Chương : Phong vân chính trị (thượng)
Kết thúc cuộc đàm phán Lâm Thanh Hồng rời đi. Lúc này vẻ mặt của Nghiêm Tân Kiến phải nói là hết sức vui sướng, hắn vừa đi vừa cười nói với Trương Dương: “Chỉ cần chuyện này thuận lợi thành công, ta sẽ báo cáo với lãnh đạo. Công đầu thuộc về ngươi.
Trương Dương cười cười, hắn với Nghiêm Tân Kiên cũng rất thoái mái: “Nghiêm thị trưởng, ta là ta thích thực tế a!”
Nghiêm Tân Kiến bật cười ha hả: “Muốn thăng quan phát tài chứ gì?”
“Cả hai đều muốn cả!”
Nghiêm Tân Kiến dừng lại đứng nhìn khoảng đất rộng rãi trước mắt, cảnh sắc Nam Hồ cũng thu hết cả vào trong tầm mắt, hắn hít sâu một hơi không khí trong lành, mỉm cười nói: “Phong thủy Giang Thành ta thực sự là bảo địa!”
Trương Dương nói: “Nhận dịp khu Nam Hồ không có kế hoạch khai thác lớn gì, Nghiêm thị trưởng tìm một mảnh đất mà dưỡng già.”
Nghiêm Tân Kiến lắc lắc đầu cười: “Con trai con gái ta đều ở Thượng Hải cả, ta lúc về hưu cũng sẽ tìm tới chúng nó nương tựa, ta không muốn sống một mình ở Giang Thành.” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Ta đã đề nghị ngươi đảm nhận chức chủ nhiệm Ban cải cách! Không có vấn đề gì thì hẳn là sẽ nhanh chóng được phê duyệt!”
Từ trước tới nay, trên danh nghĩa thì Trương Dương chỉ là phó chủ nhiệm, mặc dù thực thể thì hắn chẳng khác gì chủ nhiệm rồi, Trương Dương cười nói: “Ta còn tưởng được thăng lên chính xử cơ!”
Nghiêm Tân Kiến mỉm cười nói: “Chuyện gì cũng không nên tham quá, bất luận là gì cũng phải từng bước, ‘Mộc tú vu lâm phong tất tôi chi”, cổ nhân đã dậy thế không hề sai.” (Bác nào hiểu nghĩa cái câu “Mộc tú vu lâm phong tất tôi chi” này thì có thể chị em để em sửa)
Trương Dương đạm nhiên cười nói: “Cơ mà người Trung Quốc ta có một cái bệnh đó là bệnh ngứa mắt, nhìn không được người khác hơn mình!”
“Cũng tùy, có những người thích hào quang mịt mờ, có người lại trung dung, có người khiêm tốn cẩn thận.”
“Con người nếu cứ như vậy chẳng phải là mệt chết sao, trên mặt suốt ngày cứ phải mang theo một cái mặt nạ, còn gì là chân thành nữa?”
Nghiêm Tân Kiến mỉm cười: “Có chút thời gian, hàm dưỡng, thu liễm bản thân sẽ hiểu.”
Lúc này thành âm của chủ nhiệm ủy ban dự án phát triển Tiếu Minh vang lên phía sau: “Ta tìm hai ngươi mãi, thì ra là ở đây ngắm cảnh a!”
Nghiêm Tân Kiến xoay người lại cười nói: “Lão Tiếu, ngày hôm nay chuyện đàm phán với tập đoàn Thiên Kiều quan trọng như thế mà ngươi lại né tránh, có phải ngươi đang bất mãn với ta cái gì không a?”
Tiếu Minh cười nói: “Ta bị cảm a! Nghiêm thị trưởng, thế nào ngươi lại nói thế chứ!”
Tuy rằng ngoài miệng oán trách thế, nhưng thực tế thì quan hệ giữa Nghiêm Tân Kiến và Tiếu Minh rất tốt. Về cấp bậc Tiếu Minh cũng không thua kém Nghiêm Tân Kiến là mấy, hắn đề thăng lên phó thị trưởng cũng là chuyện gần như chắc chắn, chỉ còn chờ công văn của lãnh đạo nữa mà thôi.
Tiếu Minh nói: “Ta sau khi trở về thì vừa lúc thấy Lâm tổng rời đi, ta đã đặc biệt chuẩn bị yến tiệc chiêu đãi rồi!”
Nghiêm Tân Kiến nói: “Nhanh dẹp đi, tính cách của Lâm tổng không thích mấy cái việc này, chuyện đàm phán cũng đã coi như xong xuôi rồi!”
Tiếu Minh nhìn thời gian một chút nói: “Dẹp cái gì mà dẹp? Bây giờ cũng đã tới giờ ăn rồi! Đi nào, tới nhà hàng Đông Lâm!”
“Lại là Đông Lâm à? Sao lần nào cũng là chỗ đó thể? Này khai thật đi, người nhận của người ta không ít chỗ tốt rồi hả?”
Trương Dương cười cười, xem ra là Nghiêm thị trưởng đối với món ăn ở đó rất không hài lòng.
Tiếu Minh cười cười: “Ngươi không thích thì thôi vậy, đổi chỗ, ta theo ngươi!”
Trương Dương nói: “Hay là tới Nông gia thái ba đi, cách khu thị chính cũng không xa!”
Tiếu Minh đối với vùng này hết sức quen thuộc, Trương Dương nhắc tới một cái hắn nhớ ra ngay: “Cũng được, tới nếm thử vài món dân dã xem sao!”
Tuy rằng tên là Nông gia thái ba, món ăn là món ăn dân dã, nhưng phục vụ lại rất tiêu chuẩn và chuyên nghiệp, các món ăn cũng phong phú: Tôm cua, ba ba, vịt hoang chim trời đều có.
Tiếu Minh và Trương Dương đã tới đây không ít lần, nhưng Nghiêm Tân Kiến thì mới là lần đầu, đối với các món ăn này luôn miệng khen không dứt, hắn cười nói: “Uy ban dự án phát triển thành phố của ngươi đúng là một cái chỗ tốt a, lão Tiếu này, hay là chúng ta đổi chỗ đi!”
Tiếu Minh nói: “Ta mong thế còn không được ấy chi, chỉ là sợ rằng cấp trên không đồng ý mà thôi!” Cả hai người đều bật cười ha hả.
Trương Dương trước mặt hai người họ rất ít khi lên tiếng, dù sao so về cấp bậc và bối phận thì hắn cũng đều là phận dưới cả, bất quá hai người họ cũng đều là thực tâm mà đối đãi với hắn, cả Nghiêm Tân Kiến và Tiếu Minh đều là kẻ tinh minh, đương nhiên không thể không biết năng lực của Trương Dương. Trên quan trường chính là như vậy, nếu như không phải địch nhân thì sẽ tận lực mà trở thành minh hữu, và đương nhiên không ai muốn trở thành địch nhân của Trương Dương.
Tửu lượng của Tiếu Minh cũng rất bình thường, uống được hai chén đã đỏ mặt, hắn bỗng hỏi bâng qươ một câu: “Hồng bí thư đã đi công tác về chưa?”
Nghiêm Tân Kiến lắc đầu, gần đây thường ủy rất quan tâm tới chuyện của Hồng Vĩ Cơ, mỗi người đều ý thức được Hồng Vĩ Cơ hắn là gặp phải phiền phức không nhỏ, không biết rằng hắn có thể vượt qua chuyện này thành công hay không. Nếu như phát sinh biến động gì, hẳn là sẽ ảnh hưởng lớn tới cục diện chính trị Giang Thành, cho nên trong bụng ai cũng cảm thấy bất an. Bình tĩnh mà xem xét lại, danh tiếng của Hồng Vĩ Cơ cũng chẳng có gì, từ lúc hắn tới Giang Thành, có thể nói là khá tầm thường thậm chí còn để xảy ra một số việc không nhỏ, nói trắng ra thì chính là năng lực kém, thiếu lý tưởng Bất quá cũng không thể quy hết trách nhiệm lên hắn được, bởi lúc hắn tới Giang Thành là lúc mà Lê Quốc Chính để lại không ít hậu quả to lớn mà hắn phải gánh chịu.
Lúc đặt chân tới Giang Thành, Hồng Vĩ Cơ rất hy vọng vào tương lai của mình, hắn mong muốn có thể có được một vị trí trong thường ủy tỉnh Bình Hải, bất quá mọi chuyện không hề như hắn mong muốn.
Nghiêm Tân Kiến thở dài: “Giang Thành hai năm nay thực sự là không yên ổn chút nào!”
Trương Dương nhịn không được ngắt lời nói: “Ta nói nói tổ công tác của kỳ ủy tỉnh đã tới Giang Thành, chuyện này hai người biết không?”
Nghiêm Tân Kiến và Tiếu Minh đồng thời lắc đầu: “Không liên quan tới ta thì ta chẳng muốn quản, mà kể cả là muốn cũng không tới phiên ta quản!”
Trong phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy, bí thư Cố Doãn Tri đang ngồi tại bàn làm việc, ngồi đối diện với lão là chủ tịch Tống Hoài Minh, thư kí bí thư Tằng Lao Châu ngồi chỗ ghế số pha, vẻ mặt ba người không hề thoải mái một chút nào.
Tằng Lai Châu nói: “Tô Tiểu Hồng vẫn không nói gì, đồng chí Diễm Hồng đã rất cố gắng nhưng vẫn không tiến triển được một chút nào. Căn cứ theo những gì chúng ta điều tra được thì Hồng Vĩ Cơ xác thực là không có nhiều vi phạm, hắn rất cẩn thận.”
Cố Doãn Tri gật đầu: “Được rồi, lão Tằng ngươi ra trước đi!”
Tằng Lại Châu đứng dậy xin cáo từ, hắn biến Cố Doãn Tri cùng Tống Hoài Minh có chuyện muốn nói riêng.
Cửa phòng đóng vào, Cố Doãn Tri cầm chén trà uổng một ngụm lớn, thấp giọng nói: “Trà ngâm lâu quá có chút hơi đắng!”
Tống Hoài Minh đáp: “Vậy làm lại một ấm khác vậy!”
Cố Doãn Tri mỉm cười: “Vậy thay nước khác hay là thay luôn cả lá trà?”
“Nếu là ta thì ta sẽ đổ hết cả đi, rửa lại cái ấm, sau đó pha một ấm khác!”
“Thường thì nước đầu tiên tráng qua trà sau đó đổ đi, biết vì sao không?”
Tống Hoài Minh cùng nâng chén trà lên nhấp một ngụm đáp: “Ta không rõ lắm về trà, bất quá nghe nói là đem những tạp chất cùng nông dược rửa đi!”
Cố Doãn Tri chậm rãi hạ chén trà xuống nói: “Lão nhân gia đã lên tiếng, đồng chí Vĩ Cơ cũng là có chút năng lực!”
Tống Hoài Minh cũng không cảm thấy bắt ngờ, trước đó hắn đã biết tin Hồng Vĩ Cơ đi bậc Kinh gặp Kiều lão, lúc trước vào hôm sinh nhật Kiều lão, hắn có gọi điện tới chúc mừng, đồng thời cùng hỏi bóng gió cái nhìn của Kiều lão về vấn đề này.
Lúc Cố Doãn Tri nói những lời này cũng lặng lẽ quan sát biến hóa biểu tình của Tống Hoài Minh, bất quá Tống Hoài Minh không để lộ một chút gì khiến cho Cố Doãn Tri đoán chắc hẳn là Tống Hoài Minh đã sớm biết chuyện này. Cố Doãn Tri cũng không lấy làm lạ, Tống Hoài Minh vốn là môn sinh đắc ý của Kiều lão, chuyện xảy ra tại Bình Hải không có khả năng Kiều lão không hỏi tới hắn.
Tống Hoài Minh thấp giọng: “Đồng chí Vĩ Cơ đã công tác nhiều năm!”
Cố Doãn Tri mỉm cười, Tống Hoài Minh chính là khéo léo nói cho lão tin tức, Cố Doãn Tri là một người có nguyên tắc, thường thường những người như thế thì tính tình rất cứng rắn. Lão tôn kính Kiều lão, cùng minh bạch ý của Kiều lão qua câu nói kia, nhưng không có nghĩa là Cố Doãn Tri sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Cứ đánh giá đi!”
“Không có gì nổi bật!” Tống Hoài Minh nói ra mấy chữ này, Cố Doãn Tri gật gù, lão và Tổng Hoài mình đều có cái nhìn đồng dạng như thế.
Tống Hoài Minh lại nói: “Có lẽ là những sự tình phát sinh liên tiếp tại Giang Thành khiến cho hắn thấy sợ, cho nên hắn mới lựa chọn cái thấy độ không cầu công, nhưng cũng né trách nhiệm. Đối với vị trí một người đứng đầu Giang Thành như thế thì thực sự là không tốt, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển của Giang Thành!”
Cố Doãn Tri gật đầu: “Chuyện này xử lý không dễ!”
Tống Hoài Minh nói: “Ta sẽ nói chuyện với hắn!”
“Ta sẽ nói chuyện với Kiều lão, vị trí này thực sự không thích hợp với Hồng Vĩ Cơ!”
Hồng Vĩ Cơ rời khỏi Bắc Kinh cũng không có về Giang Thành ngay mà tới Đông Giang, tại khu thị chính Đông Giang, hắn tìm tới phòng làm việc của Tống Hoài Minh, hắn cùng Tống Hoài Minh hội đàm gần ba tiếng đồng hồ, tất cả đều tiến hành dưới tình huống cực kỳ bảo mật.
Trong lúc Tống Hoài Minh cùng Hồng Vĩ Cơ nói chuyện thì một tin tức khiếp người đã truyền tới chính đàn Giang Thành, bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ từ chức, được điều sang làm phó chủ tịch tỉnh Vân An. Chủ nhiệm ban kỷ ủy trung ương Đỗ Thiên Gia từ Bắc Kinh xuống tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy Giang Thành.
Hồng Vĩ Cơ rời đi đương nhiên chính là kết quả của Cố Doãn Tri và Tống Hoài Minh, đương nhiên một phần cũng là do bản thân hắn. Hồng Vĩ Cơ đối với chính đàn Bình Hải đã nản lòng, hắn không muốn tiếp tục ở đây tiêu tốn thời gian, hao mòn tương lai của mình nữa. Hắn cam lòng từ bỏ, nếu như hắn không chịu thì vẫn có thể ngồi tại cái vị trí đó, nhưng như thế thì có cái ý nghĩa gì? Danh dự của hắn đã bị tổn hại, sự tín nhiệm của lãnh đạo cùng mất đi, thêm vào đó là Phương Văn Nam kia đang điên cuồng trả thù. Tất cả đó khiến cho Hồng Vĩ Cơ chán nản muốn rời khỏi Giang Thành.
Cố Doãn Tri tụy rằng biết Hồng Vĩ Cơ sẽ rời đi, nhưng lão không ngờ phía trung ương lại nhanh chóng điều một vị tân bí thư tới như thế. Dựa theo ý của lão thì lão định điều thị trưởng Lam Sơn - Thường Tụng tới đảm nhiệm vị trí này, còn cái ghế của Thường Tụng thì sẽ để thủ hạ của lão là Hạ Bá Đạt làm. Nhưng trung ương lại khiến cho lão trở tay không kịp, mặc dù trước đó không hề có một dấu hiệu gì cho thấy sẽ điều một người từ trung ương xuống. Cố Doãn Tri biết rất ít về Đỗ Thiên Dã, bất quá rất nhanh lão có một bộ tư liệu về người này. Đỗ Thiên Dã, nam, ba mươi tám tuổi, xuất thân gia đình quân nhân, cha là tướng cấp cao. Trước đó là chủ nhiệm ban kỷ ủy trung ương, ngoài ra hầu như chưa từng đảm nhiệm một chức vị nào khác. Ngoài ra còn một tin trọng yếu nữa là Đỗ Thiên Dã là con rể tương lai của phó thủ tướng Văn Quốc Quyền, nói cách khác, hắn đảm nhiệm vị trí này, tác động của Văn phó thủ tướng hắn là không nhỏ.
Cố Doãn Tri có chút không hiểu, Văn phó thủ tướng sao lại có thể có phản ứng nhanh như thế được? Chẳng nhẽ lão luôn quan tâm tới tình hình ở Bình Hải sao? Hay có người hội báo tình hình cho lão? Kiều lão và Văn phó thủ tướng vốn không hòa hợp cho lắm, mặc dù việc này thực giả không biết thế nào nhưng có một điều có thể khẳng định là Kiều lão và Văn phó thủ tướng không cùng một trận doanh. Kiều lão đang muốn tạo sự ảnh hưởng tại Bình Hải, nhưng Văn phó thủ tướng lại nhúng tay đoạt lấy cơ hội này, có thể nói đây chính là đối đầu a..
Cố Doãn Tri đương nhiên không muốn Bình Hải của mình trở thành chiến trường cho hai vị lão đại ấy đấu đá. Chuyện này Văn phó thủ tướng xuất thủ khiến cho toàn bộ kế hoạch của Cố Doãn Tri thất bại. Chuyện của Hồng Vĩ Cơ, lão cũng không có theo ý Kiều lão, kiên quyết đá Hồng Vĩ Cơ ra khỏi Giang Thành. Nhưng bất ngờ Văn phó thủ tướng ra tay khiến cho Cố Doãn Tri không khỏi cảm thấy khó xử, như thế vô cùng có khả năng Kiều lão coi mình đứng cùng một trận doanh với Văn phó thủ tướng
Tâm tình Cố Doãn Tri hết sức không tốt. Trong tỉnh đối với chuyện này không nhiều người biết. Nhất định là Tống Hoài Minh dở trò sau lưng.
Tâm tình của Tống Hoài Minh ngược lại khá tốt, lúc nói chuyện với Hồng Vĩ Cơ, hắn cũng đem tin tức này báo lên trên. Mặc dù Kiều lão là ân sư của hắn, nhưng hắn đối với cách làm của vị ân sư này không tán thành. Trong quá khứ, ấn tượng của hắn về Kiều lão là một người nghiêm khắc và cứng rắn, có lẽ bởi niên kỷ đã cao mà càng ngày Kiều lão càng trở lên nhân từ, nương tay hơn, như chuyện xử lý Hồng Vĩ Cơ này hiển nhiên cũng vậy. Trong thời gian vừa qua, quan hệ giữa hắn và Văn phó thủ tướng khá gần, những tin tức trọng yếu như thế này đương nhiên hắn sẽ thông báo cho Văn phó thủ tướng
Tống Hoài Minh cũng không phải là kẻ hai mang muốn kiếm lợi ích từ hai phía, thân là chủ tịch tỉnh Bình Hải, hắn cũng lo lắng về sự phát hiền của tỉnh. Ngày bí thư Cố Doãn Tri rời khỏi chính đàn cũng không còn xa, nhưng một kẻ tinh minh, cho dù là sát lúc rời đi cũng không hề đơn giản. Lúc như thế người ta thường hay tìm cách giảm lực ảnh hưởng sâu rộng của mình xuống thay vào đó là nâng đỡ thân tín nhằm nâng cao sự ảnh hưởng một cách gián tiếp, điển hình như Kiều lão, mặc dù đã về hưu từ lâu, nhưng ảnh hưởng của lão trong chính đàn quốc nội không nhỏ một chút nào. Tống Hoài Minh không nghi ngờ gì là không muốn thấy cái cảnh này phát sinh ngay trước mặt mình, hắn kiên trì đá Hồng Vĩ Cơ ra khỏi Giang Thành, một mặt là thông báo cho Văn phó thủ tướng. Như vậy là một mũi tên trúng hai đích, vừa loại được sự kiềm hãm phát triển Giang Thành, vừa phá được tính toán của Cố Doãn Tri.
Nhưng Tống Hoài Minh cùng rõ ràng Cố Doãn Tri chắc chắn biết được chuyện này là do hắn làm, xem chừng mâu thuẫn của hắn và Cố Doãn Tri chắc chắn rằng càng ngày sẽ càng cao.
Trở về Giang Thành, Hồng Vĩ Cơ chủ trì cuộc họp thường ủy, và cũng là lần cuối cùng hắn chủ trì tại Giang Thành. Trong lòng Hồng Vi Cơ không có nhiều cảm giác mất mát lắm, trái lại hắn cặm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng Hắn không thích Giang Thành, nơi này chẳng hề để lại cho hắn một chút kỷ niệm nào đẹp cả, có cảm giác bản thân chỉ như đi qua đường vậy.
Biểu tình hiện tại của Hồng Vĩ Cơ vẫn rất tự nhiên, trên mặt hiện ra một nụ cười thỏa mãn từ nội tâm, hắn nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ hắn là mọi người đã biết chuyện, bởi vì lý do công tác, cấp trên đã quyết định điều ta tới tỉnh Vân An. Tuy rằng ta rất lưu luyến mọi người ở đây, nhưng dù sao những người như chúng ta vẫn phải cố gắng tuân theo chỉ thị của lãnh đạo, cố gắng cống hiến sức mình cho quốc gia. Đảng muốn chúng ta đi đầu, chúng ta phải cố gắng...”
Mọi người trong thường ủy không nói gì, mỗi người đều hiểu rõ, lần này Hồng Vĩ Cơ căn bán chính là bị cách chức.
Người thực sự luyến tiếc Hồng Vĩ Cơ có lẽ chỉ có Lý Trường Vũ, vị lão đồng học này đi rồi, Lý Trường Vũ sẽ mất một chỗ dựa vững chắc, càng mất đi nhiều ưu thế so với Tả Viên Triêu.
Hồng Vĩ Cơ lại nói: “Ở Giang Thành hai năm, phối hợp công tác với mọi người, ta thừa nhận rằng thành quả cũng có, sai lầm cũng không phải là không có. Bất quá vẫn chưa thể đưa Giang Thành phát triển mạnh được như ý. Hy vọng rằng lần này rời đi, nhưng người kế nhiệm ta sẽ có thể có năng lực tốt hơn, giúp cho Giang Thành phát triển rực rỡ!”
Tả Viên Triêu mỉm cười nói: “Thực sự là tiếc nuối a!” Nói câu này ra nhưng trong lòng Tả Viên Triêu lại thầm mừng, không thể nghi ngờ gì hắn cũng chính là người mừng nhất, Hồng Vĩ Cơ đi rồi, hắn mừng không chỉ bởi hắn và Hồng Vĩ Cơ có nhiều mẫu thuẫn, phần nữa là vì Lý Trường Vũ cũng mất đi một chỗ dựa vừng chắc. Từ bây giờ Lý Trường Vũ nhà ngươi lấy cái gì để đấu với ta đây?
Hồng Vĩ Cơ hơi nhíu mày, những lời này của Tả Viên Triêu hắn đương nhiên hiểu, hắn cũng hiểu được thời gian qua ở Giang Thành, ngoại trừ đấu đá với Tả Viên Triêu, hắn hầu như chẳng làm được một việc gì.
Triệu Dương Lâm nói: “Nghe nói tân nhiệm bí thư thị ủy là Đỗ Thiên Dã, đồng chí Thiên Dã còn rất trẻ, chưa tới bốn mươi tuổi thì phải?”
Hồng Vĩ Cơ mỉm cười: “Đồng chí Thiên Dã là đồng học với ta tại trường Đảng rất có năng lực, ta tin tưởng hắn có thể giúp Giang Thành phát triển tốt hơn!”
Từ Bưu nói: “Mong rằng Giang Thành chúng ta từ nay về sau may mắn thuận lợi!” Những lời này chính là nói thẳng vào mặt Hồng Vĩ Cơ, Từ Bưu vốn là người thẳng tính, hắn lại vốn nhìn không ưa Hồng Vĩ Cơ, nay Hồng Vĩ Cơ rời đi, hắn càng không có điều gì phải cố kỵ.
Hồng Vĩ Cơ lắc đầu cười khổ, đúng là người đi trà nguội, hiện tại hắn còn chưa rời đi mà mọi người đã chẳng ai coi hắn vào đâu nữa rồi.
Tả Viên Triêu cười nói: “Giang Thành chúng ta xui xẻo lắm sao? Vậy hi vọng sau này sẽ tốt hơn!”
Lý Trường Vũ khó chịu, hắn lên tiếng: “Cảm tạ Hồng bí thư đã nỗ lực công tác hai năm!” Hắn nói nhưng không ai trong thường ủy hưởng ứng khiến cho cả hắn và Hồng Vĩ Cơ có chút xấu hổ.
Tả Viên Triêu nhìn đồng hồ một chút sau đó nói một câu khiến cho Hồng Vĩ Cơ cả đời không quên được: “Tan họp đi thôi! Tất cả mọi người còn có việc phải làm!”
Tới mức như thế này thì quả thực khó có thể chịu đựng được nữa, Hồng Vĩ Cơ tuy rằng đã không còn là bí thư Giang Thành, nhưng trên danh nghĩa dù sao hắn vẫn đang là bi thư, vẫn đang chủ trì cuộc họp. Tả Viên Triêu ngươi dựa vào cái tư cách gì mà nói tan họp? Khuôn mặt Hồng Vĩ Cơ đỏ bừng lên, hắn đang muốn phát tác nhưng thấy chủ tịch hội hiệp thương Mã ích Dân cùng Từ Bưu đứng lên đầu tiên, tiếp đó Triệu Dương Lâm cùng phó thị trưởng Viên Thành Tích cũng đứng lên theo.
Hồng Vĩ Cơ không nói gì, yên lặng ngồi đó, phòng họp rất nhanh chỉ còn hắn và Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ thở dài, lấy bao thuốc ra mời Hồng Vĩ Cơ, sau đó lấy ra một điếu.
Hồng Vĩ Cơ lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn lấy bật lửa ra, chủ động châm thuốc cho Lý Trường Vũ, từ lúc hắn tại vị tới nay, đây là lần đầu tiên hắn chủ động châm lửa cho Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ hút một hơi dài, chậm rãi nhả khói, thấp giọng nói: “Được bí thư châm thuốc cho đúng là khó có thể có người thứ hai có phúc như ta!”
Hồng Vĩ Cơ cười khổ nói: “Ở đây chỉ có lão đồng học, không có bí thư, cũng không có phó thị trưởng.”
Lý Trường Vũ nói: “Nhân tình ấm lạnh, ngươi đi trà nguội, quan trường Trung Quốc mấy ngàn năm nay vẫn vốn như thế mà!”
Hồng Vĩ Cơ nói: “Không trách người ta được, có trách thì trách bản thân mình thôi!”
Lý Trường Vũ có chút ngạc nhiên nhìn Hồng Vĩ Cơ,
Hồng Vĩ Cơ hút một hơi dài, thở dài ra một làn khói trắng, trầm ngâm một chút rồi
Mới nói: “Ta ở Giang Thành đã làm được gi?”
Lý Trường Vũ trầm mặc xuống, công bình mà nói thì đúng thực sự là Hồng Vĩ Cơ chẳng làm được một điều gì. Hắn làm mọi việc chỉ như một kẻ ngoài cuộc.
Hồng Vĩ Cơ nói: “Đỗ Thiên Dã là đồng học với ta tại trường Đảng!”
Lý Trường Vũ gật đầu, lúc bị song quy, Đỗ Thiên Dã là trưởng ban kỷ ủy trung ương điều tra việc của hắn, cho nên hai người gặp nhau không phải một lần.
Hồng Vĩ Cơ nói: “Thiên Dã là người có năng lực, có chủ kiến! Nhất định hắn có thể quản lý tốt Giang Thành!” Từ biểu tình của Lý Trường Vũ, Hồng Vĩ Cơ cùng nhận ra được có lẽ hắn còn trầm trọng hơn so với mình. Bản thân mình tới Vân An làm phó chủ tịch, chỉ cần cố gắng một chút thì tương lai không vấn đề gì. Nhưng Lý Trường Vũ thì khác, tiền đồ của hắn tại Giang Thành xem ra là rất ảm đạm. Đỗ Thiên Dã là người yêu ghét phân minh, hắn mới tới Giang Thành chắc chắn đối với mọi người sẽ công bình như nhau. Hồng Vĩ Cơ nhớ tới một việc, hắn thấp giọng nói: “Thiên Dã là con rể của Văn phó thủ tướng, hắn và Trương Dương quan hệ không sai!”
Lý Trường Vũ cười khổ: “Lại là Trương Dương!”
Hồng Vĩ Cơ vứt đầu thuốc lá vào gạt tàn, đứng dậy vỗ vỗ vai Lý Trường Vũ, hắn cũng không có nói gì, chậm rãi rời khỏi phòng họp.
Tô Tiểu Hồng rốt cuộc cũng được giải trừ giam lỏng, biểu hiện của nàng vẫn rất kiên cường, nhưng lúc đi tới trước cửa khách sạn, nhìn bốn chữ tên của khách sạn đã thay đổi, bỗng dưng nàng lại không khống chế nổi nội tâm của mình nữa mà ngồi xuống che mặt bật khóc nức nở.
Nhiều người đi qua xung quanh ngạc nhiên không hiểu nổi nữ nhân này vì sao đang yên lành lại ngồi thụp xuống mà khóc như thế.
Tô Cường nghe thấy tin vội vàng chạy ra kêu: “Tỷ!”
Tô Tiểu Hồng ngẩng đầu, trên khuôn mặt đầy lệ, đôi môi run rẩy không nói lên lời.
“Tỷ!”
Tô Tiểu Hồng cố gắng nói: “Không sao!” Nàng chậm rãi đứng lên, sau đó xoay người rời đi.
“Tỷ!” Tô Cường lo lắng gọi.
Tô Tiểu Hồng giơ tay lên xua xua, nàng muốn bình tĩnh một chút, tất cả đã qua rồi. Lúc này bỗng nhiên một chiếc ô tô chạy nhanh trên đường hướng tới. Tô Tiểu Hồng đang miên man suy nghĩ không chú ý, chỉ tới lúc nghe thấy tiếng đệ đệ kinh hô mới giật mình xoay người lại, thấy chiếc xe đáng lao tới, đầu óc nàng lúc này tự nhiên trống rỗng, thân thể cũng không có phản ứng gì.
Đúng lúc này một cánh tay kéo mạnh nàng trở lại, chiếc xe lao vọt qua thân thể nàng
Tô Cường phẫn nộ cầm một viên gạch đáp theo chiếc xe, mặc dù đáp trúng kính xe nhưng chiếc xe vẫn không có dừng lại mà tiếp tục chạy đi.
Tô Cường đi tới trước mặt tỷ tỷ hỏi: “Tỷ! Ngươi không sao đấy chứ!”
Tô Tiểu Hồng lắc đầu, ý thức lúc này mới thanh tỉnh lại, nàng xoay người lại nhìn, người vừa cứu nàng là một nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc người khôi ngô, mắt rậm mày to, trông rất có khí khái nam nhân.
Nam tử này cười nói: “Lúc sang đường thì nên chú ý một chút a!”
Tô Tiểu Hồng xem chừng là vẫn có chút thất thần, Tô Cường vội lên tiếng cảm ơn người ta thay cho tỷ tỷ mình: “Đa tạ vị đại ca, mời vào trong kia uống chén trà!”
Nam nhân kia khoát tay, hắn mỉm cười: “Ta còn có chút việc! Chiếu cổ tốt cho tỷ ngươi đi!”
Trương Dương cũng đã nghe tin Hồng Vĩ Cơ bị điều sang Vân An, nhưng khiến cho hắn vui mừng nhất chỉnh là Đỗ Thiên Dã trở thành tân nhiệm bí thư thị ủy. Đỗ Thiên Dã và hắn là huynh đệ thân thiết, như vậy là sau này địa vị của hắn tại Giang Thành càng thêm vững chắc. Lúc nghe được tin này, đầu tiên là hắn gọi điện tới chúc mưng Đỗ Thiên Dã, nhưng Thiên Dã lại tắt máy, xem chừng là Đỗ Thiên Dã cố tình tránh những liên hệ bên ngoài.
Lúc đang ngồi trong phòng làm việc xem mấy văn kiện, Chu Hiểu Vân đi tới, nàng ta báo tin cho Trương Dương là Tô Tiểu Hồng đã được phóng thích. Chu Hiểu Vân và Tô Cường đang yêu nhau, nên chuyện này Tô Cương lập tức kể ngay với Chu Hiểu Vân.
Trương Dương cũng không lấy làm gì, dù sao chuyện của Hồng Vĩ Cơ cũng xong rồi, chỉ là bị điều động công tác, còn về vấn đề tác phong sinh hoạt không có bị truy cứu. Tự nhiên là vai trò của Tô Tiểu Hồng không còn quan trọng.
Trương Dương gấp tập văn kiện lại hỏi: “Nàng ta thế nào rồi?”
Giọng Chu Hiểu Vân đầy lo lắng: “Rất không ổn định, vừa rồi suýt nữa còn bị ô tô đâm phải!”
Trương Dương thở dài: “Nghỉ ngơi một thời gian là được thôi! Hồng tỷ là người kiên cường, ta tin tưởng nàng ta sẽ không việc gì?”
Chu Hiểu Vân nhẹ giọng: “Chỉ mong rằng như thế. Trương chủ nhiệm, Tô Cường muốn ngươi lúc nào rảnh qua thăm nàng một chút xem sao. Hồng tỷ vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu a!”
Trương Dương gật đầu, điện thoại di động của hắn đổ chuông, hắn cầm máy lên nghe: “Uy!”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười sang sảng của Đỗ Thiên Dã: “Trương chủ nhiệm a! Ta sắp phải tới Giang Thành rồi!”
Trương Dương cười nói: “Ta mới gọi điện cho ngươi, đang muốn nịnh bợ tâng bốc ngươi một chút, nhưng mà ngươi lại tắt máy!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Đây là số mới, người khác không biết đâu. Ta không thích ngươi ta quấy rối phiền hà nên tạm đổi để cho thanh tĩnh!”
“Lúc nào tới Giang Thành vậy? Để ta mở tiệc tẩy trần!”
“Muốn nịnh nọt cấp trên sao?”
“Đúng vậy a! Thực lòng là ta vô cùng muốn đó, tương lai của ta giờ đang phụ thuộc cả ở ngươi đó!”
Đỗ Thiên Dã cười ha hả: “Mời ta ăn đi, ta đang đói chết đây!”
“Được thôi, chỉ cần Đỗ bí thư ra lệnh một cái, ta lập tức mua vé tới Bắc Kinh mà mời ấy chứ!”
“Đâu cần phải phiền phức thế!”
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Chu Hiểu Vân đi tới mở cửa thấy một nam tử cao lớn, đeo kính râm, tay đang cầm điện thoại di động.
Trương Dương trăm triệu lần không thể ngờ được Đỗ Thiên Dã lại xuất hiện ngay lúc này, hắn cười lớn giơ tay cùng Đỗ Thiên Dã đối một quyền.
Chu Hiểu Vân đương nhiên không nghĩ người trước mắt này chính là tân nhiệm bí thư tỉnh ủy Đỗ Thiên Dã, nàng nghĩ rằng đó là bằng hữu của Trương Dương, liền nhẹ giọng nói: “Trương chủ nhiệm, các ngươi cứ nói chuyện đi, ta đi đây!”
Trương Dương gật đầu nói: “Tiểu Chu, pha cho ta ấm trà, loại ngon nhất!”
“Dạ!”
Đỗ Thiên Dã tháo kính ra, mỉm cười ngồi xuống ghế sô pha.
Trương Dương tươi cười ngồi xuống đối diện với Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã nhìn hắn nói: “Hôm nay thế nào mà tươi cười hớn hở thế?”
“Cái này gọi là cười nịnh nọt, ta - một cán bộ phó xử đương nhiên phải nịnh nọt bí thư thị ủy rồi!”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Công tác là công tác, sinh hoạt là sinh hoạt. Hôm nay ta cải trang tới đây với thân phận là bằng hữu của ngươi. Đừng có làm trò với ta, bằng không sau này ta mặc kệ ngươi!”
“Phải! Phải!” Đỗ bí thư dậy rất phải!”
“Vần muốn gây sự hả?” Đỗ Thiên Dã trừng mắt nhìn hắn,
Lúc này Chu Hiểu Vân đi vào, Trương Dương ngừng cợt nhả, nàng ta đặt ấm trà lên bàn rồi rời đi.
Đỗ Thiên Dã nhìn Chu Hiểu Vân nói: “Ngươi cũng tốt thật a! Chủ nhiệm một ban mà cư nhiên cùng có thư kí?”
Trương Dương nhăn nhở: “Nào có, chỉ là tạm thời thôi, khi nào không có ai thì nàng ta mới tới làm thư kí một chút!”
Đỗ Thiên Dã nhắc nhở Trương Dương: “Ngươi nên chú ý tác phong sinh hoạt một chút!”
Trương Dương cười nói: “Rất nhiều cán bộ bởi vì tác phong sinh hoạt mà ngã ngựa, ta biết điều đó nên sống rất có chừng mực mà!”
Đỗ Thiên Dã nhấp một ngụm trà, cười lắc đầu, những lời này của Trương Dương chính là nhằm vào Hồng Vĩ Cơ mà nói.
Trương Dương có chút kỳ quái: “Ngươi tới Giang Thành nhận chức, tỉnh ủy không tổ chức ai đi cùng à?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cuối tuần! Ta lần này tới đây là tư cách cá nhân thôi, muốn tìm bạn bè một chút đó mà!”
Tuy rằng Đỗ Thiên Dã nói thế nhưng Trương Dương đâu có tin tưởng, cái này gọi là cải trang vi hành, bất quá Đỗ Thiên Dã vẫn là hảo bằng hữu của Trương Dương, hắn đã tới đây đương nhiên Trương Dương phải chiêu đãi Thật tốt!”
Trương Dương đưa Đỗ Thiên Dã tới Thanh Thai Sơn từ lúc ở Bắc Kinh, Đỗ Thiên Dã đối với món thịt lừa rất có hứng thú. Trương Dương liền gọi điện cho Ngưu Văn Cường bảo hắn chuẩn bị đón tiếp.
Chuyện Đỗ Thiên Dã tới Giang Thành rất bí mật, hắn không muốn nhiều người biết, Trương Dương cũng không thông tri cho mấy huynh đệ khác, chỉ có Ngưu Văn Cường không phải là ngươi trong thể chế, nên không thể biết Đỗ Thiên Dã.
Trương Dương cùng Đỗ Thiên Dã đi ô tô tới Thanh Thai sơn trang đã là mười một giờ trưa, Ngưu Văn Cường đã đứng ở cửa đợi. Trong sân, lão bản Tôn Mãn Độn đang biểu diễn công phu làm thịt lừa. Ngưu Văn Cường cứ nghĩ là có đoàn khách quý nào, thấy có Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đi vào, có chút ngạc nhiên hỏi: “Có hai người các ngươi thôi sao?”
Trương Dương bật cười: “Thế thôi! Nhiều người ăn lắm, sợ tốn tiền của ngươi!”
Ngưu Văn Cường trừng mắt nhìn hắn nói: “Chúng ta mà còn cần phải nói mấy lời đó sao?” Hắn hướng Đỗ Thiên Dã chủ động vươn tay: “Ngưu Văn Cường!”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Đỗ Thiên!” Hắn bớt một chữ đi.
Ngưu Văn Cường đương nhiên không thể ngờ rằng người trước mặt mình đây lại chính là tân nhiệm bí thư thị ủy. Nếu như hắn biết, khẳng định là không thể tự nhiên như thể được!” Ngưu Văn Cường nói với Tôn Mãn Độn: “Lư tiên hấp cách thủy cho ta! Hôm nay là khách quý, Mãn Độn ngươi tự thân xuống bếp a!”
“Yên tâm đi! Ta và Trương chủ nhiệm là lão bằng hữu mà!”
Trương Dương cười cười, ném cho Tôn Mãn Độn một bao thuốc trung hoa, rồi cùng Đỗ Thiên Dã và Ngưu Văn Cường bước vào phòng.
Các món ăn đã chuẩn bị xong hết, có tới tám món ăn, ba ngươi ăn thì quả thực là xa xỉ, Đỗ Thiên Dã khách khí nói: “Long trọng quá a!”
Trương Dương đáp: “Không có gì! Ngưu tổng đây vốn là người nổi tiếng trọng nghĩa khinh tài, ngươi cứ ăn tự nhiên!”
Ngưu Văn Cường mang theo hai chai Thanh Giang loại đặc biệt nhưng Trương Dương lo Đỗ Thiên Dã uống không quen cái này nên gọi một bình Mao Đài. Rượu vừa mới được rót ra, thì Trương Dương nhân được điện thoại của An Ngữ Thần, nghe giọng của nàng đang rất không vui, Trương Dương hỏi thì biết nàng ta đang ở Thanh Thai Sơn, liên bảo nàng ta tới Thanh Thai sơn trang ăn.
Đỗ Thiên Dã nghe nói có người nữa tới, nhân lúc Ngưu Văn Cường đi ra ngoài, hắn khẽ nói: “Nhớ cẩn thận đó!”
Trương Dương biết hắn sợ người khác nhìn ra thận phận nên cười nói: “Yên tâm đi!”
Đỗ Thiên Dã biết rõ tính tình thằng nhãi này, yên tâm được mới là lạ.
An Ngữ Thần đến rất nhanh, đám Trương Dương vừa mới uống được vài lượt rượu thì nàng đã tới.
Ngưu Văn Cường cũng quá quen với An Ngữ Thần rồi, hắn cười nói: “An tiểu thư tới a, ngồi ăn đi, tiện lúc vừa làm xong, còn nóng hổi đó!” Trương Dương không khỏi đá chân hắn một cái, thằng nhãi này thực sự là không có một chút khẩu đức nào.
Cũng may là An Ngữ Thần không có thèm tính toán với hắn, nàng ngồi xuống bên cạnh Trương Dương nói: “Ta không về Hồng Kông!”
Đỗ Thiên Dã nhìn An Ngữ Thần một chút, trong lòng thầm nói tiểu tử Trương Dương này cùng thật là lá gan bằng trời. Cùng Cố Giai Đồng, Tần Thanh đã không minh bạch, trên danh nghĩa thì có người yêu là Sở Yên Nhiên, bây giờ lại còn dính cả vào tiểu cô nương Hồng Kông này. Việc này mà để Tống Hoài Minh biết được thì hắn tha cho ngươi sao?
Trương Dương lúc này mới giới thiệu: “Nàng là An Ngữ Thần - đồ đệ của ta!” Rồi hướng An Ngữ Thần nói: “Hảo bằng hữu của ta - Đỗ Thiên!”
An Ngữ Thần căn bản không có nhìn người khác vào trong mắt, nàng ta cũng chẳng thèm chào Đỗ Thiên Dã một câu: “Ta quyết định sau này ở lại Giang Thành!”
Trương Dương ho khan một tiếng: “Ta nói nha đầu ngươi a, Đỗ đại ca từ Bắc Kinh tới, ta đang tẩy trần a, đừng có khách lớn át chủ thế chứ!”
An Ngữ Thần với phụ thân không hài lòng nhau, trước kia hai cha con cũng cãi nhau không ít, nhưng khi đó nàng còn có gia gia để kể lể. Hiện tại An lão đi rồi ngay cả một nơi để than thở kể lê ủy khuất cũng không có. Nàng liền gọi điện cho Trương Dương, nói gì thì bây giờ nàng cũng chỉ cảm thấy có hắn là người thân thích duy nhất. Con người ta những lúc gặp biến cố về tâm lý sẽ trở nên rất yếu đuối, mặc dù bề ngoài An Ngữ Thần luôn tỏ ra kiên cường, nhưng cũng không ngoại lệ.
Trương Dương nói những lời này bình thường thì cũng không có gì, An Ngữ Thần vốn vẫn luôn là người cười nói vui vẻ. Thế nhưng lúc này những câu đó lọt vào tai nàng thì thực sự là khó nghe, nàng cảm giác như trên đời này không còn ai quan tâm tới nàng nữa: “Các ngươi cứ nói chuyện đi! Ta còn có việc, xin phép!”
Trương Dương trợn tròn mắt nghĩ không ra một câu nói đùa rất rất bình thường như thế mà đã đắc tội với nàng ta rồi.
Đỗ Thiên Dã nói: “Còn không mau đuổi theo?”
Trương Dương thở dài: “Đồ đệ ta không hiểu chuyện...”
Ngưu Văn Cường nói: “Ta xem là nàng ta có chút không ổn, đi xem xem thế nào đi!”
Trương Dương đứng dậy đuổi theo, chạy ra đến cửa thấy xe nàng ta vẫn ở đó, nhưng không thấy người đâu. Hắn cố gắng lắng nghe một chút thấy trong rừng cây bên kia truyền tới tiếng nữ nhân đang khóc nỉ non. Trương Dương đi tới đó, thấy An Ngữ Thần đang gục vào một thân cây mà khóc. Trương Dương thở dài, nha đầu này cũng thật là hấp tấp quá mà, nhưng mà nước mắt của nàng ta quả thật rất ít thấy.
Trương Dương đi tới vỗ vỗ nhẹ vai nàng An Ngữ Thần giật mình quay lại nhìn hắn, nức nở nói: “Ngươi đi đi! Gia gia ta bỏ ta đi, cha ta không cần ta, bây giờ ngươi cũng không cần ta. Ta chẳng cần ai hết, tất cả cứ mặc kệ ta...”
Trương đại quan nhân cười khổ: “Ta là sư phụ ngươi, một ngày là sư phụ thì cả đời là sư phụ, ta coi ngươi như con gái ta, thế nào lại không quan tâm ngươi chứ?”
An Ngữ Thần nghe tới đó không nhịn được cười, ánh mắt rưng rưng của nàng nhìn Trương Dương: “Ngươi cút đi, đừng có khi dễ ta!” Tiểu nha đầu này vừa giận hờn, vừa khóc, vừa cười trông thực sự là động nhân a, Trương Dương nhìn thấy mà cũng không khỏi ngẩn ngơ, xem chừng đồ đệ nam nhân bà này của mình càng ngày càng có dáng vẻ nữ nhân a. Nhưng lập tức trong lòng thâm kêu tội lỗi, loại ý niệm này xuất hiện trong đầu một vị sư phụ quả là rất tội lỗi.
Trương Dương nói: “Bạn thân của ta từ Bắc Kinh tới, cho nên vừa rồi...”
An Ngữ Thần ngắt lời: “Không liên quan tới ngươi, là ta trong lòng đang không thoải mái. Đi! Quay lại uống rượu!”
An Ngữ Thần hiển nhiên là tâm tình không tốt, quay lại tiệc cũng chỉ ngồi chuyên tâm uống rượu, uống say cũng không hổ ngôn loạn ngữ gì mà gục đầu xuống bản ngủ.
Đỗ Thiên Dã thở dài: “Ta nói Trương Dương ngươi a, thế nào lại khiến một tiểu cô nương thành ra như thế này?”
Trương Dương cười nói: “Trong lòng nàng ta không thoải mái, uổng say trái lại lại là tốt!” Mấy người lại tiếp tục uống rượu, nhưng bị An Ngữ Thần làm cho mất hứng cũng chẳng uống nhiều nữa, Đỗ Thiên Dã nhẹ giọng: “Chuẩn bị đi thôi, ta còn bắt xe lửa về Đông Giang tối nay!”
“Đi vội thế a?”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Cũng sắp tới ngày nhậm chức rồi, muốn lên tỉnh ủy một chút.”
Trương Dương nhẹ giọng: “Vậy đi, chiều nay cứ nghỉ ngơi ở Xuân Dương. Tới tối rồi đi!”
Đỗ Thiên Dã gật đầu: “Vậy cùng tốt!”
Chiều hôm đó Đỗ Thiên Dã nghỉ tại Kim Khải Việt của Ngưu Văn Cường, Trương Dương sắp xếp cho An Ngữ Thần xong quay lại chỗ Đỗ Thiên Dã. Trương Dương đem sơ bộ tình huống ở Giang Thành giới thiệu với Đỗ Thiên Dã một chút.
Đỗ Thiên Dã rất ít nói ra ý kiến của mình, đại đa sổ thời gian chỉ nghe và hỏi.
Trương Dương nói: “Ta phát hiện một điều?”
“Chuyện gì?”.
Trương Dương cười nói: “Hứa Thường Đức, Hồng Vĩ Cơ, và ngươi, cả ba đều là đồng học tại trường Đảng trung ương, đều lần lượt đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy Giang Thành.”
Đỗ Thiên Dã cũng sớm nghĩ tới chuyện này, không khỏi cười nói: “Xem ra Giang Thành cũng không phải cái địa phương tốt gì a!”
Trương Dương nói: “Ngươi khác thì bất hảo, nhưng ngươi thì khẳng định là chắc như núi!”
“Sao ngươi tin tưởng ta vậy a?”
“Không hẳn là tin tương ngươi, một phần lớn là tự tin chính ta thôi!”
Đỗ Thiên Dã bật cười ha hả: “Nói nửa ngày rốt cuộc vẫn là ta phải cần ngươi hả?”
Trương Dương mỉm cười nói: “Hồng Vĩ Cơ suốt thời gian ở Giang Thành không làm được gì bởi vì căn bản hắn thiếu mất những cánh tay đắc lực, mà thân làm lãnh đạo, nếu không có những người cấp dưới thân tín thì muốn đi nửa bước cũng khó.”
Những lời này của Trương Dương quả thực khiến Đỗ Thiên Dã phải nhìn hắn bằng con mắt khác, Đỗ Thiên Dã thấp giọng nói: “Như thế nào?
Trương Dương đáp: “Ta đối với chính tri tuy rằng không quá quan tâm, nhưng ta cũng có thể thấy được một việc. Hồng Vĩ Cơ tới Giang Thành liên hợp với Lý Trường Vũ. Hứa Thường Đức trước khi lên làm chủ tịch Bình Hải giúp đỡ đưa cả hai lên. Nhưng hắn lại không nghĩ tới một chuyện là cả hai người này đều không phải xuất thân là cán bộ lãnh đạo Giang Thành, cho nên mới xuất hiện vấn đề là cả hai người này không thể nào dung nhập được với thượng tầng lãnh đạo Giang Thành. Hồng Vĩ Cơ lại còn một cái bệnh đó là tự phụ, hắn luôn coi mình cao cao tại thượng, rất ít khi chú ý quan hệ với cấp dưới, càng khiến cho quan hệ của hắn là đại bộ phận lãnh đạo thường ủy thành phố ngày càng xa cách.”
Đỗ Thiên Dã nhấp một ngụm trà nói: “Có đạo lý! Nói tiếp đi!”
Trương Dương nói: “Hồng Vĩ Cơ đi tới Giang Thành không lâu, đúng là lúc Lê Quốc Chính gặp chuyện, xảy ra bao nhiêu hậu quả. Sau đó lại có người tố cáo hắn tác phong có vấn đề!” Trước mặt Đỗ Thiên Dã Trương Dương chẳng cấn phải cố kỵ điều gì, hắn cười nói: “Bắt cứ kẻ nào gặp liên tiếp nhiều chuyện rắc rối như thế đều sẽ co đầu rụt cổ, huống chi bản thân hắn cũng không phải là trong sạch gì!”
Đỗ Thiên Dã chậm rãi đặt chén trà xuống bàn nói.
Trương Dương nói tiếp: “Hắn ở Giang Thành được đánh giá là một nhân vật ba phải, nhưng thực sự thì là hắn sợ, hắn không dám quá cứng rắn, làm việc cũng không cầu công, tránh phiền phức. Nếu như hắn là thị trưởng thì còn tạm ổn, nhưng thân là lão đại Giang Thành, đương nhiên đây là kết cục tất yếu.”
Đỗ Thiên Dã phát hiện tiểu tử Trương Dương quả thực đã rất khác xưa, đối với tình hình chính đàn Giang Thành hiện tại hắn phân tích rất rõ ràng, rất có đạo lý. Đỗ Thiên Dã cười nói: “Vậy ngươi xem xem có cách nào giúp ta?”
Trương Dương cười nói: “Chúng ta trước tiên chẳng cần phải nói những điều này. Bối cảnh của ngươi thì không cần phải nói, trước kia là chủ nhiệm ban kỷ ủy trung ương, hậu thuẫn từ trung ương và lý lịch hoàn toàn trong sạch có thể cho ngươi mạnh tay mà làm mọi việc. Ngươi tới đây tuy rằng một mình, nhưng đừng quên ngươi còn có hảo huynh đệ này. Ta chính là quần chúng cơ sở của ngươi, quan hệ của ta mà một số không ít người ở đây rất tốt, đồng nghĩa với cấp dưới tin cậy của ngươi không ít. Những việc ngươi muốn làm mà liên quan tới phạm vị của ta, có vấn đề gì thì trách nhiệm ta gánh, chính tích lớn thuộc về ngươi.”
“Đối tốt với ta vậy sao? Vậy ngươi có mục đích gì?”
Trương Dương thở dài nói: “Những lời này mà ngươi cùng nói được sao? Chúng ta là ai chứ? Là hảo huynh đệ! Ta đối với huynh đệ của mình dù là mạng sống cũng không tiếc!”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Nhân tình này ta nhận, bất quá có đánh chết ta cũng không tin được là ngươi không cần cầu hồi báo!”
“Ta cũng không tin, bất quá về phần hồi báo cái gì, bây giờ ta chưa nghĩ ra, có gì sau này nói, bất quá đừng có cự tuyệt a!”
Hai người nhìn nhau bật cười ha hả.
An Ngữ Thần tỉnh dậy đã là mười giờ tối, nàng cảm thấy miệng lưỡi khô rát, đầu đau khó chịu. Mở mắt ra thấy tủ đầu giường có đặt một chén nước, liên uống một hơi hết sạch. Đi vào nhà tắm chải chuốt lại một chút sau đó mới đi ra ngoài tìm Trương Dương.
Lúc đi ra cửa, thấy Trương Dương đang từ dưới lầu đi lên, nàng trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi như thế mà là sư phụ hả? Ta uống say ngươi lại vứt ta trong phòng đi ra ngoài khoái hoạt!”
Trương Dương vừa tiễn Đỗ Thiên Dã về, lúc này tâm tình hắn đang tốt, chỉ cười nói: “Ta muốn để ngươi ngủ yên tĩnh một chút!”
An Ngữ Thần than thả “Đau đầu quá!”
Trương Dương kiểm tra mạch nàng một chút, tin chắc không có vấn đề gì nữa mới thở phào nhẹ nhõm: “Sức khỏe ngươi không được tốt, đừng có làm gì vớ vẩn, nhỡ bệnh ra đó, ta làm sao nói được với nhà ngươi?”
An Ngữ Thần lạnh lùng nói: “Không ai quan tâm tới ta!” Vừa dứt lời thì điện thoại của nàng trong phòng đổ chuông, Trương Dương bảo nàng vào nghe máy đi.
An Ngữ Thần trở lại trong phòng, nhìn số một cái lập tức tắt máy đi.
Trương Dương cười nói: “Đừng có thế chứ! Dù sao mọi người cùng lo lắng cho ngươi. Đây không phải là Hông Kông ngươi không nghe máy sợ rằng bọn họ sẽ gọi công an đó.
An Ngữ Thần rốt cuộc bị Trương Dương thuyết phục, liền gọi lại cho An Đức Uyên nói hôm nay ở lại chỗ Trương Dương không về.
Trương Dương vô cùng phiền muộn, như thế chẳng phải là khiến hắn bị hiểu nhầm sao? Cô nam quả nữ ở cùng một chỗ cả đêm, An gia họ không nghĩ thế mới lạ.
An Ngữ Thần cúp máy nói: “Ta đói bụng!”
Trương Dương nhìn đồng hồ đã mười một giờ đêm, giờ này đầu bếp Kim Khải Việt đã nghỉ rồi, đành gật đầu nói: “Vậy đi, ra ngoái ăn!”
Hai người bước ra khỏi của thì một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho An Ngữ Thần hắt xì một cái, Trương Dương liên cởi áo khoác của mình đưa cho nàng ta.
Đêm nay vừa vặn là hôm nhị ca của Trương Dương - Triệu Lập Võ làm, thấy đệ đệ cùng một nữ hài đi ra hắn cười nói: “Tam nhi, trễ thế này còn đi đâu a?”
Trương Dương cười nói: “Đói bụng, ra ngoài kiếm cái gì ăn một chút đó mà. Cùng đi luôn!”
“Không được, đêm nay ta còn phải làm!” Triệu Lập Võ nhận ra nữ tử đi bên cạnh Trương Dương là An Ngữ Thần liền chào hỏi: “Xin chào An tiểu thư!”
An Ngữ Thần biết hắn là nhị ca của Trương Dương, nên cũng mỉm cười đáp trả hắn nhưng không nói gì.
Triệu Lập Võ chỉ phía đông nói: “Đi thẳng tới chỗ bệnh viện nhân dân huyện gần đó có một tiệm ăn rất ổn!”
Trương Dương và An Ngữ Thần đi tới đó, nhìn ngọn đèn còn sáng phía trong bệnh viện, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới lúc còn thực tập ở bệnh viện nhân dân huyện, khóe môi không khỏi lộ ra một nụ cười. An Ngữ Thần nhẹ giọng: “Nghe nói ngươi trước kia từng thực tập ở đây?”
“Lâu rồi, ta cũng không nhớ nữa!” Nói những lời này trong lòng hắn lại nhớ tới Tả Hiểu Tình, không biết nàng tới Mỹ thế nào.
An Ngữ Thần đã ngửi thấy mùi món ăn thơm: “Thơm quá!”
Quán ăn này là một quán tại chợ đêm Xuân Dương, sinh ý phải nói là rất tốt, tuy rằng đã nửa đêm, nhưng vẫn phải có tầm chục người đang ngồi.
Trương Dương cùng An Ngữ Thần tới thì không còn chỗ nào ngồi, bất quá nhân mạch của Trương đại quan nhân tại Xuân Dương cũng không đơn giản. Lập tức có người đứng lên: “Đây chẳng phải là Trương chủ nhiệm sao? Ngài thế nào lại tới đây ăn a?”
Trương Dương nhìn lại, thì ra người vừa chào hắn là con trai của quản lý công ty vận tài hành khách Xuân Dương - Hàn Chuyện Bảo, lúc trước thằng nhãi này vì cố tình gây khó dễ cho Tả Hiểu Tình mà bị Trương Dương cho ăn quả đắng bây giờ hắn tỏ ra tôn kính đối với Trương Dương.
Hàn Chuyện Bảo nhìn thoáng qua An Ngữ Thần cười nói: “Ngồi đi, dù sao chúng ta cũng ăn xong rồi!” Trương Dương cảm ơn và không khách sáo ngồi xuống người bạn của Hàn Truyền Bảo cũng đứng dậy.
Người ta đã tỏ ra tôn kính hắn như thế Trương Dương đương nhiên cũng có chút khách khí: “Tiểu Hàn, cùng nhau uống vài chén!”
Hàn Truyền Bảo cười: “Xin lỗi, ta còn có việc! Trương chủ nhiệm cứ tự nhiên đi, lúc nào rảnh rỗi ta sẽ bái phóng ngài.” Lúc rời đi tiểu tử này vẫn để lại tiền trên bàn chính là thanh toán.
Trương Dương thấy thằng nhãi này cùng bắt đầu hiểu chuyện, xem ra hai năm đã tiến bộ không ít.
An Ngữ Thần đang đói nên ăn khá nhiều.
Trương Dương chỉ ăn một chút, còn lại ngồi nhìn nàng tủm tỉm cười. An Ngữ Thần nói: “Ngươi làm cái gì mà cứ nhìn ta chằm chằm thế? Không để người ta ăn sao?”
Trương Dương cười nói: “Ta mới phát hiện ra ngươi cùng rất đẹp a!”
Khuôn mặt An Ngữ Thần đỏ lên trông cực kỳ khả ái: “Đừng có lươn lẹo, không ăn thì để yên cho ta ăn!”
Đúng lúc này có mấy tên lưu manh đi tới, cầm đầu là Thường Nhất Cản, có lẽ đám này vừa mới từ sở cảnh sát ra. Thường Nhất Cân thấy Trương Dương liền tới chào hỏi. Trương Dương đối với đám tiểu lưu manh này căn bản không để vào mắt nên cũng âm ừ cho xong Thường Nhất Can biết người ta không thích nhưng cũng không dám làm gì. Trương Dương là ai chứ, hắn hiện chính là truyền kỳ ở Xuân Dương này. Thường Nhất Cân kính Trương Dương hai chén rượu xong rời rời đi.
Một tên trong đám huynh đệ của hắn lên tiếng bất bình: “Lão đại, người đó là ai? Ngay cả ngươi mà hắn cũng dám thái độ như vậy a? Để ta diệt hắn!”
“Diệt cái con mẹ ngươi!” Thường Nhất Cân trừng mắt nhìn hắn xong mới hạ giọng nói: “Đó là Trương Dương - Trương chủ nhiệm a!”
“Hắn là Trương chủ nhiệm?” Trong thanh âm tiểu tử kia không khỏi lộ ra chút vẻ khiếp sợ.
Thính lực của Trương Dương rất linh mẫn. Hắn đương nhiên nghe rõ ràng, trong lòng không khỏi thầm đắc ý. Không nghĩ ra uy vọng của bản thân tại Xuân Dương lại cao như thế.