Chương : Khoan dung ()
Trương Dương nói: “Mã Ích Lượng lợi dụng những giấy tờ tôi làm mất, có thể bịa đặt ra nhiều chuyện không có thật làm xấu hình tượng của tôi, và phỉ báng nhân phẩm của tôi, người như tôi tính tình không được tốt, không chịu được là phải xả ngay lập tức, tòa nhà Kim Sa đó vốn là sản nghiệp của chính phủ chúng tôi, tôi không thể để chỗ đó trở thành nơi kinh doanh phạm pháp.”
Vương Quân Dao nói: “Sự việc này tôi đã biết rõ rồi, tôi thay mặt cho bản thân tôi và cả hộp đêm Kim Sa, xin lỗi về việc đã gây nhiều bất tiện cho thị trưởng Trương.” Bà ta cầm cốc nước ngọt lên.
Trương Dương cũng cầm cốc lên, người ta đã kính hắn, thì hắn cũng phải kính lại, Trương đại quan của chúng ta luôn luôn ơn oán phân minh.
Vương Quân Dao nói; “Tôi sẽ tìm hiểu tình hình kinh doanh của Kim Sa một cách cụ thể, nếu thật sự có tồn tại hành vi phạm pháp, tôi nhất định sẽ điều tra nghiêm khắc trách nhiệm của những nhân viên liên quan.”
Trương Dương nói: “Xin lỗi, tòa nhà Kim Sa thuê đó tôi đã thay mặt chính phủ thu hồi rồi, Nam Lâm Tự là thánh địa phật giáo, điều này có lẽ bà cũng biết, lúc đầu khi mọi người chọn địa điểm này để kinh doanh có lẽ chưa suy nghĩ cho chu đáo, các nhân sĩ trong giới tôn giáo đã nhiều lần kháng nghị về việc này.”
Vương Quân Dao yên lặng nhìn Trương Dương, ý của Trương Dương rất rõ ràng, Kim Sa đừng nghĩ đến chuyện mở lại một lần nữa.
Vương Quân Dao thở dài nói: “Có một vài lúc, ý nguyện chủ quan của con người là tốt, nhưng khi làm thành hiện thực, bản chất của nó đã thay đổi.”
Trương Dương cười nói: “Thật ra phu nhân không hề thích hợp làm về ngành vui chơi giải trí này.”
Trương Dương quân dao hơi nhíu mày: “Ý của thị trưởng Trương là?”
Trương Dương nói: “Ngành giải trí là một ngành rất mẫn cảm, chỉ cần không chú ý một chút thôi, là phương hướng của nó sẽ sai lệch ngay, lệnh huynh của phu nhân là thính trưởng thính công an của Bình Hải chúng tôi, sự việc của Kim Sa đã gây nên một vài ảnh hưởng không cần thiết, rất nhiều người đang nói ra nói vào, ý của tôi, có lẽ phu nhân cũng hiểu.”
Vương Quân Dao nói: “Xem ra tôi thật không biết nhiều về môi trường đầu tư của đại lục, nên không suy nghĩ được chu đáo đến vậy.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Thật ra thị trường đầu tư trong nước rất lớn, với thực lực của phu nhân và tầm nhìn của phu nhân không cần phải để ý đến miếng bánh giải trí này.”
Vương Quân Dao phát hiện ra Trương Dương đã có chút gian xảo, Vương Quân Dao nói: “Bất cứ điều gì đều có một quá trình để thích ứng mà, Kim Sa cứ coi như là một hòn đá thử khi tôi bước vào thị trường trong nước vậy.”
Kiều Mộng Viện thấy cuộc nói chuyện giữa hai người cũng diễn ra trong hòa khí nên dần yên tâm trở lại.
Trương Dương nhìn thời gian, đứng dậy cáo từ, trước đó hắn cũng đã nói buổi chiều còn phải về họp, nên Vương Quân Dao và Kiều Mộng Viện không giữ lại.
Sau khi Trương Dương đi khỏi, Kiều Mộng Viện ngỏ ý xin lỗi: “Dì Hải Sắt, vì việc của cháu mà đã làm cho dì bị tổn thất lớn thế này, thế này đi, tất cả những tổn thất lần này sẽ do cháu chịu cả nhé.”
Vương Quân Dao cười nói: “Cháu còn khách sáo với dì như vậy à, dì đã nói rồi mà, dì chẳng để ý gì đến Kim Sa, dì mở cửa Kim Sa, là vì trước kia ở Mỹ dì luôn làm ngành vui chơi giải trí, chỉ là dùng Kim Sa để thử phản ứng của thị trường trong nước thôi, kiếm được hay là lỗ dì cũng chẳng quan tâm lắm.” Mặc dù bà ta nói một cách nhẹ nhàng, nhưng lần này vì Kim Sa bị đập, tính cả số tiền sửa sang trước nữa, cũng phải đến .
Kiều Mộng Viện hỏi thử: “Dì dự định giải quyết việc Kim Sa thế nào?”
Vương Quân Dao nói: “Dì đang làm ăn, có phải là đấu đá với người khác đâu, Kim Sa trải qua chuyện này, danh tiếng đã hoàn toàn mất rồi, nếu như miễn cưỡng duy trì thì chẳng còn ý nghĩa gì, thôi, chỉ coi là đã bỏ tiền ra học một bài học thôi.”
Biểu hiện của bà ta càng khoan dung, trong lòng Kiều Mộng Viện càng cảm thấy buồn, lần này thật sự đã làm liên lụy đến Vương Quân Dao, vì thế cô mới chủ động đề ra ý định đền bù tổn thất lại cho Vương Quân Dao.
Vương Quân Dao nói: “Trương Dương nói một câu rất đúng, dì làm ngành vui chơi giải trí ở Bình Hải, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, sẽ mang lại cho anh dì rất nhiều ảnh hưởng không tốt, giờ đây dì đã rất hối hận mở Kim Sa rồi.”
Trương Dương sau khi họp xong liền nhận được điện thoại của Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện nói với hắn rằng Vương Quân Dao sẽ không truy cứu chuyện này, hơn nữa sẽ bỏ đi ý định mở lại Kim Sa, cũng có nghĩa là, Vương Quân Dao đã nhận thua. Trương Dương cảm thấy hơi kỳ lạ, biểu hiện của Vương Quân Dao nằm ngoài dự liệu của hắn. Bà ta rốt cuộc là biết khó mà bỏ hay là cố ý bày binh bố trận đây, hay là đang ôm ý nghĩ quân tử trả thù mười năm không muộn? Nhưng người ta đã làm một hành động cao đạo như vậy, Trương Dương cũng không thể nào thể hiện mình quá nhỏ nhen, hắn ngay lập tức bảo Kiều Mộng Viện sắp xếp thời gian, hắn đích thân mời Vương Quân Dao ăn một bữa cơm.
Đặt điện thoại xuống, chủ nhiệm nhân đại thành phố Triệu Dương Lâm bước vào, Triệu Dương Lâm vừa đến hiện trường xem, biểu hiện sự hài lòng về tiến trình và chất lượng của công trình, y cười nói: “Ông chủ của Kiến thiết Bình Trung là Ngô Truyên Nguyên vừa đến đây rồi, qua công tác của ông ta, giờ đây các công nhân đều rất giàu sức lực. Tôi đã mời ông ấy chút nữa đi ăn cơm tối ở nhà ăn của chúng ta, cậu phải đi theo đấy.”
Trương Dương cười nói: “Ông đã trọng dụng tôi như vậy, ông chỉ đâu tôi sẽ đánh đấy.”
Ngô Trung Nguyên gặp Trương Dương lần này rõ ràng là đã khiêm nhường hơn rất nhiều, mấy ngày nay y đã tai nghe mắt thấy một số việc ở Giang Thành, y đã bắt đầu có sự hiểu biết về Trương Dương. Một hảo hán đã đánh hơn tên côn đồ, một người dám đi đập hộp đêm của em gái thính trưởng thính công an, chẳng ai dám khinh thường loại người như thế này. Ngô Trung Nguyên cuối cùng đã hiểu tại sao Đỗ Thiên DÃ lại đặt hắn vào vị trí quan trọng như vậy, Ngô Trung Nguyên cũng đã ý thức được Kiến Thiết Bình Trung nếu muốn làm việc thuận lợi ở đây, nhất định phải có quan hệ tốt với hắn. Mặc dù Triệu Dương Lâm là phó tổng chỉ huy, nhưng y chỉ là có tiếng mà thôi, Trương Dương mới thật sự là nhân vật có thực lực ở trong việc xây dựng sân bay.
Ngô Trung Nguyên cũng cảm thấy hơi hối hận với phan cục của buổi tối hôm đó, y mời cả Tả Viên Triều, Kiều Bằng Cử, Tôn Đông Cường đến, mục đích là để thể hiện thực lực với Trương Dương, nhưng sự thật đã chứng minh, cách làm đó của y không hề có tác dụng gì, Trương Dương còn chẳng cho Vương Bá Hành chút thể diện, huống hồ là đám người này? Ngô Trung Nguyên từ sau ngày hôm đó, luôn luôn muốn tìm một cơ hội nói chuyện tử tế với Trương Dương, hôm nay đã đợi được đến cơ hội đó rồi.
Trương Dương bảo nhà ăn chuẩn bị một bàn ăn, mời Ngô Trung Nguyên, nhà ăn của sân bay đã được Cảnh Lục của Bát Trân Cư bao thầu về, Cảnh Lục rất coi trọng, phái một đầu bếp nổi tiếng từ Bát Trân Cư đến, chất lượng của thức ăn rất ngoan, mấy món ăn tủ của bên Bát Trân Cư cũng đã mang đến đây.
Ngô Trung Nguyên khen hết lời với những thức ăn ở đây, y cười nói: “Tôi đã ăn ở nhiều nơi như vậy, mà tôi thấy thức ăn ở sân bay Giang Thành là ngon nhất.”
Trương Dương cười nói: “Xây dựng xong được sân bay Giang Thành phải đến năm kìa, tổng giám đốc Ngô về sau còn nhiều cơ hội ăn cơm ở nhà ăn này.”
Ngô Trung Nguyên cười nói: “Nói thật, tôi cảm giác hương vị của thức ăn ở đây còn chính tông hơn cả Tân Đế Hào.”
Triệu Dương Lâm nói: “Những thức ăn thông thường phải xuống dưới mới ăn được, khách sạn như Tân Đế Hào đó đều là quá cứng nhắc, khi ăn cảm thấy chẳng có thú vị gì.”
Ngô Trung Nguyên nói: “Đúng thế, giờ đây những món ăn của quán cơm lớn như từ một lò ra vậy, hương vị của đầu bếp cũng giống nhau, cả ngày chúng tôi ăn ở ngoài đã ngán lắm rồi.”
Triệu Dương Lâm đồng cảm nói: “Giờ đây tôi đang cố gắng ăn cơm ở nhà, ăn được mấy món ăn đó cảm thấy thật ngon miệng, tuổi đã lớn rồi, dạ dày không được tốt, ăn nhiều thứ thịt cá quá không quen.”
Trương Dương dùng đũa chung gắp một cái đầu vịt cho y: “Một trong những món đặc sắc của Bát Trân Cư, ông phải thử xem thế nào.”
Triệu Dương Lâm mặt khổ hạnh nói: “Cholesterol cao, tôi sợ thứ này lắm.”
Trương Dương cười cầm cốc rượu lên: “Nào, chúng ta hoan nghênh tổng giám đốc Ngô đến thị sát công trình sân bay của chúng ta.”
Ngô Trung Nguyên nói khiêm tốn: “Tôi đến là để tham quan học tập thôi, không nói được là thị sát đâu.”
Trương Dương nói: “Hợp tác là một quá trình cọ xát qua lại, chỉ cần chúng ta đều có thành ý, thì bất cứ vấn đề nào đều có cách giải quyết của nó cả.”
Ngô Trung Nguyên nói: “Lần này tôi đã thấy được sự lợi hại của giám công Nhật Bản rồi, anh ta đã dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc của quốc tế để yêu cầu vấn đề thi công của chúng ta. Nhân công của chúng ta chủ yếu làm về những hạng mục trong nước, nên có hơi không thích ứng với những yêu cầu này, có điều sóng gió lần này có lợi ích rất lớn với Bình Trung, làm cho tôi ý thức được chúng ta không thể chỉ đáp ứng yêu cầu trong nước, mà còn phải mở rộng tầm mắt trên tầm quốc tế, cần phải lấy tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất của quốc tế để yêu cầu mình, chỉ có như vậy, mới có thể vượt ra ngoài biên giới, đúng là người Nhật Bản đã dậy cho chúng ta một bài học quý giá.”