Y Đạo Quan Đồ

chương 242: hữu tích khả tuần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Hữu tích khả tuần

Cùng Hình Triệu Huy phân khai xong Trương Dương gọi điện cho mẹ nuôi La Tuệ Trữ. Văn Quốc Quyền là phó thủ tướng cũng là lãnh đạo trực tiếp của bộ trưởng bộ y tế Thái Tư Trường mặt mũi của Văn gia nhất định Thái gia phải cấp, Trương Dương cũng không muốn La Tuệ Trữ trực tiếp đứng ra can thiệp vào chuyện này. Hắn chỉ là muốn xem Thái Húc Đông thế nào một chút. Hiện tại Thái Húc Đông sinh tử thế nào chưa rõ, thương thế của hắn và chuyện Cố Minh Kiện phải chịu trách nhiệm hình sự hẳn là có liên quan. Nếu như hắn bình an vô sự thì chuyện này còn có thể phát triển theo chiều hướng thuận lợi, còn nếu như có điều không hay, thù này sợ rằng sẽ càng ngày càng lớn.

La Tuệ Trữ nghe chuyện này, bà cũng không nghĩ Trương Dương lại phản ứng nhanh như thế, trước tiên đã chạy tới Bắc Kinh, hẳn là có thể thấy được quan hệ của cậu con nuôi trẻ tuổi này và Cố Giai Đồng không đơn giản. La Tuệ Trữ vốn định tới thăm Thái Húc Đông nhưng nghe ý tứ của Trương Dương lại đồng ý đợi hắn tới rồi cùng đi.

Trên đường đi tới bệnh viện Bắc Hải, La Tuệ Trữ nói với Trương Dương: “Thái bộ trưởng rất thương yêu nhi tử của mình, thậm chí là có chút hơi nuông chiều, cho nên Thái Húc Đông này từ nhỏ đã có phần bướng bỉnh, thường xuyên ý vào gia thế mà làm những điều không hay, rốt cuộc hiện tại cũng xảy ra chuyện.” Bà dừng lại rồi thở dài: “Nghĩ không ra lại tới mức này, lão Thái trông cộng việc luôn là người nghiêm khắc, vậy mà đối với chuyện gia đình cũng không xử lý nổi, để cho Thái Húc Đông hết lần này tới lần khác gây chuyện!”

Trương Dương nói: “Mẹ, người nói mấy người nhà bọn họ có chịu giải quyết riêng không?”

La Tuệ Trữ đạm nhiên cười nói: “Sự tình lớn như thế, cả Bắc Kinh đều biết, giải quyết riêng thế nào đây'? Hơn nữa, vị tất mà Thái bộ trưởng đã chịu.”

“Nếu như Thái Húc Đông bình an vô sự?”

La Tuệ Trữ nhìn Trương Dương một chút, bà minh bạch ý tứ của hắn, cũng biết khả năng của hắn Trương Dương sở dĩ muốn gặp Thái Húc Đông chính là muốn xem có thể cứu được Thái Húc Đông hay không. Hắn đương nhiên rất muốn hỗ trợ chuyện này, La Tuệ Trữ cũng hiểu, nhưng có điều chuyện này khả năng đạt được là vô cùng thấp, bà thở dài nói: “Trương Dương, chuyện này không phải là chuyện ngoại nhân ta có thể tùy tiện nhúng tay. Hơn nữa phải làm như thế nào, ta nghĩ Cố Doãn Tri hiểu hơn ai hết.”

Trong cuộc họp thường ủy, Cố Doãn Tri vẫn không có chút biểu hiện nào khác thường biểu tình của lão vẫn tỏ ra lạnh lùng chẳng chút dao động như ngày thường Ngay ngày hôm nay, chuyện Cố Minh Kiện cố ý giết người hầu như đã khiến cho dư luận xôn xao trên dưới. Cố Doãn Tri lúc biết chuyện này vô cùng kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng lập tức minh bạch một điều chuyện này chắc chắn không chỉ quan hệ đến nhi tử, cùng có thể có kẻ nương vào chuyện này để trả thù lão, bôi đen danh dự của lão.

Bản thân Cố Doãn Tri đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió quan trường tự nhiên rèn luyện tâm tính rất vững chãi, tình huống càng nghiêm trọng nội tâm lão lại càng lãnh tĩnh.

Sau khi tan họp, chủ tịch Tống Hoài Minh đi sau Cố Doãn Tri, hắn thấp giọng nói: “Cổ bí thư!”

Cố Doãn Tri gật đầu mỉm cười nói: “Vừa đi vừa nói chuyện!”

Tống Hoài Minh nói: “Chuyện ở Bắc Kinh ta đã nghe qua!”

Cố Doãn Tri hết sức đạm nhiên cười nói: “Tin tức rất bất ngờ, chính ta cũng khó tin được!” Trước mặt Tống Hoài Minh, lão không cần phải giấu diếm.

Tống Hoài Minh nói: “Thế giới này vẫn không bao giờ có thiếu tiểu nhân bại sự!”

Cố Doãn Tri nói: “Ngày mai ta đi Bắc Kinh!”

Tống Hoài Minh thấp giọng: “Cố bí thư yên tâm, chuyện còn lại ở Bình Hải ta sẽ lo liệu!”

Cố Doãn Tri nói: “Người khác muốn nói như thế nào ta không quan tâm. Chờ ta làm rõ chuyện này, ta nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng!”

Tống Hoài Minh thở dài: “Gia sự luôn là khó mà nói được với người khác.”

Cố Doãn Tri có chút suy nghĩ nói: “Người đứng ở vị trí như của chúng ta, vấn đề riêng cũng sẽ trở thành vấn đề chung!”

Thái gia lưu lại chăm sóc cho Thái Húc Đồng là hai tỷ muội Thái Húc Hồng và Thái Húc Mai, đương nhiên còn có nhiều người thân thích cũng tới hỗ trợ. La Tuệ Trữ tới khiến cho Thái gia rất cảm động, nhưng bọn họ thấy Trương Dương ở bên cạnh La Tuệ Trữ thì nhất thời sinh ra chút cảm giác cảnh giác. Thế nhưng với thân phận của La Tuệ Trữ thì cho dù trong lòng họ có suy nghĩ gì, ngoải miệng cũng vẫn cứ phải tươi cười.

La Tuệ Trữ nói với Thái Húc Hồng: “Húc Hồng đây là con nuôi ta - Trương Dương, hắn cũng là bằng hữu với Húc Đông cho nên nghe nói sự tình xảy ra vội tới đây xem!”

Thái Húc Hồng biểu hiện ra thái độ tương đối ôn hòa, vẫn mỉm cười chào Trương Dương, nhưng Thái Húc Mai thì không có hàm dưỡng được như tỷ tỷ mình, tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Dương cũng đủ biểu thị sự không hề chào đón hắn. Trương Dương đương nhiên chẳng thèm so đo với một nữ nhân, huống chi lần này hắn lo lắng Cố gia thực sự là đuối lý.

Lúc định vào trong phòng bệnh, Thái Húc Mai rốt cuộc không nhịn được nói một câu: “Ca ca ta đã ốm yếu, không thích hợp để nhiều người vào lắm!”

Dáng vẻ tươi cười trên mặt của La Tuệ Trữ vẫn giữ nguyên: “Húc Mai muốn đuổi ta đi sao” ?

Thái Húc Mai nghe mà mặt biến sắc, Thái Húc Hồng cuồng quít giải thích: “La a dì, Húc Mai không có ý như thế, nó vốn không biết cách nói chuyện mà...”

La Tuệ Trữ vẫn nhẹ nhàng nói: “Hơn ba mươi tuổi rời chứ không còn trẻ nữa, nói chuyện cần phải giữ miệng một chút. Đừng quên thân phận của ngươi là nữ nhi của ai. Đừng để cho người ngoài nghĩ rằng cha mẹ ngươi gia giáo không nghiêm!”

Trong lòng Trương Dương thầm khen, mẹ nuôi vẫn nhẹ nhàng nói mà khí thế không hề nhỏ.

Thái gia tỷ muội đỏ bừng mặt, trước mặt La Tuệ Trữ các nàng căn bản không có dũng khí phản bác, chỉ có thể đứng nhìn Trương Dương đi theo La Tuệ Trữ đi vào trong phòng bệnh.

Hai người thay đổi y phục cách ly, La Tuệ Trữ để bó hoa tươi một bên, bà cũng không có tới gần giường bệnh.

Trương Dương đi tới bên cạnh giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của thằng nhãi này, trong lòng thầm nghĩ không biết hắn bị thương thế nào. Trương Dương cầm cổ tay Thái Húc Đông thấp giọng than thở “Húc Đông! Là ta Trương Dương đây, ta tới thăm người!” Trong thanh âm tựa như mang theo một cỗ ưu thương nhàn nhạt, kỳ thực ra Thái Húc Đông có sống chết thế nào hắn cũng không bận tâm nói gì đến thương tâm, bất quá biểu diễn thì phải như thế.

Thái gia tỷ muội tiến vào, thấy biểu hiện của Trương Dương, dĩ nhiên là có thêm một chút tin tưởng hắn là bằng hữu với ca ca của mình.

Trương Dương tranh thủ mà thăm mạch cho Thái Húc Đông mạch tượng của hắn quả thực khá yếu. Một cỗ nội lực tràn vào kích thích cơ thể Thái Húc Đông khiến cho hắn mở hai mắt.

Thấy Trương Dương trước mặt mình, hắn lấy làm kinh hãi, bất quá miệng và mũi vẫn đang bị cái dưỡng khí che, vô phép có thể mở miệng ra nói được.

Trương Dương đương nhiên không thể nói to khiến cho mọi người cùng nghe được. Hắn truyền âm cho Thái Húc Đông: “Thái Húc Đông ngươi bị thương rất nặng ta lưu lại cho ngươi một bình thuốc trị thương ngươi cứ dựa theo phân phó của ta mà uống đảm bảo trong vòng nửa tháng ngươi sẽ phục hồi như cũ, bằng không tính mệnh của ngươi khó mà giữ được.”

Thái Húc Đông trừng lớn hai mắt nhìn.

Trương Dương lại nói: “Chuyện ngươi cùng Cố Minh Kiện ta sẽ mau chóng trả cho ngươi một cái công đạo, bất quá trước khi tra rõ chuyện này, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút. Bằng không ta xử lý người một chút, ngươi sẽ không có một ngày yên ổn đâu.” Những lời này chính là trắng trợn uy hiếp.

Thái Húc Đông vừa hận vừa sợ, hắn thực sự không nghĩ ra thằng nhãi này vì sao tự nhiên lại nhúng tay vào chuyện này.

Thái Húc Hồng đi tới gần bên giường, Trương Dương ra bộ thở dài nói: “An tâm mà tĩnh dưỡng, ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều!” Hắn vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay Thái Húc Đông nói, xong rời đứng dậy cáo từ.

Thái Húc Hồng tiễn La Tuệ Trữ và Trương Dương tới thang máy, La Tuệ Trữ nói với nàng: “Cố gắng chiếu cố thật tốt cho ca ca ngươi, chỉ cần người bình an võ sự thì chuyện gì cũng dễ dàng nói hơn.”

Thái Húc Hồng gật đầu.

Ly khai khỏi đại lâu bệnh viện, La Tuệ Trữ hỏi Trương Dương: “Ngươi vừa nói với Thái Húc Đông cái gì?”

Trương Dương cười nói: “Cũng không có gì đâu ạ!”

La Tuệ Trữ liếc mắt nói: “Còn gạt ta sao? Vừa rồi ta thấy rõ miệng ngươi động liên tục, nhất định là nói cái gì đó!” Tâm tư bà kín đáo, mấy hành động mờ ám của Trương Dương đương nhiên không thể nào qua được con mắt bà.

Trương Dương bật cười ha hả: “Con chỉ nói cho hắn phải cẩn thận, bằng không nhiều chuyện không may sẽ xảy ra.”

La Tuệ Trữ nhịn không được nở nụ cười: “Tiểu Tử ngươi cũng thật là, người ta đã thảm như thế, ngươi lại còn cư nhiên uy hiếp họ. Còn kéo cả ta vào làm đồng lão, ngươi đúng là một hỗn tiểu tứ!” Bà cũng không có tức giận gì, bởi vì La Tuệ Trữ biệt Trương Dương và Cố Giai Đồng có tình cảm, cho nên hắn lập trường của hắn là đứng về phía Cố gia là đương nhiên. Bất quá nghe hắn nói thì dường như Thái Húc Đông có chút nhược điểm gì đó, nói không chừng lần này tiểu tử này lại có thể tạo được một ít tác dụng nghĩ tới đây, La Tuệ Trữ nói: “Dù sao ta cũng định nói với cha nuôi ngươi một tiếng, nếu như có thể thì sẽ đứng ra nói chuyện với hắn.”

Trương Dương lắc đầu: “Tạm thời chưa cần, Cố bí thư còn chưa có tới, con nghĩ nhất định lão có chủ ý riêng.”

La Tuệ Trữ gật đầu: “Cố Doãn Tri cũng là kẻ làm việc chu đáo, hy vọng là hắn có đủ năng lực thóa thuận cùng Thái bộ trưởng.”

Lúc Trương Dương trở lại khách sạn, Cố Giai Đồng đã dậy, nàng vừa mới tắm xong đang mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ ngồi trong phòng khách, trên tay là một ly rượu, đôi mắt tràn đầy thương cảm đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trương Dương đi tới phía sau nàng bàn tay đặt lên vai nàng Cố Giai Đồng buông chén rượu, ôm lấy cánh tay của hắn.

Trương Dương cúi người xuống hôn nhẹ lên gương mặt nàng nhẹ giọng nói: “Uống rượu sao?”

“Một chút thôi!”

“Mượn rượu giải sầu càng sầu thêm!”

Cố Giai Đồng hỏi: “Ngươi vừa rồi ra ngoài làm gì thế?”

Trương Dương lúc này mới kể chuyện vừa rồi cùng La Tuệ Trữ đi tới bệnh viện, Cố Giai Đồng nghe Trương Dương nói tính mệnh của Thái Húc Đông nhất định có thể bảo trì mới thở phào nhẹ nhõm.

Trương Dương nói: “Có một chuyện ta không nghĩ ra, Minh Kiện tối qua mới từ giới độc sở (chỗ này có thể là chỗ cai nghiện hay gì đó liên quan tới tội hút thuốc phiện) đi ra, buổi tối lại xảy ra chuyện, hắn thế nào mà tìm ngay được Thái Húc Đông gây chuyện?”

Cố Giai Đồng nói: “Lâm Ngọc Văn và Minh Kiện có quen nhau từ Đông Giang ta nghĩ nhất định chuyện Minh Kiện dùng thuốc có liên quan tới nàng ta.”

Trương Dương cảm thán nói: “Hồng nhan họa thủy!”

“Chiếu theo những gì xảy ra thì hình như chuyện này nhất định có kẻ giật dây!”

Trương Dương gật đầu nói: “Đi, tới quan bar xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Lâm Ngọc Văn là một nữ nhân rất tâm cơ, sự tình phát sinh tối qua khiến cho quan bar tạm thời bị đóng cửa. Nàng ta cũng cung cấp những chứng cứ quan trọng cho phía cảnh sát.

Lúc Trương Dương cùng Cố Giai Đồng tìm nàng ta, nàng ta đang khóa cửa quán bar chuẩn bị ly khai. Gần đây sinh ý của quán cũng không tốt lắm, vừa lúc lại xảy ra chuyện như thế, cho nên nàng dự định tạm nghỉ một thời gian.

Biết thân phận của Cố Giai Đồng Lâm Ngọc Vân nhàn nhạt cười nói: “Ta chỉ là một người vô tội bị hại liên quan thôi. Ta đã báo cáo hết cả với phía cảnh sát rồi, thiết nghĩ chắc không cần phải nói lại với ngươi nữa!” Nói xong nàng xoay người bước đi luôn, Trương Dương nói: “Hình như quan hệ của người và Thái Húc Đông cũng không tầm thường a?”

Lâm Ngọc Văn phẫn nộ quay sang nói: “Vị tiên sinh này, ta không hiểu ngươi có ý tứ gì! Mỗi người đều phải có trách nhiệm về lời nói của mình. Nếu như tạo thành tổn hại danh sự người khác, sẽ bị tố cáo đó.”

Trương Dương cười nói: “Lâm tiểu thư cũng là người thông minh, hiện tại người đang ở trong tiểu khu Long Vực sao?”

Lâm Ngọc Văn xuất hiện một chút hoảng loạn trong lòng nàng cắn cắn môi xoay người định chạy, nhưng nghe được Trương Dương nói: “Ta nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện!”

Lâm Ngọc Văn đừng bước, suy nghĩ một chút rồi chỉ quán trà phía bên đường.

Trương Dương tuy rằng không nói cụ thề, nhưng Lâm Ngọc Văn cũng minh bạch, sự tình của nàng ta và Thái Húc Đông nhất định người ta biết rõ. Tối đó lúc nàng cùng Thái Húc Đông ân ái triền miên, bỗng nhiên dưới gầm giường xuất hiện một kẻ quay lén chụp ảnh, chuyện đó vô hình chung trở thành một bóng ma bao phủ trong lòng nàng. Lâm Ngọc Văn vẫn cho rằng chuyện này là do Vương Học Hải bày ra.

Lâm Ngọc Văn cố gắng bình tĩnh nhìn thanh niên trước mặt nói: “Nói đi, ngươi tìm ta muốn hỏi cái gì?”

Trương Dương nói: “Chuyện tối hôm qua!”

“Cố Minh Kiện uống quá nhiều, hắn như người điên vậy, lúc đó Thái Húc Đông cũng đang uống rượu ở đó cùng Từ Na, Cố Minh Kiện trông thấy bọn họ thân thiết thì sinh ra ghen tức, hắn kéo Từ Na ra, nhưng Từ Na không muốn, Thái Húc Đông liền đẩy Cố Minh Kiện và đánh hắn một quyền. Cố Minh Kiện thẹn quá hóa giận liền cầm con dao xông tới. Toàn bộ sự tình câu chuyện là như thế, ta cũng đã báo cáo cho phía cảnh sát.”

Trương Dương nói: “Ta không muốn hỏi chuyện này. Cái ta thắc mắc là Cố Minh Kiện thế nào lại tìm được bọn họ đang ở quán bar của ngươi?”

“Ta làm sao mà biết.”

Trương Dương nhìn ra Lâm Văn Ngọc hiển nhiên là đang cố tình trốn tránh, hắn lạnh lùng nói: “Chuyện này và Vương Học Hải có liên quan không?”

Lâm Ngọc Văn tuy rằng cố gắng tỏ ra trấn định, nhưng khi nghe tới cái tên Vương Học Hải thì vẫn có một chút hoảng loạn.

Trương Dương nói: “Kỳ thực người không cần phải giấu diếm, cho dù ngươi không nói thì chúng ta cũng sớm muộn cũng hỏi được từ Cố Minh Kiện. Cho dù ngươi muốn nói dối cũng không được!”

Lâm Ngọc Văn bỗng nhiên đứng lên nói: “Ta thật không hiểu ngươi đang nói cái gì?”

Trương Dương nâng chén trà lên nhẹ nhàng nói: “Lâm tiểu thư, có những việc chẳng cần phải nói nhiều vì trong lòng mọi người đều rõ ràng Nếu như ta biết được ngươi có liên quan tới chuyện này, thì ta dám đảm bảo với ngươi một điều rằng tại Bắc Kinh này không còn chỗ cho ngươi dung thân nữa.”

Khóe môi Lâm Ngọc Văn run rẩy, tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp mặt Trương Dương, nhưng nàng cũng cảm nhận được rằng nam nhân trước mặt này bá đạo cường thế. Trương Dương nói chuyện như vậy chắc chắn đằng sau hắn có một thế lực không nhỏ.

Lâm Ngọc Văn cũng không có lập tức đi, nàng thấp giọng nói: “Ta thật không rõ ràng lắm chuyện này. Ngươi rốt cuộc muốn gì?”

Trương Dương cười lạnh nói: “Nếu như người biết chuyện gì khác ngoài những điều ngươi vừa nói thì nói cho ta.”

Trên khuôn mặt Lâm Ngọc Văn thoáng có chút sợ hãi, thế nhưng nàng rốt cuộc cũng chế trụ được, không nói gì, xoay người rời đi.

Cố Giai Đồng có chút nóng nảy thiếu kiên nhẫn: “Vì sao không đuổi theo nàng ta?”

Trương Dương thấp giọng: “Cứ để cho nàng ta một chút thời gian cân nhắc lợi hại!”

Cố Giai Đồng oán hận nói: “Cái tên Vương Học Hải này thực sự là đáng khinh bỉ, chuyện này nhất định là do hắn khơi mào.”

Trương Dương đạm nhiên cười nói: “Ta hầu như có thể kết luận, người tối qua uống rượu cùng Minh Kiện chính là hắn!”

“Hắn vì sao có thể ngoan độc như thế?

Trương Dương nói: “Giai Đồng cho dù là Vương Học Hải làm chuyện này hắn cũng không hề phạm tới pháp luật, chúng ta không có bất luận chứng cứ gì để chứng minh rằng hắn có tội!”

“Trương Dương, ta thực sự là quá sơ suất, chuyện này xảy ra chính là hệ quá từ việc Minh Kiện dùng ma túy từ trước.”

Trương Dương nắm tay nàng thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm, nếu như chứng minh được Vương Học Hải đứng sau chuyện này, ta nhất định không bỏ qua cho hắn!”

Cố Giai Đồng gật đầu nói: “Ngày mai cha ta cũng tới, ta không biết phải nói như thế nào với cha!”

“Cứ nói thật đi, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cùng có thể xử lý được, nhất định cha sẽ không trách ngươi đâu!”

Vương Học Hải lúc này đã ly khai khỏi Bắc Kinh, lúc gặp phải đoạn phiền phức này, hắn vội vàng rời đi ngay, hiện tại chuyện này trở thành chuyện của Cố gia và Thái gia, chẳng có quan hệ gì tới hắn.

Trương Dương không tìm được Vương Học Hải, chỉ có thể hẹn gặp Điền Linh. Từ lúc Điền Linh biết Vương Học Hải có quan hệ với Lâm Ngọc Văn thì tình cảm vợ chồng cũng nhạt đi rất nhiều, gần đây càng ít gặp mặt cho nên lúc Trương Dương vừa nhắc tới tên Vương Học Hải nàng đã lạnh lùng nói: “Chuyện ở bên ngoài của hắn, ta rất ít khi hỏi tới!”

Trương Dương nói: “Điền Linh, Minh Kiện hiện đang bị giam, các dấu hiệu nghi ngờ cho thấy chuyện của hắn và Thái Húc Đông rất có liên quan tới chồng của ngươi.”

Điền Linh đối với chồng mình đương nhiên thái độ vẫn có phần che chở: “Trương Dương, ta không rõ ý tứ những lời này của ngươi. Vương Học Hải cùng với Cố Minh Kiện quan hệ rất tốt, bọn họ là hảo bằng hữu. Hắn nói cho Minh Kiện chuyện này hắn là không hề có ác ý.”

Trương Dương lại nói: “Ngươi lá vợ hắn, đối với tính cách của hắn hẳn là phải hiếu rõ. Hắn nói chuyện này cho Minh Kiện không có khả năng không nghĩ tới hậu quả. Với tính cách sốc nổi như của Minh Kiện mà hắn hết lần này tới lần khác nhắc lại những chuyện này, ngươi thực sự tin tưởng hắn không có dụng tâm gì khác?”

Điền Linh nhìn Trương Dương, trên mặt không có chút biểu tình gì thay đổi: “Trương Dương, ta biết quan hệ của ngươi và Học Hải không tốt, thế nhưng ngươi cũng không thể vì thế mà đem hắn trở thành một kẻ xấu. Ta và hắn vợ chồng nhiều năm ta hiếu hắn, tính cách của hắn chính xác là một người thực dụng coi trọng lợi ích, nhưng tuyệt không phải là người xấu.”

Trương đại quan nhân không có nói gì, Điền Linh thật không hiểu là quá đơn giản hay là ngu xuân nữa, hắn thấp giọng nói: “Ta không phải là muốn hại hắn hay phá hoại quan hệ vợ chồng nhà ngươi. Nhưng nếu như trong lòng hắn không có gì tại sao hắn vội rời khỏi Bắc Kinh như thế?”

Điền Linh nói: “Được rồi! Trương Dương, ta vẫn luôn coi ngươi như bằng hữu, nhưng chuyện này thực sự ngươi đã thái quá rồi!” Tuy rằng nói thế nhưng trong lòng Điền Linh cũng có chút dao động kể từ lúc tình cảm vợ chồng sứt mé, sự tín nhiệm của nàng đối với Vương Học Hải cũng bắt đầu giảm sút.

Trương Dương nói: “Nếu như ngươi tin tưởng hắn vô tội thì khi hắn trở về bảo hắn gặp ta đối chất. Ta muốn hắn giải thích rõ chuyện này!”

Điền Linh cắn cắn môi, lấy điện thoại ra, bẩm số của Vương Học Hải, lúc định bấm vào nút gọi thì lại có chút do dự.

Chút cử động nhỏ này cũng không qua được con mắt của Trương Dương, liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, rốt cuộc Điền Linh cũng có đủ quyết tâm, nàng liền băm nút gọi, bất quá số điện thoại của Vương Học Hải lại đang trong trạng thái tắt máy.

Trương Dương đối với kết quả này cũng không có ngoài ý muốn, bình tĩnh nói: “Sự tình của Minh Kiện sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra manh mối.”

Điền Linh đứng dậy: “Chẳng liên quan gì tới ta!” Nói xong lập tức ly khai.

Trương Dương nhìn bóng lưng Điền Linh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này điện thoại của hắn đổ chuông nghe máy thì thấy một giọng nữ: “Từ Na ở tại Mật Vân, có chuyện gì ngươi tự đi mà hỏi nàng!” Từ thanh âm Trương Dương đã đoán ra được đó là Lâm Ngọc Văn, hắn cũng không có vạch trần nàng mà chỉ thấp giọng hỏi thêm: “Cho ta địa chỉ cụ thể!”

Cố Doãn Tri đã tới Bắc Kinh, từ lúc biết tin Thái Húc Đông có thể bị nguy hiếm tới tính mạng thì lão lập tức lên máy bay ngay. Lão cũng không có nói cho Cố Giai Đồng hành trình của mình mà liên hệ với lão bằng hữu Từ Thiên Dương, bảo nhờ lão ta an bài gặp mặt Thái Tư Tường một chút.

Bộ trưởng Thái Tư Tường tâm tình có phần trầm trọng hắn đang đau lòng vì nhi tử, cùng cảm thấy phẫn nộ, tuy rằng là người đứng đầu Thái gia, cũng là một bộ trưởng nhưng nhi tử của mình gặp chuyện như vậy cũng không thể không có chút thái độ được. Cũng may lão là người lý trí cho nên vẫn cực lực giữ bình tĩnh.

Tự Thiên Dương là thượng cấp của Thái Tư Tường, cũng là lão bằng hữu của Cố Doãn Tri, nếu như không phải vì muốn giữ quan hệ song phương thì lão cũng chẳng muốn đứng ra làm chủ chuyện này. Tuy rằng chuyện này khó có thể giải quyết nhưng cũng không nên để cho nó phát triển theo hướng xấu hơn.

Cố Doãn Tri xuống máy bay, Từ Thiên Dương đã cho ô tô đón lão tới thẳng bệnh viện Bắc Hải, rồi cùng lão vào thăm Thái Húc Đông Sau đó là tới một gian phòng VIP tại bệnh viện gặp Thái Tư Tường.

Cố Doãn Tri cùng Thái Tư Tường quá khứ cũng có chút quen biết mặc dù không tính là thâm giao gì. Cố Doãn Tri chủ đông vượn tay: “Thái bộ trưởng sự tình lần này thực sự là xin lỗi!”

Thái Tư Tường bắt tay cùng Cố Doãn Tri, hắn thấp giọng nói: “Ngồi đi!” Vô luận chuyện này là vì sao thì không thể nghi ngờ một điều đó là lão là người bị hại. Cố Doãn Tri mặc dù biểu hiện ra đầy thành ý xin lỗi ngay từ đầu, nhưng chuyện này không phải là chuyện chỉ cần xin lỗi là có thể giải quyết. Liến tiếp sáu nhát dao, hầu như đã cướp đi tính mạng của nhi tử lão, giả như chuyện không hay xảy ra, lão thật sự không dám tưởng tượng mình sẽ thành ra như thế nào. Đương nhiên lão sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua kẻ có ý đồ giết con trai mình

Cố Doãn Tri ngồi xuống: “Thái bộ trưởng từ lúc ta nghe nói chuyện này, trong lòng cứ luôn cảm thấy không yên. Hành vi của khuyển tử thực sự khiến cho ta phải thẹn thùng. Ta thật tình xin lỗi những điều đã gây ra cho Thái gia!” Cố Doãn Tri cúi thấp đầu đầy thành ý.

Từ Thiên Dương nhìn mà không khỏi cảm khái, tính tình lão bằng hữu Cố Doãn Tri thế nào lão biết rõ. Đừng nói là một vị bộ trưởng ngay cả lãnh đạo cấp cao hơn nữa lão ta cũng tuyệt đối không cúi đầu. Thế nhưng ngày hôm nay lão phải chịu cúi đầu vì nhi tử mình. Mỗi người đều có những yếu điểm, mà một yếu điểm chung nhất đó chính là tình cảm gia đình, tình phụ tử.

Thái Tư Tường vẫn không tỏ thái độ gì: “Cố bí thư khách khí quá rồi, chuyện đã xảy ra, chúng ta có nói gì cũng chẳng có ý nghĩa.” Lão chính là nói cho Cố Doãn Tri rằng nếu như ngươi thành tâm thì cứ nói thẳng còn nếu không thì chuyện này đâu dễ dàng quên đi như thế.

Từ Thiên Dương cười ngắt lời: “Đúng vậy, ai cũng chẳng muốn những chuyện như thế này phát sinh Nhưng nếu đã xấu ra, chúng ta tự nhiên phải đối mặt với hiện thực, tìm cách giải quyết cùng nhau mới phải.”

Thái Tư Tường đạm nhiên nói: “Giải quyết thế nào chúng ta cũng không nói được, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cần giải quyết thế nào đã có người khác lo liệu.” Biểu hiện của hắn chính là rất rõ ràng không có bất luận nhân nhương nào, tất cả sẽ xử lý theo pháp luật, Cố Doãn Tri ngươi muốn bang trợ cho nhi tử ngươi thì không có cửa đâu

Tới cảnh giới như bọn họ thế này, đơn giản nghe những lời như thế của đối phương là đủ hiểu, Cố Doãn Tri bình tĩnh nói: “Thái bộ trưởng ta đến đây chỉ là muốn xin lỗi, tuyệt không có ý muốn tìm cách thoát tội cho khuyển tử. Chúng ta đều là cán bộ của quốc gia, càng phải hiểu tầm quan trọng của pháp luật. Ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm, cũng không thiên vj, ta chỉ thành tâm biểu thị sự áy náy của mình.” Cố Doãn Tri nói cũng thập phần thành tâm, hắn nói như vậy cũng khiến cho Thái Tư Tường rơi vào bị động mặc dù biểu tình của lão vẫn tỏ ra lãnh tĩnh, nhưng về phương diện này thì còn kém Cố Doãn Tri một chút. Cũng có trách, tâm trạng đang bất ổn vì tính mệnh đứa con, thử hỏi làm sao có đủ bình tĩnh cho được.

Phản ứng của Thái Tư Tường đã nắm trong dự liệu của Cố Doãn Tri, hắn và Thái Tư Tường nói chuyện khoảng tầm hai mươi phút nữa thì kết thúc, Cố Doãn Tri về cùng Từ Thiên Dương, lão Từ không khỏi thở dài: “Lão Thái xem chừng muốn truy cứu chuyện này!”

Cố Doãn Tri nói: “Sự tình như vậy phát sinh trên người ta thì ta cũng sẽ không nguyện ý mà từ bỏ!”

Từ Thiên Dương nói: “Ngươi dự định ở lại Bắc Kinh vài ngày chứ?”

Cố Doãn Tri thấp giọng: “Tối đa là ba ngày!”

Từ Thiên Dương nhìn gương mặt trầm trọng của Cố Doãn Tri, lão biết lúc này áp lực nội tâm của Cố Doãn Tri khẳng định là rất lớn.

Cố Doãn Tri nhìn bầu trời ngoài cửa kính xe một hồi, sau một lúc trầm mặc rút cuộc cũng nói: “Ta muốn gặp Minh Kiện!”

Cố Minh Kiện mặc bộ quần áo tù đi từ trong đi ra, ánh mắt nhìn phụ thân vẫn có phần hững hờ.

Biểu hiện của nhi tử như thế không khỏi khiến cho Cố Doãn Tri cảm thấy đau lòng, mỗi lần trước đây trong đó đều có một phần sợ hãi cùng nể trọng vô cùng, nhưng hiện tại nó đã hoàn toàn tiêu thất.

Cố Minh Kiện ngồi xuống đối diện với phụ thân, hai tay đang bị còng đặt lên trên bàn, ánh kim băng lãnh phản chiếu vào mắt Cố Doãn Tri khiến cho lão như có cảm giác đau xót.

Thanh âm của Cố Minh Kiện khàn khàn: “Có thuốc không? Cho ta một điếu!”

Cố Doãn Tri bỗng nhiên vung tay lên hung hăng tặng cho hắn một cái bạt tai như trời giáng, tên cảnh ngục đứng một bên định chạy tới ngăn lại nhưng lại bị khí thế và ánh mắt phẫn nộ của Cố Doãn Tri ngăn lại.

Cố Minh Kiện cười cười: “Nếu như đánh ta có thể khiến cho cha cảm thấy thoải mái thì cứ đánh đi!”

Cố Doãn Tri lại vung tay lên thêm một lần nữa, nhưng rút cuộc lại hạ xuống lão thở dài: “Vì sao lại ra cái nông nỗi này?”

“Ta không khống chế được bản thân mình, chuyện này không liên quan tới ai, tất cả là do ta. Ta không chịu nổi vũ nhục, tôn nghiêm không thể để cho một tiện nhân chà đạp.”

Cố Doãn Tri thấp giọng: “Đáng giá sao?”

Cố Minh Kiện cứng rắn nói: “Đáng!”

“Ngươi biết hậu quả của chuyện này không?”

Ánh mắt của Cố Minh Kiện thất thần, như hắn chẳng còn hứng thú với mọi sự tình trên đời này: “Ta biết! Thế nhưng ta không thể không làm!”, hắn cũng chẳng muốn nói chuyện với phụ thân nữa, đứng lên nói: “Cảm tạ cha đã tới đây thăm ta!”

Trong ánh mắt Cố Doãn Tri tràn ngập đau thương từ sâu trong nội tâm.

Cố Minh Kiện xoay người bước vào phía trong nhà tù, bước được năm sáu bước thì thân thể hắn khuỵu xuống mặc dù hắn đã kiệt lực khống chế bản thân, nhưng không thể nào chiến thắng được cơn thèm thuốc. Chân tay hắn không ngừng run rảy, nước mắt và nước mũi dàn dụa, mặc dù hắn không muốn để phụ thân chứng kiến cảnh này nên mới cố gắng ly khai sớm, thế nhưng vẫn vô pháp tránh được.

“Thuốc... Cho ta một... Điếu... Cho ta...” Cố Minh Kiện rên rỉ.

Vành mắt Cố Doãn Tri đỏ ngầu, lão đứng dậy xoay người bước đi, mỗi một bước chân mà cảm giác trầm trọng gian nan vô cùng.

Cố Giai Đồng thật không ngờ phụ thân lại sớm tới Bắc Kinh, nàng vội vàng đi tới văn phòng đại diện tỉnh Bình Hải gặp phụ thân.

Cố Doãn Tri đang ngồi trên sân thượng ngắm nhìn cảnh sắc cuối thu của Bắc Kinh, nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên sự hỗn loạn mất phương hướng.

“Cha!” Cố Giai Đồng gọi.

Cố Doãn Tri không có quay đầu lại, thấp giọng nói: “Minh Kiện dùng thuốc bao lâu rồi?”

Cố Giai Đồng minh bạch rằng cha đã biết hết tất cả, nàng chậm rãi đi đến bên người Cố Doãn Tri rồi quỳ xuống

Cố Doãn Tri vẫn không có quay đầu lại: “Ta vừa gặp hắn, thấy hắn đang lên cơn nghiện, vô cùng thống khổ...”

“Cha...” Giai Đồng đã khóc không thành tiếng, thế nhưng nàng vô luận không thể hiểu nổi tại sao Minh Kiện đã cai nghiên thành công tại sao lại tái nghiện?

Cố Doãn Tri thấp giọng: “Ngươi không muốn cho ta biết là vì không muốn ta lo lắng, sợ ta mất thể diện, sợ ta trách cứ hắn!”

Cố Giai Đồng rưng rưng: “Con hiện tại mới hiểu được chính là con đã hại nó!” Giả như nàng nói chuyện này cho Cố Doãn Tri từ đầu, tuy rằng không thể tránh cho đệ đệ một trận từ cha, nhưng ít nhất mọi chuyện cũng không ra tới mức như thế này.

Cố Doãn Tri thở dài xoay người lại, vươn tay lau những giọt nước mắt trên má nữ nhi: “Nha đầu ngốc, lớn như thế còn khóc nhè sao. Mau đứng lên!”

Cố Giai Đồng lúc này mới đứng dậy, nàng nhỏ giọng: “Cha, Minh Kiện thế nào?”

Cố Doãn Tri nói: “Hắn phải chịu như thế này cũng là đáng với những gì hắn gây ra. Đương nhiên ta cũng có trách nhiệm trong đó!”

Cố Giai Đồng suy nghĩ một chút nào: “Cha! Chuyện này không đơn như thế, nó đang mang tội dang mưu sát, nếu như bị tuyên án thì...”

“Thì thế nào? Hắn dùng dọa dẫm ngươi khác là thực! Phạm tội là thực, chứng cứ vô cùng xác thực, muốn phủ nhận là được sao. Pháp luật chặt chẽ và bình đẳng trước mặt mọi người. Lẽ nào Minh Kiện lại có thể trốn chạy khỏi pháp luật?”

“Cha, nhưng chúng ta không thể cứ trừng mắt mà nhìn được.”

“Con đường này chính là do hắn lựa chọn!”

“Không chuyện này còn có nội tình khác!”

Cố Doãn Tri nao nao, ánh mắt thâm thúy nhìn nữ nhi.

“Minh Kiện tối đó với từ chỗ cai nghiện đi ra, hắn uống rượu cùng Vương Học Hải. Chuyện Thái Húc Đông và Từ Na là do Vương Học Hải nói cho hắn!”

Hai hàng lông mày của Cố Doãn Tri nhíu lại, ý tứ của nữ nhi chính là chuyện này có người xúi giục, Cố Doãn Tri thấp giọng: “Ngươi nghe ai nói?”

Cố Giai Đồng do dự một chút rồi cũng nói: “Là Trương Dương, hắn cũng đã tới Bắc Kinh, hắn cùng đang điều tra việc này. Hiện tại hắn đã đi tìm Từ Na, khẳng định là sẽ tìm được tin tức từ chỗ nàng ta.”

Cố Doãn Tri nhìn Giai Đồng đầy thâm ý: “Ngươi và hắn vẫn liên lạc?”

Cố Giai Đồng có hơi chút chột dạ: “Bọn con chỉ là hảo bằng hữu, đây là hắn có chút nhiệt tình.”

Trong lòng Cố Doãn Tri thầm than, hảo bằng hữu mà cần phải như vậy sao? Cố Doãn Tri đoán được có lẽ là lúc nghe được tin này Trương Dương kia cũng vội chạy tới Bắc Kinh Nếu như là lúc khác, nhất định Cố Doãn Tri đã giáo huấn nữ nhi vài câu, nhưng hiện tại không chuyện gì quan trọng bằng chuyện của nhi tử.

Cố Giai Đồng nói: “Dưỡng Dưỡng hôm nay sẽ ở chỗ con. Chuyện này có nói cho nó không?”

“Có những chuyện không phải cứ giấu mãi được, tối nay gia đình chúng ta ăn chung một bữa.” Nói tới đây trong lòng Cố Doãn Tri lại không khỏi cảm thấy xót xa.

Trương Dương đi tới Mặt Vân cùng với Hình Triệu Huy, lần này Hình Triệu Huy theo hắn hoàn toàn đơn giản là hỗ trợ. Hiện tại Hình Triệu Huy đang lái xe, còn Trương đại quan nhân thì nắm ngủ phía sau. Chính Hình Triệu Huy cũng phải thắc mắc bản thân mình là thủ trưởng thế nào lại thành tài xế cho hắn, không hiểu là rốt cuộc mình thiếu hắn cái gì.

Căn cứ theo địa chỉ Lâm Ngọc Văn đưa cho, bọn họ đi tới đó đã là bây giờ, màn đêm đã buông xuống, trời cũng lạnh hơn. Hình Triệu Huy dừng xe gọi Trương Dương dậy.

Trương Dương mở mắt: “Đến rồi sao? Thằng nhãi này từ tối qua tới giờ chưa ngủ chút nào, rốt cuộc cùng được nghỉ một lúc.

Hình Triệu Huy gật đầu.

Trương Dương nói: “Ngươi ở đây chờ ta, để ta tìm nàng.”

Hình Triệu Huy nhắc nhở: “Ngươi nên chú ý thân phận mình một chút!”

Trương Dương cười cười: “Biết rồi, yên tâm đi!” Hắn mở cửa xe bước ra, nhìn vào căn nhà phát hiện bên trong vẫn có ánh đèn, hắn là vẫn có người ở.

Trương Dương tiến tới sát tường nhún người một cái đã vào trong nhà.

Hình Triệu Huy cũng phải bội phục thân thủ của thằng nhãi này, bất quá cũng minh bạch một điều rằng muốn bắt thằng nhãi này làm việc theo khuôn phép căn bản là không thể.

Rèm cửa sổ kéo kín, Trương Dương đành cố gắng lắng nghe động tĩnh bên trong. Vững tin rằng bên trong có người mới giơ chân đạp tung cánh cửa sổ rồi nhảy vào.

Bên trong một nữ tử đang ngồi trên ghế số pha, tay đang cầm một ống tiêm đang định tiêm vào tay mình Thấy ngoài cửa có người xông vào sợ tới hét ầm lên.

Bất quá phản ứng của Trương Dương quá nhanh, hắn nhanh chóng tiến tới một tay bịt mõm nàng ta, một tay cướp lấy cái ống tiêm dọa đâm nàng ta, khiến cho nàng ta sợ tới run bẩn bật.

Trương Dương lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi vài câu thôi, thành thật trả lời, nếu như ta biết ngươi gian dối thì đừng trách ta.”

Nàng ta vội vàng gật đầu.

“Ngươi có đúng là Từ Na hay không?”.

Nàng ta gật đầu.

Trương Dương gật đầu thả nàng ta ra, vừa mới như vậy nàng ta đã vô lấy con dao hoa quả định đâm Trương Dương. Trương đại quan nhân xoay người tặng cho nàng ta một cái bạt tai thật mạnh cười lạnh nói: “Nếu muốn chết để ta thành toàn cho ngươi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio