Chương : Thủ đoạn phi thường
Từ Na vẫn còn đang hoàng sợ nên ngực phập phồng thở vội.
Trương Dương nhìn ma túy trên bàn lắc đầu nói: “Thật sự không hiểu các ngươi, cái thứ này có gì tốt? Nhìn các ngươi xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Từ Na hoàng sợ nhìn hắc nàng đương nhiên không thể biết Trương Dương, không biết nam tử lãnh khốc này thế nào lại tìm tới mình.
Trương Dương thở dài nói: “Ta rất ít khi đánh nữ nhân, nhưng loại nữ nhân như ngươi không đánh không được! Cố Minh Kiện với ngươi có thù hận gì mà các ngươi sắp đặt làm hại hắn?”
Từ Na bây giờ mới biết mục đích đối phương tới đây, lúc này nàng ta mới trấn định lại một chút: “Ta vô tội, ta sợ bị liên lụy dính vào nên ta mới chạy trốn. Ta cũng chẳng biết vì sao Minh Kiện lại tìm được quán bar Phong Độ, ta hoàn toàn không biết chuyện này!”
Trương Dương cười lạnh: “Ta thường không tin nữ nhân trong những chuyện như thế này lại vô tội đâu, hơn nữa nếu ta đã tìm được tới tận nơi này, những lời nói dối của ngươi còn dùng được sao? Cố Minh Kiện nếu như không phải vì ngươi thì cũng chẳng đến nỗi mất đi lý trị cũng chẳng tới mức ngang nhiên hành hung người trước bàn dân thiên hạ như thế. Hai nam nhân dính tới ngươi, một nắm viện không rõ sống chết, một thì bị giam trong tù.”
Từ Na nhìn Trương Dương: “Ngươi là ai? Lấy tư cách gì mà xông vào tiến hành thẩm vấn ta?”
“Ngươi nhớ cho kỳ, hiện tại tính mệnh của ngươi đang nắm trên tay ta, chỉ cần ta muốn thì có thể lấy đi bất cứ lúc nào. Cho nên nói chuyện với ta thì tốt nhất là thành thật một chút, đừng có giở trò và cũng đừng mong chạy trốn.”
“Cùng lắm thì cứ giết ta đi!” Thanh âm của Từ Na cứng rắn.
Trương Dương thấp giọng cười lạnh: “Trên đời có nhiều cái còn đáng sợ hơn cái chết nhiều. Ngươi xinh đẹp lắm sao, vậy để ta hủy dung mạo của ngươi, cắt đứt gân tứ chi ngươi và để cho ngươi sống Ngươi tưởng tượng xem! Có bao nhiêu hình phạt tàn khốc nhất ngươi có thể nghĩ ta được ta cũng không ngần ngại mà thứ nghiệm nó trên người ngươi đâu!” Trương Dương thi triển khả năng uy hiếp đáng sợ của mình.
Tuy rằng mạnh miệng nhưng nghe Trương Dương nói như thế Từ Na vẫn không khỏi run lên, giọng nàng có chút run rẩy: “Những gì biết ta đều đã nói, ngươi còn muốn gì?”
“Ngươi quen Minh Kiện như thế nào?”
“Quen một người cũng cần có lý do sao?”
Trương Dương gật đầu, xuất thủ điểm một huyệt lên người nàng, Từ Na nhất thời cảm thảy ngực mình không thể hít thở nổi, tựa hồ như có ai đó bóp chặt lấy khí quản của nàng Nàng cố gắng mở miệng hít lấy hít để nhưng vô ích, nàng cảm giác như mình sắp chết đi đến nơi. Từ Na ngã ra ghế, trong ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi tột độ cùng van xin cầu khẩn Trương Dương.
Trương Dương tiến tới giải huyệt cho nàng
Từ Na như trút được gánh nặng lúc này mới cảm nhận được sự khủng bố từ nam nhân này, nàng kinh hồn nói: “Lúc trước tới Đông Giang công tác ta quen hắn ở đó...”
Trong khi kể lại nàng cũng không hề nhắc đến cái tên Vương Học Hải, điều này làm cho Trương Dương có chút thất vọng: “Ngươi không biết Vương Học Hải?”
Từ Na lắc đầu: “Ta tuyệt đối không biết Vương Học Hải nào, ta và Cố Minh Kiện lúc quen nhau là vì ta để ý tới địa vị và tiền của hắn. Nhưng sau ta mới phát hiện ra rằng hắn căn bản chẳng có tiền. Lúc này có người tìm thuê ta cho hắn hút ma túy.”
Trương Dương nhíu mày: “Là ai?”
“Ta không biết!”.
“Ngươi nhận tiền của người ta mà lại không biết?”
“Hắn liên lạc với ta qua điện thoại, tiền cũng gửi vào tài khoản, ta làm sao biết được!”
Trương Dương nói: “Lúc ngươi và Thái Húc Đông ở quán bar đó có phải trước đó không thấy bảo vệ không?”
Từ Na lắc đầu: “Tạ thật sự không biết vì sao Minh Kiện lại xuất hiện, càng không dám nghĩ hắn lại dùng dao tấn công Thái Húc Đông.”
“Ngươi nói dối!”
“Ta thề rằng tất cả đều là thật. Ta cùng Thái Húc Đông có quan hệ, lúc đó ta đã hoàn toàn cắt đứt với Minh Kiện. Ngươi nghĩ ta còn tìm hắn chuốc lấy phiền toái làm gì sao?”
Trương Dương thấy biểu tình Từ Na không giống như nói dối, nhưng hiện tại cũng chưa thế kết luận được. Sự tình này khẳng định là có người đứng sau giật dây, và kẻ này vô cùng có thể là Vương Học Hải. Giả như tất cả đều là do hắn gây ra, Vương Học Hải này thực sự là một kẻ đáng hận. Trương Dương sở dĩ hoài nghi hắn bởi vì duyên cớ là Thái Húc Đông, rất có thể chuyện Lâm Ngọc Văn và Thái Húc Đông sau khi hắn biết được hắn mới âm thâm tìm cách hạ thủ với Húc Đông
Trương Dương nắm lấy cánh tay nàng ta nói: “Theo ta!”
Từ Na thất thanh: “Đi đâu?”
Trương Dương nói: “Ta nếu có thể tìm được ngươi, thì người khác cũng có thể tìm được ngươi. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội và cũng là cứu ngươi, ngươi giúp ra tìm ra cái kẻ đứng sau sai khiến ngươi lúc trước.”
Trương Dương giao Từ Na cho Hình Triệu Huy, hắn vẫn có chút nghi ngờ nàng có điều gì không nói ra, bất quá đối với cục quốc an thì mấy chuyện này quá vặt vãnh.
Một là giúp hắn điều tra khẩu cung, hai là tìm ra kẻ đứng sau, cũng là để đề phòng có kẻ tìm nàng giết người diệt khẩu.
Lâm Ngọc Văn cũng là một nhân vật then chốt trong chuyện này, nếu như không có nàng chỉ điểm, Trương Dương sẽ không thể nào thuận lợi mà tìm ra Từ Na như thế. Lâm Ngọc Văn càng biết nhiều nội tình thì những điều này lại càng khiến mọi sự nghi ngờ đặt lên trên Vương Học Hải. Trương Dương hạ quyết tâm nếu tìm được hắn nhất định phải dụng mọi thủ đoạn bắt hắn phải nói thật!”
Cố Doãn Tri nhìn hai nữ nhi vẻ mặt không được vui vẻ lắm, mỉm cười nói: “Thế nào mà lại phụng phịu thế hả? Chúng ta lâu lắm mới lại có dịp đoàn tụ ngồi ăn cùng một chỗ!” Lão gắp một miếng đùi gà cho Dưỡng Dưỡng: “Dương Dưỡng! Cơm nước ở trường học thế nào? Trời lạnh hơn rồi đó, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Ánh mắt Cố Dưỡng Dưỡng hỏi đỏ lên, thiếu chút nữa thì rơi lệ.
Trong lòng Cố Giai Đồng cùng thập phần khó chịu, từ lúc biết đệ đệ không cai thuốc, nàng hoàn toàn tự trách bản thân.
Cố Doãn Tri thấy hai nữ nhi như thế, nhẹ giọng nói: “Cha từ Đông Giang xa như thế tới đây, lẽ nào các ngươi thấy ta không vui tới mức không thèm ăn hay sao.”
Cố Giai Đồng nâng bát cơm nên yên lặng ăn.
Cố Dường Dưỡng cũng bắt đấu ăn Ăn được vài miếng thì nước mắt chảy xuống, Cố Doãn Tri thấy vậy thì trong lòng càng thêm khổ não, lão thấp giọng nói: “Bất luận ai cũng có những lúc gặp chuyện chẳng thuận buồm xuôi gió, nhưng có thế nào cũng phải đường đường chính chính mà đối mặt... Ta thực sự không phải một người cha tốt...”
Cố Giai Đồng lắc đầu: “Cha, ngươi là ngươi cha tốt nhất trên đời này.”
Cố Doãn Tri lộ ra một tia cười khổ, đối với nữ nhi thì là như thế, nhưng còn nhi tứ kia thì nghĩ sao?
Cửa phòng bị gõ nhẹ, Cố Doãn Tri “ừm” một tiếng, chủ nhiệm văn phòng đại diện tỉnh Bình Hải - Quách Thụy Dương cùng Trương Dương đi vào.
Trương Dương cười nói: “Cố bí thư hảo!”
Cố Doãn Tri nhìn hắn, chầm chậm gật đầu.
Cố Dưỡng Dưỡng đứng lên: “Trương ca!” Trên mặt lộ ra một tia cười hiếm có, Cố Giai Đồng nhìn biểu tình của muội muội hơi nhíu mày một chút.
Trương Dương nhìn Cố Giai Đồng rồi nói: “Ta có sự tình trọng yếu!”
Cố Doãn Tri nhẹ giọng nói: “Trương Dương còn chưa có ăn cơm a? Ngồi xuống ăn đi, có chuyện gì để ăn xong rồi nói!”
Quách Thụy Dương minh bạch Cố bí thư muốn lưu Trương Dương lại dùng bữa, ở đây không còn việc của mình nữa nên thành thật lui ra ngoài.
Trương Dương cũng chẳng có khách khí, ngồi xuống bên cạnh Cố Giai Đồng, Dưỡng Dưỡng đi lấy thêm cho hắn một cái bát. Trương Dương đi chạy suốt một ngày một đêm, chưa có được ăn uống cái gì tử tế, bưng bát cơm lên ăn lấy ăn để, hắn rất nhanh phát hiện thấy ba cha con Cố gia không có ăn mà nhìn hắn mỉm cười. Hắn cười cười ngại ngùng: “Mọi người ăn đi chứ, cứ nhìn ta như thế ta ngại lắm a!”
Cố Giai Đồng nhìn hắn: “Ngươi biết ngại sao?”
Cố Doãn Tri cười nói: “Đều ăn đi a!”
Có lẽ là do Trương Dương tới mà bầu không khí bữa ăn mới đỡ chút, Cố Giai Đồng và Dưỡng Dưỡng cũng ăn thêm một chút.
Cơm tối xong Cố Doãn Tri cùng Trương Dương và Giai Đồng đi sang phòng bên cạnh nói chuyện. Trương Dương thấp giọng: “Ta đã tới Mật Vân và tìm được Từ Na!”
“Thật sao?” Cố Giai Đồng kinh hỉ hỏi.
Trương Dương gật đầu: “Nàng ta đã thừa nhận lúc trước dụ dỗ Minh Kiện dùng thuốc phiện, bất quá cũng nói chuyện này là có kẻ đưa tiền bảo nàng ta làm vậy.”
Nội tâm Cố Doãn Tri không khỏi trầm trọng lên, đến tột cũng là kẻ đê tiện nào lại làm như vậy?”
Cố Giai Đồng nói: “Là Vương Học Hải?”
Trương Dương nói: “Từ Na cũng không biết rõ ràng Bất quá từ nhiều sự kiện thì rõ ràng hắn là kẻ tình nghi lớn nhất.”
Cố Giai Đồng cả giận: “Ta quyết không tha cho hắn!”
Cố Doãn Tri thấp giọng nói: “Giai Đồng pha cho ta ấm trà.”
Cố Giai Đồng hiểu đây là cha muốn mình ly khai, để tiện nói chuyện riêng với Trương Dương. Cố Giai Đồng gật đầu đứng dậy đi ra ngoài cửa đóng cửa phòng lại.
Cố Doãn Tri chăm chú nhìn Trương Dương, lão cũng biết Trương Dương chạy suốt một ngày một đêm lo việc gia đình mình. Lão cũng biết Trương Dương làm việc này không phải vì nịnh bợ một bí thư tỉnh ủy mà là vì nữ nhi của lão.
Trương Dương dưới ánh mắt thâm thúy của Cố Doãn Tri có chút hơi mất tự nhiên, hắn ho khan một tiếng rồi nói: “Cố bí thư muốn hỏi ta cái gì?”
“Minh Kiện chưa có cai nghiện, ta đã tận mắt trông thấy cơn nghiện của nó phát tác! Có biện pháp nào không?” Hắn tương đối hiểu về y thuật của Trương Dương, nên mới hỏi Trương Dương điều này.
Trương Dương nói: “Ta chưa từng tiếp xúc với bệnh nhân nghiên ma túy. Bất quá đạo lý trên đời này thì đã có độc dược tất phải có giải dược.”
Cố Doãn Tri gật đầu nói: “Cảm tạ!”
Trương Dương lắc đầu nói: “Giữa chúng ta không cần phải như thế. Minh Kiện vừa mới từ chỗ cai nghiện đi ra, thế nào hắn lại có thể lên cơn nghiện? Lẽ nào hắn chưa từng cai nghiện được?”
Cố Doãn Tri thấp giọng: “Căn cứ theo sự tình ngươi phát hiện ra thì ta càng ngày càng cho rằng chuyện này...”
Trương Dương nói: “Chuyện này có quan hệ rất lớn tới Vương Học Hải, ta đang nhờ một số quan hệ tìm kiếm hắn. Ta tuyệt đối sẽ bắt hắn phải khai ra sự thật!”
Cố Doãn Tri nói: “Cũng không thể đồ hết trách nhiệm lên người khác. Minh Kiện có ngày hôm nay cũng chính là do hắn gieo gió gặt bão.”
“Có bí thư người xem chuyện này có thể có khả năng hòa giải hay không?”
Cố Doãn Tri cũng không có trực tiếp trả lời: “Minh Kiện vi phạm phát luật, nên phải có trách nhiệm đối với hành vi của nó.” Lão dừng một chút rồi lại nói: “Trung tâm cai nghiện kia có khả năng có vấn đề? Minh kiện không có triệt để cai nghiện được hắn là chứng minh được điều đó.
Trương Dương lặp tức minh bạch ý tứ của Cố Doãn Tri: “Cố bí thư, ta sẽ đi thăm dò chuyện này.”
Trương Dương rời khỏi văn phòng đại diện Bình Hải đã là mười giờ tối, hắn lên xe Jeep đi được một đoạn thì nhận được điện thoại của Giai Đồng Cố Giai Đồng bảo hắn ở bên ngoài chờ một lúc. Trương Dương đợi khoảng mười phút đồng hồ thì Giai Đồng đi ra, nàng mở cửa ngồi xuống xe nhẹ giọng nói: “Phụ trách trung tâm đó là lão đồng học của ta, Cát Tường. Minh Kiện cai được hay chưa hẳn là hắn phải rõ.”
Trương Dương nói: “Biết hắn đang ở đâu không? Chúng ta tìm hắn!”
Cố Giai Đồng gật đầu, nói địa chỉ của Cát Tường ta biết. Trương Dương lái xe đến khu phía tây của trung tâm cai nghiện. Khu vực này là khu nhà dành cho cán bộ của trung tâm, tiếc là hai người không thế tìm được cát Tường.
Cố Giai Đồng tràn ngập tiếc nuối nói: “Cát Tường này hẳn là có vấn đề.”
Nhìn gương mặt lo lắng của Giai Đồng Trương Dương không khỏi thương yêu, ôm bờ vai của nàng nói: “Đừng sợ, chuyện này khẳng định là có thể tra ra manh mối. Cha ngươi cũng đã lưu ý tới chuyện này rồi, hắn hẳn là không thoát được đâu!”
Cố Giai Đồng nói: “Thái gia có lẽ sẽ không bỏ qua chuyện này!”
Lúc này điện thoại của Trương Dương đổ chuông là điện thoại của Hình Triệu Huy gọi tới, hắn đã hỏi được một số sự kiện tương đối trọng yếu từ miệng Từ Na, Minh Kiện trước kia dùng ma túy đã một thời gian dài, lúc vào trung tâm cai nghiện tâm lý cũng bất ổn. Hình Triệu Huy tính đến một khả năng đó là lúc Minh Kiện hành hung Thái Húc Đông cũng không ở trong trạng thái tinh thần bình thường? Nếu như muốn tiến hành giám định tinh thần thì phải cung cấp đủ các chứng cứ, nói cách khác, hồ sơ bệnh án của Minh Kiện tại trung tâm cai nghiên là rất quan trọng
Cúp máy xong trong lòng Trương Dương bỗng nảy ra chủ ý, hắn thấp giọng nói với Cố Giai Đồng: “Xem ta chúng ta phải tới trung tâm một chuyến rồi!”
Cố Giai Đồng ngạc nhiên: “Nhưng đã đóng cửa rồi!”
Trương Dương cười nói: “Đóng cửa thì cản được ta sao?”
Hắn chuẩn bị sẵn camera cùng máy ghi âm, đây đều là những công cụ sưu tầm chứng cứ quan trọng
Cố Giai Đồng thầy hắn muốn đơn thân độc mã lên vào, cũng minh bạch nguyên nhân là vì mình, trong lòng không khỏi cảm thấy xúc động nhào vào lòng hắn chủ động hôn một nụ hôn cuồng nhiệt.
Trương Dương nói: “Yên tâm, lần này ta nhất định giúp Minh Kiện!”
Cố Giai Đồng gật đầu, bàn tay to của Trương Dương liền tiến nhập vào trong váy nàng, Cố Giai Đồng đó mặt nói: “Không nên, ở đây... Để về nhà đi!”
Trương Dương rất nhanh chóng cởi một cái tất chân của nàng ta, cười tủm tỉm: “Mượn dụng cụ một chút!”
Trương đại quan nhân chụp tất chân lên đầu, lặng yên đi tới trung tâm, tường nơi này cao ba mét, phía trên còn có lưới sắt, trung tâm này độ cảnh giới phải nói là không khác gì ngục giam.
Trương Dương âm thầm hít một hơi thở, còn cách bước tường khoảng mười mét thì bắt đầu chạy đà thật nhanh, tới gần mượn lực mà nhảy lên. Thân ảnh vút lên trên cao, bay qua bức tường rồi tiêu thất phía trong sân.
Cố Giai Đồng ngồi trong xe, ánh mắt nhìn theo Trương Dương mà trong lòng cảm thấy có phần ấm áp. Chỉ cần có Trương Dương bên người, trên đời này thực sự không có điều gì đáng sợ.
Trương đại quan nhân vào trong đấy rồi mới sức nhớ ra một điều đó là hắn chưa hề thu thập chút tin tức nào đối với trung tâm này. Đối với địa hình nơi này hắn hoàn toàn không biết gì cả. Muốn tìm bệnh lịch của Minh Kiện trong một tòa nhà năm tầng kia chẳng khác nào mò kim đáy bể. Trương Dương liên quyết định tìm ai đó hỏi một chút.
Xa xa có hai gã bảo an đang ở trong sân đi tuần, Trương Dương trốn sau thân cây, chờ khi hai người đi sát tới thì bỗng nhảy vọt ra, một tay điểm trúng huyệt đạo một tên, một tay chế trụ yết hầu tên còn lại. Tên kia thấy đồng nghiệp vô thanh vô tức gục xuống đất, yết hầu bản thân thì bị đối phương bóp chặt, sợ tới đánh rơi cả đèn xuống đắt.
Trương Dương hạ giọng: “Đêm nay người nào trực?” Nếu đã không thể lẻn vào thì đành lựa chọn làm ác nhân.
Tên bảo vệ chỉ chỉ vào cái cổ mình ý nói hắn không nói được. Trương Dương liền uy hiếp: “Kêu một tiếng ta bẻ cổ ngươi!”
Tên bảo vệ kia đương nhiên không dám lớn tiếng, nơi này tiền lương trả không phải là thấp, thế nhưng chẳng ai cam tâm tình nguyện đánh đổi tính mạng nhỏ của mình: “Cát Tường, Cát đại phu...”
Trong lòng Trương Dương cười thầm, xem ra thực sự là không uống công. Cát Tường kia không có ở nhà mà lại trực đêm ở đây. Trương Dương nói: “Đưa ta đi tìm hắn!”
Gã bảo vệ gật đầu, nhưng Trương Dương lo lắng hắn có thể nói làm kinh động tới người khác nên điểm á huyệt của hắn.
Cát Tường vẫn chưa có ngủ được, lẳng lặng ngồi trong phòng trực bạn, hai ngày nay hắn luôn luôn cảm thấy tâm thần không yên, Cố Minh Kiện vừa mới xuất viện đã đả thương người khác. Từ lúc biết tin này hắn ý thức được sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ tìm tới hắn, hắn có chút thống khổ nhắm mắt lại. Cho dù không có chút kẽ hở nào nhưng con người thực sự không thể trốn tránh được lương tâm của mình.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, Cát Tường cho rằng phòng bệnh có việc, hắn đứng lên ra mở cửa phòng. Cánh cửa vừa mở ra, tên bảo vệ đã bị Trương Dương đẩy mạnh lao về phía Cát Tường, khiến cả hai ngã lăn ra đất.
Không đợi Cát Tường kịp kêu lên, cổ hắn đã bị người bịt mặt chế trụ. Vóc người Cát Tường vốn nhỏ gầy, nên đối phương càng dễ dàng nhấc bổng hắn lên.
Mặt Cát Tường đỏ bừng, trong đối mắt toát ra vẻ kinh hãi, lẽ nào đối phương muốn giết chết mình sao? Nhìn người bịt mặt trước mắt này mà trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác tuyệt vọng
Trương Dương đương nhiên chẳng muốn giết hắn làm gì: “Ngươi là Cát Tường? Đưa bệnh án của Minh Kiện cho ta.”
Lúc hắn biết mục đích của đối phương thì lại càng sợ hãi, Trương Dương hạ hắn xuống dùng một con dao kề vào cổ hắn. Cát Tường liên tục ho khan vài tiếng, nhìn gã bảo an nằm trên mặt đất hỏi: “Hắn đã chết rồi sao?”
Trương Dương cười lạnh: “Nếu như ngươi không nghe lời thì sẽ cũng giống như hắn thôi, hắn cố ý đe dọa để cho Cát Tường sợ hãi, chứ kỳ thực tên bảo vệ kia chỉ bị điểm huyệt làm hôn mê tạm thời mà thôi.
Cát Tường sợ tới rùng mình: “Ta chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi. Không tiền không quyền, ngươi tìm ta làm cái gì?”
“Ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Bệnh án của Minh Kiện!”
Cát Tường gật đầu: “Phòng bệnh án ta không có chìa khóa!”
“Đưa ta đi!”
Cửa phòng bệnh án đã khóa chặt, Cát Tường chỉ cửa phòng và lắc đầu, Trương Dương tiến tới nhấc chân đá một văng cửa phòng, sau đó kéo Cát Tường đi vào.
Lúc này Cát Tường đã bình tĩnh lại một chút, hắn thấp giọng nói: “Ngươi là ai, vì sao muốn xem bệnh lịch của Minh Kiện?”
“Quá mức hiếu kỳ dễ đoản mệnh lắm, ngươi chỉ cần thành thật làm việc, đừng quan tâm đến những cái khác.”
Cố Minh Kiện tối hôm kia mới xuất viện, tìm bệnh án không khó. Cát Tường rất nhanh chóng tìm được rồi đưa cho Trương Dương, hắn nói: “Ngươi hẳn là hoài nghi trung tâm chúng ta có chuyện gì. Trong đó có ghi lại tất cả các quá trình điều trị, các hiện tượng của hắn trong quá trình điều trị.”
Trương Dương xem sơ qua, thấy không có gì khả nghi, liền hỏi lại: “Cai thành công? Là kết luận của ngươi?”
Cát Tường gật đầu nói: “Không đơn thuần là ta, mà là một hội đồng bác sĩ giám định kết quả.”
Trương Dương cả giận: “Một đám chuyên gia chó má. Ngày hôm nay Minh Kiện đang lên cơn nghiện đó!”
Cát Tường kêu lên một tiếng kinh ngạc, bất quá hắn nói: “Hay là lúc xuất viện hắn lại hút ngay, ngươi biết đó, nếu như hắn hít lại ma túy thì chẳng khác gì kiếm củi ba năm đốt một giờ.”
Trương Dương nói: “Cố Minh Kiện trước kia đã từng có thời gian dài dùng thuốc, sao không thấy trong bệnh lịch nói?”
Cát Tường nói: “Chuyện bệnh sử của bệnh nhân là do người nhà cung cấp, họ không có nói thì làm sao chúng ta biết được.” Hắn đã đoán ra Trương Dương là vì Cố Minh Kiện mà tới
Biểu hiện của Cát Tường và các câu trá lời không có bắt kỳ sơ hở gì, nhưng Trương Dượng vẫn không cho rằng hắn nói thật, Trương Dương đột nhiên hỏi: “Ngươi cho hắn uống thuốc gì?”
Cát Tường vừa nghe thì có chút hơi hoảng sợ.
Chút biến hóa vi diệu này không có qua được mắt Trương Dương. Trương Dương túm cổ dí con dao vào cổ hắn, giọng lạnh lẽo: “Đừng tưởng rằng những việc ngươi làm có thể qua mắt được ta.”
“Ta thề... Nhưng gì ta nói đều là thật...”
Trương Dương hơi ấn lười dao ép xuống, lưỡi dao cắt đứt da, một dòng máu rỉ xuống. Cát Tường tuy là bác sĩ, hắn vốn không sợ máu, nhưng nếu là máu của bản thân mình chày ra thì lại khác, hắn sợ hãi tới cực điểm nói: “Đừng... Không nên...”
Trương Dương cười lạnh nói: “Không giết ngươi cũng chẳng khó, vậy cứ nói thật cho ta là được. Ta hoàn toàn không tin một kẻ cai nghiện thành công, sau khi ra viện chỉ hút một lần mà lại có thể vật vã với cơn nghiện như thế. Hơn nữa rất có thể là trong lúc say thuốc hắn mới đi gây chuyện trả thù. Cát Tường, hôm nay tâm trạng ta rất không tốt. Tin ta đi, nếu không tốt thêm một chút nữa thì hậu quả đáng sợ lắm đó!”
Cát Tường sợ hãi khóc thét lên: “Ta sai rồi, ta không dám, ta nhận tiền của người ta để cho hắn uống một loại thuốc khiến cho tâm thần bắt ổn định... Là ta tham tiền...”
Trương Dương hơi nới lỏng tay ra, Cát Tường giọng run rung: “Người đừng... Ta tự thú...”
Cát Tường nguyên bản cũng chẳng phải là một kẻ lớn gan gì, hơn nữa hắn cùng còn có một chút lương tâm, từ lúc tham tiền mà giở trò với Minh Kiện, trong lòng hắn vẫn tự thấy áy náy. Từ lúc Minh Kiện ra viện và gây án càng làm cho hắn tự khiển trách mình. Mà Trương Dương xuất hiện uy hiếp tới tính mạng khiến cho bức tường phòng ngự của hắn bị phá vỡ triệt để.
Những lời Cát Tường nói ra khiến cho Trương Dương kinh hỉ không thôi, hắn tuy rằng đã sớm ngoài nghi có chuyện, nhưng không nghĩ vấn đề lại lớn tới như vậy. Chuyện này có thể chứng minh được lúc gây án trạng thái tinh thần của Minh Kiện không được tốt, tội trạng của hắn có thể được giảm bớt, thậm chí có thể thoát tội.”
“Ai sai ngươi làm chuyện này?”
“Ta không biết, hắn chỉ gọi điện thoại cho ta, chưa từng tiếp xúc, tiền hắn cũng gửi tới. Lúc đáp ứng chuyện này ta chỉ muốn có một chút tiền để có thể sang Mỹ học tiếp...”
Trương Dương điểm huyệt hắn, Cát Tường lập tức mềm nhũn ngã ra đất. Sau đó Trương Dương liên gọi điện cho Hình Triệu Huy, Hình Triệu Huy cũng thật không ngờ sự tình lại phức tạp như thế. Hình Triệu Huy suy nghĩ một lúc, sau đó yêu cầu Trương Dương không nên hành động thiếu suy nghĩ, sau đó thông tri cho phía cảnh sát tới trung tâm bắt người.
Lúc xe cảnh sát xuất hiện trước cửa, Trương Dương đã quay trở lại ô tô, Cố Giai Đồng nhào tới ôm hắn, hắn vừa tháo cái tất chân trên đầu vừa mỉm cười nói: “Đừng sợ, chẳng phải ta đã về rồi đây sao?”
Cố Giai Đồng ôm Trương Dương, tựa hồ như cái cảm giác âm áp mà vững chắc này không gì trên thế giới này có thể thay thể được.
Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, sau đó khởi động xe rời đi.
Giai Đồng nhỏ giọng hỏi: “Chuyện thế nào?”
Trương Dương mỉm cười: “Một tin tức không thể tốt hơn.”
Sau đó hắn đem toàn bộ chuyện tối nay nói ra cho Giai Đồng. Nàng nghe xong mà thật không dám tin tưởng vào lỗi tai mình, nàng đối với hành vi của Cát Tường mà phẫn nộ. Nếu như tất cả những điều này được chứng thực thì rất có thể chuyện của Minh Kiện sẽ có chuyển cơ.
Cố Giai Đồng trước hết gọi điện báo cho phụ thân, Cố Doãn Tri nghe tin này vẫn tỏ ra bình tĩnh, nghe được đây là do Trương Dương một mình lên vào trung tâm cai nghiện, lão thấp giọng nói: “Thay ta cảm tạ Trương Dương!” Nói xong liên cúp máy.
Trương Dương tắm rửa xong quấn một cái khăn đi ra, Cố Giai Đồng đang gọi điện thoại, nhìn thấy thân thể hắn, khuôn mặt bất giác đỏ lên một chút.
Trương Dương nói: “Điện thoại của cha hả?”
Cố Giai Đồng gật đấu nhỏ giọng nói: “Ta thay mặt cha cảm tạ ngươi!”
Vẻ mặt Trương Dương xấu xa: “Cảm tạ thế nào?”
Cố Giai Đồng mỉm cười đầy quyến rũ: “Ngươi muốn thề nào thì thế ấy!”
Trương Dương ngồi xuống ghế sôpha cùng nàng. Lúc này Giai Đồng đang mặc một bộ áo ngủ, Trương Dương khẽ đưa tay, bộ áo ngủ nhẹ nhàng và chậm rãi tụt dần xuống một thân thể tuyệt vời không ty vết như những cánh hoa tinh khiết nhất bày ra trước mặt Trương Dương.
Cố Giai Đồng vươn tay đẩy hắn nằm tựa ra thành ghế sôpha, cặp chân thon dài trắng như tuyết leo lên và ngồi ở trên người hắn.
Trương Dương hơi nghiêng người về phía trước, trán hai người trạm vào nhau, ánh mắt thâm tình nóng rực chạm nhau. Một nụ hôn kiểu diễm ướt át chầm chậm đặt lên môi Trương Dương.
Từ Na và Cát Tường xuất hiện khiến cho vụ án của Minh Kiện xuất hiện chuyển cơ. Nhất là chuyện Cát Tường lén cho Minh Kiện uống thuốc trong trung tâm dẫn đến tâm tình của Minh Kiện bị rơi vào trạng thái bất thường Chuyện này được phía cảnh sát hết sức coi trọng đây cũng là vấn đề then chốt, bọn họ lập tức tiến hành giám định tinh thần cho Minh Kiện. Bất quá kẻ đứng phía sau chuyện này lại vô cùng giảo hoạt, vô luận là Từ Na hay Cát Tường đều không thể đưa ra được chi tiết nào để có thể tìm ra được kẻ đó.
Trương Dương đem nghi ngờ đặt lên Vương Học Hải, từ lúc Cố Minh Kiện có chuyện xảy ra vấn chưa từng thấy hắn xuất hiện. Trương Dương đi tìm Lâm Ngọc Văn, lần này nếu như không phải có Lâm Ngọc Văn cung cấp đầu mối, hắn cũng không có khả năng tìm được Từ Na. Hắn cho lẳng Lâm Ngọc Văn còn có chuyện gì đó chưa nói cho mình.
Lâm Ngọc Văn cũng không có trốn tránh, có một số việc dù có muốn cũng chẳng thể thoát khỏi được. Lâm Ngọc Văn ngồi xuống nói: “Ngươi nghĩ rằng ta có thể biết Vương Học Hải ở đâu?”
Trương Dương mỉm cười gật đầu, nữ nhân này quả nhiên rất thông minh, nói chuyện với loại người như thế rất ít tốn sức lực.
Lâm Ngọc Văn lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Ta nghĩ ngươi nên đi hỏi lão bà hắn, ngoại trừ tại quán bar đó, ta và hắn hầu như không có quan hệ!”
Trương Dương chăm chú nhìn nữ nhân này, trước ánh mắt sắc bén của Trương Dương, Lâm Ngọc Văn cảm thấy có chút bất an, nàng ho khan một tiếng nói: “Ta không có lừa ngươi! Vương Học Hải là người rất đa nghi, hắn đối với người khác hầu như không bao giờ có tín nhiệm!”
Trương Dương nói: “Hiện tại trên cơ bản là đều đã có người xác nhận có kẻ đứng sau giật dây khiến cho Minh Kiện gây chuyện. Bác sĩ của trung tâm đã cho hắn uống một loại dược vật gây ảnh hưởng tới tinh thần trong một khoảng thời gian nhất định, thế cho nên khi bị bắt phía cảnh sát không có phát hiện ra.”
Lâm Ngọc Văn nói: “Chính là điểm này, vậy ngươi điều tra ra chuyện này từ bác sĩ nào?”
“Đêm đó Minh Kiện từ trung tâm cai nghiện ra chỉ có Vương Học Hải mời hắn ăn, ta đã kiểm tra qua, sau khi ăn xong không lâu thì Minh Kiện tới quán bar phong độ.”
“Ngươi hoài nghi chuyện này là Vương Học Hải bày ra, mà Thái Húc Đông cùng Từ Na xuất hiện ở đó đều là được an bài từ trước?”
Trương Dương cười cười không trả lời.
Lâm Ngọc Văn nói: “Ta có thể thề với trời, ta không có nghĩ Minh Kiện lại đi tới đó. Ta thừa nhận là Thái Húc Đông vá Từ Na quen biết là qua ta, nhưng ta chẳng có một lý do nào để hại Minh Kiện.”
Trương Dương thấp giọng nói: “Ta không biết Vương Học Hải làm như vậy mục đích là gì, nhưng thủ đoạn của hắn thực sự rất cao minh. Căn cứ vào tình hình hiện tại thì không có bất cứ chứng cứ gì bất lợi cho hắn. Nhưng bất cự chuyện gì cũng có kẽ hở, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, trừ phi ngươi đừng làm chuyện gì xấu, bằng không thì cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra.”
“Vương Học Hải từ lúc trước đó chưa từng liên hệ với ta, ta cũng không hề tiết lộ chuyện bọn tới quán bar, và ta cũng không biết tại sao Minh Kiện lại có thể tới đây?” Thấy vẻ mặt bất tín nhiệm của Trương Dương, Lâm Ngọc Văn trịnh trọng nhắc lại thêm một lần nữa. “Hơn nữa chuyện này đối với ta hoàn toàn chẳng có điểm gì tốt, ngươi xem đó, quán bar của ta bị đóng cửa, còn có khả năng bị đóng cửa hoàn toàn.”
“Vậy làm sao ngươi biết Từ Na ở nơi nào?”
“Ta và nàng ta cóquan hệ, không sai. Sau chuyện đó nàng ta rất sợ hãi, là ta bảo nàng trốn đi. Nếu là ngươi ở vào địa vị của chúng ta thì ngươi sẽ làm sao? Ai gặp phải tình huống như vậy cũng sẽ sợ hãi mà tìm cách thoát ly khỏi liên quan thôi!”
Trương Dương đối với lời nói của Lâm Ngọc Văn chỉ tin một nửa.
Trương Dương ở ngoài ô tô đợi cả tiếng đồng hồ mới thấy Cố Giai Đồng đi ra, hắn mở cửa xe nghênh đón nàng: “Hắn nói sao?”
Cố Giai Đồng nói: “Minh Kiện nói rằng tin tức Từ Na và Thái Húc Đông ở quán bar là do một nữ nhân gọi điện cho hắn, không liên quan tới Vương Học Hải.
Trương Dương nhíu mày, xem ra tình huống không thực sự như Lâm Ngọc Văn đã nói.
Cố Giai Đồng thấp giọng nói: “Lẽ nào thực sự không phải là Vương Học Hải?”
Trương Dương cười lạnh: “Hắn đương nhiên không ngu xuẩn mà gọi điện thoại!”
Cố Giai Đồng nói: “Minh Kiện đã hoàn thành giám định tinh thần, rất nhanh chóng sẽ có kết quả. Ta nghe luật sư nói khó có khả năng có thể giúp Minh kiện thoát tội, bất quá giảm án tới mức nào thì còn phải xem Thái gia.”
Trương Dương nói: “Chúng ta cũng cần phải đi gặp Thái Húc Đông xem sao, chuyện này tuyệt không đơn giản nếu như đứng ngoài nhìn vào.”
“Thái gia hẳn sẽ không để chúng ta gặp hắn!”
Trương Dương mỉm cười: “Hắn sẽ gặp ta thôi!”
Nguyên nhân Thái Húc Đông đồng ý gặp mặt Trương Dương rất phức tạp, thứ nhất là Trương Dương biết nhiều sự tình, thứ hai là thuốc mà Trương Dương đưa cho hắn trị thương vô cùng hiệu nghiệm.
Đáp ứng yêu cầu của Trương Dương, Thái Húc Đông yêu cầu tất cả người nhà lui ra ngoài, đương nhiên câu chuyện có chút không nên để người khác nghe được.
Trương Dương đưa đến một lọ thuốc nữa: “Có khóe không?”
Thái Húc Đông gật đầu, trên mặt hắn đã khôi phục một chút hu vét sắc, thanh âm hắn khàn khàn: “Ta biết ngươi tới là biện hộ cho Minh Kiện!”
Trương Dương không có phủ nhận, hắn chỉ cười nói: “Hiện tại không cần nói tới, hắn và ngươi xảy ra xung đột là lúc hắn đang trong trạng thái tinh thần không bình thường Hiện phía cảnh sát đang điều tra, sẽ nhanh chóng có kết quả.”
Thái Húc Đông nói: “Ta biết bối cảnh của hắn, nhưng cho dù là như thế cũng không thể ngang nhiên mà phạm pháp được.
Trương Dương thấp giọng: “Không ai muốn né tránh pháp luật, chỉ bất quá tất cả mọi người đều muốn làm rõ chuyện này, Minh Kiện sẽ phải vẫn chịu trách nhiệm với những gì hắn gây ra.”
Thái Húc Đông lạnh lùng: “Hắn đâm ta sáu đao, còn muốn tra cái gì nữa? Hắn chính là muốn giết ta!”
“Ngươi biết chuyện Minh Kiện và Từ Na không?”
Thái Húc Đông lặng yên không nói gì. Lát sau mới nói: “Biết!”
“Ngươi biết rõ đó là nữ nhân của hắn mà vẫn dính vào, chuyện này từ vấn đề đạo nghĩa thì ngươi là kẻ sai trước. Người ta có cầu: Thù giết cha, hận cướp vợ. Khoan chưa nói tới Từ Na là nữ nhân như thế nào, nhưng ngươi làm thế chính là vũ nhục hắn.”