Y Đạo Quan Đồ

chương 209: ánh trăng nói hộ lòng anh (6)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Ánh trăng nói hộ lòng anh ()

Trần Tuyết học chuyên ngành lịch sử nên nàng nghiên cứu khá sâu về vấn đề lịch sử nước nhà, mà nàng cũng theo một khoá về nghiên cứu khảo cổ ở trường. Nàng cẩn thận xem lại tấm bia đá trên tường một chút rồi lại đem so sánh với bản dập in của những tấm bia đá khác, nàng có phần ngạc nhiên nói: “Những chữ này thoáng nhìn thì khá giống nhau, nhưng cẩn thận xem xét lại thì nét chữ lại bất đồng.”

Nghe vậy Trương Dương cũng cẩn thận quan sát lại những chữ trên tấm bia đá trên tường với bàn dập in trong tay, quả thực nhiều chữ nhìn rất giống nhau, cả lối thư pháp cũng khá giống nhau nhưng nhìn kỹ thì lại thấy nhiều điểm bất đồng.”

Trần Tuyết nói: “Lúc trước ta đã tra qua tư liệu về Kim Mậu, người này là người Cao Ly, hắn là đại sư kiếm phép nhưng kiếm pháp của hắn lại có nguồn gốc từ Trung Hoa rồi cải thiện và biến hóa thêm. Có người lại nói hắn lấy kiếm đạo mà dung nhập vào thư pháp, chỉ là ta không hiểu gì về võ công nên không nhìn ra ảo diệu bên trong đó. Nhưng mà ta thấy niên đại tấm bia đá này lại không cổ xưa như những tấm bia đá lúc nãy!” Vừa nói nàng vừa lấy tay khẽ vuốt cạnh tấm bia đá: “Chắc chắn tấm bia đá này không cùng niên đại với những tấm khác...”

Bỗng nhiên phía sau vang liền tiếng bước chân thong thả, Thiên Trì tiên sinh đến phía sau hai người bọn họ cười nói: “Vị tiểu cô nương này quả nhiên có con mắt tinh tường Đúng là tấm bia đá này không cùng niên đại với những cái khác, có lẽ là khoảng thời Đường, bất quá nó cũng là tràn phẩm quý báu!”

Trương Dương cùng Trần Tuyết gần như đồng thời xoay người lại. Trần Tuyết lẽ phép cười nói: “Tiên sinh hảo! Vãn bối chỉ là múa búa trước cửa Lỗ Ban mà thôi.”

Trương Dương liền đưa bán dập những tấm bia đá khác cho Thiên Trì tiên sinh xem. Thiên Trì tiên sinh vừa nhìn những bán dập này xong lại nhìn lại tấm bia đá trên tường một lúc sau hắn nhẹ giọng hỏi: “Bản dập này từ đâu mà có?”

Lúc này Trương Dương mới đem sự việc vừa rồi tới khu chợ đồ cổ ở nói ra.

Thiên Trì tiên sinh nói: “Đó chắc có lẽ cũng là những tấm bia đá có từ thời Đại Tuỳ triều, nhưng ta cũng không hiểu tại sao nét chữ hai bản này lại khác nhau?” Nói xong Thiên Trì tiên sinh lại cẩn thận đối chiếu lại bản dập với tấm bia đá trên tường: “Vẫn chưa đầy đủ, đối chiếu những văn tự này thì đúng là của bài thiên hịch văn!”

Thiên Trì tiên sinh lại trở về phòng lấy giấy bút ra, tổng hợp lại toàn bộ chữ trên bận dập và trên tấm bia đá trên tường thì được hai đoạn văn, nhưng dường như vẫn còn thiếu một đoạn nữa. Hắn mỉm cười nói: “Có cơ hội ta phải tới Phan gia viên xem một chút mới được, có lẽ ông chủ kia còn mấy tấm bia đá khác nhưng không lấy hết ra.”

Trần Tuyết ở bên lại phản bác lại: “Hình như cũng không phải như vậy, dường như ông lão đó cũng không coi mấy tấm bia đá đó như bảo bối, hẳn là không có lý do gì lại đi cất đi một phần cả.”

Thiên Trì tiên sinh cười cười hỏi Trương Dương: “Những văn tự trên mấy tấm bia đá này cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt lắm. Trương Dương, sao đột nhiên ngươi lại tò mò về Kim Mậu như vậy? Chẳng lẽ là bị ảnh hưởng của Văn Linh rồi hay sao?”

Trương Dương cũng không phủ nhận mà trả lời lại: “Chắc có lẽ là do bản tính tò mò trời sinh của tôi, cũng muốn tìm hiểu xem vì cái gì mà lại thu hút nàng ta đến vậy.”

Hàn huyên với Thiên Trì tiên sinh một lúc rồi Trương Dương cùng Trần Tuyết xin phép cáo từ, bản dập kia Trương Dương cũng tặng luôn cho Thiên Trì tiên sinh.

Lúc trở về Trần Tuyết nhẹ giọng hỏi: “Mà ta thấy cũng thực kỳ quái, một người như Kim Mậu sao lại dám chống lại cả một đất nước như vậy? Trong lời văn hắn đã để lộ ra ý đỗ muốn ám sát vua Tuỳ Dương đế, nếu đó là khát vọng lớn lao thì sao hắn lại để lộ ra sát ý? Rồi đến cuối cùng thì hắn đã chết như thế nào?”

Trương Dương cười cười trả lời lại vấn đề của Trần Tuyết: “Thực ra Kim Mậu cũng rất lợi hại nhưng cũng không đánh lại tứ đại cao thủ hoàng cung liên thủ. Có vẻ ngươi rất hứng thú chuyện này a! Hay là chúng ta tới mỏ đá long tích xem thử đi!”

Trần Tuyết vui vẻ gật đầu tán thành, Trương Dương liền chuyển hướng lái xe đến Loạn Không sơn.

Mỏ đá long tích ở đây đã đóng cửa từ năm trước, hiện giờ chỉ còn lại tàn tích công trường bỏ hoang. Bên ngoài đá lởm chởm khắp chốn, ở giữa lại là một đầm nước nhỏ. Nước bên trong đầm trong suốt mát lạnh, có đầu có thể thấy được rất rõ bóng mình dưới nước.

Hai người đi dọc một vòng theo bờ đầm nước nhưng cũng không phát hiện thấy điều gì, cũng chẳng thấy chút di tích cổ nào, lại càng không thấy những tấm bia đá cổ đâu.

Trương Dương ngước mắt nhìn đỉnh Loạn Không sơn trên cao, đột nhiên hắn lại nhớ tới lần trước cũng lên đỉnh Loạn Không sơn này, rồi bị con thiểm điện điêu kia ám toán, quả thực lúc đó hung hiểm vạn phần, suýt chút nữa thì mất mạng

Trần Tuyết thì cẩn thận tìm tòi xung quanh bờ đầm nhưng mọi cố gắng của nàng đều uổng phí Nàng cũng tìm thấy vậi khối đá vụn, theo phẩm chất thì chắc cũng cùng niên đại với mấy tấm bia đá ở khu chợ đồ cổ Phan gia viên, nhưng trên mặt lại chẳng có chút văn tự gì.

Nhìn ánh mặt trời dần ngả về phía tây, Trương Dương nhẹ giọng nói: “Chúng ta cũng nên về thôi!”

Trần Tuyết gật gật đầu đi xuống sát bờ đầm rửa tay cho sạch. Mà lúc nãy do phải lật đá tìm tòi nên chiếc vòng ngọc ở cổ tay nàng cũng dính không ít bùn đất, nàng tháo vòng ngọc ra định rửa lại cho sạch nhưng không ngờ lại bị tuột tay rơi xuống. Trần Tuyết kinh hô một tiếng định với tay bắt lại nhưng lại chậm một nhịp, chiếc vòng ngọc chầm chậm chìm dần xuống đáy đầm. Chiếc vòng ngọc này là của ông nội cho nàng, cũng là di vật năm đó của bà nội để lại, có thể nói với nàng thì vật này cực kỳ quan trọng. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng vì lo sợ mà trắng bệch cả ra.

Thấy Trần Tuyết hô lớn một tiếng, Trương Dương liền xuống tới nơi. Hắn vỗ vỗ vai an ủi nàng: “Không sao, đề ta xuống lấy giúp ngươi!” Trương Dương nhanh chóng cởi quần áo ngoài ra, chỉ mặc mỗi chiếc quân đùi rồi nhảy vào đầm nước, vẫn tưởng nước trong đầm chỉ mát lạnh hơn một chút mà thôi nhưng lúc chân chính cả người bơi xuống thì lại lạnh thấu xương, Trương Dương phải dùng nội lực đây hàn khí ra rồi mới bơi xuống tiếp được.

Thực ngoài sức tưởng tượng của Trương Dương, không ngờ đầm nước này lại sâu đến vậy, lặn xuống cả chục thước mới chạm tới đáy. Trương Dương ở dưới đáy đầm sở soạng một lúc lâu sau mới tìm được chiếc vòng của Trần Tuyết đánh rơi, lúc đang chuẩn bị ngoi lên thì tay Trương Dương lại vô tình chạm phải vách tường của đầm nước. Hắn chỉ cảm thấy chỗ đó gập gềnh lồi lõm liên tục, tựa như có chữ viết trên đó vậy. Trương Dương bơi sát lại rồi chăm chú nhìn mới thấy hóa ra trên vách đầm có khắc một ít chữ viết thật. Phát hiện này khiến Trương Dương vui mừng khôn xiết, chẳng lẽ bút tích của Kim Mậu ở trên những tấm bia đá còn lại đều bị ném xuống đây?

Một lúc sau Trương Dương ngoi lên mặt nước liền thấy ánh mắt quan tâm lo lắng của Trần Tuyết nhìn mình. Hắn cười cười nói: “Tìm được rồi!” Vừa nói hắn vừa đưa trả lại chiếc vòng tay cho Trần Tuyết, sau đó lại nhỏ giọng nói tiếp: “Trong xe của ta có đèn pin không ngấm nước, ngươi lấy lại đây cho ta!”

Trần Tuyết cũng đoán ra chắc hẳn Trương Dương phát hiện ra điều gì đó, nàng nhẹ giọng hỏi: “Phía dưới có cái gì vậy?”

“Có thế là những chữ còn lại trên tấm bia đá!”

Trần Tuyết chạy tới chỗ xe ô tô lấy đèn pin không ngấm nước đưa cho Trương Dương, rồi nàng còn ân cần nhỏ giọng nói: “Ngươi cẩn thận một chút!”

Trương Dương gật gật đầu rồi hít một hơi thật dài xong lại lặn xuống đầm nước lần nữa.

Có đèn pin nên Trương Dương có thể nhìn rõ những chữ phía dưới vách đầm. Nhưng mà những chữ này lại không giống với những chữ khắc trên bia đá trên tường nhà Thiên Trì tiên sinh, lại càng không giống với những chữ trên tấm bia đá ở chợ đồ cổ, mà chữ dưới này toàn bộ đều là chữ Hàn Quốc. Trương Dương không biết chữ Hàn Quốc nên chỉ xem xét lại một chút rồi nhanh chóng ngoi lên nói với Trần Tuyết: “Phía dưới đều là chữ Hàn Quốc, ta đọc không hiểu gì cả!”

Lúc vào đại học Thanh Hoa Trần Tuyết cũng chọn môn tiếng Hàn học thêm, dù sao biết càng nhiều thứ tiếng thì càng giúp ích cho việc nghiên cứu lịch sử. Nhưng vấn đề nắm ở chỗ nàng lại không mang áo tắm đi, hơn nữa lại có Trương Dương ở đây nàng dò rất tò mò muốn xuống xem nhưng nàng cũng ngại không dám. Nàng xoay đầu nhìn xung quanh liền thấy đám đất sét đỏ ở đằng xa, nàng liền nhanh trí nghĩ ra cách: “Để ta đi lấy ít đất sét đỏ lại đây, ngươi chỉ việc in lại mấy chữ đó cho ta xem là được.”

Trần Tuyết chạy đi một lúc rồi bê về một đống đất sét đỏ, Trương Dương lấy một ít rồi lại lặn trở lại xuống đáy đầm. Đất sét đỏ quả nhiên có hiệu quả, Trương Dương in một lần được hơn chục chữ một, chỉ năm sáu lượt ngoi lên lặn xuống Trương Dương liền in lại đủ toàn bộ số văn tự dưới đáy đầm. Mà Trần Tuyết trên này cũng đã đại khái dịch lại toàn bộ số văn tự đó, nàng nhẹ giọng đọc lại: “Âm sát tu la chưởng! Trương Dương, hình như cái này là bí tịch võ công thì phải?”

Nghe thấy vậy Trương Dương không khỏi nhớ lại lần trước mình bị một kẻ lạ mặt tập kích ở căn nhà bỏ hoang trong rừng. Hóa ra môn võ công đã thất truyền từ lâu lại được ghi lại ở đây, khó trách tại sao kẻ kia lại có thể sử dụng được võ công này. Nghĩ đến đây Trương Dương không khỏi đề cao cảnh giác hơn một chút, có lẽ mình không phải người duy nhất phát hiện ra bí tịch võ công này dưới đậy đầm Mà có lẽ nào nhất cử nhất động của mình cùng Trần Tuyết vẫn bị người khác theo dõi sát sao?

Lúc này trời đã ngã bóng, trời cũng sắp xầm tối, toàn bộ loạn thạch sơn bị bao phủ trong bầu không khí ăm đạm nơi đây đã vắng vẻ lại càng trở nên tĩnh lặng hơn. Trương Dương đào mắt nhìn quanh bốn phía nhưng lại không phát hiện ra bóng dáng bất kỳ người nào.

Trần Tuyết cũng nhìn theo ánh mắt Trương Dương có phần tò mò hỏi: “Ngươi đang tìm gì vậy?”

Trương Dương lắc lắc đầu không nói gì.

Hai người bọn họ cũng không biết, trên một mỏm đá cao tít phía trên mỏ khai thác đá có một thân ảnh quỷ mị đang đứng. Gió đêm nhẹ thôi khiến gấu chiếc váy đen dài hơi cuốn theo chiều gió, cả người nặng tựa như lúc nào cũng có thể lăng không bay đi. Bàn tay trắng nhợt nhạt của nàng nhẹ vuốt ve con thiểm điện điêu màu tím trong lòng, ánh mắt lạnh như băng vẫn dõi xuống đầm nước phía bên dưới. Giọng nàng cũng vô tình lạnh như băng tuyết ngàn năm: “Tiểu Bảo, nói ta nghe tại sao con người lại luôn thích tìm lấy cái chết?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio