Y Đạo Quan Đồ

chương 509: phù rể (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Phù rể ()

Trương Dương chủ động xách túi đồ cho Tần Thanh, Tần Thanh hôm nay mua khá nhiều, quần áo giày dép mua không ít, hắn hỏi: “Vẫn dạo tiếp à?”

Tần Thanh lắc đầu: “Không dạo nữa, em tới từ chiều, từ đó đến giờ đi dạo phố suốt, chân cũng mỏi rồi, buổi tối còn chưa ăn gì.”

Trương Dương quan tâm nói: “Chúng ta đi tìm chỗ ăn nhé, sau đó tìm một chỗ ngủ một giấc thật ngon.”

Tần Thanh trợn mắt lườm hắn, đương nhiên biết thằng ôn này có chủ ý gì, nói khẽ: “Trước tiên ăn cơm đã rồi tính.”

Tần Thanh lần này sau khi tới Đông Giang, bảo lái xe về trước, khó lắm mới được hưởng thụ thời gian vô câu vô thúc một mình, không muốn có lái xe ở đằng sau. Lên chiếc xe Land Rover, Tần Thanh không khỏi có chút kỳ quái hỏi: “Anh lại đổi xe à?”

Trương Dương cười nói: “Đâu có, mượn dùng tạm thôi, xe của anh đang đi bảo dưỡng.” Thằng ôn này đặt đồ của Tần Thanh xuống, ôm lấy Tần Thanh, cúi đầu hôn, Tần Thanh phát ra tiếng a, nhưng miệng đã bị trói, lưỡi thơm cũng bị thằng ôn này tham lam ngậm lấy.

Tần Thanh đấm nhẹ lên đầu vai hắn, sau đó thì lập tức ôm lấy cô hắn, phối hợp hôn lại, tay của Trương đại quan nhân cũng không nhàn rỗi, thò vào trong áo của phó thị trưởng Tần, vuốt ve ngực cô ta, hô hấp của Tần Thanh biến thành càng lúc càng cấp xúc.

Một chiếc xeđi lướt qua xe họ, Tần Thanh vội vàng đẩy Trương Dương ra, tuy là bãi đỗ xe, nhưng cô ta cũng sợ bị người khác nhìn thấy. Trương Dương cười cười, khởi động xe.

Tần Thanh lấy lược trong túi ra, chải lại tóc đã bị hắn làm rối.

Trương Dương vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ vừa hỏi: “Đi đâu ăn cơm?”

Tần Thanh nói: “Tùy anh chọn?”

【 truyen cua

tui @@ Net ] Trương Dương nói: “Phúc Lâm ngư quán đi, nghe nói món cá trạch nướng ở đó rất ngon!”

Tần Thanh gật đầu: “Theo ý anh.”

Phúc Lâm ngư quán cách trung tâm mua sắm không xa, chỉ cách có hai con đường lớn, nằm ở trên phố đi bộ Chung Cổ Lâu. Trương Dương đỗ xe xong, Tần Thanh ở trong xe cởi giày cao gót ra, đổi sang giày mới mua, cảm thán: “Đi cả buổi chiều, chân mỏi rã rời rồi.”

Trương Dương cười nói: “Mệt nhưng mà vui, con gái dạo chơi cũng giống con trai làm chuyện ấy vậy. Mệt nhưng khoái.”

Tần Thanh đỏ mặt đấm một cái lên vai Trương Dương, nói khẽ: “Cợt nhả ít thôi, đúng rồi, em cũng mua cho anh một đôi giầy đấy, có muốn thử không?”

Trương đại quan nhân bật cười, hắn phát hiện gần đây mình dính nhiều tới giày dép quá, không phải là hắn mua giày cho người khác thì cũng là người khác mua giày cho hắn. Hắn cười cười, nói: “Bỏ đi, đợi khi nào tắm rửa xong rồi thử, anh không muốn làm bẩn giầy mới.”

Tần Thanh đẩy cửa xe nhảy xuống, cười nói: “Đi giầy bệt thoải mái thật.”

Trương Dương cũng khóa xe lại, đi tới trước mặt Tần Thanh, cười nói: “Như vậy trong lòng anh cũng thoải mái hơn, vừa rồi em đi giầy cao gót so với anh còn cao hơn.”

Tần Thanh cười toe toét: “Cho dù là đi giày cao gót cũng không cao bằng anh!”

Trương Dương nói: “Gần bằng!”

Tần Thanh ôn nhu nói: “Chức vị vẫn cao hơn anh, nhưng khi chúng ta đi riêng cùng nhau, em vẫn nghe lời anh, anh bảo em làm gì, em sẽ làm cái đó.” Phó thị trưởng Tần rất hiểu lòng Trương Dương, câu nào câu nấy khiến hắn lòng hoa nở rộ.

Trương đại quan nhân nói: “Bảo bối ngoan, tối nay anh sẽ thương em!”

Tần Thanh bị câu này khiến cho buồn nôn, nhưng trong lòng thì vẫn thấy rất ngọt ngào, gắt khẽ: “Mau đi ăn đi, cứ đứng ở cửa làm cái gì?”

Bởi vì đã là hơn chín giờ tối, ngư quán cũng qua lúc náo nhiệt, điều này vừa hay hợp với tâm tư của Tần Thanh, cô ta không thích nơi quá náo nhiệt, hỏi nhân viên phục vụ muốn một phòng riêng ở tầng ba, từ phòng riêng có thể nhìn thấy cảnh náo nhiệt trên phố đi bộ.

Trương Dương gọi mấy món đặc sắc, lại gọi thêm một bình nước trái cây và một chai bia.

Tần Thanh nói: “Anh sao biết em tới tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu?”

Trương Dương cười nói: “Nghe Ngô Minh nói đó.”

Tần Thanh ồ mối tiếng, hơi nhíu mày, nói: “Anh đã gặp mặt y rồi à?”

Trương Dương nói: “Gặp rồi, vừa rồi Vương Hoa Chiêu mời ăn cơm, Ngô Minh dẫn một đám hề tới.”

Tần Thanh nghe thấy hắn nói thú vị như vậy liền bật cười, bảo: “Cán bộ thành phố Lam Sơn chúng em bị anh nói xấu như vậy, anh đó, chỉ thấy mình là hay thôi.”

Trương Dương cười nói: “Không những anh cảm thấy mình hay, mà em cảm thấy anh cũng rất hay!”

Tần Thanh nói: “Tự sướng!”

Trương Dương nói: “Vừa rồi một tên họ Hề của cục nông nghiệp Lam Sơn bọn em muốn chuốc say anh!”

Tần Thanh nói: “Anh tửu lượng như biển, ai có thể chuốc được anh.”

Trương Dương nói: “Anh uống rượu cũng còn phải xét người, đám cháu chắt đó muốn chuốc anh à, không có cửa đâu.”

Tần Thanh nói: “Em thấy anh có thành kiến với Ngô Minh rồi, nên ngay cả nhìn những người khác cũng không thuận mắt.”

Trương Dương cười nói: “Y thì tính là gì chứ, chỉ là một tên giỏi đầu cơ thôi.”

Tần Thanh nói: “Y vẫn rất có năng lực công tác, tỉnh lý cũng rất coi trọng y.” Dừng lại một chút rồi nói: “Nghe nói, khả năng y thay thế vị trí của bí thư Chu là rất lớn.”

Trương Dương nói: “Thị trưởng Thường một thân chính khí, không quan hệ tốt với thượng tầng như y, y sớm đã có động tác, đám thường ủy tỉnh y cơ hồ đều bái phỏng hết. Lúc anh lần trước tới Đông Giang còn cùng y và bí thư Tằng, tỉnh trưởng Tống ăn cơm, y và bí thư Tằng có quan hệ không tồi.”

Tần Thanh nói: “Tỉnh lý trong chuyện này thủy chung không có quyết định rõ ràng, có điều bí thư Chu tới Đông Giang làm phó tỉnh trưởng đã thành định cục, tốp lãnh đạo của Lam Sơn khẳng định là sẽ có biến động.”

Trương Dương cười nói: “Nếu tỉnh lý không định dùng Thường Tụng thì phải để em làm bí thư thị ủy mới đúng.”

Tần Thanh liếc hắn một cái, nói: “Con người của anh sao có chủ nghĩa lý tưởng nặng vậy nhỉ, bí thư thị ủy đâu phải anh muốn là được, cấp bậc của em hiện tại căn bản không thể nào trúng tuyển, vả lại em trên sĩ đồ cũng không có hi vọng cao xa, vị trị này đã khiến em cây cao gió cả lắm rồi.”

“Em còn trẻ, còn cả một chặng đường dài, nếu sau này lên làm tỉnh trưởng hoặc là làm bộ trưởng, vào viện quốc vụ cũng có thể.”

Tần Thanh bật cười: “Em không có dã tâm lớn như vậy, như hiện tại là được rồi.”

Lúc này nhân vân phục vụ mang thức ăn tới, Tần Thanh gặp một miếng cá trạch ăn thử. Cảm giác mùi vị không tồi, lại thấy Trương Dương không động đũa, vẻ mặt ám muội nhìn cô ta. Tần Thanh kinh ngạc nói: “Anh không ăn đi, nhìn em làm cái gì?”

Trương Dương nói: “Mùi vị thế nào?”

Tần Thanh gật đầu: “Rất ngon!”

“So với cái đó của anh thì sao?”

Phó thị trưởng Tần mặt đỏ bừng lên, cầm đùa làm ra tư thế muốn chọc hắn, rồi gắt: “Anh có muốn để em ăn cơm không? Đáng ghét, cả ngày tinh trùng lên não!”

Trương Dương nói: “Tinh trùng lên não cũng là bởi vì em, đối với người khác thì anh không có tâm tình gì cả.”

Tần Thanh nói: “Anh đừng có tự quảng cáo cho mình, gần đây em nghe nói không ít chuyện về anh. Ví dụ như...” Tần Thanh bỏ đũa xuống, dùng khăn lau miệng, uống một ngụm nước chanh rồi nói: “Hứa Gia Dũng chết rồi à?”

Trương Dương gật đầu, nhỏ giọng kể lại tiền nhân hậu quả của việc này một lượt cho Tần Thanh.

Tần Thanh chăm chú lắng nghe, tâm tình không khỏi trở nên nặng nề, nếu không phải là Hứa Gia Dũng muốn hãm hại Tần Bạch, có lẽ Tần Bạch và Trầm Vi đã kết hôn rồi, nhớ tới chuyện này, thực sự không biết Hứa Gia Dũng rốt cuộc là làm chuyện xấu hay là làm chuyện tốt nữa. Tần Thanh nói khẽ: “Hứa Gia Dũng không phải là chết trong tay anh, gã là bị cừu hận của mình hại chết.”

Trương Dương nói khẽ: “Kỳ thực lúc ban đầu anh cũng không muốn bức gã tới nước này đâu, nhưng anh phát hiện gã điên rồi, gã bất chấp tất cả vì báo thù, thân nhân của anh, bạn bè của anh toàn bộ đều nằm trong nguy hiểm, anh không dám mạo hiểm.”

Tần Thanh nói: “Có điều, trong chuyện này đối với Kiều Mộng Viện mà nói thì hình như không công bằng.”

Trương Dương nói: “Anh không có lựa chọn nào khác.”

Tần Thanh lặng lẽ nhìn Trương Dương, phát hiện lần này gặp Trương Dương, hắn so với lần trước thì tiều tụy hơn nhiều, còn có một chuyện mà Tần Thanh không nói ra. Cô ta biết Trương Dương và Sở Yên Nhiên đã chia tay rồi, cô ta không biết nguyên nhân chân chính khiến họ chia tay là gì, nhưng Tần Thanh biết rằng, lần này sự ra đi của Sở Yên Nhiên đối với Trương Dương mà nói là đả kích rất mạnh.

Tối hôm đó hai người ở lại trong khách sạn Di Thái, thân là nhân vật của công chúng, bọn họ làm gì cũng phải rất cẩn thận. Tần Thanh kỳ thực đã chọn chỗ này trước rồi, Trương Dương lại thuê thêm một phòng, nằm ở đối diện với Tần Thanh, nhưng thằng ôn này ngay cả thẻ cửa cũng không dùng, cứ vậy theo Tần Thanh và phòng của cô ta.

Không đợi Tần Thanh cắm thẻ bật điện, Trương Dương đã từ sau lưng ôm lấy cô ta, Tần Thanh bị hắn ép lên tường, cảm thấy thân thể nóng rực của hắn bao phủ lấy mình, Tần Thanh nói khẽ: “Để em đi tắm đã.”

Trương đại quan nhân rất cố chấp ôm chặt lấy cô ta, Tần Thanh quay đầu lại, trong bóng tối ánh lên đôi mắt nhu mị, môi bị Trương Dương hôn lấy, môi của hai người ở trong bóng tối quấn chặt vào nhau.

Tần Thanh cảm thấy váy của mình đã bị vén lên hông, còn chưa kịp chuẩn bị thì thấy cái vật cương cứng và nóng rực đó đâm vào người mình. Tần Thanh rên khẽ một tiếng, hai tay đỡ lên tường, thân hình không khỏi run rẩy.

Trương Dương đỡ lấy cặp môi đầy đàn hồi của cô ta, vô thanh mà hữu lực trùng kích và thân thể mềm mại ấy.

Tóc của Tần Thanh xõa tán loạn, rủ xuống như thác nước, theo động tác của Trương Dương, không ngừng đung đưa rung rinh, thân hình của cô ta càng cúi càng thấp, đường cong của phần mông trong bóng tối mờ mờ vô cùng dụ người.

...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio