Y Đạo Quan Đồ

chương 253: không đề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Không Đề

Vu Tử Lương nói: “Ý tứ của hắn ta có thể nghe ra, hắn đối với bệnh viện tư nhân không tán thành mà muốn dùng phương thức hợp tác.”

Trương Dương nói: “Kỳ thực hợp tác cũng tốt, song phương lấy thừa bù thiếu, kỹ thuật và lực lượng bù cho nhau, về mọi phương diện đều tăng mạnh”

“Ta đã nói rồi, ta đối với phương thức quan lý của hệ thống bệnh viện trong nước không vừa ý, cho nên ta mới kiên trì muốn nắm quyền quản lý.

Trương Dương nói: “Việc quản lý ta không hiểu lắm, nhưng bất luận sự việc gì không thể một lần là xong được. Cải cách cũng vậy, giáo dục và y tế cải cách còn khó hơn cả cải cách công nghiệp. Hai mặt này liên quan rộng khắp mà lại nhạy cảm, cho nên Lý Trường Vũ mới ngập ngừng, chính là hắn muốn cẩn thận hơn mà thôi.”

Vu Tử Lương trầm mặc xuống một chút.

Trương Dương nói: “Ngươi tới Giang Thành thành lập một bệnh viện chẳng phải là vì lòng yêu quê hương sao?”

Vu Tử Lương nhấp một ngụm trà nói: “Đương nhiên, nhưng ta không hề mù quáng, hiệu quả xã hội và lợi ích kinh tế luôn đi cùng nhau mới là thành công lớn nhất.”

Trương Dương nói: “Nói trắng ra thì cũng là phải kiếm tiền!”

Vu Tử Lương nghe lời này của hắn không khỏi có chút đỏ mặt: “Không hẳn là như thế, nếu đơn thuần là vì tiền thì ta chẳng tội gì lao tâm khổ tứ quay về đây làm gì, cứ an nhàn ở nước ngoài, nhận một mức lương cao mà sống.”

Trương Dương bật cười: “Ta chỉ luận sự thôi, đừng nên nóng giận a!”

Vu Từ Lương lại nói: “Ta không nóng giận, ta thừa nhận là có mục đích kinh tế. Thời đại này, không có kinh tế thì không làm được gì cả, không có thu nhập thì ta lấy gì mà xây dựng và phát triển bệnh viện? Ái tâm cũng phải lấy kinh tế làm cơ sở!”

Trương Dương gật đầu: “Ta thấy đề nghị của Lý Trường Vũ cũng không phải là tồi. Đối với nhận thức của đa phần dân chúng mà nói, họ chẳng biết chuyên môn của ngươi cao tới đâu, trong mắt họ thì chỉ có bệnh viện thành phố là nhất. Hơn nữa hiện tại ngươi cũng không có phương tiện khám chữa bệnh. Hợp tác, sau đó phía bệnh viện thành phố gửi bệnh nhân sang làm như thế có thể tăng được cái gọi là thương hiệu tạm thời.”

Vu Tử Lương nói: “Ta sợ hợp tác phiền hà, sẽ bị ràng buộc nhiều.”

Trương Dương nói: “Ràng buộc thì khó tránh khỏi, con người sống trên đời làm sao có thể thoát khỏi hai chữ ràng buộc. Chẳng có kẻ nào có khả năng tự tung tự tại ngoài xã hội!”

“Ta suy nghĩ một chút...” Hắn thở dài nói: “Thật không rõ, không phải chỉ là khám chữa bệnh cho nhân dân sao? Thế nào lại phải cải cách.”

“Cái này là do vị trí bất đồng nên cái nhìn khác nhau. Ngươi là bác sĩ, tự nhiên ngươi quan tâm tới phương diện khám chữa bệnh Còn chúng ta là cán bộ quản lý, cái chúng ta quan tâm chính là công tác quản lý, mà chính ngươi cũng từng nói hình thức quản lý của hệ thống bệnh viện trong nước không tốt.”

Vu Tử Lương: “Ta muốn chuyên tâm công tác, nhưng mà hệ thống quản lý thế này thì cũng không được.”

Trương Dương nói: “Ngươi và Tả viện trưởng quan hệ không sai, ngươi có thể cứ kiến nghị với hắn!”

Vu Tử Lương cười nói: “Ta và hắn cũng không thân lắm, chỉ là ta là thầy của Tả Hiểu Tình ở bên Mỹ cho nên có chút quen biết thôi!”

Trương Dương nghe tới tên Tả Hiểu Tình không khỏi ngẩn ngơ một chút, không biết nha đầu này ở bên đó như thế nào rồi?

Vu Tứ Lương cũng không biết Trương Dương và Tả Hiểu Tình có một đoạn tình duyên, tiếp tục nói: “Con người của Tả viện trưởng rất không sai, ta nói chuyện với hắn rất hợp ý.”

Trương Dương cười nói: “Trong nước khác với ở nước ngoài, căn cứ theo tình hình của chúng ta, ta thấy ngươi nên suy nghĩ về kiến nghị của Lý phó thị trưởng một chút.”

Tan tầm hôm đó, Trương Dương vốn định tới thăm Tần Chuyện Lương, nhưng nhân được điện thoại của Tả Ủng Quân mời hắn đi ăn, thuận tiện bàn luận sự tình một chút.

Không nói đến chuyện quan hệ với Tả Hiểu Tình thì con người của Tả Ủng Quân cùng khiến cho Trương Dương kính trọng. Hắn và Tả Ủng Quân hẹn nhau ở cửa hàng thịt dê nướng gần vườn hoa Phú Lệ.

Lúc Trương Dương tới, Tả Ủng Quân đã ở đó, khiến cho hắn không nghĩ tới chúng là hai vợ chồng Vu Tử Lương cũng tới. Trương Dương nhìn hắn oán giận nói: “Bác sĩ Vu a, lúc chiều ngồi ở văn phòng của ta sao không thấy ngươi nói gì chuyện này thế?”

“Ta cùng vừa mới nhận được điện thoại của Tả viện trưởng thôi.”

Tả Ủng Quân nói: “Ta vừa mới nổi hứng lên, liền gọi mọi người đi ăn luôn. Nào Trương Dương, ngồi đi!”

Tả Ủng Quân chuẩn bị hai chai Thanh Giang hai mười năm, đã có kinh nghiệm từ trước, Trương Dương liền kiểm tra rượu thật rượu giả.

Chu Tú Lệ cười nói: “Tả viện trưởng phu nhân ngài thế nào không có tới a?”

Tả Ủng Quân sửng sốt một chút, kỳ thực hắn có nói, nhưng Tương Tâm Tuệ nghe thấy cái tên Trương Dương thì lập tức cự tuyệt, vốn nàng và Trương Dương có chút khúc mắc, Tả Ủng Quân cười nói: “Nàng bận tiếp tỷ tỷ ở nhà, cho nên không tới được!”

Trương Dương cũng thầm đoán được nhất định nguyên nhân là vì mình.

Tả Ủng Quân nói: “Ta ngày hôm nay mời các ngươi chính là để cảm tạ các ngươi đã hỗ trợ Điền Bân!”

Trương Dương cười: “Ta không có làm gì, đều là công lao của bác sĩ Vu!”

Vu Tử Lương khiêm tốn cười nói: “Ta có làm gì chứ, đây là công lao của tất cả mọi người!”

Trương Dương nhân cơ hội nói: “Cho nên có thể nói là nhiều củi lửa to!”

Vu Tử Lương đương nhiên có thể nghe ra ý tứ của Trương Dương, liền bật cười ha hả nâng chén rượu không nói gì nữa.

Tả Ủng Quân nói: “Bác sĩ Vu, ta đưa ra ý kiến chúng ta hợp tác xây dựng bệnh viện chuyên khoa, ngươi suy nghĩ thế nào?”

Vu Từ Lương nhìn thoáng qua Trương Dương, biểu tình có vẻ có chút đắn đo.

Tả Ủng Quân cũng ý thức được điểm này, hắn mỉm cười nói: “Ngày hôm nay không nói chuyện này nữa, để sau đi. Ta bây giờ có một việc khác, đó là sắp tới Hội chữ thập đỏ của bệnh viện sắp có các hoạt động từ thiện, sẽ phẫu thuật chữa đục thủy tinh thể miễn phí cho hai mươi bà mẹ già cô đơn. Chi phí sẽ do bệnh viện cùng Hội chữ thập đỏ thành phố gánh chịu, cho nên ta muốn mời bác sĩ Chu hỗ trợ!”

Chu Tú Lệ không cần suy nghĩ gật đầu nói: “Chuyện này rất có ý nghĩa, Tả viện trưởng, ta nguyện ý tham gia vào tổ điều trị của các ngươi!”

Tả Ủng Quân cười nói: “Thật quá tốt! Ta kính vợ chồng ngươi một chén!”

Trương Dương cũng nâng chén nói: “Ta cũng kính các ngươi một chén, tinh thần này đáng để cho chúng ta phải học tập!”

Tả Ủng Quân sớm tiếp xúc với hai vợ chồng Vu Tử Lương, thật sự muốn bọn họ về bệnh viện Giang Thành, nếu như có thể được như thế, thì chất lượng của bệnh viện sẽ được để thăng lên rất nhiều. Thế nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra rằng mục tiêu của Vu Tử Lương không phải như vậy, cho nên hắn mới nghĩ ra cách cùng hợp tác với Vu Tử Lương, bất qua xem phản ứng hiện tại của Vu Từ Lương thì hắn đối với việc hợp tác cũng không quá hứng thú.

Sau cơm tối, hai vợ chồng Vu Tử Lương sóng vai đi bộ về khách sạn cách đó không xa, Tả Ủng Quân nhìn bóng lưng bọn họ không khỏi lắc đầu cảm thán nói: “Hai người bọn họ đều là nhân tài, đáng tiếc là không muốn tiếp nhận lời mời của ta.”

Trương Dương cười nói: “Người ta muốn xảy dựng một bệnh viện tư nhân riêng cho mình tại Giang Thành!”

Tả ửng Quân nói: “Ta biết, cho nên ta muốn tìm một phương thức để cùng hợp tác với họ.”

“Hắn đối với phương thức quản lý trong hệ thống bệnh viện trong nước không thích, chiều nay ta mới đưa hắn tới gặp phó thị trưởng Lý Trường Vũ, Lý phó thị trưởng cũng kiến nghị phương thức hợp tác, bất quá xem ra hắn không có hứng thú.”

Tả Ủng Quân nói: “Bác sĩ Vu làm việc ở nước ngoài lâu nắm, tính chuyên nghiệp rất cao, cho nên hắn không thích phương thức quản lý của chúng ta. Nếu như hắn đồng ý hợp tác với chúng ta, ta nghĩ đôi bên sẽ đều có lợi.”

Trương Dương và Tả Ủng Quân cũng là có cái nhìn như nhau, nhưng Vu Tử Lương đã quen với phương thức quản lý chuyên nghiệp và hiệu quả một cách tối đa ở nước ngoài, cho nên hắn mới kiên trì quan điểm của mình. Trương Dương nói: “Từ từ rồi tính, chỉ cần hắn quyết định ở lại Giang Thành, vô luận thế nào đều là chuyện tốt.”

Tả Ủng Quân tràn đầy đồng cảm nói: “Có thể có một nhân tài như vậy trở lại Giang Thành, đối với Giang Thành chúng ta là một điều vô cùng đáng quý, là một điều tốt đẹp đối với dân chúng Giang Thành.” Hắn hỏi Trương Dương thế nào lại quen Vu Tử Lương, Trương Dương trả lời là qua sự cố tai nạn xe liên hoàn.

Tả Ủng Quân nói: “Ta và vợ chồng hắn trước kia cũng chẳng có quen biết, chả là bác sĩ Chu là thầy của Hiểu Tình ở bên kia, là Hiểu Tình giới thiệu bọn họ với ta.”

Trương Dương gật đầu.

Tả ửng Quân cũng biết Trương Dương đã xác lập quan hệ với ái nữ của chủ tịch tỉnh Tống Hoài Minh, đối với chuyện tình cảm của Trương Dương và con gái mình không khỏi có chút tiếc nuối. Tả Ủng Quân cười nói: “Phương phép châm cứu của ngươi rất lợi hại, bác sĩ Vu đối với ngươi rất tôn sùng a.”

Trương Dương khiêm tốn: “Là chút kỹ thuật tổ truyền mà thôi, Tả viên trưởng đừng nên tuyên dương ta như thế.”

Tả Ủng Quân biết hắn ngại phiền phức nên cười gật đầu.

Trương Dương lần này đi Đông Giang không phải chỉ là tham dự điển lễ trao giải mười thanh niên ưu tú của tỉnh mà còn một việc quan trọng nữa đó là tham gia lễ thành hôn của Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng Lần này Ban tuyên truyền của thành phố đi năm người, bọn họ phái một chiếc xe đi nên Trương Dương cũng không cần phải lái xe riêng của mình đi. Trương Dương hiển nhiên lần này là diễn viên chính, nữ MC của đài Giang Thành là Từ Nhã Bội đã đi từ trước, Từ Nhã Bội cũng có chút thân phận, nàng chính là con gái của chủ nhiệm nhân sự thành phố Từ Bưu, là người yêu của chủ nhiệm ban văn nghệ đài truyền hình tỉnh Vương Quân. Vương Quân này cũng chính là phó trưởng ban tuyên trình tình Bình Hải.

Đi cùng xe chỉ có Trương Dương và Từ Nhã Bội là hai người trẻ tuổi, cho nên hai người tự nhiên trở thành tâm điểm. Từ Nhã Bội tuy rằng không tính là tuyệt thế mỹ nữ gì, nhưng khí chất cũng rất tốt, khẩu tài hơn người, khiến cho người khác có ấn tượng rất thoải mái

Trương Dương đối với việc nàng và Vương Quân lựa chọn công việc ở hai thành thị khác nhau thì có chút kỳ quái, không khỏi hỏi: “Ngươi sao không ở lại Đông Giang mà công tác, về Giang Thành làm gì?”

Từ Nhã Bội nói: “Còn chưa có kết hôn, tranh thủ thời gian ở bên cha ta một thời gian. Sau này kết hôn rồi thì phải tới Đông Giang lúc ấy lại ít có cơ hội gặp.

Dương Khánh Sinh nói: “Chờ lúc các ngươi kết hôn không khéo Từ chủ nhiệm cũng thăng chức lên cấp tỉnh, cơ hội gặp nhau khẳng định là không thiếu.”

Từ Nhã Bội cười nói: “Ta cũng mong muốn như thế lắm chứ, nhưng đấy là chuyện của lãnh đạo tỉnh a!”

Cả xe đồng loạt bật cười.

Từ Nhã Bội lại nói: “Kỳ thực ta ở lại la không muốn người khác nói nhiều, ta muốn ở lại Giang Thành làm để chứng minh không có gia đình hắn hỗ trợ ta vẫn có thể làm nên một phen sự nghiệp.”

Những lời này nói cũng chẳng mấy ai tin, không ở Đông Giang thì ở Giang Thành nàng cũng vẫn có phụ thân chiếu cố, thử hỏi ai ở Giang Thành làm việc mà chẳng phải nhìn mặt Từ chủ nhiệm một chút. Từ Nhã Bội sở dĩ có thể thay thế Hải Lam trở thành vị trí này ngoài năng lực của nàng ảnh hưởng từ bối cảnh gia đình nàng cũng không nhỏ.

Dương Khánh Sinh xem ra, Từ Nhã Bội tới đài truyền hình tỉnh làm bây giờ thì cũng bình thường, Vương Trọng Dương đương nhiên sẽ chiếu cố cho nàng ta. Nhưng ở lại Giang Thành đạt tới một vị trí nhất định rồi mới chuyển lên tỉnh, lúc ấy tự nhiên mức độ chiếu cố lại khác. Cái này gọi là phần đấu cũng phải có kỹ xảo.

Từ Nhã Bội lần này đi là để thực hiện đưa tin tức trao giải mười thanh niên ưu tú của tỉnh, bởi vì cũng không phải là một tin tức quá trọng yếu nên đài cũng chỉ phái một camera đi theo do lão Phùng đảm nhiệm.

Bọn họ đi xe tới nhà khách tỉnh, thấy một chiếc Cadilac đứng ở bãi đỗ xe, một nam tử mặc một bộ đồ màu đen, trông khá phong độ đứng đón. Hắn là Vương Quân, trông dáng vẻ đường đường phong độ, bất quá nhìn trang phục thì lại rất là quái dị.

Từ Nhã Bội từ trên xe thấy Vương Quân thì mừng rỡ ra mặt, không đợi xe dừng hẳn đã mở của nhảy xuống chạy vội tới nhào vào lòng hắn. Vương Quân ôm và hung hăng hôn nàng một cái.

Trương Dương thì chỉ mỉm cười, Dương Khánh Sinh thì không khỏi có chút nhíu mày, dù sao niên kỷ hắn cùng lớn, tính cách vẫn có chút phong kiến, không quen nhìn thanh niên nhân biểu đạt tình cảm một cách cuồng nhiệt và công khai như thế.

Từ Nhã Bội kéo tay hắn ra trước mặt mọi người, vì lần đầu gặp mặt, Vương Quân tỏ ra khách khí, bắt tay từng người rồi cười nói: “Trưa nay ta mời tất cả mọi người dùng bữa!”

Dương Khánh Sinh cười nói: “Không cần khách khí, ngươi và Nhã Bội lâu mới gặp, khẳng định là có nhiều điều để nói. Đám chúng ta sẽ không làm bóng đèn đâu!” Một câu nói khiến cho mọi người nghe xong đều bật cười.

Vương Quân nói: “Tốt lắm, bất quá hai ngài nữa, kiểu gì các ngươi cũng phải làm khách ở Đông Giang a!”

Người yêu hào phóng như thế, Từ Nhã Bội cũng cảm thấy rất tự hào.

Trương Dương tuy rằng đi chung với người của Ban tuyên truyền, thế nhưng chi phí lại không do Ban tuyên truyền phụ trách. Hắn cũng không có thói quen ở chung phòng với người khác, nên tự thuê một gian phòng khác. Chuẩn bị đồ đạc xong xuôi rồi gọi điện cho Lương Thành Long, Lương Thành Long đang bận chuyện làm ăn ở ngoải, đành cho tài xế tới đón Trương Dương. Trương Dương không đi xe tới Đông Giang khẳng định là không có phương tiện đi lại.

Buổi trưa dùng bữa với mọi người trong Ban tuyên truyền ở nhà khách xong thì tài xế của Lương Thành Long tới đón. Trương Dương tranh thủ chạy sang khu Lâm Giao thăm Triệu Tĩnh, nhưng tới trường thì thấy vắng vẻ, hôm nay là chủ nhật, có lẽ tất cả đều ra ngoài đi chơi rồi.

Lái xe tới sân tennis, thấy Triệu Tĩnh cùng Đinh Bân đang chơi bóng, nhìn biểu tình hai người thập phần ngọt ngào, Trương Dương cũng không cần quấy rối họ làm gì, lái xe rời đi. Triệu Tĩnh cũng đã lớn, chuyện tình cảm của nàng không cần phải can thiệp nhiều.

Vừa rời khỏi khu vực đại học sư phạm Đông Giang thì Trần Thiệu Hưng gọi điện tới, hắn là nghe Lương Thành Long nói Trương Dương đã tới, vui vẻ cười nói: “Trương Dương a, tiểu tử này rạng rỡ mặt mày lắm đây a, mười thanh niên ưu tú của tỉnh, lợi hại a. Tới Đông Giang đã an bài tốt chưa?”

Trương Dương cười mắng: “Ngươi cũng không có chút trượng nghĩa nào. Ta tới đây là khách nhân, ngươi phải an bài chứ, cư nhiên không biết xấu hổ bắt ta mời khách!”

Trần Thiệu Hưng nói: “Nhưng ngươi không biết từ lúc ngươi trúng cử, không biết có bao nhiêu người tố cáo ngươi, may là lão gia tử mất mạng khen giúp ngươi, nếu không thì ngươi đã sớm bại rồi.”

“Đó là đương nhiên, nếu không thì chúng ta thế nào lại là hảo bằng hữu?”

Trần Thiệu Hưng bật cười nói: “Ngươi đang ở đâu? Nhanh tới Hải Đức đi, ta và Lê San San cùng Bạch Yến đang ở đây. Một mình ta tiếp hai nữ nhân, ăn không có tiêu a!”

Trương Dương bật cười ha hả: “Được rồi, ta lập tức tới!”

Trần Thiệu Hưng gần đây hay đi cùng Lê San San và Bạch Yến, nguyên nhân rất đơn giản là hắn đang theo đuổi Lê San San, trong khi San San và Bạch Yến là hảo bằng hữu. Mà Bạch Yến là tình nhân của Lương Thành Long, Lương Thành Long sắp kết hôn cùng Lâm Thanh Hồng, ít có thời gian mà tiếp nàng ta. Thành ra cái trọng trách này rơi lên vai của Trận Thiệu Hưng. Trần Thiệu Hưng và Lẽ San San mới quen được một thời gian nhưng tiến triển cũng không có gì nhiều.

Hắn nói chuyện điện thoại xong ngồi một chỗ nhìn hai nàng chơi bosẽ ling. Lão bản Đinh Triệu Dũng đi tới ngồi cạnh hắn cười nói: “Thiệu Bân, không chơi a?”

Trần Thiệu Hưng nói: “Ta đối với môn này không hứng thú lắm, ngày hôm nay là đưa hai cô gái kia tới chơi thôi!”

Đinh Triệu Dũng cười nói: “Đưa hai mỹ nữ đi chơi, nam nhân nào mà lại không thích chứ.”

Thiệu Hưng trừng mắt liếc hắn: “Đừng có nghĩ bậy bạ!”

Đinh Triệu Dũng biết hắn đối với Lê San San rất thật, thấp giọng nháy mắt nói: “Thế nào?”

Trần Thiệu Hưng nói: “Ta là ngươi rất chính trực.”

Đinh Triệu Dũng nói: “Lão đồng học, kỳ thực đối với nữa nhân lúc cần xuất thủ thì phải xuất thủ, không chừng người ta cũng đang đợi ngươi chủ động đó.”

Trần Thiệu Hưng gật đầu, thấy Trương Dương đi tới, vươn tay vẫy vẫy gọi hắn.

Đinh Triệu Dũng cũng đứng dậy đón tiếp Trương Dương, hắn nhiệt tình vươn tay ra: “Trương chủ nhiệm, thật chúc mừng ngươi a, đã trở thành một trong mười thanh niên ưu tú nhất tỉnh.”

Trương Dương có chút buồn bực nói: “Chuyện này thế nào lại nhanh thế nhỉ? Báo chí mới đưa một tin mà sao ai cũng đã biết thế nhỉ?

Đinh Triệu Dũng nói: “Năng lực tuyên truyền của công tử nhà chủ nhiệm Ban tuyên truyền tỉnh đương nhiên rất cao.”

Trương Dương bật cười lớn bắt tay với Đinh Triệu Dũng xong rồi ngồi xuống cạnh Trần Thiệu Hưng.

Bạch Yến và Lê San San thấy Trương Dương tới liền ngừng chơi ra chào hỏi hắn.

Trần Thiệu Hưng ra bộ chua chát nói: “Ta rất là hâm mộ Trương Dương nhà ngươi a! Ngươi thế nào rất có duyên với nữ nhân, mới đến một cái mà hai mỹ nữ của chúng ta ngay cả bosẽ ling cũng ngừng chơi ra bắt chuyện với ngươi!”

Bạch Yến cười nói: “Người ta anh tuấn mà!”

Đinh Triệu Dũng cười nói: “Lời này thì ta không cam tâm tình nguyện đâu a, hắn anh tuấn, nhưng hai người chúng ta cũng không kém!”

Lê San San nói: “Trương Dương là khách nhân, chúng ta đối với người ta phải khách khí một chút chứ!”

Trương Dương lên tiếng: “Hai vị đều là ngôi sao ca nhạc ở tỉnh Bĩnh Hải, hát khẳng định không cần phải bàn, thế nhưng thế nào ta lại cảm giác các ngươi nói so với hát còn hay hơn nhi!”

Bạch Yến và Lẻ San San nở nụ cười, Bạch Yến nói: “Cũng còn phải tùy người!”

Trần Thiệu Hưng than thở “Đó, trước giờ đối với ta chưa có một lời nào êm tai!”

Đinh Triệu Dũng bảo nhân viên đưa tới ít đồ uống, hắn đối với Trương Dương rất khách khí, quan hệ giữa bọn họ có thể nói là rất vi diệu, Triệu Tĩnh và Đinh Bân yêu nhau, Trương Dương vẫn phản đối, kỳ thực người Đinh gia cũng không tán thành. Thế nhưng hai người vẫn cứ yêu nhau, thành ra hai nhà có chút bất đắc dĩ. Đinh Triệu Dũng đối với tính cách Trương Dương cũng lý giải một chút, nếu như tương lai Đinh Bân và Triệu Tĩnh hoàn hảo thì không sao, nhưng còn nếu như không thành, mà có thể là trở mặt thì thành thì tiểu tử Trương Dương kia nhất định sẽ không bỏ qua.

Trần Thiệu Hưng nói: “Tối nay ở Vọng Giang Lâu ngươi mời khách.”

“Hả? Dựa vào cái gì? Ta tốt xấu gì cũng là khách nhân, ngươi không biết xấu hổ hay sao còn bắt ta mời khách?” Trương Dương kháng nghị.

Trần Thiệu Hưng cười nói: “Ngươi mời thì khác gì Viên Ba mời khách, ta cũng không tin hắn không biết xấu hổ mà tính tiền cho ngươi!”

Trương Dương thở dài: “Ngươi dù sao cũng là cán bộ trong ban tín dụng của tỉnh, thế nào lại nhỏ mọn thể?”

“Tín dụng thì tín dụng, nhưng đâu phải là của ta? Làm sao có thể dùng khoản công mà đi ăn uống được? Đừng quên chúng ta là đảng viên!”

Trương Dương nói: “Ta cũng là Đảng viên!”

“Nhưng ngươi là một trọng mười thanh niên ưu tú nhất tỉnh. Chúng ta ở đây có ai được như ngươi. Lợi hại lắm đó, tối nay ngươi không mời thì ai mời?”

Bạch Yến nói: “Ta là San San mặc kệ ai mời khách, chúng ta cứ đi theo thôi đó!”

Trần Thiệu hưng nói: “Đó tự nhiên là đương nhiên rồi, nhưng mà các ngươi hôm nay phải hát mừng đó nhé.”

Bạch Yến cười nói: “Không vấn đề gì, nhưng mà này, chúng ta bán nghệ chứ không bán thân đâu. Các ngươi đừng có cái chủ ý đen tối gì.”

Trương Dương: “Hai chữ này khó nghe quá, chúng ta là cán bộ quốc gia rất không thích hai chữ đó. Có lẽ nên đổi thành hiến thân đi!”

Cả đám người nghe bật cười ha hả, Bạch Yến cười mắng: “Thói lưu manh lại tái phát rồi!”

Lúc này lão bản Vọng Giang Lâu điện tới, hắn đêm nay làm chủ tẩy trần đón tiếp Trương Dương.

Trương Dương cúp máy, Trần Thiệu Hưng cười nói: “Ta đã nói là không có sai mà, Viên Ba đối ngươi sao mà dám tính toán, chỉ cần ngươi tới Đông Giang hắn nhất định mời khách mà.”

Trương Dương nhìn đồng hồ một chút, từ giờ tới tối còn một khoảng thời gian dài. Bạch Yến và Lẻ San San tiếp tục chơi, Đinh Triệu Dũng tiếp tục công việc của mình, Trương Dương nói với Trần Thiệu Hưng: “Ta lần này tới Đông Giang còn có một chuyện, ngươi có nghe về chủ tịch tập đoàn Lam Tinh - Kim Thượng Nguyên chưa?”

Trần Thiệu Hưng gật đầu nói: “Đương nhiên là đã nghe nói qua, tập đoàn Lam Tinh là một thương hiệu lớn trên thế giới. Nghe nói hắn sắp tới Đông Giang vài ngày. Thế nào? Có chủ ý gì sao?”

Trương Dương cười đáp: “Còn không phải là vì công tác chiêu thương sao?”

Trần Thiệu Hưng nói: “Để ta hỏi lão gia tử xem lịch trình của hắn tại Bình Hải thế nào.”

Trương Dương nói: “Cảm tạ!”

“Ngươi cũng không cần hư tình giả ý. Ngươi và Lê San San...”

Trương Dương bật cười nói: “Ta thế nào lại có tiền đồ thế? Ngươi cho ta mượn thêm một lá gan, ta cũng không dám hạ thủ với tẩu tử mình a.”

Lời này Trần Thiệu Hưng nghe có chút thoải mái, hắn vỗ vỗ vai Trương Dương: “Coi như ngươi còn có chút nhân tính.”

Điện thoại của Trương Dương đổ chuông, lần này là Lâm Thanh Hồng gọi tới, nàng và Lương Thành Long đang ở cùng một chỗ, Viên Ba cũng vừa thông tri cho họ, tối nay hai người cũng sẽ tới.

Trương Dương cúp máy, nhìn Bạch Yến phía xa xa thấp giọng nói: “Buổi tối nay Thanh Hồng cũng tới.”

Trần Thiệu Hưng nói: “Vậy à? Để ta nói với Bạch Yến một tiếng.”

Vừa lúc Bạch Yến đi tới bàn uống nước, Trần Thiệu Hưng nói: “Bạch Yến, tối nay Lâm Thanh Hồng cũng tới.”

Bạch Yến nói như không việc gì: “Nàng ta tới là việc của nàng ta, ta dù sao cũng không phải tới vì Lương Thành Long, ta tới là vì Trương Dương.” Nói xong xoay người rời đi.

Trần Thiệu Hưng trợn tròn mắt, hắn bắt đắc dĩ nhìn Trương Dương nói: “Người ta nói tới là vì ngươi đó, ngươi làm sao thì làm?”

Trương Dương nhíu nhíu mày: “Bạch Yến và Lương Thành Long gần đây thế nào?”

“Không sai a! Dù sao bình thường hai người bọn họ mà ở cùng một chỗ với nhau thì cũng tình như ý mặt.”

Trương Dương lắc đầu: “Lúc ở Giang Thành. Lương Thành Long hoài nghi Lâm thành Hồng biết chuyện hắn và Bạch Yến rồi. Đêm nay ta đứa Bạch Yến tới sợ rằng chuyện này không hay a.”

Trần Thiệu Hưng nói: “Để ta gọi Lương Thành Long hỏi hắn xem nên làm sao bây giờ.”

Lương Thành Long đang đi cùng Lâm Thanh Hồng nên hắn cũng ầm ĩ qua loa một hai câu chứ không nói được gì. Sau đó cúp máy.

Thái độ Bạch Yến ngày hôm nay thập phần kiên quyết, nàng khẳng định muốn đi. Điều này khiến cho Trần Thiệu Hưng và Trương Dương có chút khó xử.

Hai người gọi Đinh Triệu Dũng lại hỏi, hắn cũng cảm thấy việc này rất khó xử, bất quá hắn lại này ra một chủ ý: “Cùng lắm thì nói nàng là người yêu của người khác!”

Ánh mắt của Trương Dương và Trần Thiệu Hưng đều rơi lên mặt của Đinh Triệu Dũng, hắn lúc này mới ý thức được xem chừng là bản thân tự đào hố chôn mình rồi, hắn vội vàng cuống quít: “Tối nay ta có việc bận, sợ rằng không tới được a!”

Trần Thiệu Hưng bật cười nói: “Ngươi là ai chứ? Ta thật ra muốn chịu tiếng xấu lắm, nhưng mà không có được vì ai cũng biết cả. Còn Trương Dương thì là hoa có chủ, chỉ còn mình ngươi là hợp lý. Lão đồng học, nếu như ngươi không giúp thì quá là rất thiếu trượng nghĩa a!”

Trương Dương nói: “Ngươi cũng là Đảng viên, Đảng và nhân dân cùng đồng lòng thì không trắc trở nào không vượt qua được.”

Vẻ mặt Đinh Triệu Dũng đầy đau khổ: “Ta lần này là tự tạo trắc trở cho mình rồi.” Hắn muốn tìm cách chia sẻ hỏa lực, liền điện thoại cho Âu Dương Như Hạ, đêm nay càng nhiều người thì hỏa điểm càng phân tán, chỉ mong không xảy ra chuyện gì thì tốt.

Nội tâm Lương Thành Long cực kỳ thấp thỏm, nhưng hắn cũng biết Lâm Thanh Hồng là người tinh tế, nếu như từ chối không tới thì khẳng định sẽ khiến cho nàng hoài nghi. Hơn nữa cho dù hắn không đi thì tới chín phần là Lâm Thanh Hồng vẫn sẽ tới. Việc đã tới nước này, chỉ có thể đành tới đâu hay tới đó mà thôi, đành xem vận khí bản thân vậy.

Sáu rưỡi tối, bọn họ đã tới Vọng Giang Lâu, Trương Dương cùng mời lương phân cục phó Trương Đức Phóng tới.

Trương Đức Phóng vừa tiến vào phòng thì câu đầu tiên hắn nói là: “Trước hết nói thế này, đêm nay ai cũng đừng tranh của ta, tối nay ta mời.”

Viên Ba cười nói: “Ta là lão bản, yên tâm đi, ta không thu tiền ngươi đâu.”

“Thật chứ hả? Là ngươi nói đó nhé. Cuối tuần này ta an bài liên hoan cuối năm toàn phân cục ở đây. Hai mươi bàn, một phân tiền ta cũng sẽ không đưa cho ngươi đâu.”

Cả đám người song song bật cười lên, Trương Đức Phóng làm việc rất thực dụng và rõ ràng Đêm nay danh tiếng mời khách rồi lên đầu hắn, lợi nhuận từ hai mươi bàn kia khẳng định cũng quá thừa để khỏa lấp chi phí tối nay.

Trương Đức Phóng không xa lạ gì Bạch Yến, hắn cười nói: “Bạch đại mỹ nữ thế nào lại đi một mình? Vị tiên sinh kia của chúng ta đâu?”

Bạch Yến tức giận trừng mắt nhìn hắn, lúc này Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng tay trong tay đi vào, Trương Đức Phóng nhìn thấy mới không nói gì nữa. Nhưng trong lòng vẫn thầm thán, Lương Thành Long kia thật là lợi hại, đại - tiểu lão bà đều mang tới cả. Nhưng nhìn lại một chút biểu tình mọi người mới minh bạch một chút, hắn đang định ngồi xuống cạnh Trần Thiệu Hưng thì bị Bạch Yến kéo tay sang một bên. Bạch Yến lúc này ngồi giữa Đinh Triệu Dũng và Trương Đức Phóng.

Trương Dương và Trần Thiệu Hưng đều yên lòng, hai người họ coi như an lòng, mang tiếng xấu để dành cho Đinh Triệu Dũng và Trương Đức Phóng vậy.

Khác với Đinh Triệu Dũng đã có chuẩn bị, Trương Đức Phóng lần này ra trận không có chuẩn bị gì, lúc ngồi xuống hắn mới minh bạch đêm nay bản thân chỉ có thể sắm vai một cách bất đắc dĩ mà thôi, trong lòng thầm than không may rồi.

Lâm Thanh Hồng ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, hắn mỉm cười nói: “Mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”

Biểu tình của Lâm Thanh Hồng cũng không có gì khác, nàng cười nói: “Không có ý tứ, ta và A Long đi chọn áo cưới cho nên tới chậm một chút. Để tạ lỗi, chúng ta xin làm chủ tối nay vậy.”

Trần Thiệu Hưng không khỏi bật cười: “Ta đã nói đêm nay thế nào mọi người đều tranh mời khách mà.”

Lẻ San San nhỏ giọng: “Chứ ngươi cho rằng mọi người ai cũng nhỏ mọn như ngươi sao?”

Trần Thiệu Hưng nói: “Ta đối với người khác rất keo kiệt, nhưng đối với ngươi thì khác.”

Âu Dương Như Hạ không nhịn được bĩu môi nói: “Đừng làm người khác mắc ói thế! Đừng quên hôm nay Trương Dương mới là nhân vật chính đây.”

Lương Thành Long nâng chén kiến nghị: “Nào, chúng ta nâng chén kính Trương Dương, chúc mừng hắn trở thành một trong mười thanh niên xuất sắc nhất tỉnh Bình Hải.”

Đinh Triệu Dũng nói: “Rất có tính quan viên a!”

Trương Dương nâng chén lên nói: “Ta trước hết xin cảm tạ tất cả các vị lãnh đạo, cảm tạ các vị khách quý, cảm tạ đài truyền hình trung ương, đài truyền hình Bình Hải cùng các vị ký giả. Cảm tạ các khán giả có mặt tại đây cũng như đang ngồi trước ti vi. Cảm tạ chín ngàn vạn dân chúng Bình Hải đã chi trì cho ta, cảm tạ các ngươi. Vinh dự này không phải thuộc về ta mà thuộc về tất cả mọi người.”

Mọi người nghe đều đồng thanh bật cười, Lê San San nhìn hắn cười nói: “Trương Dương, ngươi thật là tài tình.”

Trần Thiệu Hưng ho khan một tiếng: “Khiêm tốn, ngươi chẳng phải là nói cần phải khiêm tốn sao?”

Bữa ăn bắt đầu trong bầu không khí hết sức vui vẻ. Lâm Thanh Hồng xem chừng không hoài nghi Bạch Yến gì. Bạch Yến cũng không có làm gì khác thường Lúc mọi người chúc rượu nhau, Lâm Thanh Hồng với đối ẩm với Bạch Yến nói: “Ta bình thường đều thấy Bạch tiểu thư diễn xuất trên ti vi, ta đặc biệt thích Phong Trung Thừa Mặc, Thanh Tình Tịnh Mậu, thập phần cảm động a!”

Bạch Yến nâng chén nước trái cây: “Đó chỉ là chút biểu diễn thôi.”

Lâm Thanh Hồng nói: “Kỳ thực trên đời này, đa phần những lời hứa hẹn đều là giả dối.” Bạch Yến gật đầu, nhìn nhẫn trên tay Lâm Thanh Hồng nói: “Nhẫn rất đẹp a!”

Lâm Thanh Hồng ngọt ngào nhìn Lương Thành Long: “A Long tặng ta!”

“Rất quý a!”

“Chẳng quan trọng đáng giá bao nhiêu, nhưng nó là tâm ý của hắn.”

Nghe những lợi này trong lòng Bạch yến không khỏi cảm thấy đau đớn một chút, bất quá nàng cũng không hề nhìn qua Lương Thành Long một chút.

Lâm Thanh Hồng nói: “Bạch tiểu thư thế nào không uống rượu a?”

Bạch Yến nói một câu mà khiến cho không ít kẻ trong đây nghe thấy mà hết cả hồn: “Ta không uống rượu được, ta đang mang thai, uống rượu không tốt cho thai nhi.”

Trương Dương nghe thanh thanh sở sớ, trong nháy mắt sắc mặt của Lương Thành Long trở lên xám xịt.

Trương Dương có thể tưởng tượng ra tâm tình của Lương Thành Long thế nào, bất quá hắn không có một chút đồng tình nào.

Biểu tình của Lâm Thanh Hồng vẫn đạm nhiên, nàng mỉm cười nói: “Chúc mừng ngươi, có thể làm một mẫu thân là một điều thật tuyệt!”

Bạch Yến nói: “Cảm tạ! Mặc dù ta cũng chưa rõ tới cuối cùng có nên giữ đứa bé này lại hay không nữa.”

Lâm Thanh Hồng ngạc nhiên: “Sao thế? Có phải phụ thân của hài tử này không cần hắn?”

Không khí bỗng nhiên trầm mặc hẳn xuống, một đoạn hội thoại bình tĩnh nhưng ẩn chứa đầy đao quang kiếm ảnh.

Trần Thiệu Hưng liếc mắt nhìn Lê San San, đáng tiếc Lê San San phớt lờ hắn, hắn bất đắc dĩ phải nhờ tới Âu Dương Như Hạ. Âu Dương Như Hạ cười nói: “Chúng ta lệch chủ đề mất rồi, sự tình cá nhân không nên đưa ra đây chứ?”

Bạch Yến mỉm cười nói: “Kỳ thực không có gì, ta sở dĩ do dự không phải vì phụ thân của hắn mà là bởi ta sợ tương lai không có mặt mũi nào đối mặt với nó.”

Lâm Thanh Hồng thở dài: “Vô luận thế nào, hài tử đều vô tội. Bạch Yến, phụ thân này có đây hay không? Có cần ta chủ trì công đạo không?” Ánh mắt nàng rơi vào Trương Đức Phóng

Trương Dương phóng cười gượng: “Ta là cảnh sát a, việc này cứ để ta.” Tiểu tử này nhanh chóng tìm cách thoát khỏi.

Đinh Triệu Dũng xấu hổ cười cười, ánh mắt mọi người nhìn hắn cho rằng có lẽ hắn chính là thủ phạm. Đinh Triệu Dũng cầm lấy chén rượu của Bạch Yến: “Bạch Yến, chuyện này không nói nữa. Rượu để ta uống thay ngươi.”

Ánh mắt Lương Thành Long đầy cảm kích nhìn Đinh Triệu Dũng không thể nghi ngờ hành động vừa rồi là cứu nguy cho hắn.

Trương Dương cười nói: “Đúng vậy, chuyện này để nói sau đi, chúng ta uống nào.”

Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Yến lần đầu tiên nhìn tới Lương Thành Long.

Lương Thành Long không dám đối diện, quay sang cười cười với Lâm Thanh Hồng

Lâm Thanh Hồng ôn nhu nói: “A Long, ngươi khó chịu a? Thế nào mặt trắng thế?”

“À... Không...” Lương Thành Long đứng dậy nói: “Ta vào toilet một chút.”

Lâm Thanh Hồng nâng chén rượu: “Trương Dương, đêm nay nhất định không say không về.

Trương Dương cụng chén với nàng đã nhìn ngay ra có chút không đúng Bất quá Lâm Thanh Hồng vẫn lãnh tĩnh dị thường nàng nhìn Trần Thiệu Hưng một chút rồi quay sang Đinh Triệu Dũng: “Mấy lão đồng học các ngươi cũng cực khổ quá. Đinh Triệu Dũng ta kính ngươi một chén, trước kia ta chưa từng phát hiện ra ngươi cũng là một người hết sức trượng nghĩa a!”

Mặt Đinh Triệu Dũng đỏ dần lên: “Được rồi. Nào!”

Lâm Thanh Hồng uống cạn một chén.

Bạch Yến cầm bình rượu lên, rót cho Lâm Thanh Hồng và rót cho mình, nàng nói: “Lâm tổng ta kính ngươi một chén, chúc ngươi hạnh phúc!”

Lâm Thanh Hồng đạm nhiên cười nói: “Ngươi chẳng phải nói là không uống được sao?”

“Với người khác thì không nhưng Lâm tổng thì khác.”

Lương Thành Long lúc này từ phía ngoài đi vào, hắn nhìn đôi mắt ửng đỏ của Bạch Yến, tự nhiên lúc này trong tâm tự nhiên bình tĩnh rất nhiều. Hắn cầm lấy chén rượu của Bạch Yến uống cạn rồi lại cầm chén rượu của Lâm Thanh Hồng uống hết rồi cả tiếng nói: “Không cần phải nói nhiều nữa. Tất cả là ta, ta xin lỗi các ngươi.”

Bạch Yến cầm cốc nước ngọt hất lên mặt Lương Thành Long xong rồi đi ra ngoài.

Lương Thành Long chật vật đứng yên đó, Lâm Thanh Hồng đứng lên tát cho hắn một cái rõ đau rồi ra ngoài theo Bạch Yến.

Bầu không khí vui vẻ của bữa tiệc hoàn toàn hỏng hết.

Ở đây đều là hạng người biết ăn biết nói, nhưng lúc này khoản nhanh mồm nhanh miệng của họ chẳng thế nào dùng được. Lê San San và Âu Dương Như Hạ đồng thời đứng lên rời đi, các nàng sợ Bạch Yến và Lâm Thanh Hồng sẽ phát sinh tranh chấp gì đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio