Y Đạo Quan Đồ

chương 251: đời người nhiều thị phi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Đời người nhiều thị phi

Đời người nhiều thị phi, từ lúc Trương Dương được xác định lọt vào đề cử những gương mặt thanh niên ưu tú của tỉnh, có rất nhiều người gửi thư gọi điện báo với kỷ ủy Giang Thành, Ban tuyên truyền thành phố, nhưng các cán hệ đối với mấy thứ nặc danh này chỉ cười rời đem gác xó.

Bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã đưa Mã Hoa Thành tới nhậm chức chủ nhiệm Ban cải cách, kỳ thực cùng là để chia sẻ gánh nặng cho Trương Dương. Trương Dương cũng ý thức được điểm này, gần đây trong công tác cũng thu liễm hơn một ít, cố gắng tránh xuất đầu lộ diện nhiều.

Le trao thưởng cho các thanh niên ưu tú của thành phố được tổ chức tại hội trường tham dự buổi lễ có một số lãnh đạo thành phố như bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, đại biểu nhân dân toàn quốc - chủ nhiệm Triệu Dương Lâm, chủ tịch hội hiệp thương - chủ nhiệm Mã Ích Dân, thường vụ phó thị trưởng Lý Trường Vũ cùng một số lãnh đạo khác.

Từng vị lãnh đạo đứng lên có bài phát biểu của riêng mình, trong hội trường những tiếng vỗ tay hoan hô hưởng ứng nhiệt liệt. Lúc tiến hành nghi thức trao thưởng đích thân bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã trao giải. Người đứng đầu là Đoàn thị ủy bí thư Tôn Đông Cường. Tôn Đông Cường cũng có thể coi là một cán bộ trẻ tuổi nổi bật, đáng tiếc là do hào quang của Trương Dương mà hắn bị lu mờ đi rất nhiều. Việc lần này cũng thực sự là uất ức, tuy rằng nói là đứng đầu, nhưng lại không có quyền tranh cử ở cấp tỉnh, đây thực sự là một điều khó có thể chấp nhận đối với Tôn Đông Cường.

Mười thanh niên trong danh sách đều đứng trên sân khấu, tay cầm giấy khen, những ánh chớp của máy ảnh lóe lên liên tục, tự nhiên lúc này bọn họ chính là trung tâm của hết thảy. Trương Dương cùng Tôn Đông Cường đứng cạnh nhau, vô luận là vóc người hay tướng mạo hắn đều vượt trội so với Tôn Đông Cường. Một sự kiện như thế này chắc chắn giới truyền thông sẽ phải quan tâm, hắn tự nhiên cũng trở thành đích ngắm chủ yếu cho các nhà đài. Lúc này đứng trên sân khấu, vẻ mặt hắn lúc tỏ ra vui sướng lúc tỏ ra tự hào, nhưng lại vẫn có phần khiêm tốn Vốn là đã lăn lộn trên quan trường hai năm, nhưng về phương diện biểu tình này thì hắn đã được Hà Vân Nhan chuyên môn huấn luyện cho một thời gian, tự nhiên có tiến bộ rất lớn.

Bộ dáng tươi cười trên mặt Tôn Đông Cường thì lại có chút cứng ngắc, đứng cùng một chỗ với Trương Dương khiến cho hắn có cảm giác khó chịu. Trong mắt hắn, tiểu tử Trương Dương kia căn bản là một tên hề, nếu không phải dựa vào bối cảnh sau lưng thì làm gì có chuyện hắn đoạt được cái vinh quang ấy?

Trong lấn cạnh tranh này, không thể nghi ngờ một điều đó là Trương Dương là người thắng cuộc, tuy rằng chỉ xếp thứ hai, nhưng hắn vẫn là người được đề cử vào danh sách của tỉnh.

Đỗ Thiên Dã bắt tay từng người một, hết sức thân thiết, cổ vũ họ. Tới chỗ Trương Dương, hắn chỉ mỉm cười bắt tay Trương Dương, đối với tiểu tử này, không cần thiết phải làm mấy trò sáo rỗng

Lúc mười người chụp ảnh chung thì Trương Dương đứng cạnh Tiết Minh, cả hai tươi cười, đông thời bật cười nói: “Chúc mừng!”

Trương Dương thấp giọng: “Chuyện hợp tác thế nào rồi?”

Tiết Minh biết hắn nói đến sự tình tập đoàn Thiên Kiều, mỉm cười nói: “Lâm Thanh Hồng rất có thành ý, sơ bộ coi như đã xong.”

Trương Dương cười đáp: “Kỳ thực, cải cách tới tột cùng cần nhất là phải như thế nào thì không ai rõ ràng lắm. Nhưng chỉ cần có lợi cho xí nghiệp phát triển, thì cũng không ngại mà thử một chút.”

“Quốc gia đã giao những xí nghiệp này cho chúng ta quản lý, chúng ta phải gánh trách nhiệm lãnh đạo. Không thể để cho tài sản quốc gia bị tổn hại được.”

Trương Dương gật đầu tán thành.

Lúc này đám thợ ảnh đã tới, mười người lấy Tôn Đông Cường làm trung tâm rồi vây quanh đó, Trương Dương chẳng chút khách khí chạy đến đứng bên cạnh Tôn Đông Cường để trở thành nhân vật trung tâm. Tôn Đông Cường trong lòng thầm mắng nhưng ngoải mặt vẫn phải tỏ ra hết sức tươi cười

Mọi người đang chụp ảnh, bỗng nhiên phía dưới có một tiểu tử đứng lên: “Loại như ngươi mà cũng được trở thành thanh niên ưu tú!” Hắn giơ tay lên đáp chiếc giày về phía Trương Dương, nhưng thân thủ của Trương Dương nhanh lẹ, nhanh chóng né sang một bên, chiếc giầy bay thẳng vào mặt Tôn Đông Cường.

Trương Đại quan nhân phản ứng thần tốc, lập tức nhảy xuống sàn khấu túm lấy tên vừa mới đáp giày, tặng cho hắn hai cái tát như trời giáng.

Bởi vì sự tình phát sinh quá nhanh, tất cả ống kính phóng viên hầu như đều tập trung lên Tôn Đông Cường, phải nói là hắn hết sức đen đủi, vô duyên vô cớ bị ăn nguyên cả một chiếc giầy lên mặt, trên mặt hiện tại còn nguyên cả dấu giày, càng không may hơn là hình ảnh này đều đã bị các phóng viên chộp được.

Lúc Trương Dương túm được tên này xong, mấy tên cảnh sát mới chạy tới bắt lấy tên tiểu tử kia. Hắn là người của nhà máy rượu Giang Thành, là Lân Trường Phúc nhi tử của phó giám đốc nhà máy Lân Quảng Nguyên, tiểu tử này bình thường cũng chẳng ra đâu vào đâu, chỉ dựa vào chút quan hệ nên mới có tên trong danh sách, bất quá cũng chỉ gọi là cho có. Nhưng thật sự không ai nghĩ ra hắn lại gây chuyện như thế này.

Rất nhiều người trong nhà máy rượu nhận ra cuống quít chạy tới khuyên: “Trương chủ nhiệm, đừng chấp hắn, hắn chỉ là một kẻ lỗ mãng không hiểu chuyện!”

Lúc này bắt đầu rất nhiều kí giả bắt đầu vây quanh, bọn họ có phần tiếc nuối vì vừa rồi không chộp được hình ảnh Trương Dương đánh Lân Trường Phúc. Đám ký giả vây xung quanh Trương Dương liên tục đặt câu hỏi: “Xin hỏi Trương chủ nghiệm, ngươi có quen hắn không?” “Vì sao hắn lại tấn công ngươi?” “Vì sao ngươi đánh hắn?”

Biểu tình của Trương Dương hết sức tự nhiên, ta không quen hắn, ta sở dĩ đánh hắn bởi vì hắn dám vũ nhục Tôn bí thư!” Chỉ một câu nói đem nhân vật chính chuyển lên người Tôn Đông Cường.

Hiện trường có rất ít ngời minh bạch, đại đa số là không rõ ràng bởi sự tình diễn ra quá nhân, hơn nữa vết giày thực sự là nằm trên mặt của Tôn Đông Cường. Trương Dương nghiễm nhiên trở thành nhân vật làm việc nghĩa.

Tôn Đông Cường tức đến xanh cả mặt mà vẫn đành ngậm bồ hòn làm ngọt, dù sao là dấu giày vẫn ở trên mặt hắn, khó mà giải thích cho rõ được.

Trương Dương cũng không dây dưa với đám người này, nhanh chóng rời khỏi đám đông vừa đi tới ngoài của hội trường thì nhận được điện thoại của Lưu Kim Thành.

Lưu Kim Thành gọi điện là cố gắng biện hộ cho Lân Trường Phúc, hắn trước hết hỏi thâm Trương Dương sau đó nói: “Trương chủ nhiệm, ngươi đừng có nóng giận, tiểu tử kia đầu óc có vấn đề.”

“Đầu óc có vấn đề mà lọt vào danh sách đề cử thanh niên ưu tú?”

“Hắn là dựa vào chút quan hệ của cha hắn mà thôi!”

Trương Dương cười lạnh: “Lão Lưu a, ngươi cũng không cần phải nói nữa. Ngày hôm nay nếu như không phải thân thủ ta tốt thì hai cái giày kia đã vào mặt ta rồi.”

Lưu Kim Thành nói: “Trương chủ nhiệm! Ngươi là đại ân nhân của nhà máy rượu chúng ta, có cho mười lá gan chúng ta cũng không dám bất kính với ngươi. Lúc tranh cử phiếu bầu, Lân phó giám đốc đích thân cũng vận động mọi người bỏ phiếu cho ngươi, không có lẽ nào chuyện này lại có liên quan tới chúng ta?”

Trương Dương và Lưu Kim Thành quan hệ tốt, tự nhiên cũng không hoài nghi lời hắn nói, thôi thì cấp cho hắn chút mặt mũi cũng được. Suy nghĩ một chút rồi nói: “Quèn đi, chuyện này ta cũng không truy cứu, ngươi nói với Lân Quảng Nguyên dậy nhi tử của hắn cho tốt một chút.”

“Tối nay tới Vân Sơn Trang, một là tạ lỗi, hai coi như là chúc mừng ngươi.”

Trương Dương nói: “Được rồi!”

Buổi tối Trương Dương đi tới Vân Sơn Trang cùng Tiết Minh, Hồ Nhân Như và Lưu Kim Thành đã ở đó trước. Bọn họ là ba xí nghiệp được Trương Dương cải cách trọng điểm, bữa cơm này coi như là bữa cơm thân mật.”

Lúc dùng bữa, Lân Quảng Nguyên mở lời xin lỗi, Trương Dương lắc đầu cười nói: “Chuyện này đã qua rồi, mọi người cũng không cần phải nói lại nữa.”

Lân Quảng Nguyên liên tục gật đầu nói: “Thực sự là tên tiểu như nhà ta đầu óc kém cỏi, có kẻ đánh đố hắn nên hắn mới làm ra như vậy!”

Trương Dương hỏi: “Là kẻ nào? Có điều tra ra ai hay không?”

Lận Quảng Nguyên nói: “Hắn nói không biết, nhưng chỉ cần gặp là có thể nhận ra được!”

Trương Dương gật đầu, đem chuyện này nhớ kỹ vào trong lòng, nếu điều tra được kẻ nào đứng sau chuyện này nhất định hắn sẽ không bỏ qua.

Lúc gọi rượu, Lưu Kim Thành trực tiếp gọi loại Thanh Giang hai mươi năm, nhưng lúc rót ra cảm giác có chút không đúng Nếm một chút lập tức có thể kết luận đây là rượu giả. Lưu Kim Thành vội vàng chạy tới gặp lão bản Lữ Kiệt Hưng hỏi.

Lữ Kiệt Hưng đưa Lưu Kim Thành vào hẩm rượu chỉ, Lưu Kim Thành nói: “Lữ lão bản, chỗ rượu này là lấy ở đâu?”

“Kim Quy tửu thủy!”

Lưu Kim Thành và Lân Quảng Nguyên liếc mắt nhìn nhau, Kim Quy Tửu Thủy là đại lý bán rượu của nhà máy, theo lý thì không thể gặp sự tình như thế này, nhưng sự thực thì lại đang xảy ra trước mắt.

Lưu Kim Thành bực mình nói: “Dùng rượu phổ thông thay cho rượu hai mươi năm!” Nhà máy rượu vừa mới khởi sắc đã xảy ra chuyện như thế này, khó trách mà Lưu Kim Thành tức giận.

Lưu Hưng Kiệt thực sự là không biết, không ngờ lại thành ra đưa rượu giả tới trước mặt mấy vị lãnh đạo này, biểu tình hắn lúng túng: “Để ta gọi điện thoại cho hắn tính sô!”

Trương Dương nói: “Không cần! Chính chúng ta đi xem sao!” Hắn nhắc nhở Lữ Kiệt Hưng: “Ngươi đừng có để lộ tin tức!”

Lữ Kiệt Hưng đương nhiên biết Trương Dương lợi hại, hơn nữa chuyện này hắn cũng đuối lý, không dám nói gì, đành gật đầu: “Được rồi, để ta đổi rượu khác cho các ngươi!”

Lưu Kim Thành nói: “Không cần đổi!”

Trương Dương gật đầu: “Không cần, chuyện này cứ coi như không có, chúng ta không uống rượu hôm nay nữa. Ăn xong qua Kim Quy tửu thủy nhìn một chút!”

Lân Quảng Nguyên nhỏ giọng: “Có cần gọi điện tới Sở công thương không?”

Lưu Kim Thành nhìn Trương Dương.

Trương Dương hôm nay khí không thuận, hắn cười lạnh: “Ngươi ta tìm tới tận cửa làm giả đó, ngươi nhịn sao?”

Lưu Kim Thành vỗ vỗ vai Lân Quảng Nguyên: “Lão Lân, báo cho bảo vệ, bảo chúng ta muốn tới Kim Quy!”

Hồ Nhân Như thở dài, xem ra đêm nay nhất định có một trường phong ba rồi: “Các ngươi cứ đi đi, ta trở về nghỉ ngơi!”

Trương Dương cười nói: “Chuyện hay thế này mà không tham gia thì đáng tiếc!”

Trương Dương nhờ Hồ Nhân Như đi mua rượu, tới Kim Quy mua mấy chai Giang Thành hai mươi năm, tất cả đều là rượu giả. Cái này gọi là sưu tầm chứng cứ, chỉ có làm tốt giai đoạn chuẩn bị công tác, lúc hạ thủ mới dễ dàng.

Lúc này khoảng mười tên bảo vệ nhà máy rượu đã chạy tới trước Kim Quy.

Tất cả đừng chờ cho tới lúc Lưu Kim Thành hạ lệnh: “Vào cho ta!”

Tên trưởng phòng bảo vệ cùng mười tên tráng hán khác đạp cửa xông vào, trên tay tên nào cũng cầm theo đùi cui.

Trong xưởng này toàn là công nhân, thấy nhiều đại hán tay cầm gậy hung hăng xông vào như thế cũng không dám ngăn cản. Khi bọn họ rõ ràng là phòng bảo vệ tới, chỉ biết là sự tình lớn, đành nhanh chóng gọi điện cho quản lý Tô Quốc Trạch.

Lúc này thì đồng thời Lưu Kim Thành cũng gọi điện tới Sở công thương, báo có rượu giả, nhưng khiến cho hắn căm tức chính là phía Sở công thương lại phản ứng hết sức lãnh đạm rằng mai sẽ qua xử lý.

Lưu Kim Thành tức giận cúp máy chửi ầm lên.

Bảo vệ kiểm tra trong xưởng phát hiện được mười lăm thùng rượu giả, trong đó có giả Mao Đài, thanh lương, Giang Thành.

Tô Quốc Trạch nghe có kẻ chạy đến xưởng gây chuyện, vội lập tức gọi mấy tên lưu manh quanh khu đó tới giúp, hơn hai chục tên cằm ống tuýp, thiết côn chạy tới. Đám này chính là Câu Kiếm Cường.

Câu Kiếm Cường kiêu ngạo hét lớn: “Các anh em, cho chúng biết thế nào là lễ độ!” Hắn vừa nói dứt câu thì thấy Trương Dương ung dung bước lên, nhất thời sợ tới choáng váng: “Trương... Trương... Chủ nhiệm, ngài sao lại cũng ở chỗ này a!”

Trương Dương lạnh lùng nhìn cả đám lưu manh: “Định làm gì? Tập hợp xã hội đen gây chuyện hả? Câu Kiếm Cường, ngươi có phải lại muốn vào ngồi ngục không?”

Câu Kiếm Cường cười nói: “Trương chủ nhiệm! Thực là trùng hợp quá a, ta và các huynh đệ đi tản bộ.”

Trương Dương cười lạnh: “Tản bộ a! Thật là trùng hợp a. Chuyện là nhà máy này phát hiện có rượu giả làm tổn hại tới lợi ích nhà máy, tổn hại lợi ích quốc gia. Nếu như vậy có lẽ ngươi nên hỗ trợ chính nghĩa một chút. Tiện có mang cả ống tuýp a? Đập bể hết những thùng rượu giả này đi!”

Câu Kiếm Cường cười cười: “Trương chủ nhiệm cứ đùa, cái này là công việc của cán bộ các ngài a. Ta còn có việc, xin phép...”

Trương Dương tủm tỉm cười nói: “Tới thì tới, mà muốn đi thì đi sao? Trên đời này nào có sự tình nào dễ dàng như thế?”

Câu Kiếm Cường thấy vẻ mặt của Trương Dương không khỏi rùng mình, hắn đối với Trương Dương sợ hãi tới cực điểm, đành cắn răng nói: “Các huynh đệ, có thấy Trương chủ nhiệm nói không? Hỗ trợ quốc gia, bài trừ hàng giả!”

Câu Kiếm Cường đành nhận trách nhiệm này, tự nhiên đám người phòng bảo vệ lại nhàn nhã.

Nếu như dựa theo phương pháp làm việc của Lưu Kim Thành thì khẳng định phải báo cho Sở công thương trước, nhưng Trương Dương xuất thủ nhanh gọn, làm như thế này khiến cho người ta cảm thấy thống khoái

Quản lý xưởng Kim Quy là Tô Quốc Trạch than khổ không thôi, hắn cũng không phải là phần tử xã hội đen gì, căn bản là Câu Kiếm Cường là bảo kê ở khu này nên bình thường có chuyện gì đều nhờ tới hắn. Tô Quốc Trạch đi tới trước mặt Lưu Kim Thành: “Lưu giám đốc, nể mặt chúng ta có chút quan hệ, để cho ta chút mặt mũi.”

Lưu Kim Thành ngày hôm nay quả thực là bị chọc giận, hắn cả tiếng nói: “Cho ngươi mặt mũi? Ngươi có cho ta mặt mũi không? Thân là quản lý một xưởng rượu mà ngươi cư nhiên lại dám làm rượu giả. Ngươi định hủy hoạt hết danh tiếng của nhà máy rượu chúng ta sao?”

Tô Quốc Trạch thấy mấy thùng rượu đã bị đập bể hết, tiếc nuối tới cực điểm, lần này tổn thất là cực kỳ thảm trọng

Lựu Kim thành nói: “Từ hôm nay trở đi, ta thu hồi quyền đại lý của nhà ngươi! Ngoài ra ta sẽ tố cáo ngươi!”

“Lưu giám đốc, xưởng này ngươi đã phá hết của ta rồi. Ngươi còn muốn thế nào nữa?” “Rượu giả này ngươi lấy ở đâu?”

Tô Quốc Trạch đáp: “Nhà máy rượu Hồng Nhật!”

Lợi ích sẽ làm cho nhiều kẻ làm liều, Trương Dương bắt đầu dần dần thấy được cái đạo lý này, nhà máy rượu hồng Nhật là do Tạ Tân Lương đứng đầu. Tạ Tân Lương vốn thấy sinh ý của nhà máy rượu Giang Thành rất tốt, rượu Thanh Giang hai mươi năm loại đặc biệt không cung cấp đủ nhu câu của thị trưởng cho nên nảy ra chủ ý sản xuất rượu giả.

Chuyện này cũng nhắc nhở Trương Dương một điều đó là sau khi đạt được thành công từ cải cách, giữ gìn hình ảnh của nhà máy cùng vô cùng quan trọng Như chuyện này, hắn trực tiếp báo cáo với phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiên, yêu cầu Sở công thương phải tăng cường bảo hộ đối với các sản phẩm của các nhà máy địa phương. Gia tăng quản lý kiểm soát thị trưởng chống hàng giả hàng nhái một cách triệt để nhằm bảo đảm quyền lợi của xí nghiệp cũng như địa phương Có như thế mới duy trì được sự phát triển ổn định.

Sự kiện này trong một đêm đó cũng truyền ra khắp Giang Thành, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã cũng biết. Đỗ Thiên Dã hỏi qua Trương Dương, tiểu tử này bật cười: “Ta nói ngươi a, đường đường bí thư thị ủy mà cũng phải hỏi đến mày việc nhỏ này sao?”

Đỗ Thiên Dã cũng chẳng muốn hỏi tới việc này làm gì, nhưng nguyên nhân là do Tô Quốc Trạch là ca ca của Tô Viện Viện, nàng ta nghe nói xưởng của ca ca bị niêm phong phạt tiền, hơn nữa còn có nguy cơ phải ngồi tù cho nên thập phần lo lắng. Nàng ta cũng không muốn phiền tới Đỗ Thiên Dã, nhưng sợ ca ca phải ngồi tù, nên nói chuyện này với Viên Mỹ Văn, không ngờ Viên Mỹ Văn lại nói lại với Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã cũng không giấu diếm gì Trương Dương, đem nguyên nhân chuyện này nói rõ ra.

Trương Dương bật cười ha hả: “Như thế nào lại trùng hợp thế a? Tô Quốc Trạch là ca ca của Tô Viện Viện? Bất quả thực sự tên này chẳng được cái điểm gì tốt, không những tiêu thụ rượu giả mà còn có quan hệ với đám xã hội đen.”

“Chuyện này thì ta không rõ ràng lắm, nhưng hắn có phải ngồi tù hay không?”

Trương Dương đáp: “Cùng lắm là bị tạm giam vài ngày thôi, bất quá phạt tiền thì không thể tránh được. Còn Tạ Tân Lương thì không có may mắn như vậy, hắn bị tình nghi là kẻ cầm đầu chuyện này hiện đã bị công an bắt giữ. Nhà máy Hồng Thủy cũng bị niêm phong hoàn toàn.

Đỗ Thiên Dã nghe nói vậy cũng yên tâm, hắn thở dài nói: “Nhà máy rượu vừa khởi sắc được một tí thì đã gặp chuyện như thế này.”

Trương Dương nói: “Ta vừa báo cáo với Nghiêm Tân Kiến, yêu cầu gia tăng bảo hộ đối với các xí nghiệp địa phương”

Đỗ Thiên Dã gật đầu: “Tốt, phát hiện ra vấn đề, giải quyết rất gọn gàng chính xác! Ngươi rất khá a!” Hắn nhìn đồng hồ một chút rồi đứng dậy nói: “Theo ta đi xem chỗ ở!” Thành phố an bài cho Đỗ Thiên Dã một căn nhà trong khu đại viện thị ủy, hiện tại cũng đã cơ bản lắp đặt xong

Trương Dương lái xe đưa Đỗ Thiên Dã tới đó. Nơi nay hắn tới không ít lần, chủ yếu là bái phỏng mấy vị trong ban thường ủy thành phố.

Nhà của Đỗ Thiên Dã nắm ở phía đông nam khu đại viện, đây là một căn tiểu lâu ba tầng trước kia từng là nơi Hứa Thường Đức ở. Đỗ Thiên Dã sống độc thân, ở nơi như thế này quả thực là có chút trống trải.

Đỗ Thiên Dã nhìn thoáng qua nhíu mày nói: “Quá lãng phí, ta đã bảo bọn họ làm đơn giản thôi rồi cơ mà.”

Trương Dương cười nói: “Chuyện này trước giờ đều là như thế cả, ta thấy thế này là đơn giản rồi đó. Như Tần Thanh là phó thị trưởng Lam Sơn mà cũng được một tòa tiểu lâu xem chừng còn lớn hơn của ngươi không ít. Ngươi lại là bí thư, so về cấp bậc là cao hơn, tự nhiên đãi ngộ không thể thấp được.”

Hai người vừa nói vừa bước chân vào trong thư kí bí thư Lương Chuyện Nghĩa dang phụ trách bên trong thấy Đỗ Thiên Dã tới cuống quít ra đói: “Đỗ bí thư mới tới a! Ngài sao không nói trước cho ta một tiếng để ta còn chuẩn bị.”

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Đây không phải nhà ta sao? Lại còn phải thông tri trước khi tới nữa?”

Lương Chuyện Nghĩa xấu hổ cười cười, sau đó hắn dẫn Đỗ Thiên Dã đi thăm quan một vòng Đỗ Thiên Dã thấy tất cả các thiết bị, đồ dùng trong nhà đều thay đổi mới hoàn toàn, ngay cả vịn cầu thang cũng đổi, hắn lắc đầu nói: “Không cần phải thay hết hoàn toàn như thế chứ, quá lãng phí!”

Lương Chuyện Nghĩa đáp: “Đỗ bí thư luôn cần phải được làm việc trong điều kiện tốt nhất!”

“Ngươi lẽ nào không có nghe nói, mỗi lần lắp đặt thiết bị lại khó tránh khỏi ô nhiễm.”

Lương Chuyện Nghĩa có chút xấu hổ, hắn cuống quít giải thích: “Đỗ bí thư yên tâm, chúng ta đều là dùng những thiết bị thiên nhiên tốt nhất, hoàn toàn không có chuyện ô nhiễm!”

Đỗ Thiên Dã cười cười không nói gì.

Trương Dương nãy giờ vẫn yên lặng đột nhiên nói một câu: “Nghe nói lắp đặt thế này tiền công không ít a!”

Lương Chuyện Nghĩa thực sự là dở khóc dở cười, bản thân hắn là một thư kí bí thư thị ủy, lẽ nào coi trọng chút tiền công con con ấy? Hắn cũng chẳng cần giải thích, bất quá xem phản ứng thì vị bí thư này không thích phô trương lãng phí. Nguyên bản hắn còn muốn hỏi Đỗ Thiên Dã cần thêm cái gì nữa không, nhưng xem tình huống này lại không dám hỏi nữa.

Đỗ Thiên Dã nói: “Đồng chí Chuyện Nghĩa, có mấy thứ còn lại không cần thay đổi mới, cứ vệ sinh lại thật sạch sẽ là được. Nói thực là ta không thích cái cảm giác nhà mới chút nào.”

Lương Chuyện Nghĩa gật gật đầu, có những lời này của Đỗ Thiên Dã hắn cũng không thay đổi thêm đồ nữa, vuốt mông ngựa cũng phải có kỳ xảo, nếu không thì hậu quả thực sự là không lường.

Đỗ Thiên Dã cùng Trương Dương đi vào phòng khách, nhìn quanh một lượt, hắn thở dài nói: “Ta đã nói rồi, mà bọn họ vẫn quá lãng phí!”

Trương Dương cười nói: “Cũng là hảo ý của người ta!”

Hai người rời đi, bước lên xe Jeep, Trương Dương cười nói: “Cuối tuần xem ra ngoài thư giãn một chút!”

Đỗ Thiên Dã nói: “Tiểu Tô hẳn là chuẩn bị cơm tối rồi, ở lại ăn đi!”

Trương Dương cười đầy thâm ý: “Xem chừng càng ngày ấn tượng đối với tiểu Tô càng tốt a!”

Đỗ Thiên Dã cười mắng: “Ngươi bậy bạ cái gì đó? Ta đã bốn mươi tuổi rồi, thế nào lại đối với một cô nương như thế.

Trương Dương biết Đỗ Thiên Dã thân phận không thích hợp xuất hiện trước công chúng, hắn lái xe đưa Đỗ Thiên Dã về nhà, Tô Viện Viện không có ở nhà, đồ ăn đã chuẩn bị trước đó, nhưng có chút hơi nguội.

Trương Dương nói: “Tiểu Tô chắc đi đâu rồi, hay là hai chúng ta tới Thủy thượng nhân gia đi!”

Đỗ Thiên Dã gật đầu, đồng thời đi tới phòng làm việc lấy cái kinh đeo vào.

Trương Dương thấy bộ dạng của Đỗ Thiên Dã không khỏi nở nụ cười: “Ta nói Đỗ bí thư a, ngươi thế nào cứ như đại minh tinh, đi tới đâu cũng sợ bị người khác nhận ra vậy?”

“Chỉ là không thích thôi, tin tức linh thông lắm!”

Trương Dương lúc này gọi điện cho Bành Quân Tường đặt một phòng, Thủy thượng nhân gia tuy rằng sinh ý rất tốt, khách vào ra tấp nập, nhưng vẫn luôn có những phòng VIP để dành tiếp những khách quan trọng

Trương Dương cùng Đỗ Thiên Dã đi tới Thủy thượng nhân gia, Bành Quân Tường dẫn hai người vào phòng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, bởi vì biết tính cách của Đỗ Thiên Dã, hơn nữa cũng chỉ có hai người nên Trương Dương đã dặn chỉ chuẩn bị bốn món đồ ăn, hai mặn hai thanh, rất tinh xảo.

Bành Quân Tường nhận ra Trương Dương cùng bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, nhưng hắn không có nên tiếng. Làm ăn với các vị khách có danh tiếng lâu năm, hắn đương nhiên nhìn ra một điểm: Đó là Đỗ Thiên Dã không muốn người khác nhận ra, đối với ý muốn của vị bí thư thị ủy thì tốt nhất là dù là không cũng biến nó thành có.

Đỗ Thiên Dã nâng chén rượu lên, nhìn ra thủy nguyệt các bên ngoải Nhã Vân hồ, trong lòng không khỏi sinh ra một chút cảm khái, từ lúc đảm nhiệm vị trí này, ít lúc nào có thời gian thảnh thơi thoải mái.

Trương Dương giơ chén rượu lên nói: “Công tác là công tác, sinh hoạt là sinh hoạt. Trước mặt công chúng ngươi là bí thư thị ủy Giang Thành, nhưng có những lúc ngươi chỉ là Đỗ Thiên Dã thôi. Làm quan là chuyện tốt, nhưng nếu như để cái đó khống chế tâm tính bản thân thì không phải là quan viên mà thanh quan nô rồi.”

Đỗ Thiên Dã đối với lời này của Trương Dương rất tán thành, hai người cụng chén nói: “Chúng ta hôm nay không nói chuyện quan trường, chỉ uống rượu nói chuyện phiếm thôi!”

Trương Dương hỏi: “Ngươi cũng đã bốn mươi tuổi rồi, dự định thế này mãi hết đời sao?”

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Thế nào đột nhiên lại nói những lời này? Có phải lần trước tới Bắc Kinh lại nghe ba mẹ ta nói gì phải không?”

“Cũng không trách được hai vị, dù sao tuổi tác cũng cao rồi. Bất hữu có ba điều, trong đó vô hậu là lớn nhất. Ba mẹ ngươi cũng là mong sớm có cháu nội bế thôi!”

“Ca ca và tỷ tỷ ta đều đã có hài tử cả, trách nhiệm của ta cũng đâu có lớn như vậy chứ.”

Trương Dương đặt chén rượu xuống thở dài nói: “Ngươi không quèn được Linh tỷ?”

Đỗ Thiên Dã không nói gì, ánh mắt cứ lẳng lặng nhìn vào chén rượu, sau đó lại rót một chén.

Trương Dương nói: “Ngươi nếu có thể bỏ Bắc Kinh đi tới đây, tại sao không dứt được mối tơ tình đó?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Ta không muốn nghĩ tới chuyện này nữa, hiện giờ ta đối với chuyện tình cảm cứ mặc kệ hết thảy.”

Trương Dương thấy hắn không muốn nhắc lại chuyện này, cũng không tiếp tục nói thêm nữa, lúc trước quan hệ hai người đơn thuần là bằng hữu, nhưng hiện tại Đỗ Thiên Dã còn là lãnh đạo thượng cấp, vẫn có một số việc cần phải có một chút cố kỵ.

Lúc này một nhân viên phục vụ tiến vào nói nhỏ với Trương Dương: “Trương chủ nhiệm, bên ngoài có người tìm ngài.”

Trương Dương nói với Đỗ Thiên Dã một tiếng, sau đó đi ra ngoài xem, người tìm hắn là Tô Tiểu Hồng, nàng đang ngồi ở Lưu Văn Các ăn, nghe nói Trương Dương cũng tới cho nên bảo nhân viên gọi hắn.

Trương Dương cười nói: “Hồng tỷ, đi ăn với ai vậy?”

Tô Tiểu Hồng cười nói: “Mấy người ở trạm phòng dịch. Hiện tại sinh ý đang tốt, chuẩn bị trước với các phòng ban.”

Trương Dương mỉm cười: “Có phiền phức gì thì cứ nói với ta!”

Tô Tiểu Hồng: “Nếu thực sự gặp phải phiền phức thì phải tìm tới cảnh sát a, hiện tại ta thiếu ngươi không ít rồi, không muốn thêm nữa a!”

Trương Dương nguyên lai là đang muốn nói đùa với nàng vài câu, thì bỗng thấy có một nữ nhân bưng miệng chạy ngang qua, được mấy bước thì phun hết ra.

Ớ nhà hàng quán rượu, tràng diện như thế này không phải là hiếm, Trương đại quan nhân cũng chẳng chú ý làm gì. Bất quá lần này thì có chút bất đồng bởi vì hắn nhận ra nữ nhân kia là Tô Viện Viện. Nha đầu này không ở nhà phụ việc nhà cho Đỗ bí thư mà lại chạy tới đây làm gì, trong lòng Trương Dương không khỏi có chút hiếu kì.

Tô Tiểu Hồng nhìn theo ánh mắt của Trương Dương, nàng không khỏi nhíu mày hỏi: “Ngươi quen người ta sao?”

Trương Dương gật đầu: “Thế nào mà uống thảm như vậy chứ!”

Tô Tiểu Hồng cười: “Ngươi thương hoa tiếc ngọc như thế thì sao không biểu hiện một chút đi!”

Trương Dương lắc đầu nhún vai, lát sau thấy Tô Viện Viện từ trong toilet đi ra, sắc mặt nhợt nhạt, nàng vừa đi vừa cúi găm mặt xuống như kiểu sợ người khác nhận ra mình cho nên cũng không nhận ra Trương Dương, đi về phía Hà Phong Các.

Trương Dương cảm thấy hiếu kì, cáo từ với Tô Tiểu Hồng sau đó đi theo phía sau Tô Viện Viện, tiểu tứ này xưa nay vẫn luôn là có tính hiếu kỳ rất nặng, huống chi hiện tại Tô Viện Viện là người giúp việc của Đỗ Thiên Dã. Hắn đi tới cửa Hà Phong Các đã nghe bên trong có một giọng nam tử: “Tô tiểu thư, chúng ta lại uống một chén nữa nào!”

Tỏ Viện Viện nói: “Cát cục trưởng, ta thật sự là không uống nổi...”

“Tô tiểu thư không cho ta chút mặt mũi này sao?”

“Không... Không phải...”

Rất nhanh bên trong lại vang lên những tiếng vỗ tay, có vài thanh âm: “Tô tiểu thư quả nhiên thống khoái!”

Giọng của Tô Viện Viện vang lên: “Cát cục trưởng... Ngươi xem sự tình của ca ca ta...”

“Chúng ta uống trước, chuyện này nói sau, dù sao cũng còn nhiều thời gian!”

Trương Dương nghe tới đây là trong lòng minh bạch tới tám phần, xem ra Tô Viện Viện là vì chuyện của ca ca nàng mà mời khách, Nhưng Cát cục trưởng là ai? Nghĩ tới nghĩ lui không có kết quả gì, Trương Dương liền về Thủy Nguyệt Các.

Đỗ Thiên Dã thấy hắn đi lâu như vậy ra bộ bất mãn nói: “Chuyện gì thế? Gặp người nhà

Trương Dương cười nói: “Không phải thân nhân, người quen thôi, nhưng không phải của ta, mà là của ngươi!”

Đỗ Thiên Dã có chút buồn bực nhìn hắn.

Trương Dương lúc này mới đem chuyện vừa rồi nói ra cho Đỗ Thiên Dã nghe, nhất thời Đỗ Thiên Dã phát hỏa: “Trương Dương! Ngươi gọi nàng cho ta.”

“Như vậy không tốt lắm a, đây là thời gian ngoài công tác, người ta muốn ăn với ai là tự do, bí thư thị ủy can thiệp thì cũng không hay lắm.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Ta cũng không dự định can thiệp, nhưng ngươi không phải là bí thư thị ủy, ngươi can thiệp thì có làm sao?”

Trương Dương cười khổ: “Thế là ta thành mũi thương cho ngươi rồi!”

“Không được sao?”

Trương Dương uống cạn một chén rượu, đứng lên nói: “Có thể như vậy là vinh hạnh của ta!”

Tô Viện Viện hôm nay là mở tiệc mời Cát Minh Thành - chủ nhiệm Sở công thương Nhưng Cát Minh Thành này cũng không phải là cái hạng tốt đẹp gì mà đích thị là một tên lão sắc quý nổi danh. Thấy Tô Viện Viện trẻ đẹp, hắn liền động tâm tư. Cùng ăn hôm đó còn có vài gã trong Sở công thương tất cả đều liên tiếp chúc rượu nàng Nguyên bản Tô Viện Viện không muốn uống nhưng vì chuyện của ca ca, nên đành kiên trì mà theo ý bọn chúng. Đương nhiên với tửu lượng của nàng làm sao mà chịu nổi với đối phương cho nên mới như vậy

Cũng còn may là nàng chưa quên mục đích chính: “Cát cục... Chuyện của đại ca ta...”

Cát Minh Thành vỗ vỗ lên bàn tay của Viện Viện: “Tô tiểu thư đã có lời, ta thế nào lại không chiếu cố cho hắn, nhưng chuyện này thực sự là có chút khó khăn. Đại ca ngươi hắn là phải ngồi tù mất.

Tô Viện Viện sợ tới xanh cả mặt: “Cát cục... Ngươi nhất định phải giúp ta, cần gì thì cứ nói với ta một tiếng, nhất định đừng để hắn ngồi tù.”

Cát Minh Thành cười nói: “Tô tiểu thư đi hát không? Chúng ta tìm một chỗ nào đó hát hò vui vẻ một chút!” Hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt ve eo nhỏ của nàng

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Trương Dương bước vào, vẻ mặt ra bộ có chút xấu hổ: “Không có ý tứ, ta nhầm phòng!”

Cát Minh Thành nao nao, hắn đương nhiên nhận ra Trương Dương, Trương Dương bây giờ cũng nhận ra hắn. Trong lòng thầm nghĩ còn tưởng Cát cục là kẻ nào, thì ra là lão lưu manh này. Hắn bước vào vừa lúc nhìn thấy Cát Minh Thành đang ôm eo của Viện Viện. Trương Dương bật cười ha hả: “Ta còn tưởng là ai!”

Cát Minh Thành bị Trương Dương làm cho hoảng sợ, tiểu tử kia là nhân vật như thế nào hắn cũng biết, cuống quít rụt tay lại đứng lên cười nói: “Trương chủ nhiệm, thế nào lại trùng hợp thế? Ngươi cũng tới đây uống rượu sao?” Hắn chủ động vươn tay ra.

Trương Dương đi tới, bất quá hắn không phải là tới bắt tay Cát Minh Thành, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không thèm. Đi tới bên cạnh Tô Viện Viện nói: “Ta nói ngươi a? Làm việc kiểu gì vậy? Cơm tối của Đỗ Bí thư chưa chuẩn bị xong chạy đến đây làm cái gì?” Vừa nói ánh mắt vừa liếc về phía Cát Minh Thành.

Cát Minh Thành không khỏi rùng mình một cái, hắn đương nhiên nghe ra sự uy hiếp ẩn chứa trọng câu nói của Trương Dương. Hắn cũng biết Tô Viện Viện vốn làm người giúp việc, thể nhưng không hề biết nàng ta chính là người giúp việc của Đỗ bí thư, nếu như biết khẳng định là cho hắn có mười lá gan cũng không dám tìm cách đối với Viện Viện.

Tô Viện Viện lúc này đã rất say, cả người cứ mềm nhũn, ngã ra dựa vào Trương Dương. Trương Dương đỡ lấy nàng, miệng mỉm cười nhìn Cát Minh Thành nói: “Cát cục thật sự là rộng lượng a, đem một tiểu cô nương biến thành như thế này, ta thấy thật cũng có mình ngài.” Nếu như là Trương Dương lúc trước, gặp chuyện như thế này nhất định không tặng cho Cát Minh Thành hai tát thì không thôi, nhưng hiện tại Trương Dương cho rằng làm mọi việc không nhất định phải đích thân mình ra tay, phương pháp tốt nhất chính là lợi dụng một lực ảnh hưởng khác. Như chuyện đem nay chỉ cần hội báo lại với Đô Thiên Dã một chút, với tinh thần trọng nghĩa của hắn, nhất định không bỏ qua cho lão lưu manh kia.

Cát Minh Thành xấu hổ cười nói: “Tô tiểu thư...”

Trương Dương cũng không thèm để ý tới hắn, đỡ Tô Viện Viện đi ra.

Mấy tên trong Sở công thương ở đây có kẻ không nhận ra Trương Dương, thấy Trương Dương kiêu ngạo như thế, nhịn không được nói: “Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà mang người của chúng ta đi?” Hắn vừa lớn tiếng vừa tiến ra chặn lối đi Trương Dương, đây là muốn biểu hiện một chút trước mặt của Cát cục.

Trương Dương đang bực mà chưa có phát tiết được, một cước vào bụng tiểu tử này khiến hắn bay ra ngoài phá hỏng cả cửa phòng, té lăn lộn trên mặt đất. Đồng thời một cước này cũng khiến cho bao nhiêu thức ăn uống từ tối của tiểu tử này ra hét.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio