Y Đạo Quan Đồ

chương 461: không làm việc trái với lương tâm (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Không làm việc trái với lương tâm ()

Trương Dương hỏi như vậy, là vì hắn biết rằng Kim Sa cũng có một phần đầu tư của Tra Tấn Bắc, là người hợp tác trong việc làm ăn ở Tra Tấn Bắc, Khưu Phụng Tiên đại diện ra mặt cũng là việc bình thường.

Khưu Phụng Tiên nói: “Không sao, chỉ là mời mọi người thôi.”

Sau khi rượu và thức ăn đã được mang lên, Khưu Phụng Tiên bảo người phục vụ đi, đích thân rót rượu cho họ, cầm cốc lên nói: “Sự việc đầu tư vào sân bay mới từ lâu vẫn chưa có dịp nói lời xin lỗi trực diện với mọi người, bữa cơm ngày hôm nay coi như là lời xin lỗi của tôi.’

Đỗ Thiên dã cười nói: “Đầu tư có phải là việc có thể quyết định được đâu, việc này đã qua rồi, hà tất phải nhắc lại làm gì?

Khưu Phụng Tiên nói: “Sau việc này tôi cảm thấy rất ngại gặp anh họ, giờ đây vấn đề tiền của mọi người đã được giải quyết, tôi mới dám nhắc lại chuyện này.”

Đỗ Thiên Dã cười ha ha nói: “Tình thân vẫn là tình thân, những việc làm ăn không thể nào tính vào trong đó được.”

Trương Dương cùng với họ uống hết cốc rượu này.

Đỗ Thiên Dã không chịu nổi nói: “Tiểu tử nhà cậu ngày càng xuất sắc rồi, dẫn một đám hòa thượng đến trước cổng Kim Sa nhà người ta đọc kinh, cậu còn để người ta làm ăn không?”

Trương Dương nói: “Tôi đã nói rồi mà, tiệc không có tiệc ngon đâu, tiểu thư Khưu hôm nay mời anh đến đây là để làm thuyết khách đấy!”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Đừng nói như vậy, trước khi anh đến tôi không hề nhắc đến việc Kim Sa này, Tra tiên sinh thật sự đã đầu tư vào Kim Sa một ít tiền, có điều anh ấy chỉ là cổ đông nhỏ thôi, đầu tư cũng chỉ là nể mặt tiểu thư Vương, giống như làm một hành động mang tính tượng trưng vậy, việc làm ăn của Kim Sa tốt hay không tôi, chúng tôi chẳng hề để ý, việc kinh doanh của Kim Sa chúng tôi cũng không tham dự vào.”

Trương Dương nói: “Cô mời tôi ăn cơm thật không phải là vì Kim Sa?”

Khưu Phụng Tiên lắc đầu nói: “Đương nhiên là không phải!”

Đỗ Thiên Dã nói: “Sự việc Kim Sa tôi phải nói một chút, hôm nay có rất nhiều người tìm đến chỗ tôi nói chuyện, và tôi cũng đã nhận được không ít điện thoại. Trương Dương, làm vừa vừa là được rồi, đừng có làm quá đáng, đến cuối mọi người cũng chẳng còn mặt mũi đâu nữa.”

Trương Dương nói: “Câu này của anh tôi không thích nghe đâu, nếu như không phải tôi đánh được, thì ba tên côn đồ tối qua đã chém chết tôi ở cổng Kim Sa rồi, trong đó có hơn mười người, đều là người chạy từ trong Kim Sa ra, nếu là anh, thì anh có chịu nổi việc này không?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu là một cán bộ quốc gia, không có việc gì cậu cứ đến chỗ đó làm gì?”

Trương Dương nói: “Tôi không muốn đi, là Ngô Trung Nguyên cứ mời tôi đi đấy chứ, Kiều Bằng Cử cũng ở đó, người ta là con trai của bí thư tỉnh ủy, anh nói xem tôi có thể không nể mặt được không?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Hôm nay tôi đã nghe thấy vô số người nói đến việc của Kim Sa, cậu tìm một đám hòa thượng đến đó đọc kinh, làm cho tất cả mọi người đều biết, giờ đây người dân đều nói cục công an của chúng ta làm việc không ra gì, làm cho Vinh Bằng Phi khá là bị động.”

Trương Dương cười nói: “Anh ta bị động không phải là vì chuyện này, mà là anh ta kị Vương Bá Hành, Vương Bá Hành nhất định đã gây cho anh ta áp lực không nhỏ, đúng rồi, thính trưởng Vương của chúng ta đã gọi điện cho anh chưa?”

Đỗ Thiên Dã lườm hắn, không nói gì, tên này biết rồi mà còn cố tình hỏi.

Khưu Phụng Tiên nói: “Trương Dương, sao anh lại có thành kiến lớn như vậy với Kim Sa?”

Trương Dương nói: “Không biết nữa, dù sao thì từ khi tôi bước chân vào chỗ đó tôi đã cảm thấy không thoải mái.”

Khưu PHụng Tiên cười, cầm cốc rượu lên nói: “Những việc không vui vẻ đừng nhắc đến nữa, tôi mời mọi người đến đấy ăn cơm, là muốn mọi người được vui vẻ, chứ không có mục đích gì khác.”

Trương Dương nói: “Câu này tôi thích nghe đấy.”

Đỗ Thiên dã uống cốc rượu rồi nói: “Có điều có một vài khu vui chơi cần phải chỉnh đốn một chút, nếu không thì rất dễ biến thành cái ổ tội phạm.”

Trương Dương chầm chậm đặt cốc rượu xuống nói: “Vương Quân Dao là người thế nào?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Tôi gặp bà ấy một lần ở Kinh thành, đã hơn năm mươi tuổi, là người Trung Quốc quốc tịch Mỹ, Vương Quân Dao là tên Trung Quốc của bà ấy, mọi người đều gọi bà ấy là Hải Sắt phu nhân, vào thời kỳ cách mạng văn hóa bà ấy đã đến Hồng Kong, sau này chuyển đến nước Mỹ, giống rất nhiều người Trung Quốc đi Mỹ vậy, bắt đầu làm từ nghề rửa bát, sau này mở một quán ăn Trung Quốc ở Mỹ, trở thành phú ông ngành ăn uống, giờ đây mấy thành phố lớn của Mỹ đều có quán ăn của bà ấy, châu Âu cũng có đại lí của bà ấy, sau khi đã làm ăn lớn rồi bắt đầu tiến quân vào thị trường vui chơi. Đã kết hôn một lần, gả cho một phú ông, kết hôn chưa đến một năm thì phú ông đó đã chết rồi, để lại cho bà ấy một khoản di sản lớn.”

Trương Dương cười nói: “Thời đại cách mạng văn hóa đi Hồng Kong, những năm tháng đó, có lẽ là vượt biên trái phép nhỉ?”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Việc này tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng Hải Sắt phu nhân trước kia đã từng về quê, cuộc đời của bà ấy có thể nói rằng là một truyền kì, quan hệ của bà ấy và thính trưởng Vương, chúng tôi gần đây mới nghe nói đến.”

Trương Dương gật đầu nói: “Cứ làm ăn ở cửa hàng người Hoa của bà ấy là được rồi, lại còn phải về nước làm loạn lên nữa.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Có ai là ghét tiền đâu.’

Trương Dương nói: “Có cơ hội, tôi thật sự muốn gặp nhân vật truyền kỳ này một chút.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Không ngờ thính trưởng Vương lại có người em gái như thế này.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Hải Sắt phu nhân có mối quan hệ khá tốt với thượng tầng, tổng giám đốc Tra của chúng ta cũng đối tốt với bà ấy lắm.”

Điều Đỗ Thiên Dã quan tâm nhất vẫn là tình hình sân bay của Giang Thành, nên gã đã hỏi về tiến triển của công trình sân bay mới.

Trương Dương cười nói: “Tổng giám đốc của kiến thiết Bình Trung Ngô Trung Nguyên đã đến rồi, tối qua đã mời cả thị trưởng Tả và chủ nhiệm Triệu đến, để gây áp lực cho tôi.”

Đỗ Thiên Dã nghe nói đến việc này cười lên, tên Trương Dương này thật sự là một tên không dễ trị, Ngô Trung Nguyên muốn dùng uy của cấp trên để gây áp lực cho hắn, đây là điều sai lầm hoàn toàn.

Trương Dương nói: “Có điều người này cũng được coi là có chút năng lực, Kiều Bằng Cử cũng được gã mời từ Đông Giang đến rồi.

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Người ta chỉ là muốn cậu ý thức được thực lực của anh ta thôi, để cậu xây dựng cho tốt.”

Trương Dương nói: “Tôi coi tất cả công trình kiến trúc là như nhau cả, thực lực của anh ta có mạnh tôi cũng không sợ, thực lực của anh ta yếu kém tôi cũng không hiếp đáp gì anh ta, chỉ cần anh ta làm việc cho tử tế, mọi người sẽ chẳng đả động gì đến nhau cả.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Nói đến việc này, tôi lại phải nhắc nhở cậu một chút, giờ đây bên sân bay mới đang truyền đến không ít những thông tin trái chiều về cậu, nói rằng cậu chỉ nhận người thân, cho người giám sát Nhật Bản quyền lực quá lớn, giúp người Nhật ức hiếp người Trung Quốc chúng ta, nói rằng cậu là Hán gian của thời đại mới.”

Trương Dương cười nói: “Anh có tin không?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi không tin, nhưng không thể nào quản được miệng lưỡi người đời, làm sao bắt người ta không nói chuyện được?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio