lên bẩn bật. Hắn lo lắng Trần Tuyết lại bị tập kích, cuống quýt bế nàng lên chạy thật nhanh vào trong ô tô. Cũng may đối phương cho rằng Trần Tuyết đã bị thiểm điện điêu cắn trúng phải chết hẳn là không thể nghi ngờ cho nên cũng không có tiếp tục tẩn công nàng

Trương Dương khởi động ô tô chạy xuống chân núi.

Trên ngọn cây ở đỉnh núi, một nữ từ tóc dài, khóc áo choàng đen đứng, hai mắt băng lãnh nhìn theo chiếc ô tô rời đi, tay nàng vẫn cầm cái nỏ nhỏ, nhưng không tiếp tục bắn theo. Con thiểm điện điệu lúc này xuất hiện trên vai nàng Một người một điêu, đứng trên ngọn cây ở đỉnh núi tạo thành một hình ảnh quỷ dị khó lường.

Trương Dương lái xe rất nhanh về văn phòng đại diện ở Bắc Kinh, hắn bế Trần Tuyết xuống xe, lúc này thân thể nàng đã mềm nhũn và run rẩy liên tục, Vu Tiểu Đông thấy Trương Dương ôm một nữ hài về nàng không khỏi kinh ngạc: “Trương chủ nhiệm, có chuyện gì thế?”

Trương Dương không giải thích gì chỉ nói với nàng ta: “Đừng cho kẻ nào tiến tới!”

Hắn ôm Trần Tuyết chạy vào trong phòng, sau đó vào nhà tắm xả nước đầy bồn tắm Thân trí nàng lúc này đã không còn minh mẫn, Trương Dương cởi áo sơ mi của nàng ra, sau đó đặt nàng ngồi vào trong bồn tắm Những đường cong lả lướt hiện ra trước mặt, nhưng lúc này Trương đại quan nhân không có tâm tình nào mà thường thức. Hắn hơi ấn người nàng xuống, sao cho cả thân thể nàng ngoại trừ cái đầu ra thì còn lại đều chìm trong nước, sau đó đặt hai tay lên lưng nàng, vận nội lực truyền sang cơ thể nàng để trục độc ra ngoài, đây là một biện pháp khá hao tổn tinh lực, nhưng hiệu quả một cách rõ ràng

Từ đầu vai của Trần Tuyết, chất độc dần được đẩy ra, máu đọc màu tím đen lan ra hòa tan vào nước khiến cho cái bồn tắm đã nhuộm một màu tím sẫm

Trương Dương từ từ thu lại nội lực, thay nước, sau đó tiếp tục hành công.

Vụ Tiểu Đông sau khi cất xe cho hắn, thì thấy chiếc điện thoại của hắn vẫn vứt trên xe liền cầm hộ cho hắn, lúc này thì điện thoại của hắn đổ chuông trong lòng Vu Tiểu Đông thầm cười, có thể thấy cái bộ dạng vội vội vàng vàng lúc nãy của Trương Dương vừa bế một tiểu cô nương vào, không biết là lúc này quầy rầy hắn thì thế nào nhi? Đúng lúc này thấy một chiếc Jeep Bắc Kinh chạy vào trong sàn, Sở Yên Nhiên từ trên xe bước xuống trông bộ dạng cứ như lửa đốt vậy.

Sở Yên Nhiên tới văn phòng cũng không phải ít lần, Vu Tiểu Đông đối với vị bạn gái chính quy này đương nhiên biết rõ ràng. Trong lòng thầm kêu không hay, Sở Yên Nhiên lúc nào không tới lại tới đúng lúc này, mà cái tên Trương Dương kia cũng thực sự là hồ đồ, có người yêu như thế này rồi mà cư nhiên còn làm những việc như thế kia, nam nhân quả thực là...

Vu Tiểu Đông gật đầu cầm gói thuốc đi, kỳ thực lúc này trong lòng nàng cũng minh bạch, lúc thay đồ cho Trần Tuyết thấy quần của nàng ta vẫn nguyên, lúc này mới nhớ tới lúc nãy vẫn thấy Trương Dương quần áo chỉnh tề. Tuy rằng nàng ta không biết Trương đại thần y diệu thủ vô song, nhưng cũng nghe qua tin đồn rằng Trương Dương biết y thuật, lúc này thấy Trương Dương cầm thuốc về đại khái cũng đoán được là vừa rồi hắn trị bệnh cho Trần Tuyết. Vu Tiểu Đông vừa rồi cũng mới nhận ra Trần Tuyết, lúc trước nàng còn làm ở Xuân Dương, cũng đã tới Thanh Thai sơn gặp tiểu cô nương này, về phần nàng ta có quan hệ thế nào với Trương Dương, nàng cũng chẳng muốn tiếp tục suy đoán, thế giới tình cảm của tiểu tử Trương Dương kia muốn màu muốn vẻ, cho dù muốn đoán cũng chẳng biết rõ ràng cho được.

Lúc Vu Tiểu Đông rời đi, Trần Tuyết nhỏ giọng nói với hắn: “Xin lỗi, liên lụy tới ngươi, làm bạn gái ngươi hiểu nhầm!”

Trương Dương cười nói: “Phải nói xin lỗi là ta mới đúng, nếu nhưng không phải ta mang theo ngươi tới mỏ đá Long Tích thì cũng không gặp phải chuyện như thế này!”, nhớ lại chuyện này hắn không khỏi có chút tự trách bản thân mình, bản thân lạc tới thời không này là do bị ám toán, thế nhưng lần này lại vẫn để sơ sẩy.

Trần Tuyết nói: “Ta vốn tưởng rằng bản thân ta hẳn là phải chết không nghi ngờ gì nữa!”

Trương Dương cười nói: “Có ta ở đây, yên tâm là không có việc gì!” Hắn vươn tay tới, Trần Tuyết Cùng tự nhiên đưa tay ra đề hắn thăm dò mạch ở cổ tay. Thấy mạch tượng nàng lúc này đã bình thường, hắn là đã thanh trừ độc tố thành cộng hắn mới yên lòng. Vừa rồi lúc trị thương cho Trần Tuyết, hắn cảm nhận được trong cơ thể nàng có tồn tại một cỗ nội lực ôn nhu mà thuần chính, bất quá bởi vì tình huống khẩn trương nên hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, lúc này hắn đưa nội lực vào kiểm tra lại một lần, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Trần Tuyết! Ngươi trước kia từng học qua võ công a?” Nhớ tới nàng là cháu của lão Trần, hắn càng cho rằng cái khả năng này là đúng

Trần Tuyết đạm nhiên cười nói: “Khi ta còn nhỏ, hay tới Tử Hà Quản chơi, Lý đạo trường có một tập hình gì đó, vốn là tùy tiện nhìn rồi bắt chước theo, nhưng sau mới biết đó là một cuốn nội gia tâm pháp gì gì đó. Từ lúc luyện tập theo ta cảm thấy thể chất tăng lên không ít, bệnh tật cũng không bị, ta liền hỏi lão. Lão tỏ ra buôn bực kể rằng đây là một cuốn tu luyện nội công tâm pháp mà lão kiếm được, bất quá chỉ dành cho nữ tử tu luyện, ta lại luyện được đúng là cơ duyên xảo hợp!”

Trương Dương cười nói: “Quả nhiên ta đoán không sai!”

“Bất quá ta không hề biết võ công gì a!”

Trương Dương gật đầu, lúc này Vu Tiểu Đông đã mang thuốc tới, Trương Dương bảo nàng uống uống rồi bảo nàng ta hôm đó cứ nghỉ ngơi lại văn phòng Xong xuôi hắn mới lái xe tới khách sạn Trưởng thành.

Tới nơi hòi ra mới biết Sở Yên Nhiên và bà ngoại đã trả phòng rồi rời đi, Trương Dương đối với những việc này đành thở dài bất đắc dĩ, xem ra chỉ còn cách để sau gặp giải thích cho nàng vậy.

Trở lại văn phòng thấy có hai người đang chờ hắn, để ý kỹ thực sự là không nhận ra được hai người này. Một trong hai gã tiến lên mỉm cười vươn tay ra: “Trương chủ nhiệm! Xin chào, ta là Duẫn Nghiễm Sinh!”

Trương Dương cũng lịch sự vươn tay ra, nhưng lập tức phát hiện lòng bàn tay của đối phương rất nhiều vết chai, lực lượng rất lớn, đang định dụng lực chống lại thì đối phương đã rút hết nội lực lại, mỉm cười nói: “Kiều Bằng Phi là sư đệ ta! Ta hôm nay tới đây là thay mặt đại sư huynh của ta mời Trương chủ nhiệm trưa ngày mai tới Tứ Hải Đường, mọi người đàm luận võ công một chút.”

Trương Dương lúc này minh bạch thì ra là người trong võ lâm, đám người này là huynh đệ với Kiều Bằng Phi, họ tới đây là đưa ra chiến thư. Trương đại quan nhân đối với cái kiểu khiêu chiến này chẳng có sợ, nhưng thật không hiểu nổi tại sao, cứ nhằm lúc mà thể chất hắn suy yếu là có người tới khiêu chiến, Trương Dương cười cười.

Duẫn Nghiễm Sinh nhếch miệng cười: “Trương chủ nhiệm không dám tới sao?”

“Thời gian? Địa điểm? Ngày mai ta nhất định sẽ tới!”

Duẫn Nghiễm Sinh đưa ra thời gian và địa điểm cụ thể, Trương Dương gật đầu nói: “Ngươi thay ta nói với lệnh sư huynh ngày mai ta nhất định tới!”

Hai tên nhân sĩ võ lâm vừa đi, Trương Dương gọi Vu Tiểu Đông bảo nàng đặt vé máy bay sáng mai cho hắn, hắn không phải là sợ, mà là không muốn dây dưa phiền phức, huynh đệ của Kiều Bằng Phi chẳng có bạo nhiều người, nhưng hắn thân cán bộ quốc gia, cứ dây dưa với đám võ lâm giang hồ cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Sáng sớm hôm sau, Trần Tuyết đã rời đi, Trương Dương thu thập hành lý một chút, nhớ tới khối ấn ký tối qua, nhìn đông hồ thấy vẫn còn sớm liền lái xe tới chỗ Thiên Trì tiên sinh, Thiên Trì tiên sinh là người uyên bác, hẳn là có thể nhìn ra ảo diệu trong đó.

Thiên Trì tiên sinh quan sát một hồi rồi thấp giọng nói: “Những văn tự này hẳn là khắc chưa lâu!”

Trương Dương nao nao: “Làm sao để biết được!”

đọc truyện tại ruyencuatui.net

“Văn tự của Triều Tiên xuất hiện vào thời Minh triều, tự nhiên là mấy thứ này không liên quan tới Kim Mậu. Nét chữ này dừng như cũng không phải là rìu hay đục gì mà hình như là lợi khí như đao kiếm gì đó, nhưng mà cũng lạ là làm sao mà có thể dùng mũi đao mũi kiếm để khắc lên đá đơn giản như thế được.”

Trương Dương không khỏi sửng sốt, nếu như chỉ là dùng đùa mũi đao mũi kiếm mà khắc văn tự được trên mặt đá quả thực là ngay cả khi bản thân hắn lúc đỉnh cao may ra có thể làm được, người này hẳn là cao thủ.

Hồng Vĩ Cơ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng hút thuốc, hắn đang cố gắng để bình tĩnh lại, nhưng rất nhanh ý thức được rằng bản thân vô pháp có thể làm được, trong lòng thủy chung vẫn cứ như có một tầng mây đen dày đặc bao phủ.

Tô Tiểu Hồng mặc bộ áo ngủ màu vàng đi tới phía sau lưng hắn, rất quan tâm sắn sóc bóp hai vai cho hắn. Hồng Vĩ Cơ nhíu mày, hơi nghiêng người về phía trước thoát khỏi bàn tay của Tô Tiểu Hồng, thấp giọng nói: “Có chuyện gì nói đi?”

Tự đáy lòng Tô Tiểu Hồng không khỏi cảm thấy căm hận hắn, lúc ở trên giường thì không sao nhưng khi khác thì lúc nào hắn cũng tỏ ra như là người xa lạ vậy, điều này làm cho Tô Tiểu Hồng cảm thấy nhục nhã, nàng cảm thấy rằng trong lòng hắn bản thân nàng chỉ như một món đồ chơi không hơn không kém. Nàng cố gắng áp chế tâm tình, nhẹ giọng nói: “Hai việc. Chuyện của Phương Hài Đào có cách nào có thể nộp tiềnbảo lãnh được không?”

Hồng Vĩ Cơ lắc đầu: “Chuyện này không thể!”

“Chuyện hỏa hoạn ở Hoàng Gia, phía Phương Văn Nam sẽ tận lực bồi thường, mong muốn chuyện này có thể hạn chế ảnh hưởng tiêu cực một cách thấp nhất.”

Hồng Vĩ Cơ nói: “Dù sao cũng sẽ vẫn phải có người đứng ra nhận trách nhiệm. Hiện tại trên tỉnh đang nhìn chăm chăm vào việc này, có một số việc không phải cứ muốn thì nói vài câu là được.” Hồng Vĩ Cơ cũng không phải là không muốn hỗ trợ Phương Văn Nam, nhưng chuyện Phương Hải Đào thì thực sự là hắn cũng bất lực, Phương Hải Đào không những tàng trù, sử dụng, mà còn nghi ngờ là có liên quan tới cả buôn bán vận chuyển ma túy. Đây là trọng tội, Điền Khánh Long đã giao chuyện này cho phía công an tỉnh xử lý, bây giờ cho dù là hắn muốn giúp cũng không có đủ năng lực để giúp.

Về phần hỏa hoạn ở nhà hàng, sự việc lại phát sinh đúng vào dịp quốc khánh, thành ra chuyện này nhanh chóng lan rộng, tỉnh đối với việc này nổi giận, đích thân bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri gọi điện xuống trách móc hắn một trận. Hồng Vĩ Cơ cũng rất buồn bực, hắn là một đãng viên, là một người theo chủ nghĩa duy vặt, không tin vào những chuyện mê tín hoang đường, nhưng thật không hiểu sao từ lúc tới Giang Thành bao nhiêu việc cứ liên tục ập tới làm hắn sứt đầu mẻ trán.

Tô Tiểu Hồng đối với thái độ của Hồng Vĩ Cơ rất thất vọng, tụy rằng nàng biết tính sự việc vụ hỏa hoạn vừa rồi nghiêm trọng, nhưng với năng lực của Hồng Vĩ Cơ không phải là không thể tác động một chút, chính vì vậy mà Tô Tiểu Hồng kết luận rằng không phải là Hồng VĨ Cơ không làm được mà hắn căn bản không muốn làm, lễ thì nhận mà việc thì không làm, người như thế cặn bản là kẻ có lòng tham không đáy, tâm địa sài lang. Nhìn khuôn mặt ra vẻ đạo mạo của hắn mà Tô Tiểu Hồng không khỏi cảm thấy buồn nôn, nàng thật không hiểu vì sao mình lại có thể chịu đựng được cái lại người như thế này nữa

“Ta còn có chút việc, ta đi trước!”

Hồng Vĩ Cơ không có phản ứng gì, đối với hắn mà nói, Tô Tiểu Hồng ngoại trừ cái thân xác ra thì không có gì đáng để hắn lưu luyến cả.

Lúc Tổ Tiểu Hồng quay trở lại quán bar Lão Nhai, Phương Văn Nạm vẫn đang ngồi đó uống rượu, nhìn thân ảnh cô đơn của hắn, trong lòng nàng lúc này lại chẳng cảm thấy một chút đồng tình nào. Từ lúc Phương Văn Nam đưa nàng tới gặp Hồng Vĩ Cơ, tình cảm trong lòng nàng đã như trò tràn, nàng đã mất đi sự tin tưởng vào cái gọi là tình cảm trong thế giới này. Đối với những kẻ này mà nói, bản thân nàng chỉ như là một món đồ để đổi lấy lợi ích mà thôi.

Phương Văn Nam không ngờ Tô Tiểu Hồng lại về sớm thế, hắn rót một ly rượu đưa cho nàng “Nào... Cùng ta uống một chén...”

Tô Tiểu Hồng tiếp nhận ly rượu.

“Hắn nói như thế nào?”

Tô Tiểu Hồng cắn cắn môi, nàng bỗng nhiên làm một cái hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người, cầm cả ly rượu hất vào mặt Phương Văn Nam, sau đó đặt ly rượu xuống bàn nói: “Ngươi không xứng!”

Phương Văn Nam kinh ngạc nhìn bóng lưng Tô Tiểu Hồng rời đi, ngây người tới mức còn không lau rượu trên mặt đi.

Tô Tiểu Hồng một mình rời khỏi đó, chẳng hiểu vì sao tự nhiên nàng lại nhớ tới Trương Dương, tuy rằng đối với cái thói đa tình của hắn nàng nhìn không vừa mắt, thế nhưng đối với những nữ nhân bên cạnh hắn, hắn luôn biểu hiện ra đầy tình cảm và rất có trách nhiệm, đây là một điểm mà Phương Văn Nam không hề có. Nàng bỗng nhiên cảm thấy số phận mình bất hạnh, vì sao lại phải phụ thuộc vào những kẻ đó, vì sao phải trở thành công cụ cho họ. Nàng ngửa mặt lên nhìn trời, hai hàng lệ đã lăn trên má, nàng âm thầm phát thệ từ hôm nay trở đi tuyệt đối sẽ không sống vì kẻ nào cả.

Trương Dương vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Lâm Tú gọi tới vấn tội, Sở Yên Nhiên và bà ngoại không có về tỉnh An mà tới Kinh Sơn, tuy rằng nàng không có nói chuyện gì xảy ra, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được là nàng đang có chuyện hờn giận gì đó, mà đương nhiên chắc chắn là liên quan tới Trương Dương. Mà Lâm Tú đối với Trương Dương cũng hiểu một chút, tiểu tử này là một tên hoa tâm, chắc chắn là hắn làm ra điều gì có lỗi với Yên Nhiên, vì thế cho nên khẩu khí của nàng rất giận dữ: “Trương Dương! Ngươi làm cái gì thế? Yên Nhiên mới từ Mỹ trở về đã bị ngươi lại cho tức giận?”

Trương Dương xấu hổ nói: “Không có gì, chỉ là có chút hiểu lầm thôi, ta đang muốn giải thích với nàng nhưng mà nàng lại tắt máy, ta không kịp có cơ hội a.”

Lâm Tú cả giận nói: “Trương Dương, người khác không rõ người nhưng ta lẽ nào lại không rõ ngươi thế nào? Ngươi là người thế nào chính ngươi phải rõ ràng! Nếu như không phải Yên Nhiên chọn ngươi, ta quản ngươi sao?”

Trương Dương cũng không có tức giận, sở dĩ Lâm Tú nóng giận như thế là vì nàng đối với Yên Nhiên rất là yêu thương săn sóc, Trương Dương mỉm cười nói: “Lâm a di, chuyện này ta phải trực tiếp gặp Yên Nhiên ta mới giải thích được!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio