Chương : Vừa đấm vừa xoa
Ở đây không người nào không nổi giận, nhưng Trương đại quan thì cũng không lấy làm lạ cho lắm, ở Giang Thành hắn không phải lần đầu bị đập xe. Và đương nhiên cũng sẽ không phải lần cuối cùng. Từ lần sự việc xảy ra ở Hoàng gia cho tới bây giờ. Loại hành động lén lút trả thù này sẽ không có dừng lại.
Tấm kính trước của xe đã bị đập nứt một vết dài, hẳn là coi như phải thay mới. Tối nay khách nhân tới Vân sơn trang rất nhiều, không thể biết là ai làm, những việc như thế này cũng không có cách nào truy cứu, lão bản của Vân sơn trang đành phải tự nhận không may, chấp nhận bỏ ra ba ngàn sửa xe cho Trương Dương.
Trương Dương tuy rằng chẳng để tâm lắm, nhưng Tiếu Minh thì cảm thấy rất mất mặt, người là hắn mời tới, đây cũng là khu mà trách nhiệm thuộc về hắn quản lý, kết quả là lại để xảy ra sự tình như thế này. Ngay lập tức hắn yêu cầu Mạnh Cương phải triệt để điều tra chuyện này.
Trương Dương cười nói: “Quên đi, muốn tra cũng không thể tra được đâu, đừng để việc nhỏ này làm ảnh hưởng tới tâm tình ăn uống của chúng ta.” Trương đại quan nhân biểu hiện ra rất bình tĩnh, rộng lượng, rất có phong phạm của một cán bộ.
Dùng bữa xong, Tiếu Minh tự thân tiễn Trương Dương tới bãi đỗ xe. Trương Dương nhìn nhìn cái kính, dùng tay đây mạng từ phía trong ra khiến cho cái kính xe vỡ ra phía ngoài. Nhìn như vậy lại càng cảm thấy tự nhiên thoải mái
Tiếu Minh cứ mãi luôn miệng nói xin lỗi.
Trương Dương cười nói: “Chúng ta đâu cần phải khách khí, loại sự tình này ta cũng không phải gặp lần đầu, nếu như vì nó mà làm mất tâm tình thì thật không đáng.”
Tiếu Minh nói: “Lão đệ thật là rộng lượng khiến cho ta phải bội phục a!” Lúc này hắn mới đem câu chuyện hướng vào chủ đề chính: “Trương chủ nhiệm, ta tại ủy ban dự án phát triển lập ra tiểu Ban cải cách không phải là chống đối lại các ngươi. Ta nghĩ thiết lập như thế để chuyên môn hóa công tác. Ta để Tiếu Lâm phụ trách” Tiếu Lâm là cháu của hắn, Tiếu Minh sắp xếp như thế hiển nhiên là cùng có thể lực cho bản thân.
Trương Dương chỉ cười cười, Tiếu Minh nếu đã thẳng thắn như thế thì hắn cũng chẳng quấy rầy người ra, bất quá có một chút phải nói rõ ràng: “Cứ như vậy, Ta sẽ đứng ra yêu cầu với lãnh đạo, chủ nhiệm tiểu Ban cải cách thuộc ủy bàn sẽ do ta đứng ra đề cử. Như vậy càng miễn cho người ngoài nói ra nói vào, cũng tiện để thống nhất quản lý.”
Tiếu Minh không có ý kiến gì, liên tục gật đầu.
Hắn thấp giọng nói: “Cái hồ ở phía đông nam khu Khai Phát ngươi đã tới chưa?”
Trương Dương lắc đầu, địa phương này trong ấn tượng của hắn có chút hơi xa, cách nội thị Giang Thành chừng hơn mười km, đi lại cũng hơi bất tiện.
Tiếu Minh nói: “Đường đã tu sửa đàng hoàng, đây là công trình trọng điểm của khu Khai Phát. Nhiều tòa nhà cũng đã bắt đầu xây dựng. Khu vực này có thể nói là phong thủy bảo địa, có cơ hội tới xem một chút. Nhìn trúng chỗ nào có thể bảo ta, làm một căn biệt thự ở đó cho ngươi!”
Trương đại quan nhân chột dạ, Tiếu Minh này đúng là đại gia a.
Trương Dương trở về căn biệt thự ở ven hồ Nhã Vân, Hồ Nhân Như biết hắn ngày hôm nay trở về nên đã sớm ở nhà đợi, Trương Dương tắm rửa xong đi ra ngoài ngồi nghỉ, Hồ Nhân Như cười nói: “Lại có kẻ nhớ ngươi nên đập xe ngươi rồi à?”
Trương Dương gật đầu: “Sự tình Hoàng Cung Giả Nhật nếu không sớm giải quyết thì còn phiền phức nữa a!”
Trương Dương lắc đầu thở dài: “Có khi ta mượn xe của Khương Lượng, ta không tin là có kẻ dám đập cả xe cảnh sát!”
Hồ Nhân Như bật cười khanh khách: “Hành trình đi Lam Sơn thế nào?”
Trương Dương nhớ tới chuyện của Hà Vân Nhan, liền đem ý tưởng trong đầu nói ra với Nhân Như. Hồ Nhân Như đáp: “Chủ ý cũng tốt, thế nhưng hiện tại toàn bộ tinh lực ta đều đặt ở sự tình nhà máy dược. Giai Đồng từ lúc ký hợp đồng xong là buông tay mặc kệ ta, mấy lần ta liên lạc cho nàng đều vẫn đang ở Bắc Kinh.”
Trương Dương gật đầu, hắn hôm nọ có gọi điện cho Giai Đồng nàng đang ở Bắc Kinh, có lẽ là còn ở đó một thời gian nữa, chủ yếu là vì chuyện của Cố Minh Kiện. Tiểu tử này đúng là vẫn không khá hơn chút nào, vẫn cứ làm cho người khác phải lo lắng.
Hồ Nhân Như nói: “Coi như là đồng ý việc đó, nhưng cũng phải chờ công việc bên nhà máy dược ổn định đã!”
Trương Dương cười nói: “Ta nói rõ ràng trước, người đại diện cho nhà máy dược chỉ có thể là Hà Vân Nhan!”
Hồ Nhân Như trừng mắt liếc nhìn hắn: “Lấy việc công làm việc tư!”
Trương Dương cười nói: “Nhắc mới nhớ, ta đang muốn tới Nam Hồ ở khu Khai Phát, ngươi đi không?”
“Đi chứ, chỗ đó phong cảnh rất đẹp, khu Khai Phát ta thấy còn đẹp hơn hồ Nhã Vân a!”
Trương Dương nói: “Người ta đồng ý giúp ta tìm một mảnh đất xây dựng một cái biệt thự!”
“Hối lộ a?”
Trương Dương cười nói: “Nào có nghiêm trọng như thế chứ, nếu như chỗ đó tốt thì chúng ta làm một cái, thủ tục không vấn đề gì. Cho dù là chúng ta không nhận thì cũng sẽ có một người khác nhận thôi.”
Hồng Vĩ Cơ thở dài: “Ta biết ước thúc người nhà của mình rất khó. Nhưng chúng ta đừng lúc nào quên rằng thân phận chúng ta chính là Đảng viên, là công bộc của nhân dân, chúng ta phải cố gắng làm gương cho tốt. Nếu như quản lý người nhà còn không tốt, vậy lấy tư cách gì để quản lý công việc phục vụ nhân dân.”
Khương Lượng chạy một chiếc xe Santana của cảnh sát tới chỗ Trương Dương nói: “Mượn dùng a, ngươi đừng có giả danh cảnh sát mà đi lừa bịp đó!”
“Ta còn phải giả danh lừa bịp sao? Ta đang muốn xem xem kẻ nào có gan đạp xe cảnh sát!”
Khương Lượng đáp cái chìa khóa xe cho hắn. Trương Dương.
Trương Dương cười cười.
Khương Lượng vẫn không yên tâm nhắc nhở hắn một lần nữa: “Ngươi đừng có làm chuyện xấu đó!”
“Ta nói ngươi thế nào sao lại nói nhiều như một mụ đàn bà thế, ta có làm chuyện xấu cũng không hại huynh đệ mình đâu!”
Khương Lượng đấm một quyền vào vai hắn: “Đưa ta về sở cảnh sát.”
Trương Dương gật đầu, lái xe đưa Khương Lượng về sở cảnh sát Giang Thành, hắn hỏi: “Cái án tử kia có tiến triển gì không?”
Khương Lượng lắc đầu: “Không có tiến triển gì nhiều, bất quá có một cuộc điện thoại nặc danh đến báo chuyện Hoàng Cung Giả Nhật là Phương Hải Đào cũng bị mấy thái từ gia ở đó sai khiến. Ta xem không chừng là vụ ám sát kia có kẻ muốn đánh lạc hướng chúng ta.”
“Có thể điều tra số điện thoại!”
“Đây là chuyên môn của chúng ta l ôi, ngươi nghĩ đến mà chả nhẽ chúng ta lại chưa nghĩ đến sao. Nhưng kẻ kia rất giảo hoạt, hắn dùng điện thoại công cộng gọi, cứ chưa tới s là cúp máy cho nên không thể nào tra ra được.”
“Vậy án tử ở Hoàng Cung Giả Nhật thì sao?”
“Lệnh đình chỉ vô thời hạn, các cá nhân liên quan đều phải chịu trách nhiệm, phạt tiền
Trương Dương cũng sớm đoán được căn bản là không giải quyết được cái vấn đề gì: “Bất kể cái gì cũng phải chú ý ảnh hưởng tới quần chúng!”
Khương Lượng cười ha hả: “Lần này bọn họ cũng tổn thất thảm trọng, Mã Ích Lượng còn bị giam người ngày. Dù sao cũng liên quan tới thân nhân của ba vị trong thường ủy nên lãnh đạo cũng phải xem xét một chút.”
Trương Dương nheo hai mắt nói: “Nhưng mà xe ta bị phá không phải một lần a!”
Khương Lượng đối với tính cách của tiểu tử này thập phần lý giải, mặc dù biểu hiện ra là như thế nhưng hẳn là cũng đang rất muốn đòi lại công đạo.
Đưa Khương Lượng về tới cục cảnh sát, Trương Dương lái xe trở lại tòa nhà thị chính, đi tới thang máy thì gặp chủ nhiệm ban đầu tư Đồng Hồng Ngọc, Trương Dương cười gật đầu mỉm cười chào nàng ta, sự tình lần trước Trương Dương hiểu nhầm nhi tử của nàng ta là Lương Siêu phá xe của mình nên đã ra tay cho hắn một trận. Việc này xét ra thì là Trương Dương sai, mà trước giờ Đồng Hồng Ngọc đối với hắn vẫn luôn khách sáo, cho nên Trương Dương có chút áy náy chào hỏi nàng ta, nhưng Đông Hồng Ngọc không có phản ứng gì. Lòng dạ nữ nhân đúng là luôn chật hẹp.
Thấy người ta không phản ứng Trương Dương cũng không có tiếp tục khiến mình mất mặt, liền giả như không có gì quay. Tới văn phòng của Ban cải cách đã thấy Tô Tiểu Hồng ngồi đó nói chuyện phiếm với Chu Hiểu Vân, Chu Hiểu Vân và đệ đệ Tô Cường của Tô Tiểu Hồng đang yêu nhau tới mức đã bàn tới chuyện hôn nhân, cho nên nàng ta đối với cô chị chồng này cũng rất ân cần.
Trương Dương cười nói: “Hồng tỷ, hôm nay sao rảnh rỗi thế?”
Tô Tiểu Hồng cười nói: “Ta không có việc gì, rãnh rỗi quá nên đem phiền phức tới tặng ngươi đây!”
“Không thành vấn đề! Cần tiền hay cần người cứ nói, ta luôn sẵn sàng a!” Tiểu tử này đúng là không sửa được cái tính hay trêu chọc người khác.
Nếu là bình thường Tô Tiểu Hồng chắc chắn sẽ đáp lại hắn ngay, nhưng mà giờ đang ngồi trước mặt em dâu, cũng nên giữ hình tượng một chút, chỉ cười không nói gì.
Chu Hiểu Vân cũng minh bạch vì có mặt mình nên người ta ngại nói chuyện nên mượn cớ còn phải chuẩn bị văn bản gì đó rời đi.
Tô Tiểu Hồng rút ra một bao thuốc, rút ra một điếu châm lên hút.
Trương Dương đưa cái gạt tàn cho nàng “Sao vậy Hồng tỷ, tâm tình không tốt a? Có phải Phương tổng khi dễ ngươi không?”
Tô Tiểu Hồng nhíu mày: “Ngươi đừng có nhắc tới hắn ta, ta chỉ cảm thấy bực mà thôi!”
Trương Dương nở nụ cười, xem ra hai người này thực sự là có vấn đề.
Tô Tiểu Hồng nói: “Sự tình Hoàng Cùng Giả Nhật ngươi có nghe nói không?”
Trương Dương gật đầu, vừa rồi hắn mới nghe Khương Lượng nói xong Tô Tiểu Hồng hẳn là không nhạy bén tin tức tới mức như thế được, Trương Dương lại nhớ lúc trước có vài người tố cáo nàng ta và bí thư Hồng Vĩ Cơ có quan hệ bất chính. Không có lửa thì làm sao có khói, xem ra Tô Tiểu Hồng đang muốn xem tin tức của Hồng Vĩ Cơ. Bất quá quan hệ của hai người này giấu rất sâu, chí ít biểu hiện ra không hề có một chút lợi ích liên quan gì.
Trương Dương liền đáp ứng.
Chuyện này có liên quan với công tác du lịch do Lý Trường Vũ quản lý nên Trương Dương phải xin chỉ thị hắn.
Lý Trường Vũ đối với sự tình nhà máy dệt cũng có chút đau đầu, hiện tại công nhân đã biểu tình, thậm chí còn có biểu tình trước cả đại môn thị chính. Tuy rằng vấn đề công nghiệp, nhà máy xí nghiệp không thuộc về hắn quản, nhưng chuyện này xét cho cùng cũng là từ việc khai thác Nam Lâm Tự. Lý Trường Vũ nói: “Trương Dương, vấn đề nhà máy dệt tồn tại đã lâu, phá lãnh đạo lại càng nhượng bộ khiến cho bọn họ càng ngày càng quá phận!”
Trương Dương nói: “Về vấn đề nhà máy dệt, mặc dù đã gặp gỡ đàm phán nhiều xong căn bản là không giải quyết được vấn đề cơ bản. Hiện tại phía Hồng Kông đã đồng ý về mặt tài chính, người ta muốn nhanh chóng đưa cảnh khu Nam Lâm Tự vào khai thác. Cái này trên hợp đồng lúc trước đã ký rõ ràng, bồi thường cho nhà máy dệt đã xong, nhà xưởng mới cũng đã hoàn thành. Bây giờ phía nhà máy dệt lại gây chuyện, ta càng nhượng bộ họ càng quá phận. Cải cách là trách nhiệm của mỗi người trong xã hội, thế nhưng họ lại cứ luôn đem hết trách nhiệm đồ lên đầu lãnh đạo.”
Lý Trường Vũ thở dài: “Trương Dương, trọng trách của ngươi ở Ban cải cách không nhẹ
Lời này khiến cho Trương Dương có chút khó chịu, không ngờ tất cả mọi việc đều đổ lên trách nhiệm cho hắn, mẹ nó chứ, lúc vấn đề nhà máy dệt xảy ra, Ban cải cách này còn chưa thành lập. Hiện tại hắn tìm Lý Trường Vũ chính là để giải quyết vấn đề, nhưng Lý Trường Vũ lại có vẻ như chỉ muốn đùn đẩy trách nhiệm!”
Lý Trường Vũ cũng nhìn ra hắn khó chịu, liền thấp giọng nói: “Trương Dương. Ta gần đây nhiều việc phải quản quá, coi như ngươi giúp ta san sẻ một chút vậy?”
Trương Dương nói ngắn gọn: “Vậy nếu có chuyện xảy ra? Có phải ta cũng phải cùng gánh trách nhiệm nhiệm?”
Lý Trường Vũ mỉm cười: “Chú ý phương pháp làm việc. Mâu thuẫn với nhân dân tận lực không nên gay gắt!”
Trương Dương nói: “Lý thị trưởng, có chuyện ta muốn ngươi!”
“Cứ nói!”
“Có phải Lý Trường Quân vẫn không rút cổ phần khỏi Hoàng Cung Giả Nhật không?”
Lý Trường Vũ nao nao, hắn kiêng kị nhất là có người nhắc tới sự tình này, bạt quá nếu Trương Dương hỏi thì hắn cũng không lảng tránh, thấp giọng nói: “Ta đã bảo hắn cắt đứt mọi quan hệ liên quan. Hiện bây giờ chỉ còn là một cổ đông nhỏ, chiếm chưa tới hai phần trăm cổ phần!”
Trương Dương gật đầu: “Vậy là tốt rồi!”
Lý Trường Vũ nhạy cảm cảm thấy Trương Dương đang muốn nhúng tay vào chuyện Hoàng Cung Giả Nhật, hắn nhắc nhở Trương Dương: “Trương Dương, có những chuyện dây dưa chặt cũng không đứt, tốt nhất là cứ nên mặc kệ!” Lý Trường Vũ thực sự là không muốn Trương Dương lại tiếp tục gây chuyện, tuy rằng lần trước Trương Dương không cố tình nhắm vào hắn, nhưng chuyện này lại bị Tả Viên Triêu lợi dụng đối phó với hắn khiến cho hắn thập phần khổ sờ.
Trương Dương mỉm cười nói: “Tìm hiểu rõ ràng ngọn nhành, mạnh mẽ xử lý, không vấn đề gì không làm được!”
Lý Trường Vũ nhíu mày: “Ngươi định làm gì?”
“Đá cái tên người Đài Loan ra khỏi đó!”
Lý Trường Vũ vốn định hỏi lại, nhưng nghĩ tới Lý Trường Quân đã rút khỏi đó, cho nên cũng không hỏi tiếp, lúc này thư kí của hắn là Tề Cảnh Phong bước vào phòng, Trương Dương liền đứng dậy cáo từ.
Tề Cảnh Phong nhìn bóng lưng Trương Dương cười, sau đó đặt tập văn kiện lên mặt bàn làm việc: “Lý thị trưởng, đây là phương án cải cách giáo dục do sở giáo dục đề xuất, ngươi xem xem!”
Lý Trường Vũ hiển nhiên không có tâm tình để ý, thấp giọng hỏi: “Gần đây Hoàng Cung Giả Nhật có động tĩnh gì không?”
Tề Cảnh Phong đáp: “Nghe nói chủ sở hữu là thương nhân Đài Loan Chu Thủy Sinh muốn nhượng lại, hình như là hai ba vạn gì đó, nhưng ở Giang Thành này không mấy người có đủ thực lực tiếp quản.”
Lý Trường Vũ gật đầu, thảo nào mà Trương Dương nói muốn đá Chu Thủy Sinh ra khỏi Giang Thành.
Tề Cảnh Phong lại nói: “Lý thị trưởng, ngài có nghe nói không? Xe của Trương Dương lại bị đập, hiện tại hắn đã mượn xe của cảnh sát mà đi rồi!”
Lý Trường Vũ lắc đầu cười cười, thằng nhãi này cũng thật là không may, bất quá ngẫm lại, chuyện hắn bị đập xe hẳn là cũng có liên quan tới sự tình Hoàng Cung Giả Nhật. Không biết chuyện này có liên quan gì đến con trai của mình không? Nghĩ tới đây, hắn cảm giác được cần phải nói chuyện với nhi tử một chút.
Trong thường ủy, vẫn là chỉ có Tả Viên Triêu có thái độ kiên quyết đối với sự tình Hoàng Cung Giả Nhật, cho nên Trương Dương nghĩ tới nghĩ lui, liền tìm Tả Viên Triêu nhờ hắn đứng ra, yêu cầu bắt buộc Hoàng Cung Giả Nhật phải đình chỉ vô thời hạn để chỉnh đốn.”
Ngoài ra còn có một người phải tìm là Vinh Bằng Phi. Trương Dương tìm hắn nói rất gọn gàng: “Vinh cục, xe của ta nhiều lần bị người ta phá, chuyện này nhất định là có liên quan tới Hoàng Cung Giả Nhật!”