Y Đạo Quan Đồ

chương 461: không làm việc trái với lương tâm (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Không làm việc trái với lương tâm ()

Trương Dương nói: “Chẳng phải anh thường nói, đi con đường của mình, kệ mặc người ta nói gì hay sao?’

“Tôi đã từng nói điều đó à?”

Trương Dương nói: “Người ta nói tôi vì tôi đã kiên trì nguyên tắc của mình, nên động chạm đến lợi ích của họ, người Nhật Bản thì đã làm sao? Nhìn người phải nhìn cho công bằng, tôi thấy Kameda làm việc rất chăm chỉ, lại yêu cầu ngặt nghèo, có lợi cho chất lượng công trình, tôi lại là người chẳng hiểu mấy về mảng công trình, nếu như không có người trong ngành để dựa vào, người ta làm nhắng nhít cho qua là xong, rồi công trình sân bay mới này cứ như vậy, về sau nhất định sẽ xảy ra chuyện, đến khi xảy ra chuyện ai đến lãnh trách nhiệm cơ chứ? Dù sao thì tôi không lãnh nổi trách nhiệm đó, bí thư Đỗ, anh cảm thấy anh có lãnh nổi à?”

Đỗ Thiên Dã trừng mắt với hắn: “Sao tôi cảm thấy những lời này của cậu thật đầy tính khích bác thế nhỉ?”

Trương Dương nói: “Đây gọi là sự thật mất lòng! Anh làm quan lớn quen rồi, thích người ta nịnh hót, tôi nói sự thật, thì đương nhiên anh không quen rồi.”

Khưu Phụng Tiên cười khanh khách, Đỗ Thiên Dã cười chửi: “Tiểu tử nhà cậu lại bệnh cũ tái phát rồi.”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Trước khi đến đại lục tôi đã nghe nói trị an của đại lục rất tốt, không ngờ ở chỗ này của các anh cũng có nhiều người phạm tội như vậy, và cũng có cả xã hội đen nữa.”

Đỗ Thiên Dã là bí thư thị ủy của thành phố Giang thành, nghe em họ nói như vậy, cảm thấy rất xấu mặt, gã thở dài rồi nói: “Nước lớn, người đông, làm sao tránh khỏi điều đó được, có đều đây chỉ là những hiện tượng cá biệt thôi.”

Trương đại quan cảm thán nói: “Chính là vì thế, nên tôi mới không hề nương tay với chuyện này, nếu như không chỉnh đốn cho tử tế, thì về sau sẽ xảy ra những sự việc tương tự thế, lần này xảy ra trên người tôi, tôi có thể đỡ được dao kiếm của họ, nếu như là người khác, thì nhất định sẽ xảy ra án mạng rồi.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Có một vài việc cần phải làm từ từ, nếu như bắt nhiều quá, thì người khác sẽ nghị luận rằng môi trường đầu tư của chúng ta quá kém, không chú ý đến việc kiến thiết môi trường.”

Trương Dương nói: “Cái gì mà là kiến thiết môi trường chứ? Xây dựng nhiều mấy hộp đêm, gọi nhiều mấy em đến uống rượu nhảy múa hát ca được gọi là cải thiện sao?”

Đỗ Thiên Dã tức giận nói: “Tôi có nói thế sao?’

Trương Dương nói: “Có một vài việc rất khó nắm vững được nó, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta để kệ có phát triển một cách tự do, Mã Ích Lượng là một người có tiền đò, lúc đầu gã dỡ bỏ Hoàng Gia Giá Nhật là vì ở đó phát sinh quá nhiều chuyện đồi trụy, giờ đây Kim Sa cũng chẳng khác gì.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Vẫn là câu nói đó, cậu cần phải có bằng chứng, chúng ta làm việc không chỉ cần có luật pháp mà phải cần có cả bằng chứng nữa.”

Trương Dương nói: “Vì thế phải kiểm tra, nếu không kiểm tra thì làm sao có bằng chứng?”

Đỗ Thiên Dã không chịu nổi miệng lưỡi của tên này: “Chán chẳng muốn phí lời với cậu, dù sao thì cậu nhớ rõ cho tôi, có việc thì không sợ việc, nhưng không có chuyện gì đừng đi gây chuyện!”

Trương Dương nói: “Bây giờ là người ta gây chuyện đến đầu tôi rồi, tôi phải trả lại ngay cục tức này!” Khi nói chuyện điện thoại của hắn vang lên, Trương Dương nghe điện thoại, đó là phó bí thư kỷ ủy tỉnh Lưu Diễm Hồng gọi đến, cô ta đến Giang Thành xử lí việc của Tào Chính Dương, vừa làm xong công việc, giờ đã ở sở chiêu đãi số , bảo Trương Dương đến quán cà phê nói chuyện.

Trương Dương đặt điện thoại xuống nói với Đỗ Thiên Dã: “Bí thư Lưu ở kỷ ủy đến rồi!”

Đỗ Thiên Dã hơi ngớ người, Lưu Diễm Hồng lần này đến không hề nói với gã câu nào, gã thấp giọng nói: “Nói gì rồi?”

Trương Dương nói: “Chỉ là bảo tôi đến quán càn phê Lam Điểu ở sở chiêu đãi số gặp cô ấy thôi, không nói chuyện gì khác.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu đi mau đi, xem xem bà ấy đến Giang Thành rốt cuộc là vì chuyệngì.” Với họ, kỷ ủy tỉnh đến Giang Thành nhất định không phải là chuyện gì hay ho.

Trương Dương gật đầu, Khưu Phụng Tiên nói: “Cùng đi đi, dù sao thì chúng ta cũng ăn kha khá rồi.”

Mấy người cùng đi ra khỏi quán cơm phố cổ, Trương Dương sau khi chào tạm biệt họ, lái xe đến quán cà phê Lam Điểu. Trong quán cà phê chẳng có mấy khách, Lưu Diễm Hồng ngồi ở góc gần cửa sổ đợi hắn, thấy Trương Dương đến, cười vẫy tay với hắn.

Trương Dương cười bước đến: “Bí thư Lưu đại giá, sao không nói trước một tiếng, để cháu làm tốt công tác tiếp đón.”

Lưu Diễm Hồng cười nói: “Nói trước thì các cháu đã có chuẩn bị rồi, dù là có vấn đề thì cũng bị các cháu giấu diếm đi mất rồi.”

Trương Dương ngồi xuống đối diện với bà ta nói: “Trong mắt mấy người là mở kỷ ủy như các dì chẳng có mấy người tốt, bất cứ cán bộ nào trong mắt các dì đều có vấn đề cả.”

Lưu Diễm Hồng nói: “Giờ đây tỉ lệ phạm tội trong đội ngũ cán bộ ngày càng lớn rồi, nhiệm vụ của kỷ ủy chúng tôi là thanh lọc những phần tử xấu trong đó, giảm bớt tỉ lệ phạm tội.”

Trương Dương gọi một ấm trà Long Cảnh, uống một ngụm trà rồi chau mày nói: “Trà này mà cũng bán được tệ, thật là chặt chém!”

Lưu Diễm Hồng cười ha ha. Trương Dương nói: “Lần này dì đến đây dự định điều tra cán bộ nào thế?” Lưu Diễm Hồng nói: “Đến đây chủ yếu là để tìm hiểu tình hình của Tào Chính Dương.”

Trương Dương nói: “Tìm hiểu thế nào rồi?”

Lưu Diễm Hồng nói: “Chứng cứ tham ô phạm tội của Tào Chính Dương đã đưa cho địa phương xử lý rồi, tôi đến đây chỉ là để tìm hiểu xem trong quá trình xử lý sự việc này, các cậu có hành vi phạm pháp hay không thôi.”

Trương Dương nói: “Dì sợ chúng cháu đối xử không công bằng phải không?”

Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: “Những trình tự đó theo bình thường thôi, nhưng gần đây có một hiện tượng rất kỳ lạ, càng là những cán bộ sắp về hưu, thì càng nằm trong những người tham ô, có lẽ họ cảm thấy mình sắp về hưu rồi, nên lợi dụng khi trong tay còn quyền lực, cố gắng lấy chút lợi ích cho mình.”

Trương Dương nói: “Thái độ của những người này không bình thường, xét cho cùng cũng chính là vì ích kỷ thôi, làm đến cuối cùng lại bị vướng vào việc này, hà tất phải vậy.”

Lưu Diễm Hồng nói: “Đây là điểm xấu xa của con người, chắc vậy.”

Trương Dương nói: “Sự việc của Tào Chính Dương vốn cũng chẳng làm to đến mức độ này, nhưng vợ của y từ đầu đến cuối cho rằng cái chết của y là do lãnh đạo thành phố gây nên, bắt buộc phải điều tra, mấy ngày trước, tỉnh trưởng Tống đến khởi công, không hiểu sao bà ta làm thế nào lấy được tin này, trực tiếp xông đến quỳ rạp trước mặt tỉnh trưởng Tống, trước mặt nhiều người như vậy, nhất định thị trưởng Tống phải ra vẻ một chút rồi, vì vậy bảo chúng cháu điều tra cho rõ ràng, không thể làm oan một đồng chí tốt được. Nhưng không ngờ đi điều tra lại điều tra ra vấn đề lớn.”

Lưu Diễm Hồng nói: “Thế nên mới nói con người không thể đi sai đường, nếu như anh đi sai, thì ngay cả cơ hội quay đầu lại cũng không còn nữa.

Trương Dương nói: “Người cũng đã chết rồi, nói những điều này giờ chẳng còn tác dụng gì nữa, dì đến là để tìm hiểu tình hình, dự định xử lý thế nào?”

Lưu Diễm Hồng nói: “Đã nói là tìm hiểu tình tình, chỉ cần tìm hiểu rõ ràng nhiệm vụ của dì sẽ kết thúc, hình như cháu rất sợ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio