Chương : Làm giả và phỉ báng ()
Tất cả mọi thường ủy trong cuộc họp đều thầm nói rì rầm.
Triệu Dương Lâm nói: “Trước kia mọi người đều nói cải cách luôn có mạo hiểm, hôm nay tôi mới thật sự cảm nhận thấy, anh nỗ lực làm việc không thể chắc chắn rằng anh sẽ bình an vô sự, không biết chừng một lúc nào đó phiền phức sẽ rơi lên đầu anh.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Trương Dương làm mất một cái túi mà lại gây ra lắm chuyện như vậy, Giang Thành chúng ta thật sự là chẳng bình yên chút nào.”
Mã Ích Dân nghe ra Đỗ Thiên Dã đang đánh tráo khái niệm, nhưng giờ đây số lượng người đứng về phía Trương Dương nhiều hơn một chút, y nhìn sang thị trưởng Tả Viên Triều cầu cứu.
Tả Viên Triều hắng hắng giọng rồi nói: “Theo tôi thấy, người muốn đổ oan cho Trương Dương rất đáng ghét, nhưng Trương Dương chưa làm rõ vấn đề, mà đã làm như vậy quả thật là quá kích động, ảnh hưởng của việc làm đó với quần chúng rất xấu, giờ đây là thời đại hòa bình rồi, một cán bộ nhà nước mà lại có thể mang dân công đến đập phá loạn lên, điều này làm cho những nhà đầu tư vào Giang Thành cảm thấy sợ hãi và lo lắng, tôi đã nghe thấy không ít người phản ánh rằng, họ sợ rằng sự đầu tư của họ sẽ không được bảo vệ. Việc này có tính chất rất nghiêm tọng, nhất định phải xử lý nghiêm khắc, nếu không thì người khác sẽ cho rằng chúng ta đang bao che cho cậu ta.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi rất lấy làm hiếu kỳ, rốt cuộc là ai đang bêu xấu Trương Dương, là ai đang lợi dụng chuyện này để thêu dệt nên những điều chúng ta vừa thấy?”
Lý Trường Vũ chau mày, thấp giọng nói: “Con trai tôi đã nhặt được chiếc túi của Trương Dương.” Việc này chỉ có một số ít người biết, nhưng không ai nói chuyện này ra cả, vì thế khi Lý Trường Vũ nói ra sự thật này, tất cả mọi thường ủy đều nhìn y đầy kinh ngạc.
Lý Trường Vũ nói: “Con trai tôi, Lý Tường Quân, trước kia từng là cổ đông của Hoàng Gia Giá Nhật, lúc đó, khi Hoàng Gia Giá Nhật xảy ra chuyện, tôi tin rằng mọi người vẫn còn nhớ rõ.”
Mã Ích Dân lờ mờ cảm thấy có điều gì bất ổn, Lý Trường Vũ nói lại chuyện này trước mặt mọi người, mục đích của y nhất định không phải là nhắm đến Trương Dương, mà là cố tình bảo vệ Trương Dương.
Lý Trường Vũ nói: “Tường Quân nhặt được túi của Trương Dương, vì trước kia nó vẫn giận về chuyện cũ, nên việc đầu tiên nó nghĩ tới không phải là trả lại chiếc túi, mà là vất chiếc túi đi để báo thù cho Trương Dương, nhưng nó lại nói chuyện này cho Mã Ích Lượng, thế là Mã Ích Lượng đã lấy chiếc túi đi.” Lý Trường Vũ đã tìm đến con trai để làm chứng, giờ đây y nói ra chuyện này trước mọi người cũng tốn nhiều công sức.
Mã Ích Dân nói: “Đồng chí Trường Vũ nói vậy có ý gì? Ông nói rằng em trai tôi đã vu hại Trương Dương ư?”
Lý Trường Vũ nói: “Tôi chỉ nói những gì tôi biết, còn về việc em trai ông có làm việc hãm hại người khác hay không, thì ông nên đi hỏi anh ta.”
Cục trưởng công an Vinh Bằng Phi nói: “Tôi cũng có một tin muốn tuyên bố với mọi người, theo những chứng cứ chúng tôi nắm được, Mã Ích Lượng quả thật đã làm xấu danh dự của Trương Dương, trước khi đến tham dự cuộc họp, cơ quan công an đã tìm ra đầu mối chính thức.”
Sắc mặt của Mã Ích Dân hoàn toàn thay đổi, y nói hơi phẫn nộ: “Anh có chứng cứ gì? Không thể nào tự nhiên đi bắt người được, đúng không? Giữa ban ngày ban mặt đập phá nhà người ta thì anh không bắt, mà anh lại đi bắt người bị hại, thế này là thế nào?”
Vinh Bằng Phi nói: “Ai là người bị hại không phải do ông quyết.”
Mã Ích Dân tức giận: “Thế thì do anh quyết?”
Đỗ Thiên Dã lười nhác lên tiếng: “Được rồi được rồi, mỗi lần họp đều làm đến độ căng thẳng như thế này, có hay không? Tất cả mọi người đều không quyết được, mà chỉ có luật pháp thôi.”
Tả Viên Triều không nói gì, nhìn thấy tình cảnh trước mắt cũng hiểu rồi, Đỗ Thiên Dã bảo vệ Trương Dương là điều tất yếu, mặc dù gã biết rõ ràng rằng đằng sau Kim Sa nhất định có quan hệ mờ ám, nhưng gã vẫn làm như vậy, điều đó đã chứng minh rằng, Đỗ Thiên Dã không hề thích thú với những thế lực từ ngoài đến này, Tả Viên Triều nhìn Mã Ích Dân đầy đồng cảm, về sự việc này, Mã Ích Dân có cố gắng tiếp cũng không có ích lợi gì, Mã Ích Lượng làm sai một việc, gã đã chọn nhầm đối tượng khiêu chiến, gã và Trương Dương có thực lực quá thua kém nhau, khiêu chiến Trương Dương nhất định sẽ có một kết cục chẳng tốt đẹp gì.
“Tại sao tự nhiên lại bắt người?” Mã Ích Dân sau khi đã bình tĩnh lại lại nói lý luận với Vinh Bằng Phi.
Vinh Bằng Phi nói: “Em của ông đã phỉ báng cán bộ nhà nước, làm xấu hình ảnh chính phủ, đây đều không phải là việc nhỏ, chủ tịch Mã, ông về tìm cho anh ta một luật sư đi.”
Mã Ích Dân nói: “Chẳng lẽ mọi người cho rằng Trương Dương không hề có một chút trách nhiệm nào trong chuyện này sao?”
Vinh Bằng Phi nói: “Anh ta không phạm vào luật pháp hình sự, không đến phiên tôi quản lí.”
Mã Ích Dân tức giận nói: “Thế thì ai quản?”
Vinh Bằng Phi đáp lời: “Ông có thể đi tìm bộ trưởng tổ chức, bí thư kỷ ủy, thậm chí có thể tìm đến thị trưởng Tả, đến bí thư Đỗ, tóm lại việc này không liên quan đến cục công an chúng tôi.”
Mã Ích Dân tức giận đùng đùng, ngoài đến chỗ Tả Viên Triều, thật sự không ở đâu y có thể nói lí được, vì thế y tìm đến phòng làm việc của Tả Viên Triều.
Tả Viên Triều nhẫn nại nghe y báo oán xong, rồi thở dài nói: “Lão Mã à, Trương Dương thật sự không có lỗi lầm gì quá lớn trong việc này.”
Mã Ích Dân ngớ người, tại sao Tả Viên Triều lại nói như vậy cơ chứ?
Tả Viên Triều nói: “Tôi vừa mới biết, tòa nhà mà Kim Sa kinh doanh kia, khi hoàn thành đã kí hợp đồng với Trương Dương rồi, về mặt pháp luật, Kim Sa không được pháp luật bảo vệ đâu.”
Mã Ích Dân nói: “Sao lại thế được, Kim Sa rõ ràng đã ký hợp đồng năm năm.”
Tả Viên Triều nói: “Anh có biết chủ tòa nhà đó thực sự là ai không?”
Mã Ích Dân nào biết gì về việc kinh doanh cụ thể này, y lắc đầu.
Tả Viên Triều nói: “An Ngữ Thần, Kiều Mộng Viện đại diện cho cô ấy về tất cả những tài sản ở quảng trường Nam Lâm Tự, có điều hai người chỉ là nói miệng thôi, cũng có nghĩa là, hợp đồng Kiều Mộng Viện ký với Vương Quân Dao hoàn toàn không có giá trị pháp luật.”
Mã Ích Dân vừa suy nghĩ đã hiểu ra điểm mấu chốt trong chuyện này, y phẫn nộ nói: “Làm giả ai mà không biết chứ, Trương Dương nhất định đã giở trò gì đó trong chuyện này.”
Tả Viên Triều nói: “Anh ta giở trò thì đã làm sao chứ? An Ngữ Thần đã nhận, Kiều Mộng Viện cũng đã nhận, Vương Quân Dao nhất định là bị thiệt rồi, bà ta nhiều nhất cũng chỉ có thể gây khó khăn cho Kiều Mộng Viện mà thôi, anh tưởng rằng bà ấy sẽ làm như vậy?”
Mã Ích Dân thở dài, Kiều Mộng Viện có bối cảnh thế nào, mặc dù Vương Quân Dao có anh trai là thính trưởng thính công an tỉnh, nhưng Vương Bá Hành trước mặt Kiều Chấn Lương chẳng có địa vị gì, Vương Quân Dao nhất định không dám động vào Kiều Mộng Viện, dù cho Kiều Mộng Viện không hề có chút lí lẽ nào trong chuyện này.
Tả Viên Triều nói: “Lão Mã à, Trương Dương bồng bột không sai, nhưng không có ai đứng sau chống lưng cho anh ta mà anh ta vẫn dám điềm nhiên xông vào đập phá Kim Sa sao?”
Mã Ích Dân nói: “Ý anh là...” Y đã nuốt ba chữ bí thư Đỗ vào trong, mặc dù trước mắt Tả Viên Triều và y cùng một lập trường, nhưng trên chính trị, bất cứ ai đều không thể dựa dẫm.
Tả Viên Triều gật đầu, y biết rằng Mã Ích Dân muốn nói điều gì, Tả Viên Triều thật sự cho rằng Trương Dương đập phá Kim Sa là do Đỗ Thiên Dã nói, nhưng lần này y đã nghĩ nhầm rồi, Đỗ Thiên Dã đã bị hành động của Trương Dương ép đến độ đi vào con đường đối lập với Vương Bá Hành.
Mã Ích Dân nói: “Nếu như tiếp tục như thế này, thì thật có hại cho nước cho dân.”