Y Đạo Quan Đồ

chương 220: muốn phạm phó thị trưởng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Muốn phạm phó thị trưởng

Uông Đông Lai không nhận ra Trương Dương, nhìn hai gã thủ hạ của mình dễ dàng bị người ta hạ gục trên đất hắn lập tức ý thức được người tới không đơn giản. Hắn cũng là một tên lăn lộn trong xã hội nhiều, mỉm cười nói: “Vị tiên sinh này là ai? Sao lại tức giận như thế”

Hà Trác Thành hung hằng trừng mắt nhìn Trương Dương, thấy nữ nhi đang muốn gây chuyện liền ngăn nàng lại, nhưng Hà Vân Nhan chẳng thèm để ý tới. Trương Dương đi tới bên người nàng tủm tỉm cười nói: “Nha đầu, ai muốn ba mươi vạn?”

Hà Vân Nhan chỉ cái hợp đồng “Cha ta cầm của hắn mười năm vạn, để ta ký hợp đồng ba năm với công ty Tinh Hoa, nếu như không ký thì phải trả hắn ba mươi vạn?”

Trương Dương cầm tờ hợp đồng: “Có chuyện như thế sao?”

Uông Đông Lai mỉm cười gật đầu nói: “Giấy trắng mực đen rõ ràng!” Hắn cũng không lo lắng, Đông Ngô đại tửu điếm là sản nghiệp của hắn, sự tình sẽ được thủ hạ của hắn giải quyết rõ ràng

Trương Dương cầm bản hợp đồng xé làm đôi ném về phía Uông Đông Lai: “Nói cho ngươi biết đây là bạn gái ta, mọi việc của nàng ta phụ trách. Muốn ký hả, trước hết phải tìm ta?”

Hà Trác Thành căm giận hét lên: “Nó là con gái của ta!”

Hà Vân Nhan đạm nhiên nói: “Sau này không đúng nữa rồi!” Sau đó nàng kéo tay Trương Dương, hai người cùng rời đi. Hà Trác Thành đang muốn đuổi theo thì Uông Đông Lai ngăn hắn lại, Uông Đông Lai hút một hơi xì gà rồi nói: “Thanh niên nhân mà, không biết trời cao đất dày là gì!”

Trương Dương cùng Hà Vân Nhan đi ra khỏi cửa, thấy hơn chục tên bảo vệ đã đứng kín trước cửa, đám này đều là đám hỗn tạp trong xã hội, tay chân thủ hạ của Uông Đông Lai, bất quá chỉ là mặc bộ đồng phục, thêm cái danh nghĩa mà thôi. Trương Dương mỉm cười, hắn nhìn một cái là đoán Uông Đông Lai không phải cái dạng lương thiện gì, nghĩ không ra thực sự là rất chuẩn xác.

Hắn vỗ nhè nhẹ vào bờ eo nhỏ nhắn của Hà Vân Nhan nói: “Đứng chờ ta một chút, ta đi dọn đường!”

Hà Vân Nhan dịu dàng cười nói: “Ra tay đừng nặng quá! Ngàn vạn lần đừng làm họ bị thương nặng!”

“Yên tâm! Ta là người rất có chừng mực!”

Trương đại quan nhân chậm rãi bức lên, hai chục tên bảo vệ đều cầm đoản côn trong tay, thoạt nhìn cũng có chút bộ dáng tử tế như được huấn luyện. Trương Dương nhìn một chút, rút cây dù to che nắng đạp bỏ phân tán che làm một cái trường côn rồi tiến lên.

Lúc này hai chục tên bắt đầu hươ côn lao tới phía Trương Dương, Trương Dương xoay côn ra một thức thần long bài vĩ, liên tục tám tên bảo vệ trúng đòn gục ngã. Người xưa có câu dài một tấc mạnh một tấc chính là tình huống này, dưới đôi tay của Trương Dương cái thân ô dài trở thành một thứ vũ khí đầy uy lực, liên miên bất quyệt như giao long quá hãi, khắp hiện trường là những tiếng kêu thảm thiết liên hồi, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi toàn bộ hai mươi tên đều đã bị Trương Dương hạ gục. Hắn xoay người lại phía trong đại sảnh khách sạn, dốc toàn lực ném mạnh cái côn về phía đại tự tên khách sạn trong đại sảnh, thân côn cắm sâu vào trong tường phía đầu bên ngoài vẫn rung bần bật vào kêu ong ong một hồi.

Hà Vân Nhan cười khanh khách đi tới khẽ thơm lên má hắn một cái: “Đánh rất đẹp a!”

Trương Dương cười đầy kiêu ngạo.

Uông Đông Lai và Hà Trác Thành nhìn tràng diện này mà không khỏi cảm thấy sợ hãi. Ngẫm lại ngày hôm nay nếu như không phải tiểu tử kia nể mặt nữ nhi, cấp cho hai người hắn chút mặt mũi mà muốn đánh thì hắn là cả hai đã răng rơi đầy đất.

Hai người còn đang ngây ra vì sợ, Trương Dương và Hà Vân Nhan đã bước chân vào đại sảnh, Hà Vân Nhan không nói một lời, bước tới trước mặt Uông Đông Lai, cầm chai bia nện thẳng vào đầu hắn. Uông Đông Lai bị đánh một phát bất ngờ tới ngây cả ngươi, Hà Vân Nhan lạnh lùng nói: “Đừng có chọc vào ta!”

Bạo lực có thể giải quyết vấn đề một cánh nhanh chóng thế nhưng muốn triệt để giải quyết vấn đề thì bạo lực không thể làm được. Trương Dương biết Uông Đông Lai sẽ không chịu để yên, hắn đem chuyện này nói cho Thường Tụng Tuy rằng quan hệ của hắn và Tần Thanh thân thiết nhưng vẫn lo lắng Tần Thanh về Lam Sơn không lâu, quan hệ các mặt rất bình thường Trương Dương lựa chọn Thường Tụng bởi vì người này thiếu hắn một món nhân tình, hơn nữa tính cách người này ghét ác như thù. Quả nhiên Thường Tụng nghe thấy chuyện này thì nổi giận, hắn lập tức giao trách nhiệm cho phân cục trưởng công an Bàng Trung Lương giải quyết chuyện này.

Bàng Trung Lương là cán bộ do tay Thường Tụng đề bạt lên, đối với lệnh của lão đại hán đương nhiên không dám không nghe. Hắn cùng Uông Đông Lai cũng có chút quan hệ, bất quá so sánh với quan hệ với Thường Tụng thì không thể nào được, ai thân cận hơn ai, không cần phải nói cũng biết được. Cái công ty Tinh Hoa của Uông Đông Lai có rất nhiều vấn đề, chỉ cần muốn bắt thì tùy tiện xuất thủ cũng được. Bàng Trung Lương xuất động hai trung đội, phô trương thanh thế nói thành phố kiểm tra trị an. Cảnh sát tới cửa, tự nhiên sinh ý của Tinh Hoa sụt giảm.

Uông Đông Lai còn đang hỏi thông tin về Trương Dương, chuyện ngày hôm nay đối với hắn quả thực là cực kỳ nhục nhã, Trương Dương đi rồi, hắn tát cho Hà Trác Thành hai cái, sau đó uy hiếp Hà Trác Thành về ba mươi vạn. Nghĩ không ra tối hôm đó công ty Tinh Hoa của hắn xảy ra chuyện, tối hôm đó xe cảnh sát túc trực ngoài cửa, coi như thu nhập đêm đó mất hết. Hắn vội vàng gọi điện cho Bàng Trung Lương, Uông Đông Lai cười khổ: “Bàng cục, huynh đệ của ta có chỗ nào không phải? Sao cảnh sát lại biến cửa công ty ta thành trạm gác thế?”

Bàng Trung Lương cười nói: “Đông Lai a, chúng ta chỉ là kiểm tra trị an thôi, tụ điểm ăn chơi nào cũng phải kiểm tra. Ngươi cũng phải chuẩn bị đi!”

Uông Đông Lai kêu khổ không thôi: “Ba bốn xe cảnh sát dừng trước cửa như thế thì làm sao còn làm ăn gì được nữa!”

“Thường thị trưởng bảo chúng ta phải chỉnh đốn, ta đành phải nghe theo ngài thôi!”

Trương Dương cười nhàn nhạt, hắn minh bạch nhất định là Thường Tụng đã có tác dụng. Uông Đông Lai hẳn là ăn quả đắng rồi cho nên muốn qua Hà Trác Thành để làm hòa, Trương Dương nói với Hà Trác Thành: “Thiếu nợ người ta, ngươi có trả được không?”

Hà Trặc Thành nói: “Uông tổng bỏ qua rồi, quan hệ chúng ta rất tốt, đừng nói là mười lăm vạn, kể cả là ba mươi vạn cũng không thành vấn đề a!”

Trương Dương không thèm nhìn mặt hắn nói: “Uông Đông Lai không phải loại người thiện lương gì. Tiền của hắn ngươi tốt nhất là cứ nên trả đi!” Hà Vân Nhan không muốn tiếp tục dây dưa liền kéo tay Trương Dương rời đi.

Hà Trác Thành nói với theo: “Trương Dương, chuyện của công ty Tinh Hoa...”

“Bảo hắn cứ thành thật một chút!”

Hai người lên xe, Trương Dương để ý thấy trong ánh mắt Hà Vân Nhan có thoáng chút lệ quang. Hắn không nói gì, yên lặng khởi động ô tô rời đi, Hà Vân Nhan quay mặt ra phía ngoài xe, đôi vai hơi run nên một chút.

Trương Dương dừng xe lại, nhẹ nhàng xoay người Hà Vân Nhan lại, thấy những giọt nước mắt đã lăn trên má nàng

“Xin lỗi...” Hà Vân Nhan rưng rưng nói.

Trương Dương lắc đầu, khuôn mặt hiện ra một nụ cười ấm áp, Hà Vân Nhan bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn: “Trương Dương, ta yêu ngươi...”

Trương Dương cảm động ôm lấy nàng: “Nha đầu này, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ ngươi!”

“Ta tin!”.

Trương Dương lấy trong xe ra một chiếc điện thoại Motorola đời mới nhất đưa cho Hà Vân Nhan.

Nàng lắc đầu nói: “Lúc nào cần ta sẽ mua!”

đọc truyện với u

atui.net/ “Cái này là tiền của ngươi đó! Phía Lam Sơn Nhật Hóa dự định ký họp đông ba năm với ngươi, ta đã đáp ứng, ba năm mười hai vạn! Cái này coi như hợp lý! Điện thoại cũng trừ vào chi phí đó!”

Hà Vân Nhan bĩu môi: “Mười hai vạn mà ngươi cũng bán ta!”

Trương Dương nói: “Ta đã hỏi qua Hồ Nhân, nàng nói hợp đồng này là hợp lý. Ngoài ra nàng ta kiến nghị ngươi mở một công ty quảng cáo.”

Hà Vân Nhan nói: “Ta cũng không có ý định làm ăn buôn bán, có cơ hội nói chuyện với Nhân tỷ sau.”

Trương Dương cười nói: “Ta thật ra còn có một cách, để cho nàng mở công ty, còn ngươi làm quảng cáo cho nhà máy dược Giang Thành, rồi nhà máy thức ăn gia súc Xuân Dương.”

Hà Vân Nhan bật cười cấu vào cánh tay hắn một cái: “Càng nói càng kỳ cục, cái gì mà nhà máy thức ăn gia súc!”

“Vẫn là có tiền a, thức ăn gia súc thì đã sao?”

Bọn họ đi tới Thủy Thượng Nhân Gia, Bành Quân Tường đã đợi lâu, đêm nay hắn làm chủ, hai huynh đệ THường Hải Thiên, Thường Hải Long cũng đã tới rồi. Tương Kỳ Vĩ cũng tới. Thường Hải Long còn đặc biệt mang món súp tiết yến tới. Bất quá hôm nay thiếu Thường Hải Tâm, nàng ta bận đi cùng Tần Thanh tới dự tiệc khánh công.

Thường Hải Thiên mang theo hợp đồng tới, có thể nói là ăn và làm việc song hành.

Hà Vân Nhan biết Trương Dương đã xem qua hợp đồng nên nàng chẳng cần xem lại mà ký luôn.

Thường Hải Thiên cười nói: “Ba năm tới, Hà tiểu thư là thành viên của Lam Sơn Nhật Hóa rồi!”

Trương Dương cười nói: “Cũng không hoàn toàn đâu a, nàng còn là ngươi phát ngôn của nhà máy rượu Giang Thành, là đại sứ du lịch của Xuân Dương. Lam Sơn Nhật Hóa của các ngươi vẫn phải xếp hàng a!”

Thượng Hải Thiên bật cười ha hả: “Vậy là chẳng mấy chốc mà Hà Tiểu Thư sẽ trở thành người nổi tiếng trong giới quảng cáo, Lam Sơn Nhật Hóa chúng ta lần này dự định đầu từ một trăm vạn tiền chế tác quảng cáo. Mời một công ty chế tác danh tiếng nhất trong nước vì Hà tiểu thư mà làm. Hơn nữa chúng ta sẽ quảng cáo cả ở đài truyền hình trung ương!”

Trương Dương cười nói: “Hải Thiên huynh, nghe ngươi nói ta cảm giác như Vân Nhan chiếm tiện nghi của các ngươi a!”

Mọi người đồng thanh bật cười.

Tương Kỳ Vĩ nói: “Vừa rồi được xem vũ đạo của Hà tiểu thư đúng là phải khiến cho người khác kinh ngạc. Ta đang dự định mời Hà tiểu ngư làm người đại diện cho công ty khoa học kỹ thuật Phi Tiếp của ta!”

Thường Hải Thiên nói: “Ta nói Tương tổng a, ngài thế là chiếm tiện nghi của chúng ta rồi, chúng ta phụ trách vất vả, ngài lại hưởng thành quả!”

Tương Kỳ Vĩ nói: “Đợi sau này Hà tiểu thư nổi tiếng rồi, chi phí ký hợp đồng ta không chịu nổi a! Thường giám đốc, ngài cũng yên tâm đi, ta là sản xuất đĩa CD, cùng với đỗ trang sức của ngươi không có quan hệ cạnh tranh đâu.”

Thường Hải Thiên cười gật đầu nói: “Hà tiểu thư, có chuyện ta cũng phải nói đó là trong ba năm hợp đồng của chúng ta, ngươi không thể làm quảng cáo cho nhà máy hoặc công ty nào sản xuất mặt hàng tương tự. Ngoài ra chúng ta phải được ưu tiên trước nếu như giá thù lao đưa ra là ngang nhau!”

Hà Vân Nhan mỉm cười: “Ta hiểu!”

Trong khoang thuyền, Tần Thanh có thể thoải mái tháo bỏ hết, hảo hảo khiến cho Trương đại quan nhân thỏa mãn nguyện vọng một phen, để hắn thỏa thích xâm phạm phó thị trưởng, bất quá tiểu tử này vô cùng tham lam, hắn làm tới ba lần mới ôm Tần Thanh ngủ ngon lành.

Sáng sớm Tần Thanh tỉnh lại, nhưng phát hiện Trương Dương không có bên cạnh, nàng vội mặc y phục, lúc này mới cảm giác được đêm qua bị thằng nhãi này giày vò tới đau cả lưng, chỗ đó vạn có cảm giác rát rát. Nàng cắn cắn môi, mỉm cười soi gương. Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, trong đôi mắt rạo rực xuân tình, trông đầu có chút dáng vẻ nào của một Tần phó thị trưởng luôn lạnh lùng đanh thép. Nàng đi ra ngoài cũng không thấy hắn trên thuyền, nhưng nàng biết hắn sẽ không bỏ mặc mình ở đây, đưa mắt nhìn xung quanh thấy hắn đang bơi ở phía kia cách khoang mấy chục mét mỉm cười vẫy tay với nàng, Tần Thanh cười nói: “Mặc kệ ngươi cho cá ăn!”

Tần Thanh lắc đầu, tiểu tử này thực sự là tinh lực dư thừa quá mà. Nàng ngồi khoanh chân trên boong thuyền, dựa theo phương pháp đả tọa mà Trương Dương dậy cho để tĩnh tọa. Thường ngày công tác mệt mỏi, nàng hay dùng phương pháp này để điều dưỡng thân thì quả thực là hiệu quả rất tốt.

Mở mắt ra đã thấy tiểu tử kia mặc cái quần bơi cộc leo lên thuyền, trên tay còn cầm một con ba ba khá lớn.

Tần Thanh cười nói: “Có thu hoạch a!”

Trương Dương tủm tỉm cười, ném con ba ba xuống nói: “Định tặng cha ngươi, để bồi bổ một chút!”

“Khó mấy khi thấy được ngươi có hiếu tâm a!”

Trương Dương ôm eo nhỏ của nàng: “Ngươi tốt với ta như vậy, đương nhiên ta phải hiếu tâm với lão nhân gia.”

Tần Thanh nhẹ giọng trách cứ: “Ngươi thiếu chút nữa thì giày vò người ta tới chết.”

Trương Dương cười nói: “Nói làm ta lại muốn nữa rồi!”

Tần Thanh đỏ mặt đánh hắn một cái.

Thời gian hiện tại vẫn có chút sớm, Tần Thanh ngồi xuống dựa vào lòng hắn, nhìn ánh bình mình màu hồng phía chân trời Trong mắt người khác, nàng là một nữ cường nhân, là phó thị trưởng Lam Sơn, là một ngôi sao trong chính đàn Bình Hải, nhưng sâu trong nội tâm nàng thì nàng luôn khát vọng được làm một nữ nhân bình thường, được sống cuộc sống bình thường bên cạnh những người mà mình yêu quý, chỉ có lúc ở bên cạnh Trương Dương nàng mới cảm giác được niêm hạnh phúc của một nữ nhân. Lúc mới bắt đầu phải ly khai Giang Thành, trong nội tâm của nàng hết sức buồn, nhưng dần nàng nhận ra một điều tuy rằng hai người không còn được ở bên nhau hằng ngày nữa, nhưng tình cảm lại càng ngày càng thắm thiết. Đoạn tình cảm này của họ vĩnh viễn không thể công khai, cho nên trước giờ Tần Thanh cũng không hề cầu cái gì xa vời. Tính cách của nàng vốn luôn mạnh mẽ độc lập, là người cầm được và cũng buông được!

Tuy nói như thế nhưng nàng biết cuộc đời này có lẽ nàng không có khả năng buông hắn, nàng nhẹ giọng: “Ta nghe nói, Tống chủ tịch tỉnh đã công nhận quan hệ của ngươi và Sở Yên Nhiên.”

Trương Dương chỉ “ừ” một tiếng, đối với Tần Thanh, hắn không cần thiết phải giấu diếm.

Tần thành ôn nhu: “Yên Nhiên là một cô gái tốt, ngươi phải tốt với người ta!”

Trương Dương cười cười không nói gì.

Tần Thanh thở dài: “Kỳ thực nàng cũng rõ mối quan hệ của chúng ta, vậy mà nàng cũng không hề tỏ thái độ gì. Một nữ hài vì ngươi mà phải chịu ủy khuất như thế có thể thấy được nàng yêu ngươi như thế nào.”

Trương Dương thấp giọng: “Có những lúc ta cũng suy nghĩ, sao bản thân lại vướng mắc tình cảm nhiều như thế a?”

Tần Thanh trừng mắc nhìn hắn: “Chẳng phải là tại ngươi sao?”

Trương Dương cười khổ: “Cái này là do mị lực của ta quá cao a!”

“Đừng có tìm lý do! Ngươi muốn tiếp tục thăng tiến trên con đường chính trị, nhất định phải thu liễm một chút, kỳ thực thu liễm không phải tốt cho ngươi, cũng chính là bảo hộ những người bên cạnh ngươi!”

Trương Dương gật đầu.

Tần Thanh nói: “Ta thấy hình như ngươi và Tả Viên Triêu rất hòa hợp a!”

“Chính trị không có địch nhân hay bằng hữu vĩnh viễn!” Những lời này của hắn rất hàm nghĩa, khiến cho Tần Thanh không khỏi có chút nghi ngờ hỏi: “Có phải ngươi cùng Lý Trường Vũ có chuyện hả?”

Trương Dương lắc đầu, hắn thấp giọng nói: “Ta gần đây bỗng nhiên ngộ ra một điều, kỳ thực dù là Lý Trường Vũ hay Tả Viên Triêu vô luận là ai làm thị trưởng Giang Thành để chẳng có vấn đề gì tới ta. Bọn họ cạnh tranh lẫn nhau ta bất tất phải nhúng tay. Vị trí thị trưởng này ai có khả năng thì cứ tự nhiên, ta nếu như nhúng tay vào chẳng phải là làm bừa sao?”

Tần Thanh khanh khách cười nói: “Tính cách của ngươi vốn là thích làm bừa, thích gây sự, ta thật không thể tin tưởng ngươi có thể bảo trì trung lập a!”

“Cái này là cảnh giới đề cao nó phải khác! Giả như ta làm bừa thì ta làm gì? Nếu ta có khả năng thay thế một thị trưởng khác có lẽ chẳng tới phiên hai người họ!”

Tần Thanh nhỏ giọng nhắc nhở: “Cố bí thư đối với ngươi có chút nhận định gì đó, ngày hôm qua ta để ý thấy vậy!”

Trương Dương cười cười: “Cố bí thư lớn như thế không để ý tới một tiểu cán bộ như ta đâu. Ta cũng chẳng trêu vào lão, lão chú ý tới ta làm gì?”

Tần Thanh thực sự cảm giác được gần đây Trương Dương tiến bộ rất nhiều, xem ra quan trường đúng là cái địa phương dễ làm con người ta thay đổi. Lúc này ánh nắng đã le lói xuất hiện trên sông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio