Y Đạo Quan Đồ

chương 463: làm giả và phỉ báng (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Làm giả và phỉ báng ()

Trương Dương nói: “Sau khi chúng tôi chia tay, tôi đến quán cà phê Lam Đảo để gặp phó bí thư Lưu Diễm Hồng, đến tận gần giờ, bà ấy có thể chứng minh cho tôi.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Nói tiếp đi.”

Trương Dương lại nói: “Sau khi tôi phát hiện ra mình bị mất túi liền quay lại quán rượu để tìm, tôi phát hiện túi không còn nữa, lúc đó ông chủ quán cơm đã cho tôi một đầu mối, sau khi chúng ra rời đi, Lý Tường Quân và một đám người nữa đã dùng căn phòng đó, có lý do để tin rằng trong số họ có người đã cầm chiếc túi của tôi về.”

Sự việc tiếp đó Vinh Bằng Phi đã biết, gã thở dài rồi nói: “Anh nói là Lý Tường Quân cũng có liên quan đến việc này?”

Trương Dương nói: “Lý Tường Quân đã đưa túi của tôi cho Mã Ích Lượng, Mã Ích Lượng lợi dụng những giấy tờ của tôi để bịa đặt nhiều điều, vì vậy sáng ngày hôm nay mới xuất hiện việc rải tờ rơi như vậy, nói rằng tôi từ giờ đi tìm gái, lúc giờ tôi vẫn đang ngồi uống ở quán nướng Hàn Giang kìa, ông chủ quán đó có thể chứng minh cho tôi.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu có thể chứng minh? Chứng minh cậu không hề đi tìm gái? Chứng minh rằng những tờ rơi đó là bịa đặt? Nếu đã có thể chứng minh, tại sao cậu không thông qua pháp luật, hành vi của Mã Ích Lương là phỉ báng, gây nguy hại đến danh dự của cậu, cậu có thể kiện anh ta, tại sao lại dùng phương pháp này cơ chứ?”

Trương Dương: “Vì mọi người.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu đừng kéo chúng tôi vào.”

Trương Dương nói: “Tôi nói đến cục trưởng Vinh nhé, tôi thật không hiểu, rõ ràng anh biết Kim Sa có hành vi phạm pháp, tại sao không dám điều tra? Chẳng phải vì bà chủ là em gái của Vương Bá Hành sao?”

Vinh Bằng Phi nói: “Cậu thì biết gì chứ? Nếu như làm việc hồ đồ mà không có chứng cứ gì, pháp luật của chúng ta còn có tính ràng buộc gì chứ?”

Trương Dương nói: “Mã Ích Lượng không chỉ làm một mình tôi mất mặt, mà gã ta còn làm mất mặt của chính phủ thị ủy thành phố Giang Thành, tôi là cán bộ do bí thư Đỗ anh một tay đưa lên, là anh bảo tôi phụ trách hạng mục kiến thiết sân bay mới, nếu như trong lòng người khác, tôi là một người tìm gái làng chơi, thì chẳng phải con mắt nhìn người của bí thư Đỗ có vấn đề sao?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu đừng có xảo biện nữa, tự cậu gây chuyện, thì tự cậu gánh chịu đi, giờ đây cậu về bộ chỉ huy sân bay cho tôi, trước khi có ý kiến xử lý cụ thể đưa ra, đừng về Giang Thành gây chuyện thị phi nữa.”

Trương Dương nói: “Sự việc tôi đã nói rõ ràng rồi, muốn chém muốn giết, thì mấy người làm lãnh đạo các anh cứ tự bàn bạc với nhau, thật sự đã làm phiền các anh rồi, tôi biết các anh muốn bảo vệ tôi, cũng rõ ràng tôi có lý, nhưng các anh lo lắng đến ảnh hưởng, còn kị thính trưởng Vương của thính công an, làm lãnh đạo mà đến độ như các anh, cũng thật là vô dụng.” Tên này để lại câu này, rồi ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng làm việc của bí thư thị ủy.

Đỗ Thiên Dã và Vinh Bằng Phi ngớ người ở đó, tiểu tử này cũng thật hoang đường quá mức, rõ ràng là hắn tự gây chuyện, mà còn tỏ ra rất đáng thương cho họ nữa, Vinh Bằng Phi nói: “Bí thư Đỗ, cậu ta muốn nhắm vào tôi, không liên quan gì đến anh.”

truy cậP //truyencuatui.net/ để đọc truyện

Đỗ Thiên Dã nói: “Anh tưởng tôi không nghe ra à, cậu ta nói chúng ta, và mắng cả tôi vào đó nữa.”

Vinh Bằng Phi nói: “Bí thư Đỗ, anh dự định giải quyết việc này như thế nào?’

Đỗ Thiên Dã nói: “Những việc nhỏ như thế này nên để cho cục công an các anh xử lý, tôi là bí thư thị ủy, mà đến việc cỏn con này cũng phải hỏi tôi, thì có lẽ tôi chẳng cần phải ngủ nữa.”

Vinh Bằng Phi nói: “Bí thư Đỗ, áp lực của anh rất lớn.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Trương Dương đập nát Kim Sa rồi sao?”

Vinh Bằng Phi nói: “Tôi đã cho người đi điều tra rồi, cậu ta không động thủ, nhưng hơn một trăm dân công đó là do cậu ta mang đến, cậu ta còn đánh cả Mã Ích Lượng.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Chúng ta cần phải truy cứu trách nhiệm, cũng cần phải phân rõ trách nhiệm, đánh người thì truy cứu trách nhiệm đánh người, đập đồ thì truy cứu trách nhiệm đập đồ, nhất định phải làm việc đến từng người một, cậu ta đánh Mã Ích Lượng là không đúng, nhưng Mã Ích Lượng dùng phương pháp này để hạ nhục một cán bộ nhà nước có lẽ cũng không đúng đúng không?”

Vinh Bằng Phi nói: “Không những không đúng, mà còn có thể cho rằng đây là tội phỉ báng rồi.”

Đỗ Thiên Dã nói một cách quả quyết: “Phạm tội thì phải bắt dù là đằng sau anh ta có ai đi chăng nữa. Đã phạm pháp thì nhất định phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

Trong cuộc đối thoại này với Đỗ Thiên Dã, Vinh Bằng Phi đã dần dần cởi mở được khúc mắc, Đỗ Thiên Dã không những bảo vệ Trương Dương, mà còn bảo vệ đến cùng, không cần phải hỏi, đàn chính trị của Giang Thành nhất định sẽ vì chuyện này mà rơi vào một cuộc tranh đấu, Vinh Bằng Phi nhắc nhở Đỗ Thiên Dã: “Bí thư Đỗ, lần này đập nơi của Vương Quân Dao, thính trưởng Vương rất bực mình.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Ông ấy bực mình thì để ông ấy tự đến nơi mà điều tra, để ông ấy xem xem rốt cuộc Kim Sa có hành vi kinh doanh bất hợp pháp hay không, này Bằng Phi, anh có cần phải suy nghĩ đến những cảm nhận của ông ta không? Vẫn là câu nói đó, sự việc của Giang Thành không đến lượt ông ta quản.”

Xung quanh sự việc Trương Dương đập phá Kim Sa, trong cuộc họp thường ủy đã diễn ra một cuộc tranh luận quyết liệt.

Bộ trưởng tổ chức thị ủy Từ Bưu vẫn đứng về phía Trương Dương như trước kia, y nói lớn: “Đập hay lắm.” Dương như không hề để ý đến ánh mắt phẫn nộ của Mã Ích Dân, Từ Bưu nói: “Tôi đã nói từ lâu rồi, Nam Lâm Tự là đất thánh đất Phật, Xá Lợi của Phật Tổ nằm ở đó, nhưng họ lại mở hộp đêm ở Nam Lâm Tự, cả ngày mang một đám con gái vào đó làm trò, thế này ra thể thống gì.”

Mã Ích Dân nói: “Lão Từ, ông nói thế quá đáng rồi, Kim Sa từ trước đến giờ đều là kinh doanh hợp pháp cả.”

Từ Bưu nói: “Kinh doanh hợp pháp chỉ là vẻ bề ngoài thôi, ai mà biết rằng đằng sau lưng họ làm những việc gì.”

Tư lệnh phân khu Giang Thành Quách Kiến từ trước rất ít khi phát ngôn nói: “Giang Thành chẳng phải là không có tiền lệ, trước kia Hoàng Gia Giá Nhật chẳng phải là vì có hoạt động mại dâm nên bị đóng cửa sao?” Câu này của y là nhằm vào Mã Ích Dân, lúc đầu khi Hoàng Gia Giá Nhật đóng cửa, người đảm nhận giám đốc ở đó cũng là em của Mã Ích Dân, Mã Ích Lượng.

Từ Bưu nói chuyện thì chẳng lịch sự như vậy: “Thật là trùng hợp, hai lần đều là do Mã Ích Lượng làm giám đốc, em trai của chủ tịch Mã thật là một kỳ tài kinh doanh.”

Mã Ích Dân làm sao có thể không nghe ra ý châm biếm trong câu đó, cả một gương mặt đỏ au, y muốn nói vài câu.

Chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm nói: “Sự việc đập phá Kim Sa tôi không ở đó, vì thế không có quyền phát ngôn gì, nhưng buổi sáng nay khi tôi đi làm, hai cô gái làng chơi đã đến cầm bằng lái của Trương Dương ra để gây chuyện, tôi đã tận mắt chứng kiến, tôi thật sự không hiểu, họ coi cơ quan nhà nước chúng ta là nơi thế nào chứ? Còn may đấy, lúc đó chúng tôi đã bắt được một người, một người khác mặc dù đã chạy, nhưng cũng bị cảnh sát tìm thấy rồi, mọi người đoán thử xem bọn họ nói thế nào? Nói là có người sai họ làm, cố tình làm xấu mặt Trương Dương, để cho cậu ấy khó coi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio