Chương : Trống trận Đông Phong
An Ngữ Thần đứng bên bờ sông Xuân Thủy, vươn hai cánh tay. Cố sức hét thật to, đây là muốn trút hết những tâm tình phiền muộn trong lòng.
Trương Dương bị nàng làm cho hết hồn: “Nha đầu này, quá nửa đêm rồi a, đừng để người ta đưa đi trại tâm thần!”
“Hét lên một tiếng, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn!”
Trương Dương gật đầu: “Vậy làm thêm vài tiếng nữa nữa đi!”
An Ngữ Thần gật đầu, đưa hai tay lên miệng bắc loa hét thật to.
T rong lùm cây gần đó lấp ló bóng mèo đen kêu meo meo.
Trương Dương bật cười: “Có mèo tới a, chắc nó tường ngươi là mèo gọi xuân đó!”
Khuôn mặt An Ngữ Thần đỏ bừng, nhấc chân đá Trương Dương một cái: “Ngươi mới là mèo gọi xuân đó!”
“Có chuyện gì thế?” Hai gã tuần cảnh cầm đèn pin đi tới chiếu về phía hai người hỏi. Ánh sáng đèn pin khiến cho Trương Dương phải nheo mắt lại.
“Trương chủ nhiệm! Là ngài a!” Một gã cảnh sát nhận ra Trương Dương, xem ra tiểu tử này cũng rất là nổi tiếng.
Trương Dương không nhận ra người ta, chỉ đành gật đầu chào lại, xem ra hiện tại bản thân coi như là người của công chúng, làm gì cũng cần phải chú ý ảnh hưởng của nó một chút.
Hai gã tuần cảnh cười cười hướng Trương Dương cáo từ rồi rời đi.
Trương Dương nói: “Muộn lắm rồi, đi về thôi!”
“Ta không muốn trở về!” An Ngữ Thần vừa nói vừa ngồi xuống đất, cầm một viên đá nhỏ đáp xuống sông, mặt nước đang yên ả bị sao động, ánh trăng bị vỡ như vô vàn bạc vụn.
Trương Dương mỉm cười hỏi: “Dự định ở lại Giang Thành luôn hả?”
An Ngữ Thần gật đầu: “Ở Hồng Kông ta không có thân nhân!”
“Còn có phụ thân, huynh đệ!”
“Ta không thích!”
Trương Dương cười nói: “Chỉ là tức giận nhất thời thôi, qua một chút thời gian là được
An Ngữ Thần trầm ngâm: “Trương Dương! Kỳ thực ta hiểu!”
“Hiểu cái gì?”
“Ta chẳng sống được bao lâu nữa!”
Nội tâm Trương Dương chấn động, hắn xoay người nhìn An Ngữ Thần, ánh mắt nàng thê lương nhìn ánh trăng dưới sông, giọng nói toát lên vẻ đượm ưu thương: “Ta không hận cha ta, ta chỉ muốn không để cho bọn họ lo lắng. Ta muốn thay đổi hoàn cảnh, muốn sống một cách khách quan. Ta không muốn sống như một bệnh nhân ở nhà, ta muốn sống như một người bình thường. Sau khi ta chết, hãy chôn ta ở Thanh Thai sơn, cạnh gia gia ta!”
Trương Dương hiểu nguyên nhân vì sao nàng bi quan như thế, hắn thấp giọng nói: “Nha đầu này, chẳng nhẽ ngươi không tin ta sao?”
“Ta tin tưởng ngươi sẽ nỗ lực giúp ta, nhưng có rất nhiều chuyện không phải cứ nỗ lực là có thể giải quyết. Nàng nhìn Trương Dương mỉm cười: “Kỳ thực ta đã rất thỏa mãn, đối với ta, sống được thêm mỗi ngày chính là ông trời đã ban ân cho ta!”
Trương Dương lặng lẽ không nói gì, trong lòng cũng cảm thấy có chút khổ sở, nếu như An Ngữ Thần bị bệnh mà qua đời, đối với hắn thực sự là rất đau khổ.
An Ngữ Thần nói: “Được rồi, a Văn nói có thể hợp tác với Kiều Mộng Viên, kế hoạch của nàng ta rất được, bất quá chỉ là còn chút chi tiết phải thương thảo.”
Trương Dương gật đầu nói: “Chuyện làm ăn nói với ta làm gì, cần hỗ trợ gì thì nói một tiếng là được rồi.”
An Ngữ Thần cười nói: “Sư phụ! Ta gọi ngươi là sư phụ lâu như thế nhưng ngươi chưa có dậy ta bản lãnh thực sự gì nhé!”
Trương Dương nói: “Ngươi muốn học cái gì? Đả tọa hay công phu ta đều dậy qua rồi a!”
“Công phu điểm huyệt!”
Trương Dương cười nói: “Hảo, dù sao sau này ngươi cũng ở Giang Thành a, ta dậy ngươi, nhưng có một điều kiện!”
“Điều kiện gì?”.
“Ngươi phải biết tôn sư trọng đạo một chút a!”
Biến động thượng tầng lãnh đạo Giang Thành khiến cho mọi người thấp thỏm bất an, Lý Trường Vũ như vậy, Tả Viên Triêu cũng vậy, tuy rằng Hồng Vĩ Cơ bị điều đi khiến cho hắn rất mừng, nhưng vẫn lo lắng không biết vị bí thư tân nhiệm này là người như thế nào? Liệu hắn có thể hòa hợp được không? Tả Viên Triêu không dám nắm chắc, Đỗ Thiên Dã so với hắn trẻ hơn rất nhiều. Là cán bộ trẻ lại có thể leo lên địa vị cao như thế, ngoại trừ bối cảnh hiển hách thì năng lực của hắn cũng chắc chắn không tệ.
Chủ nhiệm Tiếu Minh ngồi trong văn phòng của Tả Viên Triêu, hắn thấp giọng nói: “Ta đã tìm người xem qua phong thủy phòng làm việc của bí thư thị ủy, tuy rằng có thế cửu ngũ, nhưng tiếc là vô thủy, long khốn thiển than, cũng không phải là điềm lành gì.”
Tả Viên Triêu cười nói: “Ngươi ít khoe khoang về kiến thức phong thủy của ngươi thôi. Người khác không biết, chứ chẳng nhẽ ta lại không biết cái nửa mùa của ngươi!”
Tiếu Minh xấu hổ cười nói: “Có một nhà hàng có món cá rất ngon a!”
Tả Viên Triêu nói: “Chờ lúc Đỗ Bí thư tới nhậm chức, cơ hội mời người của ngươi tới rồi đó.”
“Vị Đỗ Bí thư này rất thần bí a, ta hỏi qua rất nhiều người, nhưng không ai hiểu hắn là người như thế nào.”
Tả Viên Triêu nói: “Hắn trước kia là chủ nhiệm ban kỳ ủy trung ương. Lúc xảy ra sự việc Lê Quốc Chính, hắn đã tới Giang Thành xử lý việc này. Hắn cùng Hồng Vĩ Cơ, Hứa Thường Đức là đồng học tại trường Đảng trung ương. Cha hắn là tướng cao cấp trong quân đội, cha vợ là Văn phó thủ tướng.”
“Bối cảnh rất hiển hách a!” Nghe tới tên Văn phó thủ tướng, bỗng nhiên hắn nhớ tới điều gì: “Liền thấp giọng nói: “Tả thị trưởng, Trương Dương chẳng phải là con nuôi của Văn phó thủ tướng sao?”
Tả Viên Triêu gật đầu: “Ta đã điều tra qua, lúc Trương Dương còn là chủ nhiệm văn phòng đại diện Xuân Dương tại Bắc Kinh, quan hệ của hắn và Đỗ bí thư rất tốt, có thể nói bọn họ là hảo bằng hữu. Hơn nữa Trương Dương sở dĩ đặt được mối quan hệ với Văn gia chính là cũng qua Đỗ bí thư.”
Tiếu Minh mừng thầm trong lòng, quan hệ của Trương Dương và Đỗ bí thư rất tốt, nhưng vậy là sau này hắn có chút cơ hội để câu thông, quan hệ của hắn và Trương Dương cũng không phải là tồi, nhờ vả một chút hẳn là không có vấn đề gì.”
Tả Viên Triêu nói: “Kỳ thực đội ngũ lãnh đạo Giang Thành chúng ta đang cần một luồng gió mới đây sinh khí để làm thay đổi, hy vọng rằng Đỗ bí thư có thể mang tới điều đó.”
Tiếu Minh nói: “Ta cảm giác được lần này Giang Thành sẽ biến hóa thật lớn!”
Tả Viên Triêu mỉm cười: “Làm tốt công tác của mình là được, những chuyện khác không cần phải suy nghĩ nhiều!”
Tiếu Minh gật đầu nói: “Ta mới tự ủy Ban tuyên truyền đi ra, kết quả của mười gương mặt thanh niên ưu tú, không tính tới kết quả của báo chí Trương Dương vẫn đứng thứ nhất, hắn chiếm được tới % số phiếu bầu, Tôn Đông Cường chỉ có %!”
Tả Viên Triêu cười nói: “Khu Khai Phát của ngươi nhiều xí nghiệp bầu cho hắn như thế cơ mà, kết quả này cũng không phải là lạ!”
Tiếu Minh cười cười: “Cũng không liên quan tới ta a, quan hệ của hắn với không ít xí nghiệp rất tốt, tự nhiên người ta hỗ trợ cho hắn. Hơn nữa hắn là chủ nhiệm Ban cải cách, chắc chắn có xí nghiệp sẽ bầu cho hắn để kiếm chút cảm tình.”
“Triệu chủ nhiệm vốn rất muốn cho con rể hắn lọt vào danh sách thanh niên ưu tú của tỉnh.”
Tiếu Minh nhíu mày: “Ta thấy cái tên Đông Cường này cũng không có nhiều năng lực, nếu như không phải Tần Thanh để lại cái vị trí đó thì nào tới lượt hắn. Triệu chủ nhiệm tuy rằng rất ưu tiên hắn, thế nhưng nào có phải mọi chuyện tốt đều rơi xuống đầu hắn được. Sự tình dựa theo kết quả công bình thì rõ ràng Trương Dương là người đứng đầu, hắn sẽ là gương mặt thanh niên của tỉnh.
Tả Viên Triêu lúc trước đã từng tham khảo ý kiến của Tiếu Minh về vấn đề này, lúc đó thằng nhãi này giữ thái độ trung lập không cho ý kiến gì cụ thể. Nhưng mà ngày hôm nay thái độ lại đã quay ngoắt một cái, rõ ràng là ủng hộ Trương Dương.
Tiếu Minh nói: “Ta nhìn ra được Trương Dương cũng rất quan tâm tới cái vị trí này.”
Tả Viên Triêu lập tức minh bạch Tiếu Minh lo lắng việc này sẽ có chút ảnh hưởng tới Đỗ Bí thư. Nếu như vì chuyện này khiến Triệu Dương Lâm nhảy vào can dự, với quan hệ cùng Trương Dương hắn Đỗ bí thư sẽ không bảng quan đứng nhìn, huống chí lẽ phải là thuộc về Trương Dương. Những người như Tiếu Minh, Tả Viên Triêu lúc đó nhất định phải lựa chọn đứng bên nào. Tả Viên Triêu mỉm cười, không ngờ Tiếu Minh cũng lại suy nghĩ chu toàn được như thế, hắn thấp giọng nói: “Có cơ hội thì nói chuyện với Trương Dương một chút, ta sẽ chủ trì cho hắn!”
Hiệu quả của việc nhà máy rượu Giang Thành quảng cáo ở các đài truyền hình trong tỉnh đã cho kết quả rất rõ ràng, liên tiếp những đơn đặt hàng đưa tới, dây chuyền sản xuất cũng vừa mới được lắp đặt thêm. Giám đốc nhà máy Lưu Kim Thành mừng tới không ngậm miệng lại được. Tới dự lễ cắt băng khánh thành nhà xưởng cùng dây chuyền mới có phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiên cùng Trương Dương tới dự.
Nghiêm Tân Kiến đi một vòng thị sát nhà xưởng, cười nói với Trương Dương: “Rất tốt a, nhà máy rượu đang đi lên dần rồi!”
Lưu Kim Thành cười nói: “Trang thiết bị hiện tại có thể được coi như là nhất lưu, so với rượu Mao Đài Ngũ Lương không sai biệt lắm. Mặt khác chúng ta dự định sẽ xây dựng thêm một xưởng nữa, nếu hoàn thành, sản lượng có thể tăng gấp năm lần!”
Nghiêm Tân Kiến liên tục gật đầu nói: “Tốt, thực sự là rất tốt!”
Lưu Kim Thành nói: “Đều là nhờ vào Nghiêm thị trưởng, Trương chủ nhiệm nên nhà máy mới có được ngày hôm nay!”
Nghiêm Tân Kiến bật cười: “Muốn tạ ơn thì tạ ơn Trương Dương ấy, chuyện này ta không có xuất lực!”
Lúc này Lý Đào đi tới thấp giọng nói với Lưu Kim Thành: “Lưu giám đốc, bên ban bảo vệ môi trường lại tới rồi!”
Lưu Kim Thành ngần người hỏi: “Có chuyện gì? Không phải đã nói rồi sao?”
Trương Dương nghe tới mấy chữ ban bảo vệ môi trường có chút lưu tâm, hắn hỏi: “Ban bảo vệ môi trường thuộc phòng nào?”
Lưu Kim Thành: “Trương chủ nhiệm, việc này ta xử lý được, ngươi không cần quan tâm!”
Trương Dương hỏi: “Rốt cuộc là sao?”
Lý Đào nói: “Trưởng Ban bảo vệ môi trường Ngô! Hắn nói nhà máy chúng ta không hợp tiêu chuẩn, phải phạt tiền.”
Trương Dương vừa nghe tên Ngô Hồng Quy lập tức nổi giận nói: “Đưa ta đi xem!”
Lưu Kim Thành có chút sửng sốt, hắn không hiểu vì sao Trương Dương đối với chuyện này lại có thái độ như vậy. Bất quá ban bảo vệ môi trường kia sách nhiễu nhà máy của hắn cũng nhiều lần, hóa đơn phạt không ít. Lưu Kim Thành mặc dù đã cố gắng nhưng vẫn chưa giải quyết được, hắn biết năng lực của Trương Dương, nếu như Trương Dương đứng ra giải quyết hẳn là rất tốt.
Ngô Hồng Quý lần này cũng không phải vô duyên vô cớ tìm nhà máy rượu gây phiền phức, mức độ ô nhiễm của nước thải nhà máy xác thực là vượt qua tiêu chuẩn cho phép. Hắn làm việc này cũng là do đích thân Cảnh Khải Siêu cục trưởng cục bảo vệ môi trường hạ lệnh.
Ngô Hồng Quý căn bản không nghĩ Trương Dương lại xuất hiện ở đây, lần trước bị Trương Dương cho một cái tát vẫn như còn mới mẻ trong kí ức của hắn, hắn đối với Trương Dương vừa sợ vừa hận. Từ lần đó tới nay hắn chưa từng dám mò tới đại môn của nhà máy dược, bất quá lần này sự tình có chút bất đồng, đích thực là nhà máy rượu có vấn đề, cho nên dũng khí của Ngô Hồng Quý mới tăng lên một ít.
Trương Dương chỉ vào mặt Ngô Hồng Quy mắng: “Ngô Hồng Quy, ngươi có phải là có cừu oán gì với các đơn vị xí nghiệp hả?”
Ngô Hồng Quý mặc dù sợ Trương Dương, nhưng dù sao lần này cũng là làm theo lẽ phải, hắn cư nhiên cố gắng ra vẻ nói: “Nhà máy rượu có vấn đề gây ô nhiễm môi trường, đương nhiên là ta có tư cách kiểm tra, tra vấn đề tự nhiên là phải tiến hành xử lý.”
Trương Dương gật đầu, vung tay lên tặng cho Ngô Hồng Quy một cái tát, tuy rằng chỉ có hai phần lực đạo nhưng cũng khiến cho Ngô Hồng Quý ngã ngửa ra đất. Mọi người xung quanh đều sửng sốt, không ai nghĩ tới vị chủ nhiệm Ban cải cách này cư nhiên lại xuất thủ.
Ngô Hồng Quý một tay bưng chỗ mặt vừa bị đánh, đứng dậy hét lớn: “Ngươi dựa vào cái gì mà đánh người?”
Hai gã nhân viên của cục môi trường đi cùng với Trương Dương, từ lần trước đã thấy Ngô Hông Quý phải chịu đòn, bọn họ biết không thể trêu vào Trương Dương nên chỉ tiến lên đỡ Ngô Hồng Quy.
Trương Dương cười lạnh: “Ngươi quên lần trước ta nói gì với ngươi rồi sao? Chỉ cần để ta trông thấy ngươi một lần, ta đánh một lần!”
Lưu Kim Thành lúc này mới có chút lo lắng kéo Trương Dương lại.
Trong lòng Ngô Hồng Quý uất nghẹn tới cực điểm, lần trước bị ăn đòn là do bản thân hắn gieo gió thì ắt gặt bão, bất quá lần này tai bay vạ gió, thằng nhãi Trương Dương kia cũng quá khi dễ người khác rồi, hắn lớn tiếng nói: “Ta sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên!”
Trương Dương cười nói: “Cứ tự nhiên, nhưng nhớ là đủ lý lẽ a!”
Một đám người của cục môi trường rời hết đi.
Lưu Kim Thành đã nhìn ra Trương Dương đối với Ngô Hồng Quý kia có ân oán, người ta chân chính không phải là vì hắn mà xuất đầu, mà căn bản là nhân chuyện này mà thôi.
Lưu Kim Thành khuyên nhủ: “Trương chủ nhiệm, ngươi không cần chấp nhất với loại người như hắn làm gì!”
“Ta vốn chẳng thèm chấp với loại như hắn, nhưng ta đã nói rồi mà hắn vẫn không chịu nể mặt ta đó thôi!” Hắn đã nói với Ngô Hông Quý rằng gặp một lần đánh một lần, Trương đại quan nhân là người nói được làm được!
Lưu Kim Thành thành thật nói: “Kỳ thực chuyện này cũng có liên quan tới chúng ta, thiết bị xử lý ô nhiễm đã mua nhưng chưa lắp đặt hoàn chỉnh, nên đúng là có phần hơi vượt quá cho phép.”
Trương Dương trừng mắt nhìn hắn: “Vậy mau chóng lắp đặt hoàn thành đi, có biết gây ô nhiễm phá hoại môi trường hậu quá thế nào không?”
“Nhất định rồi, ta cũng không muốn trở thành tội nhân phá hoại môi trường!”
Trưa hôm đó, Nghiêm Tân Kiến chờ mấy người Trương Dương ở căng tin của nhà máy để dùng bữa, nghe nói Trương Dương tát Ngô Hồng Quy một cái, Nghiêm Tân Kiến ngược lại không có trách cứ gì mà lại cười cười, hắn gọi điện cho cục trưởng cục môi trường Cảnh Khải Siêu răn dậy một hôi. Nhà máy rượu là nhà máy trọng điểm cải cách của công nghiệp Giang Thành, vừa mới bắt đầu tiến hành cải cách, khó tránh khỏi một số sai sót nhỏ. Yêu cầu Cải Khải Siêu nên chú ý một chút tới đại cục phát triển Giang Thành, linh hoạt nắm bắt chính sách. Tự nhiên sau đó Ngô Hồng Quý lại bị Cảnh Khải Siêu mắng thêm một trận.
Nghiêm Tân Kiến gọi điện thoại trước mặt mọi người như thế này không chỉ biểu thị với mọi người rằng hắn chủ trì cho các xí nghiệp, cũng là cho thấy thái độ đối với Trương Dương. Quan hệ của Trương Dương đối với Đỗ Bí thư rất nhiều người biết, Nghiêm Tân Kiến cũng là tay lời đời, tự nhiên hắn biết cách chủ động
Sau bữa trưa, Lưu Kim Thành đưa mọi người tới khu xử lý chất thải xem xét một chút, hứa hẹn rằng trong thời gian ngắn nhất sẽ lắp đặt hoàn thành đưa vào sử dụng
Nghiêm Tân Kiến cùng Trương Dương ngồi xe về tọa thị chính, trên đường đi, Nghiêm Tân Kiến nói một câu rất bâng qươ: “Trương Dương, bí thư tân nhiệm cuối tuần sẽ về Giang Thành a!”
Trương Dương ‘vâng’ một tiếng, trong lòng hắn rất minh bạch Đỗ Thiên Dã đã dạo một vòng Giang Thành sau đó mới tới Đông Giang Bất quá chuyện này hắn rất giữ bí mật, không muốn để cho các vị lãnh đạo trong thị ủy ngạc nhiên.
Nghiêm Tân Kiến thấy phản ứng của Trương Dương, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Nghe nói ngươi và Đỗ Bí thư có quan biết khá lâu rồi!”
Trương Dương cười nói: “Lúc ta là chủ nhiệm văn phòng đại diện Xuân Dương có quen biết. Cách làm người của hắn rất nhiệt tình, chính trực, rộng rãi, rất đáng để giao tiếp!”
Nghiêm Tân Kiến cảm khái nói: “Giang Thành chúng ta đúng là cần một lãnh đạo như vậy chủ trì!” Những lời này chính là nịnh nọt một cách rất uyển chuyển.
Trương Dương không nhịn được cười nói: “Nghiêm thị trưởng những lời này nếu để cho người khác nghe được, sẽ cho rằng ngươi đối với Hồng bí thư không hài lòng đó!”
Nghiêm Tân Kiến mỉm cười nói: “Hai ngày trước trong cuộc họp thường ủy, ngươi có biết chuyện không?”
Trương Dương lắc đầu
“Hồng bí thư lần cuối cùng chủ trì cuộc họp thường ủy. Tả thị trưởng chẳng cần quan tâm tới đó, tự hắn đứng ra tuyên bố tan họp!”
Trương Dương nghe tới đó không khỏi bật cười ha hả, hắn biết Tả Viên Triêu cùng Hồng Vĩ Cơ có ân oán, nhưng không nghĩ Tả Viên Triêu cư nhiên lại làm như vậy. Nhưng nghĩ lại một chút, Hồng Vĩ Cơ phải ly khai Giang Thành, rời khỏi Bình Hải, Tả Viên Triêu chẳng còn cố kỵ điều gì tự nhiên là đối với bất mãn lâu ngày muốn phát tiết một chút.
Nghiêm Tân Kiến nói: “Tả thị trưởng vừa nói tan họp, tất cả mọi người trong thường ủy đều hưởng ứng. Duy chỉ có Lý phó thị trưởng vẫn ngồi lại phòng họp, như thế càng khiến cho Hồng bí thư phải xấu hổ.”
Trương Dương thấp giọng: “Hồng bí thư cùng Lý phó thị trưởng là lão đồng học, cũng là nể mặt lưu lại cùng hắn.”
“Hồng Vĩ Cơ ở Giang Thành chẳng làm được việc gì. Cũng không thân cận với ai, mọi người tự nhiên là có phần bất mân với hắn!” Ban thân Nghiêm Tàn Kiên cũng không thích Hồng Vĩ Cơ, hiện tại chẳng cần phải cố kỵ gì mà nói.
“Người đi trà lạnh, nhân tình thật đáng cảm thán a!”
“Đã ở trên quan trường thì tự nhiên luôn phải chuẩn bị sẵn tư tưởng Hồng Vĩ Cơ lần này cũng không tính là thất bại, rời khỏi Giang Thành, rời khỏi Bình Hải tốt hơn cho hắn!”
“Hắn cùng có chút bản lãnh!”
“Nghe nói là hắn cũng Kiều lão trợ giúp cho một chút!” Nghiêm Tân Kiến nhỏ giọng nói.
Hồng Vĩ Cơ lẳng lặng ngồi trong quán trà ven hồ Nhã Vân, đổi diện là Tô Tiểu Hồng Lần này là hắn chủ động hẹn gặp Tô Tiểu Hồng
Tô Tiểu Hồng mặc một bộ nhung san cao cổ màu lục, thân hình là lướt uốn cong. Nàng đã khôi phục lại so với vài ngày trước rất nhiều, biểu tình trên mặt rất lãnh đạm, thiếu đi vài phần quyền rũ thường có, thay vào đó là vài phần kiên định. Trong đôi mắt đang nhìn Hồng Vĩ Cơ không toát lên một chút gì ôn nhu hay cừu hận.
Hồng Vĩ Cơn chăm chú nhìn nữ nhân này, nàng ta đã từng trằn trọc hầu hạ hắn, nhưng tới ngày hôm nay hắn mới để ý thấy nàng ta cùng có nhiều nét đẹp như vậy. Đáng tiếc là không còn cơ hội thưởng thức nữa.
Tô Tiểu Hồng lạnh nhạt nói: “Phải đi sao?”
Hồng Vĩ Cơ gật đầu, hắn trước giờ luôn là người miếng lưỡi lưu loát, thế nhưng hôm nay tự nhiên cảm thấy mở miệng ra nói có chút khó: “Ta ngày hôm nay là muốn...”
Tô Tiểu Hồng ngắt lời: “Muốn xin lỗi?”
Hồng Vĩ Cơ trầm mặc,
“Không cần thiết, ta vốn không muốn gặp ngươi, nhưng nghĩ lại một chút, cứ gặp nói rõ một chút. Ta và ngươi không ai nợ ai, ta sở dĩ tiếp cận ngươi là vì muốn kiếm một vài thứ từ ngươi. Ngươi có lẽ cũng biết điểm này cho nên chưa bao giờ đối đãi với ta ra hồn. Nhưng ta vẫn phải tiếp tục vì ta cần tìm kiếm lợi ích, bất quá ta chẳng bao giờ thích ngươi. Để ta nói cho ngươi biết, mỗi lần nhìn thấy ngươi ta đều cảm thấy mắc ói...”
Hồng Vĩ Cơ nâng chén trà lên, tay run run, hắn nhấp một ngụm, xong rồi thấp giọng nói: “Xin lỗi!”
Tô Tiểu Hồng lắc đầu, nàng sẽ không tiếp nhận lời xin lỗi của hắn: “Làm quan là để tạo phúc cho dân chúng Ta có một câu đó là vô luận ngươi đi đâu, đầu tiên hãy nghĩ đến dân sinh ở đó, đừng làm thất vọng bọn họ.”
Hồng Vĩ Cơ đỏ mặt, hắn như nhiên cảm thấy không có một chút mặt mũi nào đối mặt với nàng Trước giờ hắn luôn chỉ coi nàng là một công cụ chính trị, chưa bao giờ để ý tới cảm thụ của nàng nhưng bây giờ hắn mới cảm nhận được mỗi con người đều có tự tôn của mình
Tô Tiểu Hồng cầm lấy túi sách của mình: “Tạm biệt! Từ hôm nay ta mong muốn ngươi vĩnh viễn đừng xuất hiện trong cuộc sống sinh hoạt của ta!”
Hồng Vĩ Cơ nhắm hai mắt lại, uể oải nói: “Tạm biệt!”
Tiếu Minh đang cầm súng ngắm bia đạn ở phía xa, có chút đắc ý nghe kết quả, đều là tám điểm. Hắn vốn xuất thân là quân nhân quá khứ hay hiện tại vẫn là một tay súng xuất sắc.
Trương Dương ở một bên ngồi xem, Tiếu Minh đi tới, một tay lau mồ hỏi: “Tham gia chơi đi!”
Trương Dương lắc đầu, đưa chai nước khoáng cho hắn.
An Ngữ Thần bên kia đã cầm súng lên, nàng hôm nay chủ động yêu cầu theo Trương Dương tới đây.
Trương Dương cười nói: “Tiểu Yêu, đừng có làm mất mặt sư phụ!”
“Yên tâm đi!”
Tiếu Minh ngồi xuống bên cạnh Trương Dương cười nói: Không được rồi! Ta hồi còn trẻ đều đạt được chín điểm! "
“Tiếu chủ nhiệm năm nay mới có bốn mươi ba tuổi a!”
“Nam nhân qua tuổi bốn mươi, kỹ thuật băn súng mỗi ngày một kém đi a!”
Trương Dương nhìn Tiếu Minh, cả hai bật cười ha hả, trong tiếng cười bao hàm cả ý đen
Quách Chí Hàng phía sau đi tới: “Cười cái gì?”
Trương Dương nhìn hắn: “Cấm trẻ con!”
Quách Chí Hàng tặng hắn một quyền, sau đó ngồi xuống bên cạnh, nhìn An Ngữ Thần phía xa xa: “An tiểu thư lại tới Giang Thành sao? Ngươi sao suốt ngày ở cạnh nàng ta thế? Không sợ Sở Yên Nhiên nổi cơn à?”
Trương Dương cười nói: “Nàng ta là hảo bằng hữu với Sở Yên Nhiên, là đồ đệ ta.!” Quách Chí Hàng bĩu môi, vẻ mặt rất khinh thường
Trương Dương lại nói: “Yên Nhiên đưa bà ngoại nàng đi du lịch khắp nơi trong nước
Vẻ mặt Tiếu Minh bên cạnh cười cười, hắn đối với cái tính phong lưu của Trương Dương biết rất rõ.
Xa xa truyền tới thanh âm: “Bắn không trúng bia!”
An Ngữ Thần đỏ bừng mặt, nàng xoay người lại nói với Quách Chí Hàng: “Quách Chí Hàng đổi cho tay một cây súng tinh chuẩn! Làm gì có chuyện như thế được.”
Quách Chí Hàng cười khổ: “Đổi cho nàng ta một khẩu súng mới!”
Trương Dương cùng Tiếu Minh không nhịn được cười..
An Ngữ Thần vứt cây súng đi: “Không chơi nữa, một điểm cũng không được!”
Quách Chí Hàng nói: “Ta đổi sang bắn đĩa nhé, vui hơn là bắn mấy cái bia bất động này!”
Trương Dương và Tiếu Minh gật đầu.
Quách Chí Hàng đứng dậy đi chuẩn bị, Tiếu Minh hữu ý vô định nói: “Có kết quả tuyển cử thanh niên ưu tú rồi!”
Chuyện này Trương Dương có liên quan, tự nhiên biểu hiện ta rất quan tâm: “Nói nghe một chút!”
“Ngươi xếp hạng vị trí thứ hai!”.
Không cần hỏi Trương Dương cũng biết dẫn đầu là Tôn Đông Cường, hắn đạm nhiên nói: “Có mặt là được rồi! Ta có được bao nhiêu phiếu?”
Tiếu Minh hỏi lại: “Rất quan trọng sao?”
Trương Dương nói: “Ta hiếu kỳ, bọn họ nói rằng ta gian lận, nói ta mua phiếu. Vậy nếu không tính tới kết quả báo chí thì thực tế ta được bao nhiêu phiếu?”
Tiếu Minh thấp giọng: “Gần %!”
Trương Dương trợn mắt: “Gần %, vậy dựa vào cái gì mà ta lại thứ hai?”
Tiếu Minh cười thầm trong lòng, nhưng biểu hiện ra ngoải có vẻ có chút bất đắc dĩ: “Lão đệ, ngươi gấp cái gì? Loại chuyện này từ trước tới giờ đều là như thế cả. Bối cảnh của Tô Đông Cường không phải ngươi không biết. Triệu chủ nhiệm đã sớm tuyên bố đảm bảo vị trí đầu tiên cho hắn, hắn nhất định phải lọt vào danh sách tỉnh. Người ta thế nào lại không cấp cho lão chút mặt mũi.”
Trương Dương cả giận: “Lão ta cậy già lên mặt sao? Mồm kêu công bình công chính, ta thấy lão ta tâm tư mới là nặng nhất!”
“Quên đi! Sang năm vẫn có cơ hội!”
Trương Dương lắc đầu: “Ta dựa vào cái gì mà phải chờ tới sang năm? Vốn ta không để ý, nhưng lão đã cố tình nhắm vào ta thì đừng trách. Đã có câu, ta không phạm người, nhưng người phạm ta, ta không thể không phạm người!”
Tiếu Minh thấy đã khơi dậy cơn tức của Trương Dương, hiện tại coi như không cần phải nói gì nữa.
Quách Chí Hàng gọi bọn họ tới, Trương Dương đi vào bãi bấn, tiếp nhận súng
Trương đại quan nhân bắn không trượt một phát nào, tất cả đĩa bay đều vỡ nát. Mọi người trong hiện trường đều trợn mắt há mõm, phải biết là bắn mục tiêu di động này khó hơn bắn bia cố định rất nhiều, huống chi thẳng nhãi này dùng một tay cầm súng, độ xạ kích phải nói là khó hơn gấp bội.
Quách Chí Hàng và Tiếu Minh đều là xạ thủ, nhưng nhìn một màn này vẫn sợ hãi mà than rằng thành tích thế vận hội Olimpic cũng chỉ được như vậy là cùng.
Trưa hôm đó. Quách Chí Hàng chiêu đãi mọi người tại căng tin quân đội, nhà bếp hôm đó làm nguyên một con lợn.
Lúc ăn, An Ngữ Thần nói với Tiếu Minh muốn một khối đất ở khu Khai Phát. Nguyên bản là nàng chỉ muốn làm hàng xóm cùng với Trương Dương, nhưng khi nói chuyện với An Văn Đạt, hắn nói rằng địa phương này rất tốt, bên cạnh Nam Hồ thích hợp để xây đựng những biệt thự xa hoa, nên bao nàng cứ lấy một khối đất ở đó.
Tiếu Minh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ xây khu biệt thự tại cạnh Nam Hồ, dù sao hiện tại Giang Thành đang phát triển, nhu cầu và năng lực mua biệt thự cũng không nhiều. Nhưng An Ngữ Thần nói ra hắn không thể không lo lắng, đây không chỉ là vấn đề mặt mũi của Trương Dương, thực lực và thái độ làm người của An gia thế nào không phải mọi người không biết, bọn họ chú ý tới khu Khai Phát là chuyện tốt. Hơn nữa khu vực Nam Hồ đã định hướng phát triển du lịch, khổ nỗi là tài chính có vấn đề, bây giờ An gia chú ý tới chính là cơ hội khó có được.
Trương Dương mặc dù không rõ ràng chuyện làm ăn lắm, nhưng tính tình An Ngữ Thần vốn hấp tấp, nghe nàng nói một hơi xong, hắn lập tức đoán được đây là ý của An Văn Đạt.
Quách Chí Hàng ngồi một bên nghe mãi một hồi mới lên tiếng: “Tiếu chủ nhiệm, hay là ngươi cũng phê cho ta một miếng đất đi, không cần quá lớn, đủ cất một căn biệt thự được rồi, sau này cha ta về hưu có nơi dưỡng lão!”
Tiếu Minh cười nói: “Không thành vấn đề! Bất quá thủ tục bình thường thì nhất định phải làm, ta cũng không muốn người khác nói ra nói vào a!” Hắn bắt đầu ý thức được khu vực Nam Hồ càng ngày càng trơ nên trân quý, địa phương này thực sự là một nơi rất tốt. Nghĩ tới đây hắn không khỏi nhìn Trương Dương một chút, nhất định phải kiếm cho Trương Dương một chỗ tốt nhất, bản thân hắn đối với Trương Dương phải nói là hết lòng, mong muốn tiểu tử kia có thể nhớ kỹ món nhân tình này của hắn. Cũng may mắn là hắn nhìn xa trông rộng, trước khi Đỗ Thiên Dã tới Giang Thành đã đặt quặn hệ khá tốt với Trương Dương, nếu như để nước đến chán mới nhảy, khẳng định không thể nào được như thế này.
Sau bữa trưa, Quách Chi hàng an bài bọn họ tới khu vườn bộ đội câu cá, Tiếu Minh là một cao thù sát cá, không tới một giờ hắn đã câu được chục cân cá, chính bản thân hắn cùng cảm thấy vô nghĩa. Thu cần câu lại, hắn hỏi Trương Dương: “Cuối tuần Đỗ bí thư tới, ngươi xem an bài thế nào, ta muốn mời cơm hắn!”
Trương Dương cũng không cự tuyệt: “Ta không hứa, nhưng sẽ cố gắng an bài.”
Ngô Hồng Quý nằm viện, đồng thời hắn tố cáo với ban kỷ ủy thành phố rằng Trương Dương lạm dụng quyền chức, tác phong công tác không đúng mực, đánh người gây thương tích. Điều này đang tạo thành một ảnh hưởng không tốt trong đội ngũ cán bộ.
Trương Dương cũng không phải là lần đầu tiên làm như thé, đương nhiệm phó chủ nhiệm Hồ Quang Hải cũng từng bị như thế. Trương Dương lần trước đánh hắn là vì bực tức trong lòng, còn lần thứ hai thì là hắn có chút cố ý, Ngô Hông Quý chính là anh họ của Tôn Đông Cường, hắn muốn xem phản ứng của Tôn Đông Cường như thế nào.
Ngô Hồng Quý nắm viện, vào thời điểm khá nhạy cảm như thế này, hắn cố ý muốn hại Trương Dương, bất quá nếu không ai chủ trì thì hắn cũng chẳng dám như thế.
Trong bụng Trương Dương cũng có lửa, hắn muốn chiến, thế nhưng không tìm được cơ hội, không thể vô duyên vô cớ hướng Tôn Đông Cường, Triệu Dương Lâm mà tuyên chiến được. Ngô Hồng Quý nắm viện, như thế chính là các ngươi đã muốn chiến, điều này khiến cho Trương đại quan nhân vui mừng hết sức.
Ban kỷ ủy thành phố tìm Trương Dương muốn tìm Hiểu Tình huống
Ai cũng biết Trương Dương khó chơi, cho nên lần này đích thân chủ nhiệm Hứa Bá Cơ phải tự mình phụ trách.
Thái độ của Hứa Bá Cơ cũng thập phần ôn hòa, dù sao cũng không phải chuyện gì quá to tát, loại sự tình này hắn cũng hiểu rõ, Ngô Hồng Quý chỉ là một cán bộ cấp khoa nho nhỏ mà dám tố cáo Trương Dương khẳng định là phía sau có người chủ trì. Chỉ cần ngẫm lại quan hệ trong đó, không khó để đoán ra đó là Triệu Dương Lâm và Tôn Đông Cường. Là một thành viên trong thường ủy thành phố, Hứa Bá Cơ cho rằng tốt nhất là nói cho Trương Dương biết khó mà lui.
“Tiểu Trương ta tìm ngươi là để tìm hiểu sự tình hôm đó tại nhà máy rượu, có phải hôm đó ngươi đánh Ngô Hồng Quý trước mặt mọi người không?”
Trương Dương phủ định: “Không có!”
Hứa Bá Cơ sửng sốt, không nghĩ rằng thằng nhãi này lại thẳng thắn mà phủ định như thế, lúc đó rất nhiều người đều thấy được, hơn nữa Ngô Hồng Quý cũng cung cấp mấy nhân chứng, Hứa Bá Cơ cười nói: “Tiểu Trương có một số việc thẳng thắn tốt, nhưng có những việc không sợ sai lầm mà sợ không dám đối mặt a!”
“Ta không đánh hắn, ngài không tin thì có thể hỏi giám đốc nhà máy Lưu Kim Thành, còn có mấy người ở đó nữa, ngài cứ hỏi qua họ!”
“Nhưng Ngô Hồng Quý cũng có nhân chửng, hiện tại hắn còn đang nằm viện!”
Trương Dương cười nói: “Buồn cười, Giang Thành mỗi ngày đều có mấy ngàn người nằm viện, chẳng nhẽ đều liên quan tới ta sao?”
Hứa Bá Cơ nhíu mày, tiểu tử này rõ ràng là không muốn thừa nhận. Chuyện này xem chừng không dễ xử lý, Ngô Hông Quý có nhân chứng của hắn, mà những người của nhà máy rượu Giang Thành chắc chắn không nói giúp cho Ngô Hông Quý.
Trương Dương nói: “Hứa chủ nhiệm, chuyện này đã xảy ra vài ngày rồi, lúc đó Nghiêm phó thị trưởng cũng ở đó, ta chỉ là một cái bộ cấp phó xử, thế nào lại dám có những hành động như thế? Ta đánh người trước mặt mọi người? Trước mặt cả phó thị trưởng? Thực là buồn cười! Ngô Hồng Quý nằm viện vì bệnh gì ai mà biết được? Hắn nói ta đánh hắn mà tới mức phải nằm viện, vậy thì phải tìm cục cảnh sát chứ tìm tới ban kỷ ủy tố cáo ta làm gì?”
Hứa Bá Cơ thầm nghĩ trong lòng rằng hắn muốn làm gì thì tự ngươi phải rõ a.
Trương Dương lại nói tiếp: “Kỳ thực ngài không tới tìm ta thì ta cũng đang định tới tìm ngài đây! Ban tuyên truyền của thành phố có cuộc bầu chọn thanh niên ưu tú. Vốn đã chia thành hai màng, một là do báo chí bầu, sẽ được công khai vận động thu thập phiếu trong xã hội. Ta vốn nghe nói gần nửa số phiếu của dân chúng bầu cho ta, bất quá ngay sau đó có người nói ta mua phiếu, nói ta làm loạn kỷ cương. Kết quả là mảng bình chọn công khai này bị loại bỏ. Tạm thời không nói tới cái này nữa, vậy còn cuộc bầu chọn do Ban tuyên truyền tổ chức thì sao rồi?”
Hứa Bá Cơ trong lòng biết rõ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Chuyện này ta thấy hình như không liên quan tới trọng tâm ngày hôm nay!”
Trương Dương cười nói: “Hứa bí thư, chúng ta đều rõ cả. Ta cũng không vòng vo với ngài, ngài cũng chẳng cần làm bộ với ta. Tại sao không công khai kết quá? Nghe nói danh sách đã có, ta xếp thứ hai, nhưng có một tin là ta được hơn % số phiếu bầu, điều này thật là đáng buồn cười a!”
Hứa Bá Cơ cười nói: “Ngươi nghe mấy tin này ở đâu?”
“Hứa chủ nhiệm, ngài cần gì phải giả hồ đồ. Ta chính thức yêu cầu ngài điều tra sự kiện bình chọn thanh niên ưu tú, trả lại cho ta một cái công đạo, trả lại cho dân chúng Giang Thành một cái công đạo!”
“Hứa Bá Cơ nói: “Đây là vấn đề thuộc về Ban tuyên truyền, không liên quan tới kỷ ủy ta...”
“Bình chọn thì họ quản lý, nhưng xảy ra vấn đề bất công thì là ngài quản. Nếu như ngài muốn trốn tránh việc này, ta đành báo cáo với ban kỷ ủy tỉnh vậy!”
Hứa Bá Cơ biết thằng nhãi này nói là làm, không khỏi cười khổ: “Tiểu Trương, hiện tại kết quả còn chưa có công bố ra ngoài, đâu cần phải như thế?”
“Đúng hay không thì tất cả mọi người đều rõ ràng, Hứa chủ nhiệm so với ta càng minh bạch hơn! Ngô Hồng Quý vì sao dám tố cáo ta? Chẳng phải là vì sau lưng hắn có chỗ dựa sao? Nếu không thì cho dù có mười lá gan hắn cũng không dám. Hắn chỉ là kẻ tiểu nhân, ta căn bản không thèm để vào mắt, ta đã từng đánh hắn, nhưng mà là tại nhà máy dược cơ, hắn gây khó dễ cho nhà máy, quấy rầy Hồ giám đốc. Ta sẽ chính thức kiện hắn vu cáo ta, ngoài ta cùng sẽ tìm Hồ giám đốc kiện hắn tội quấy rối!”
Tân nhiệm bí thư Đỗ Thiên Dã còn chưa có tới, nhưng Hồng Vĩ Cơ cũng chẳng muốn tiếp tục chủ trì cuộc họp thường ủy để phải chịu xấu hổ như lần trước nữa. Vì thế người chủ trì lần này là Tả Viên Triêu, cái cảm giác được nắm đại cục trong tay xem ra rất tuyệt, đáng tiếc là hắn chỉ tạm thời được như thế trong một thời gian ngắn mà thôi.
Chủ đề thảo luận hôm nay là làm sao để có thể thuận lợi quá độ, kỳ thực cũng không có vấn đề gì, trước kia làm gì thì hiện tại vẫn cứ như thế, kiên định thực hiện công tác, về phần thay đổi thế nào, phải đợi bí thư thân nhiệm Đỗ Thiên Dã tới.
Chủ nhiệm kỷ ủy Hứa Bá Cơ đưa ra vấn đề của Trương Dương.
Tả Viên Triêu nhíu nhíu mày, hắn thấp giọng: “Chuyện này hình như không cần phải thảo luận tại đây!”
Hứa Bá Cơ nói: “Ta nguyên bản cho rằng đây là chuyện nhỏ. Nhưng Trương Dương kiên quyết nói sự kiện bầu chọn thanh niên ưu tú lần này có vấn đề, yêu cầu công khai kết quả, nếu không hắn sẽ báo cáo với ban kỷ ủy và Ban tuyên truyền tỉnh!”
Vài ánh mắt trong thường ủy nhìn về phía Triệu Dương Lân, trong đó không ít vẻ hả hê. Kỳ thực mọi người đều ý thức được Hứa Bá Cơ hôm nay nhắc tới chuyện này nhất định là có mục đích. Hắn khơi mào chiến sự tại đây, muốn thường ủy tỉ mỉ thảo luận về chuyện này. Sâu xa mà nói thì vốn chức vị đoàn thị ủy bí thư sau khi Tần Thanh đi, Hứa Bá Cơ tiến cử phó bí thư Triệu Quốc Bân đảm nhiệm, nhưng Tôn Đông Cường xuất hiện làm đảo lộn kế hoạch của hắn. Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn có một chút oán niệm, hiện tại có cơ hội khẳng định làm muốn trả đũa một phen.