Chương : Kẻ nào dám động đến ta?
Bí thư thị uỷ Chu Vũ Dương sau khi nghe báo cáo cùng phân công nhiệm vụ xong liền đứng dậy tuyên bố hội nghị kết thúc. Đến Tần Thanh cũng cho rằng hiệu suất làm việc của bộ máy chính phủ thành phố Lam Sơn cao hơn rất nhiều so với Giang Thành.
Hội nghị vừa chấm dứt, Tần Thanh đang thu dọn tài liệu thì Thường Tụng thị trưởng lại tới tìm: “Tần Thanh! Tình trạng cha cô hiện giờ sao rồi?”
“Cũng không việc gì, chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi, chắc cũng sắp khỏi hẳn rồi!”
Thường Tụng gật gật đầu nhỏ giọng nói: “Từ trước đến giờ chỗ thành cổ đó là nơi ngư long hỗn tạp, tốt xấu lẫn lộn, thị uỷ cũng nhiều lần muốn chỉnh đốn lại tình hình trị an nơi đó. Trước ta cũng đã điều bên công thương cùng bên thuế vụ xuống điều tra mấy cơ sở doanh nghiệp dưới đó, rồi nhân cơ hội chấn chỉnh lại tình hình kinh tế xã hội ở đó luôn!”
Tần Thanh mỉm cười nhẹ nói: “Đa tạ Thường thị trưởng đã quan tâm!”
Thường Tụng cười cười khoát tay rồi lại thấp giọng nói: “Mà tiểu tử Trương Dương kia cũng rất khá, trông thế mà lại có biện pháp khiến đám tiểu thương làm ăn bất chính kia phải e ngại run sợ. Chủ trương của thành phố chúng ta là quyên quyết không chấp nhận những cơ sở xí nghiệp, doanh nghiệp có những hành vi phi pháp làm ảnh hưởng tổn hại đến nền kinh tế đất nước nói chung cũng như Lam Sơn nói riêng.”
Tần Thanh gật gật đầu như đồng ý với quan điểm của Thường Tụng nhưng nàng lại không muốn nói nhiều về chuyện của Trương Dương nên nàng uyển chuyển chuyển chủ đề khác: “Hai ngày tới nhiệm vụ công tác khá nặng, Thường thị trưởng cũng nên chú ý sức khoẻ một chút!”
Thường Tụng ha hả cười khoát tay nói: “Gần đây sức khoẻ ta tiến triển khá tốt, tay nghề tiểu tử Trương Dương kia chỉ có hơn mấy lão trưởng khoa gì gì đó, bệnh gút của ta gần như sắp khỏi hẳn rồi!”
Lại nói về Trương Dương, hắn cũng thật không ngờ Tả Viên Triệu lại chủ động gọi điện tới tìm, dù sao hắn cũng chỉ là một gã cán bộ phó xử cỏn con thì đâu đáng để vị thị trưởng Giang Thành, Tả Viên Triệu để vào mắt cơ chứ. Mà điều đáng nói là không ngờ Tả Viên Triệu lại biết rành mạch Trương Dương đang ở Lam Sơn, thậm chí Tả Viên Triệu còn biết rõ Trương Dương đang ở phòng số mấy, khu nhà nào của nhà khách thị uỷ Lam Sơn.
Nếu đã như vậy Trương Dương cũng không thể giả vờ đánh trống lảng được nữa đành phải thành thành thật thật xuống nhà khách số khu C tiếp kiến Tả thị trưởng.
Tả Viên Triệu đang ngồi ở phòng khách uống trà, đi theo hắn còn có cả trưởng ban quy hoạch và phát triển Giang Thành, Tiếu Minh. Thấy Trương Dương đến Tiếu Minh liền chủ động đứng dậy chào hỏi: “Tiểu Trương đến rồi đó à, ta cùng Tả thị trưởng đang nói chuyện về ngươi đó!”
Trương Dương đến bắt tay chào hỏi Tả Viên Triệu xong ngồi xuống ghế sô pha cười hỏi: “Đang nói chuyện gì về tôi vậy?”
Tả Viên Triệu cười cười trả lời lại: “Chẳng là ta vừa tới Lam Sơn liền nghe nói cậu nổi giận đại triển thần uy ở khu thành cổ ấy mà!”
Trương Dương cười khổ lắc lắc đầu: “Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền cả ngàn dặm. Hay là Tả thị trưởng đích thân tới đây là muốn xử phạt tôi sao?”
Tả Viên Triệu cười cười khoát tay: “Sao có chuyện đó được? Vốn dĩ ta vẫn thích những người trẻ tuổi tài năng gan dạ, ta chỉ hận không để cậu đi lấy trộm cái dự án xây dựng khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia kia về cho Giang Thành chúng ta được!” Nói xong mọi người đều nở nụ cười nhẹ.
Hiện giờ Trương Dương mới phát hiện ra gã Tả Viên Triệu này cũng có chút khôi hài, hắn cười nói: “Ngài nói vậy thôi chứ tôi sao dám!”
Tả Viên Triệu lại nói: “Chẳng là lần này ta tới dự lễ nhưng lúc điểm đến tên cậu thì ta mới biết cậu đã chạy đến Lam Sơn trước rồi!”
Trương Dương cười cười, lúc này trong bụng mới sáng tỏ tại sao Tả Viên Triệu lại biết rõ hành tung của mình như vậy: “Cuộc cạnh tranh xin tỉnh uỷ giành quyền xây dựng khu công nghiệp kiểu mới lần trước thành phố chúng ta đã thua bên Lam Sơn, nhưng tôi vẫn thấy không cam lòng nên mới chạy tới đây học tập bọn họ những kinh nghiệm trong việc tiến hành đổi mới cải cách các xí nghiệp. Thị uỷ đã giao trọng trách cho tôi, đương nhiên tôi phải cố gắng hết sức vực ban cải cách dậy, để không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, phụ sự tin yêu của dân chúng!”
Tả Viên Triệu nhẹ nở nụ cười gật gật đầu đầy hài lòng.
Nghe mấy lời hùng hồn vừa rồi của Trương Dương xong, Tiếu Minh ngồi một bên không khỏi híp hai mắt lại đánh giá lại Trương Dương một hồi. Trong bụng thầm nghĩ, khó trách thằng nhãi này tuổi còn trẻ như vậy mà lại được cấp trên cho giữ chức vụ cao, xem ra hắn cũng có chút thực tài nhất định, hơn nữa tài ăn nói của hắn cũng không tồi. Nhưng càng nghĩ Tiếu Minh lại càng cảm thấy không đúng, chẳng phải trước kia nghe nói quan hệ của tiểu tử này với Tả thị trưởng không tốt hay sao? Nhưng sao trông hai người bọn họ lại có vẻ khá thân thiết, chẳng có dấu hiệu gì bất hoà cả?
Tả Viên Triệu lại nói: “Tối nay thị uỷ Lam Sơn có mở tiệc chiêu đã khách quan, ngươi đi cùng ta đi!”
Trương Dương mỉm cười nhẹ khước từ: “Thực không dám a! Với cấp bậc hiện giờ của tôi nào có tư cách đến đó tham dự được!”
Tả Viên Triệu cười cười khoát tay: “Tửu lượng của ta với Tiếu Minh đều không được, hơn nữa nghe nói tửu lượng thị trưởng Lam Sơn cực cao, cậu cũng là một thành viên của Giang Thành, đâu thể đứng nhìn thành phố ta bị mất mặt được đúng không? Mà hơn hết cậu tuổi còn trẻ tài hùng trí lực lại gan dạ hơn người, nên chủ động xung phong giết địch mới đúng chứ!”
Trương Dương mỉm cười nhẹ giọng trêu đùa hỏi lại: “Thế có chỗ tốt nào không vậy...?”
Tả Viên Triệu ha hả nở nụ cười, hắn cũng bắt đầu thích cái giọng điệu không kiêng nể gì cấp trên của tiểu tử này: “Thì được ăn uống miễn phí một bữa, hơn nữa nếu biểu hiện tốt thì...” Nói được nửa chừng hắn vờ như quay sang hỏi Tiếu Minh bên cạnh: “Tiểu Minh này, danh ngạch cán bộ trẻ tiêu biểu năm nay nên bình chọn ai nhỉ?”
Trương Dương vừa nghe thấy thế tròng mắt liền sáng ngời như sao, nghe cũng thực hấp dẫn a! Đối với cán bộ nhà nước thì mấy cái loại vinh dự kiểu này chẳng phải có ý nghĩa như chiến tích sao? Mà có chiến tích tức là ta lại sắp được thăng quan còn gì? Nghĩ đến đây Trương Dương liền nở nụ cười rạng ngời giả bộ vì đại nghĩa diệt thân: “Vậy... Là một con dân Giang Thành, phải cố gắng hết sức để thành phố ta được vẻ vang là bổn phận của tôi...!”
Tả Viên Triệu cười cười hài lòng: “Tốt! Tốt! Nào, uống trà đi!”
Cũng vì thế mà Trương đại quan nhân nghiễm nhiên trở thành khách mời danh dự buổi yến tiệc tối nay.
Buổi tối Trương Dương cùng đoàn đại biểu thành phố Giang Thành đến dự buổi yến tiệc của thị uỷ Lam Sơn tổ chức chiêu đã khách quan. Buổi tiệc được tổ chức ngay tại phòng khách chuyên tổ chức các buổi yến tiệc cấp cao của nhà khách thị uỷ Lam Sơn. Gần như tất cả các lãnh đạo cao tầng Lam Sơn đều có mặt ở buổi tiệc ngày hôm nay, người chủ trì buổi tiệc là thị trưởng Thường Tụng, sau khi Thường thị trưởng có đôi lời phát biểu, buổi tiệc rượu chính thức bắt đầu, tất cả mọi người trong hội trường đều vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng.
Trương Dương vẫn tưởng rằng mấy vụ yến tiệc cấp cao kiểu này chỉ là đám lãnh đạo nói chuyện phiếm với nhau chứ rượu chỉ là thứ yếu, nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra là hắn đã hiểu sai. Tỷ như mấy ngay bàn tiệc của đám phó thị trưởng đã bắt đầu so tài đấu tửu lượng với nhau, mà nhất là thị trưởng Lam Sơn, Thường Tụng lại cực giỏi trò khơi mào khiến không khí buổi tiệc càng náo nhiệt hơn.
Trương Dương ngồi cùng bàn với Tiếu Minh, mà chắc là do có sắp xếp nên bàn của Trương Dương cơ bản toàn là những người thuộc ban quy hoạch và phát triển của các thành phố khác nhưng cấp bậc thì không đồng nhất cho lắm, người thì chỉ là cấp xử, có người lại là cán bộ trưởng phòng, mà đa số mọi người đều biết mặt nhau, chỉ riêng Trương Dương là người trẻ tuổi nhất trong số này, mà cũng là người mới cho nên cũng chẳng mấy người tìm hắn chúc rượu.
Khác với Trương Dương, Tiếu Minh lại gần như là lão đại ở đây nên tự nhiên là phải uống không ít, bên quy hoạch và phát tiển Lam Sơn có Hạ Quốc Phong vẫn ân cần mời rượu, Tiếu Minh khoát tay cười nói: “Lão Hạ, hôm nay ngươi tính bắt ta phải nằm sấp úp mặt xuống bàn luôn ở đây phải không?”
Hạ Quốc Phong ha hả cười lớn: “Ta nào có ý đó, có bằng hữu phương xa tới ta chỉ làm tròn chức trách của gia chủ nồng nhiệt tiếp đón ngươi mà thôi!”
Thái Thừa Nghiệp của bên quy hoạch và phát triển thành phố Nam Tích, ngồi một bên bồi thêm vào: “Mới đó mà lão Tiếu đã sợ rồi sao? Ta tưởng bên Giang Thành các ngươi chỉ thua Lam Sơn về dự án xây dựng khu công nghiệp cấp quốc gia kia thôi chứ, không ngờ đến cả tửu lượng cũng không thắng nổi sao?” Thái Thừa Nghiệp vừa dứt lời cả đám người ngồi cùng bàn đều ha hả cười lớn.
Khuôn mặt già nua của Tiếu Minh nhịn không được mà hơi đỏ lên, trong lòng thầm mắng tên tiểu nhân Thái Thừa Nghiệp vô sỉ bỏ đá xuống giếng. Nam Tích các ngươi còn không được tham gia cạnh tranh dự án đó mà vẫn ở đó mạnh miệng cái gì chứ, tưởng mình giỏi lắm sao? Nghĩ thì nghĩ vậy chứ thân là trưởng ban quy hoạch và phát triển Giang Thành, Tiếu Minh phải giữ mặt mũi cho mình chứ! Biết là không thể tránh được, Tiếu Minh liền nhếch mép cười nói: “Ai sợ ai chứ? Nào, Lão Hạ, đến đây, ta với ngươi làm hai chén nữa xem ai còn nói được gì!”
t r u y e n c u a t u i N e t
Hạ Quốc Phong quả nhiên có vốn để đấu rượu với Tiếu Minh, lúc nãy qua một vòng rượu cả bàn rồi mà mặt vẫn không đổi sắc, giờ thêm hai chén nữa thì cũng chẳng thấm vào đâu. Ngược lại, Tiếu Minh thì đã ngà ngà say rồi, cơ thể vẫn chưa hồi lại mà lại đối cứng với Hạ Quốc Phong thêm hai chén liên tiếp nữa, ngay lập tức hắn liền cảm thấy bụng nhộn nhạo không chịu được nữa nên vừa đặt chén xuống cái quốc quýt đứng dậy đi như bay về phía toilet.
Thái Thừa Nghiệp ha hả cười trêu: “Lão Tiếu đi đâu mà phải vội vàng vậy? Xem ra Giang Thành vẫn không cạnh tranh nổi Lam Sơn rồi!”
Trương Dương ngồi một bên càng nghe càng thấy ngứa tai, gã Thái Thừa Nghiệp này quên vẫn còn một cán bộ của Giang Thành ngồi đây hay sao? Một câu hai câu mở miệng cái là chê Giang Thành thế này Giang Thành thế kia, ngươi tưởng mình giỏi hơn người chắc? Dù sao cũng là người dân Giang Thành, Trương Dương không thể ngồi trơ mắt nhìn người ta sỉ nhục danh dự toàn thể một thành phố như vậy. Lần đầu tiên Trương Dương mới nhấc chén rượu nên chủ động mời rượu: “Thái trưởng ban, tôi xin kính ngài một chén!”
Thái Thừa Nghiệp thờ ơ quét mắt nhìn Trương Dương một cái, quả thực từ đầu hắn vẫn không coi thanh niên ngồi góc kia ra gì, hắn chỉ nhớ mang máng hình như là chủ nhiệm ban cải cách Giang Thành gì gì đó thì phải. Tuy rằng hắn vẫn coi thường Trương Dương, vẫn tưởng Trương Dương chỉ là một gã cán bộ quèn dưới cấp Tiếu Minh mà thôi, nhưng nếu như ngồi cùng bàn mà người ta đã chủ động kính rượu thì cũng nên cho người ta chút mặt mũi. Thái Thừa Nghiệp cười cười giơ chén rượu lên rồi nhấm một ngụm coi như đã cấp cho tiểu tử kia mặt mũi lắm rồi.
Trương Dương vẫn giữ nguyên chén rượu trên không như cũ ý muốn cụng chén nhưng Thái Thừa Nghiệp chỉ giơ chén lên tỏ vẻ một chút rồi giả vờ nhấp một ngụm nhưng thật ra là chỉ chạm môi chứ chẳng uống một giọt nào xong hắn lại đặt chén rượu xuống bàn. Không phải là hắn không thấy động tác của Trương Dương mà thực ra hắn cố ý không thèm cụng chén với tiểu tử kia, ngươi mà cũng xứng sao?
Trương Dương không tỏ vẻ nổi giận gì mà chỉ nhếch mép cười nhạt một tiếng: “Thái trưởng ban không uống cạn sao? Vậy mà tôi vẫn tưởng Nam Tích các ngài lực cạnh tranh hẳn phải mạnh lắm chứ, vậy mà cũng...”
Trương Dương vừa dứt lời, cả bàn đều nín lặng không một ai dám nói tiếng nào nữa. Ai mà chẳng nghe ra tiểu tử này là muốn nhắm thẳng trực tiếp khiêu chiến với Thái Thừa Nghiệp cơ chứ?
Thái Thừa Nghiệp nhàn nhạt cười hỏi: “Thanh niên trẻ tuổi, cậu tên gì vậy?”
Trương Dương tủm tỉm cười không trả lời mà lại nói lảng đi: “Thái trưởng ban thực dễ quên a, mà chắc có lẽ do tuổi khá lớn nên không nhớ cũng là chuyện thường tình thôi. Chỉ là nếu như vậy thì e rằng sẽ ảnh hưởng không tốt tới công tác đâu!” Lời này của Trương Dương chẳng khác gì chẳng thèm coi một gã trưởng ban cấp phòng của thành phố ra gì.
Trước mặt nhiều người như vậy mà bị một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch chế nhạo, Thái Thừa Nghiệp sao chịu được sự sỉ nhục như vậy cơ chứ? Nhưng dù sao làm đến chức vụ cao như hiện nay hắn cũng có không ít kinh nghiệm sóng gió, trong lòng thì tức giận cực độ nhưng ngoài mặt vẫn giữ được bình tĩnh, hắn chỉ cười nhạt một tiếng giọng điệu mỉa mai: “Ngươi đã cấp mặt mũi cho ta như vậy ta từ chối thì hơi bất kính, chỉ là Nam Tích bọn ta có một thói quen, lần đầu chào hỏi thì phải dùng bát lớn, chúng ta đổi thành bát lớn đi!”
Thái Thừa Nghiệp vẫn nức tiếng là tửu lượng cực cao, chủ động đọ rượu với hắn chẳng phải là tìm chết hay sao? Đa số mọi người ở đây đều quen biết Thái Thừa Nghiệp nên hắn vừa đánh mắt ra hiệu một cái cả đám liền hiểu ý chuẩn bị quây lại giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia một chập.
Sau khi đổi bát to mấy cấp dưới bên cạnh liền nhanh chóng rót đầy hai bát cho Thái Thừa Nghiệp và Trương Dương. Thái Thừa Nghiệp cầm bát lên mỉm cười nhìn Trương Dương: “Cụng nào!” Lần này hắn mới thực sự cụng với Trương Dương rồi ngửa cổ một hơi cạn sạch cả bát rượu.
Ngược lại với vẻ hào sảng của Thái Thừa Nghiệp, Trương Dương lại giả bộ như khó xử, quả nhiên đám người xung quanh bắt đầu nhao nhao lên bỏ đá xuống giếng: “Tiểu Trương, Thái trưởng ban đã cạn cả bát đầy rồi, tới phiên cậu rồi đó!”
Trương Dương làm vẻ mặt đau khổ gượng cười nói: “Thật sự phải uống cạn sao!”
Thái Thừa Nghiệp hừ lạnh một tiếng: “Uống rượu cũng là thể hiện tố chất một người cán bộ, hiện giờ ngươi đang đại biểu thể diện Giang Thành đó!”
Trương Dương thở dài ảo não một hơi rồi chầm chậm cầm bát rượu lên. Cả đám người xung quanh đều tập trung nhìn Trương Dương rồi tủm tỉm cười trộm tiểu tử không biết sống chết là gì. Mãi một lúc sau Trương Dương mới giả bộ nhắm mắt nhắm mũi cố sống cố chết một hơi uống cạn bát rượu, rồi ngay lập tức lại vận nội lực khiến khuôn mặt đỏ bừng lên rồi một tay bụm chặt miệng lại chạy vội vào toilet.
Thái Thừa Nghiệp thấy vậy ha hả cười lớn, vẻ mặt tràn đầy đắc ý: “Khó trách tại sao Lam Sơn lại giành được dự án xây dựng khu công nghiệp, rõ ràng tố chất cán bộ Lam Sơn hơn hẳn Giang Thành.”
Trưởng ban quy hoạch và phát triển Lam Sơn, Hạ Quốc Phong nhẹ mỉm cười, tuy rằng Thái Thừa Nghiệp đang hạ uy tín cán bộ Giang Thành cùng khen ngợi những cán bộ Lam Sơn như hắn nhưng dù sao đây cũng là buổi yến tiệc cấp cao giữa các thành phố với nhau, Thái Thừa Nghiệp làm vậy cũng có phần hơi quá phận.
Chỉ một lúc sau Trương Dương lại quay trở lại ngồi vào chỗ của mình. Thái Thừa Nghiệp ra chiều quan tâm hỏi thăm: “Thanh niên trẻ tuổi, không có việc gì đó chứ?”
“Không sao cả, chỉ là tranh thủ đi toilet chút thôi!”
Thái Thừa Nghiệp nhếch mép lại khiêu khích tiếp: “Chuyện tốt đi đôi, rượu thì sao chỉ uống mỗi một chén được, phải không? Nào, tiểu Trương, hai ta làm một bát nữa nào!” Mãi đến giờ Trương Dương mới nhớ ra Trương Dương họ gì, nhưng như vậy hắn cũng không tha, tiếp tục thừa thắng xông lên dậy cho tiểu tử kia một bài học biết thế nào là kính trên.
Thái Thừa Nghiệp nói vậy ai mà chẳng hiểu ra hắn ta có ý muốn cho tiểu tử kia phải nằm úp mặt xuống bàn mới chịu thôi, nhưng chung quy cũng chẳng ai chịu đứng ra nói giúp Trương Dương lấy một tiếng cả.
Trương Dương giả bộ vẻ mặt đau khổ khúm núm hỏi lại: “Vẫn còn phải uống nữa à? Thái trưởng ban mời tôi hai chén, tôi lại phải đáp lễ lại ngài hai chén nữa, như vậy chẳng phải là tới bốn chén lận sao? Tửu lượng của tôi cũng đâu lớn được như vậy!” Thằng nhãi này là đang rào trước rằng mỗi người phải uống đủ bốn chén, như vậy thì Thái Thừa Nghiệp mới không có cơ hội rút lui giữa chừng.
Đương nhiên Thái Thừa Nghiệp làm sao biết thằng nhãi kia đang giả trư thịt hổ, khuôn mặt hắn vẫn không giấu nổi đắc ý cười lớn: “Tiểu Trương à, giờ cậu là đại biểu cho tầng lớp cán bộ Giang Thành, mà hơn hết vòng rượu này cũng là khảo nghiệm của Đảng với cậu nữa đó!”
Nghe vậy trong lòng Trương Dương không khỏi thầm mắng gã Thái Thừa Nghiêm này vô liêm sỉ, tưởng mình giỏi giang lắm sao mà suốt ngày cao giọng chê bai người khác, lại còn đòi làm đại biểu cho Đảng khảo nghiệm cái chó má gì chứ! Trương Dương thầm cười lạnh một tiếng rồi hiên nàng bưng bát rượu đã được rót đầy của mình lên cụng với Thái Thừa Nghiêm một cái thật mạnh xong ngửa đầu uống cạn không còn một giọt. Khác lần đầu, lần này Trương Dương uống có vẻ thoải mái hơn trước rât nhiều, chỉ là khuôn mặt lại càng đỏ lựng lên thôi chứ không có biểu hiện gì khác thường cả.
Thấy Trương Dương có thể uống cạn được bát thứ hai, Thái Thừa Nghiệp cũng có phần kinh ngạc, không nghĩ ra tiểu tử này cũng có chút đảm lượng. Trước mặt nhiều người như vậy đương nhiên hắn phải giữ mặt mũi cho mình, hơn nữa hắn cũng biết tửu lượng của bản thân không kém nên cũng sảng khoái uống cạn bát thứ hai với Trương Dương. Mà hắn vẫn cứ nghĩ tiểu tử kia chỉ là nông nổi tuổi trẻ ra vẻ cứng rắn cố chịu được bát thứ hai là hết chân tiền, nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra có điểm không đúng ở đây.
Trương Dương vừa uống cạn bát rượu xong, vừa đặt bát xuống liền trực tiếp với tay lấy bình rượu rót đầy cho Thái Thừa Nghiệp một bát đầy nữa, vừa rót vừa tủm tỉm cười nói: “Thái trưởng ban vừa mời tôi hai chén, tôi không kính lại ngài hai chén thì thực phi lễ quá!”
Nội tâm Thái Thừa Nghiệp bắt đầu thấy không ổn, không nhẽ thằng nhãi này tính đồng quy vu tận luôn sao?
Hiện giờ tất cả mọi người trong bàn đều chú ý đến hai người Trương Dương, mà nhìn biểu hiện khuôn mặt của Thái Thừa Nghiệp thì lại trông có vẻ như hắn đang phân vân điều gì. Đúng lúc này thì trưởng ban quy hoạch và phát triển Giang Thành, Tiếu Minh từ toilet trở lại bàn, tuy rằng sắc mặt hắn hơi tái tái, chân đi cũng có phần xiêu vẹo nhưng thấy một màn này trong lòng lại thấy thống khoái không ít. Toàn bộ đám cán bộ cao tầng Giang Thành đều biết biệt tài của tiểu tử Trương Dương kia là ngàn chén không say, Thái Thừa Nghiệp ngươi đòi đấu rượu với hắn thì chẳng khác nào tự đi tìm chết.
Trương Dương rót đầy bát rượu của Thái Thừa Nghiệp xong lại thành thành thật thật tự rót đầy bát rượu của mình rồi mỉm cười nói: “Thái trưởng ban là lão thành Đảng viên cách mạng lâu năm, hẳn là so với tiểu bối như tôi thì phải chịu nổi khảo nghiệm của Đảng mới phải chứ nhỉ?” Nói xong Trương Dương lại nâng bát rượu mình lên tỏ ý với Thái Thừa Nghiệp.
Tiếu Minh làm sao bỏ lỡ cơ hội tốt bỏ đá xuống giếng như vậy, hắn liền nở nụ cười thân thiết hô lớn: “Ai chẳng biết Thái trưởng ban của chúng ta tửu lượng cực cao, có chút rượu này thì có đáng là gì đâu!”
Lúc nãy há miệng giờ lại bị mắc quai, Thái Thừa Nghiệp cũng chẳng biết lách kiểu gì nữa, mà điều quan trọng nhất là lại bị thằng nhãi kia phản kích thì sao hắn nuốt nổi nỗi nhục nhã này. Hơn hết, hắn vẫn không nhận ra rằng thực lực của Trương Dương đến đâu mà trong đầu hắn vẫn chỉ cho rằng là tiểu tử kia bốc đồng nhất thời nên mới diễu võ dương oai như vậy mà thôi, như vậy thì việc gì hắn phải sợ cơ chứ? Hắn hừ lạnh một tiếng rồi cầm bát rượu của mình lên cụng với Trương Dương một cái thật mạnh rồi ngửa cổ uống sạch không chừa một giọt.
Trương Dương nở nụ cười rồi không nhanh không chậm uống cạn bát rượu của mình. Lúc Thái Thừa Nghiệp vừa đặt bát xuống Trương Dương lại cúc cung tận tuỵ châm đầy một bát tiếp cho hắn: “Quả nhiên Thái trưởng ban đại lượng ngàn chén không say. Nào! Tôi lại kính ngài một bát nữa, chúc ngài vạn sự như ý đi!”
Thái Thừa Nghiệp đương nhiên biết tửu lượng của mình đến đâu, bình thường thì không sao nhưng uống chạn ba bát rượu lớn liên tục thì hắn cũng không chịu nổi, hơn nữa nhìn nụ cười đầy thâm ý cùng ánh mắt vẫn bình thường của thằng nhãi kia, hắn mới bắt đầu nhận ra vấn đề. Vốn dĩ lúc đầu thằng nhãi kia là cố ý giả vờ lừa mình vào tròng, nhưng dù biết bị người ta lừa nhưng chuyện đã đến nước này dù có hối hận hắn cũng không thể làm gì được. Phải biết rằng vừa rồi hắn nói Trương Dương là đại biểu cho cán bộ Giang Thành, mà uống rượu cũng là phẩm chất của một người cán bộ, tương tự như thế Thái Thừa Nghiệp hắn cũng chẳng khác gì đại biểu bộ mặt của toàn thể cán bộ thành phố Nam Tích cả. Nói gì thì nói cũng không thể để người ta chê cười cán bộ Nam Tích được. Nghĩ vậy Thái Thừa Nghiệp đành bấm bụng nâng bát rượu mình nên gượng cười cụng với Trương Dương.
Thấy Thái Thừa Nghiệp sảng khoái như vậy mọi người trong bàn đều trầm trồ khen ngợi không dứt, mà Trương Dương cũng chẳng tiếc gì một lời khen chân thành: “Thái trưởng ban quả nhiên lợi hại hơn người a! Nào, chúng ta cùng cạn bát này!”
Thái Thừa Nghiệp gượng cười rồi nhắm mắt nhắm mũi ngửa cổ uống cạn bát rượu đầy của mình. Nhưng mới được có nửa bát xuống dạ dày, hắn liền cảm thấy bụng mình bắt đầu sôi sục khó chịu, hắn biết sắp không chịu nổi nữa rồi nên đặt vội bát rượu xuống định chạy vội vào toilet. Nhưng hắn vừa đặt bát rượu xuống đứng dậy chưa kịp chạy đi thì bụng đã không chịu nỗi nữa đẩy hết mọi thứ trong bụng phun ra ngoài, dù hắn có dùng tay bịt miệng cũng vô ích. Chuyện xấu bên này thu hút không ít ánh mắt mọi người trong hội trường, thị trưởng thành phố Nam Tích, Từ Quang Nhiên đang ngồi ở bàn phía xa thấy tình cảnh này cũng không khỏi thấy xấu hổ, trong lòng thì thầm mắng gã Thái Thừa Nghiệp chết tiệt, trước mặt nhiều bạn bè từ các thành phố khác như vậy mà lại làm trò xấu, như vậy chẳng phải làm mất hết thể diện của cả thành phố Nam Tích rồi hay sao?
Có Thái Thừa Nghiệp làm gương mọi người trong bàn mới ý thức được tiểu tử kia dùng chiêu lạt mềm buột chặt, hiện giờ ánh mắt của họ nhìn Trương Dương khác xa lúc trước. Ngược lại chỉ có Tiếu Minh là tươi cười hớn hở khi lấy lại được mặt mũi, tuy vẫn ngà ngà say nhưng tinh thần lại phấn chấn hơn hẳn.
Sau khi tiệc tối kết thúc, đáng nhẽ còn đến công đoạn một đám lãnh đạo tao nhã ngồi uống trà nói chuyện phiếm, nhưng Tiếu Minh vì ban nãy uống hơi nhiều nên xin phép về trước. Trương Dương thấy hắn có vẻ ngà ngà say, chân đi cũng loạng choạng cả nên mới nhận nhiệm vụ đưa hắn về. Tiếu Minh có cái tật xấu từ xưa là cứ uống vào thì không giữ được mồm miệng nữa. Hắn vừa khoác vai Trương Dương vừa cười nói: “Tiểu lão đệ, ngươi thành bằng hữu tốt của ta rồi đó!”
Trương Dương nở nụ cười đáp lại: “Tiếu trưởng ban, tôi cũng đã sớm coi ngài là lão đại từ lâu rồi!”
Tiếu Minh ha hả cười lớn: “Trước đây ta cũng có chút thành kiến với ngươi... Ngươi tuổi còn trẻ như vậy mà đã được làm trưởng ban cải cách rồi, ta vẫn cho rằng ngươi chỉ là dựa vào quan hệ mới lên được như vậy, nhưng hiện giờ... Ta mới nhận ra, ngươi có bản lĩnh thật sự!”
“Ngài đừng khen như vậy, tôi là người dễ kiêu căng tự cao tự đại lắm!” Trương Dương cũng nhân cơ hội này làm tốt công tác quan hệ với Tiếu Minh. Căn cứ những gì được biết, việc Tiếu Minh được đề bạt làm phó thị trưởng Giang Thành là chuyện sớm muộn, hơn nữa hắn lại chủ quản ban quy hoạch và phát triển, Trương Dương là chủ nhiệm ban cải cách nên sau này còn phải qua lại ít nhiều với hắn. Giờ cứ giao hảo cho thật tốt đi đã, sau này làm việc cũng dễ dàng hơn.
Tiếu Minh giả bộ thần bí nhìn quanh quất một chút rồi thấp giọng nói: “Tả thị trưởng cũng tán thưởng ngươi khá nhiều đó. Tiểu lão đệ à, ngươi tiền đồ vô lượng a!”
Trương Dương tươi cười gật gật đầu, thực ra Trương Dương cũng chẳng để ý mấy đến việc Tả Viên Triệu có quan tâm đến mình hay không, dù sao trước giờ việc thăng tiến của hắn cũng không mấy liên quan đến Tả Viên Triệu cả. Ai cũng biết Tiếu Minh là cánh tay phải đắc lực của Tả thị trưởng, đương nhiên Trương Dương cũng nhìn ra chẳng những Tả Viên Triệu tỏ ý tốt với mình, mà hơn hết còn liên tiếp ẩn ý nói sẽ cho mình nhiều thứ nữa. Chẳng phải là có ý muốn kéo mình vào cùng trận doanh với bọn họ hay sao? Bởi vậy Trương Dương lại nhớ tới thái độ gần đây của Lý Trường Vũ với mình. Trương Dương không khỏi cười thầm trong bụng, hai người các ngươi cạnh tranh cái ghế thị trưởng thì có quan hệ gì đến ta đâu cơ chứ? Cái quan trọng nhất, Trương Dương cũng biết là dù một trong hai người bọn họ thượng vị đi chăng nữa cũng không nguyện ý đi trêu chọc chính mình.
Bỗng nhiên Trương Dương lại nhận thấy tâm lý của mình có những biến hoá vi diệu, trước kia hắn vẫn một lòng muốn giúp Lý Trường Vũ thượng vị, nhưng gần đây xảy ra một số chuyện khiến hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu với Lý Trường Vũ. Để giờ là hắn tỏ thái độ không quan tâm gì đến chuyện ai sẽ làm thị trưởng Giang Thành nữa. Như vậy có thể nói Tả Viên Triệu cũng có điểm thành công, tuy không lôi kéo được Trương Dương nhưng cũng khiến Trương Dương không còn ấn tượng xấu rồi ra tay giúp Lý Trường Vũ như trước nữa.
Trương Dương vừa dìu Tiếu Minh đến cửa thì di động lại kêu, là thị trưởng Lam Sơn, Thường Tụng gọi tới. Có lẽ do uống khá nhiều nên âm lượng của hắn khá to: “Trương Dương...! Chốc nữa cùng đến vọng nguyệt lâu với ta!”
Trương Dương vui vẻ nhận lời nhưng trong lòng lại thấy có chút kỳ quái, đám thị trưởng các ngươi tụ tập nói chuyện thì gọi ta tới làm gì? Một gã cán bộ phó xử cỏn con như hắn đến cả việc châm trà cho đám thị trưởng cũng còn chưa xứng nữa là. Nghĩ trong lòng thì nghĩ vậy thôi chứ Trương Dương đánh tiếng báo Tiếu Minh một tiếng xong vẫn phải xoay người tới vọng nguyệt lâu xem thử ra sao. Vừa tới đại sảnh liền thấy Thường Hải Tâm đã đứng đợi sẵn ở đó, Trương Dương cười cười hỏi: “Thư ký Thường tìm ta sao?”
Thường Hải Tâm chỉ chỉ thang máy rồi hai người cùng sóng vai vào thang máy. Thường Hải Tâm có chút ngượng ngùng nói: “Hôm nay cha ta uống hơi nhiều!”
Trương Dương cười tủm tỉm không nói gì, trong bụng thì nghĩ cha ngươi uống nhiều thì có liên quan gì tới ta?
Thường Hải Tâm thở dài ngao ngán nói tiếp: “Trong buổi tiệc cha ta uống rượu cao hứng liền kể lại việc ngươi đã chữa khỏi bệnh phong mãn tính của người, mà thị trưởng Nam Tích, Từ Quang Nhiên cũng bị bệnh phong nên mới gọi ngươi tới xem. Thực xin lỗi!”
Trương Dương cũng chẳng còn cách nào lắc lắc đầu, chỉ trách Thường Tụng không biết giữ mồm giữ miệng mà thôi: “Không sao, nếu ngươi đã có ý thì ta cũng nên tới xem sao!”
Thường Hải Tâm nghe mấy lời này tâm thấy thổn thức, trái tim cứ đập thình thịch liên hồi, nàng khe khẽ liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, khuôn mặt xin xắn cũng đỏ cả lên.
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô gái nhỏ Thường Hải Tâm, Trương Dương lại thấy hơi động tâm, nhưng ngay lập tức hắn liền nhắc nhở bản thân mình trăm ngàn lần không được sai phạm trên phương diện tình cảm như trước nữa. Trương Dương cố gắng áp chế tâm tình mình lại cũng là lúc thang máy lên đến tầng, hai người một trước một sau ra thang máy. Thường Tụng cùng thị trưởng Nam Tích – Từ Quang Nhiên, thị trưởng Giang Thành – Tả Viên Triệu, ba người đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm ở phòng phủ vân. Trương Dương vừa đến cửa liền nghe tiếng Thường Tụng đang oang oang nói vọng ra.
Thường Hải Tâm cười cười nhỏ giọng nói: “Ta không vào đâu!”
Trương Dương gật gật đầu như đã hiểu, thấp giọng nói: “Ngươi cũng nên về nghỉ sớm đi, hai ngày nay chắc mệt lắm rồi!”
Thường Hải Tâm nhẹ gật đầu không nói gì.
Trương Dương vừa đẩy cửa phòng ra, Thường Tụng thấy Trương Dương đến liền tươi cười hớn hở vẫy vẫy tay nói: “Ân nhân cứu mạng của ta đến rồi!”
Trương Dương cười cười chậm rãi đi vào rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh Tả Viên Triệu. Đây cũng là lần đầu tiên Trương Dương thấy thị trưởng thành phố Nam Tích – Từ Quang Nhiên. Hắn ta năm nay tuổi, cũng không còn thuộc hàng cán bộ trẻ nữ, vóc dáng hắn không cao, thân hình lại hơi béo một chút, nói chung nhìn tổng quan cũng không được bắt mắt cho lắm.
Từ Quan Nhiên chủ động bắt chuyện với Trương Dương: “Tiểu Trương! Chẳng là ta có ý muốn mời đại thần y cậu tới xem bệnh một chút!”
Trương Dương mỉm cười khiêm tốn trả lời: “Tôi cũng không tính là thần y gì cả, chỉ là tổ tiên có truyền lại vài phương thuốc bí truyền thôi mà!”
Từ Quang Nhiên khoát tay cười nói: “Bệnh phong của ta còn lâu năm hơn so với Thường thị trưởng nữa, nhưng mấy năm nay mới đau nhức dữ dội không tài nào chịu được nữa.”
Trương Dương cười nhẹ rồi cẩn thận bắt mạch cho Từ Quang Nhiên chỉ một lát sau Trương Dương ra hiệu kêu nhân viên cho xin tờ giấy bút rồi kê cho Từ Quang Nhiên một đơn. Lúc kê xong Trương Dương cũng không quên nhỏ giọng nhắc nhở: “Đơn thuốc này không thể ngoại truyền a!”
Từ Quang Nhiên cười cười gật đầu: “Nhất định là thế rồi!”
Xong Trương Dương lại ra chiều khó xử nói với Thường Tụng: “Thường thị trưởng, tôi nghĩ sau này ngài cũng đừng nên ghi chuyện tôi chữa bệnh cho ngài vào hồ sơ, nếu không sau này người ta lại tìm đến cửa mà tôi lại không có cái bản sự đó, lại làm hỏng việc của người ta khiến bệnh tình nặng thêm thì tôi không gánh vác được trách nhiệm đâu!”
Thường Tụng ngượng ngùng gượng cười, nếu không phải là hắn lắm miệng thì Trương Dương cũng không bị phiền toái như vậy.
Chỉ riêng Từ Quang Nhiên cầm được đơn thuốc trong tay là mặt mày rạng ngời: “Đúng là hậu sinh khả uý, mà chẳng phải vừa rồi cậu cho trưởng ban quy hoạch và phát triển bên ta phải chịu thiệt thòi sao?”
Trương Dương cười cười trả lời lại: “Thực ra tôi cũng không có ý gì, bất quá vị Thái trưởng ban kia cũng hơi quá lời, nào là nói uống rượu cũng thể hiện hình tượng của cán bộ một thành phố cơ chứ!”
Ba thị trưởng nghe thế đều nở nụ cười, đạt đến cảnh giới như bọn họ sao lại không nghe ra ý của Trương Dương là do hắn tự tìm chết, ta chỉ là tự vệ mà thôi. Nhưng dù sao Thái Thừa Nghiệp cũng là cấp dưới, Từ Chỉ Quang cũng thấy có phần xấu hổ với hai vị thị trưởng ở đây.
Dù sao chỉ là chút chuyện cỏn con không đáng là gì, Từ Chỉ Quang liền chuyển đề tài hỏi Trương Dương cách ăn uống nghĩ dưỡng ra sao. Nếu như người ta đã thật lòng hỏi Trương Dương cũng kiên nhẫn giảng giải cho hắn một hồi, cỡ khoảng nửa tiếng sau thì Trương Dương mới xin phép cáo từ rời đi. Nhưng lúc ra đến cửa Trương Dương cũng không ngờ Thường Hải Tâm vẫn đang đứng đợi mình từ nãy tới giờ.
Trương Dương cười cười đi tới thân thiết hỏi: “Vẫn chờ ta sao?” Vừa hỏi xong Trương Dương liền cảm thấy hối hận, tự dưng lại bắt đầu giở thói xấu trêu chọc con gái người ta.
Thường Hải Tâm cũng không để ý nhiều đến vậy, nàng cười cười trả lời: “Tại đang rỗi, cũng không có việc gì.” Nàng lại nhẹ giọng nói tiếp một câu: “Tần phó thị trưởng đang ở phòng tường vân đó!”
Trương Dương nghe xong không khỏi giật mình kinh ngạc, cô nàng Thường Hải Tâm này là vô tình hay cố ý vậy? Nhưng nhìn vẻ mặt vẫn bình thường của nàng ta, Trương Dương đoán mẩm chắc hẳn là nàng ta không biết quan hệ của mình với Tần Thanh nênvô tình nói như vậy thôi.
“Để ta đưa ngươi về!” Tuy nói không được có tình ý gì với người khác nhưng mấy hành động galăng này của hắn vẫn chẳng thay đổi được cứ theo bản năng mà nói luôn ra.
Thường Hải Tâm nhẹ gật gật đầu.
Lúc Trương Dương vừa định nổ máy cho xe chạy đi, Thường Hải Tâm mới để ý người hắn cũng có mùi rượu khá nồng, nàng thân thiết nhỏ giọng nói: “Ngươi uống cũng hơi nhiều rồi, hay là để ta lái xe cho!”
Trương Dương mỉm cười: “Có chút rượu thôi mà, không thành vấn đề!”
Thường Hải Tâm cũng biết tửu lượng của hắn hơn nữa nhìn thần sắc hắn vẫn bình thường, lái xe cũng ổn nên nàng mới yên lòng.
Trương Dương đánh xe một mạch chạy thẳng đến nhà riêng của thị uỷ thành phố Lam Sơn, từ xa Trương Dương đã để ý thấy chiếc Audj của Thường Hải Long đang đậu ở một chỗ khuất gần gần cổng, Trương Dương liền chỉnh sang đèn pha ở trên, ngay lập tức ánh sáng soi rọi một đôi nam nữ đang ôm hôn nồng nhiệt ở trong chiếc Audj kia. Thường Hải Tâm thấy cảnh này xấu hổ mặt đỏ bừng lên.
Đúng là bên trong chiếc Audj Thường Hải Long cùng Tiết Yến đang tình chàng ý thiếp nồng cháy, đột nhiên lại bị đèn pha ô tô chiếu rọi, hai người chẳng khác gì mèo bị giẫm phải đuôi cuống quýt tách nhau ra. Thường Hải Long một tay che mắt nhíu nhíu mày liền nhận ra là xe của Trương Dương. Hắn hùng hổ mở cửa xe bước xuống định đá bẹp khung xe thằng nhãi không biết điều kia, nhưng Trương Dương lại hạ cửa sổ xe xuống thò đầu ra tươi cười chào hỏi: “Đừng nóng, đừng nóng a!”
Thường Hải Tâm đỏ mặt nhỏ giọng kêu anh hai một tiếng.
Lúc này Thường Hải Long mới biết cảnh xấu vừa rồi của mình bị em gái trông thấy, hắn cũng không khỏi xấu hổ ho khan hai tiếng vội chuyển chủ đề cho đỡ ngượng: “Sao hai người các ngươi lại đi chung với nhau như vậy?”
Thường Hải Long cũng chỉ là tuỳ tiện hỏi đại như vậy thôi, nhưng người hỏi vô tình người nghe lại hữu ý, Thường Hải Tâm sợ anh hai hiểu lầm quan hệ của mình với Trương Dương nên cuống quít giải thích: “Là tối nay em tới dự buổi lễ ở nhà khách chính phủ, thấy trời đã tối rồi nên Trương Dương mới đưa em về thôi!”
Thường Hải Long gật gật đầu cũng chẳng để ý mấy đến câu trả lời của em gái, hắn đánh mặt lại về phía xe của mình rồi thấp giọng nói: “Được rồi, để ta đưa tiểu Yến về!”
Trương Dương cười tủm tỉm có lòng tốt nhắc nhở: “Hải Long, lần sau muốn thân thiết thì nên tìm chỗ nào vắng vẻ không có người ấy, vừa lãng mạn lại không sợ có người phá quấy!”
Thường Hải Long giả bộ hung dữ vung quyền doạ đánh, Trương Dương cười ha hả đạp ga cho xe chạy vào cổng. Lúc đến cửa nhà Thường Hải Tâm quay sang nhỏ giọng nói: “Vào ngồi uống chén trà đã?”
“Thôi khỏi đi, cũng không sớm nữa không tiện quấy rầy ngươi. Mà ngày mai các ngươi cũng bắt đầu tiến hành xây dựng thi công dự án còn gì, sáng mai còn bận nhiều việc, ngươi nên nghỉ ngơi sớm một chút đi thì hơn.”
Thường Hải Tâm nhẹ gật đầu, chầm chậm mở cửa bước xuống xe rồi vẫy vẫy tay nhưng cung không có ý muốn vào nhà.
Trương Dương thò đầu ra cười hỏi: “Còn chưa chịu vào à!”
Thường Hải Tâm cười nhẹ nói: “Ngươi lái xe đi trước đi, thấy ngươi lái xe ổn định rồi ta mới yên tâm!”
“Yên tâm đi, đã nói là không có việc gì đâu mà!” Nói xong Trương Dương vẫy vẫy tay rồi đạp ga cho xe ô tô chạy vọt đi.
Vừa về được khách sạn không lâu sau Trương Dương liền nhận được điện của Thường Hải Tâm gọi tới, lúc biết Trương Dương trở về bình an cô nàng mới yên lòng gác máy. Trương Dương liền nhận ra có điểm không đúng, tại sao cô nàng này lại tỏ ra quan tâm đến mình đến vậy? Cho dù dùng đầu gối hắn cũng có thể nghĩ ra nguyên nhân vì sao. Trương Dương cũng bắt đầu thấy hối hận, xem ra từ nay về sau phải cẩn thận giữ khoảng cách với cô nàng này mới được, mấy chuyện phiền toái kiểu này vẫn không nên trêu trọc vào là hơn.
Lúc khoảng h Hà Vân Nhạn lại gọi điện tới, nói rằng buổi công diễn mới kết thúc nên muốn về nhà chơi. Hai hôm nay bận phải biểu diễn cho buổi lễ khởi công xây dựng khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia của thành phố nên không gặp Trương Dương được.
Trương Dương lại nhớ tới ban sáng cha nàng ta Hà Trác Thành tới tìm, lại lo lắng không biết hắn ta có tìm Hà Vân Nhạn gây phiền toái gì hay không nên vội vàng hỏi lại: “Cha ngươi có tới tìm ngươi không?”
“Cũng có gọi điện vài lần nhưng ta không bắt máy!” Nói đến chuyện này giọng điệu của Hà Vân Nhạn cũngtỏ ra vui vẻ cho lắm.
Trương Dương nghĩ nghĩ một chút thấy cũng không nên kể lại việc sáng nay Hà Trách Thành tới tìm, mà chỉ nhẹ giọng hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc hắn tìm ngươi là có chuyện gì vậy?”
“Nói rằng công ty giải trí tinh hoa nào đó mới mở nên kêu ta tới trình diễn, tiền lương năm vạn thì phải, nhưng ta không đi!”
Trương Dương nhẹ nở nụ cười: “Năm vạn! Xem ra cha ngươi cũng xem nhẹ giá trị đứa con gái mình thì phải!”
Dù vẫn biết là đùa nhưng Hà Vân Nhạn cũng không thích nghe hắn đùa về vấn đề này: “Ngươi nói vậy là có ỳ gì?”
Trương Dương vội vàng đính chính lại: “Đừng hiểu lầm a! Chỉ là ngươi ở trong lòng ta là vô giá, không thể đổi bằng tiền được!”
Giọng điệu Hà Vân Nhạn cũng nhẹ hơn rất nhiều: “Thực sao?”
“Thật! Thật trên cả thật luôn!”
Hà Vân Nhạn trầm ngâm một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Ta rất nhớ ngươi!”
“Ta cũng vậy! Ngươi đang ở đâu vậy? Ta tới đón ngay!”
Hà Vân Nhạn lại trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Bỏ đi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, ta sợ ngươi xảy ra chuyện không may!”
Trương Dương có phần gấp gáp hít thở cũng nặng nhọc hơn: “Ta không sợ gặp chuyện không may!”
“Nhưng ta sợ!” Nói xong Hà Vân Nhạn liền ngắt điện thoại luôn không cho hắn nói câu nào nữa.
Trương Dương cứ ngơ ngác giữ điện thoại ở tai cả nửa ngày mới chịu đặt xuống rồi ra chiều ảo não chán nản nằm xoài xuống giường than thở: “Lại một đêm dài nữa rồi đây!”
Trương Dương vừa dứt câu xong thì di động lại kêu, vừa mới nhấn gọi liền nghe thấy thanh âm mềm mại quyến rũ lòng người của Tần Thanh: “Tiên sinh, ngài có muốn phục vụ ngoài giờ không?”
Trương Dương cười lớn mừng rỡ như điên, tiểu mỹ nữ Tần thị trưởng quả nhiên biết câu dẫn lòng người. Dù cố gắng lắm nhưng hắn cũng không đè nén nổi sự sung sướng trong lòng: “Muốn! Muốn! Ngươi mau tới đi, ta chờ ngươi!”
Tần Thanh khanh khách nở nụ cười, giọng điệu đầy mỵ hoặc: “Ngoan ngoãn ngủ đi, ta vẫn còn bận nhiều việc khác, chờ buổi lễ khởi công xây dựng kết thúc mới tới tìm ngươi được.”
Trương Dương lại ảo não thở dài cảm thán: “Chỉ sợ hai chúng ta ít có cơ hội được gặp nhau!”
“Thì ta mặc kệ cái chức phó thị trưởng này là được rồi chứ gì?”
Trương Dương cũng thừa biết Tần Thanh chỉ nói miệng vậy thôi chứ một người nghiện công việc như nàng ta mà cũng biết bỏ việc hay sao? Trương Dương lại nhẹ giọng trêu đùa: “Nếu ngươi không thích làm thì để ta làm thay cho, từ lâu rồi ta đã muốn ngồi thử cái ghế phó thị trưởng nó êm ra sao!”
Tần Thanh sao không nghe ra hàm nghĩa đen tối trong câu nói của hắn, nhưng nàng lại thấp giọng như khiêu khích, như dụ hoặc: “Thì cho ngươi ngồi đó!”
Sau khi nói chuyện với Tần Thanh xong Trương Dương thấy người nóng như lửa đốt, phải chạy ù đi tắm nước lạnh một chập mới có thể ngủ được.
Hiện tại buổi lễ nghi thức chuẩn bị khởi công xây dựng dự án khu công nghiệp kiểu mới cấp quốc gia là công việc quan trọng nhất của cả thành phố Lam Sơn, mà thị uỷ cũng chỉ đạo làm khá tốt công việc chuẩn bị. Trương Dương ngồi lẫn trong đám quan khách của Giang Thành tới dự buổi lễ, chỉ là lần này tới Lam Sơn Trương Dương cũng học hỏi được không ít. Phải nói rằng hiệu suất làm việc của bộ máy chính phủ Lam Sơn cực cao, hơn nữa do có kinh nghiệm nhiều năm nên việc quy hoạch và phát triển của Lam Sơn có những tiến bộ hơn các thành phố khác trong khu vực. Cho dù đứng ở góc độ người xem phân tích, Trương Dương cũng nhận ra tình hình kinh tế cũng như trình độ phát triển của Lam Sơn có nhiều điểm ưu thế rõ rệt hơn nhiều so với Giang Thành.
Lần này bí thư tỉnh uỷ Cố Doãn Tri cũng đích thân tới dự buổi lễ khởi công xây dựng dự án khu công nghiệp ở Lam Sơn. Với cấp bậc hiện giờ của Trương Dương hiển nhiên là không được ngồi gần Cố Doãn Trí, chỉ có thể ở đằng xa xa mà nhìn lại. Mấy cái hoạt động buổi lễ kiểu này thì chỉ có tập trung hết lên người đám lãnh đạo cấp cao mà thôi, Trương Dương lẫn trong đám đông đứng xem một lúc liền thấy chán chẳng còn hứng thú gì nữa. Được một lúc liền lách người lẩn đến bãi đỗ xe lấy xe chạy đến sân thể dục thăm Hà Vân Nhạn. Đội hình văn nghệ thể dục của nàng cũng tập dượt đâu vào đấy hết cả rồi, chỉ chờ buổi tối lên diễn nữa là xong nên nàng hẹn Trương Dương buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm. Nhưng được một lúc, Trương Dương đang chạy xe trên đường thì Hà Vân Nhạn lại gọi điện tới, mà giọng điệu lại có phần khẩn trương: “Trương Dương, ta vừa được báo cha ta uống rượu không may bị ngã, nghe nói cũng khá nặng nên ta phải đưa ông ấy đến bệnh viện xem sao!”
Trương Dương nhẹ giọng dặn nàng không nên khẩn trương như vậy, có gì cứ bình tĩnh giải quyết. Trương Dương cũng định tới giúp một tay nhưng Hà Vân Nhạn lại dịu dàng từ chối kêu không cần phiền tới hắn.
Được báo là Hà Trác Đông ăn uống ở khách sạn đông ngô chẳng may uống quá chén nên vấp ngã. Lúc Hà Vân Nhạn chạy tới thì cũng không thấy cha đâu cả, nàng đang lo lắng tìm quanh thì một gã nhân viên trẻ tuổi đi tới nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi vị tiểu thư này có phải đang tìm Trác tiên sinh phải không?”
Hà Vân Nhạn vội vàng gật gật đầu, gã nhân viên trẻ tuổi kia liền cười nói: “Trác tiên sinh đang ở phòng khách số !”
“Cha ta thế nào rồi?” Hà Vân Nhạn cũng nhận ra điểm khác lạ ở đây, sao người nhân viên trẻ tuổi này lại chẳng tỏ vẻ gì như có người gặp chuyện không may? Nhưng nghĩ lại thì người ta cũng đâu phải người thân của cha mình, đương nhiên không tỏ vẻ gì cũng là lẽ thường mà thôi.
Lúc theo gã nhân viên trẻ tuổi kia tới phòng khách số khách sạn, Hà Vân Nhạn liền thấy cha nàng đang ngồi thảnh thơi trên ghế sôpha, mà bên cạnh còn một gã đàn ông khác khoảng tuổi, người kia chính là ông chủ của công ty giải trí tinh hoa, ên Uông Đông Lai.
Thấy con gái mình tới, Hà Trác Thành liền tươi cười hớn hở đứng dậy chào đón: “Con gái, tới rồi đó à!”
Gần như tức thì Hà Vân Nhạn liền hiểu ra vấn đề, là cha nàng dùng cách này để lừa nàng đến đây. Nàng tức giận đến đôi mày liễu dựng ngược lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cha nói: “Ông cũng có bản lĩnh thật đó, không phải nói bị ngã thương nặng rồi sao?”
Hà Trác Thành ha hả cười nói: “Cha chỉ đùa cho vui thôi mà, chẳng là ông chủ Uông muốn gặp con!”
Uông Đông Lai một tay vẫn cầm xì gà, một tay đang nhẹ cầm chén trà nhưng hai mắt vẫn dán chặt vào người Hà Vân Nhạn, hắn nhỏ giọng cười nói: “Hà tiểu thư, mời ngồi!”
Hà Vân Nhạn lạnh lùng trả lời lại: “Ta còn có việc, xin lỗi không tiếp!”
Hà Trách Thành liền vội vàng giữ tay con gái lại: “Đừng đi a! Ông chủ Uông đích thân mời con dùng cơm, dù sao con đã đến đây rồi thì cũng nên nển mặt người ta một chút mới phải chứ!”
Hà Vân Nhạn nghe thế lại càng nổi giận hơn: “Dựa vào cái gì mà con phải cho hắn mặt mũi? Con không biết hắn, cha muốn ăn cơm thì cứ việc ở lại mà tiếp đãi hắn đi!”
Uông Đông Lai ha hả cười lớn: “Hà tiểu thư thực có cá tính a! Tôi mời cô tới đây không phải vì chuyện gì khác, chỉ là muốn bàn bạc về vấn đề hợp đồng mà thôi!”
Hà Vân Nhạn xoay người lại nhìn thẳng Uông Đông Lai lạnh nhạt trả lời lại: “Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú với cái bản hợp đồng gì gì đó của ông, sau này tôi cũng không muốn ông tới quấy rầy tôi nữa!”
Uông Đông Lai mỉm cười nhẹ giọng nói: “Nhưng cha cô đã lấy số tiền dự chi của cô trong ba năm rồi, là vạn đó!”
Hà Vân Nhạn nghe mà sợ đến ngây người, nàng tuyệt đối không ngờ cha đẻ mình lại có thể làm những chuyện như vậy.
Hà Trác Thành lại làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ nhẹ giọng khuyên: “Con gái à, lần này con phải giúp cha đó!”
Hà Vân Nhạn cắn cắn môi dưới căm giận nói: “Ông đem tiền trả lại cho người ta!”
Hà Trác Thành như cầu xin van nài: “Con gái, số tiền kia... Cha tiêu hết rồi. Nhất định lần này con phải giúp cha đó, bằng không... Bằng không cha phải ngồi tù!”
Uông Đông Lai lại nhàn nhã rít một hơi xì gà nữa rồi dương dương tự đắc nói: “Hà tiểu thư, tôi nghĩ hiện giờ chắc cô có hứng thú nói chuyện với tôi rồi chứ? Mời ngồi!”
Hà Vân Nhạn do dự một lúc nhưng rồi vẫn phải trở lại ngồi xuống. Uông Đông Lai cầm bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn chuyển qua cho Hà Vân Nhạn: “Hà tiểu thư cứ thong thả xem hợp đồng đi, nếu không có ý kiến gì thì chỉ cần ký tên ngay phía trên là được.”
Hà Vân Nhạn cũng không thèm liếc nhìn tập hợp đồng ka mà chỉ hừ lạnh một tiếng: “Ông ấy nợ ngươi vạn, ta thay ông ấy trả. Ngươi cho ta ba ngày để ta chuẩn bị!”
Uông Đông Lai vẫn duy trì nụ cười hoà ái của mình nhỏ giọng khuyên nhủ: “Sao Hà tiểu thư phải như vậy? Cứ xem hợp đồng trước đi đã, đối với cô có nhiều chỗ tốt lắm đó!”
Hà Trác Thành ở một bên nói thêm vào: “Con gái à, cứ xem qua đi đã rồi hẵng nói sau!”
“Ông câm miệng lại!” Hà Vân Nhạn giận dữ quát lớn một tiếng.
Hà Trác Thành xấu hổ ngượng ngụng ngậm miệng lại không dám nói tiếng nào nữa.
Hà Vân Nhạn vẫn lạnh lùng như trước thấp giọng nói với Uông Đông Lai: “Ngươi cho ta mượn điện thoại một chút, ta gọi người đem tiền đến đây!”
Uông Đông Lai vẫn tươi cười như cũ hào phóng lấy di động của mình ra đưa qua cho Hà Vân Nhạn, nhưng hắn vẫn không quên nhắc nhở một câu: “Tôi quên chưa nhắc Hà tiểu thư biết, lúc cha cô ký hợp đồng với tôi có một khoản ước ệ trong đó. Nếu như ông ấy cầm tiền rồi mà cô không chịu ký hợp đồng thì hắn phải bồi thường gấp đôi số tiền. Nói cách khác cô phải trả tôi vạn, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”
Hà Vân Nhạn vẫn không nói một lời chỉ nhận di động rồi bấm số gọi cho Trương Dương. Lúc Trương Dương bắt máy nàng vẫn bình thản nói như thường: “Cha ta không bị sao cả, ta đang ở phòng khách khách sạn đông ngô, ngươi cầm vạn tới đây!” Nói xong nàng liền ngắt điện thoại luôn.
Nghe điện xong đại não Trương Dương cấp tốc vận chuyển dữ dội, ngay lập tức liền hiểu ra ý Hà Vân Nhạn nói gì. Nếu như Hà Trác Thành không bị việc gì thì chứng tỏ hắn nói dối lừa Hà Vân Nhạn tới đó. Từ đầu Trương Dương cũng khinh thường nhân phẫm gã Hà Trác Thành này, hơn nữa Hà Vân Nhạn là cô gái mạnh mẽ, trước nay chưa bao giờ mở miệng mượn hắn một phân tiền vậy mà lần này lại nói hẳn vạn, đây chính là một loại ám chỉ, ám chỉ rằng nàng đang gặp chuyện phiền toái.
Trương Dương lòng nóng như lửa đốt vội vàng phóng xe đến khách sạn đông ngô. Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, chỉ cần nữ nhân của hắn Hà Vân Nhạn bị thương tổn gì chỉ là một cọng lông, hắn liền mặc kệ Hà Trách Thành là ai cũng phải ăn tuôi nuốt sống lão già đê tiện này.
Hà Vân Nhạn cũng biết hiện giờ nàng có trốn cũng không thoát nên phải giả bộ hợp tác kiên nhẫn ngồi xem thật kỹ bản hợp đồng. Hà Trác Thành ở một bên lại nói thêm vào: “Cha đã xem qua rồi, bản hợp đồng không có vấn đề gì cả.”
Hiện giờ nội tâm nàng khó chịu đến cực điểm, vạn, cha liền bán mình cho người khác, trong lòng hắn không có nửa điểm cốt nhục tình thâm nào hay sao?
Uông Đông Lai vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như đầu: “Yên tâm đi, bản hợp đồng này rất công bằng, chỉ cần cô chịu ký, chẳng những tôi sẽ khiến cô trở thành ngôi sao sáng nhất công ty giải trí tinh hoa, mà không chỉ vậy chẳng mấy chốc cô sẽ nổi tiếng khắp cả tỉnh Bình Hải này cũng nên. Hơn nữa tôi có thể liên hệ được với cả bên truyền hình điện ảnh, tôi có rất nhiều mối quan hệ, chỉ cần cô nguyện ý tôi sẽ giúp đỡ cô hết mình.”
Dường như Hà Vân Nhạn chẳng thèm quan tâm gì đến mấy lời của Uông Đông Lai, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước: “Cái này là khế ước bán mình của ta, ta phải xem kỹ lại một chút!”
Uông Đông Lai tươi cười nói: “Không cần vội, chúng ta cứ ăn cơm trước đi, có gì chiều bàn bạc sau cũng được mà!”
Hà Trác Thành cho phải nên gật đầu lia lịa.
Hà Vân Nhạn hừ lạnh một tiếng ra chiều khó chịu: “Chẳng nhẽ các ngươi không biết, nếu như thúc ép người khác ký hợp đồng là bất hợp pháp, pháp luật sẽ không thừa nhận?”
Uông Đông Lai ha hả cười lớn: “Từ trước đến nay ta chưa bao giờ bắt ép người khác cả, bởi vậy hôm nay mới chân thành mời Hà tiểu thư tới đây để cô cam tâm tình nguyện ký tên còn gì!”
Vốn dĩ Hà Vân Nhạn chỉ lấy lý do xem lại bản hợp đồng để kéo dài thời gian, nhưng lúc đọc kỹ lại thì thấy bản hợp đồng này có quá nhiều chỗ không thể nào chấp nhận được. Không nói đến vấn đề tiền lương phải nhận được, tỷ như việc chỉ cần công ty muốn là bắt buộc phải tham gia những việc như đóng phim, quảng cáo... Như vậy chẳng khác nào nàng mất hẳn tự do, thành công cụ để bọn họ dày xéo? Càng đọc nàng càng tức giận hơn, không chỉ giận gã Uông Đông Lai đểu giả mà còn hận người cha vô tình bán đứng con gái mình.
Chẳng mấy chốc Trương Dương đã phóng xe tới khách sạn đông ngô, vừa mới đến cửa liền có người ra chào đón: “Tiên sinh tìm ai ạ?”
Trương Dương gật gật đầu nói: “Phòng khách số ở đâu?”
Trương Dương gần đến trước cửa phòng khách số của khách sạn liền thấy hai gã đại hán to con đang đứng canh gác ở trước cửa. Trương Dương càng thấy trong lòng khó chịu hơn nên bước nhanh hơn tới đó. Hai gã đại hán to con thấy có người ý định đến đây liền đứng ra ngăn: “Thực xin lỗi, ngươi đến nhầm chỗ rồi!”
Căn bản Trương Dương chẳng cần nói nhiều lời vô ích với mấy gã đầu to óc heo, liền cho ngay một quyền vào giữa mặt gã vừa lên tiếng. Gã còn lại thấy đối phương động thủ nên cũng rất nhanh phản ứng lại, nắm tay hắn to tướng nhắm ngay mặt Trương Dương hung hăng đánh tới. Trương đại quan nhân đã có chủ ý sẵn thì sao để cho đối phương hoàn thủ được. Nắm tay gã kia vừa vung lên thì hắn liền cảm thấy giữa bụng đau nhói, rồi ngay lập tức một lực đẩy cực mạnh khiến thân thể hắn không tự chủ được mà bay ngược về phía sau đập vào cửa cái rầm! Một cánh cửa không chịu nổi dư lực bung cả bản lề ra, gã đại hán kia cùng một bên cánh cửa bay vọt vào trong phòng. Từ lúc sống lại đến nay, trương đại quan nhân có một nguyên tắc bất di bất dịch, đó là bất kể ngươi là kẻ nào, nếu dám động vào nữ nhân của lão tử, nhất quyết lão tử sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.