Chương : Anh đúng là người dối trá (thượng)
Từ sau khi xá lợi Phật Tổ được phát hiện ở địa cung của Nam Lâm tự. Hương khói của Nam Lâm tự càng ngày càng hưng thịnh. Hàng ngày cứ từ năm giờ chièu là khách hành hương tới Nam Lâm tự nối đuôi nhau tưởng chừng vô tận, bình thường mục đích của bọn họ chính là chiêm ngưỡng xá lợi Phật tổ. Xá lợi Phật tổ được cất giấu ở dưới địa cung, khách hành hương bình thường tuyệt đối không thể có cách nào chiêm ngưỡng.
Đối với Nam Lâm tự, Trương Dương được xếp vào hàng ngũ khách quý một cách tuyệt đối. Dựa vào thuyết pháp của hòa thượng Tam Bảo, Trương đại quan nhân chính là cứu tinh của Nam Lâm tự. Nếu như Trương đại quan nhân phát hiện ra địa cung của Nam Lâm tự, nhà chùa đã không có sự hưng thịnh ngày này.
Trương Dương đi tìm hòa thượng Tam Bảo. Chuyện chiêm ngưỡng xá lợi Phật tổ, hòa thượng Tam Bảo có thể thu xếp được, không cần phải tới làm phiền phương trượng Phổ Nguyên nhưng khi hòa thượng Tam Bảo nghe nói chuyện này, ông ta nói vẻ khó xử: “Hôm nay thì không được. Có người tham quan địa cung, hay để ngày mai đi.
Nghe vậy Trương Dương thầm tức giận. Hắn liên tục dẫn khách tới thăm Nam Lâm tự, lần nào cũng có thể đi xem nhưng tại sao hôm nay thì không được. Trương Dương trừng mắt nhìn hòa thượng Tam Bảo, lạnh lùng nói: “Tôi nói cho đại sư biết, đêm nay bạn tôi sẽ rời khỏi Giang Thành”.
Hòa thượng Tam Bảo nói: “Thật sự không dám giấu. Bây giờ phương trượng và mấy vị khách quý đang đi thăm ở đó. Phương trượng đã đích thân dặn dò là hôm nay không tiếp đón bất kỳ người nào”.
Trương Dương nói: “Người nào mà lợi hại vậy hả? "Lúc này Trương Dương đã đoán rằng người mà đích thân phương trượng Phổ Nguyên tiếp đón nhất định có thân phận không tầm thường".
Hòa thượng Tam Bảo nói: “Là Kiều tổng và Hứa tổng của Hối Thông”.
Trương Dương sửng sốt, hắn không ngờ Hứa Gia Dũng và Kiều Mộng Viên đã tới Nam Lâm tự dâng hương. Chẳng lễ bọn họ tới cầu duyên sao? "
Thường Hải Long là người thành thật, gã mỉm cười nói: “Như vậy đi, tôi có thể chờ sau khi bọn họ rời khỏi đây thì vào dâng hương. Mong rằng đại sư đồng ý chuyện này. Đêm nay tôi phải quay về Lam Sơn.
Tam Bảo khó xử nói: “Hứa tổng cúng tiến mười vạn tiền quyên góp. Điều kiện của Hứa tổng là hôm nay chỉ bọn họ mới có quyền viếng thăm xá lợi Phật tổ. Chủ nhiệm Trương, với mối quan hệ của chúng ta, còn phải nói gì sao? Thật sự là rất xấu hổ. Chúng tôi đã đồng ý với anh ta, đệ tử phật môn không thể nuốt lời”.
Trương Dương khinh bỉ nói: “Không phải chỉ có mười vạn tiền dơ bẩn sao? Cần gì phải phách lối như vậy? Nếu có khí phách ngày nào anh ta cũng quyền cho Nam Lâm tự mười vạn tệ đi.
Hòa thượng Tam Bảo thầm nghĩ trong lòng: Nếu ngày nào Hứa Gia Dũng cũng quyền mười vạn tệ, chúng ta nhất định sẽ vỗ tay reo mừng nhưng hình như người này không phải là kẻ ngu, tiền quyên góp cũng có mức độ. Tuyệt đối không có khả năng người ta quyền hết tiền của mình cho nhà Phật.
Khi nhìn thấy vẻ khó xử của hòa thượng Tam Bảo, Thường Hải Thiên nói với Thường Hải Long: “Hải Long, thật ra chuyện dâng hượng này chủ yếu là ở lòng thành. Không nhất thiết cứ phải tới dâng hương trước xá lợi Phật tổ. Đi tới đại điện cũng vậy thôi mà”.
Thường Hải Long gật đầu, gã đi vào trong đại điện.
Trương Dương chỉ chỉ tay vào hòa thượng Tam Bảo. Quả thực trong lòng hắn vô cùng khó chịu. Thường Hải Long lão đại từ xa tới đây, chỉ có một yêu cầu nho nhỏ mà chính mình không thể làm được. Mất mặt quá!
Thường Hải Tâm nói: “Trương Dương, cậu cũng đừng làm khó dễ vị sư phụ này. Một khi đã không tiện, không cần ép buộc người ta”.
Hòa thượng Tam Bảo cười nói: “Tôi mới cắt được cây gỗ Tử Đàn thượng hạng. Tôi đưa cho các vị thí chủ một ít.
Trương Dương tức giận nói: “Không cần”.
Hòa thượng Tam Bảo thấy Trương Dương tức giận, trong lòng gã không khỏi bất an, gã cẩn thận nói: “Vậy tôi... Đi thương lượng với phương trượng một lát”.
Trương Dương đang định nói không cần thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tiểu Trương, không ngờ lại gặp cậu ở đây.
Trương Dương quay người nhìn, hắn nhìn thấy người đàn ông trung niên họ Kiều kia đang cầm máy camera nhìn hắn tủm tỉm cười.
Trương Dương cười nói: “Lão Kiều, khoan hãy nói. Hai chúng ta thật sự rất có duyên. Từ Xuân Dương tới Giang Thành, chỗ nào tôi cũng gặp ông. Có phải ông muốn theo dõi tôi không hả?”
Lão Kiều cười nói: “Không đâu. Tuyệt đối không phải. Tôi đi cùng người nhà tới dâng hương. Con bé đi dâng hương, tôi tự do đi quanh một chút, chụp mấy tấm ảnh. Nam Lâm cổ tự này thật sự có nhiều kiến trúc xưa.
Trương Dương đi tới cầm tay lão Kiều nói: “Thế nào, ông vui chơi vui vẻ ở Giang Thành chúng tôi chứ?”
Lão Kiều gật đầu nói: “Giang Thành còn tốt hơn so với những gì tôi nghĩ”.
Trong khi hai người đang nói chuyện rất vui vẻ thì Trương Dương nhìn thấy phương trượng Phổ Nguyên cùng đi với Hứa Gia Dũng, Kiểu Mộng Viên ở đằng xa. Hứa Gia Dũng nhìn thấy Trương Dương, gã không khỏi trọn tròn mắt, sắc mặt cực kỳ kinh ngạc, ngơ ngác. Vẻ ngạc nhiên trên gương mặt của Kiều Mộng Viên so với của Hứa Gia Dũng chỉ có hơn chứ không kém. Miệng cô ta tròn như chữ o nhưng mãi lâu mà không khép lại.
Trương Dương cười nói: “Kiều tổng, Hứa tổng. Hai ngươi cũng tới dâng hương sao?”
Kiều Mộng Viên mỉm cười, ánh mắt cô ta chuyển tới người đàn ông trung niên, cô ta khẽ hỏi: “Cha, cha biết anh ta hả?”
Hứa Gia Dũng cũng gọi: “Chú Kiều!” Lúc này tâm trạng Hóa Gia Dũng rối bời. Cho tới tận bây giờ Hứa Gia Dũng tuyệt đối không nghĩ tới việc nhìn thấy một tình cảnh này.
Trương Dương gặp gỡ bố vợ tương lai của gã. Thái độ nói chuyện của Kiều Chấn Lương, bí thư tỉnh Vân An rất vui vẻ. Lần này Kiều Chấn Lương đột ngột tới Giang Thành nhưng Hứa Giang Dũng gã đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng nhưng gã thật không ngờ Kiều Chấn Lương lại tự đi xe tới đây. Hơn nữa trước khi Kiều Chấn Lương tới Giang Thành, ông đã tới du ngoạn Đài Sơn. Cho dù gã và Kiều Mộng Viên đã đính hôn nhưng có thể nói gã và cha vợ tương lai của mình không hợp. Nếu như không có sự can thiệp của Kiều Chấn Lương, rất có khả năng bây giờ gã và Kiều Mộng Viên đã trở thành vợ chồng Cả hai vợ chồng Kiều Chân Lương không đồng ý cho gã gặp gỡ con gái mình. Mẹ vợ Mạnh Truyền Mỹ khó chịu ra mặt. Dù bố vợ Kiều Chấn Lương không có biểu hiện bề ngoài khiến hai bên mất lòng nhưng thực sự trong lòng ông hoàn toàn không đồng ý với cuộc hôn nhân này.
Hứa Gia Dũng biết mẹ vợ của mình tin vào Phật nên gã mới đích thân sắp đặt tiền dâng hương xá lợi Phật tổ. Lúc này mẹ vợ Mạnh Truyền Mỹ vẫn ở trong địa cung tụng kinh, em gái của Kiều Mộng Viên ở cùng với bà. Đương nhiên Kiều Chấn Lương là người không tin thần phật. Từ đầu tới giờ ông không bước chân vào địa cung, một mình ở bên ngoài ngắm cảnh, chụp ảnh. Hứa Gia Dũng và Kiều Mộng Viên sợ ông ở ngoài một mình buôn nên mới ra ngoài cùng với ông.
Nhưng hai người bọn họ thật sự không ngờ Trương Dương cũng ở Nam Lâm tự. Điều càng khiến hai người bất ngờ hơn chính là hai người Trương Dương và Kiều Chân Lương đang ở cùng với nhau, hai người nói chuyện có vẻ rất vui vẻ.
Khi Trương Dương thấy hai người Hứa Gia Dũng xưng hô với Kiều lão, hắn mới hiểu ra. Thì ra người đàn ông trung niên có khuôn mặt chất phác, đôn hậu không làm mất lòng người khác chính là cha của Kiều Mộng Viên, bí thư tỉnh ủy tỉnh Vân An, Kiều Chân Lương. Trong con mắt của Trương Dương, những quan chức cấp cỡ bí thư tình ủy, ít người có tác phong như Kiều Chấn Lương. Bản thân ông hoàn toàn không có tác phong quan liêu. Có thể nói trông ông còn không bằng một chủ nhiệm phân xưởng bình thường.
Kiều Chấn Lương cười nói: “Thì ra mọi người cũng quen biết nhau.
Kiều Mộng Viên mỉm cười nói: “Biết, anh ấy là Trương Dương, chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành. Bọn con là chỗ quen biết cũ”.
Kiều Chấn Lương nhìn Trương Dương, cười nói: “Là con nuôi của đồng chí Quốc Quyền hả? Trẻ quá.
Trương Dương cười nói: “Bí thư Kiều, cháu không đáng khen ngợi như vậy” Sau khi biết thân phận của Kiều Chấn Lương, Trương Dương không dám gọi ông là Kiều lão nữa.
Kiều Chấn Lương cười nói: “Tôi là bí thư tỉnh Vân An, không phải bí thư tình Bình Hải. Cậu không cần xưng hô với tôi như vậy. Cậu cứ gọi tôi là Kiều lão, dễ nghe hơn.
Kiều Mộng Viên hung hăng trừng mắt với Trương Dương, thầm nghĩ trong lòng: Gã oắt này thật vô lễ, dám gọi cha mình là lão Kiều.
Trương Dương xấu hổ, ho khan một tiếng và nói: “Xin ngài đừng trách tội. Chỉ vì cháu không biết ngài là cha của Kiều tổng mà thôi.
Kiều Chấn Lương cười nói: “Vì mọi người là bạn bè nên cứ gọi là chú Kiều là được. Tôi và cha nuôi của cậu là bạn thân đó”.
Trương Dương lễ phép gọi một câu ‘chú Kiều”. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, vị này chính là con trai của Kiều lão gia, chính là nhân vật xuất sắc nhất của Kiều gia trên con đường chính trị. Năm nay Kiều Chấn Lương chỉ mới năm mươi hai tuổi, tiền đồ sau này cực kỳ tươi sáng. Chính trị chỉ là đồ chơi của một số ít người, càng leo lên cao, xuất thân càng quan trọng. Trương Dương không biết Kiều Chấn Lương nhưng hắn cũng biết một vài điểu. Kiều Chấn Lương làm kinh tế rất giỏi. Từ khi ông tới tỉnh Vân An, kinh tế tỉnh Vân An mấy năm nay liên tục tăng trưởng Trước đây, ở tật cả các phương diện, Bình Hải đều vượt xa Vân An nhưng mấy năm gần đây, tốc độ phát triển của Vân An rất nhanh, lúc này có thể tương đương với Bình Hải.
Lúc này Mạnh Truyền Mỹ cũng đã tụng kinh xong bà cùng Thì Duy và phương trượng Phổ Nguyên cùng rời khỏi địa cung. Khi nhìn thấy Trương Dương, Mạnh Truyền Mỹ cười nói: “Tiểu Trương lại gặp cháu”.
Trương Dương lễ phép nói: “Cháu chào cô Mạnh”.
Khi nghe hai người chào hỏi nhau, Hứa Gia Dũng thực sự khó chịu. Sau khi gã và Kiều Mộng Viên đính hôn, Mạnh Truyền Mỹ chưa bao giờ nói một câu thân thiết nào với gã. Lần này tới Giang Thành, bà cũng không để ý tới gã. Dù gì Hứa Gia Dung cũng không quan tâm tới chuyện này dù gì bà mẹ vợ tương lai này cũng phản đối chuyện kết hôn của gã và Kiểu Mộng Vân, bà vốn vẫn không thích gã. Khi nhìn thấy Mạnh Truyền Mỹ thân thiết với Trương Dương khiến trong lòng Hứa Gia Dũng tức giận. Gã Trương Dương này dựa vào cái gì mà được như vậy?
Kiều Mộng Viên nhận ra vấn đề từ ánh mắt của Hứa Gia Dũng. Cô ta cầm tay cha mình nói: “Cha, chúng ta phải đi rồi”.
Hứa Gia Dũng ân cần nói: “Chú Kiều, cháu đã chuẩn bị tiệc rượu ở Tân Đế Hào để tẩy trần đón chú”.
Kiều Chấn Lương gật đầu, ông quay sang nói với Trương Dương: “Tiểu Trương, cùng đi với tôi”.
Trương Dương cười nói: “Thôi chú, mọi người là người một nhà ăn cơm, cháu đi theo vô duyên lắm”.
Kiều Chấn Lương nói: “Không có ai là người ngoài. Nào đi đi” Thấy cha mình chân thành mời Trương Dương, Kiều Mộng Viên đành nói: “Trương Dương, cha tôi thật tâm mời anh đó”.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, lúc này Hứa Gia Dũng như uống năm bình dấm chua, tâm trạng gã như nổi sóng, ánh mắt Hứa Gia Dũng nhìn Trương Dương cực kỳ đố kỵ.
Vốn Trương Dương không muốn chen vào chuyện của bọn họ nhưng hắn cũng chú ý tới thái độ của Hứa Gia Dũng. Không hiểu vì nguyên nhân gì nhưng từ khi Trương Dương có nhiều nghi ngờ đối với Hứa Gia Dũng, hắn không tự chủ được, thường cảm thấy vui mừng trên nỗi đau khổ của đối phương Hứa Gia Dũng này càng không muốn cho mình đi, mình càng phải đi. Hắn càng khó chịu, mình càng vui vẻ. Vì suy nghĩ đó nên Trương Dương gật đầu đồng ý.
Thật ra Kiều Mộng Viên cũng không muốn Trương Dương đi cùng. Gần đây cô ta và Hứa Gia Dũng thường xuyên giận dỗi với nhau, một phần nguyên nhân có liên quan tới Trương Dương. Cô ta đưa ra lời mời này chỉ vì khách sáo mà thôi. Nếu như Trương Dương là người tinh ý, anh ta hẳn không nên đồng ý nhưng anh ta lại đồng ý. Kiều Mộng Viên thâm nghĩ: Nhà chúng tôi mở tiệc, anh là người ngoài, không được tham dự mà còn tỏ vẻ rất vui mừng. “Vậy tối nay, sáu rưỡi, Quốc Tân nhất hào Tân Đế Hào”.
Trương Dương gật đầu nói: “Yên tâm, tôi sẽ tới”.
Kiều Mộng Viên gọi Trương Dương ra bên cạnh, cô ta thì thào căn dặn nói: “Lần này cha tôi tới Giang Thành chỉ với tư cách cá nhân, anh không nên để lộ”.
Trương Dương hiểu rõ ý tứ của Kiều Mộng Viên, hắn mỉm cười nói: “Tôi chỉ biết ông là lão Kiều chứ không phải bí thư Kiều”.
Kiều Mộng Vân lại tức giận trừng mắt nhìn Trương Dương.
Sau khi Trương Dương đưa ba anh em Thương gia về nhà máy chế biến dược, hắn đi tới Hoàng Gia Giả Nhật với mục đích tìm Tô Tiểu Hồng lấy rượu. Trương Dương luôn có nguyên tắc làm việc của mình. Hắn quen biết Kiều Chấn Lương chỉ do có duyên mà thôi.
Nhìn vào tình hình trước mắt, Kiều Chấn Lương này cũng không tệ, không có kiểu cách của quan cao, không làm người khác mất lòng khiến cho người khác rất khó tin là ông xuất thân từ một gia đình quan chức, bản thân ông lại có chức vụ cao. Với thân phận của Kiều Chấn Lương, ông mời hắn uống rượu đã là rất coi trọng hắn. Là người địa phương, đương nhiên Trương Dương phải bày tỏ thái độ của mình. Tân Đế Hào là sản nghiệp của Kiểu Mộng Viên, cho dù Trương Dương hắn có muốn trả tiền cũng tuyệt đối không thể được.
Chính vì vậy Trương Dương chỉ nghĩ tới chuyện mang theo rượu. Với chức vụ này của Kiểu Chấn Lương, hẳn ông đã tiếp xúc với tất cả các loại rượu ngoa Trương Dương nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn muốn mang tới mấy vò rượu Tô Tiểu Hồng đặc biệt để trong hẩm.
Trương Dương rất biết thưởng thức rượu. Còn một nguyên nhân quan trọng đó là Kiều Chấn Lương cũng là người hay rượu. Khi Trương Dương lên tiếng muốn có rượu, Tô Tiểu Hồng không từ chối hắn.
Trương Dương tới Tân Đế Hào đúng giờ, tất cả người Kiều gia đều đã tới đông đủ. Ngoại trừ vợ chồng Kiều Chấn Lương, chỉ có Hứa Gia Dũng, Kiều Mộng Vân và Thì Duy, không có người ngoài.
Thì Duy đứng ngoài cửa chờ Trương Dương. Khi nhìn thấy Trương Dương ôm một vò rượu đi vào, Thì Duy đi tới đón, nói nhỏ: “Tại sao bây giờ anh mới tới?
Trương Dương nói: “Tôi tới đúng giờ. Hơn nữa tôi là khách quý. Tới sớm không phải rất mất mặt sao?”
Thì Duy trừng mắt nhìn Trương Dương và nói: “Anh đúng là không coi mình là người ngoài”.
Trương Dương cười tủm tỉm nói: “Nói thật, tôi tới vì cô”.
Gương mặt xinh xắn của Thì Duy đỏ hồng, mặc dù cô biết gã trai này nói hươu nói vượn nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng ấm áp, cô nhỏ nhẹ căn dặn Trương Dương: “Tối nay anh cũng đừng nói linh tinh. Cậu, mợ tôi vẫn không đồng ý chuyện của chị họ
Trương Dương nói: “Tôi thèm vào. Lão Kiều tìm tôi tới uống rượu”.
“Anh...” Thì Duy chỉ muốn mắng hắn mấy câu nhưng Trương Dương đã đi vào trong Quốc Tân nhất hào.