Chương : Tranh chấp phiếu bầu
Lý Tín Nghĩa nhìn An Chí Viễn, trong ánh mắt có chút ươn ướt.
An Chí Viễn mỉm cười nói: “Đạo trường có gì xin cứ nói thẳng...”
Lý Tín Nghĩa nói: “Ta lần này tới đây là để giúp người chấm dứt cái tâm sự trong lòng, trên đời này có người nào ngươi lo lắng, có việc gì ngươi không buông bỏ được không?”
An Chí Viễn nhắm mắt lại suy nghĩ một chút: Ta còn có một đệ đệ chẳng rõ sinh tử... "
Lý Tín Nghĩa nói: “Để ta tính giúp ngươi!” Thanh âm của hắn trầm thấp, khàn khàn: “Đệ đệ ngươi tên mụ (tên cúng cơm) là Thiết Đẩu, lúc ngươi rời đi Hương Cảng, hắn mới sáu tuổi. Lúc nhỏ ngươi thường xuyên dẫn hắn vào rừng chơi đuổi chim bắt cá, có một lần ngươi dẫn hắn đi tập cưỡi ngựa, ngươi bị ngã ngựa, thương tích đầy mình những vẫn không chịu từ bỏ.”
An Chí Viễn bỗng nhiên mở hai mắt, trong mắt không giấu nổi vẻ kích động.
Lý Tín Nghĩa nói: “Không lâu sau khi ngươi đi rồi, Hắc Phong Trại bị người ta diệt, tất cả mọi người đều chết cả, chỉ có Tôn nhị nương mang theo Thiết Đầu may mắn thoát được. Hai mẹ con họ sống tạm trên Thanh Hà thôn một thời gian thì kẻ xấu đuổi tới, lại phải bỏ chạy vào rừng. Một thời gian sau thì Tôn nhị nương mắc bệnh qua đời, Thiết Đầu sống một mình lang thang phiêu bạt, sau từ bỏ hồng trần, lánh đời tu đạo!” Hắn nắm lấy bàn tay gầy trơ xương của An Chí Viễn thấp giọng nói: “Đại ca!”
Mắt An Chí Viễn không khỏi đỏ lên, lão vạn lần không thể ngờ, cái lão đạo nhân trên Tử Hà Quan này lại chính là đệ đệ mình. Trong biển người, bao nhiêu năm tháng mưa gió qua đi, cuối cùng hai huynh đệ lại gặp được nhau ngay tại nơi này.
Đêm đó Trương Dương đi tới khu du lịch suối nước nóng Xuân Hi, Sở Yên Nhiên và bà ngoại Margaret (Mã Cách Lệ) vẫn đang nghỉ tại đó. Phó hiệu trưởng đại học nông nghiệp Đông Giang - Trang Hiểu Đường cũng ở đây.
Trong khoảng thời gian Mã Cách Lệ an dưỡng tại đây, vô luận là sức khỏe hay tâm trạng đều khôi phục rất nhiều. Lúc Trương Dương tới, lão thái thái này đang cùng Trang Hiểu Đường luyện thái cực quyền ở hậu viện.
Sở Yên Nhiên đang nằm đọc báo, thấy Trương Dương đột nhiên xuất hiện khiến cho nàng kinh hỉ không thôi, giọng nàng có chút oán trách: “Còn tưởng ngươi quên ta luôn rồi chứ!”
Trương Dương cười nói: “Thế nào lại có thể? Gần đây bận việc quá, cứ phải chạy đi chạy lại Đông Giang và Giang Thành suốt, choáng váng hết cả đầu óc rồi!” Hắn ra chào hai lão thái một cái ngồi cùng Yên Nhiên ra ngồi bàn uống trà. Sở Yên Nhiên giơ tờ báo lên nói: “Có tiền đồ, được vào danh sách bình chọn thanh niên ưu tú Giang Thành!”
Trương Dương nhìn tờ báo một chút, danh sách được sấp xếp theo thứ tự chữ cái, nhìn mãi tới cuối mới thấy tên mình.
Sở Yên Nhiên nói: “Ta vừa gọi điện thoại cho Quách Chí Hàng hỏi qua tòa soạn một chút. Lần này là các tòa soạn tiến hành bỏ phiếu công khai với nhau.”
Trương Dương nhìn nàng, Sở Yên Nhiên nhỏ giọng nói tiếp: “Ta cũng đã sắp xếp qua việc này một chút, xem xét xem có thể mua được vài phiếu hay không?”
Trương Dương nghe nàng nói thế liền đáp: “Không hay a, chúng ta đầu cần phải làm
Thế? "
Trong đôi mắt Sở Yên Nhiên toát ra một vẻ dịu dàng!”
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Trương Dương xoay người nhìn lại thì ra là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Kiều - Lâm Thanh Hồng, nàng tới đây du lịch một phần cũng là đi cùng mẹ nàng - Trang Hiểu Đường.
Sở Yên Nhiên mới quen nàng một ngày nhưng cũng đã rất thân thiết: “Thanh Hồng tỷ, ngồi uống trà cùng chúng ta nào.”
Lâm Thạnh Hồng nhìn sang phía mẫu thân một chút, Trang Hiểu Đường cũng không có thèm liếc mắt sang nhìn mà vẫn chú tâm luyện thái cực quyền. Lâm Thanh Hồng ngồi xuống bên người Sở Yên Nhiên thấp giọng nói: “Yên Nhiên, tâm tình mẹ ta hôm nay thế nào?”
Sở Yên Nhiên cười nói: “Rất tốt, bác mặc dù biểu hiện là là giận ngươi nhưng vẫn rất quan tâm tới ngươi a.” Nàng vừa nói vừa rót trà cho Lâm Thanh Hồng.
Lâm Thanh Hồng nhấp một ngụm trà xong nói với Trương Dương: “Ta ngày mai tới nhà máy dệt Giang Thành, ngươi đứng ra an bài một chút a.”
Trương Dương cười nói: “Lâm tổng hành sự nhanh chóng quá, sao không nói sớm với ta một tiếng.”
Lâm Thanh Hồng nói: “Một chuyện nhỏ này cần gì phải phiền phức như thế chứ? Ta lần này muốn tới khảo sát tình huống thực tế! Ngươi nếu không làm được thì nói một tiếng, để ta nhờ người khác.” Nàng không hể tỏ ra một chút khách sáo nào với Trương Dương.
Trương Dương cười gật đầu: “Xong! Cứ để ta.”
“Vậy còn được!” Lâm Thanh Hồng cầm tờ báo trên bản lên xem, nhìn tới danh sách không khỏi mỉm cười nói: “Ồ, bất ngờ a! Trẻ tuổi như thế mà cũng đã được lựa chọn vào những gương mặt thanh niên ưu tú!”
Trương Dương khiêm tốn nói: “Chỉ mới là được đề cử thôi!”
Lúc này Mã Cách Lệ cùng với Trang Hiểu Đường đã đi tới, Mã Cách Lệ cười nói: “Ta nghe đâu có người đang mưu đồ mua phiếu bầu đó!”
Gương mặt Sở Yên Nhiên đỏ lên: “Bà ngoại!”
Trang Hiểu Đường ngồi xuống, nhưng vẫn không thèm nhìn mặt nữ nhì, hướng Trương Dương nói: “Tuổi còn trẻ, làm mọi việc đều háo thẳng, không kể phải trái gì a!”
Lâm Thanh Hồng ngắt lời nói: “Cái này cũng chẳng tính là cái gì mà phải với trái. Thực ra thì bây giờ hình thức xã hội đều là công khai phiếu bầu, nhưng ai ai cùng sẽ cố gắng lợi dụng sự ảnh hưởng của bản thân để tranh thủ lợi ích cho mình. Kể cả mình không làm nhưng người khác cũng sẽ làm, vậy tội gì không làm?”
Trang Hiểu Đường lừ mắt nhìn nữ nhi: “Vậy cứ theo ngươi nói thì những việc bất chính, khuất tất này cũng là một loại thực lực? Xã hội thực sự là bị các ngươi làm cho hỏng hết cả rồi!”
Lâm Thanh Hồng bị mẹ trực tiếp mắng trước mặt nhiều người như thế trên mặt có chút khó chịu.
Mã Cách Lệ cười nói: “Tiểu Đường, ngươi có đúng là bị làm sao không thể? Con gái tới thăm mà vừa thấy mặt đã bắt đầu...”
Trang Hiểu Đường thở dài không nói gì.
Mã Cách Lệ cầm lấy tờ báo nhìn một chút, bà tìm được tên Trương Dương nói: “Không phải chỉ là lựa chọn gương mặt thanh niên ưu tú thôi đó chứ, có phải tranh cử nghị viện đâu mà gióng trống khua chiêng lớn vậy?”
Lâm Thanh Hồng cười nói: “A di! Cái này là Trung Quốc khác với ở nước ngoài, trong thể chế quốc nội, danh dự rất đáng coi trọng, nó chính là vinh quang trên con đường chính trị, cũng là thể hiện rằng ngươi có năng lực hay không, nó phản ánh con đường chính trị sau này của ngươi như thế nào, có phải không hả Trương chủ nhiệm?”
Trương chủ nhiệm đối với cách Lâm Thanh Hồng gọi Mã Cách Lệ là a di rất khó chịu, bà là bà ngoại của Sở Yên Nhiên, nàng ta làm như thế chẳng phải là loạn hết tôn ti sao? Bất quá người ta dù sao cũng là con gái của Trang Hiểu Đường, thế này thực sự là loạn quá. Trương đại quan nhân đành gật đầu không nói gì.
Lâm Thanh Hồng nói: “Ta ủng hộ ngươi, có cần ta giúp một ít không?”
Trương đại quan nhân đầy tự tin nói: “Ta tin bằng thực lực của mình ta cũng thắng được!”
Lâm Thanh Hồng nở nụ cười: “Lời này không sai, dù sao cũng chỉ là cái hình thức bày ra cho bàn dân thiên hạ xem thôi.”
Giang Thành nhật báo từ xưa tới nay lần đầu tiên xuất hiện hiện tượng cháy báo, từ lúc đăng tải danh ngạch ứng củ viên cho gương mặt thanh niên ưu tú thì bán rất chạy. Mỗi tờ báo tính ra cũng chẳng bao nhiêu tiền, Sở gia tiểu thư, rồi phía nhà máy rượu Giang Thành, nhà máy dược Giang Thành cùng vận dụng hết thủ đoạn của mình để hỗ trợ kiếm phiếu cho Trương đại quan nhân. Khiến cho giá nhật báo đắt lên một chút, làm cho dân chúng chú ý. Sau căn cứ kết quả sơ bộ mà tính ra, tới % số lượng nhật báo phát hành đều bị bằng hữu của Trương Dương mua cả, kết quả tự nhiên là Trương đại quan nhân đứng đầu, đề cử cho những người còn lại thậm chí chỉ bằng một phần năm của Trương đại quan nhân.
Trương Dương không quan tâm tới hơn thua, nhưng đây chính là thực lực, là nhân mạch, là tiền tài.
Bởi vì bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ có việc đi Bắc Kinh cho nên hội nghị lần này cho thị trưởng Tả Viên Triêu chủ trì, đối với Tả Viên Triêu mà nói, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời hắn được chủ trì một cuộc họp thường ủy. Tuy rằng vị trí của hắn chỉ cách cái ghế bí thư thị ủy có một bước chân, nhưng cũng chưa bao giờ hắn thôi mơ ước trở thành người quyền lực nhất ở Giang Thành. Hồng Vĩ Cơ tới Bắc Kinh mấy ngày, mỗi người trong thường ủy đều cảm nhận được một chút dấu hiệu của mưa bão sắp tới, thành ra không khí có một chút quỷ dị.”
Tả Viên Triêu nói vài câu sợ bộ về tình huống phát triển Giang Thành tổng thể, sau đó nhắc tới vấn đề của nhà máy dệt, hắn nhấn mạnh chuyện này nhất định phải làm cho tốt, triệt để giải quyết những vấn đề còn sót lại.
Thường vụ phó thị trưởng Lý Trường Vũ cũng có chút không yên, Hồng Vĩ Cơ và hắn quan hệ không nhỏ, cả hai đều là bạn học cũ, có thể nói là cùng hội cùng thuyên. Bất quá lần này xem tình hình thì phiền phức của Hồng Vĩ Cơ không nhỏ, nếu như vì chuyện này mà hắn rớt đài thì bản thân Lý Trường Vũ sẽ mất đi một lực ủng hộ không nhỏ, so ra lại càng mất đi nhiều ưu thế so với Tả Viên Triêu.
Lúc Tả Viên Triêu nói, Lý Trường Vũ đang mải suy nghĩ cho nên cũng không chú ý nghe. Mãi cho tới lúc Tả Viên Triêu gọi tên hắn hai lần hắn mới giật mình, cười áy náy nói: “Thật không có ý tứ! Ta đang mải suy nghĩ về những điều Tả thị trưởng vừa nói.”
Tả Viên Triêu cười thầm, bất quá cũng không thèm vạch trằn mà chỉ nói: “Đồng chí Trường Vũ có cái nhìn thế nào đối với tình huống cải cách nhà máy dệt?”
Lý Trường Vũ nói: “Tình huống cụ thể của nhà máy dệt ta không rõ lắm, bất quá tập đoàn Thiên Kiều là một tập đoàn lớn về may mặc trong nước, nếu như bọn họ tham gia vào nhà máy dệt, ta nghĩ vô luận là quy mô hay hiệu quả sản xuất của nhà máy sẽ tăng vọt trong một thời gian ngắn. Về phần hình thức hợp tác cụ thể thế nào, có thể giao cho Ban cải cách xử lý, trải qua hai sự việc nhà máy rượu và nhà máy dược, hẳn là họ có không ít kinh nghiệm.” Hắn nói có thể coi là thập phần trung dung, trên thực tế coi như chẳng có gì mới.
Đại biểu nhân dân Triệu Dương Lâm nói: “Nói tới Ban cải cách, ta gần đây mới nghe một chuyện!”
Sự chú ý của thường ủy liền chuyển về phía Triệu Dương Lâm.
Triệu Dương Lâm chậm rãi nói: “Ta nghe nói ngày hôm qua nhật báo Giang Thành lần đầu tiên xuất hiện tình trạng sạch báo, giá mỗi tờ tăng một chút, nghe nói là bởi mỗi sạp báo đều bị thu mua một số lượng không ít!” Hắn vừa nói vừa đưa tờ báo lên, chỉ vào danh sách lựa chọn gương mặt thanh niên ưu tú cười nói: “Nói vậy mọi người cùng minh bạch, hẳn là đám thanh niên ưu tú của chúng ta a! Không biết là ai mà có khí phách a?”
Ai nấy trong thường ủy cũng không khỏi cười, Từ Bưu cầm tờ báo lên nói: “Đúng là Lạc Dương chi quy (ý nói văn chương, giấy báo đột nhiên đắt bất ngờ)! Mà cùng may là mới chỉ là bầu chọn gương mặt thanh niên ưu tú thời đó, nếu như là tranh cử thị trưởng, có khi mỗi tờ báo phải tăng hai tệ chứ không phải hai hào a!” Mọi người nghe xong không khỏi bật cười to hơn.
Tả Viên Triêu cười tươi nói: “Lão Từ a, ngươi nói vậy là chĩa mũi giáo vào ta a!”
Từ Bưu cười nói: “Ta nào có dám, bất quá việc bầu chọn là chuyện hàng năm, năm nào chẳng vậy, chuyện nhỏ này chẳng đáng để thường ủy thảo luận.” Hắn và Trương Dương quan hệ không tệ, những lời này chính là che chở cho Trương Dương.
Tả Viên Triêu cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng Triệu Dương Lâm nuốt không trôi món khẩu khí này, lần này trong danh sách còn có con rể hắn Tôn Đông Cường, Trương Dương làm như thế căn bản chính là khiêu chiến với hắn, hắn không thể nhịn được thấp giọng nói: “Việc này có thể coi là nhỏ được sao? Đây là làm rối loạn kỷ cương!”
Tả Viên Triêu hơi nhíu mày, sự việc đúng là không tới mức như Triệu Dương Lâm nói, nhưng Trương Dương kia đúng là cũng có chút thái quá. Hắn cho rằng bằng vào đó là có thể đạt được vị trí cao sao? Tiểu tử này đúng là cũng tham lam, không những muốn đạt được vị trí trong thành phố, mà còn trong toàn tỉnh. Bất quá lần này trong danh sách còn có con rể của Triệu Dương Lâm, hơn nữa Triệu chủ nhiệm là người lớn tuổi nhất trong thường ủy m, là cũng có thể coi là có uy vọng, lần này lão rõ ràng cũng là muốn bang trợ cho con rể lão, Trương Dương làm vậy rõ ràng là khiêu chiến lão rồi, chẳng trách lão tức giận như thế.
Cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi cười nói: “Quyền bầu chọn là quyền của người ta, lựa chọn bầu ai cũng là quyền của người ta!”
Lý Trường Vũ cười nói: “Đồng chí Bằng Phi nói đúng, bất quá bầu chọn này không thuộc quyền quản lý trong thể chế.”
Triệu Dương Lâm nghe ra vài người đều nói đỡ cho Trương Dương, hắn gật đầu nói: “Tuy rằng không giống nhau, nhưng tất cả đều phải thực hiện trên nguyên tắc công bình, dân chủ. Loại chuyện như thế này là không được?”
Tả Viên Triêu cười nói: “Vậy Triệu chủ nhiệm nói chúng ta phải làm sao?”
Triệu Dương Lâm nói: “Chuyện báo chí bỏ phiếu như vậy căn bản là không được, không có sự quản lý chặt chẽ chẳng phải là mặc kệ cho một số kẻ muốn làm gì thì làm sao? Ta kiến nghị, không cần quan tâm tới kết quả bình chọn nay, cần phải điều ra rõ ràng, hủy tư cách của kẻ nào đầu cơ mua phiếu.”
Hắn nói khiến cho mọi người trong thường ủy đều có chút sửng sốt, nói gì thì nói, chuyện mua phiếu này tốt xấu gì cũng là một loại cạnh tranh, kẻ nào mà chẳng mua, không mua bằng vật chất thì bằng quan hệ, bằng tình cảm. Bất quá Triệu Dương Lâm nói một câu ý định rõ ràng muốn gạt bỏ Trương Dương ra khỏi danh sách thanh niên ưu tú.
Mọi người chẳng ai nghĩ chuyện này lại tới mức như thế, có thể nhận thấy rõ ràng là Triệu Dương Lâm tức giận.
Chủ nhiệm Ban tuyên truyền của thành phố là Dương Khánh Sinh không tỏ thái độ gì, mặc dù sự kiện này là thuộc về quyền quản lý của hắn. Bí thư Đoàn thị ủy Tôn Đông Cường cũng không phải là không có chút tác động gì. Bất quá không ai ngờ kết quả lại như vậy.
Rốt cuộc Tả Viên Triêu lên tiếng, hắn mỉm cười nói: “Ta xem chuyện này thì tạm thời cứ không công nhận kết quả theo như lời Triệu chủ nhiệm, còn về chuyện khác không cần quan tâm. Tạt cả đều là thanh niên của chúng ta, chẳng may lại điều tra ra tất cả đều có hiềm nghi, vậy Chẳng phải là hủy hết tư cách tất cả bọn họ ư?” Những lời này của lão phải nói là rất xảo diệu, cũng chính là nói với Triệu Dương Lâm rằng mặt mũi của ngươi ta vẫn cấp cho, nhưng muốn loại Trương Dương ra thì không được.
Triệu Dương Lâm cũng là người thông minh, từ những lời này của Tả Viên Triêu đã nghe ra thái độ của hắn. Bất quá ngẫm lại với bối cảnh của tiểu tử Trương Dương, cho dù là Triệu Dương Lâm cũng không muốn đắc tội làm gì.
Trương Dương mấy ngày hôm nay đều đi lòng vòng lúc Giang Thành, lúc Xuân Dương, An lão tới đây cũng đã được năm ngày. Kể từ lúc gặp lại đệ đệ, rốt cuộc cái tâm nguyện cuối cùng trong đời của lão cũng đã thành. Lão yên tâm an nghỉ, tro cốt chôn tại Thạnh Vân phong, cạnh phụ thân lão là An đại hồ tử, thỏa mãn tâm nguyện của lão là được trở về nơi cố hương.
Lễ tang của lão, An gia tử khắp nơi trên thế giới đều trở về. Hai gã con trai An Đức Minh và An Đức Uyên khóc không ngớt, dân chúng thôn Thanh Hà đều tham gia tang lễ của lão. Các vị lãnh đạo như phó thị trưởng Giang Thành - Lý Trường Vũ, chủ tịch hội hiệp thương Giang Thành, bí thư huyện ủy Xuân Dương, chủ tịch huyện Xuân Dương cùng các lãnh đạo huyện khác cũng tới tham dự tang lễ. Lễ tang rất long trọng, các phương diện đều được chuẩn bị hết sức đầy đủ. Còn mời cả phương trượng Nam lâm tự Phổ Nguyên đại sư tới độ siêu cho lão.
Trương Dương lo lắng nhất chính là An Ngữ Thần, hắn biết tình cảm của nàng với An lão, lão lìa trần đối với nàng mà nói là một cú sock rất lớn, hắn lo lắng trong tình huống như thế nàng phát sinh điều gì ngoài ý muốn cho nên hầu như trong suốt thời gian hắn đều chú ý nhất cử nhất động của nàng. Cùng may là tâm tình của nàng hôm nay coi như ổn định.
Lý Trường Vũ tự mình đọc điếu văn tiễn đưa An lão, lúc lên tiếng, hắn đọc đầy cảm xúc như người gia thuộc. Tang lễ kết thúc, An Đức Minh và An Đức Uyên không khỏi chân thành cảm ơn sự quan tâm từ ban lãnh đạo thành phố.
Trương Dương cầm một bó cúc trắng đặt xuống phần mộ An lão, trong lòng hắn vẫn ghi nhớ rõ hai chữ trước lúc lâm chung An lão dặn dò hắn đó là “tiểu Yêu” đó chính là lão lo lắng về bệnh tình của đứa cháu gái, lão mong muốn Trương Dương có thể chiếu cố cho đứa cháu này. Trương Dương thầm nói trong lòng: “An lão, ngài yên tâm đi, ta nhất định chiếu cố thật tốt cho tiểu Yêu!” Hắn ngẩng đầu lên nhìn xa xa, mơ hồ như thấy một thân ảnh mờ ảo trong vân vụ, cô độc mà thê lương phía xa xa Tử Hà Quan.
Kết thúc mọi việc, Lý Trường Vũ tới nói riêng với hắn: “Sự tình bầu chọn thanh niên ưu tú của Giang Thành không tốt cho lắm, ngươi nên xem xét lại một chút a.”
Trương Dương bởi vì bận rộn chuyện tang lễ cho An lão nên hai ngày nay cũng không chú ý gì tới sự tình này, nghe Lý Trường Vũ nói thế, hắn có chút sửng sốt: “Có chuyện gì sao?”
“Việc ngươi tranh thủ phiếu bầu, lãnh đạo thành phố đã biết!”
Trương Dương nói: “Ta làm lúc nào? Chắc là đám bạn bè chủ trì cho ta!”
“Được rồi, dù sao thì cái này cũng chỉ là một cái vinh dự trên danh nghĩa mà thôi, hà tất phải quan tâm tới đệ nhất hay đệ nhị?” Lý Trường Vũ thở dài nói: “Ngươi trở thành một trong mười thanh niên ưu tú căn bản là chắc chắn, bầu phiếu bộ kia đúng là rắn vẽ thêm chân!”
Trương Dương nói: “Có phải có người lôi chuyện này ra nói không?”
Lý Trường Vũ nói: “Cũng không hẳn, nếu như lôi chuyện này ra mà truy cứu sợ rằng tất cả ứng cử viên đều dính dáng!”
Trương Dương nheo nheo mắt: “Có phải là sợ ta đoạt mất cái vị trí đứng đầu của Tôn Đông Cường không?”
Lý Trường Vũ lắc đầu cười cười: “Ngươi a, đừng có suy nghĩ nhiều như thế, cứ làm tốt công việc của mình đi!”
Tâm tình Trương Dương vì thế là trở lên không tốt, hắn cũng không cho rằng mình làm sai cái gì, vì thực sự mà nói việc này hoàn toàn là ý tốt của mấy người Sở Yên Nhiên, hắn cũng không thể cự tuyệt hảo ý của người ta. Hắn vốn cũng không quá quan tâm bởi vị trí này không đồng nghĩa với ai ưu tú hơn ai. Nhưng Lý Trường Vũ nói như thế. Hắn hiểu rằng trong thường ủy nhất định có người khó chịu với hắn, mà liên quan tới việc này chỉ có Đoàn thị ủy bí thư Tôn Đông Cường, và nhạc phụ của hắn là Triệu Dương Lâm.
Nhưng sự tình sau đó càng khiến cho hắn khó chịu hơn là Trần Thiệu Bân trên tỉnh điện thoại xuống nói với hắn có người thông báo với Ban tuyên truyền của tỉnh rằng Trương Dương hắn gian dối, cố tình mùa cách mua phiếu bầu tại Giang Thành. Cục trưởng Ban tuyên truyền tỉnh là Trần Bình Thiều chính là cha của Trần Thiệu Hưng, lão đương nhiên biết quan hệ của nhi tử mình và Trương Dương, hơn nữa cũng biết Trương Dương chính là con rể của chủ tịch tỉnh Tống Hoài Minh, cho nên chuyện này đã nói với Trần Thiệu Hưng.
Trương Dương thực sự là nổi giận, con mẹ nó, lão tử đây làm việc rõ ràng là công khai minh bạch, thế nào lại biến thành gian dối, lừa gạt? Trương Dương lúc này vừa trở về tới Giang Thành cũng đã tối, vừa lúc giám đốc sở công an thành phố Vinh Bằng Phi đang chơi thể thao, Trương Dương liền trực tiếp lái xe tới cung thể thao.
Vinh Bằng Phi cùng Đỗ Vũ Phong đã luyện quyền anh đối kháng Khương Lượng thì ngồi một bên xem, thấy Trương Dương tới, hắn mỉm cười nói: “Có muốn thứ xem chút không?”
Trương Dương lắc đầu: “Tâm tình ta hôm nay rất không tốt, sợ rằng sẽ đả thương người mất!”
Trên võ đài, Đỗ Vũ Phong đã giáng một quyền trúng bụng Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi loạn choạng ngã lui về phía sau, Đỗ Vũ Phong vội tới dìu Vinh Bằng Phi cười cười nói với Trương Dương: “Thế nào? Thử một chút không Trương Dương!”
Trương Dương cười nói: “Bỏ đi, ta thích dùng cước hơn!”
Đỗ Vũ Phong cười nói: “Theo như ta nhớ thì từ trước tới giờ ngươi vốn là thích dùng tát a, Giang Thành này không biết bao nhiêu kẻ đã hứng cái bạt tai của ngươi rồi!” Mấy người ở đó nghe thế đều bật cười, Vinh Bằng Phi chui ra khỏi võ đài nói: “Đợi chút mấy người chúng ta đi tắm rửa, sau đó ra phía sau cung thể thao ăn thịt nướng, ta mời khách!”
Khương Lượng nói: “Vinh cục mời khách a, vậy tối nay ta phải nhồi cho đầy bao tử mới được!”
Vinh Bằng Phi bật cười: “Nghe nói dường như ta rất keo kiệt thì phải.”
Mấy người họ đi tới quán phía sau cung thể thao, Vinh Bằng Phi gọi hai cân thịt nướng, ngoài ra còn mấy món dương cầu, dương yêu các kiểu. Trương Dương cũng mang ra hai chai Thanh Giang loại đặc biệt
Vinh Bằng Phi nói: “Thế nào? Hôm nay tâm tình không tốt hả?”
Trương Dương nâng chén rượu lên cụng với hắn nói: “Không có gì? An lão hôm nay hạ táng cũng có chút thương tâm!”
Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong đều biết quan hệ của hắn và An gia rất thân thiết, cho nên cũng hiểu được tâm sự của hắn.
Trương Dương gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, hắn thấp giọng nói: “Vinh cục, ta nghe nói lãnh đạo thành phố hôm nay thiếu chút nữa thì điều tra việc bầu chọn thanh niên ưu tú!”
Nhắc tới chuyện này Vinh Bằng Phi không khỏi nở nụ cười, hắn chậm rãi hạ chén rượu xuống nói: “Ngươi cũng khá a!”
Khương Lượng cười nói: “Ta cũng ủng hộ ngươi không ít phiếu đâu!”
Đỗ Vũ Phong nói: “Ta cũng vậy!”
Vinh Bằng Phi cười nói: “Các ngươi đã là cái gì? Nghe nói có vị tiểu thư nào xuất ra hơn năm vạn, càn quét sạch sẽ các sạp báo ở Giang Thành a!”
Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong đều không thể không nhịn được giơ ngón tay cái lên.
Trương Dương thở dài nói: “Có người báo với ban cục tuyên truyền của tỉnh rằng ta làm một số việc gian dối, lừa gạt...”
Vinh Bằng Phi cười nói: “Nào có nghiêm trọng như thế chứ, họp thường ủy hôm nay có người đưa ra chuyện này. Bất quá mấy người trong thường ủy đều nói cho ngươi nên cũng không vấn đề gì.” Hắn dừng lại một chút xong nói tiếp: “Bất quá kết quả do báo chí bấu chọn này sẽ không tính.”
Trương Dương ngạc nhiên: “Cái gì? Như thế là bao nhiêu phiếu của ta đều uổng phí sao?”
Khương Lượng nói: “Ta nghe nói đâu đó hình như là Tôn Đông Cường đang nhăm nhe cái danh hiệu trong tỉnh, có lẽ hắn sợ ngươi cướp mất cùng nên!”
Vinh Bằng Phi nói: “Cái gì mà cướp với đoạt chứ?”
Đỗ Vũ Phong nói: “Đúng vậy, chuyện này có thể điều đình nội bộ được mà!”
Trương Dương uống cạn chén rượu: “Ta thực sự là không hiểu, cứ nói công bình công chính, nhưng so ra, hắn cống hiến được nhiều hơn ta sao? Dựa vào cái gì mà ta phải nhường cho hằn?”
Khương Lượng nói: “Người ta là con rể của Triệu Dương Lâm, là đoàn thị ủy bí thư, cấp bậc so với ngươi cao hơn nhiều lắm a!”
Đỗ Vũ Phong nói: “Nhưng Trương Dương mặc dù kém hắn một chút về cấp bậc, nhưng là con rể của chủ tịch Tống Hoài Minh, ai có thể nhường chứ Trương Dương thì có lẽ nhất định không rồi!”
Vinh Bằng Phi nói: “Hai người các ngươi thật là phiền phức. Biết đội ngũ cán bộ chúng ta quan tâm cái gì không? Hài hòa ổn định, đoàn kết là sức mạnh a. Cũng không phải là việc gì quan trọng, hà tất phải mâu thuẫn với nhau?”
Đỗ Vũ Phong có chút đồng tình liếc nhìn Trương Dương, vỗ vỗ vai hắn nói: “Huynh đệ, kỳ thực làm lão nhị cũng không phải là cái gì không tốt.”
Vinh Bằng Phi và Khương Lượng bật cười.
Vinh Bằng Phi lúc này mới nói: “Phương Văn Nam đã chính thức kiện Điền Bân!”
Trương Dương đối với tin này cũng không có cảm thấy lạ lẫm, từ sau chuyện Phương Hải Đào, Phương Văn Nam dường như biến thành một con người khác, tất cả mọi việc hắn làm đều là cố gắng báo thù cho nhi tử.
“Khả năng thắng kiện của hắn không lớn, bất quá ta nghĩ hắn sẽ không dừng lại ở đó!”
Trương Dương nói: “Vinh cục, ta nghe có tin nói hắn đối với chuyện Tô Tiểu Hồng bị bắt có quan hệ.”
Vinh Bằng Phi thấp giọng: “Tình hình Giang Thành gần đây khá phức tạp, Hồng bí thư đã đi công tác Bắc Kinh một tuần rồi.”
Trương Dương cảm thấy được lời này của hắn là còn có ý khác, nhưng cũng không có tiếp tục hỏi tới, những việc liên quan tới sự tình thượng tầng, tốt nhất là không nên tìm hiểu kỹ.
Trải qua một lần khảo sát sơ bộ, Lâm Thanh Hồng đối với tình huống nhà máy dệt Giang Thành tương đối thóa mãn, bất quá nàng có một điều kiện đó là khi tiếp nhận nhà máy nàng còn muốn tiếp nhận luôn cả nhà máy may. Đối với Giang Thành mà nói đây tuyệt đối là một chuyện tốt, cả hai nhà máy đều đã thua lỗ nghiêm trọng. Lâm Thanh Hồng làm như vậy chính là có lợi cho cả đôi bên, bất quá lãnh đạo thành phố vẫn lo lắng một vấn đề đó là vấn đề công nhân. Nếu như tập đoàn Thiên Kiều tiếp nhận hai nhà máy, như vậy hắn là sẽ có một đợt giảm biên chế trên diện rộng đây là một vấn đề bọn họ khó có thể tiếp thu.
Nhưng khiến cho thành phố bất ngờ là Lâm Thanh Hồng lại hoàn toàn đáp ứng yêu cầu này, không hề có ý kiến gì về vấn đề nhân công. Bởi vì căn bán là qua khảo sát, nàng cảm thấy điều kiện nơi này rất tốt để phát triển một chi nhánh của tập đoản, nàng cũng muôn mở rộng sản xuất, đẩy mạnh phát triển tại đây hơn nữa, chính vẻ thế vấn đề nhân công là rất quan trọng thậm chí nàng dự định trong tương lai gần còn phải tuyển dụng thêm.
Đàm phán về vấn đề nhà máy dệt diễn ra hết sức thuận lợi, phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến gần đây tinh thần rất tốt, hắn là chủ quản mảng công nghiệp, kể từ khi Trương Dương tiếp nhận cái ghế chủ nhiệm Ban cải cách dưới quyền hắn tới nay, phải nói là vận khí tốt liên tiếp tới với hắn. Đầu tiên là khó khăn của nhà máy rượu và nhà máy dược được giải quyết, bây giờ cùng một lúc cá hai nhà máy dệt và may mặc gàn như cũng thành công, cái này là chính tích của Trương Dương, cũng là mặt mũi của hắn, khiến cho cái vị trí phó thị trưởng vốn không có tiếng nói của hắn bây giờ cùng có một chút trọng lượng.
Nghiêm Tân Kiến có một cái sở trường chính là bao che khuyết điểm, cụ thể chính là bao che cho Trương Dương. Lúc tại hội nghị hội hiệp thương Đông Giang đã thế, bây giờ quan hệ giữa hắn và Trương Dương lại càng gần hơn nữa.